“Ta ta quen ngươi sao?” Tống Trường Tuyết ngạc nhiên, lùi hai bước về phía sau.
Người lạ bĩnh tĩnh mỉm cười: “Ngươi tên gì?”
Tống Trường Tuyết suy tư một lúc, nếu như bị Trữ Khác lôi về, quả thật rất phiền toái. Để an toàn, giờ không phải là lúc thích hợp tiết lộ tên thật.
Vậy nên nàng lau khóe mắt ngấn lệ, nghiêm túc nói: “Ta là Tống Bánh Bao!”
Người lạ chớp chớp mắt ngạc nhiên, dừng một lúc: “Ái chà? Thật khéo, ta gọi Mộ Dung Cà Rốt.”
Tống Trường Tuyết ngây người.
“Ngươi xem, giờ không phải chúng ta đã quen biết sao?” Thiếu niên cười như gió xuân phơi phới, có ý tính kế với mỹ nhân, “Nhà ngươi ở trong này hả, cho ta trú nhờ được không?”
Tống Trường Tuyết não nhỏ không tiếp thu hết, chỉ đề phòng nhìn hắn: “Ngươi trốn ở đây làm gì?”
Thiếu niên nhìn nàng một lát, nghĩ khuyên bảo cũng không phải cách… Hắn lấy tinh thần một tí, bỗng nhiên nhăn mày, ôm ngực, nhanh như chớp gục xuống chân nàng.
Á!
Tống Trường Tuyết giật mình, nhìn thiếu niên bất tỉnh nhân sự ngã bên chân, tim đập thình thịch. Sao giờ sao giờ hắn chết rồi! Liệu có người tưởng nàng giết hắn?!
Tống Trường Tuyết kinh hồn bạt vía ngồi xổm xuống, ngón tay đưa đến bên mũi hắn.
Hít thở đều, có vẻ ngủ rất say.
Lúc này Tống Trường Tuyết mới thở phào. Lại nhìn đến mảng máu lớn trên ngực hắn, đầu gối cũng thoáng vết máu, nàng nghiêm túc ngồi xổm suy xét. Người này giống như đang chạy trối chết, nếu mình cứ vậy bỏ đi, bị kẻ thù hắn tìm thấy có chết thảm hơn không?
Ngụy bá bá cũng qua đời rồi, phòng bỏ trống cũng không có ai ở, trước cứ để hắn trú nhờ đi. Nàng vốn là người thiện tâm, gặp chuyện này nhất định sẽ đưa tay giúp đỡ.
Ngừng nghĩ, nàng kéo tay người kia, từ từ vác lên lưng, cố gắng chắc cũng có thể lê được hắn đi. Tống Trường Tuyết cắn răng dùng sức, vừa muốn buông xuôi thì hai cánh tay ôm lấy cổ nàng, nửa người trên đã trùm lên lưng nàng.
Tống Trường Tuyết cả kinh: “Sao ngươi đã tỉnh rồi!”
Thiếu niên nhắm mắt lại, cười như không cười: “Xương của ngươi thúc vào khiến ta tỉnh.”
Nàng không thấy mặt của hắn, chỉ thầm hừ trong lòng! Đồ lừa đảo! Không biết xấu hổ!
Hắn ỷ thế cao hơn nàng, cật lực dựa vào lưng nàng. Tuy rằng trong lòng tức giận nhưng Tống Trường Tuyết không buông vai hắn. Hai người cứ thế bước về phía trước… Thiếu niên kia đúng là không thể tự đi, nhưng cũng cố chống đỡ mà nhấc chân để giảm bớt hơi sức của nàng.
Không biết giằng co bao lâu, hai người mới đến ngồi được trong viện bỏ hoang. Tống Trường Tuyết mồ hôi đầy trán, thân thể nàng vốn nhỏ nhắn xinh xắn, hao sức khiêng một người đàn ông nửa tàn phế, cảm giác hai chân sắp bị hắn làm gãy luôn. Cẩn trọng suy nghĩ một lúc, nghĩ ném hắn trong viện hoang này đúng là không có đạo đức, đành chật vật vứt hắn vào trong một phòng ngủ.
Thả tay, Tống Trường Tuyết đuối sức thụp xuống đất, thở hồng hộc.
Thiếu niên nửa nằm trên giường, giễu cợt: “Có đoạn đường đã mệt đến thế, ngươi rất không ổn đấy?”
“Hơ hơ hơ! Ngươi mới không ổn ấy! Vừa cao vừa nặng, ngươi ăn vàng để lớn chắc!” Tống Trường Tuyết tức giận chọc lại, tuy rằng lời nàng cãi nửa điểm chiến đấu cũng không có.
