Bây giờ Thanh Linh không nghĩ ra phải đưa món đồ có thể làm nổi bật nào làm quà mừng thọ cho Diệp Thiên Minh, sau khi ra khỏi phòng ở quán trà, nàng kéo Tần liễm tùy ý đi vào một tiệm bán đồ cổ. Định tùy tiện chọn món thông thường, lại khiến cho người khác không tìm được nhược điểm để chê trách để làm qua mừng thọ.
Ở trong tiệm bán đồ cổ, nàng chọn trúng một pho tượng ngọc có chất lượng Nam Cực Tiên Ông.
“Chưởng quầy, pho tượng Nam Cực Tiên Ông này bao nhiêu bạc?” Thanh Linh giơ đồ trong tay lên hỏi chưởng quầy.
“Những món đồ công tử nhìn trúng trong tiệm cứ lấy đi là được, về phần bạc thì không cần đưa.” Chưởng quầy cười híp mắt nói.
“Như vậy làm sao được, nên trả thì vẫn phải trả.” Thanh Linh từ trong lòng móc ra mấy tấm ngân phiếu, vừa muốn đưa cho chưởng quầy thì Tần liễm đưa tay ngăn lại.
“Không cần đưa bạc.” Hắn nói.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, sau đó lại nghe hắn nói: “Tiệm này là của ta.” Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Ta cũng là của nàng, nàng nhìn trúng thứ gì cứ lấy đi là được.”
Ta cũng là của nàng, Thanh Linh nghe được lời nói như vậy rất là hài lòng. Như vậy, nàng sẽ không khách khí nữa nên lại chọn mấy món đồ rồi lấy đi.
Ra khỏi tiệm bán đồ cổ, Tần Liễm đột nhiên nói có chuyện phải rời đi trước.
Nàng đi về phía phủ Hộ Quốc Tướng Quân, Đại Hối đi theo ở phía sau đang ôm đầy đồ trong lòng, còn có Bạch Nhiên hai tay trống trơn giống như Thanh Linh.
Từ khi Thiên Nhất Tuyệt trở thành Đại Hối thì ít nói và thành thật hơn, Bạch Nhiên thấy rõ điểm này nên bắt đầu giở trò khi dễ Đại Hối, có việc gì cần đến sức lao động thì toàn bộ đưa cho Đại Hối làm.
Trước mặt xuất hiện một trận hỗn loạn, từ trong đám người đông đúc. Một nữ tử mặc giá y màu đỏ vọt ra, nàng vừa chạy vừa quay đầu lại.
Ở phía sau lưng nàng ta có một người nam tử mặc hỉ phục màu đỏ đang đuổi theo: “Tiện nhân, ngươi đứng lại đó cho ta!” Nam tử tức giận nói, phía sau hắn có vô số gã sai vặt đi theo.
Bước chân của nữ tử mặc giá y màu đỏ không ngừng lại, lảo đảo nghiêng ngã chạy trong đám người. Đột nhiên, nàng bị vấp phải váy rồi ngã xuống đất, nam tử lập tức đuổi theo, dùng sức nắm lấy mái tóc dài của nàng, đau đến mức mặt của nàng lập tức trắng bệch.
“Tiện nhân, ta cho ngươi chạy này, cho ngươi chạy này.” Nam tử một tay nắm lấy tóc dài của nữ tử, một tay kia tát vào trên mặt của nữ tử.
Trên khuôn mặt trắng nõn của nữ tử lập tức hiện lên mấy vết đỏ, khóe môi cũng chảy ra máu. Nghĩ đến bị tát mạnh như vậy, nhất định là rất đau, nhưng từ đầu đến cuối nữ tử này không hề lên tiếng cầu xin tha thứ, cũng chưa từng khóc lóc. Nàng ấy cũng chưa từng phản kháng, trên thực tế nữ tử nhỏ bé yếu đuối như nàng ở trước mặt một người nam tử đang tức giận, cũng sẽ không có lực phản kháng.
Tên nam tử kia, Thanh Linh biết, hắn là nhi tử của Ninh Tung Ninh Quốc Công.
Ninh Quốc Công là ngoại tổ phụ của Hách Liên Dực, năm xưa dưới gối chỉ có một nữ nhu, mấy năm sau nữ nhi vào cung trở thành Ninh Thục phi.
