“Anh nói với Trần Thi Hàm là nhà anh rất nghèo, một ngày anh phải làm tới ba công việc khác nhau sao?”
Bạch Dương cười ha ha, nhìn anh ta với ánh mắt khinh thường: “Tôi thấy với kỹ thuật diễn xuất ảnh đế như anh mà không đi đóng phim thì quá phí.”
Trình Minh Viễn nhún vai: “Lúc trước tôi tới cửa hàng 4S sửa xe, cô ấy còn tưởng rằng tôi là thợ sửa xe.
Tôi thật sự không biết cô ấy là người của công ty cô, chỉ đùa vài câu, ai biết là cô ấy đều tin là thật, gọi điện thoại bảo tôi tới lái xe cho cô.”
Bạch Dương trừng mắt nhìn anh ta: “Có phải anh thấy Thi Hàm ngây thơ dễ gạt, nên để mắt tới cô ấy không?”
“Cô lại đổ oan cho tôi rồi. Lần nào cũng là cô ấy bắt chuyện với tôi trước.” Trình Minh Viễn nói với vẻ mặt ‘tôi rất được người phụ nữ hoan nghênh cũng chẳng có cách nào cả’: “Là cô ấy muốn tán tôi mới đúng.”
“…”
Bạch Dương nghĩ lại, hình như nhìn thế nào cũng là Trần Thi Hàm muốn tán tỉnh Trình Minh Viễn.
“Sếp Bạch, cô đi đâu?” Trình Minh Viễn quay lại thắt dây an toàn: “Đây là lần đầu tiên tôi lái xe cho người ta, lại còn lái chiếc xe nát này, cô thật sự rất may mắn đấy.”
Sau khi chiếc xe khởi động, anh ta lại nói móc Phó Kình Hiên vài câu: “Cảm giác tay quá tệ, chiếc xe này đúng là rác rưởi. Kình Hiên sống vậy là không được rồi. Mình lái xe Maybach, ly hôn cũng không cho cô lấy một chiếc xe hơi sang trọng.”
“Chuyện lúc trước tôi nhờ anh, sao anh không gọi điện lại cho tôi?” Bạch Dương tỉnh táo nhảy qua đề tài này.
“Nhân viên phục vụ không có vấn đề, nước cũng không có vấn đề, tôi gọi điện thoại lại cho cô làm gì?”
Ánh mắt Trình Minh Viễn hơi kỳ lạ: “Tôi xem camera giám sát đêm đó, cô ra khỏi phòng vệ sinh còn bước đi lảo đảo, chính là uống say xong chẳng nhớ gì nữa, cô nghĩ quá nhiều rồi.”
Trình Minh Viễn cười và chế nhạo: “Cô Bạch, tối hôm qua cô to gan thật đấy. Có phải Kình Hiên cũng lần đầu nhìn thấy dáng vẻ đó của cô không?”
“…” Bạch Dương nghe được thì lúng túng, cảm giác cả người đều không được tự nhiên.
Cô sợ Trình Minh Viễn buôn chuyện linh tinh, kết quả người này dựa vào mình là ông chủ, còn xem luôn cả video!
“Nếu nước không có vấn đề thì thôi. Anh lái xe tới trường trung học số 1 của thành phố đi. Tôi hơi buồn ngủ nên chợp mắt một lát, khi nào đến nơi thì anh gọi tôi.” Bạch Dương nói xong giả vờ ngủ, không để ý tới anh ta.
Cũng trong lúc đó, ở Cố thị… Cố Việt Bân vừa nhận được tin tức, biết được công ty Thiên Thịnh của Bạch Dương muốn thu mua Giai Ngẫu, đang đi khắp nơi nhờ người tìm tung tích của ông chủ Giai Ngẫu.
Ông ta không ngờ được mới qua một thời gian ngắn, Bạch Dương đã có năng lực như vậy.
“Nhưng cô ta có năng lực nữa thì sao chứ? Thiên Thịnh sẽ phải đổ thôi!” Cố Việt Bân cười lạnh, gửi tin nhắn cho người bên ngoài.
Lần này ông ta muốn Thiên Thịnh sa sút tới mức không thể bò dậy nổi!
Ông ta đã nóng lòng muốn xử lý Thiên Thịnh, mang theo thắng lợi tới tế lễ cho đứa con gái lớn đã chết.
Cố Việt Bân vừa truyền mệnh lệnh xuống, máy tính trên bàn đột nhiên giống như bị kẹt ổ cứng cứ lập lòe như điên. Ông ta vừa định ấn nút tắt máy thì màn hình máy tính đã trở lại bình thường, một khung cửa sổ video được bật ra.
Ánh sáng bên phía đầu video kia rất tốt, ông ta nhìn thấy một người đang nằm hấp hối trên mặt đất, trên người mặc đồng phục của câu lạc bộ Minh Nguyệt, dưới thân đang chảy máu.
Con ngươi của Cố Việt Bân bỗng nhiên co lại.
Ông ta liên lạc với người này mãi không được, sao anh ta lại xuất hiện ở đầu video bên kia?