Bạch Dương và Trần Thi Hàm cùng ngồi ăn chút đồ ăn vặt trong phòng bao, hát chưa được mấy bài, Lục Khởi đã quay lại.
Trần Thi Hàm vội vàng đến gần hỏi, khi biết được Cố Tử Yến thua, suýt thì khỏa thân, trong lòng cô vô cùng vui sướng: “Nếu không phải Tổng Giám đốc Phó ở đây, tối nay đoán chừng cô ta phải đi ra khỏi hội sở mà không một mảnh vải che thân rồi.”
“Đúng đó!” Lục Khởi hừ khẽ: “Cái này gọi là ăn miếng trả miếng, cô ta bắt nạt cục cưng nhà chúng ta như thế nào, anh sẽ bắt nạt trả lại cô ta gấp đôi!”
“Cảm ơn!” Bạch Dương cười khẽ, cụng ly với anh ta.
Lục Khởi cũng không hỏi Bạch Dương vì sao khi ở trong phòng bao, cô lại để mặc Cố Tử Yên và những người khác bắt nạt mình. Anh ta đưa một tay ra, ôm cả người vào lòng, đùa bỡn nói: “Chúng ta ngủ cùng nhau trên một chiếc giường lâu như thế, còn cần phải nói cảm ơn ư?”
“Wow!” Trần Thi Hàm nhìn về phía họ, trợn tròn mắt: “Thật hay giả đấy?”
“Chắc chắn là thật rồi…”
“Lại làm ô uế thanh danh của em, em phải đánh anh!” Bạch Dương dùng sức đá anh ta một cái, rồi giải thích với Trần Thi Hàm: “Hồi nhỏ, ba mẹ anh ấy thường xuyên không ở nhà, anh ấy thường xuyên chạy đến nhà tôi ăn chực, uống chực, ngủ chực, còn không trả tiền, cô xem có quá đáng không?”
Trần Thi Hàm lập tức bày ra biểu cảm chán ghét: “Ồ, hóa ra là Lục Khởi không biết xấu hổ.”
Mấy người mải nói chuyện với nhau mà không hề phát hiện một chiếc máy nghe lén nhỏ được dán bên dưới gầm bàn bằng băng dính đã ghi âm lại toàn bộ cuộc nói chuyện của ba người.
Ngay sau đó, bạn bè của Lục Khởi cũng lũ lượt kéo đến, trong phòng bao lớn tràn đầy sức sống, vô cùng huyên náo.
Bạch Dương không thích náo nhiệt, cộng thêm tâm trạng không tốt lắm, vốn còn ngồi trong góc uống rượu, sau đó thấy đám người Lục Khởi chơi game, cụng ly uống rượu rất vui vẻ thì cũng tham gia cùng.
Cô chơi game thua cũng rất vui, từng ly rượu đỏ trắng rót vào trong miệng.
Sau mấy vòng, mọi người đều mơ mơ màng màng.
“Em ra ngoài hóng gió cái, mọi người cứ chơi đi.” Bạch Dương thật sự không ổn, nói với Lục Khởi một câu rồi đi ra khỏi phòng bao.
Bạch Dương vốn muốn đi ra ban công hóng gió, kết quả ở trong phòng bao uống nhiều rượu quá, vừa ra ngoài bị gió lạnh thổi qua, trong dạ dày càng cuộn trào mãnh liệt hơn.
Cô bịt miệng, vội vàng chạy tới phòng rửa tay.
Sau khi nôn xong, dạ dày Bạch Dương cũng thoải mái hơn nhiều. Cô hất nước lạnh lên mặt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chính mình trong gương.
Thật là vừa nhếch nhác vừa đáng thương mà!
Mong rằng cơn say tối nay cũng là lần say cuối cùng.
Bạch Dương đi ra khỏi phòng rửa tay, đi đến phía ban công ngoài trời, một nhân viên phục vụ vừa khéo bưng khay từ bên này đi qua.
Nhân viên phục vụ thấy hai má Bạch Dương ửng hồng, giống như vẫn còn say thì lập tức đưa chai nước khoáng từ trong khay cho cô: “Quý khách, cô uống chút nước đi sẽ tốt hơn.”
“Cảm ơn.” Bạch Dương nhận lấy, vặn nắp chai rồi uống mấy ngụm.