Trữ Khác nghiêng người, tầm mắt hơi dừng lại một nơi.
Tiếng vừa rồi là gì? Tống Trường Tuyết luống cuống, đôi mắt không tự chủ được liếc về phía dưới chiếc giường nhưng rất nhanh thu hồi lại, lo lắng nhìn chằm chằm vào mắt Trữ Khác, nàng sợ chàng phát hiện ra gì đó.
Nhưng mà Trữ Khác chỉ lẳng lặng nhìn, không có bước đến, không biết hắn đang nghĩ gì.
Tống Trường Tuyết thấy dáng vẻ này của chàng càng thêm hoảng, mở miệng tự hô: “Dưới giường có chuột đấy! Tướng gia chàng mau đi ra đi! Ta che cho chàng lui lại!” Vừa nói vừa đẩy ra bên ngoài, nàng cũng không biết hôm nay sao lại khỏe đến vậy, một tay đẩy người một tay đóng cửa.
Ngạn Khải đáng thương ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, thăng cấp thành công từ ‘áo lót bên trong’ lên ‘con chuột’… Hắn ngưng trệ bên ván giường.
Trữ Khác bị nàng lôi ra ngoài, càng nhận định có điều kỳ lạ nhưng không trực tiếp vạch trần nàng.
Vừa muốn nói bỗng nhiên thấy tiểu nha đầu chột dạ trước mặt lảo đảo lùi hai bước, đột nhiên đau đớn ôm lấy bụng.
“Sao vậy?” Trữ Khác đỡ lấy nàng, lời nói yêu thương như khi nãy.
Tống Trường Tuyết xấu hổ cúi đầu: “Thiếp đến ngày không thoải mái…”
Nhất thời Trữ Khác hiện lên biểu tình thất vọng, thở dài một hơi: “Là ta vô dụng.”
“A?” Tống Trường Tuyết sợ hãi, “Sao Tướng gia lại nói ra lời này!”
“Không thể khiến nàng mang thai.”
“…” Tay lau mồ hồi của nàng khựng lại giữa không trung, lại không biết làm gì cho phải. Cái bụng nhỏ lại đau, nàng không thể làm gì khác ngoài ngồi xổm xuống.
Ngay tại lúc nàng vẫn chưa ngồi xuống hoàn toàn, thì đột nhiên bị người trước mặt ôm ngang lên, một tay ở lưng, một tay vòng lên cổ nàng. Trữ Khác không hỏi qua ý kiến đã ôm nàng hướng về phía cửa.
“Á!” Tống Trường Tuyết hoảng hồn, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc mà kêu lên, “Thả thiếp xuống, tay áo chàng dơ mất thì làm sao!”
Thô bạo thế này nàng biết phải làm sao! Nàng còn phải đi đổi miếng băng mà! Nàng còn phải lấy thuốc giải của Cà Rốt đại ca nữa!!
Trữ Khác bước luôn chân về phía trước, hắn mang dáng vẻ về dạy dỗ lại nàng, “Không sao… Bẩn cũng bẩn rồi.”
“Chàng không sao nhưng ta có sao nhé!” Tống Trường Tuyết khóc không ra nước mắt, “Chàng ở ngoài đợi một lát được không, chỉ một lát thôi, thiếp đi pha chén nước đường… Rồi lập tức theo chàng về.”
“Về phủ uống không được à…”
Tống Trường Tuyết kiên định: “Không được! Nhất định bây giờ phải uống! Khó chịu lắm!”
“Thật không?”
“Thật mà thật mà!” Gật đầu như gõ mõ.
“Vậy nàng đi đi.” Trữ Khác hạ nàng xuống, quét mắt nhìn nàng một cái rồi ra ngoài, bóng lưng vẫn thanh dật lạnh nhạt như thường ngày, không nhìn ra có điểm nào mất hứng.
Vài chiếc lá khô từ trên cây rơi xuống, sân trong quét thế nào cũng không hết lá, một đống lá khô lớn nhìn thật thê lương.
