(*) Hồ Hán Tam là một nhân vật phản diện trong bộ phim Ngôi Sao Đỏ Lấp Lánh. Trong phim, hắn là một địa chủ ác bá cường hào bị nông dân trong làng đuổi đi. Khi trở về trả thù, hắn có một câu nói kinh điển: “Hồ Hán Tam ta đã trở lại…” (Wiki + Baidu)
________________________
Tống Trường Tuyết cuống quít lùi mấy bước về phía sau, đưa tay dụi mắt một cái, giải thích: “Thiếp đâu có khóc…Thiếp chỉ là đau bụng quá nên khó chịu thôi…”
Bụng của nàng vốn rất đau, lời nói dối cũng thật quá mức khiến Trữ Khác không nhìn được ra là giả, cũng không hỏi thêm nữa. Hắn chỉ vươn tay ôm nàng vào trong kiệu, động tác nhẹ nhàng như sợ nàng bị kinh động.
“Mấy ngày nay chịu khổ rồi, trở về ngủ một giấc sẽ ổn thôi.”
Mành được kéo xuống che đi ánh sáng mặt trời bên ngoài, nhưng cũng có không ít tia sáng xuyên qua tấm mành đỏ chiếu vào. Bên trong kiệu mang quang cảnh ấm áp giống như trời thu nắng nhẹ gió đìu hiu. Lòng nàng vốn khó chịu lúc này cũng an tĩnh lại.
Trữ Khác ôm nàng vào nhưng vẫn không buông nàng, chỉ đổi một góc độ thích hợp để cho nàng vùi trong ngực mình.
Tống Trường Tuyết ôm lấy cổ hắn, cắn môi dưới, đầu hướng sát vào ngực hắn. Người Trữ Khác vẫn quen thuộc như vậy, mang theo hương gỗ tùng nhàn nhạt, an bình khiến người muốn đắm chìm.
Tiếp đó, vào lúc chàng không để ý, nước mắt nước mắt từ từ rơi xuống người chàng.
“…”
Trữ Khác cúi đầu nhìn y phục mới đổi buổi sáng, nhướng mày muốn nói gì đó.
Tống Trường Tuyết đổi tư thế chà chà trong ngực hắn, đem một bên mặt cọ sạch sẽ, “Ui giời cái bụng khó chịu quá à…”
Miệng nàng nói khó chịu, Trữ Khác không thể làm gì hơn ngoài ôm nàng. Đành cau mày, vừa dỗ vừa vỗ lưng nàng, so với chăm sóc con gái không khác nhau là bao…
Thật ra thì nàng đang suy nghĩ, thiếp đau bụng sao chàng lại vỗ lưng của thiếp?
Trữ Khác nhìn nàng, bỗng nhiên lên tiếng: “Trường Tuyết, có phải nàng có chuyện gạt ta đúng không?”
Nàng cả kinh, nghĩ là hắn phát hiện ra gì đó, vội đáp: “Không có không có mà! Tuyệt đối không có!”
“Thật sao?”
Hắn chữ kia kéo rất dài, nàng chột dạ hồi hộp, nghĩ một lúc lâu mới nhỏ giọng: “Phải rồi, thiếp vừa lừa chàng. Thật ra, thật ra thiếp không có nhớ chàng chút nào…”
Trữ Khác nghiêng mắt nhìn nàng, “Còn gì nữa không?”
Tống Trường Tống rụt một cái về sau, nhẹ nhàng nhìn hắn một cái, lại nhẹ giọng nói: “Thiếp, thiếp lấy bạc của Quốc công phu nhân?”
“…” Trữ Khác quyết định không hỏi nữa.
Cỗ kiệu vẫn đi vững vàng, lòng nàng ngũ vị tạp trần, lúc đi không nói cho hắn biết, bây giờ bị người tìm về, nàng cũng không biết đi đường nào. Mà nàng còn nhận tiền hối lộ của Quốc công phu nhân, nghĩ qua không biết phải làm gì, muốn hỏi hắn nhưng không dám mở miệng, chỉ có thể im lặng mặc cho cỗ kiệu hướng về Tướng phủ.
Nhớ lại ngày ấy, nàng ngồi trong kiệu bị người cưỡng ép mang đến phủ Thừa tướng.
