Người đàn bà Cố Tử Yến kia, lại dám vu cáo nói chị cậu ta là người hãm hại cô ta, còn trắng trợn bôi nhọ thanh danh của chị trên mạng.
Những phóng viên, cư dân mạng, và cả người tạt axit sulfuric, cậu ta sẽ không bỏ qual Nghe lửa giận đang được đè nén trong giọng Lương Triết, Bạch Dương lập tức biết được chuyện vừa xảy ra với mình đã làm cho thanh niên vẫn luôn nhãn nhặn này tức giận, cô vội vàng trả lời: “Yên tâm đi, Tiểu Triết, chị không sao.”
Advertisement
“Thật sự không sao chứ? Axit sulfuric kia…”
“Axit sulfuric không có hắt lên người chị.
Lúc ấy có rất nhiều phóng viên đều nhìn thấy, trên mạng chắc là cũng có video, em có thể xem video, chị thật sự không bị thương.” Bạch Dương lắc đầu nói.
Lương Triết hạ tầm mắt xuống: “Em biết, em đã xem rồi, chỉ là em vẫn cảm thấy lo lắng mà thôi.”
“Hiện tại đã yên tâm chưa?” Bạch Dương cười khẽ.
Lương Triết ừ một tiếng: “Yên tâm, chị không có việc gì là tốt rồi, chuyện kế tiếp, giao cho em, để em giải quyết.”
“Hả?” Bạch Dương tỏ ra có chút kinh ngạc: “Em có ý gì vậy Tiểu Triết? Em muốn làm cái gì?”
Lương Triết híp mắt, nở một nụ cười không đạt tới đáy mắt và trả lời: “Chị sẽ biết sớm thôi. Tóm lại, em sẽ khiến cho tất cả những người đã đối xử không tốt với chị phải trả giá!”
Nói xong, cậu ta trực tiếp cúp điện thoại.
“Tiểu Triết? Tiểu Triết?” Bạch Dương gọi hai tiếng, khi thấy trong điện thoại không có tiếng đáp lại, cô mới vội vàng đưa chiếc điện thoại di động đến trước mặt nhìn.
Nhìn thấy giao diện điện thoại di động là màn hình chính, cô mới bất ngờ hiểu được, cậu ta đã sớm cúp máy từ lâu rồi: “Tên nhóc này…”
Không hiểu sao trong lòng Bạch Dương lại cảm thấy có chút lo lắng. Cô vẫn luôn cảm thấy câu nói kia của Tiểu Triết như báo hiệu trước kế tiếp sẽ phát sinh ra chuyện lớn nào đó.
Hy vọng là do cô đã suy nghĩ quá nhiều. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Đang suy nghĩ cái gì mà mặt mày ủ rũ như vậy?” Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp xen lẫn sự quan tâm của Phó Kình Hiên. ngôn tình ngược
Bạch Dương khóa điện thoại di động lại rồi đặt xuống: “Không có gì, sao anh lại vào đây? Những phóng viên kia…”
“Bọn họ đã bị người của cục cảnh sát đuổi đi rồi” Phó Kình Hiên ngồi xuống bên cạnh cô.
“Anh để cục cảnh sát làm như vậy sao?”
Bạch Dương nghiêng mặt nhìn anh: “Lúc trước, những phóng viên kia đứng ở bên ngoài lâu như vậy mà cục cảnh sát cũng không đuổi bọn họ đi. Hiện tại cũng chưa chắc đã đuổi bọn họ đi cũng không lớn, trừ phi có người nhúng tay vào.”
Phó Kình Hiên thấy cô đoán được sự thật nhanh như vậy thì cười khẽ một tiếng, “Là tôi, em ở bên trong lâu như vậy, tôi lo lắng cho em nên không muốn ở trong xe chờ nữa. Vì vậy, tôi để người của cục cảnh sát đuổi những phóng viên kia đi, tuy nhiên đây chỉ là một trong những nguyên nhân”
Bạch Dương nhíu mày: “Còn có nguyên nhân khác sao?”
Phó Kình Hiên gập đầu: “Bà nội vừa mới gọi điện thoại tới.”
Bạch Dương ngồi thẳng người lên: “Bà nội đã nói gì?”
“Chuyện xảy ra hôm nay, bà nội cũng biết, bà nội rất lo lắng cho em, vì thế bà nội đã đặc biệt gọi điện thoại cho em. Nhưng điện thoại của em lại không liên lạc được nên đã trực tiếp gọi cho tôi và hỏi tôi tình hình của em.” Phó Kình Hiên ưu nhã vắt chéo hai chân.