Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 85: Chương 85




Nhân viên phục vụ nằm trên mặt đất rên rỉ, hơi thở yếu ớt, rõ ràng rất đau đớn. Một người đàn ông cao lớn đeo mặt nạ hồ ly nhanh chóng xuất hiện trong ống kính.

Người đàn ông bước đến trước ống kính, đôi mắt lạnh lùng lộ ra đang nhìn thẳng vào Cố Việt Bân: “Tổng giám đốc Cố.”

“Cậu là ai, sao cậu vào được máy tính của tôi?” Cố Việt Bân nhíu mày, muốn tắt laptop nhưng ấn nút tắt máy thế nào cũng không tắt được.

Người đàn ông đeo mặt nạ hồ ly kia cười, giọng trầm lắng gợi cảm: “Không chỉ máy tính ở công ty ông, tôi còn có thể dễ dàng vào được điện thoại di động của ông, điện thoại của vợ ông. Hôm nay tôi tìm ông là muốn cảnh cáo ông một số việc.”

Anh ta không hề ngại bẩn, dùng ngón tay thon dài tóm lấy nhân viên phục vụ trên mặt đất lên, dí con dao lên cổ người đó, cũng khiến da đầu Cố Việt Bân căng ra.

“Tổng giám đốc Cố, giở trò vặt một lần là được rồi, nếu không tôi sẽ thấy rất phiền đấy.” Người đàn ông đeo mặt nạ hồ ly ném người chết trong tay ra, lại bước đến trước ống kính, giọng điệu lạnh lùng giống như từ địa ngục truyền đến: “Ông còn dám ra tay với Thiên Thịnh, ra tay với Bạch Dương, ông sẽ có kết quả giống như anh ta.”

“Cậu…” Cổ họng của Cố Việt Bân nghẹn lại, mãi không nói được từ nào nữa.

Mấy năm qua, ông ta vẫn sai người theo dõi Bạch Dương, biết sau khi cô kết hôn với Phó Kình Hiên, chỉ ở nhà họ Phó làm bà nội trợ, rất ít ra ngoài mở rộng quan hệ, bạn lại càng ít hơn.

Lục Khởi không có năng lực dám ra tay với ông ta. Người đàn ông trong video này là ai, sao lại bảo vệ Bạch Dương như vậy?

Người đàn ông đeo mặt nạ hồ ly ở bên kia video hình như rất hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Cố Việt Bân: “Chín trăm tỷ này xem như quà xin lỗi của ông dành cho Bạch Dương. Qua một thời gian ngắn nữa, tôi sẽ sai người đưa một món quà khác tới Cố thị.”

“Bye bye, tổng giám đốc Cố.” Tâm trạng của người đàn ông này thật sự không tệ, còn dùng tay dính đầy máu vẫy Cố Việt Bân ở bên này video, dáng vẻ giống như quỷ Sa Tăng vậy.

Một giây tiếp theo, khung cửa sổ video chợt biến mất, lộ ra màn hình nền.

Cố Việt Bân nhìn màn hình nền không hề thay đổi, giống như mấy phút video vừa nãy chỉ là ảo giác của ông ta, nhưng cả người ông ta đã ớn lạnh.

Cậu ta nói quà nhận lỗi chín trăm tỷ là có ý gì?

Trong lòng Cố Việt Bân thầm cười nhạo, nghĩ mình làm sao có thể đưa tiền cho Bạch Dương được chứ?

Sau đó, điện thoại của ông ta lại đổ chuông, phòng kế toán của công ty chi nhánh tại Nam Giang gọi tới.

“Tổng… Tổng giám đốc Cố, xảy ra chuyện rồi.” Nhân viên tài vụ lắp bắp nói: “Tiền trong tài khoản đã bị lấy mất rồi…”

“Cái gì?” Cố Việt Bân đang ngồi trên ghế chợt kinh ngạc đứng phắt dậy: “Bao nhiêu tiền?”

“Chín… chín trăm tỷ…”

“Chuyện lớn như vậy, sao các người không nói cho tôi biết sớm? Các người đều là đồ vô dụng à?” Cố Việt Bân mắng, tức đến mức cả người đều run rẩy, suýt nữa thì hôn mê.

Hóa ra người đàn ông kia nói quà nhận lỗi chín trăm tỷ là cái này!

Thủ đoạn của người đàn ông khiến Cố Việt Bân tự nhiên thấy sợ hãi, bởi vì kẻ địch ở trong tối, ông ta không bắt được.

Cố Việt Bân thở hắt ra, lập tức gọi điện thoại cho cấp dưới, nghiến răng nghiến lợi dặn dò: “Tất cả đều rút hết, tin tức cũng rút, đừng động tới Thiên Thịnh “

“Tổng giám đốc Cố, không phải ông nói làm xong thì báo lại với ông à? Sao bây giờ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.