“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Trợ lý Trương vỗ ngực thở phào.
Y tá vứt bỏ ống tiêm, lại treo bình truyền dịch cho Phó Kình Hiên, sau đó đi ra ngoài. Advertisement
Trợ lý Trương lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho bên biệt thự, báo cho bà cụ tình huống của Phó Kình Hiên.
Kết quả anh còn chưa gọi điện thoại thì Phó Kình Hiên đã tỉnh.
“Sếp Phó.” Trợ lý Trương đặt điện thoại xuống, đỡ Phó Kình Hiên. Advertisement
Phó Kình Hiên ngồi dựa vào đầu giường, trên mặt đã bớt đỏ bừng, nhưng vẫn yếu ớt tái nhợt.
Anh nhìn xung quanh phòng bệnh, lại nhìn kim châm trên tay mình, giọng khàn khàn hỏi: “Tôi sao thế?”
“Vết thương của anh bị nhiễm trùng nên phát sốt” Trợ lý Trương trả lời.
Phó Kình Hiên nhắm mắt lại: “Ai đưa tôi đến bệnh viện?”
Là Bạch Dương sao?
“Là tôi” Trợ lý Trương trả lời, phá vỡ hy vọng trong lòng Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên mấp máy môi mỏng, lạnh lẽo nhìn anh một cái.
Vẻ mặt trợ lý Trương mờ mịt.
Chuyện gì xảy ra?
Sao anh ta cảm giác sếp Phó ghét bỏ anh ta làm chuyện bao đồng vậy?
Là ảo giác sao?
Trợ lý Trương ho nhẹ một tiếng: “Sau khi sếp Phó phát sốt ngất đi, cô Bạch gọi cho tôi đưa anh đến bệnh viện”
Con ngươi Phó Kình Hiên lóe sáng lên.
Không phải Bạch Dương đưa anh đến. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nhưng Bạch Dương gọi Trương Trình đưa anh đi.
Trong lòng Phó Kình Hiên bỗng có chút an ủi, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, khí lạnh quanh người cũng giảm đi không ít.
Nhưng vào lúc này, trợ lý Trương lại đột nhiên hỏi: “Tổng giám đốc Phó, cô Bạch đã tha thứ cho anh chưa?”
Có lẽ là chưa, nếu như cô Bạch tha thứ cho Tổng giám đốc Phó, Tổng giám đốc Phó phát sốt, sao cô có thể mặc kệ anh nằm trên mặt đất.
Chẳng qua anh muốn xác nhận nên mới hỏi Tổng giám đốc Phó.
Phó Kình Hiên xoa huyệt thái dương, ánh mắt có chút u ám: “Tôi chưa kịp nói thì đã ngất đi”
“.,.” Khóe miệng trợ lý Trương co giật một cái.
Thật là vô dụng!
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng anh ta không dám nói như thế, ho khan một tiếng: “Chờ anh hết sốt rồi nói sau.”
“Tôi nói cậu đi tìm nhà thôi miên, cậu †ìm được chưa?” Phó Kình Hiên híp mắt hỏi.
“Tôi đã liên lạc với một người, nhưng không có thời gian đến, cho nên tôi đang chuẩn bị tìm người khác.” Trợ lý Trương trả lời.
Phó Kình Hiên cắn chặt răng nói: “Vậy cậu nhanh chóng liên lạc đi, bây giờ cậu gọi bác sĩ Tô trước đi.”