Nói xong, anh nhìn về phía Bạch Dương, ánh mắt còn rất nghiêm túc: “Phó tổng giám đốc Bạch, cô cứ yên tâm đi. Tổng giám đốc Đoạn vừa đi, tôi sẽ cử ngay một đội ngũ chuyên nghiệp đến đây giúp cô ổn định lại những chức vị còn trống, sẽ không để Thiên Thịnh xuất hiện vấn đề gì.”
“Cái gì?” Đoàn Hựu Đình khiếp sợ đến nỗi đầu óc đều trống rỗng.
Advertisement
Bạch Dương cũng ngạc nhiên nhìn anh: “Anh nói thật sao?”
Phó Kình Hiên vuốt cằm: “Đương nhiên rồi. Tôi sẽ không lừa em. Về phần tổng giám đốc Đoàn thì…”
Anh lại dời ánh mắt lên trên người Đoàn Hựu Đình: “Tổng giám đốc Đoàn mang nhiều người đi như vậy, tôi tin rằng gia nhập công ty khác có hơi lãng phí. Không bằng ông tự mở công ty luôn đi, tin rằng có nhiều người như vậy, công ty của tổng giám đốc Đoàn sẽ phát triển rất nhanh. Tôi sẽ đánh tiếng trong cái vòng luẩn quẩn này để bọn họ đừng ai nhận người của tổng giám đốc Đoàn nhé, tránh việc trì hoãn các người gây dựng sự nghiệp. Tổng giám đốc Đoàn thấy sao?”
“Phụt…’ Bạch Dương thật sự không nhịn nổi nữa, che miệng lại cười đến nỗi bả vai run lên bần bật.
Mà Đoàn Hựu Đình thì lại tức giận đến phát run, rồi lại không dám trút giận lên người Phó Kình Hiên nên chỉ có thể dùng hết sức siết chặt nắm tay, cực lực áp chế cơn tức giận.
Ông ta thấy sao?
Ông ta thấy chẳng tốt chút nào cải Cái gì mà đánh tiếng trong cái vòng luẩn quẩn này để đừng ai nhận người của ông ta chứ. Đây rõ ràng là muốn chặn hết đường đi của bọn họ.
Còn để ông ta gây dựng sự nghiệp ư?
Ông ta đã chừng này tuổi rồi còn gây con mẹ nó chứ sự nghiệp!
Rõ ràng là Phó Kình Hiên này đang cố ý nhục nhã ông ta, hoạnh họe ông taI Mặc dù trong lòng tức giận muốn chết nhưng trên mặt Đoàn Hựu Đình vẫn phải mạnh mẽ nở một nụ cười: “Tổng giám đốc Phó đúng là người hay đùa. Tôi đã chừng này tuổi rồi còn gây dựng sự nghiệp gì nữa chứ.
“Ồ2 Nói vậy là tổng giám đốc Đoàn không muốn dẫn người rời khỏi Thiên Thịnh nữa sao?” Phó Kình Hiên liếc mắt nhìn ông ta.
Đoàn Hựu Đình khụ hai tiếng: “Đương nhiên rồi, tôi cũng là người hay nói đùa như tổng giám đốc Phó ấy, chứ tôi đâu có thật sự muốn vậy đâu.”
Ông ta còn dám dẫn người đi nữa sao?
Chân trước ông ta rời đi, chân sau sẽ bị thay thế ngay lập tức, đến lúc đó không thể quay về Thiên Thịnh, cũng vào được công ty khác, thì một thứ sẽ thực sự kết thúc!
Hơn nữa, ông ta cũng không có ý định rời đi.
Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương: “Ý em thế nào?”
Mặc dù Bạch Dương cảm thấy Đoàn Hựu Đinh rất trơ trến, nhưng cô càng không muốn Phó Kình Hiên cử người đến đây, cô gật đầu nói: “Nếu tổng giám đốc Đoàn nói đùa, thì chúng ta cũng không cần tính toán làm gì.”
“Được.” Phó Kình Hiên thất vọng mím môi.
Anh hy vọng cô đồng ý đuổi Đoàn Hựu Đinh và những người khác rời khỏi Thiên Thịnh biết bao.
Sau đó, anh có thể cử người đến đây.
Về sau anh sẽ có cớ thường xuyên đến tìm củ.
Nghe Bạch Dương nói xong, Đoàn Hựu Đinh thở phào nhẹ nhõm.
May mắn, Bạch Dương biết điều, không nói những điều không nên nói.
Nếu không, ông ta chết chắc.