Lúc tuổi già lại sinh được một nhi tử, Ninh Quốc Công đặc biệt yêu thương người nhi tử mà mình lúc già mới có được này.
Bề ngoài của Ninh Tung cũng rất tốt, mày kiếm, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, hỉ phục trên người đỏ như lửa càng khiến cho vẻ tuấn mỹ của hắn rõ ràng hơn.
Thanh Linh không có nhìn thấy rõ khuôn mặt của nữ tử kia, nữ tử kia bị Ninh Tung tát mạnh, không hề khóc lóc hay cầu xin tha thứ tiếng nào, sự quật cường của nàng ấy khiến cho Thanh Linh rất thưởng thức.
Cho nên lúc đi ngang qua, Thanh Linh không khỏi nhìn nhiều thêm một chút, đúng lú nhìn thấy rõ mặt của nữ tử kia.
“Hoán Y!” Nữ tử bị người đánh trên đường cái vậy mà lại là Hoán Y, Hoán Y là một trong số những người mà nàng coi trọng.
Lúc này Hoán Y cũng nhìn thấy Thanh Linh, mặt của nàng bị đánh sưng đỏ, rõ ràng là rất đau, ngay khi nhìn thấy Thanh Linh, nàng lại cười lên.
Nhìn thấy Hoán Y ở ngoài đường bị người ta khi dễ như vậy, trong nháy mắt, tròng lòng Thanh Linh vô cùng đau xót, trong lòng vô cùng tức giận. Thân hình nàng lóe lên một cái, nàng đi tới bên người Hoán Y, bắt lấy tay mà Ninh Tung đang đánh Hoán Y.
“Ngươi là người phương nào, lại dám xía vào chuyện của Bản công tử.” Giọng Ninh Tung vô cùng ác liệt.
Thanh Linh mím môi, không có mở miệng nói nhảm với hắn, dùng sức bẻ tay của hắn lại, sau khi nghe được tiếng xương cốt bị gãy vang lên thì dùng sức ném đánh bay Ninh Tung ra ngoài.
“Công tử!” Một vài tên sai vặt lúc nãy tới cùng Ninh Tung chạy lại đỡ hắn dậy, mấy tên còn lại giơ quả đấm vọt tới.
Bạch Nhiên tiến lên, ngăn ở trước mặt Thanh Linh, ra tay đánh nhau với những người đó. Tình cảnh bất ngờ trở nên hỗn loạn, người đi ngang qua đây bị dọa sợ đến mức không dám lại gần, vội vàng tránh đi.
“Hoán Y.” Thanh Linh đỡ nàng, đau lòng lau vết máu bên khóe miệng của nàng.
“Sương. . . Nhị công tử, ngươi trở lại.” Nàng cong môi cười một tiếng nói.
Hoán Y vẫn luôn đối xử với nàng rất tốt, coi nàng như muội muội của mình mà đối đãi. Trở lại lâu như vậy, nàng lại không có đi gặp Hoán Y, cũng không có hỏi thăm tin tức của Hoán Y, nàng không khỏi áy náy nói: “Thật xin lỗi.”
Hoán Y vỗ vỗ tay của nàng, cười dịu dàng nói: “Đồ ngốc, ngươi lại không làm có làm chuyện gì có lỗi với ta mà, không cần phải nói xin lỗi.”
Lúc này Ninh Tung từ dưới đất bò dậy, nhổ nước miếng, tức giận nói: “Tiểu tử kia, ngươi dám giành nữ nhân với Bản công tử sao, ngươi muốn chết à!” Hắn vung tay không bị thương lên, sau khi nắm thành quả đấm thì xông về phía Thanh Linh.
Bạch Nhiên bị những người khác ngăn lại, không có cách nào đi bảo vệ cho Thanh Linh.
Đại Hối đang ôm đầy đồ trong lòng, Thanh Linh không có phân phó hắn, hắn vẫn đứng yên ở một bên.
Thanh Linh buông tay đang đỡ Hoán Y ra, đứng lên, đánh mấy chiêu với Ninh Tung.
Thanh Linh đạp mạnh vào bụng của Ninh Tung, hắn cúi đầu che bụng liên tiếp lùi lại. Ninh Tung khi dễ Hoán Y, mặc dù nàng tức giận đến mức muốn giết hắn, nhưng mà hắn là nhi tử Ninh Quốc Công yêu thương nhất, nhận được hàng vạn sủng ái. Bây giờ chưa đến lúc phải giết hắn, nên chỉ giáo huấn hắn một chút, khiến cho hắn chịu khổ một chút là được.
