Bạch Dương cười cười với vẻ dịu dàng: “Làm phiền bà phải nhớ thương rồi. Nhưng mà sao bà nội lại biết anh ở cùng với tôi chứ?”
“Video trên mạng, bà nội nhận ra người cứu em là tôi.” Phó Kình Hiên trả lời.
Bạch Dương chợt bừng tỉnh, cô nâng cằm lên: “Thì ra là như thế.”
Advertisement
Người khác có thể không nhận ra Phó Kình Hiên, nhưng thân là bà nội, lão phu nhân không thể không nhận ra.
“Tôi biết rồi, giúp tôi cảm ơn bà nội đã quan tâm. Qua vài ngày nữa, tôi sẽ đến nhà cũ thăm bà ấy.” Bạch Dương xoa xoa lông mày nói.
Phó Kình Hiên đáp một tiếng: “Được, đến lúc đó tôi sẽ đón em”
“Không cần, tôi cũng không phải không biết nhà cũ của nhà họ Phó ở đâu, tôi có thể tự mình đi đến, anh đến đón tôi làm gì.”
Bạch Dương cúi mặt xuống rồi lạnh giọng nói.
Phó Kình Hiên nhếch đôi môi mỏng lên nhưng cũng không thêm nói gì.
Anh biết, thật ra cô chỉ là không muốn anh đi cùng mình mà thôi.
Cả hai người lại không còn gì để nói, nên ai cũng im lặng.
Một lát sau, một cảnh sát đi tới: “Cô Bạch, đã có kết quả thẩm vấn người ném axit sulfuric về phía cô rồi!”
Nghe xong lời này, Bạch Dương lập tức đứng lên.
Phó Kình Hiên cũng đứng dậy theo: “Kết quả là gì? Là bị người ta mua chuộc sao?
Hay vẫn là bản thân có thâm thù đại hận với Bạch Dương!”
Vừa vặn hai vấn đề này, cũng là điều Bạch Dương muốn biết nhất. Vì thế, đôi mắt của cô đang nhìn chằm chằm cảnh sát, chờ đợi viên cảnh sát kia trả lời.
Vị cảnh sát lắc đầu: “Đều không phải, người này không có bị mua chuộc, cũng không có thù với cô Bạch.”
“Vậy tại sao anh ta lại làm như vậy?” Đôi lông mày xinh đẹp của Bạch Dương nhíu chặt vào nhau.
Phó Kình Hiên thấy vậy, rất muốn đưa †ay xoa dịu cô, nhưng anh lại nghĩ đến việc cô sẽ tránh đi. Cuối cùng, anh đành phải bỏ ý nghĩ đó mà chỉ nhẹ giọng khuyên nhủ: “Đừng nhíu mày, trông không đẹp mắt.”
Bạch Dương liếc mắt nhìn anh một cái, chỉ cảm thấy không thể hiểu thấu anh.
Cô nhíu mày có đẹp hay không, đến cô còn chẳng thèm để ý.
Anh quan tâm đến chuyện đó làm gì?
Không để ý tới Phó Kình Hiên nữa, Bạch Dương lại tiếp tục đưa mắt về trên người cảnh sát.
Viên cảnh sát chỉnh lại chiếc mũ cảnh sát trên đầu rồi trả lời: “Người này tên là Lý Phàm, là bạn học trung học của Cố Tử Yến, cũng là người hâm mộ Cố Tử Yến. Trong nhà anh ta làm nghề buôn bán hóa chất, vì vậy mới có thể lấy được loại axit sulfuric này.
“Thì ra là như thế.” Bạch Dương mấp máy đôi môi đỏ.
Cô đã từng nói, loại axit sulfuric này thuộc loại hàng cấm, người bình thường làm sao có thể lấy được.
Hóa ra là nguyên nhân của gia đình.
Phó Kình Hiên mở miệng sắc mặt u ám: “Người kia tìm tới trả thù Bạch Dương cũng là vì anh ta đã xem tin tức và Chương trình phát sóng trực tiếp của Cố Tử Yến sao?”