Thua Vì Yêu Em

Chương 57: Chương 57: Bị cắn




Edit: Leo Leo~~~ Beta: Vee

Tối hôm qua, Thư Niệm không tắm, chỉ thay quần áo.

Tuy hiện tại là mùa đông, không ra mồ hôi, trên người không có mùi gì, nhưng hôm qua cô bị một người xa lạ đụng vào. Thư Niệm thấy khó chịu khắp người, chần chừ nói với Tạ Như Hạc mình muốn đi tắm.

Tạ Như Hạc xoay người đưa cho cô bộ quần áo sạch sẽ, dặn cô đừng để vết thương chạm vào nước.

Thư Niệm đồng ý, ôm quần áo vào trong phòng tắm. Bên trong rất rộng rãi thoáng mát, nhìn qua khá là đầy đủ thiết bị.

Nhìn cách bài trí này, cô có chút sững sờ.

Cô lấy lại tinh thần rất nhanh, cúi đầu, chậm rãi cởi quần áo trên người.

Động tác của Thư Niệm cẩn thận, sợ chạm đến vết thương trên cổ. Không có đồ trong sạch sẽ, Thư Niệm chỉ có thể mặc tiếp bộ cũ, tối nay khi quay về nhà sẽ thay bộ khác sạch sẽ hơn.

Cô mở vòi hoa sen, dòng nước ấm áp rơi vào người cô.

Đèn phòng tắm rất sáng, ánh sáng màu trắng, khiến cho cô có cảm giác an toàn. Xung quanh tỏa ra mùi vị nhàn nhạt quen thuộc mà dễ ngửi, giống với mùi vị trên người của Tạ Như Hạc.

Cô nghĩ đến mấy câu vừa cùng anh nói, câu trả lời bình tĩnh của anh:“ Không cần ám chỉ.”

Thư Niệm có chút đỏ mặt.

Cô không phải là một người ngốc, tắt nước đang xả lên người đi. Cô xõa tóc ra bôi dầu gội, gội đầu. Tiếp theo, đột nhiên Thư Niệm nghe tiếng nước mưa rơi vang lên nhẹ nhàng.

Lạch cạchlạch cạch.

Động tác Thư Niệm dừng lại, ngẩng đầu, thấy một giọt nước nhỏ từ vòi hoa sen ngưng tụ mà chảy xuống. Cô nhìn chằm chằm vào không trung, không hiểu sao lại suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên có cảm giác sợ hãi nổi lên trong lòng.

Đại khái một lúc sau, cánh cửa bên cạnh bị người bên ngoài mở ra, sau đó một người tiến vào. Thư Niệm nín thở mở vòi tắm hoa sen.

Tiếng mưa rơi chậm chạp mà trong suốt dần biến thành tiếng nước ào ào.Thư Niệm cấp tốc xả nước xà phòng trên đầu xuống, nhanh chóng tắm rửa rồi mặc quần áo. Tóc của cô ướt sũng, khiến quần áo trên người cô cũng bị ướt. Trên mặt đất cũng vậy.

Không thấy Tạ Như Hạc trong phòng.

Ra ngoài phòng khách, Thư Niệm không thấy bóng dáng anh.

Nhưng cô nghe thấy tiếng động nhỏ trong phòng bếp.

Thư Niệm để chân trần đi đến, yên tĩnh.Anh đang đứng trước lò vi sóng, buông xuống suy nghĩ, bộ dáng chăm chú, cầm trong tay một cái môi khuấy. Như là dùng dư quang chú ý đến cô, anh nhìn lại.

Thấy cả người cô ướt đẫm, Tạ Như Hạc đi đến bên cô, hỏi:“ Sao em không dùng khắn lau khô người đi rồi ra?”

Môi Thư Niệm mím lại căng lên, trầm mặc không trả lời.

“Em chờ chút“. Tạ Như Hạc dẫn cô đến cạnh ghế sa lon. Sau đó, trở về phòng cầm cái khăn bông. Anh nhanh chóng trở lại, dùng khắn bông bao xung quanh Thư Niệm, giơ tay giúp cô lau khô tóc, thấp giọng hỏi:“ Làm sao vậy?”

Cô bám chặt quần áo của mình.

Thấy cô không lên tiếng, Tạ Như Hạc không hỏi hại, kiên nhẫn lau khô tóc cô.Đúng lúc đó, điện thoại của Thư Niệm đổ chuông.

Điện thoại nằm trên bàn trà, Tạ Như Hạc lấy giúp rồi đưa cho cô.

Vẻ mặt Thư Niệm chậm chạp chưa tiếp nhận điện thoại.

Cô rũ mắt, nhìn chằm chằm vào tên trên điện thoại, chậm chạp không bắt máy.

Tạ Như Hạc liếc nhìn:“ sao lại không trả lời?”

“Là đạo diễn.” Thư Niệm buông tay xuống, giọng nói nhỏ nhẹ:“ chắc tìm em để thử âm.”

