Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 639: Chương 639




Nhưng cô ta nhìn anh nhíu chặt lông mày, cuối cùng vẫn im lặng rồi xuống xe.

Bỏ đi, cô ta thấy cơ thể của anh không thoải mái, lần này cô ta không cần anh đưa vào. Advertisement

Sau này cô ta sẽ nói anh bù đắp gấp đôi!

Cố Tử Yên nghĩ đến đây thì trong lòng nhất thời dễ chịu hơn rất nhiều.

Rầm, cửa xe đóng lại! Advertisement

Người đàn ông vốn đang ngủ bỗng dưng mở to mắt, đáy mắt đầy lạnh lẽo, lạnh giọng mở miệng: “Lái xe!”

Tài xế run lập cập, không dám kéo dài, lập tức quay đầu xe.

Cố Tử Yên đứng bên ngoài biệt thự nhà họ Cố, không kịp đề phòng hứng làn khói của đuôi ô tô, buồn nôn muốn chết.

Cô ta tức giận đến mặt đỏ bừng.

Lái xe kiểu gì vậy, dám đối xử với cô ta như vậy!

Ngày mai, cô ta sẽ nói Kình Hiên đuổi việc tài xế không có mắt này.

Cố Tử Yên tức giận lau mặt, quay người đi vào biệt thự.

Bà Cố đang ngồi trong phòng khách đắp mặt nạ, thấy cô ta đen mặt đi vào thì lấy mặt nạ xuống hỏi: “Tử Yên, con sao rồi?

Không phải con ra ngoài ăn cơm với Kình Hiên, Kình Hiên và con làm lành chưa, Kình Hiên không đồng ý à?”

Cố Tử Yên bị bà Cố kéo ngồi xuống bên cạnh: “Không phải, bọn con làm lành rồi.”

Mặc dù cô ta không nói chúng ta làm lành với Kình Hiên, Kình Hiên cũng không chủ động nói.

Chẳng qua đêm nay Kình Hiên lại đối xử tốt với cô ta như trước, vậy chắc chắn là làm lành rồi.

“Đây là chuyện tốt, sao con lại rầu rĩ không vui?” Bà Cố không hiểu nhìn cô ta.

Cố Tử Yên cắn răng: “Tài xế của anh ấy lái xe kiểu gì, làm cho con hứng phải khói ô tô”

Bà Cố đưa ly nước mật ong cho cô ta: “Ồ, mẹ còn tưởng rằng chuyện gì, con nói với Kình Hiên một tiếng, để Kình Hiên đuổi người đó là được, nổi giận như vậy làm gì, không đáng, nào, uống nước đi.”

Cố Tử Yên không thèm nói tiếng cảm ơn mà cầm lấy uống hai ngụm: “Ba đâu rồi?”

Cô ta hỏi.

Bà Cố chỉ trên lầu: “Bận rộn trong thư phòng.”

Cố Tử Yên gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Lúc này, người làmđi xuống lầu: “Bà chủ, chúng tôi đã dọn dẹp phòng xong rồi”

“Mẹ, nhà chúng ta có khách tới sao?”

“Mẹ, nhà chúng ta có khách tới sao?”

Cố Tử Yên đặt ly nước xuống nhìn bà Cố.

Bà Cố sờ lấy dây chuyền dịu dàng nở nụ cười: “Không phải, là cho người dọn dẹp phòng của chị con.”

Cố Tử Yên nghe vậy thì con ngươi co lại một chút, giọng nói không được tự nhiên: “Chị… sắp trở về rồi sao?”

Đáng chết, không lẽ bọn họ tìm được Cố Mạn Tình rồi.

Nếu không thì dọn dẹp phòng làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.