Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 134: Chương 134: Kính trà.




Diệp Minh đang ở sân khác nghe bên này có động tĩnh liền chạy sang. Hắn ra lệnh ngăn Bạch Nhiên lại , không cho mang Hương Thảo đi.

Chỉ là bọn hắn căn bản không phải đối thủ của Bạch Nhiên, mới hai ba chiêu đã bị đánh cho nằm co quắp trên đất.

Nhìn người của mình bị đánh thê thảm, Diệp Minh phẫn uất đấm một quyền lên đất, nghiến răng nói: “Hương Thảo là nô tỳ trong viện của ta, nhị ca muốn đưa nàng đi, cánh tay nhị ca cũng dài quá rồi.”

Thanh Linh nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Hương Thảo sao lại biến thành nô tì trong viện của ngươi rồi?”

“Hương Thảo là người mẫu thân điều từ Mặc Trúc viện tới, ngươi mang nàng đi chắc chắc chưa thông báo với mẫu thân.” Nếu không Diệp đàm cũng không trực tiếp vào viện hắn cướp người. “Ngươi dẫn người đi chính là không tôn trọng mẫu thân. Không kính trọng mẫu thân chính là bất hiếu, chuyện này nếu để phụ thân biết được xem ngươi giải thích thế nào. Thức thwoif thì mau dừng tay lại cho ta.”

“Hương Thảo là người của mẫu thân ta- Đông Lăng An công chúa sắp xếp bên cạnh Nhị nha đầu, cũng coi như nàng là người của Đông Lăng quốc, nàng khi nào lại đến lượt mẹ ngươi làm chủ?”Thanh Linh mạnh mẽ chất vấn, cũng chẳng thèm cùng Diệp minh nói mấy lời vô nghĩa, xoay người liền đưa người đi theo.

Cướp người trước mặt hắn chính là đánh thẳng vào mặt hắn, Diệp Minh tức giận đến nối thân thể cũng phát run, cầm cái bồn rửa mặt hướng phí ót Thanh Linh mà đập.

“Ai yêu!” Lâm thị vừa bước chân vào viện của Diệp minh, cái bồn rửa mặt liền rơi trước chân bà ta, bị dọa sợ thất hồn táng đảm, liên tiếp lùi về sau.

“Diệp Đàm, ngươi dám khi dễ Minh Nhi?” Lâm thị chưa tỉnh hồn lại thấy Diệp minh nhếch nhác ngồi trên mặt đất, Diệp đàm ngoài ý muốn lại xuất hiện ở đây, trong lòng bà ta liền theo bản năng nghĩ Diệp Đàm khi dễ đứa con quý báu của bà ta.

Bà ta vội vã chạy vào phong đỡ Diệp Minh dậy.

“Mẫu thân, Nhị ca xông vào viện ta cướp người, chuyện này mẫu thân phải quản lý.” Sau đó Diệp minh mồm năm miệng mười, thêm mắm dặm muối kể lể hết sức sinh động chuyện vừa xảy ra.

Nghe xong lời Diệp Minh nói, vốn Lâm thị nhìn Diệp Đàm cũng không thuận mắt, giờ phút này nhìn Diệp Đàm bằng ánh mắt sắc nhe đao, bộ dáng như muốn đem người băm thánh nghìn mảnh. “Diệp Đàm, ngươi đứng lại!”

Thanh Linh vừa bước chân ra ngoài liền dừng lại, phân phó Bạch Nhiên mnag Hương Thảo đi trước, quay đầu lại chính là bộ mặt đầy giận dữ của Lâm thị. “Mẫu thân, Đàm Nhi có việc, Đàm Nhi đi trước.” Nàng miễn cưỡng qua loa lấy lệ, xoay người liền quả quyết bước đi.

Lâm thị nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng mà tức đến hít thở không thông: “Diệp Đàm, đừng nghĩ bản thân được phong tước Hầu gia liền thấy bản thân rất giỏi, hừ, chúng ta đi.”Bà ta vội vã quay về phòng nhìn Diệp Minh.