Ngữ khí của anh ôn hòa:“ vậy sao lại không vui?”

Thư Niệm cứng rắn nói:“ Em không muốn đi.”

Tạ Như Hạc xoa đầu cô nói:“ Vậy không đi nữa.”

Yên tĩnh một lúc lâu sau.

Bên tai chỉ nghe thấy âm thanh hít thở của hai người, cùng với âm thanh ma sát của tóc.

“Trước đây, em mắc chứng ảo giác, sẽ nghe được âm thanh nước mưa.” Thư Niệm hít mũi, buồn buồn giải thích:“ Sau đó thì đau đầu, uống thuốc mới có thể giảm đau. Vừa nãy tắm, em nghe được âm thanh nước mưa.”

Tạ Như Hạc liền mang hòm thuốc đến:“ Vậy bây giờ em còn nghe được không?”

Thư Niệm ngậm miệng, như đang cố nghiêm túc nghe thử âm thanh trong đầu, sau đó mới nói:“ Không có.”

Tạ Như Hạc lại nói:“ Còn đau đầu không?”

“Không đau.”

“Vậy là tốt rồi.”

Giọng nói của Thư Niệm nhỏ, bổ sung:“ Cái cổ đau.”

“Dính nước rồi.” Tạ Như Hạc cầm bông y tế, chấm nước sát trùng nói:“ Anh thay thuốc cho em.”

Nhớ đến lời dặn trước khi vào phòng tắm của anh, Thư Niệm rũ đầu, nhỏ giọng giải thích:“ Em không cố ý đụng nước đâu, em nhớ rất lỹ lời nói của anh...”

Tạ Như Hạc nâng cằm cô, cúi đầu nhìn vết thương của cô trên cổ. Khoảng cách giữa hai người rất gần, Thư Niệm hoàn toàn có thể cảm nhận được hơi thở của anh, động tác rất nhẹ bôi thuốc cho cô.

Anh nở nụ cười nhẹ, sau đó nói:“ Anh biết”

“...”

Vết thương trên cổ cô được anh xử lý tốt, Tạ Như Hạc ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt mà mình yêu thương.

Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Thư Niệm có chút không tự nhiên, vô ý tức quay đầu, lại bị anh bắt quay trở lại.

Tạ Như Hạc thấp giọng nói:“ Đừng nhúc nhích.”

Thư Niệm trong nháy mắt ngồi thẳng lên, một cử động nhỏ cũng không dám.

Như một con hamster nhỏ bé đang kéo căng cảm xúc.

Đầu ngón tay anh có nhiệt độ khá thấp, chạm vào mặt cô, như đang dán lên khối băng. Ánh mắt Tạ Như Hạc rất sáng, không nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ cẩn thận quan sát vết thương bên má trái của cô.

Thư Niệm nuốt một ngụm nước bọt, có chút không chịu được khoảng cách này.

Qua một đêm, vết thương của Thư Niệm đã bớt sưng, nhìn qua chỉ có chút hồng.

Tạ Như Hạc đụng vào mặt của cô, nói:“mặt sẽ không bôi thuốc.”

Thư Niệm ngoan ngoãn ồ một tiếng.

“Quần áo này ướt“. Tạ Như Hạc kéo cô đứng lên, vuốt vuốt tóc cô.

“ Em vào trong phòng thay quần áo đi, quần áo treo trong tủ đều có thể mặc.”

Thư Niệm gật đầu.

Tạ Như Hạc lại nói:“ “Thay xong rồi thì ra đây, anh làm bữa sáng cho em.”

Thư Niệm gật gật đầu, đi trở về phòng.

Tùy tiện cầm bộ quần áo trong ngăn kéo thay, rất khoan khoái trở về phòng khách. Cô đi đến bên cạnh bàn ăn, liền ngồi xuống.

Tạ Như Hạc pha sữa tươi, mang ra đặt ở bên cạnh cô.

Trên bàn có mấy chiếc bánh sandwich Anh xé một chiếc bánh trong đó, đặt vào trong tay Thư Niệm.

Thư Niệm nhận lấy, nói câu cảm ơn, cúi đầu cắn một cái.

Hai người trầm mặc ăn xong bữa sáng.

Một lát sau, Thư Niệm đột nhiên hỏi:“ Tên trộm ngày hôm kia, em không cần đi lấy lời khai sao?”

Tạ Như Hạc nói:“ Không đi cũng không sao cả.”

Thư Niệm suy nghĩ một chút, buồn buồn nói:“ Hay là đi đi.”

Tạ Như Hạc nhìn cô, liền thuận theo cô.

“Em phải về nhà một chuyến.”

Thư Niệm dụi dụi mắt, “Lấy chút đồ”

“Lấy cái gì?”

“Lấy quần áo và vài đồ khác nữa”

“Ừ.”

Cái miệng nhỏ của Thư Niệm cắn bánh sandwich, mơ hồ không rõ nói:“ Tạ Như Hạc, em hơi sợ.”

