Lương Chiếu Đường đoán không ra: “Chàng nói vậy là có ý gì?”
Trữ Khác nhàn nhã bước lên châm một chung trà, đưa lưng về phía nàng ta, thản nhiên: “Không mời mà tới, chẳng có gì chiêu đãi. Chỉ có thứ này… Bỏ qua cho.”
Những lời này đã biểu lộ rõ ràng ý tứ của hắn.
Uống trà đi, ta là chủ nhân, ngươi là khách nhân.
Tất cả hạ nhân đều đứng ngoài không dám bước vào, trong phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí thật có hơi quái dị.
Lương Chiếu Đường tái mặt, cắn môi dưới hỏi ngược: “Tướng gia đang giả bộ hồ đồ?”
“Phải.” Lời thốt ra như cây kim cắm thẳng xuống, “Tiểu thư đứng trong phòng phu nhân ta làm gì, sao không đến tiền thính?”
Đời Lương Chiếu Đường đâu chịu nổi bị coi thường như vậy? Bị hắn gạt sang, gương mặt lập tức thay đổi, xoay người mắng trả: “Đây là phòng của ta!”
“Khi đào hôn sao không nghĩ đến đây là phòng của ngươi.” Hắn tiếp một câu, giọng nói trước sau như một, “Lương tiểu thư, kết hôn là trò đùa với ngài sao?”
Mặt Trữ Khác không đổi, nhưng trong lòng thầm cười lạnh một tiếng, phủ Quốc công thật đúng là coi hắn như quả hồng mềm. Muốn đi thì đi, muốn đến thì đến. Hắn không hỏi tội, cũng không có nói là sau này không truy cứu nữa.
Nơi nào đó của Lương Chiếu Đường bị nghẹn nói không ra lời, tiến không được lui không xong, chỉ trừng một đôi mắt phượng căm tức nhìn hắn.
Thật ra, nàng cảm thấy bản thân thật xui xẻo, rõ ràng đồ của nàng bị người khác chiếm, giờ trở về muốn lại thành không phải của mình. Lương Chiếu Đường thầm mắng trong lòng, đều do cái tên phụ lòng kia! Đồ nhát gan! Một danh phận cũng không chịu cho mình, cả đời hạnh phúc của nàng cứ thế bị hủy!
Trữ Khác xoay người lại, khách khí mang trà đặt vào tay nàng, hời hợt để lại một câu: “Phủ Quốc công đổi trắng thay đen, không sợ phạm tội khi quân?”
Lương Chiếu Đường híp mắt, vô cùng thản nhiên: “Tội khi quân? Có gì phải sợ, khi quân là lấy đầu người kia, đâu phải ta!”
“Hơn nữa bệ hạ đang trong tình trạng này, sợ là sống không lâu nữa… Đâu còn sức để trách tội? Điểm này, ngài và Hoàng hậu nương nương là rõ nhất…” Nàng ta kéo dài từ cuối, đầy ý vị bất minh.
Lương Chiếu Đường thấy rõ người trước mắt hô hấp không nhịp nhàng, nói tiếp: “Một lời thôi mà. Ngài xem, điều này không phải ngài thừa biết sao?”
Nàng ta khẽ tiến lên một bước, hơi ngước lên vai Trữ Khác. Làm bộ ghé vào bên tai trắng nõn của hắn, ngữ điệu nặng nề: “Tướng gia với nương nương có tâm tư gì, lòng Tư Mã từ lâu hiểu rõ, người qua đường cũng biết, hà tất che giấu làm gì nữa? Nói thật ra, ta vốn không muốn gả cho ngài, sợ liên lụy đến tính mạng thân gia, nhưng mà trước mắt tình huống này…”
Nàng ta còn chưa nói xong, Trữ Khác tỉnh bơ lui về phía sau… Lương Chiếu Đường chợt mất trọng tâm, cố lắm mới đứng vững chân.
Trữ Khác đối với uy hiếp hay phân bua của nàng không có hứng thú, biểu tình xa cách nhưng không lạnh, chỉ hỏi: “Nàng ấy ở đâu?”
Lương Chiếu Đường dường như không dám tin, lâu sau mới phản ứng: “Ai, nàng nào?”
