“Chị dâu cũ cũng là chị dâu!” Phó Kình Duy bướng bỉnh nói: “Chị mở cửa rồi nhanh chóng nấu đồ ăn cho tôi, tôi đói rồi!”
“Được rồi cậu im miệng đi!”
Bạch Dương mở cửa lôi cổ áo đồng phục học sinh của Phó Kình Duy để kéo người vào nhà.
Cô lấy hòm thuốc ra, bôi rượu thuốc lên gò má đã sưng đỏ của Phó Kình Duy.
Sau khi xử lí vết thương cho Phó Kình Duy xong, cô lấy canh cấp đông trong tủ lạnh ra rồi nấu với lửa nhỏ, nấu hai món thức ăn và một món canh.
Phó Kình Duy ăn cơm tối, cô hỏi: “Vết thương trên mặt là do phi vụ anh hùng cứu mỹ nhân nào gây ra sao?”
“Không phải.” Phó Kình Duy và hai miếng cơm, giọng nói ậm ờ mà rầu rĩ: “Mẹ tôi tát.”
Bạch Dương sửng sốt.
Cô ở nhà họ Phó sáu năm nên biết Vu Y Cơ yêu thương Phó Kình Duy thế nào, muốn gì cho nấy, vừa mở miệng là gọi con trai bảo bối, chưa từng nói nặng lời với Phó Kình Duy, cũng chưa từng thấy Vu Y Cơ ra tay đánh Phó Kình Duy.
Bạch Dương ăn miếng táo rồi hỏi: “Chẳng phải mẹ cậu cưng cậu lắm sao, sao lại tát cậu thế?”
Phó Kình Duy bĩu môi: “Mẹ bảo tôi đừng có cứ rảnh là lại đi ra ngoài chơi mà nên học hỏi anh tôi nhiều vào, nhanh chóng vào Phó Thị làm. Nhưng tôi không hứng thú với việc quản lí công ty, thích chơi bóng rổ thì sao chứ? Tôi nói với mẹ mấy câu thế là bà giận dữ, nên là một cái tát bay đến…”
Bạch Dương có thể tưởng tượng được cảnh tượng Vu Y Cơ tức giận và tát Phó Kình Duy nên không nhịn nổi mà bật cười.
“Chị cười cái gì?” Phó Kình Duy trợn mắt nhìn cô.
“Trước đây khi mẹ cậu dạy dỗ tôi, chẳng phải cậu cũng ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác đó sao?” Bạch Dương nói: “Không ngờ cậu cũng có ngày bị mẹ cậu vả cho, chẳng lẽ cũng không cho tôi thương hại cậu chút sao?”
Phó Kình Duy: “…”
Ăn cơm xong, Phó Kình Duy ngoan ngoãn thu dọn chén bát rồi đi rửa.
Cậu ta lấy một bộ mỹ phẩm dưỡng da trong cặp ra đưa cho Bạch Dương, trông như lấy lòng nhưng giọng điệu vẫn rất tệ: “Đây là tôi dùng tiền tiêu vặt trong ba tháng mua đấy, chị cầm đi rồi thứ bảy đến trường học của tôi một chuyến!”
Bạch Dương cầm một chai mỹ phẩm dưỡng da lên nhìn tên hãng, là một hãng lớn, một chai tinh chất cũng gần mười lăm triệu.
Bộ mỹ phẩm này chắc cũng phải ba trăm triệu.
Bạch Dương còn tưởng là cậu ta không có chỗ nào để đi, bây giờ mới nhận ra mục đích mà cậu ta đến đây: “Gây ra họa thì đi tìm anh cậu.”
“Tôi không gây họa!” Nhìn cô, giọng nói của Phó Kình Duy dịu hẳn: “Thứ bảy huấn luyện viên của đội bóng rổ quốc gia đến trường tôi chọn người để đến trung tâm của họ huấn luyện. Nếu có thể thông qua huấn luyện thì có thể gia nhập đội bóng, nhưng bọn họ muốn nói chuyện với phụ huynh…”
Bạch Dương hiểu rồi nên từ chối ngay: “Không được, tôi và nhà họ Phó không có quan hệ gì nữa, chuyện này tôi không phụ trách được. Thêm nữa mẹ cậu muốn sau này cậu vào Phó Thị hỗ trợ, tôi mà giúp cậu vào đội quốc gia thì chắc chắn bà ấy sẽ giết tôi.”
“Có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm, tuyệt đối không khiến chị bị liên lụy!” Phó Kình Duy lên thề với cô: “Chị dâu à, chỉ có chị có thể giúp tôi thôi.”
“Tôi biết trước đây mình cứ hung ác với chị, không tôn trọng chị, nhưng đó là vì lúc đó tôi tưởng bị bắt nạt chị Tử Yên, cướp mất anh tôi khỏi chị ấy. Thêm nữa mẹ tôi cứ nói chị thế này thế nọ, nên là tôi cũng không thích chị…”