Editor: Na - Beta: Vee
“...”
Thư Niệm nhìn cái chằm chằm cái chấm đỏ trên tay anh, môi giật giật, muốn nói gì đó. Nhưng chú ý Hạ Hữu còn đứng ở bên cạnh, cô lập tức ngậm miệng, hàm hồ nói: “Vậy lát nữa về bôi thuốc sau.”
Tạ Như Hạc lãnh đạm quét mắt Hạ Hữu một cái, sau đó nói: “Ừ.”
Hạ Hữu không chú ý tới ánh mắt của anh, nghe đối thoại của hai người bọn họ, thật sự không chịu được nổi sự dính nhau của hai con người này. Anh trầm mặc mấy giây, thấy một lời khó mà nói hết: “Cái đó, tôi hỏi một chút, rất nghiêm trọng sao?”
Thấy biểu hiện của Tạ Như Hạc quả thật khó coi, Thư Niệm do dự gật đầu một cái.
Nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
Thấy vậy, Hạ Hữu nhìn về hướng Tạ Như Hạc. Hắn đột nhiên phản ứng kịp, khóe miệng giật giật, không rõ nói: “Vậy, vậy thì đi bệnh viện đi.”
“...” Thư Niệm miễn cưỡng nói ra “Được.”
Tạ Như Hạc không lên tiếng.
Đúng lúc này, điện thoại Hạ Hữu reo lên. Hắn không quấn rầy hai người nữa, nói: “Tôi còn có việc, đi trước.”, sau đó liền nhấc chân đi về phía trước.
Hắn không nhìn cái tên trên màn hình, trực tiếp nhấn nghe, theo bản năng quay đầu nhìn một cái.
Chỉ thấy Thư Niệm cùng với chàng trai kia nói cái gì đấy, bởi vì giọng nói quá nhỏ, anh cũng nghe không rõ lắm.
Hai người, chêch lệch quá lớn.
Một người khí chất sạch sẽ mà ấm áp, một người thì âm trầm lại lạnh lùng.
Đứng chung một chỗ mà lại vô cùng hài hòa.
Biểu tình đàn ông rõ ràng ôn hòa chút, giống như là đang cùng cô giải thích chuyện gì đó, nhìn vẫn có chút cứng rắn. Sống lưng anh hơi cong, nói xong, nhếch môi cười, cúi thấp đầu cùng cô nói chuyện.
Giống như là đem móng vuốt nhọn thu vào, lộ ra sự mềm mại.
Một lát sau, bên tai vang lên âm thanh của phụ nữ, mang theo ý cười mà đùa: “Chào đồng chí cảnh sát, nơi này em bị mất đồ, có thể lập án không?”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Hạ Hữu thu hồi tầm mắt, khóe miệng co quắp, qua loa lấy lệ nói: “Đồ gì?”
“Trái, tim, em.”
“...”
Giống như là vô cùng cạn lời, Hạ Hữu a một tiếng dài rồi nói: “Vậy cô gọi cho 120* đi.”
(120 = 113 ở VN)
Cô gái đó cười lên, tận lực kéo dài, giống như đang gãi gãi trong lòng người khác, “Em đây không phải là đang ôm tâm lý may mắn, thử xem xem có bắt được tên trộm đó về được hay không sao?”
“A, được. Tình huống của cô tôi hiểu rồi.” Hạ Hữu không quan tâm nói “Xin lỗi, không lập được án. Vật bị mất báo sai, ngược lại thì tôi lại cảm thấy cô giống như bị người ta trộm mất đầu óc.”
“...”
“Ngoài ra.” Sắc mặt Hạ Hữu thờ ơ, “Kha tiểu thư, tôi nghiêm túc nói một câu với cô.”
Kha Dĩ Tình “?”
Hạ Hữu nói “Cô còn như vậy mỗi ngày gọi điện cho tôi, làm tôi cảm thấy rất khó chịu...”
Kha Dĩ Tình mạnh dạn giả bộ trấn định “... Thì sao?”
“Tôi sẽ đi báo án, kiện cô đây đang quấy rối tình dục.”
“...”
-
Sau khi Hạ Hữu đi.
Bên kia, Thư Niệm lần nữa nắm tay của anh, dùng ngón tay chà chỗ điểm đỏ kia, uyển chuyển nói: “Cái này thật ra giống như chỉ là một nốt ruồi son.”
Tròng mắt Tạ Như Hạc liếc nhìn, mặt không đổi sắc nói: “Hình như là thế.”