Người lạ cười hoàn mỹ, “Thật đúng là.”
“Hừ!” Tống Trường Tuyết xoay người bỏ đi.
“Ngươi đi đâu thế?”
“Đương nhiên là về nhà! Không phải ta đã giấu ngươi rất kỹ rồi sao, ngươi còn vấn đề gì nữa?” Tống Trường Tuyết ngoái đầu lại không nhịn được bĩu môi.
Thiếu niên trơ mặt mo khuyên nhủ: “Ta bị thương nặng thế này, ngươi nhẫn tâm bỏ ta ở đây một mình?”
Tống Trường Tuyết cưỡng ép bản thân không để ý đến vết thương của hắn, trả lời: “Ta với ngươi không quen biết, đâu rảnh xen vào chuyện ngươi sống hay chết?”
Thiếu niên nhăn mày nheo mắt, tay lại đặt lên ngực, làm bộ: “Trời ơi, đau quá…”
“Ngươi giả vờ!” Tống Trường Tuyết tức giận bước tới, “Rõ là khi nãy ngươi vẫn không sao, cứ đến lúc ta sắp đi thì lại đau, ngươi thấy ta đầu óc đần độn nên bắt nạt sao?”
“Đúng đấy.” Thiếu niên trịnh trọng trả lời, chỉ là sắc mặt trắng bệch.
Tống Trường Tuyết vô cùng bực bội, không biết nên nói gì, nghiêng đầu không quan tâm đến hắn.
Thiếu niên nhìn bóng lưng nàng không được tự nhiên, mềm giọng dụ dỗ: “Bánh Bao cô nương là thiên hạ đệ nhất lương thiện… Ngươi giúp ta tìm một đại phu, đảm bảo sau đó sẽ không làm phiền ngươi nữa.”
Tống Trường Tuyết trước nay là cô nương thích mềm không thích cứng, nghe xong lời này, nhất thời mềm lòng: “Cũng được… Căn phòng này vốn của Ngụy bá bá, bá bá mới đi không lâu, ta cũng không hy vọng ngươi chết trong phòng bá ấy.”
Vừa ra cửa, lại bị hắn gọi lại.
“Còn gì nữa?” Vẻ mặt Tống Trường Tuyết đầy khó hiểu.
Người lạ nói: “Trên lưng ngươi dính máu của ta, ra ngoài tìm bộ y phục khác thay. Còn nữa, ngươi qua đây.”
Thiếu niên suy yếu gục bên tai nàng: “Ngươi đi tìm đệ nhất gia thành Tây, Lưu Thái y ở ngõ Vĩnh An, nói tam công tử Đàm Thị lang uống hoa tửu (chơi bời với kỹ nữ) nhiễm bệnh rồi, mời một mình ông qua đây chữa bệnh, không nên làm phiền người khác.”
“…” Tống Trường Tuyết nhất thời nghiêm mặt, ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, nghiêm túc nói, “Hóa ra Cà Rốt đại ca là uống hoa tửu bị đuổi giết.”
“Ngươi nói với ông ấy như vậy là được.” Dường như không muốn giải thích thêm, thiếu niên lảng sang chuyện khác, lấy từ túi gấm ra một viên đường, tràn ngập ý cười, “Đường giòn tiệm Quỳnh Tử, thưởng cho ngươi.”
“… Ngươi cho là một viên đường có thể sai khiến ta sao! Ta là người thế chắc!” Tống Trường Tuyết giận nghiến răng, bàn tay đoạt lấy đường trong tay hắn, vứt gói giấy nhét tỏm vào trong miệng!
Hừ! Tiệm Quỳnh Tử gì đó rất đắt, không thể không ăn.
Tống Trường Tuyết xoay người sang phòng khác, tìm áo trùm của Hứa bà bà rồi mặc bên ngoài, trong lòng không ngừng xin lỗi Hứa bà bà. Sau đó nén giận đi tìm cái người Lưu Thái y kia.
Bóng nàng vừa biến mất ở cửa, lúc này Ngạn Khải mới thả lỏng phòng bị, ngửa mặt, một chút khí lực cũng không có.
Đao kia đâm lệch nên mới bảo toàn được cái mạng. Hắn trở mình, mày nhíu chặt, gắt gao đè ngực phải như muốn giảm đau đớn, nhưng không hiệu quả.
Mới nãy cố gắng chống đỡ nói với nàng, giờ người đã đi, không thể nhịn nữa.
