Ngày xuân ấm áp, non sông tươi đẹp.
Những tháng ngày ăn no mặc đẹp cứ thế trôi qua, có những nương tử mong ước nhà mình được thăng quan tiến chức, có số khác lại tự ôm chuyện vào mình nên sống rất thảm.
“Quận chúa Quận chúa, cô gia lại đến Giang Hải lâu làm người tính toán sổ sách rồi.”
“Mau đến Giang Hải lâu mua cho ta mấy phần vịt nướng.” Tống Trường Tuyết vội vàng nói với người kia, cẩn trọng suy nghĩ một lát rồi nói thêm, “Mà thôi, để ta tự mình đi một chuyến là được.”
Cái này gọi là binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, à không… Phải là nhìn đĩa dưới thức ăn, chàng có chính sách, thiếp có đối sách, còn sợ không đối phó được chàng sao?
Cùng lắm thì nói xin lỗi với chàng, biết cương nhu thích hợp chẳng phải mới là cô nương thông minh?
Tống Trường Tuyết nghĩ vậy, trở lại phòng đổi y phục, chuẩn bị xong đâu đấy liền ra ngoài. Mấy gã hộ vệ phía sau không rời một tấc, nhìn cái là biết được ai căn dặn.
Tiểu Đào cũng theo sau nàng, dường như còn háo hức hơn, không kiềm chế được đành hỏi: “Đang định đi gặp Tướng gia ạ?
Tống Trường Tuyết nhìn nàng: “Hử?”
Thấy sắc mặt đối phương khác lạ, Tiểu Đào vội đổi giọng: “À nhầm rồi ạ, là cô gia!”
Đây không phải trọng điểm… Tống Trường Tuyết vẫn nhìn nàng, không được mơ tưởng đến tướng công nhà ta nha, cho dù chỉ là nghĩ thôi cũng không được.
Tiểu Đào ngượng ngùng cúi đầu, tiểu thư người nhỏ nhen thế làm gì chứ, nô tỳ chỉ háo hức muốn thấy phản ứng của ngài khi thấy người thôi mà.
Giang Hải lâu là tửu lâu nổi danh nhất Tống kinh, những đời Hoàng đế trước đều cải trang để đến đây, tiệc rượu của quan to quý nhân phần lớn cũng đều đặt ở đây, rất giống như đang ra vẻ mình rất đắt giá.
Là một trong những quan to quý nhân, trước đây Trữ Khác cũng đến không ít, từ bàn bạc việc nước đến việc tư gần như đều ở chỗ này, khí chất lạnh lùng không giống người thường khiến ai đã từng gặp qua đều không quên được, lại thường vứt tiền như rác, bao cả tòa lâu… Cho nên toàn bộ người trong Giang Hải lâu đều biết hắn.
Núi vàng lớn ngày xưa giờ đi cửa sau, làm người tính toán thu chi trong Giang Hải lâu khiến ai nấy đều rối bời, ngay cả trò chuyện cũng không dám nói quá nhiều với hắn. Bởi vì cảm kích trước đây thường được lời từ chuyện làm ăn, ông chủ Giang Hải lâu trả công hắn không hề thấp, so với người làm trước phải gấp năm đến sáu lần.
Vận đổi sao dời, chuyện thế này, ai cũng không thể đoan trước được.
Là người trong cuộc, Trữ Khác vẫn thản nhiên như không, nên làm gì thì làm cái đó, chấp nhận cuộc sống này, vùi đầu vào tính toán, hắn vốn tư duy chu toàn, làm việc cẩn thận, công việc này mà tính sai chắc chắn gần như không. Quyển “Tứ Bộ Bị Yếu” dày bịch đặt trên góc bàn bên phải để rảnh rỗi thì xem, sắp thi Hương rồi, không xem qua có lẽ không còn thời gian nữa.
Ngoài cửa.
Tống Trường Tuyết nhìn quanh, lấy lại tâm tình, nhấc chân bước vào Giang Hải lâu.