“Cuối cùng ngươi là ai?” Ninh Tung cắn răng nói, lúc trước Diệp Đàm không hay ra phủ nên hắn không nhận ra Diệp Đàm.
Lúc này hắn lại nhìn thấy người của mình cũng bị Bạch Nhiên đánh ngã, nghẹn một bụng tức giận.
“Công tử, thuộc hạ nhận ra, hình như hắn chính là Nhị công tử Diệp Đàm của Phủ Hộ Quốc Tướng Quân, vừa được Hoàng thượng phong là Bình Nhạc Huyền Hầu.” Một gã sai vặt của Ninh Tung bị đánh nằm trên mặt đất, ôm bụng nói.
Ninh Tung oán hận nói: “Diệp Đàm, Bình Nhạc Huyền Hầu, khó trách lại lớn lối như vậy, hắn vậy mà dám khi dễ đến trên đầu Bản công tử!”
Thanh Linh đở Hoán Y dậy, không để ý ánh mắt như dao mà Ninh Tung nhìntới, dẫn Hoán Y rời đi.
“Hoán Hoán, ta đưa ngươi trở về y quán xử lý vết thương một chút trước.” Thanh Linh nói, nơi này cách Y quán của Hoán Y không xa.
Trong nháy mắt Hoán Y cúi đầu xuống, không nói gì.
“Ngươi làm sao vậy?” Nhìn thấy sắc mặt của Hoán Y có cái gì đó không đúng, lòng của Thanh Linh lập tức treo lên.
“Y quán không còn nữa.” Hoán Y nức nở nói.
“Chuyện gì xảy ra? Lúc ta không có ở Hạ Thành, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thanh Linh vịn hai vai của nàng, vội vàng hỏi.
Sau đó Hoán Y nói, nói ra lý do.
Có một ngày Ninh Tung mang theo vết thương, trong lúc vô tình xông vào Y quán của nàng, coi trọng nàng, muốn nạp nàng làm thiếp.
Làm thiếp thất của người ta dĩ nhiên là nàng không đồng ý, hơn nữa trước kia nàng đã từng thề, kiếp này trừ Mạch Chiêu Nam ra, sẽ không lấy ai khác. Bây giờ Mạch Chiêu Nam đã chết, nhưng nàng vẫn không có quên lời thề. Mặc dù Mạch Chiêu Nam không có ở đây, nàng cũng muốn thực hiện lời hứa cả đời.
Nàng không muốn làm thiếp của Ninh Tung, biết rõ mình không chọc nổi hắn nên muốn len lén trốn đi. Sau đó lại bị hắn phát hiện, dưới cơn nóng giận hắn đã phá hủy Y quán của nàng, nàng không muốn trở thành thiếp của hắn, hắn càng muốn để cho người ta biết nàng là thiếp của hắn thiếp, cho nên muốn nàng mặc lên giá y rồi đưa vào phủ Quốc Công.
Hôm nay hắn tới đón nàng, nàng bắt được cơ hội nên chạy trốn, sau khi hắn phát hiện thì dẫn người đuổi theo, sau đó chính là một màn giống như Thanh Linh đã nhìn thấy.
“Bây giờ nguơi tính thế nào?” Thanh Linh hỏi.
Hoán Y lắc đầu, “Ta cũng không biết.” Bị Ninh Tung để mắt tới, nàng rất khó chạy trốn.
“Còn muốn tiếp tục mở Y quán sao?” Thanh Linh tiếp tục hỏi.
“Tạm thời không muốn, hiện tại trên người ta không có đồng nào, không có nhà để về, không bằng ngươi chứa chấp ta đi, để cho ta đi theo bên cạnh ngươi đi.” Hoán Y đùa giỡn nói.
“Á.” Hoán Y cười khổ, “Ta quên mất, người mà ta đắc tội là Ninh Tung, hôm nay ngươi vì ta mà đắc tội với hắn, nếu như ta lại đi theo bên cạnh ngươi chẳng phải là sẽ khiến cho ngươi gặp nhiều phiền toái hơn sao?”
