Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 550: Chương 550




“Nhiều tiên như vậy?” Bạch Dương kinh ngạc. Advertisement

Mặc dù ngài Trọng nói mình rất nhiều tiền, nhưng cô không ngờ tài sản cá nhân lại nhiều như vậy, còn có tập đoàn phía sau.

Haiz…

Bạch Dương không dám tưởng tượng lắm.

Tóm lại, ngài Trọng và Phó Kình Hiên đều là người có tiền. Advertisement

“Đúng vậy, anh ta là người trong giới của chúng tôi, có nhiều tiền nhất, không phải trước đó tôi đã nói với cô sao?” Trình Minh Viễn nhìn cô.

Bạch Dương cười lạnh: “Cho tới bây giờ anh còn chưa nói với tôi, người kia là người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đó.”

“Phụt!” Trình Minh Viễn suýt nữa cười ra: “Sao cô biết anh ta hơn bốn mươi tuổi?”

“Tôi nghe giọng nói đó, hai ngày trước tôi và anh ta gọi điện thoại, giọng của anh †a khàn khàn, không khác gì với người hơn bốn mươi tuổi lắm, không dễ nghe, mà tôi chỉ nghe thấy giọng nói như vậy ở những người đàn ông trung niên bụng lớn hói đầu, cho nên thậm chí tôi nghi ngờ anh ta cũng có dáng dấp như thế” Bạch Dương nói, trên mặt không che giấu sự ghét bỏ.

Trình Minh Viễn ôm bụng cười không dừng được.

Phó Kình Hiên giống như người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trung niên bụng lớn hói đầu Trời ạ, anh ta nghĩ tới dáng dấp của Phó Kình Hiên như vậy thì không nhịn được bật cười.

Bạch Dương không hiểu dáng vẻ cười đau sốc hông của Trình Minh Viễn: “Anh cười như vậy, chẳng lẽ tôi nói sai à?”

“Không không không” Trình Minh Viễn liên tục xua tay: “Cô không nói sai, cô nói đúng rồi, đúng là anh ta hơn bốn mươi tuổi, còn hói đầu, bụng cũng rất lớn, con mắt rất nhỏ, tóm lại muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.”

Bạch Dương nghe anh ta miêu tả thì không nhịn được run lập cập, vội vàng chặn lại nói: “Được rồi, đừng nói nữa, nếu không thì tôi không chịu nổi.”

Ai cũng thích cái đẹp, cô thừa nhận mình là người phàm tục coi trọng bề ngoài.

Tóm lại, cô không thể nào chấp nhận được chuyện mình và người đàn ông như vậy xảy ra quan hệ, cho dù chuyện đó đi qua lâu như vậy, cũng cảm thấy vô cùng buồn nôn.

“Được rồi, tôi không nói, không nói nữa”

Trình Minh Viễn xoa quai hàm mỏi nhức, liên tục gật đầu.

Bạch Dương nhếch môi đỏ: “Tôi không ngờ anh lại kết bạn với người như vậy, hai người đứng cạnh nhau hoàn toàn không hợp.”

“Không phải tôi đã nói rồi à, tôi và anh †a cũng không phải là bạn thân, xã giao mà thôi.” Trình Minh Viễn nhún vai trả lời.

Lúc này Lục Khởi nghe điện thoại xong thì quay lại.

Bạch Dương nhìn anh ta: “Lương Triết nói thế nào?”

“Cậu ấy nói đã trở về, cũng muốn tham gia buổi đấu giá tối nay, sau khi buổi đấu giá kết thúc thì sẽ gặp nhau ở tiệc tối” Lục Khởi cất điện thoại vào trong túi trả lời.

Bạch Dương gật đầu: “Cũng tốt, nhưng không phải chúng ta đã nói rồi sao? Lúc cậu ấy quay về sẽ gọi điện thoại cho chúng tôi, chúng ta đến sân bay đón cậu ấy, sao cậu ấy không gọi.”

“Tối nay cậu ấy mới lên máy bay, nửa tiếng sau sẽ xuống máy bay, chúng ta đi đón cậu ấy thì sẽ trễ, cho nên cậu ấy nói đến thẳng chỗ này luôn, được rồi, bé cưng, chúng ta đi vào trước thôi” Lục Khởi nói.

Bạch Dương ừ một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.