Cái này thì Lương Chiếu Đường hiểu, trợn mắt: “Trữ đại nhân, ngài không cảm thấy ngài đang quá phận sao? Lương Chiếu Đường ta mới là phu nhân ngài cưới hỏi đàng hoàng, nha đầu kia dù sao cũng chỉ là bia đỡ đạn, ta dễ dàng tha thứ cho nàng ta cũng đã cho nàng ta chút mặt mũi.”
Lần thứ hai hắn nhấn mạnh, giọng bình thản: “Tạm thời ta không muốn truy cứu ngươi, chỉ hỏi một câu, các ngươi mang nàng ấy đi đâu rồi.”
“Nàng ta đi đâu sao ta biết được!” Lương Chiếu Đường tiến lên nhìn thẳng vào mắt hắn, “Ta không tin! Mới mấy ngày, ngài có thể thích nàng ta?”
“Điều đó chẳng thể nói cảm tình ta với nàng sâu đậm bao nhiêu.” Trữ Khác không tránh né, nhàn nhạt nhìn sang, “Một ngày phu thê trăm năm tình nghĩa, ít nhất nàng ấy không phải đến thăm dò ta. Ít nhất người bái thiên địa với ta, là nàng ấy chứ không phải ngươi.”
“Tiễn khách.”
Hai chữ cuối vừa thốt ra, Lương Chiếu Đường cứng người đã lâu cả người tức giận không thèm nhúc nhích. Đời nàng ta cho tới tận bây giờ không đến để bị làm nhục, trên mặt vẫn chưa hết đỏ, vẫn vênh mặt nói: “Nếu ta không đi thì sao?”
Nếu nàng cứ vậy quay về, chẳng phải để Lư Tương cười chết! Lương Chiếu Đường có biết xấu hổ hay không? Thừa tướng là người dễ nói chuyện, bây giờ hắn đang giận, cũng không nhất thiết muốn đuổi nàng đi. Cứ ở đây giả ngu một thời gian, lâu dần không tin hắn vẫn thờ ơ, bỏ mặc một đại mỹ nhân làm cảnh.
Nghe Lương Chiếu Đường nói, Trữ Khác đến cửa thì dừng, hơi nghiêng đầu lại, khóe miệng như có như không cong lên ý lạnh, nhìn về hướng nàng ta.
“Tử Nguyệt, cho Lương tiểu thư một gian tốt nhất trong khách phòng. Đối đãi, thật tốt.”
…
Ra khỏi hậu viện, Trữ Khác phân phó vài người đi Tống phủ và Quốc công phủ dò la tin tức, thầm nghĩ, Trường Tuyết trước sau không có chỗ nào để đi, nhất định trước sẽ ngây ngô về nhà thân mẫu. Vấn đề không lớn lắm, không cần đặc biệt lo lắng.
Nghĩ một lúc, hắn xoay người hướng đông sương, chậm bước đến phòng của mình.
Vừa hạ mắt liền thấy tò he nhỏ cắm ở ống trúc, vẫn dáng vẻ ngốc nghếch lại nghịch ngợm, chỉ là tò he kia đã hơi mất màu, nhìn qua thì vẫn vậy. Trữ Khác nhẹ nhàng bước lên, quả nhiên không tìm thấy tò he mặt mình, nghĩ đến cảnh ngày đó bị ngã, không khỏi giật mình.
Hỏng đến như vậy, lúc đi còn không quên mang theo, đúng là cô nương ngốc.
Trữ Khác bắt đầu không hiểu tim mình, chợt nhớ đến lời chất vấn của Lương Chiếu Đường.
Ngươi sẽ không thích nàng chứ?
Kỳ thật chính hắn cũng không biết…
Giờ phút này, Trữ Khác nhìn tò he nhỏ trong ống trúc, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Nàng ấy ngây ngô như vậy, lén một mình ra ngoài, lỡ bị bắt nạt thì sao đây?
***
Tống kinh trước sau vẫn phồn hoa như vậy, đây là nơi trung tâm chính trị, địa thế thông nam bắc, đương nhiên cũng sẽ giàu có và đông đúc hơn, đường phố rộng rãi xe ngựa như nước, người tới người lui không ngớt ầm ĩ, rừng tửu quán lợp bóng.