Thanh Linh trở lại Mặc Trúc viện liền đi nhìn Hương Thảo trước, tự mình thu xếp cho nàng xong xuôi mới trở về phòng. Nàng nằm chết dí trên giường, chỉ là còn chưa kịp cở quần áo liền bị Diệp Thiên Minh phái người gọi qua.

Đi vào đại sảnh, Thanh Linh liền nhận thấy không khí đó gì đó không đúng, Diệp Thiên Minh sắc mặt nhìn rất kém, Lâm thị ngồi một bên dùng khăn lau mắt không ngừng.

Nhìn tình hình này nàng liền đoán được chắc chắn Lâm thị đã nói điều gì đó không tốt về nàng. Aiz, thời điểm nàng là Diệp Thanh Linh, Lâm thị thường xuyên kiến cớ gây sự với nàng, hiện tại nàng dùng thân phận Diệp Đàm, Lâm thị lại vẫn cứ sinh sự. Nàng cùng Lâm thị chắc chắn phải người chết ta sống mới được.

“Đàm Nhi hôm nay trở thành Bình Nhạc Huyền Hầu, cánh cứng cáp, ta đây thân làm mẫu thân muốn quản cũng không quản được rồi.”Lâm thị nhìn Diêp Thiên Minh một cái, lại cầm khắn lên lau lau hai cái tượng trưng.

“Đàm, ngươi đến viện Minh Nhi cướp người?” Diệp Thiên Minh lạnh mặt nói.

Thanh Linh tiến lên một bước nói: “Phụ thân, rõ ràng ngài biết Hương Thảo là nha đầu mà thân mẫu (mẹ ruột) ta* an bài bên cạnh chăm sóc Nhị muội, cho nên nàng ta ở đâu phải do Nhị muội định đoạt.

Lại nói Hương Thảo cũng không phải người trong viện Tam đệ, ta chỉ mang người của Nhị muội đi, sao lại trở thành cướp người rồi?”

Diệp Thiên Minh tựa như đã quên Hương Thảo là người nào, liền mở miệng hỏi: “Hương Thảo là người mẫu thân ngươi* an bài bên cạnh Thanh Linh?”

*Bởi vì nv nữ chính không có quá nhiều tình cảm với Diệp Thiên Minh nên mỉnh xưng hô “ta- phụ thân”. Diệp Thiên Minh tựa hồ cũng không thích hai người con này nên mình để là “ta- ngươi”, mình dịch theo cảm nhân riêng của mình thôi, không được thì mọi người ý kiến để mình sửa.

“Phải” Thanh Linh gật đầu, Diệp Thiên Minh đến cả người bên cạnh Thanh Linh bao năm cũng không nhớ nổi. Bị coi nhẹ đến như vậy, nàng không khỏi đối với nguyên chủ của khối thân thể này bi ai.

“Lão gia, thiếp hiện tại là đương gia chủ mẫu phủ Tướng quân, một nha đầu thiếp cũng không được quản?” Lâm thị u uất nhìn Diệp Thiên Minh.

Bà ta không ngờ tới Diệp Thiên Minh lại gật đầu: “Đông Lăng An công chúa an bài người bên cạnh Đàm Nhi và Thanh Linh, nàng quả thật không có quyền an bài.

Mặc dù nàng san bài nhưng nếu Đàm Nhi với Thanh Linh không đồng ý, vẫn phải trả người về.”

Lâm thị lập tức nghẹn một hơi, thét to: “Tại sao?”

“Bởi vì những người kia khế ước bán thân không thuôc Phủ Tướng quân.” Diệp Thiên Minh lạnh nhạt nói.

Khó trách không tìm thấy khế ước bán thân của Hương Thảo, thì ra là như thế. Lâm thị không cam lòng mím chặt môi, nhưng những lời tiếp theo Diệp Thiên Minh nói không khỏi làm khóe môi bà ta nâng lên một nụ cười hả hê.