Tầng trệt là nơi dùng cơm của bách tính bình thường, nhưng không phải bách tình nào cũng ăn được, sơn hào hải vị, bào ngư chân gấu, đều là những người có chút của cải đến đây tiêu tiền.
Một tiểu nhị y phục chỉnh tề nhanh nhẹn tới đón, thái độ nho nhã có chừng mực, “Vị phu nhân đây có cần gì chăng?”
“Phòng tốt nhất.”Trường Tuyết thuận miệng đáp, giờ nàng đang vấn tóc kiểu phụ nhân, bị người khác gọi là phu nhân không có gì là không đúng.
“Vâng vâng, ngài đi theo ta.” Tiểu nhị cười đến ấm áp, xoay người đưa bọn họ lên tầng hai, nhìn cái là biết đã được huấn luyện bài bản.
Tống Trường Tuyết theo hắn lên tầng nhưng trong lòng không biết phải làm sao, nàng vốn đến đây để ngắm Trữ Khác, không biết có thể tìm cơ hội âm thầm gặp chàng không, giờ đang không biết nên làm gì tiếp.
“Bên này phải còn phòng trống chứ nhỉ.” Tiểu nhị đi được hai bước thì lẩm bẩm, bắt đầu khó hiểu.
Tống Trường Tuyết cũng không để ý lắm, chỉ nhìn quanh một lần thấy hơi quen mắt. Nhớ lại lần trước phu nhân Lư Tương của Hoài An hầu mời nàng đến đây thương lượng, khuyên nàng rời khỏi Trữ Khác, rời khỏi Tướng phủ, lời nói của nữ tử kia vẫn còn vang vọng trong tai nàng.
Ồ không đúng…
Nó rõ ràng đang vang bên tai.
“Hôm nay tỷ tỷ làm chủ, cớ gì mọi người khách khí vậy.” Bên đó vang lên âm thanh nhỏ nhẹ dịu dàng của phu nhân Lư Tương nhà Hoài An hầu…
Tống Trường Tuyết đứng sững tại chỗ, tâm tình có hơi phức tạp. Theo lý, nữ nhân này là kẻ thù của nàng, là nàng ta gây khó dễ trước, khiến mình không thể không rời khỏi Tướng phủ. Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, dưới tình huống lúc đó cũng không thể nói nàng ta quái lạ được, nam nhân bị câu hồn, mạng mình thì gặp nguy, không nghĩ cách đẩy củ khoai nóng bỏng tay sang cho người khác, chẳng lẽ để mình tự cầm chắc?
Trở thành người bị hại trong chuyện, Tống Trường Tuyết vẫn không nuốt trôi cơn tức này. Bản thân nàng ta không vui là đi quản chuyện không liên quan tới mình, lại khiến mọi người không vui à? Bề ngoài là người hiền lành nhưng bên trong ích kỷ nhỏ nhen. Chuyện qua lâu rồi còn trả thù làm gì nữa? Thôi thì đường ai nấy đi, có phúc tự hưởng thôi, Tống Trường Tuyết chỉ nghĩ được đến vậy.
“Tiểu nhị, mang cơm.” Cánh cửa kia đột nhiên mở ra, một nha hoàn ló đầu nhắc nhở.
Tống Trường Tuyết còn chưa bình tâm, tiểu nhị kia đã đáp nhanh một tiếng, bước tới nói: “Lập tức mang đến liền!”
Cửa vẫn mở, Tống Trường Tuyết đứng ở ngoài không kịp tránh đi, đối mặt với đôi mắt ngạc nhiên của thiếu nữ trong phòng.
Không phải Lư Tương mà là Vân Gia đã lâu không gặp.
Rõ ràng đối phương bị giật mình sau rồi không có biểu hiện gì khác, bước ra ngoài cửa. Trong phòng không chỉ có hai người mà có đến bảy, tám khuê tú nhã nhặn trong kinh tụ tập lại một chỗ dùng cơm, giờ thấy hành động của Vân Gia thì đều ngạc nhiên nhìn sang.
