Anh cầm áo khoác trên ghế lên, sắc mặt lạnh nhạt: “Nếu mẹ rảnh rỗi thì ở lại bệnh viện chơi với Tử Yên, trong công ty còn có việc, con đến công ty xử lí đây.”
“Ừ ừ, con đi đi. ” Thấy anh lên tiếng, Vu Y Cơ cũng không dám càm ràm nữa mà lập tức dừng nói.
Cố Tử Yên dịu dàng dặn dò: “Kình Hiên, trên đường nhớ cẩn thận.”
“Ừ.”
Nhìn Phó Kình Hiên ra khỏi phòng bệnh, nụ cười trong mắt Cố Tử Yên biết mất không còn tung tích.
...
Đến hơn ba giờ chiều, Bạch Dương mới thấy đối phương nhận tiền của cô và trả lời một chữ “được”. . Đọc truyện hay, truy cập ngay _ ТгumTr uуen.мE _
Cô thật sự không nhớ nổi tại sao tối qua lại đụng trúng người đàn ông này, nhưng trông anh ta cũng không giống như là người làm phiền người khác mà hình như còn hơi lạnh lùng.
Rất tốt, cô có thể yên tâm.
Nhưng còn có điều khiến Bạch Dương rất nghi ngờ. Cô suy nghĩ, tìm đến số điện thoại của Trình Minh Viễn rồi gọi đến.
Trình Minh Viễn bắt máy rất nhanh, giọng điệu lười biếng: “Sếp Bạch, có chuyện gì không vậy?”
“Tôi biết anh là một trong những ông chủ của câu lạc bộ Minh Nguyệt, muốn nhờ anh giúp đỡ một việc nhỏ.” Bạch Dương nhớ lại những cảnh tượng còn nhớ rồi nói: “Tối qua tôi đi ra khỏi phòng bao riêng để đến nhà vệ sinh nôn, có một nhân viên phục vụ đi qua đưa cho tôi một chai nước suối.”
“Ừ?” Trình Minh Viễn cất cao giọng: “Ý của Sếp Bạch là gì?”
“Sau khi uống chai nước đó, tôi không thể nhớ được rất nhiều chuyện sau đó.” Bạch Dương nói: “Tôi biết tửu lượng của mình, hơn nữa tôi còn vừa đi nhà vệ sinh nôn ra, làm sao mà chẳng có ý thức gì được. Tôi nghi ngờ chai nước đó có vấn đề.”
“Ồ?” Trình Minh Viễn nhướng mày, cảm thấy chuyện này thú vị đây.
Năm phút trước khi Phó Kình Hiên gửi tin nhắn đến, anh ta mới biết tối qua hai người làm gì ở trên lầu của câu lạc bộ, sau đã xóa sạch đoạn video đó.
Kết quả lúc này Bạch Dương lại tìm anh ta hỏi chuyện này.
Chẳng lẽ để có được vợ cũ của mình mà Kình Hiên không chừa thủ đoạn nào, động tay động chân trong nước rồi tự mình đạo diễn một vở anh hùng cứu mỹ nhân?
Bạch Dương thấy khó hiểu: “Đang yên đang lành anh ồ cái gì?”
“Chỉ là tôi không ngờ được sếp Bạch lại nghi ngờ có người mua chuộc nhân viên phục vụ.” Trình Minh Viễn cười nói: “Vì chỗ nào cũng có camera theo dõi, tư liệu về nhân viên phục vụ đều trải qua kiểm tra nghiêm ngặt.”
“Vậy cứ hỏi nhân viên phục vụ đó đi, có tin tức gì thì nói cho tôi nhé.” Bạch Dương sợ anh ta nhiều chuyện nên nói trước: “Chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi!”
Nói xong thì cúp máy.
Sau khi tan ca, Bạch Dương đi xe về Vịnh Tiên Thủy. Vừa bước ra khỏi thang máy thì thấy chàng trai mặc đồng phục học sinh ngồi xếp bằng trước cửa nhà mình, thế là ấn đường giật nảy lên.
Sao thằng nhóc này lại đến nữa!
Phó Kình Duy nghe thấy tiếng bước chân nên ngẩng đầu lên nhìn, sau đó vì chân đã tê rần mà phải bò dậy bất mãn nói: “Chị tan làm mấy giờ mà về muộn thế? Tôi ở cửa nhà chị đợi cả nửa tiếng rồi đây!”
“Cậu không có nhà sao?” Bạch Dương liếc nhìn gương mặt của cậu ta, má phải sưng to, chắc là lại đánh nhau: “Đánh nhau xong rồi coi nhà tôi thành nơi tránh bão sao?”
“Chị là chị dâu của tôi.”
“Chị dâu cũ.”