Nhưng giờ thì khác, giờ trong kiệu có hai người ngồi. Cùng một chỗ, khác thời gian, khiến nàng bỗng vạn phần xúc động.
Kiệu dừng ở cửa sau Tướng phủ, từ từ hạ xuống.
Trữ Khác: “Còn đau không?”
Nàng không biết tại sao chàng lại hỏi vậy, nghĩ một chút liền gật đầu một cái. Cái bụng quả thật vẫn rất khó chịu…
Có hạ nhân đến vén mành lên, Trữ Khác đứng dậy trực tiếp ôm nàng bế ra ngoài, động tác bình thường như vui vẻ ôm một củ cải trắng.
“Này này này!” Sinh khí nàng hơi dồi dào, vặn vẹo có phần hơi quá, tuyệt không giống người đang khó chịu. Dường như cũng ý thức được hành động của mình, nàng ngừng vặn, chỉ nhỏ giọng nói, “Người khác thấy sẽ chê cười, như vậy… không hay đâu.”
Trữ Khác nhìn nàng dò xét, “Chỗ nào không hay ?”
Thấy Tống Trường Tuyết ngượng ngùng siết, Trữ Khác không thể làm gì hơn là để nàng xuống, sau đó đổi tư thế cõng nàng lên.
“Như vậy được chưa?”
Còn chưa ổn định nàng đã phát hiện mình ở trên lưng chàng, thật không nghĩ ra hắn mưu tính như vậy, nàng chỉ hừ nhẹ một tiếng.
Trữ Khác cõng nàng đến chính uyển, Tống Trường Tuyết nằm trên lưng chàng nhàm chán một lúc đột nhiên hát: “Ta đây có một tiểu Tướng gia, trước nay ta chưa từng cưỡi.”
“Rồi một ngày máu huyết sôi trào, ta cưỡi chàng đi ra chợ.”
“…” Trữ Khác ngoảnh đầu nhìn nàng quỷ dị một cái, không nói.
“Ta cầm roi da nhỏ trong tay, lòng ta vô cùng đắc ý.”
“Không biết làm sao lại ồn ào, ta đây té nhào xuống luôn.”
Trữ Khác dứt khoát dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng, thâm trầm: “Nàng nghĩ đang cưỡi ta?”
Tống Trường Tuyết nghe xong, sợ đến suýt thì thả tay, “Không dám không dám…”
Hắn lại hỏi một câu: “Cứ coi như đang cưỡi ta, cái roi da nhỏ vừa rồi là thế nào?”
Tống Trường Tuyết lệ rơi đầy mặt, quyết định tựa đầu lên lưng chàng không dám nói tiếp nữa.
Gió Bắc vù vù thổi tới, lạnh đến nỗi hai tay cũng run run, Tống Trường Tuyết nằm úp trên tấm lưng ấm áp của chàng, lòng thật ấm áp. Trong viện vẫn an tĩnh như thường, bên bờ ao nhỏ điểm vài cành mai, trên trời không một áng mây, mặc dù cũng sắp hoàng hôn nhưng trời vẫn sáng rõ.
Lương Chiếu Đường từ xa đi tới thấy một màn như vậy, mặt nhất thời tái nhợt. Nha hoàn sau lưng sợ đến không dám nói, cũng không dám thở mạnh.
Nàng muốn đi tới nhưng lại đứng yên tại chỗ.
Hai người vừa vặn đều nhìn thấy nàng, Tống Trường Tuyết cả kinh, thiếu chút nữa thì sợ đến ngã từ trên lưng hắn xuống, vội vàng bám chặt cổ hắn, quay đầu giấu sang bên kia.
Trữ Khác trầm mặc một chút, như không nhìn thấy tiếp tục đi về phía trước, thuận miệng nói một câu: “Không cần để ý đến nàng ta.”
Tống Trường Tuyết khựng mặt, chỉ vâng một tiếng rồi không dám nói lời nào.
Lương Chiếu Đường chăm chú nhìn hai người biến mất trong tầm mắt, giống như đem nàng biến thành không khí, cả khuôn mặt đều biến dạng, lập tức nổi sinh hận ý với nha đầu kia. Nàng nhịn lâu như vậy, cứ ngỡ rằng một ngày nào đó hào quang sẽ quay về tìm mình. Thế nhưng đồ giả mạo kia không biết tại sao lại quay về!