Vân Gia cũng đã đi đến trước mặt nàng, Tống Trường Tuyết vẫn chưa bắt kịp nhịp, không biết nói gì, đành ngượng ngùng: “Lâu rồi không gặp nhỉ…”
Dáng vẻ vẫn giống trước đây mặc cho thân phận có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, không vòng vo với nàng, Vân Gia vào thẳng chủ đề: “Tướng gia vẫn ổn chứ?”
A? Tống Trường Tuyết lặng người, dạng câu hỏi mờ ám thế này sao ngài có thể nói thản nhiên thế chứ…
Nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng chính là nàng không biết trả lời thế nào nữa…
Tướng gia ở dưới tầng một tính toán sổ sách ấy! Chàng tính toán sổ sách ấy!
Tống Trường Tuyết giương khóe miệng điềm tĩnh nở nụ cười: “Chàng rất khỏe.”
“Vậy thì tốt.” Vân Gia lướt qua nàng, nói tiếp: “Ta phải gả đi rồi, hôm tiệc vui sẽ lại mời phu thê mấy người đến làm khách đấy.”
Nàng là người bề ngoài kiêu ngạo, luôn coi thường kẻ khác, hiện tại có thể cúi mặt lên tiếng nói chuyện này, trên mặt còn hiện những nét cong cong, là một dạng thùy mị khác lạ.
Tống Trường Tuyết lại lặng người, không nhịn được hỏi: “Là gả cho ai vậy…”
“Tam công tử Đàm Khải nhà Binh bộ Thị Lang, chắc ngươi cũng biết…” Nghĩ lại chuyện lúc trước dường như Vân Gia vẫn còn ngại, “Tuy giờ chàng không có gì nhưng chàng đối ta rất tốt, hơn nữa ta tin chàng sẽ không phụ sự kỳ vọng của ta.”
Tống Trường Tuyết cười đến xán lạn, không ngừng chúc phúc, nàng thật lòng mừng thay cho Vân Gia.
Cái vị Vân Gia này lần đầu chạm mặt đã gây khó dễ cho nàng nhưng tất cả đều do tâm không phục, cũng không phải lòng dạ độc ác nhỏ nhen. Về sau Tống Trường Tuyết cũng dần dà cảm nhận được phẩm giá của quý nữ kinh đô, kiêu ngạo vừa đủ, công tư phân minh, ra tay trượng nghĩa đúng chỗ, cả người toát lên khí chất.
Nàng cũng từng mến mộ Trữ Khác nhưng cầm được thì cũng buông được, thực sự khiến người khác cảm khái khôn cùng, so với nàng Tống Trường Tuyết tự thấy bản thân có phần không rộng lượng lắm, nhưng cải xanh cũng có người thích, mỗi người có một tính cách khác nhau, chỉ cần là chính mình thì còn muốn trông mong gì nữa?
Vân Gia lại lên tiếng: “Hôm nay phu nhân Hoài An hầu làm chủ mời tiệc các tỷ muội, nếu ngươi không chê thì ở lại cùng ăn cơm rau dưa đi.”
Tống Trường Tuyết hơi do dự nhưng không nỡ từ chối yêu cầu của nàng, đành nhấc chân theo Vân Gia vào trong.
Con dân Hoài Tống cởi mở, con gái cũng có địa vị không hề thấp, có nữ Tướng quân, cũng có nữ Hoàng đế. Đừng nói bó chân, ngay cả hôn lễ nạp thiếp cũng rất ít. Có không ít quý nữ trong kinh thành ở bên trong, có khuê tú chưa xuất giá, cũng có vài phu nhân trẻ tuổi, gần như đều quen biết nhau. Thấy Vân Gia nói chuyện ngoài cửa hồi lâu, lại dẫn theo một cô nương xa lạ đi vào, trong lúc nhất thời tất cả đều yên lặng không nói tiếp. Cô nương trước mắt thêu chỉ hoa vàng trên váy, vừa nhìn đã biết không phải đồ người thường có thể có. Lư Tương ngồi một bên đánh mắt nhìn sang, mặt đột nhiên trắng bệch.