“Đàm, mẫu thân ngươi không có quyền tùy ý an bài người của Thanh Linh nhưng thời điểm ngươi không ở trong phủ, mẫu thân ngươi liền đưa đến viện Tam đệ, ngươi không hài lòng thì trực tiếp nói với mẫu thân ngươi.

Nhưng ngươi lại cố tình không thông báo một tiếng liền trực tiếp xông vào viện Minh Nhi cướp người, đối với mẫu thân ngươi chính là bất kính

Hiện tại ta để ngươi hướng mẫu thân ngươi nhận sai, ngươi về sau chớ có bất kinh với mẫu thân nữa.” Diệp Thiên Minh không để cho Thạn Linh mở miệng.

“Người tới, chuẩn bị trà.”Diệp Thiên Minh phân phó.

“Phụ thân….”

“Ngươi không phục?” Thanh Linh nghĩ mở miệng phản bác nhưng Diệp Thiên Minh lại lạnh lùng nhìn nàng, không có ý định cho nàng cơ hội mở miệng.

Lâm thị nháy mắt với Trương ma ma: “Trương ma ma, ngươi đi chuẩn bị trà.”

Trương ma ma rót trà ra ly, bưng đến trước mặt Thanh Linh: “Nhị công tử, trà đây ạ.”

Thanh Linh liếc nhìn bàn tay đang run lẩy bẩy, lại hiện màu hồng hồng rõ ràng của Trương ma ma. Ngẩng mặt lên nhìn lại thấy vẻ mặt ẩn nhẫn của bà ta.

Nàng không cần đưa tay đụng chén trà kia cũng biết nó rất bỏng.

Trương ma ma bưng ly trà này qua chắc chắn là phân phó của Lâm thị. Quả nhiên, nàng quét mắt nhìn qua thấy đuôi mày bà ta thoáng qua nét cười hả hê.

Thanh Linh đưa mắt nhìn ly trà của Trương ma ma hồi lâu mà vẫn không có động tĩnh gì.

Trương ma ma bưng ly trà, bị phỏng cũng không dám kêu, bà ta mang theo ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ từ Lâm thị.

“Đàm, ngươi chậm chạp không chịu nhận trà là do trong lòng không phục, không muốn kính trà ta sao?” Lâm thị giọng điệu nghiêm túc, đáy mắt mang theo ý cười không dễ phát giác.

Ly trà Trương ma ma bưng trên tay, Diệp Đàm cho dù hiểu rõ nước trà nóng cũng không dám không cầm, bởi hắn không nhận chính là không chịu nhận lỗi lầm. Hắn nếu cầm ly trà mà cầm không vững, khả năng cũng không xong, Trương ma ma cầm lâu như vậy mà không sao, hắn làm sao dám kêu?

Nhưng chỉ cần hắn đưa tay ra lấy, Trương ma ma ắt hẳn có biện pháp làm cho hắn không đụng được vào ly trà.

Ly trà nếu rớt xuống đất, bà ta chắc chắn có thể chỉ trích hắn bất hiếu, cố ý hất đổ ly trà.

Hắn bất hiếu, chính là làm cho Diệp Thiên Minh chán ghét. Bắt đầu từ đây tình cảm cha con dần trở nên xa cách.

Hai cha con bất hòa, đây chính là chuyện vui đối với bà ta.

“Đàm Nhi!” Ánh mắt Diệp Thiên Minh tức giận nhìn Thanh Linh, bản thân nhi tử làm sao lại không chịu nhận lỗi, đương nhiên hắn sẽ tức giận.

Lâm thị bên cạnh nhanh chóng quạt gió thổi lửa*: “Lão gia, Đàm Nhi hiện tại cánh đã cứng cáp rồi, đừng nói thiếp không quản được, đến cả lão gia cũng quản không nổi nữa.”

*khá giống câu “Giậu đổ bìm leo”, ý chỉ người hay “đi xe kích” ấy.

Thanh Linh cười: “Mẫu thân gấp cái gì? Đàm Nhi không nói không kính trà cho người mà.”