Mắt thấy dáng Tống Trường Tuyết biến mất sau cửa, Trữ Khác xoay người phân phó người bên cạnh: “Ta đi thì cho người bao vây sân lại… Một con chuột cũng không thể thả ra ngoài.”
Tống Trường Tuyết tự lừa mình đóng cửa lần thứ hai, khóa chắc chắn, như là sợ có người biết nàng làm chuyện xấu… Nhịn đau bụng bước vội vào phòng.
Pha nước đường cái gì! Lấy thuốc giải mới là thật! So với tính mạng của mình, nhịn đau một lúc có là gì…
Vừa vào cửa đã thấy người nào đó ngồi trên giường.
Tống Trường Tuyết quả thật không thể tưởng tượng hắn làm thế nào tự mình ngồi lên giường, đành ngượng ngùng đi tới, mắt lại thấy máu trên ngực hắn, tâm tình muốn trêu chọc liền bay mất, chỉ đè thấp giọng nói kinh hoảng: “Sao vết thương lại bị rách rồi!”
Ngạn Khải không trách nàng: “Không có việc gì, chỉ không cẩn thận đụng.”
Nàng lấy thuốc trị thương trên bàn, vội vàng tiến lên chuẩn bị xử lý cho hắn thì tay bị giữ lại, nàng nhìn hắn khó hiểu.
“Vết thương của ta, càng trị càng không đỡ hơn.” Ngạn Khải chỉ nói một câu cũng không có ý gì, hắn buông tay nàng, nếu nhìn lại sẽ thấy trong mắt hắn sinh ra một tầng nhẫn nhịn khó hiểu.
Tống Trường Tuyết cầm thuốc trị thương, tay chân luống cuống đứng một chỗ. Không rõ hắn làm sao, chỉ sợ hãi: “Có phải ngươi đang giận không… Ta, ta không cố ý muốn đem ngươi giấu đi, ta chỉ sợ chàng ấy hiểu lầm.”
Hắn bình tĩnh hỏi: “Ngươi muốn đi cùng hắn sao?”
Nàng ấp úng nửa ngày không nói nên lời, Trữ Khác đang chờ ở bên ngoài, nàng không thể chậm hơn. Không thể làm gì khác nàng đành giải thích rõ ràng: “Thực sự ta không có nơi để đi, nhưng cũng không thể ở đây cả đời, ngươi cũng sẽ phải đi…”
Ngạn Khải im lặng, nàng vẫn tiếp tục liên miên: “Về phần thương thế của ngươi, phủ Thái úy không phải đã nói cho cho người tới giúp đỡ ngươi sao? Kỳ thực ngươi không nói cho ta, nhưng ta biết thân phận ngươi chắc chắn không thấp… Ta là một người không quan trọng, đi cũng không có chuyện gì lớn…”
Rõ ràng là bị ép ở lại đây, nhưng hết lần này đến lần khác cảm thấy áy náy, cúi đầu như làm sai chuyện, khiến Ngạn Khải cũng không biết nói gì cho phải. Hắn cứ nhìn nàng như vậy, nhìn đôi đồng tử của nàng ngập tràn chân thành, đột nhiên hắn cảm thấy làm người nên đơn giản một chút mới tốt. Chuyện gì cũng không biết, chưa chắc không phải chuyện tốt.
Thấy hắn không có phản ứng lớn, Tống Trường Tuyết day dứt nhìn qua vết thương của hắn, cắn cắn môi dưới, chật vật: “Nếu như ngươi không ngại… Ta có thể nói hết với Tướng gia, bảo chàng tìm người chữa bệnh cho ngươi nhé. Chàng ấy rất tốt, chắc chắn sẽ không làm khó ngươi.”
Ngạn Khải đột nhiên bật cười, hóa ra có một số chuyện nhất định là trời xui đất khiến, nhìn nàng thấp thỏm, hắn lên tiếng: “Có thể hắn không phải người tốt như vậy.”
