Thừa Tướng Đại Nhân Sợ Ngây Người

Chương 47: Chương 47: Vài ba chuyện Tướng gia bày sạp




Chuyện đầu tiên Trữ Khác làm khi về đến nhà chính là xé câu đối xuân đi, Trường Tuyết vừa mất mẹ, mẹ nàng cũng chính là mẹ hắn. Năm đầu không được dán câu đối xuân. Nhìn qua bốn chữ “Bĩ cực thái lai” kia, Trữ Khác thở dài một hơi rồi cất đi.

Mấy ngày nay phu thê bọn họ không ở nhà, chó nhà hắn nhờ đại nương sát vách trông nom hộ, lúc trở về nhìn cái đã thấy béo hơn chút, cảm kích trong lòng, chỉ nói đại nương đối đãi chân tình quá.

Trữ Khác khiêng con chó vàng to đại vào phòng, sắp hết tháng giêng nên thời tiết không còn lạnh nữa, tuy bảo tháng ba sẽ lại rét nhưng cũng chẳng quá đáng lo.

“Ê Tỏi To…” Trữ Khác ngồi xổm xuống, đặt thức ăn trước mặt nó, gọi cái tên kỳ quặc vợ đặt cho nó, “Có thể ta sẽ không nấu cơm được như Trường Tuyết, sau này món nào ăn không ngon, không được quá ghét bỏ.”

Con chó kia cực kỳ bất mãn hếch đầu sang một bên, có vẻ rất coi thường.

Tự mình đuổi vợ đi, còn liên lụy ta sau này không được ăn đồ ngon?

Trữ Khác lúng túng sờ sờ đầu của nó, trầm mặc một chút rồi đứng dậy đi rửa tay.

Tuy là không quen sống một mình nhưng tóm lại vẫn phải sống tiếp, ai mà chẳng có những ngày tháng khó khăn chứ, nhẫn nhịn chịu đựng rồi sẽ qua thôi. Một nam nhân mặt nào cũng giỏi thì chuyện nấu cơm giặt giũ của nữ nhân là không thể không đảm đương được…

Sắp thi Hương, Trữ Khác không thể không dành thời gian đọc sách. Nói rằng trước từng thi một lần nhưng lâu như vậy rồi, những thứ kinh, sử, tử, tập kia cũng đã quên gần hết. May mà hắn làm quan nên am hiểu sách luận, không thì với tí bản lĩnh này là không thể ổn.

(*) kinh, sử, tử, tập : cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập.

Sắp tới đây sẽ không còn tiền để tiêu, đâu thể làm gì hơn là ra ngoài kiếm việc làm.

Gần chục ngày không gặp, cuối cùng Tống Trường Tuyết không chịu nổi phải phái người ra bên ngoài thăm dò. Cũng bởi là người thẳng tính, không muốn chủ động xin lỗi, nên giờ càng nghĩ càng thấy mình nói hơi quá đáng, không trách được chàng nổi giận.

Vậy nên khi người thăm dò trở lại, nói cho nàng hay tin Trữ Khác bày sạp đề thơ cho người ta, Tống Trường Tuyết kinh động đến độ cả người bất thường!

Bày sạp?

Sao chàng lại có thể làm được những chuyện như vậy nhỉ??

Vẫn là không thể kiềm chế, hỏi: “Chuyện làm ăn thế nào?”

Thưa: “Thuộc hạ lén lún ở một bên quan sát rất lâu, dường như cô gia có hơi xấu hổ, nơi bày sạp cũng là chỗ khuất, giữa trưa cũng có bốn người đến mua, hơn nữa đều là các cô nương trẻ tuổi…”

“…”

Đều là các cô nương… Lập tức có cảm giác tướng công mình bị người khác nhòm ngó.

Tống Trường Tuyết không nuốt nổi!

“Nhanh đi tìm vài hán tử đi cổ vũ mau!”

Lòng nàng nóng như lửa đốt, chọn mấy tên hộ vệ và sai vặt trong phủ, nhân tiện cho mấy người này vài xâu tiền, giải thích lí do rồi lập tức dặn dò kĩ càng.

