“Tổng giám đốc Đoàn, ông vẫn muốn phản đối quyết định hủy niêm yết của tôi sao?” Bạch Dương sắc mặt không chút thay đổi nhìn Đoàn Hựu Đinh.
Trong lòng Đoàn Hựu Đinh không muốn, nhưng nhìn thấy Phó Kình Hiên ở bên cạnh cô, ông ta đành phải đổi miệng: “Đương nhiên là không rồi, cháu gái muốn làm gì thì làm.”
“Nếu đã như vậy tôi sẽ thông báo xuống dưới. Bây giờ tổng giám đốc Đoàn còn việc gì nữa không?” Cô ra lệnh đuổi khách.
Advertisement
Đoàn Hựu Đinh khóe miệng giật giật: “Không có, cháu gái làm việc đi, chú không quấy rầy nữa, tạm biệt.”
Ông ta quay đi, nụ cười miễn cưỡng trên mặt đã biến mất thay vào đó là dần dần trở nên vặn vẹo.
Ông ta tưởng lần này đến đây có dùng việc rời khỏi Thiên Thịnh để uy hiếp Bạch Dương khiến Bạch Dương giao ra nửa quyền quản lý.
Ai ngờ giữa chừng lại nhảy ra một con kỳ đà cản mũi.
Xem ra, chỉ cần Bạch Dương và Phó Kình Hiên còn hợp tác một ngày thì Phó Kình Hiên sẽ cho cô chỗ dựa thêm một ngày. Vậy ông ta sẽ càng khó khăn khi đối phó con nhỏ chết tiệt kia này.
Phải có cách nào đó phá hủy sự hợp tác của hai người.
Đoàn Hựu Đinh rời đi, văn phòng yên tĩnh trở lại.
Bạch Dương vén tóc mai cảm ơn Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên nhìn cô: Hôm nay cô đã cảm ơn tôi mấy lần rồi.”
“Tôi biết, nhưng đây là phép lịch sự phải làm” Bạch Dương ngồi xuống ghế.
Thật ra, ngay cả khi Phó Kình Hiên không đứng ra giúp cô lần này, cô vẫn có thể đối phó với Đoàn Hựu Đinh.
Cô đã quyết định, nếu Đoàn Hựu Đinh thực sự không đồng ý với việc hủy niêm yết của cô, cô sẽ xé rách da mặt với ông ta. Đến lúc đó Đoàn Hựu Đinh muốn rời đi thì rời đi.
Cùng lắm thì cô sẽ thu nhỏ quy mô của Thiên Thịnh, biến Thiên Thịnh thành một doanh nghiệp vừa và nhỏ.
Nếu như vậy thì ít nhất Thiên Thịnh vẫn còn ở đây, về sau phát triển trở thành tập đoàn một lần nữa.
“Thực ra thì em không cần phải làm thế” Phó Kình Hiên ngồi xuống đối diện với bàn làm việc của cô: “Tôi biết mâu thuẫn giữa em và Đoàn Hựu Đinh, em có thể nhân cơ hội này đuổi Đoàn Hựu Đinh ra khỏi Thiên Thịnh.”
Ánh mắt Bạch Dương tối sầm lại, “Tôi biết nhưng không cần thiết phải làm thế”
“Em thực sự nghĩ điều đó là không cần thiết, hay là em không muốn tôi cử người đến?” Phó Kình Hiên ngước mắt nhìn cô.
Môi Bạch Dương mấp máy, sau đó cô quay đầu đi không nói gì.
Nhìn thấy cô như vậy, Phó Kình Hiên biết chắc anh đoán đúng rồi.
Cô chỉ không muốn anh đưa người nào đến.
Trong lòng Phó Kình Hiên thở dài không nói.
Lúc này, Bạch Dương vươn tay cầm điện thoại bàn gọi cho thư ký Đồng: “Chuẩn bị tài liệu hủy niêm yết, trực tiếp gửi cho các bộ phận liên quan.”
“Nhưng tổng giám đốc Đoàn không đồng ý.” Đồng Khê đáp.
Bạch Dương ấn huyệt thái dương: “Ông †a đã đồng ý.”
“Thật sự?”