Nàng vươn tay tiếp nhận ly trà, đem ly trà cầm vững, không cho Trương ma ma co cơ hội táy máy tay chân. Ly trà quả thật rất nóng chỉ là nàng không sợ, ngược lại thầm vận nội lực đem nước trà đã nóng lại càng nóng.

Lâm thị thấy nàng cầm ly trà trong tay mà không có chuyện gì xảy ra, sắc mặt lập tức cứng đờ, không khỏi nhìn Trương ma ma.

Trương ma ma không dám tiếp nhận ánh mắt hung dữ của Lâm Thị, xấu hổ cúi thấp đầu.

“Mẫu thân, Đàm Nhi biết lỗi rồi, mời ngài uống trà, tha lỗi cho Đàm Nhi.” Thanh Linh đưa ly trà đến trước mặt Lâm thị, mắt cười cong cong.

Lâm Thị biết nước trà nóng, bản thân bà ta không thể không nhận ly trà, do dự một hồi lâu mới run rẩy đưa tay ra nhận.

Thanh Linh đụng vào tay Lâm thị, nàng nhẹ buông tay, ngón trỏ khẽ búng, nước trong ly trà tất cả đều đổ vào bụng Lâm thị.

Lâm thị bị toàn bộ trà nóng hất vào bụng kêu thảm thiết, há mồm liền chỉ trích: “Diệp Đàm, ngươi….” Ngươi bất hiếu thì cũng thôi đi, sao lại còn hất tất cả trà vào người ta?

Thanh Linh vội vàng hấp tấp lùi về phía sau, sắc mặt trắng bệch, vội vàng cắt đứt lời nói của Lâm thị: “Mẫu thân không muốn tha thứ cho Đàm Nhi thì người cứ nói thẳng, cần gì làm đổ trà, còn làm dơ áo mình.”

“Ngươi….”Lâm thị bị Thanh Linh cướp mất lời nói, tức giận đến nỗi thất khiếu cũng đều bốc khói, cả giận quát: “Nước trà nóng như vậy ngươi định làm bỏng chết ta sao? Ai da, bỏng chết ta rồi.”

Hốc mắt bà ta phiếm lệ quang, uất ức nhìn Diệp Thiên Minh: “Lão gia….” Muốn nói lại thôi,trong đó uất ức tựa như càng nhiều.

Thanh Linh lúc này kinh ngạc lớn tiếng nói: “Nước trà rất nóng? Mẫu thân người bị phỏng? Tại tay ta da dày thịt béo, không hề cảm thấy nóng.” Vẻ mặt nàng rất vô tội, cái gì cũng không biết.

Thanh Linh đột nhiên xoay người, căm tức nhìn Trương ma ma: “Trương ma m, ngươi đưa ly trà nóng như vậy là muốn làm gì?”

Diệp Thiên Minh trầm mặt, đột ngột đứng lên: “Người tới.” Hắn phân phó, lập tức có hai thị nữ đi vào: “Đưa phu nhân về phòng, bôi phu nhân ít thuốc.” Lâm thị là nữ quyến, chỗ bị phỏng là vùng bụng, tất nhiên hắn không thể gọi đại phu, vì vậy chỉ có thể để thị nữ bôi thuốc.

“Lão gia, chén trà của Đàm Nhi…”

“Được rồi, nàng cũng bị bỏng rồi, trỏ về bôi thuốc đi.” Diệp Thiên Minh mất kiên nhẫn phất tay nói, tiếp theo liền phân phó người kéo Trương ma ma xuống đánh mười côn.

Được thị nữ đỡ, Lâm thị không cam lòng rời đi.

Lâm thị sau khi rời đi, Diệp Thiên Minh cũng bảo Thanh Linh lui ra.

Trở lại phòng, Lâm thị vừa bôi thuốc xong Diệp Minh liền đi vào.

“Ta cứ nghĩ Diệp Đàm chỉ là một con tốt, không nghĩ tới hắn cùng với sao chổi Thanh Linh cùng một dạng, cũng không phải là loại đèn dầu đã cạn.” Lâm thị tức giận nói, lại nghĩ đến Thanh Linh, rồi nhớ đến nữ nhi đã chết của mình, bi thương ập tới, không khống chế được nước mắt cứ thế thi nhau rơi xuống.

