"Bởi vì nàng là xử nữ, cho nên lấy máu của nàng có thể sử dụng theo phương thức đặc biệt.”
Giọng nói âm trầm, mang theo hơi thở lạnh lẽo từ địa ngục, làm cho Khuynh Lăng nghe mà sợ đến mức nổi da gà.
Đặc biệt đến mức, không chỉ giả tạo chứng cớ Triệu Thiên Kim tự mình phá
hỏng tấm thân xử nữ, hơn nữa còn phá hỏng hạ thể của nàng,đốt cháy một
cách tàn nhẫn.
*
Đêm trăng cao ánh sáng như ngọc, tia sáng kỳ dị bay lên.
Chân tướng cái chết của Triệu Thiên Kim đã rõ ràng, manh mối về năm vụ án
xảy ra gần đây ở Tấn Vân thành cũng được tra ra. Như một viên đá bị ném
xuống gợi lên bao đợt sóng, đối với An Lịch Cảnh mọi người có rất nhiều
bàn tán.
Mà đương sự lại luôn miệng nói tất cả là cùng tứ tiểu
thư Khuynh phủ thương lượng cùng nhau nhất trí hành động tìm ra hung
thủ. Trên đầu Khuynh Lăng, nháy mắt được bao phủ bởi hào quang.
Tứ tiểu thư Khuynh phủ không được sủng ái, trong khoảng thời gian ngắn trở thành tiêu điểm được mọi người chú ý, thanh danh lan xa, lại cộng thêm
dung mạo của nàng khuynh quốc khuynh thành, đã có vài vị quan viên đương triều xin Cẩm Hoài đế tứ hôn.
Đương nhiên chuyện này tự nhiên là không có khả năng thành công.
Nhìn vẻ mặt Khuynh Lăng mờ mịt khó hiểu, An Lịch Cảnh từ từ gợi lên khóe
môi. Nữ nhân của hắn, hắn sẽ lấy mọi cách vì
nàng mà đòi lại tất cả những thứ nàng vốn nên có. Từng vết nhơ này từ
nay về sau, hắn tuyệt không cho phép trên lưng nàng phải mang.
*
Đây chỉ là tiết mục được chen vào, thực ra vẫn chưa kết thúc . Cẩm Hoài Đế
cùng Hiền phi đích thân tới, vẫn ca múa mừng cảnh thái bình của quốc
gia, điệu nhạc ấm áp vui vẻ. Trên đài diễn bắt đầu đến màn kịch chúc
thọ.
Cẩm Tử Túc xuất hiện, đương nhiên đoạt đi hết nổi bật của
nhạc phụ, ngồi chỗ cao nhất. Bên cạnh là Hiền phi Khuynh Trầm Ngư, e
thẹn nép trong lòng Cẩm Tử Túc giả bộ yếu đuối, vải làm nên váy sáng đến làm lóa mắt người ta, nghiễm nhiên trở thành vị quốc mẫu được người ta
đề cử, cử chỉ uyển chuyển hàm xúc mang nét cười ung dung.
Khuynh
Đỉnh Thiên cùng với nhị phu nhân, tam phu nhân ngồi ở phía trước, tuy
rằng nét mặt già nua vì đau lòng nên tái nhợt, nhưng vẫn duy trì cùng
người khác tán gẫu như trước,ngồi phía sau bọn họ là mấy tiểu bối.
Thừa tướng Phong Đình Uyên cùng Khuynh Lạc Nhạn ngồi cùng một bàn, đại tướng quân Tấn Ly cùng Khuynh Tiếu Lộ ngồi một bàn.
Tiếp đó là tân khách của đại sảnh , hai ba người ngồi cùng nhau, dọc theo
tiền sảnh kéo dài đến cửa phủ, lại từ cửa phủ kéo dài đến vài con phố,
náo nhiệt như trước, vẫn kinh động lòng người như cũ, xem như việc này
chưa từng phát sinh bao giờ.
Sân khấu kịch rất to, màn kịch tiếp
theo là Trầm Hương cứu mẹ. Đứa bé còn nhỏ như vậy, vốn vì oán hận giữa
mẫu thân và phụ thân mà từ nhỏ đã phải cùng mẫu thân cách xa nhau lớn lên một chút, từng chút gây dựng lực
lượng. Rốt cục cũng có một ngày có thể bước trên con đường giải cứu mẫu
thân, một nhà đoàn viên hạnh phúc.
