Thôi được, cô muốn trả lại thì trả đi, đợi tập đoàn Thiên Thịnh bắt đầu kinh doanh, lấy ra được mấy trăm tỷ mà còn không ảnh hưởng hoạt động của tập đoàn cũng phải đến mấy năm sau. Advertisement
Lúc đó cô vẫn có thể tìm Z-H không?
Khóe miệng Phó Kình Hiên cong lên, cười như không cười, sau đó cất điện thoại vào trong túi rồi đẩy cửa đi vào.
Tập đoàn Thiên Thịnh, Bạch Dương gọi thư ký: “Thông báo các phòng lên họp.”
Sau khi cô biết rõ người trả nợ là ai, phía sau cũng không có âm mưu gì nên có thể nói cho mọi người.
Mà cô tin tưởng lần này lại có thể chèn ép Đoàn Hựu Đình, dù sao cô là người thanh toán khoản vay của Thiên Thịnh, Đoàn Hựu Đình không làm gì cả, vậy thì lòng người của Thiên Thịnh dân nghiêng về phía cô. Advertisement
“Vâng.” Đồng Khê gật đầu, lập tức đi sắp xếp.
Bạch Dương đứng dậy, cũng đến phòng họp.
Vài ngày sau, đến thời gian tổ chức buổi đấu giá.
Buổi tối Bạch Dương thay lễ phục và trang điểm xong, cô và Lục Khởi cùng đến buổi đấu giá.
Đến cửa khách sạn Bạch Dương vừa xuống xe, Trình Minh Viễn đã chạy tới: “Bạch Dương, đêm nay cô rất đẹp.”
Anh ta nhìn Bạch Dương từ trên xuống, †rong mắt đầy kinh ngạc.
Bạch Dương vén sợi tóc bên tai, cười trả lời: “Cảm ơn, đúng rồi, sao anh ở đây, không đi vào à?”
“Tôi chờ hai người” Trình Minh Viễn nói.
Lục Khởi bước xuống ghế lái, lườm anh †a một cái, giọng không vui nói: “Ai nói anh chờ.”
Trình Minh Viễn cũng không khách sáo trả lời: “Không ai nói cả, tôi muốn chờ, Nhưng tôi cũng không phải chờ anh mà là chờ Bạch Dương, nhân tiện chờ anh thôi.”
“Anh..
Bạch Dương thấy hai người muốn cãi nhau thì vội vàng giơ tay kêu dừng: “Được rồi, đừng ồn ào nữa, người ra vào nhiều như vậy, các anh cũng không ngại mất mặt à, đi thôi, mau vào đi.”
Cô ra mặt, hai gã đàn ông đành phải im lặng.
Lục Khởi sửa sang cà vạt, điện thoại vang lên.
Anh ta lấy ra nhìn thoáng qua, nhíu mày nói: “Bé cưng, tên nhóc Lương Triết gọi tới, chỗ này xe quá nhiều, có chút ồn ào, anh đi qua bên kia nghe điện thoại, em ở đây chờ anh nhé.”
“Ừm, đi đi” Bạch Dương gật đầu.
Lục Khởi trừng Trình Minh Viễn một cái, đi qua bên cạnh nghe điện thoại.
Trình Minh Viễn bĩu môi: “Tôi cũng không chọc giận anh ta, thật là không hiểu nổi.
Bạch Dương bật cười nói: “Xin lỗi, Trình Minh Viễn, Khởi, anh ấy.. “
“Không sao không sao, tôi cũng không tức giận.” Trình Minh Viễn xua tay, sau đó nghĩ đến gì đó, nghiêm túc hỏi: “Đúng rồi, †ôi nghe nói Thiên Thịnh thanh toán hết nợ rồi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Cô lấy nhiều tiền ở đâu ra vậy? Không lẽ cô làm giao dịch gì đó sao?”
Bạch Dương nghe vậy thì dở khóc dở cười: “Làm sao có thể, là người kia nói chịu trách nhiệm với tôi và đứa bé.”
Trình Minh Viễn lập tức hiểu ra: “Thì ra là anh ta, nếu như vậy thì có thể hiểu được, người kia rất nhiều tiền, tài sản cá nhân cũng mấy chục nghìn tỷ đôla, đối với anh ta mà nói, mấy nghìn tỷ chỉ là một sợi lông”