Tống Trường Tuyết sửng sốt, “Ngươi biết chàng?”
Ngạn Khải: “Nếu như ta nói cho nàng biết, thương kiếm này của ta có một phần công lao của hắn, ngươi vẫn thực hiện lời hứa đi với hắn sao?”
Nàng khẽ lui về sau hai bước, gương mặt trắng bệch cách xa hắn, không tin: “Sao có thể được! Thiên hạ này có rất nhiều người có giọng nói giống nhau, nhất định là ngươi đoán sai rồi! Có lẽ, có lẽ là ngươi làm chuyện xấu chọc giận chàng!”
Ngạn Khải cũng lười giải thích với nàng: “Người chết trong tay hắn, chỉ sợ không nhỏ.”
Nghe xong, nhất thời giận không có chỗ phát tiết, nàng buồn bực: “Ngươi vô duyên vô cớ bôi nhọ chàng như vậy, ngươi mới không phải người tốt!”
Lại thêm một câu: “Chàng không phải người tốt thì ta vẫn thích chàng!”
Lời kia thốt ra không biết là đang nói với hắn hay nói với chính mình. Thanh âm kia vừa rơi xuống nàng liền thấy mình hoảng loạn, nàng thấy mình quá khích, không biết nên làm gì.
Ngạn Khải thấy nàng lo lắng vì thanh danh của hắn ta, trong lòng không khỏi nổi lên men tức, “Những lời này ngươi giữ lại mà nói với hắn đi.”
“Ngươi đi đi.”
Đôi mắt nàng nhanh chóng đỏ lên, nàng cũng không muốn như vậy nhưng không tự khống chế được mình.
Chỉ đơn giản nổi giận: “Chắc chắn ta sẽ đi! Ngươi là người vừa ích kỷ vừa xấu bụng! Luôn bắt nạt người khác, đối ta không có tí điểm nào tốt! Ta… Ta trở lại những ngày tháng tươi đẹp với Tướng gia, còn lâu mới hiếm chuyện của ngươi!”
Gương mặt nàng đỏ bừng, tức giận quay đầu bước đi, đi tới cửa thì quay lại: “Còn nữa! Cho ta thuốc giải!”
Ngạn Khải nhìn một loạt động tác trước sau của nàng, không biết là nên khóc hay nên cười.
Hắn nói: “Không có thuốc giải.”
Nàng tròn mắt, nhất thời quên cả nói.
Ngạn Khải nửa thật nửa đùa nói cho nàng biết sự thật này, “Ta không có hạ độc ngươi.”
Nghe được lời này, đầu nàng phát mộng, cả người giận không nói thành lời. Không ngờ ngay từ đầu mình bị gạt như vậy? Hắn lấy tính mạng nàng ra đe dọa, nhưng hóa ra chỉ là gạt người? Nàng lo lắng chăm sóc hắn nhiều ngày như vậy để rồi được biết chân tướng, trong lòng nhất thời vô cùng khó chịu.
Ngạn Khải không có ý định xoa dịu nàng, chỉ lẳng lặng ngồi đó, không nói một lời.
“Được, nếu ngươi đã nói như vậy, ta đây lại càng không cần thiết phải ở lại, ta chăm sóc ngươi nhiều ngày như vậy, cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ ngươi đúng không.” Nàng lui một bước, cắn môi dưới do dự một lúc, “Ta có thể hỏi tên của ngươi không?”
Nàng bổ sung thêm: “Tên thật của ngươi.”
Hắn vẫn im lặng nhìn nàng, không do dự phun ra hai chữ: “Ngạn Khải.”
Nước nàng họ Ngạn, điều này nàng biết.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nàng vẫn không tự chủ run rẩy, giả bộ bình tĩnh: “Ngươi không muốn hỏi tên của ta sao?”