“...” Thư Niệm không biết anh đang suy nghĩ gì, cảm thấy có chút kỳ lạ mà khó hiểu, “Hơn nữa, bây giờ khí trời lạnh như vậy, căn bản không có muỗi.”
Tạ Như Hạc gật đầu: “Ừ.”
Thư Niệm lại không nhịn được hỏi: “Sao anh cảm thấy bị muỗi cắn?”
Tạ Như Hạc mím môi, cảm xúc không tốt lắm, giọng cũng theo đó mà trầm xuống, lạnh lùng nói, “Bởi vì mới vừa nãy một mực nghe được âm thanh của muỗi.”
Nghe nói như vậy, Thư Niệm sững sốt một trận, nhón chân lên đụng vào tai của anh.
“Bây giờ còn có thể nghe được sao?”
Tay của cô rất nhỏ, trắng giống như khối ngọc, mang theo chút lạnh lẽo.
Tạ Như Hạc theo bản năng cúi đầu, cảm xúc không vui tản đi chút: “Không còn.”
Thư Niệm suy nghĩ: “Có thể vừa mới bay qua?”
Tạ Như Hạc ừ một tiếng.
Thư Niệm có chút lo âu: “Còn cảm thấy không thoải mái sao?”
Tạ Như Hạc nói: “Không có.”
Nghe vậy, Thư Niệm thoáng yên tâm, nhưng vẫn nhìn chằm chằm tai của anh, giống như đứa con nít vậy, thấp giọng lẩm bẩm: “Em không muốn anh bị bệnh.”
Tạ Như Hạc nói “Ừ?”
Giọng nói của cô nhỏ cũng vừa đủ nghe: “Bị bệnh... không thoải mái.”
Sau khi nghe, Tạ Như Hạc rõ rang4 nhận ra được tâm tình cô thấp đi không ít. Anh có chút bận tâm, sợ là mình làm quá mức, để cho cô suy nghĩ tới chuyện gì không vui.
Anh đang muốn nói chút gì đó.
Cùng lúc đó, có người đàn ông xách một cái túi đi rới. Có lẽ túi ny lông chất lượng không tốt, cùng với đồ vật trong tay cũng quá nặng, một lát sau, túi đột nhiên bị rách, chanh bên trong rớt ra.
Lăn xuống đầy đất.
Trong đó, một quả lăn tới chỗ Thư Niệm phía trước, đụng phải mũi giày, rồi sau đó văng ra.
Thư Niệm cúi đầu nhìn quả màu vàng, hô hấp đột nhiên dừng lại, giống như nhớ lại điều gì đó.
Đứng ở bên cạnh cô, Tạ Như Hạc theo bản năng cúi người xuống, muốn nhặt quả chanh kia lên. Thư Niệm lập tức nắm tay của anh lại, đi một hướng khác kéo đi, trong miệng lẩm bẩm: “Không được nhặt...”
Tạ Như Hạc sững sốt: “Tại sao?”
Nghe được âm thanh của anh, Thư Niệm lại đi thêm mấy bước mới dừng lại, thẫn thờ nhìn anh. Hốc mắt của cô đột nhiên đỏ lên, rồi sau đó rũ mắt xuống, hô hấp theo đó cũng dồn dập: “Em muốn về nhà.”
Cô giống như là lại bắt đầu sợ hãi, cơ thể đều run rẩy.
Tạ Như Hạc sờ đầu cô một cái, động tác dè dặt không biết làm sao.
“Được.”
Sau đó, anh dắt Thư Niệm rời khỏi tiểu khu.
Thư Niệm nhắm mắt, cúi đầu không thấy đường, không biết đang suy nghĩ gì.
Hồi lâu, cô đột nhiên hỏi: “Anh thích ăn chanh sao?”
Tạ Như Hạc dừng lại, nghĩ lại phản ứng vừa nãy của cô, thấp giọng nói: “Không thích.”
Thư Niệm buồn buồn nói “Em cũng không thích.”
Cô không nói là bởi vì cái gì.
Tạ Như Hạc cũng không hỏi.
“Niệm Niệm.” Thấy cô một mực không lên tiếng, Tạ Như Hạc suy nghĩ, chủ động xé đề tài, “Qua mấy ngày nữa, phim “Thừa dịp anh vẫn còn ở đó” sẽ chiếu rạp, em có muốn đi xem không?”
Thư NIệm chậm rãi hỏi: “Cái gì?”
Tạ Như Hạc kiên nhẫn nhắc nhở cô “Trong phim này, ca khúc là do anh viết, em hát. Nữ chính số hai cũng là do em lồng tiếng, không muốn đi xem sao?”
“...” Thư Niệm cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Không đi.”