“Nhất định phải dùng tên giả tầm thường dễ hiểu, càng đơn giản càng tốt, để chàng dễ đề thơ. Với cả nhất định phải ngụy trang thành thường dân, không thể để người khác thấy các ngươi là một nhóm…. Từng nhóm hành động, không được cố quá, không được khiến chàng hoài nghi, càng không được nói rằng các ngươi được phủ Quận chúa phái tới.”

“Rõ.” Chúng hộ vệ nghiêm túc gật một cái.



Kế đó, khi Trữ Khác đang ngồi dưới ánh mặt trời và nhìn đống sách cạnh mình, ba hộ vệ cao to đột kích.

Mỗi người một xâu tiền, đứng xếp trước sạp hàng tạo thành một đội, người nào người đấy nghiêm chính như đang thi hành một nhiệm vụ trọng yếu nào đó.

“Ta tên Trương Tam.”

“Ta tên Lý Tứ.”

“Ta tên Vương Ma Tử.”

Mặt Trữ Khác đen sì nhận tiền, nhấc bút đề tên bọn họ lên đầu. Tống Trường Tuyết tính lầm, kiểu thơ này tên càng phức tạp càng phong hoa tuyết nguyệt càng tốt, với tên đại chúng thế này tuy rằng trình độ cao nhưng không sao làm khó được hắn. Không cần ngẫm nghĩ lập tức xuống bút luôn. Chữ Trữ Khác vô cùng đẹp, chỉ cần vài dòng là dễ dàng đuổi sự khinh thường đi.

Trữ Khác ngồi thoải mái, một tờ lại một tờ, ngay cả thời gian hơi dừng lại suy ngẫm cũng không có, tốc độ nhanh đến khiến người ta líu lưỡi.

Đương nhiên một lúc sau trên bàn gỗ đã đầy tiền, tuy rằng đầu là tiền đồng nhưng gộp lại cũng không phải nhỏ.

Ban đầu không sao nhưng càng về sau càng thấy không hợp lí. Thế quái nào mà một khuôn mặt đến vài lần.

Không cần nghĩ cũng biết tại sao.

Lúc Trữ Khác ngẩng đầu thì thấy cái người tên Vương Ma Tử kia vừa đổi tên mình thành Vương Thủy Đậu, cuối cùng cũng không chịu nổi.

Trữ Khác đứng dậy thu dọn đồ đạc, dễ nhận thấy sắc mặt không vui, cất giấy và mực bút cùng mấy quyển sách, không chỉ bàn mà cả chỗ tiền kia đều không cầm, đứng dậy đi thẳng.

Mấy hộ vệ ngụy trang thành bách tính thấy hắn hành động như vậy thì lập tức cuống lên, “Này, ngài nhận tiền rồi sao không đề thơ cho bọn ta!”

Trữ Khác nghiến răng, liếc hắn: “Trở về nói với Quận chúa của các ngươi, ta chết vì sĩ diện, không cần nàng bố thí.”

“…”

***

Trong phủ Quận chúa.

Thời tiết vô cùng đẹp, tâm tình Quận chúa vô cùng tệ.

Tống Trường Tuyết ngồi trên ghế đá trong vườn trúc, nghiến răng nghiến lợi nghe thủ hạ báo cáo.

Ngày đông vừa hết, trên mặt đất có không ít chồi măng non mọc lên, trước mặt lại có một vùng nước xanh biếc chảy, nhưng không làm sao khiến lòng nàng bớt cáu kính.

“Bố thí? Chàng nói ta bố thí chàng?!” Giọng Tống Trường Tuyết ngày càng lớn, không dám tin lời mình.

Hộ vệ kia bị nàng làm cho ngây người, vội đáp: “Không không không, chắc là cô gia ám chỉ những người kia, chắc chắn không có ý nhằm vào Quận chúa đâu ạ!”

Bấy giờ Tống Trường Tuyết mới yên lòng, không nhịn được lẩm bẩm một tiếng: “Chàng dám?”

