Khi An Lịch Cảnh chuẩn bị nói những lời tiếp theo thì truyền đến giọng nói
trầm ổn đại của tướng quân Tấn Ly gầm lên: "Mau hộ giá! —— "
Bốn
phía sân bắt đầu xôn xao lên, Khuynh Lăng nhìn về phía trên đài, chỉ
thấy thiếu niên vừa mới còn trình diễn vở kịch Trầm Hương phá núi cứu mẹ không biết khi nào trong tay áo rộng thùng thình đã có nhiều hơn một
lưỡi đao sắc bén, dưới ánh lóe lên ánh sáng, liếc mắt đã biết sẽ phải đổ máu.
Thân ảnh mau lẹ, hàn quang kia xẹt qua, đâm thẳng vào lồng ngực Cẩm Tử Túc.
Cẩm Hoài Đế phái thị vệ hộ giá, đến ngay cả gia đinh Khuynh phủ cũng gia nhập trận đánh.
Trong chớp mắt Thừa tướng Phong Đình Uyên từ chỗ ngồi đứng lên, có vẻ bị phu
nhân Khuynh Lạc Nhạn bên cạnh khuyên can, đành phải lấy thân phận đứng
đầu quan văn ở một bên lo lắng suông.
Đại tướng quân Tấn Ly tức thì phi thân lên, trực tiếp đuổi bắt thích khách.
Đáng tiếc, thích khách kia vốn đã chiếm được cơ hội trước, lúc này lại như
vào nơi không người, dù là Cẩm Hoài đế sớm triệu thị vê lại cũng không
làm nên chuyện gì.
Hiển nhiên khi chủy thủ sắp đâm vào lồng ngực Cẩm
Hoài đế, Tấn Ly trực tiếp ném ra vài đồng tiền, ra sau mà tới trước, cắt đứt sát chiêu của thích khách hướng về phía Cẩm Tử Túc.
Ngoài dự kiến của mọi người, một chiêu kia của thích khách là hư chiêu. Mục tiêu của hắn không phải Cẩm Hoài đế Cẩm Tử Túc, mà Hiền phi Khuynh Trầm Ngư
bên cạnh.
Lưỡi dao sắc bén vừa chuyển khiến cho đại tướng quân
Tấn Ly ngăn cản mắc phải sai lầm, mấy đồng tiền rơi xuống đất. Đoản kiếm lạnh thấu xương mang theo ánh sáng lóe lên hướng thẳng tới Khuynh Trầm
Ngư hoa dung thất sắc không có đường lui.
Tất cả sự việc đều
phát sinh quá nhanh, Khuynh Lăng chỉ nghe thấy giọng nói của mình phát
run: " Thích khách kia là ngươi phái đến?" Nếu hắn nói hắn làm vì Cẩm
Hoài đế cũng chính vì bản thân hắn, nay đúng lúc xảy ra sự việc có
thích khách, việc đầu tiên trong đầu nàng nghĩ đến chính là hắn cũng có
công cứu giá, được Cẩm Hoài đế phong thưởng một phen.
An Lịch
Cảnh vỗ tay tán thưởng liếc nàng một cái,mắt phượng mỉm cười, cho nàng
đáp án lấp lửng: "Cũng phải, cũng không phải." Ánh mắt rơi xuống đàn
Phục Hi được thu nhỏ lại trên cổ tay nàng, đầu ngón tay khẽ gẩy,vang lên một cỗ âm thanh vừa dịu dàng vừa thanh cao.
"Nhớ rõ, về sau nếu gặp phải nguy hiểm, hãy tấu khúc nhạc trong tâm của nàng."
Dứt lời, Khuynh Lăng không nhìn hắn di chuyển như thế nào , một đạo màu bạc di chuyển, không ngờ hắn đã lắc mình đến bên cạnh Khuynh Trầm Ngư vốn
phải chịu một đao, trong tình huống mành treo chuông (=ngàn cân treo sợi tóc) đã đánh được lưỡi dao ra, một chưởng khiến cho thích khách ngã
xuống đất, bị cấm vệ quân bắt được.
Thiếu niên anh hùng, có công cứu giá ,người tài của đất nước,tuổi trẻ đầy hứa hẹn khí độ bất phàm,
rường cột nước nhà... Toàn bộ những từ ngữ dùng để khen ngợi khi kết
thúc thọ yến làm cho Khuynh quý phủ một lần nữa lại xoay chuyển. Kế cả
việc nửa canh giờ trước An Lịch Cảnh phá được vụ án óc búa, càng đưa
hình tượng hắn cao lớn đến vĩ đại. Giống như hắn mới là nhân vật đệ nhất thiên hạ, duy ngã độc tôn, nhìn đời bằng con mắt bễ nghễ.
"Truyền ý chỉ của trẫm, An Lịch Cảnh có công cứu giá, có tài phá án, lại am
hiểu binh pháp thông hiểu văn sử, quả thật là rường cột quốc gia, đặc
phong Tả tướng. Nguyên Thừa tướng Phong Đình Uyên sửa phong hữu tướng,
giúp đỡ Tả tướng bảo vệ giang sơn."
Đây là lần đầu tiên xuất hiện cục diện hai vị Thừa tướng cùng cầm quyền ở Cẩm Mịch quốc.
Bản thân hắn khấu tạ thánh ân, lại không khiêm tốn chút nào thỉnh cầu Cẩm
Tử Túc tứ hôn: "Hạ quan muốn lấy vị Khuynh phủ tứ tiểu thư này làm thê
tử, còn thỉnh Hoàng Thượng trăm việc bận rộn có thể đến làm chủ hôn." Áo màu bạc phong thái trác tuyệt, hắn không nói quy củ lễ nghi đứng tại
chỗ như vậy, mu bàn tay để sau người, ngọc cốt phiến thu vào lòng bàn
tay, đôi mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn Khuynh Lăng đang nghẹn họng trân
trối đứng ở đằng xa không hề chớp mắt.