Anh biết rõ chỉ cần cô ta không gây sự, mình cũng không cần dỗ dành cô ta, cũng sẽ không bị lực lượng thần bí kia điều khiển vì từ chối.
Phó Kình Hiên vuốt ve ngón tay: “Được rồi, chuyện này tạm thời không có kết quả, cứ giao cho cục cảnh sát xử lý đi, còn nhà hàng các anh… “ Advertisement
Anh nhìn Giám đốc.
Giám đốc lập tức đứng thẳng lưng: “Chúng tôi sẽ cố gắng phối hợp với cảnh sát.
Phó Kình Hiên gật đầu, lại nhìn về phía Bạch Dương, ánh mắt nhu dịu dàng hơn: “Cô cảm thấy thế nào?” Advertisement
Bạch Dương không trả lời, ngược lại hơi sững sờ.
Lương Triết khẽ đẩy vai của cô: “Chị?”
“Xin lỗi, tôi hơi mất tập trung, chuyện gì?” Bạch Dương giật mình lấy lại tinh thần, khóe miệng cong lên, xấu hổ cười hỏi.
Nhưng sự chấn động trong lòng của cô vẫn chưa lắng xuống.
Vừa rồi ánh mắt của Phó Kình Hiên giống như Phó Kình Hiên trước kia…
Lương Triết không có phát hiện Bạch Dương khác thường, dịu dàng nói: “Tổng không có kết quả, giao cho cục cảnh sát xử lý trước.”
“Vậy cũng được.” Bạch Dương gật đầu đồng ý.
Sau đó Giám đốc báo cảnh sát.
Cảnh sát đến lấy lời khai của bốn người Bạch Dương, sau đó thông báo bốn người có thể rời đi.
Bạch Dương và Lương Triết đi trước.
Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên đang chờ tài xế.
Cố Tử Yên thấy Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm Bạch Dương rời đi, trong lòng đầy ghen ty.
Cô ta hận không thể quay đầu anh lại, nói cho anh biết không được phép nhìn Bạch Dương, chỉ có thể nhìn cô ta, đồng thời chỉ có thể nhìn một mình cô ta.
Nhưng cô ta không dám, nếu như cô ta làm như vậy, anh chắc chắn lại muốn chiến tranh lạnh với mình.
Cô ta vất vả lắm mới làm lành với anh.
“Kình Hiên, xe tới rồi” Cố Tử Yên nhìn thấy xe tới thì thở phào, đè xuống cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, miễn cưỡng nở nụ cười kéo sự chú ý của Phó Kình Hiên từ trên người Bạch Dương về người mình.
Phó Kình Hiên gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó chống gậy đi về phía xe.
Cố Tử Yên thấy anh không gọi mình thì tủi thân dậm chân: “Kình Hiên, chờ em một chút.”
Phó Kình Hiên giả vờ không nghe thấy, đưa gậy chống cho tài xế rồi xoay người lên xe.
Cố Tử Yên ngồi bên cạnh anh, vừa đóng cửa xe vừa oán trách nhìn anh: “Kình Hiên, sao anh không đợi em.”
“Đừng ồn ào, đầu anh đau.” Phó Kình Hiên nhắm mắt lại, trầm giọng nói một câu.
Cố Tử Yên nghĩ tới lúc nấy anh đột nhiên phát bệnh hai lần trong nhà hàng, lập tức im lặng.
Cả đường đi, bầu không khí rất yên tĩnh.
Sau một tiếng, xe chạy đến biệt thự nhà họ Cố.
Cố Tử Yên xuống xe, nhìn người đàn ông bên trong.
Người đàn ông nhắm mắt lại, dường như ngủ rất say, không có dấu hiểu tỉnh lại.
Cố Tử Yên cắn môi, muốn đánh thức anh, nói cho anh biết mình đã đến nơi.