Kỳ thật Tống Trường Tuyết sống rất tốt, không bị người bắt nạt sẽ đi bắt nạt người.
Chỉ là nàng cảm thấy đói bụng.
Tống Trường Tuyết cất kỹ đống ngân phiếu với tò he nhỏ, nhất định phải đi ngõ Tứ Liễu, nghĩ tới các món ăn ngon ở đó, tâm tình của nàng cũng khá hơn.
Mua một túi bánh bao hành, thần xui quỷ khiến thế nào lại đến cái sạp lần trước gọi một bát mì Dương Xuân. Nhớ lại ngày đó Trữ Khác ăn mì, Tống Trường Tuyết thầm than, tại sao nhìn Tướng gia ăn trông dễ nhìn như vậy, mà mình ăn cái gì cũng thấy thật ngu.
Tống Trường Tuyết yên lặng ngồi một chỗ ăn, mùa đông quả thật có chút lạnh, hơi nước bốc lên mặt, ấm áp đến muốn khóc. Lòng nàng như bị thắt lại, vô cùng khó chịu, đến lúc ý thức mình đang khóc, nước mắt đã rơi xuống bát rồi.
Tống Trường Tuyết cảm thấy bản thân rất vô dụng, cái gì cũng không, cái gì cũng không biết làm, chỉ biết khóc, chỉ biết uất ức mà khóc.
Ăn không được nữa, lau nước mắt, nàng buộc bản thân phải trưng ra khuôn mặt không đau khổ, đứng dậy đi trả tiền.
Vốn tính đến đây ăn vài thứ, thuận tiện tìm Ngụy bá bá, nàng mang theo tò he bị gãy, muốn bá bá nặn lại như cũ. Nhưng khi nàng tới chỗ cũ, mới phát hiện căn bản bàn nhỏ cắm tò he đã không còn.
Tống Trường Tuyết hỏi một người bán hàng ăn bên cạnh: “Đại nương, trước đây Ngụy bá bá bày một cái bàn ở chỗ này, sao hôm nay không thấy tới ạ?”
“Lão hả… Lâu lắm không đến rồi, chắc là bị bệnh? Cũng chẳng nói với bọn ta một tiếng, nếu không nhà ngươi đến nhà lão một chuyến đi.” Đại nương thấy nàng lễ phép, cũng thật tình nói cho, “Ngõ thứ năm đường Lĩnh An, cố tìm lão ấy đi.”
“Trước đây cháu từng đến nhà bá bá nên biết, cám ơn đại nương.” Tống Trường Tuyết ngoan ngoãn nói lời cảm ơn, suy tư một lúc, quyết định đến nhà Ngụy bá bá trước, nặn tò he bé tí, có thật là bị bệnh không? Bá bá cũng không có con, Hứa bà bà tuổi cũng cao, miễn cưỡng có ta để tâm tới.
Tống Trường Tuyết kiểm tra đồ đạc xong đi phố Lĩnh An, vốn nghĩ đến Tống phủ, hôm nay không biết nên có thể đi đâu. Thế nhưng về nhà khó tránh đại nương nhị nương cười nhạo nàng, nãy còn do dự, giờ nàng đã có chủ ý mới.
Từ lúc còn là nhị tiểu thư Tống gia nàng đã quen Ngụy bá bá và Hứa bà bà, vẫn thường ghé nhà họ chơi, hai người họ không có con, khó trách thương yêu nàng. Mấy ngày đầu cứ tạm ở lại nhà họ, chăm sóc người già một thời gian, trái lại cũng là cách hay.
Ngõ Tứ Liễu thông với phố Lĩnh An, nàng đi thẳng. Tống Trường Tuyết thở hổn hển dừng chân, nhòm vào khe rãnh cánh cửa gỗ, cánh tay gõ vài tiếng.
Tay chạm vào, cửa mở, bên trong không một bóng người.
Nàng sợ, thận trọng nhìn kỹ bên trong, hô: “Ngụy bá bá, người ở đâu?”