“Ngươi nguyện ý ở bên cạnh ta, ta rất vui. Về phần Ninh Tung, ngươi không cần lo lắng.” Coi như Hoán Y không đi theo nàng, Ninh Tung cũng sẽ tới tìm kiếm chuyện: “Ngươi cứ an tâm ở lại bên cạnh ta đi.” Dù có như thế nào, nàng cũng nhất định sẽ xuất hết toàn lực bảo vệ Hoán Y thật tốt.
“Mới vừa là nói đùa với ngươi thôi, ta còn là thích ngày ngày đi hành y cứu người, đi theo bên cạnh ngươi khẳng định sẽ không tiện.” Hoán Y nói.
Thanh Linh gật đầu, “Vậy cũng đúng.”
Sau khi Thanh Linh kéo nàng đến Y quán gần đó xử lý tốt vết thương cho nàng thì an trí nàng ở một biệt viện mà nàng mới mua, cũng phái người qua bảo vệ nàng.
Ninh Tung bị Thanh Linh đả thương, phu nhân Ninh Quốc Công tự mình tới cửa trách mắng.
Gần tối, Thanh Linh vì chuyện này mà bị Diệp Thiên Minh gọi vào thư phòng.
“Đi Tiêu Dao Thành một chuyến, phụ thân cho là ngươi đã hiểu chuyện hơn, làm việc cũng đúng mực hơn. Thật sự không nghĩ đến hôm nay ngươi lại vì một nữ nhân mà đánh Ninh Tung, đắc tội phủ Ninh Quốc Công.” Mặt Diệp Thiên Minh âm trầm nói.
Hoán Y là người mà nàng coi trọng, cho dù phải đắc tội phủ Ninh Quốc Công thì nàng cũng không tiếc: “Phụ thân, Hoán Y cô nương đã từng có ân với ta, hôm nay ở trên đường nhìn thấy nàng bị Ninh Tung khi dễ như vậy, ta không thể làm như không nhìn thấy.”
Nàng kéo ra lý do là vì cứu ân nhân nên mới ra tay, Diệp Thiên Minh tự nhiên cũng không thể lại trách cứ nàng nữa, chỉ là thở dài một tiếng, nói : “Nhưng là ngươi làm như vậy sẽ đắc tội với phủ Ninh Quốc Công, hôm nay phu nhân Ninh Quốc Công đến phủ, phụ thân khuyên can mãi, mới làm cho chuyện này lắng xuống.”
Ninh Quốc Công quyền cao chức trọng, môn sinh dưới trướng vô số kể, đắc tội với lão ta thì sẽ chọc vào không ít phiền toái nhỏ, nhưng nếu có Diệp Thiên Minh ra mặt, chuyện Thanh Linh đánh Ninh Tung cũng dễ giải quyết.
“Đàm Nhi đa tạ phụ thân.” Thanh Linh nói.
“Được rồi, ngươi đi xuống đi, sau này làm việc không được lỗ mãng như vậy nữa.” Diệp Thiên Minh trầm giọng nói.
Lúc trước Thanh Linh đuổi không ít người làm trong viện, Lâm Thị lấy lý do số lượng người không đủ để nàng sai sử, lại phái hai người thị nữ và hai gã sai vặt tới đây để nàng sai sử.
“Nhị công tử, bốn người này có cần nhận lấy hay không?” Bạch Nhiên hỏi.
“Nhận lấy đi, để cho bọn họ ở bên ngoài viện hầu hạ là được, còn có, phái người trông chừng bọn họ.” Lâm Thị tốt bụng như thế, nàng tất nhiên sẽ không tin Lâm Thị thật sự có ý tốt.
Sáng sớm, Lâm Thị đứng dậy, rửa mặt xong, ngồi ở trước gương trang điểm.
Trương ma ma từ ngoài cửa đi tới, cười với Lâm Thị nói: “Phu nhân, người ở Mặc Trúc viện đã truyền về tin tức rồi.”
Động tác Lâm Thị cắm ngọc trâm lên đầu khẽ ngừng một lát: “Có hỏi thăm được quà mừng thọ mà Diệp Đàm tặng lão gia là cái gì sao?”
Nàng phái bốn người đến Mặc Trúc viện, chính là cơ sở ngầm mà nàng an bài ở đó.
“Đúng vậy.” Trương ma ma trả lời: “Qùa mừng thọ mà Diệp Đàm định tặng cho lão gia là một pho tượng ngọc Nam Cực Tiên Ông “
Nghe vậy, ánh sáng trong mắt Lâm Thị càng đậm.