“Ngài không dám, ngài không dám, chắc chắn ngài không dám.” Hộ vệ phụ họa liên mồm, tự lén lau mồ hôi cho mình. Không phải nói là Quận chúa dễ tính à? Sao mà cũng khó phục vụ thế này?

Trời, chọc vào cô nương đang yêu đương không hề hay ho nha.

Không quan tâm lòng người khác đang nghĩ gì, hai tròng mắt Tống Trường Tuyết chuyển động, đột nhiên nghĩ ra điều gì, lại hỏi: “Mai chàng còn đến bán không?”

“…” Hộ vệ hoảng sợ, lúc sau mới phản ứng kịp, “Chắc… Chắc là có.”

Ngài có thể đừng nói những thứ khiến người khác liên tưởng không ngừng được không vậy?

“Vậy thì tốt.” Tống Trường Tuyết đứng lên, nói nhỏ vài câu với hắn, vẻ mặt thật sự hơi bị nguy hiểm.

Hôm sau.

Ánh mặt trời ấm áp, Thừa tướng rất nhàn.

Trữ Khác chuẩn bị ra đường, đặt chữ “Viết Hộ” sang bên cạnh. Ngồi bên trong, đang tính lấy sách ra xem thì một đám người đột nhiên vây quanh.

Trữ Khác ngạc nhiên, suýt nữa là đứng bật dậy.

“Ngài đã đến rồi!” Một ông lão râu trắng chen lên trước đám người, run rẩy nói, “Lão phu ngưỡng mộ danh tính đã lâu, hôm nay cuối cùng… cuối cùng cũng được đáp ứng mong mỏi rồi!”

Hôm qua mình mới mở sạp hàng, hôm nay đã được ngưỡng mộ danh tính đã lâu? Trữ Khác có hơi mông lung không biết trả lời thế nào.

Ông lão kia còn chưa kịp nói thêm, một vị công tử trẻ tuổi lại chen vào, vung vẩy một tờ ngân phiếu, “Đại nhân đại nhân, giúp tại hạ đề cái chữ đi, bao nhiêu bạc đều được hết!”

Trước kia bị gọi vậy thành quen, nhất thời không để ý tới hai từ “Đại nhân”, danh xưng này không đúng nữa rồi. Những người trước mặt này nhìn không giống người Tống Trường Tuyết phái tới. Mặc dù Trữ Khác thấy lạ nhưng cũng chỉ cho là vận đột nhiên đến.

Hắn hỏi: “Đề cái gì?”

Vị công tử kia đưa tới một bước họa, đặt lên bàn của Trữ Khác, nói: “Đề gì đều theo ngài? Chỉ cần là ngài viết, chuyện gì cũng đều được!”

Bức họa kia dù không phải tuyệt thế danh họa nhưng cũng có vài phần linh khí, cũng có cái mới mẻ. Trữ Khác chỉ hơi trầm ngâm rồi lập tức đề xuống viết bốn câu thơ, trước sau cũng chỉ có mấy câu nói rảnh rang, mọi người vừa nhìn đồng loạt vỗ tay tuyệt vời.

Nội dung trong tranh thủy mặc là thứ yếu, thế nhưng phố phường dân dã, tiểu thương, nước chảy qua cầu nhỏ, đều chỉ cảnh tượng náo nhiệt. Câu thơ kia vô cùng đặc sắc, rõ là phong cách bị hạn chế nhưng nó vẫn khoa trương, cùng với quyết đoán hùng hồn, kết cấu trên dưới chặt chẽ, khiến người ngoài không khỏi cảm thán một câu ‘thần lai chi bút’ (tác phẩm của thần).

Chỉ là bổ sung nhau thôi cũng khiến con người ta thấy ‘huyên tân đoạt chủ’ (khách nháo cướp chủ).

