Trợ lý Trương nhanh chóng nghe máy nói: “Tổng giám đốc Phó, anh đã nói cho cô Bạch biết hai người. “
“Nói cho tôi biết cái gì?” Bạch Dương nhíu mày hỏi. Advertisement
Trợ lý Trương sững sờ, sau đó trên mặt cười vui vẻ.
Cô Bạch cầm điện thoại của Tổng giám đốc Phó.
Vậy là cô Bạch đã tha thứ cho Tổng giám đốc Phó, cô và Tổng giám đốc Phó làm lành lại rồi? Advertisement
Trợ lý Trương nghĩ vậy thì cười ha ha “Cô Bạch, chúc mừng cô…
“Chúc mừng cái đầu anh, còn không mau đến đón ông chủ của mình đi, phiền phức muốn chết!” Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên, không vui nói.
Trợ lý Trương kinh ngạc trừng mắt nhìn: “Hai người... Chưa làm lành sao?”
Bạch Dương giống như nghe thấy chuyện cười, không nhịn được liếc mắt: “Làm lành? Tại sao tôi và anh ấy phải làm lành, tôi không có bị bệnh, anh mau đến đón người đi, nếu không thì tôi sẽ ném anh ấy vào thùng rác!”
Cô nói xong thì cúp điện thoại, trả điện thoại vào túi Phó Kình Hiên, sau đó kéo chân Phó Kình Hiên giống như kéo thi thể †ừ trước cửa ra ngoài cửa.
Lúc cô ném chân Phó Kình Hiên xuống đất thì thang máy cách đó không xa mở ra, trợ lý Trương vội vàng chạy đến.
Anh ta nhìn Bạch Dương đứng đó và Phó Kình Hiên nằm dưới đất, vội vàng gọi một tiếng: “Tổng giám đốc Phó!”
“Đừng gào thét nữa, anh ấy không chết đâu.” Bạch Dương đỡ trán.
Trợ lý Trương ngồi xổm xuống kiểm tra tình hình Phó Kình Hiên, phát hiện Phó Kình Hiên thật sự chỉ phát sốt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, anh ta kéo cánh tay của Phó Kình Hiên, đỡ người lên: “Cô Bạch, vậy tôi đưa Tổng giám đốc Phó đi trước.”
“Đi mau lên, đừng đến nữa.” Bạch Dương ghét bỏ xua tay.
Trợ lý Trương nhìn Phó Kình Hiên một chút.
Tổng giám đốc Phó à, anh đi lên lâu như vậy, rốt cuộc đã làm cái gì, có nói rõ ràng hay chưa, vì sao cô Bạch vẫn chán ghét anh như vậy?
Trợ lý Trương thở dài đỡ Phó Kình Hiên chuẩn bị rời đi, đưa Phó Kình Hiên đến bệnh viện.
Bạch Dương bỗng nhiên gọi anh ta lại: “Chờ một chút!”
Trợ lý Trương dừng lại: “Cô Bạch, còn có chuyện gì sao?”
Khuôn mặt nhỏ Bạch Dương lạnh lùng nhìn Phó Kình Hiên: “Chờ ông chủ của anh tỉnh lại thì nói anh ta đừng chạy tới nói mấy lời yêu tôi khó hiểu nữa, rất buồn nôn!” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Không phải, cô Bạch, Tổng giám đốc Phó thật lòng đó!” Trợ lý Trương vội vàng nói giúp Phó Kình Hiên.
Bạch Dương nhíu mày lại, vừa muốn nói gì đó thì thang máy lại mở ra, Trình Minh Viễn ôm một bó hoa đi ra: “Chuyện gì thật lòng?”
“Anh Trình?” Trợ lý Trương kinh ngạc nhìn Trình Minh Viễn lại nhìn Bạch Dương.
Đã trễ như vậy, Trình Minh Viễn còn chạy tới nhà cô Bạch.
Chẳng lẽ giữa bọn họ có gì đó?
Trợ lý Trương nghĩ đến đây thì tức giận, vừa đồng cảm nhìn Phó Kình Hiên một chút.
Ánh mắt Trình Minh Viễn nhìn Phó Kình Hiên đang ngất xỉu thì nhíu mày: “Kình Hiên sao thế?”
“Tổng giám đốc Phó phát sốt” Trợ lý Trương cười khổ trả lời.