“Không cần nữa rồi.” Ngạn Khải không cùng nàng nói cười như ngày xưa nữa, chỉ lời ít ý nhiều mà đáp. Hắn quay đầu đi, cầm chân bị thương chầm chậm đặt lên giường, nhìn nàng một cái nhưng trong lòng nguội lạnh.
…
Bởi vì trong lòng ta nàng mãi mãi là Bao cô nương nhỏ bé, không có tên nào khác.
“Lưu Thái y và người phủ Thái úy hôm nay sẽ đến ở, ta sẽ khóa cửa kỹ, ngươi tự tìm cách mà ra mở. Nếu đói bụng, trên đầu giường còn có ít quả hạch đào (quả óc chó). Nếu vết thương nhức, tự mình đổi thuốc, không phải tay ngươi vẫn lành lặn đấy thôi. Còn nữa, y phục thay mấy ngày trước ta đã giặt cho ngươi rồi, nhưng mà chúng đều là vải thô, chắc ngươi sẽ không mặc đâu nhỉ… Đợi vết thương ngươi lành thì hãy đuổi người xấu ra ngoài, tái giá đi, lấy một thê tử hiền huệ, sống thật hạnh phúc với nàng…”
Tống Trường Tuyết cứ thao thao nói, cũng chẳng biết hắn có vào đầu hay không.Dù cho lòng nàng vô cùng khó chịu nhưng không dám nhìn mặt hắn, xoay người rời đi, ngay cả lần cuối cũng không dám nhìn.
Nghe tiếng bước chân nhỏ dần, lúc này Ngạn Khải mới ngoảnh đầu nhìn sang, lại chỉ thấy một góc váy biến mất ở cánh cửa, không nói lời tạm biệt, cũng không ngoái đầu nhìn lại đầy ấm áp.
Trên đời này, còn ai nguyện ý lưu lại vô điều kiện vì ngươi.
Từ nay, chắc sẽ chẳng có người nào hết.
…
Tống Trường Tuyết gần đi lảo đảo đi ra, quay đầu nhìn ngây ngẩn cửa phòng một lúc.
Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh hai người cùng ăn cơm, hắn lúc nào cũng châm chọc nhưng đều vì tốt cho mình, không có một chút ác ý, có đôi khi nghe là thế nhưng trong lòng vẫn thấy ngọt.
Mấy ngày qua hết nấu cơm lại giặt y phục cho hắn, dù khổ dù mệt nhưng nàng không thấy không bình thường, những việc này trước nay nàng đều chưa từng nghĩ tới. Tuy địa vị trong phủ của nàng không cao, nhưng nàng cũng chưa bao giờ phải làm những chuyện này, chứ đừng nói là làm thay một người xa lạ. Giờ nghĩ lại liền cảm thấy có chút khó tin, giống như… Giống như mình là thê tử của hắn, nấu cơm giặt giũ cho hắn là chuyện đương nhiên…
Lại nhớ đến đêm đó hắn làm ấm bụng giúp nàng… Suốt đêm chỉ duy trì duy nhất một tư thế, nằm cách xa nàng, đến hôm sau tỉnh lại cánh tay cũng tê rần. Lời hắn nói như người cao cao tại thượng, lại nguyện ý hao sức làm mấy cái chuyện không được lợi lộc gì vì nàng.
Cũng chỉ có mấy ngày, lại như đã rất nhiều năm.
Nàng hoài nghi tự hỏi không biết có phải thật hay không. Hắn đột nhiên trở nên lạnh nhạt như vậy, xa cách như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân… Nghĩ một lát, nàng dần thấy không rõ cả tim mình nữa rồi.
Tống Trường Tuyết ngẩn ngơ bước ra cửa lớn, cỗ kiệu Tướng phủ đẹp đẽ nằm ẩn mình ở phía bên phải, tựa như đang hoan nghênh nữ chủ nhân trở về.
Trữ Khác đứng thẳng như cơn gió mạnh, trầm mặc nhìn nàng đi tới.
Lát sau, những ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mặt nàng.
“Trường Tuyết.”
“Sao nàng lại khóc.”