Yết hầu Tạ Như Hạc bắt đầu hoạt động, luôn cảm thấy cô gần đây cảm xúc vô cùng không đúng.
Anh nhớ lại biểu hiện của những người mắc PTSD.
Người mắc bệnh sẽ có triệu chứng tình cảm tê liệt, lúc trước những vật nào đối với cô hứng thú, bây giờ cũng sẽ trở nên không hứng thú chút nào. Đối với cái gì cũng không tập trung, cố ý hời hợt, bất luận đó là người hay vật.
Thư Niệm tự nhiên nói: “Em biết những gì em lồng tiếng là gì, cũng biết em hát như thế nào. Không cần phải đi xem lại, hơn nữa rạp chiếu phim nhất định sẽ có rất nhiều người đến xem.”
Tạ Như Hạc trầm mặc xuống.
Thư Niệm nhìn về phía anh, khàn khàn nói: “Anh muốn đi sao?”
Tạ Như Hạc đối mắt với tầm mắt của cô, thấp giọng nói: “Muốn.”
Tay Thư Niệm siết chặt thành quả đấm.
“Tất cả những điện ảnh và phim truyền hình mà em lồng tiếng anh đều xem qua.” Giọng nói Tạ Như Hạc ôn hòa, muốn gợi ra sự hứng thú của cô: “Đây là lần đầu tiên em lồng tiếng cho nhân vật chính, em không muốn đi xem sao?”
Thư Niệm giống như là có chút dao động, nhưng vẫn cứng rắn nói: “Có thể xem ở nhà.”
Nghe được câu trả lời này, mi mắt Tạ Như Hạc thoáng giãn ra, hôn lên mu bàn tay cô một cái.
“Ừ, vậy thì xem ở nhà.”
-
Trở lại nhà Tạ Như Hạc.
Thư Niệm kéo vali đến phòng ngủ thu dọn đồ đạc.
Tạ Như Hạc đi tới phòng bếp, suy nghĩ cơm tối nên giải quyết thế nào. Anh ngược lại cũng không phải không biết làm, trước kia điều kiện trong nhà không tốt, anh thường thường sẽ giúp Quý Tương Ninh nấu cơm.
Nhưng đã qua khá nhiều năm, giờ phút này Tạ Như Hạc đụng vào dao đều cảm thấy không quen tay.
Anh mở tủ lạnh ra.
Bên trong còn nguyên liệu mà dì giúp việc mua, còn có một chút trái cây. Chú ý tới ở giữa có để rổ cam, Tạ Như Hạc dừng lại, lấy một túi bỏ vào, giấu ở trên ngăn kéo trên cao.
Anh vẫn thấy không yên tâm, lại lấy thêm mấy cái hộp che lại.
Tạ Như Hạc nấu cơm, từ tủ lạnh trong cầm ra một đống nguyên liệu nấu ăn, không biết nên làm từ đâu.
Rất nhanh, sau lưng liền vang lên bước chân của Thư Niệm.
Cô đang cầm điện thoại di động, trên người đã đổi quần áo, là một bộ váy dài tới bắp chân, lộ ra mắt cá chân gầy nhỏ. Chân mang đôi dép trong nhà của anh, đi có chút tốn sức.
Thư Niệm hỏi: “Muốn em giúp một tay không?”
Tạ Như Hạc suy nghĩ một chút, nói: “Lại đây.”
Thư Niệm lết đôi dép qua, ngoan ngoãn đi tới.
Một lát sau, Tạ Như Hạc ôm cô, đặt ở trên bồn rửa sạch sẽ: “Ngồi ở đây.”
Thư Niệm bối rối: “A?”
Tạ Như Hạc cầm lấy điện thoại của cô: “Anh có thể sử dụng không?”
Thư Niệm còn có chút không phản ứng kịp, theo bản năng cho anh biết mật khẩu.
Anh rũ mắt xuống, lên mạng tìm hiểu mấy món ăn, tìm một món rất đơn giản, rồi sau đó trả điện thoại di động lại cho cô: “Giúp anh đọc công thức nấu ăn.”
“...” Thư Niệm lại a một tiếng: “Hiện tại bắt đầu sao?”
“Ừ.”
Thư Niệm nghiêm túc đọc: “Đem cá rửa sạch, cắt thành lát mỏng. Bỏ chút muối lên lát cá, thêm rượu và gia vị, bỏ bột với lòng trắng trứng, trộn lên, ướp nửa giờ.”
Cô đọc cho tới khi nào xong thì thôi, Tạ Như Hạc vẫn còn ở phần rửa cá.
