Bất ngờ, một bàn tay to lớn bóp lấy mông cô, hơi thở khàn đục phả bên tai cô: “Người đẹp dáng dấp không tệ, cho cái giá đi!”
“Bỏ tay ra!” Bạch Dương lạnh lùng nói, muốn bóp nát tay anh ta.
Nhưng cô vừa nôn xong, không có sức gì cả, đầu cũng hơi choáng váng, ngược lại bị người đàn ông dễ dàng ôm lấy, kéo vào trong thang máy.
“Yên tâm đi anh có tiền, em muốn bao nhiêu cũng được.” Người đàn ông cười khà khà, nói.
Không biết chuyện gì đang xảy ra, cơ thể Bạch Dương không chịu khống chế, mềm oặt xuống. Cô cắn lưỡi để mình tỉnh táo hơn, giày cao gót giẫm mạnh lên giày da của người đàn ông. Sau đó nhân lúc anh ta buông tay, cô lảo đảo vịn vào tường chạy đi.
Kết quả vừa chạy ra ngoài, người đàn ông lại đuổi đến nơi, một tay túm tóc cô, hơi tức giận: “Đã nói là cho tiền rồi, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt…”
Đúng lúc này, một bàn tay từ bên cạnh tiến vào, nắm lấy cổ tay người đàn ông, dùng sức bóp một cái.
“Aaaaaa!” Người đàn ông cảm thấy cổ tay mình sắp bị bóp nát đến nơi, đau đến nỗi hét toáng lên: “Mẹ kiếp, mày là ai? Lại dám ra tay với ông!”
Người đàn ông hùng hổ mắng mỏ, khi quay đầu lại đối diện với đôi mắt lạnh lùng, thâm trầm kia, anh ta lập tức sợ hãi.
“Tổng, tổng giám đốc Phó…”
“Không dám nhận.” Phó Kình Hiên thấy kẽ hở giữa những đầu ngón tay của anh ta còn sót lại mấy sợi tóc dài, con ngươi càng trở nên u ám hơn, anh lại dùng sức, bóp nát tay người đàn ông.
Phó Kình Hiên thản nhiên hỏi: “Không biết tổng giám đốc Vạn tìm vợ cũ của tôi có chuyện gì?”
Tổng giám đốc Vạn không dám lên tiếng, nhịn đau, trán rịn đầy mồ hôi. Anh ta khom người, xin lỗi Phó Kình Hiên: “Thật xin lỗi tổng giám đốc Phó, mắt tôi không tốt, còn cho rằng đó là người của hội sở, không biết cô ấy là vợ cũ của anh…”
Phó Kình Hiên buông tay, gọi nhân viên phục vụ đến, dặn dò: “Tổng giám đốc Vạn say rồi, sắp xếp xe đưa tổng giám đốc Vạn về.”
Thấy Phó Kình Hiên không so đo với mình, tổng giám đốc Vạn vừa định thở phào một hơi, kết quả lại nghe thấy Phó Kình Hiên nói: “Mắt tổng giám đốc Vạn không tốt, đến bệnh viện hẹn bác sỹ khoa mắt cho tổng giám đốc Vạn, để bác sỹ kiểm tra kỹ lưỡng cho anh ấy.”
Tổng giám đốc Vạn: “…”
Sau khi tổng giám đốc Vạn đi cùng nhân viên phục vụ, Phó Kình Hiên liếc nhìn Bạch Dương vẫn đang vịn tường, tóc tai rối bời, đứng còn không nổi, đoán chừng uống không ít rượu.
Phó Kình Hiên vẫn còn nhớ lời trước đó Lục Khởi nói.
Anh sải bước đi đến túm lấy cánh tay cô, kéo cô đứng dậy.
“Bạch Dương, cô có ý gì?” Lực tay anh rất lớn, bóp lấy bàn tay nhỏ bé, yếu ớt của cô, giọng nói không một chút hơi ấm: “Biết đánh bài nhưng lại cố ý thua?”
“Liên quan gì đến anh?” Bạch Dương nói mỉa ngược lại, muốn hất tay anh ra, nhưng đầu óc lại mê man, suýt nữa ngã vào trong lòng Phó Kình Hiên.
Bạch Dương cố gắng đứng vững cả người, ngẩng đầu lên nhìn thấy một gương mặt mơ hồ, duy chỉ có đôi mắt, thâm sâu, lạnh lùng đang nhìn chằm chằm cô.
“Liên quan gì đến tôi? Cô nói xem liên quan gì đến tôi, Bạch Dương?”