Trong sân im ắng, không có tiếng đáp lại, Tống Trường Tuyết nảy sinh nghi hoặc. Cửa ban đầu đã không khóa, nàng cũng không quản lễ tiết, nhấc chân bước vào, nhìn qua các phòng, đều không có người.
Nàng bỗng nhiên sợ hãi, cuống quít chạy ra ngoài, gõ cửa nhà bên.
Lúc lâu sau, một người đứng tuổi thò đầu ra, thấy là một tiểu cô nương chưa hiểu chuyện, đành hỏi: “Có chuyện gì?”
Tống Trường Tuyết mở to hai mắt nhìn ông: “Cháu muốn hỏi một chút, Ngụy bá bá và Hứa bà bà đi đâu rồi ạ? Cháu tìm mà không thấy họ.”
“Bọn họ hả.” Người đứng tuổi thản nhiên, “Chết hết rồi.”
Tống Trường Tuyết lập tức rối bời.
“Dì Hứa đi trước, Ngụy thúc thì mấy hôm trước chết trong nhà, nếu không phải bọn ta kịp thời phát hiện, sợ là giờ còn chưa có ai hạ táng ý! Nhà ngươi có chuyện gì tìm thúc ấy?” Người này có vẻ rất dễ nói chuyện, nhưng cũng không có tình cảm gì.
“A, không, không…” Tống Trường Tuyết chôn chân tại chỗ, không phản ứng gì nhiều, người trung niên ậm ừ một cái rồi đóng cửa lại.
Nàng bế tắc quay đầu sang, nhìn nơi ngôi nhà cũ nát ngồi. Giờ mới phản ứng được, cái người hôm trước còn cười gọi nàng là nha đầu, đã đi rồi.
Thật ra với người già, sinh ly tử biệt cũng là chuyện bình thường. Sinh mạng ấy vậy cũng chỉ giống con sông, khách nhân vội vã qua sông, nên cũng chẳng có đau buồn hay mất mát.
Nàng cố nhịn lệ tràn mi, một lần nữa tự nói với mình hôm nay không thể khóc thêm, khóc nữa ngày mai mắt chẳng mở nổi đâu, nhưng không sao thu lại được. Nàng không biết tại sao hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến nàng cực khó chịu và rất thương tâm…
Có nhà trước cửa trồng cây tùng, đầu đông lạnh lại phá lệ cao ngất và xanh tốt, gió từ xa thổi vù lại, lùa vào cổ nàng, vừa lạnh vừa đau.
Tống Trường Tuyết dụi mắt, chân nam đá chân chiêu bước đi, con đường này không phải hướng khi nãy nàng tới, nàng không biết.
“Bịch.”
Nàng bị vấp ngã trên mặt đất….
Tống Trường Tuyết lập tức kêu gào thảm thiết, trước đứng dậy xoa xoa đầu gối. Lát sau, nhìn đến người đầu sỏ thì bị dọa hết hồn.
Thiếu niên ngồi tựa vào tường, khí độ tao nhã, duỗi ra một cái chân dài, rõ ràng cố ý để nàng ngã.
Một bộ vải thô áo tím, so với khí chất không đồng đều, giống như là bị lột từ trên người người khác xuống. Đôi mắt hẹp dài khép hờ, như màu mực ngọc xưa.
Thiếu niên yên lặng nhìn nàng, nhưng không nói.
Tống Trường Tuyết bị giật mình, mắt run rẩy nhìn về phía ngực hắn, một mảng đỏ thẫm mới là nơi bắt mắt nhất trên người hắn, hình như bị thương rất nặng, nhưng sắc mặt lại rất thanh thản.
Người lạ bỗng nhiên mở miệng: “Sao ngươi khóc?”
Tống Trường Tuyết không nghĩ tới câu đầu tiên hắn hỏi là vậy, dọa nỗi bi thương của nàng bay đi. Không tự nhiên lau mắt, cuống quít đáp: “Ta không khóc.”
Thiếu niên bỗng nở nụ cười, dường như rất cao hứng.
“Không khóc, tốt.”
“Ta không cử động được. Ngoan, tìm một chỗ… Giấu ta đi.”