Sau này tác phẩm tiêu biểu đứng đầu “Thú vui Tống kinh” chính là tác phẩm của Trữ Khác, đến mấy ngàn năm sau trong sách giáo khoa cũng hại vô số học sinh, cái này đều là nói “sau này”…

Thời khắc này, Trữ Khác thật sự thấy đau đầu, không biết những người này là từ đâu đến, sóng liên tục ùa về, một chốc cũng không được yên. Hắn vốn tính muốn đọc ít sách nhưng với tình hình vây giờ dọn sạp là điều không thể.

Không thể không than một câu, làm ăn quá tốt cùng không dễ dàng mà…

Ngoại trừ viết đề thơ, còn có người viết thư, viết thẻ tên, viết câu đối, tuy là tay phải mỏi nhừ nhưng đúng là kiếm được không ít tiền.

Hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ kiếm sống bằng cách này, trái lại hình như còn thích thú… Mặc dù thầm đắng lòng do không bằng bổng lộc ngày. Nhưng ngẫm lại vẫn thấy còn tốt chán, có qua có lại, dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền, không có phân chia tốt xấu.

Ngoài ông lão, công tử “ngưỡng mộ danh tính nên đến”, còn có cả vài cô nương trẻ tuổi tìm việc, lấy những lý do cổ quái để giúp hắn viết.

Đây cũng là Thừa tướng đấy! Tuy bị bãi chức nhưng cũng từng làm Thừa tướng đó! Trông dáng dấp anh tuấn thế kia! Mày kiếm mắt sao, chóp mũi anh tuấn, cao dong dỏng. Nếu có thể theo hắn chung sống thì dù mỗi ngày uống cháo loãng cũng đáng lắm!

Nếu như Tống Trường Tuyết biết người dưới trướng mình làm việc vô tổ chức, ngay cả trong thanh lâu cũng phát truyền đơn, chắc chắn sẽ tức xì khói.

Mấy cô nương trốn ở phía xa nhìn lén chẳng sao, đằng này còn ba chân bốn cẳng mò tới…

Chỉ là cô nương kia vẫn chưa đến gần đã bị hàn khí trên người Trữ Khác tỏa ra làm cho sợ lui lại, kinh ngạc đứng một bên.

“Cô nương, cha mẹ cô không dạy cô lễ nghĩa liêm sỉ hả?” Hắn cau mày, thật có hơi buồn bực.

Đừng nhìn dáng vẻ sinh ra dễ bắt chuyện của Trữ Khác, hắn không phải người biết thương hương tiếc ngọc, đương nhiên, loại trừ cái vị trong nhà hắn.

Nữ tử kia vốn xuất thân thanh lâu, bị hắn nói thế đỏ hết cả mặt, cũng không đợi tỷ muội mình, không nói gì chạy thật xa.

Thấy trời gần tối, Trữ Khác tính toán qua loa thu nhập hôm nay đột nhiên tâm tình rất tốt, mặc kệ phía trước còn một đội ngũ xếp hàng dài, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Mọi người thấy vậy có hơi thất vọng nhưng cũng không thể làm gì hơn là rời đi.

Trữ Khác dọn đồ, vẫn cảm thấy chuyện hôm nay có hơi kỳ quái, hắn chỉ bày một sạp hàng thôi, sao chuyện làm ăn có thể tốt đến thế? Nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, tốt nhất là tạm thời buông tha nó.

Mãi đến tận khi hắn về đến cửa nhà mình, thấy trong khe hở có nhét tờ giấy.

“Thừa tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Hoài Tống lần đầu bước vào dân gian, tự tay viết thẻ tên, tự tay viết đề tên! Đến trước được trước! Bán xong mới nghỉ! Cự ly gần nhất, giá cả phải chăng, thời cơ không thể để mất! Thời cơ không đến nữa! Ngay khi Tống kinh hé ánh dương, chúng ta, mong đợi mọi người ghé thăm.”

“…”

Người tuyên truyền quảng cáo thật là quá không cẩn thận, không cẩn thận đã bị bại lộ.

Trữ Khác lặng yên đọc xong tờ giấy, đột nhiên cảm thấy, hắn không hề thiếu chuyện tồi tệ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.