Cảnh xưa ùa về, bản thân từng cùng phu nhân Lương Quốc công làm quá lừa nàng ta rời khỏi Tướng phủ, đi đã đi nhưng cũng bị tìm về, chuyện về sau cứ như mơ thật khiến ả bất ngờ.
Người bên ngoài không biết nhưng lòng Lư Tương rõ mồn một. Trước đây Tống Trường Tuyết chỉ là con gái của một quan nhỏ không địa vị, các nàng có thể tùy tiện vui đùa, nhưng giờ đã khác.
Tuy nói trượng phu là Hoài An hầu có máu mặt trong kinh nhưng bản thân cũng chỉ là cáo mệnh phu nhân tứ phẩm mà thôi. Còn Tống Trường Tuyết được Hoàng đế đích thân phong nhất phẩm Ôn Nghi quận chúa, hưởng đặc quyền của Công chúa, lương bổng một năm 5000 lượng bạc, bổng lộc bốn nghìn hộc.
(*) Hộc: Dụng cụ để đo dung tích thời xưa. (Đời Tống, 1 hộc = 60 cân)
Rõ ràng không thể so sánh.
Nghĩ đến đây, Lư Tương quyết định lập tức vứt bỏ thân phận, hạ thấp mình, hy vọng nàng ta không tính toán chuyện trước kia.
“Thật khéo, có thể được gặp Ôn Nghi quận chúa ở đây. Cũng không có đồ gì ngon, mong ngài đừng ghét bỏ.”
“…” Tống Trường Tuyết đang ngồi, còn đang lúng túng thì bất thình lình bị nàng ta nói thế nên lại càng khó xử hơn.
Ngài? Có cần phải ‘mượn gió bẻ măng’ lộ liễu thế không?
Nàng vừa nhấc đũa vừa ngượng ngùng: “Không chê, không chê.”
Mọi người xung quanh đều có vẻ mặt đã ngộ ra, à, Ôn Nghi quận chúa đấy… Sau rồi vẻ mặt đều thành cung kính, tuy rằng mới nãy trò chuyện sôi nổi, rõ ràng đã cô quạnh đi rất nhiều.
Tống Trường Tuyết hối hận không thôi, tại sao phải đến ăn bữa cơm này, quá khó xử.
Vân Gia vừa gắp rau cho nàng vừa thản nhiên như không: “Các ngươi còn nhớ vị đại tiểu thư phủ Lương Quốc công kia không?”
Mọi người cùng nhìn bằng ánh mắt tò mò, từ khi Quốc công phủ sụp đổ,hình như đã rất lâu rồi chưa nghe đến người này.
Có người không kiềm được hỏi: “Là người được gửi nuôi ở chùa Hoa An, Lương Chiếu Đường?”
Dễ thấy sắc mặt Tống Trường Tuyết với Lư Tương cứng lại, đều không lên tiếng, so với những người kia còn càng hiếu kỳ hơn. Mặc dù không quá lâu, ngược lại lại có cảm giác như đã mấy đời, vận mệnh mỗi người mỗi khác, xét cho cùng vẫn là tự do mình tạo nên, không oán được ai.
“Hừm, mấy hôm trước ta thấy ả ở chùa Hoa An, hình như là đi cùng với mẹ chồng đến dâng hương, không chắc lắm nhưng nhìn ả cũng không hề tệ, chắc là đã gả đi rồi đấy.” Vân Gia như chỉ nói bâng quơ.
Mỗi người một biểu cảm, khe khẽ bàn luận.
Bấy giờ Tống Trường Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm, không lên tiếng, chỉ đưa đũa gắp rau. Một bàn dưa chua tôm nõn hấp, cái món kia ở xa nàng, một vị cô nương ở gần thuận tay đổi vị trí cho nàng: “Thấy ngài thích ăn món này, cứ để phía trước ngài đi.”
Có quý phụ thấy vậy không nhịn được cười trêu: “Có câu chua trai cay gái, Quận chúa thích ăn dưa chua như thế, chẳng lẽ là có con trai?”
“…Hả?” Đôi đũa của Tống Trường Tuyết dừng giữa không trung.