“Tôi bảo anh rút thì anh cứ rút, rút ngay!” Cố Việt Bân tức giận mắng: “Nếu Thiên Thịnh có việc gì thì tôi sẽ khiến cho anh cũng xảy ra chuyện!”
“Vâng, vâng.”
Tim Cố Việt Bân đau thắt lại, vừa chậm rãi thở ra một hơi thì công ty chi nhánh ở thành phố Giang đã gọi điện thoại tới.
“Tổng… Tổng giám đốc Cố, kế toán cuỗm tiền chạy mất rồi, sáu trăm tỷ…” Đối phương nơm nớp lo sợ nói: “Tối hôm qua anh ta đã lên máy bay đi tới Campuchia…”
“…” Trước mắt Cố Việt Bân tối sầm, tức muốn nôn ra máu.
Không phải người đàn ông kia nói quà nhận lỗi là chín trăm tỷ sao? Tại sao còn lấy đi sáu trăm tỷ của ông ta nữa. Mẹ nó, đúng là không phải là người mà!
Thoáng cái mất mấy trăm tỷ, sức khỏe của Cố Việt Bân có tốt mấy cũng không chịu được, huyết áp tăng vọt, còn chưa nói được từ nào đã bịch một tiếng, ngã xuống bàn.
“Tổng giám đốc Cố?” Người đầu bên kia điện thoại di động kêu lên: “Tổng giám đốc Cố, ông vẫn đang nghe chứ?”
Bạch Dương vốn chỉ giả vờ ngủ để tránh nói chuyện với Trình Minh Viễn.
Khi cô thấy sắp tới trường trung học số một của Hải Thành thì móc điện thoại di động ra muốn hỏi xem Phó Kình Duy ở đâu, lại nhận được tin tức thương nghiệp do App đẩy ra.
Hóa ra hai quản lý cao cấp của Cố Thị của công ty chi nhánh ở Nam Giang và thành phố Giang đã cuỗm tiền bỏ trốn, số tiền lên tới hơn một nghìn lăm trăm tỷ, làm Cố Việt Bân tức tới ngất đi.
Trong ảnh gắn kèm phía dưới là cảnh Cố Việt Bân bị ngất, đưa vào bệnh viện.
Tiền của Cố Việt Bân bị người ta cuỗm mất à?
Tốt!
Tin tức này quả thật làm Bạch Dương phải vỗ tay tỏ ý vui mừng, thậm chí còn muốn cảm ơn hai quản lý cao cấp đã cuỗm tiền của Cố Việt Bân chạy trốn.
Kể từ khi biết chuyện nhà họ Bạch phá sản có liên quan tới Cố Việt Bân, cô vẫn luôn tìm cách thu thập chứng cứ, muốn rửa sạch nỗi oan cho cha, nhưng không tìm được manh mối nào.
Thấy Cố Việt Bân bị đưa vào bệnh viện, cô đương nhiên vui mừng rồi!
Sau khi chiếc xe đến trường trung học số 1, Trình Minh Viễn đỗ xe, vừa tháo dây an toàn vừa hỏi Bạch Dương: “Cô tới đây làm gì? Tôi nhớ sau khi nhà họ Bạch phá sản, nhà cô không qua lại với họ hàng thân thích nào.”
Bạch Dương liếc nhìn anh ta: “Anh Trình quan tâm tôi, điều tra tất cả tài liệu về tôi như vậy à?”
“Chúng ta có hợp tác, vì lợi ích cá nhân, tôi điều tra tài liệu về cô là chuyện rất bình thường.” Trình Minh Viễn cong môi, khẽ cười: “Sao vậy sếp Bạch, cô tưởng tôi nhìn trúng cô à?”
“…”
“Cô nghĩ vậy cũng được.” Anh ta xoa cằm nói: “Tôi rất muốn thử xem một người đã từng ly hôn, còn là người phụ nữ của anh em tốt thì có gì khác với những người phụ nữ khác.”
“…” Cô cảm thấy Lục Khởi quả thật vẫn còn tốt chán khi so với Trình Minh Viễn.
Bạch Dương không để ý tới Trình Minh Viễn, đi tới chỗ bảo vệ trông cửa trường học và báo tên của Phó Kình Duy, viết hai chữ phụ huynh lên cột người tới thăm.
Lúc này, điện thoại rung lên, một tin nhắn mới được gửi vào, có một số tiền được chuyển khoản vào thẻ ngân hàng nào đó của cô.
Bạch Dương đếm số trên đó và thoáng ngây người.
Ba trăm tỷ?
Không phải là công ty nào đó chuyển tiền dự án cho bên A, kết quả chuyển sang tài khoản của cô chứ?