Nhớ đến tiểu cô nương mặt đơn thuần, Ngạn Khải bỗng nhiên thấy hối hận… Thứ hắn cho nàng ăn không phải đường giòn tiệm Quỳnh Tử, mà là độc mạn tính y dược phương nam tà dương bí chế. Nếu trước đêm nay nàng không trở lại, sẽ đột tử.
Hắn tuyệt không thể bại lộ hành tung của mình, cho dù là một người không liên quan, cũng không thể buông lỏng. Hi sinh người khác bảo toàn bản thân, đây nguyên tắc không đổi từ nhỏ đến lớn của hắn. Ngạn Khải chỉ thầm cầu khẩn nàng tốt nhất nên trở lại, đừng để hắn hối hận…
Ban đầu chỉ băng bó đơn giản, vết thương rất khủng khiếp, người bình thường ít ai chịu được đau đớn này. Buổi chiều cứ thế trôi qua rất nhanh. Mãi cho đến hoàng hôn, bóng tối xuyên qua cửa sổ chiếu vào, ý thức hắn bắt đầu lo sợ.
Nàng không quay lại sao? Phản ứng đầu tiên của Ngạn Khải không phải mình sẽ chết, mà là nàng sẽ chết. Tâm tình đáy lòng không rõ tràn ra.
“Kẹt.” Tiếng cửa bị mở.
Giọng thiếu nữ linh động truyền vào: “Chính là người này!”
Nghe được giọng nàng, Ngạn Khải chợt kinh ngạc, nhưng không biết đang nghĩ gì.
Tống Lưu Thái y vào phòng, Tống Trường Tuyết rất khoái chí chuồn ra ngoài, nàng vốn tính bỏ trốn luôn nhưng cảm thấy nên ở lại, nếu tình trạng khá lên, Lưu Thái y muốn thu tiền mà hắn không có đủ thì phải làm sao? Nàng thích lòng mình thanh thản…
Tống Trường Tuyết yên lặng ngồi xổm canh cửa.
Trong phòng.
Lưu Thái y vừa loay hoay với hòm thuốc, vừa tận tình giảng đạo: “Trời, Đàm công tử, sao ngài không biết bớt phóng túng đi? Chuyện lần trước bệ hạ cũng biết, vẫn ngại náo loạn chưa đủ lớn chắc?”
Ngạn Khải trở mình, đối mặt với ông.
“Cạch.” Tiếng hòm thuốc rơi xuống, Lưu Thái Y vừa muốn kêu thành tiếng, lại bị ánh mắt làm cho ngậm miệng.
Tống Trường Tuyết ở ngoài giật mình, nhưng cẩn thận nghe lại không có động tĩnh gì mới yên tâm. Nghĩ bỏ chạy cũng là chuyện tốt, dứt khoát đứng dậy đi nhà chính, quét dọn bụi trong phòng.
Lưu Thái y miệng trứng gà, Ngạn Khải rất không kiên nhẫn: “Còn đứng ngây ra đó làm gì.”
Ông vội vã nhặt thứ gì đó trên đất, vội vội vàng vàng xử lý vết thương của hắn, tay run run thận trọng hỏi: “Không phải bệ hạ đang ở trong cung dưỡng thương sao?”
Lưu Thái y cắn răng đắp thuốc cho hắn, thay mấy lớp băng sạch, miệng như nước đổ liên tục lải nhải: “Uống hoa tửu mắc bệnh, chỉ ngài nghĩ ra… May mà cô nương này còn nói thêm vài câu vi thần mới mang theo đồ chữa ngoại thương.”
Ngạn Khải nhàn nhạt liếc mắt cắt lời ông, Lưu Thái y vội dừng, lát sau không nhịn được lại nói: “Nếu bệ hạ khó xử, có thể đến chỗ vi thần tránh vài hôm…”
“Ngươi cho rằng bọn chúng không cài gián điệp trong nhà ngươi sao, trẫm xuất cung bị thương nặng, Thái y trong cung bị kiểm soát gắt gao. Hôm nay tìm ngươi cũng rất mạo hiểm, để lại ít thuốc trị thương, mấy ngày tới không cần trở lại.”
“Vâng.” Lưu Thái y nhìn sắc mặt hắn, “Gần đây Thái hậu có bệnh nhẹ, nhiều ngày rồi vi thần vẫn luôn thỉnh mạch, nếu bệ hạ có lời truyền, xin cứ phân phó.”
Dường như dự liệu trước, Ngạn Khải hờ hững đáp: “Nói cũng không truyền được, để mẫu hậu an tâm dưỡng bệnh.”