Màn kịch này tuy rằng nói về
việc tri ân phụ mẫu, quan hệ giữa những người trong cùng gia đình, nhưng trình diễn tại đại thọ sáu mươi của Khuynh Đỉnh Thiên hôm nay hình như
có chút thiếu sót, lại có chút khiếm nhã . Nhìn sắc mặt âm trầm của
Khuynh Đỉnh Thiên , Khuynh Lăng không rõ tam phu nhân toàn quyền phụ
trách thọ yến hôm nay tại sao lại phạm phải lỗi sơ đẳng như vậy.
"Lăng nhi không ăn điểm tâm sao? Vịt hầm lá sen, cá cẩm tú cũng rất ngon, có
câu nói ngàn dặm thiền quyên(xinh đẹp), màu đỏ cùng màu xanh biếc làm
đẹp, nhìn qua cũng rất vừa ý." An Lịch Cảnh nghiễm nhiên coi mình trở
thành chủ nhà, cùng Khuynh Lăng ngồi chung một bàn, hai người ngồi ở một góc cực kì tầm thường. Tao nhã phong lưu sẵn có, ngọc cốt phiến đảo một vòng trên tay, tay phải cầm đũa, cẩn thận săn sóc gắp thức ăn cho
Khuynh Lăng.
Khuynh Lăng thản nhiên nhìn hắn tự làm theo ý mình,
khẽ hé môi: "Tên đăng đồ tử nhà ngươi, sự tình đã được giải quyết , còn
không mau cút ra khỏi Khuynh phủ? Không mời mà tới, bị người ta đồn đoán rất khó nghe ."
"Lăng nhi lại có thể cùng vi phu khách khí . Vi
phu không ngại Lăng nhi đóng cửa đâu, chúng ta vừa vặn trái ngược nhau,
để cho vi phu trở thành đăng đồ tử chân chính. Nhưng mà trước mặt mọi
người, Lăng nhi vẫn nên cấp cho vi phu vài phần mặt mũi mới đúng." Bị
chính nữ nhân của mình mở miệng ngậm miệng đều kêu đăng đồ tử, ôn hương
nhuyễn ngọc này hắn còn chưa chân chính ăn sạch nàng vào bụng đâu, cách
xưng hô này thật sự là rất oan.
Vầng sáng tao nhã bao phủ quanh
thân, trên vai rơi xuống một hai cánh hoa đào. Mắt phượng của An Lịch
Cảnh híp lại, ngọc cốt phiến mở ra, một đạo kình phong hướng thẳng về
phía đầu Cẩm Hoài đế Cẩm Tử Túc: "Đợi một chút, vi phu muốn khiến cho
Lăng nhi hiểu được tối nay vi phu đã cùng hoàng thượng hỗ trợ nhau,vi
phu vì gặp muốn gặp Lăng nhi nên đã tự an ủi bản thân mới cố gắng đồng ý đến đây . Cái tội danh hết ăn lại uống, thật sự là oan uổng."
"Hoàng Thượng lại phải mời ngươi mới là lạ!" Một
người không tiếng tăm cái gì cũng không phải, sẽ để cho Cẩm Hoài đế cao
cao tại thượng tự mình mời, lời nói dối này cũng không phải quá khó tin
sao.
"Lăng nhi xem ra không tin ta..." Ý cười trong suốt nhìn về
nữ nhân phía bên cạnh rõ ràng đang châm chọc hắn, An Lịch Cảnh cũng
không thèm để ý, chỉ là sự lưu luyến trong mắt càng sâu : "Như thế này,
Hoàng Thượng sẽ đích thân mời vi phu, mà Lăng nhi nàng nên tuân thủ lời
hứa nàng đã hứa." Ngón tay đùa bỡn con thỏ làm bằng trúc đeo bên hông
Khuynh Lăng, không chút để ý nói, "Nếu cứu Khuynh Lỗi Nhạc thì vì sao
còn muốn đem hắn giấu đi?"
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———————
Nữ nhân của hắn, hắn sẽ lấy phương thức của hắn đòi lại hết thảy những thứ thuộc về nàng. Từng tiếng xấu này, từ nay về sau hắn tuyệt đối không
cho phép trên lưng nàng phải đeo.
Đây, chính là mục đích An Lịch Cảnh làm hết thảy những việc này.