Thời khắc này đột nhiên Lương Chiếu Đường hiểu ra, quả ngoài tầm tay, vĩnh viễn không có khả năng khiến hắn chú ý đến mình.
Tống Trường Tuyết, ngươi là cái thá gì? Không phải ngươi vốn nên ở trong đại lao cả đời sao, Lương Chiếu Đường ta hảo tâm cứu ngươi, hóa ra lại tự chôn cho mình mình một tai họa ngầm lớn đến vậy, quả thật quá là buồn cười!
Lương Chiếu Đường càng nghĩ càng hận, vừa bấm ngón tay vừa hung hăng ngắt một đóa hoa mai.
“Tiểu thư… Hôm nay lão gia cho người nói với người chuyện…” Nha hoàn bên cạnh thận trọng hỏi, lời chưa nói hết đã bị nàng cắt đứt,
“Ta không về!” Lương Chiếu Đường quay đầu hung hăng trừng mắt liếc nàng, “Ngươi quay về nói cho cha ta biết, thành hay bại do lần hành động duy nhất này, chỉ cần chuyện tối nay thành công, ta có bản lĩnh giúp ông lật lại bản án, lý lẽ là cái thá gì! Cũng không phải chỉ là một câu nói của Thừa tướng đại nhân?”
“Nhưng mà, tiểu thư khổ tâm như vậy…”
“Không được gọi ta là tiểu thư!” Lương Chiếu Đường nắm tay, quay sang nhìn nàng, nói từng chữ, “Từ nay về sau, chỉ được gọi ta là phu nhân!”
“Vâng… Phu nhân.” Nha hoàn không thể tin nổi có chút run rẩy. Tiểu thư vốn nhã nhặn trầm tính, là tiểu thư Lương gia dám yêu dám hận, từ bao giờ trở nên dọa người như vậy chữ…
xxxx
Đây là gian phòng trước kia nàng ở, bày trí ban đầu không một chút thay đổi. Đồ đạc không nhiên cũng không không ít, trước kia tâm huyết dâng trào muốn biết chữ, chỗ sách đó cũng được xếp chỉnh tề, ngay cả thứ tự cũng không có sai. Rất khó nhìn ra trước kia từng bị Lương Chiếu Đường hung hăng giằng co một phen.
Vừa lúc bụng nàng đau, Trữ Khác cũng không nói chuyện nhiều với nàng, chỉ để nàng ngủ một giấc thật ngon, chuyện gì đều để ngày mai hãng nói.
Trữ Khác đứng bên giường, đưa tay đắp lại chăn cho nàng, rồi lại sai người mang đến một bình nước nóng, nhét vào trong chăn của nàng.
Vật kia cực ấm áp, Tống Trường Tuyết nhắm mắt lại như con bạch tuộc thoải mái ôm vật kia, duỗi lưng một cái. Nói thật, chăn ở Tướng phủ so với ở chỗ kia thoải mái hơn, tơ xịn nhất, vừa sạch vừa mềm mại, khiến cho không nhịn được muốn nằm lỳ trong chăn không dậy. So sánh với chăn ở trong phòng của Ngụy bá bá, rõ ràng là một trời một vực.
Trước kia búi tóc gối lên chăn bông vá, cái cổ luôn bị đau. Một thời gian không có ánh nắng, còn phải dùng chăn ẩm. Mỗi buổi tối, chỉ cần nghĩ đến đời người sắp trôi qua, nhịn không được cả người lại rét run. Huống hồ mấy ngày rồi còn nằm trên mặt đất, thể chất cũng rét lạnh theo.
Nghĩ đến đây, Tống trường Tuyết không khỏi lại nhớ đến Ngạn Khải, không biết phủ Thái úy có cho người đi tìm hắn không. Cũng không biết không có mình bên cạnh… Giờ hắn thế nào.
Vừa nghĩ vừa tức giận lắc đầu, đưa tay véo mạnh mặt mình, ngươi là đồ ngu ngốc! Người ta bắt nạt ngươi, lừa gạt ngươi làm cu li lâu như vậy, ngươi lại còn lo lắng làm cái gì?!