Diệp Minh hốt hoảng nói: “Mẫu thân, người đứng khóc, Diệp Đàm khi dễ người, Minh Nhi chắc chắn sẽ trút giận cho người.”

Lâm thị lau nước mắt, gượng cười: “Mẫu thân không phải khóc vì bị Diệp Đàm khi dễ, chỉ là đột nhiên mẫu thân nhớ tới tỷ tỷ ngươi.”

“Tỷ tỷ….” Nghĩ đến cái chết bi thảm của Diệp Thanh Ngọc, Diệp Minh cũng thấy thương tâm. “Đúng là cái đồ sao chổi độc ác, hại chết tỷ tỷ ta.”

“Còn có sao chổi ca ca của nàng ta nữa, hai huynh muội hắn không có ai là người tốt. Đừng để ta nắm được nhược điểm, nếu không…..” Nét mặt âm độc không hề sứng với số tuổi của hắn.

Đại thọ năm mươi của Diệp Thiên Minh cũng đến, Lâm thị bắt đầu bận rộn lo thọ yến trong phủ.

Thanh Linh hiện tại đang nghĩ đến đại thọ năm mươi của Diệp Thiên Minh, nàng cũng không biết phải tặng cái gì, suy nghĩ thật lâu cũng nghĩ không ra. Lúc này Tần Liễm lại truyền tin, hẹn nàng xuất phủ gặp hắn.

Trở về phủ đã nhiều ngày, nàng còn chưa ra khỏi đại môn lần nào, càng chưa gặp hắn.

Hiện tại nàng cũng cảm thấy nhớ hắn, đối với yêu cầu của hắn, nàng cũng không cự tuyệt.

Tần Liễm hẹn nàng ở một quán trà, nàng vừa đến thì đụng mặt hắn ngoài cửa.

Hắn đi tới trước mặt nàng, bạch y xuất trần bồng bềnh, phong thái trang nhã đến tận xương. Thấy nàng, khóe miệng hắn nhếch lên, nét cười yếu ớt mà mê người chậm rãi nhộn nhạo, đáy mắt một mảnh dịu dàng bao phủ.

Nàng theo hắn đi vào nhã gian, vừa bước vào, hắn liền đống sập cửa ôm chặt lấy nàng hôn mãnh liệt. Dùng hành động đẻ nói với nàng, hắn vô cùng nhớ nàng.

“Đại thọ năm mươi của phụ thân sắp đến, ta vẫn chưa nghĩ ra nên tặng quà gì, chàng có ý tưởng gì không?” nàng nằm trong ngực hắn, ngửa đầu lên hỏi.

“Không có, đại thọ Diệp tướng quân ta cũng không biết phải tặng quà gì.” Tần Liễm nói: “Nàng nói xem Diệp tướng quân thích cái gì?”

“Ta không biết.” nàng nhỏ giọng nói, đối với người phụ thân này, nàng không hiểu rõ lắm.

“Vậy nàng có biết ta thích cái gì không?” Ánh mắt hắn sáng ngời nhìn nàng.

“Chàng thích gì?” Nàng còn giống như chưa từng hỏi sở thích của hắn.

Hắn nhếch môi cười, xinh đẹp mà câu tâm động phách, hai ngón tay hắn nâng cằm nàng lên, cúi đầu liền hôn xuống.

Hôn nàng mang theo êm ái cùng thương yêu, lưỡi hắn miêu tả hình dáng môi nàng, cái cảm giác tốt đẹp khi hôn nàng, hắn nhớ như khắc vào đầu, khảm vào xương.

“Ta chỉ thích một mình nàng.” Hồi lâu sau hắn mới kết thúc nụ hôn, vùi thật sâu vào trong hõm vai nàng.

Người này lại kéo chuyện sang hướng khác rồi! Nàng hỏi là hỏi sở thích của hắn, không phải người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.