“Vâng.” Lưu Thái y xách hòm thuốc xếp một ít thuốc trị thương và băng gạc, cung kính, “Bệ hạ tự có suy nghĩ của mình, vi thần nhất định tự khâu miệng. Vị cô nương có vẻ rất thiện tâm, trước để nàng chăm sóc vài ngày cũng không phải không hay. Đợi sóng gió qua, vi thần sẽ trở lại xử lý vết thương cho bệ hạ.”
“Đi đi, tận lực tung tin hôm nay ngươi vội đi trị bệnh hoa liễu cho Đàm tam công tử…”
Lưu Thái y thầm đốt cho Đàm tam công tử một nén nhang: “Vâng.”
Xử lý xong vết thương, Lưu Thái y rời đi.
Ngạn Khải ngẩng đầu nhìn sắc trời, vẫn chưa tối hẳn, muốn gọi cô nương ngốc kia qua nhưng không biết xưng hô thế nào, đành nói: “Có ai không?”
Tống Trường Tuyết nghe tiếng gọi, huỳnh huỵch chạy từ nhà chính tới, thấy hắn bình yên vô sự nằm trên giường, thở dài một hơi: “Ngươi không việc gì, ta có thể đi rồi.”
“Ngươi qua đây.”
Tống Trường Tuyết đề phòng, nhắc lại: “Ngươi sẽ không có chuyện gì nữa đấy chứ?”
“Không có, ngươi qua đây.”
Nàng mới đến bên giường, Ngạn Khải lấy ra một viên đường khác, đây là thuốc giải.
“Ô! Lại muốn lừa ta ăn đường, ta không có mắc lừa nữa đâu.” Tống Trường Tuyết hừ một tiếng lui xa tám trượng, “Lòng dạ đen tối, chưa biết chừng ngươi muốn hại ta!”
Ngạn Khải nhìn thuốc giải trên tay mà giật mình.
Hại nàng? Ừ thì đã hại rồi… Hắn không biết giải thích thế nào, không muốn nàng biết khi nãy hạ độc nàng, đây là thuốc giải.
Tống Trường Tuyết khinh bỉ nhìn hắn: “Nhìn đi nhìn đi! Chột dạ hả?”
“Ngươi có ăn không?”
“Không ăn!” Nàng can trường dứt khoát.
“Không ăn sẽ chết.” Ngạn Khản tiếp tục khuyên.
“Ngươi lừa trẻ lên ba đấy à!” Tống Trường Tuyết thấy hôm nay gặp được người này, đầu quả thực muốn nổ tung.
Ngạn Khải ngẩng đầu nhìn nàng, nghiêm túc: “Ngươi qua đây, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Tống Trường Tuyết nghi ngờ nhưng vẫn bước tới.
Ngạn Khải thản nhiên ăn viên đường, liền lúc đó kéo đầu của nàng miệng đối miệng đút vào. Tống Trường Tuyết thất kinh lùi về phía sau, hai vai lại bị lòng bàn tay hắn giữ chặt. Thật không ngờ một người trọng thương cũng có sức lực lớn đến vậy. Tống Trường Tuyết chỉ lo hoảng loạn thoát khỏi, hắn trực tiếng dưa đầu lưỡi đẩy, viên thuốc giải kia cứ thế trượt xuống cổ họng nàng.
Mớm thuốc xong, trong phòng tĩnh lặng như chết.
“Ngươi là đồ lưu manh!!! Muốn chiếm tiện nghi ta cứ nói thẳng, đương nhiên ta sẽ không cho ngươi chiếm!” Tống Trường Tuyết cuối cùng cũng gào thét, xoay người muốn đi, lại bị hắn kéo lại.
Ngạn Khải rất thản nhiên: “Ngươi hôn ta, phải chịu trách nhiệm.”
“Vớ vẩn vớ vẩn!” Tống Trường Tuyết ngượng không tìm được lỗ chui xuống, “Rõ ràng là ngươi hôn ta.”
“Đấy, chính ngươi cũng thừa nhận đã hôn, vậy nên càng không thể đi đúng không?”
Tống Trường Tuyết da mặt dày lên: “Vậy đã sao! Ta muốn đi là đi, ngươi có thể ngồi dậy cản ta sao?”
Ngạn Khải cười như gió xuân phơi phới: “Thật chẳng dám giấu nữa, thứ ta vừa cho ngươi chính là thuốc độc, nếu ngươi dám rời khỏi ta, nội trong mười ngày chắc chắn hai mắt biến thành màu đen, tứ chi tê liệt, chảy máu đi đời nhà ma.”
“…”
Ngạn Khải nhìn biểu tình Tống Trường Tuyết như sắp chết, thầm nghĩ, tiểu cô nương quá đơn thuần, thật là dễ gạt.
“Ngoan, lại chăm sóc ta đi.”