Trữ Khác nhìn nàng đùa một mình đến dễ sợ trên giường cũng không thể ngừng lo lắng, “Vừa phân phó hạ nhân đi đun nước, nàng ngủ đủ rồi thì nhớ phải đi tắm rửa sạch sẽ. Ta có vài chuyện cần xuất môn, nhớ kỹ nếu có ai tới quấy rối nàng đều không cần để ý đến.”
Tống Trường Tuyết bừng tỉnh từ cơn mơ của mình, gật đầu lia lịa, “Thiếp biết rồi… Chàng cứ đi đi.”
Trữ Khác mới quay người đi đã bị nàng kéo góc áo, hắn nghi hoặc ngoảnh đầu lại, đón lấy vẻ mặt hồng hồng của nàng.
“Tướng gia.”
“Nói.”
Nàng đối với một chữ trả lời này rất không vừa ý.
“Nàng nói.” Hắn nhìn ra nàng mất hứng, vì vậy bồi thêm một chữ.
“…” Tống Trường Tuyết ngẩn ngơ suy nghĩ một hồi, dường như có chút ngượng ngùng, chỉ lặng lẽ vùi đầu vào chăn, cũng không quản hắn có nghe hay không, chỉ buồn bực: “Lần trước thiếp gặp qua một người lớn lên trông rất giống nàng, trốn ở một bên nhìn trộm hắn rất lâu…”
Nàng nói xong, ngực Trữ Khác đột nhiên nhảy lên một cái, cũng không biết tâm tình làm sao.
Tống Trường Tuyết nhẹ nhàng thò đầu ra, tựa như muốn nhìn phản ứng của chàng.
Trữ Khác đã khôi phục trấn định từ lâu, thản nhiên quét mắt nhìn nàng, đáp.
“Hắn đâu có đẹp hơn ta.”
“…” Tống Trường Tuyết nhất thời đen mặt, đột nhiên rất muốn xông tới trước mặt chàng thò móng vuốt.
“Trường Tuyết nàng thật ngốc. Chính phẩm thì không nhìn, lại đi nhìn hàng giả ở ngoài, quả đúng là quá lãng phí tài nguyên.” Trữ Khác cúi xuống chỗ cái miệng nhỏ, khàn giọng uy hiếp, “Sau đó lại chạy loạn?”
Tống Trường Tuyết liều mạng lắc đầu, “Không chạy loạn!!”
“Chạy loạn đến cái dạng đó?”
“Chàng đánh ta đi!” Tống Trường Tuyết thê thảm nhắm mắt lại, chờ cái tát giáng xuống.
Nhưng lại chờ được một người sạch sẽ, nhẹ nhàng chạm vào trán nàng, mềm mềm ấm ấm lướt qua.
“Tối – về – sẽ – đánh – nàng.”
Trữ Khác nói từng chữ, đắp lại chăn, không bao lâu, tiếng bước chân dần dần biến mất sau cửa.
…
Buổi tối? Không lẽ chàng muốn tắm trong máu?
Tống Trường Tuyết trầm tư.
_____________________________
Ngoài lề 3: Màn kịch nhỏ
Hoàng thượng: Nàng và trẫm có chung vòng cổ Đế hậu.
Thừa tướng: Chúng ta thành thân.
Hoàng thượng: Nàng ngày nào cũng nấu cơm cho trẫm.
Thừa tướng: Chúng ta thành thân.
Hoàng thượng: Nàng lau người cho trẫm.
Thừa tướng: Chúng ta thành thân.
Hoàng thượng: Nàng và trẫm sớm tối bên nhau.
Thừa tướng: Chúng ta thành thân.
Hoàng thượng: Nàng và trẫm ngủ chung một chiếc giường.
Thừa tướng: Chúng ta thành thân.
Hoàng thượng: Trẫm từng làm ấm dì cả của nàng.
Thừa tướng: Chúng ta thành thân.
Hoàng thượng: Ngươi có thể ngừng pha trò bằng lời khác không!
Thừa tướng: Chúng ta lăn lộn trên giường.
Hoàng thượng: … Chúng ta vẫn nên nói chuyện thành thân đi.
Thừa tướng: Chúng ta thành thân.