Thư Niệm nhàm chán ngồi tại chỗ nhìn anh rửa cá, vừa vặn điện thoại di động reo một tiếng, cô cúi đầu nhìn.
Là Kha Dĩ Tình.
Thư Niệm mở ra xem tin nhắn.
Kha Dĩ Tình: [Đúng rồi, tôi gần đây muốn chuyển nhà]
Kha Dĩ Tình: [Kế nhà cô có nhà nào cho mướn không?]
Kha Dĩ Tình: [Tốt nhất ở cùng lầu với cô]
Thư Niệm do dự một chút, trả lời: [Tôi cũng không biết ]
Thư Niệm:[Thế nhưng cái tiểu khu đó trị an không tốt lắm, gần đây nhà tôi mới vừa có ăn trộm, cô cảm thấy cũng không cần dọn đến, tìm những nhà khác tương đối khá hơn đi]
Kha Dĩ Tình: [A?? Cô có sao không??]
Kha Dĩ Tình:[Vậy cô có dọn nhà hay không...]
Thư Niệm:[Không có sao, tôi đã chuyển rồi ]
Bên tai vang lên giọng nói Tạ Như Hạc “Gia vị, nó nói cho thêm bao nhiêu?”
Thư Niệm vội vàng ngẩng đầu lên, lần nửa mở trang web đó lên nhìn, “Muốn thêm một chút cũng được, cụ thể không nói bao nhiêu, rượu thì thêm một muỗng, lòng trắng thì một quả.”
Tạ Như Hạc ừ một tiếng.
Thấy anh thu hồi tắm mắt, Thư Niệm lần nửa mở tin nhắn.
Kha Dĩ Tình: [Có phải cô đến dọn ở với thầy A Hạc!!]
Kha Dĩ Tình: [Khẳng định hai người là một đôi ]
Không biết cô ấy làm sao đoán được, Thư Niệm có chút không biết làm sao, cũng không biết nên trả lời thế nào. Là thừa nhận hay phủ nhận, giống như cả hai đều không quá đúng. Cô phá lệ do dự, đầu ngón tay ở trước màn hình dừng lại.
Bởi vì đang suy nghĩ, Thư Niệm có chút thất thần.
Tạ Nh Hạc lại hỏi: “Thêm bao nhiêu bột?”
Thư Niệm còn đang nhìn màn hình chằm chằm, không có nghe rõ lời của anh, từ từ ngẩng đầu: “Ừ?”
“Bột thêm bao nhiêu?” Tạ Như Hạc lặp lại một lần nữa, thấy cô đang ngây ngốc, anh nhướn mày: “Đang cùng ai nói chuyện phiếm sao?”
Anh vừa nói chuyện vừa đi tới bên cạnh Thư Niệm.
Vừa vặn thấy nội dung trên màn hình.
Tạ Như Hạc nhìn chằm chằm mấy giây, ngẩng đầu: “Không trả lời sao?”
Thư Niệm liếm liếm môi, luôn cảm thấy anh coi như là một nhân vật công chúng, loại chuyện này không thể tùy tiện mà thừa nhận. Ở dưới ánh mắt của anh, cô do dự gõ hai chữ “Không phải“.
Còn chưa kịp gửi đi, Tạ Như Hạc cầm lấy điện thoại di động của cô.
Hai người đối mắt với nhau.
Ánh mắt Tạ Như Hạc sạch sẽ đen nhánh, đuôi mắt hơi giương lên, hỏi nhỏ: “Anh mượn được không?”
Thư Niệm a một tiếng, khó khăn nói: “Có thể, có thể..”
Cô không biết anh muốn làm gì, ngây thơ nhìn anh cầm điện thoại của cô, sau đó lại gõ một câu khác.
Thấy vậy, ánh mắt Thư Niệm trợn to chút.
Không nhớ là phải ngăn cản anh.
Tạ Như Hạc cong môi lên, hướng về phía Thư Niệm cười, mi mắt thêm mấy phần lưu luyến. Anh đem giọng nói của mình đè thấp, tỏ ra lười biếng thờ ơ, lai khó hiểu mang theo chút nghiêm túc.
“Đúng là một đôi, cám ơn cô đã quan tâm.”
Na: Xin chào lâu rồi mới gặp mọi người:3 dạo này bận học quá nên giờ Na mới rảnh edit đây. Mong mọi người enjoy nhé và đương nhiên nhớ ủng hộ tụi mình nữa đấy
Vee: ai mà đang tán crush ấy, thì phải tấn công mãnh liệt như chị Tình ấy.
[19:58 2.3.2019]