Động tác Tạ Như Hạc dừng lại, ngẩng đầu:“ Làm sao vậy?”

“Em sợ chứng bệnh của em lại phát tác, em không muốn sinh bệnh.”

Lông mi Thư Niệm run run, thấp giọng nói: “Lúc trước em đã rất tốt rồi, em không muốn chuyện này ảnh hưởng đến cuộc sống của em.”

Bởi vì chỉ cần có bất cứ chuyện gì, đồ vật hoặc tình cảnh nào đó tương đương, đều sẽ khiến cô có thể tái hiện lại toàn bộ quá trình bị thương đau khổ đó, mang đến cho cô trải nghiệm vô cùng thống khổ và phản ứng sinh lí.

Thường xuyên gặp phải cảm giác sợ hãi mãnh liệt như vậy, sẽ kèm theo triệu chứng tim đập nhanh, tức giận, sẽ có cảm giác hít thở không thông, muốn kêu cứu, sẽ không ngừng la hét chói tai, như là phát điên.

Lúc ngủ cũng có thể mơ đến những điều sợ hãi nhất.

Không dám ra ngoài, không dám đi công tác, sợ ở trước mặt người khác sẽ phát bệnh. Sợ cái bệnh này hành hạ đến tê liệt, lại không thể chạy trốn, cuối cùng đi vào đường cùng.

Cô nói mình nhất định sẽ tốt.

Nhưng thật ra, cô cùng không có khả năng mình sẽ sống qua lần thứ hai.

Tạ Như Hạc vô thức nắm thành quyền, âm thanh mềm nhũn, nói giống như dỗ con nít:“ Vậy đi gặp bác sĩ được không?”

Thư Niệm giương mắt nhìn anh, rất nhanh rũ xuống:“Được.”

“...”Cô cầm lấy cái cốc, thổi nguội rồi uống một hớp sữa tươi, như tùy ý nói:“ Em đi một mình được không?”

Nghe vậy, Tạ Như Hạc liền hỏi:“ Em có chắc là muốn đi một mình?”

Thư Niệm không nói chuyện, bàn tay nắm cái cốc có vẻ chặt.

Tạ Như Hạc nghiêng đầu, suy tư:“ Ý em là muốn để anh ở nhà một mình?”

Thư Niệm có chút không vui, không biết anh muốn nói gì:“Ừ.”

Anh nhìn chằm chằm Thư Niệm, nét mặt không một cảm xúc, nghiêm túc nói:“ Anh ở nhà một mình cũng biết sợ.”

“...”

-

Tạ Như Hạc hỏi đại khái tình huống từ chỗ Phương Văn Thừa, sau đó cùng Thư Niệm đến đồn công an lấy khẩu cung, không tốn quá nhiều thời gian.

Hai người ra khỏi đồn công an, rồi qua phòng Thư Niệm lấy đồ.

Có lẽ tên trộm vừa mới bắt đầu lục các hộc tủ trong căn phòng, còn chưa kịp tìm trong phòng khách thì Thư Niệm trở lại rồi.

Tính ra, phòng khách nhìn không đến nỗi là loạn lắm.

Xung quanh gian phòng của Thư Niệm đều bừa bộn.

Cô không quá để ý đến nó, lấy vali ra, nhanh chóng dọn dẹp lại. Chủ yếu là quần áo tắm rửa và đồ dùng hằng ngày, cùng với bộ đồ dưỡng da.

Phần lớn đều là đồ dùng cá nhân tư mật của con gái.

Sợ Thư Niệm sẽ cảm thấy không được tự nhiên, Tạ Như Hạc không ở trong phòng quá lâu, nhanh chóng ra ngoài phòng khách, kiểm tra của ban công có bị cạy khóa gì hay không.

Thư Niệm thu dọn phòng xong, đem tất cả đồ đạc xếp gọn vào vali, tốn không ít thời gian. Cô mở ngăn kéo đầu giường tầng thứ nhất, lấy chiếc máy nghe nhạc MP3 của Tạ Như Hạc tặng.

Tiếp tục xuống ngăn dưới.

Đến ngăn thứ hai, ngoài trừ một vài đồ linh tinh, còn lại đều là thuốc.

Ánh mắt Thư Niệm dừng lại, như nghĩ tới điều gì, trong nháy mắt đóng ngăn tủ lại. Cô ngây người một hồi, rồi cô quyết định, lần thứ hai mở ngăn kéo tủ, cầm bình thuốc.

-

Thư Niệm dọn xong hành lí, Tạ Như Hạc thu nhập xong phòng khách. Anh đến tiếp nhận hành lí trong tay cô, hỏi:“ Xong chưa?”

Thư Niệm gật đầu:“ Xong rồi.”

“Chúng ta đi chứ?“. Tạ Như Hạc nói:“ Có quên đồ cũng không sao, sau lại về lấy.”

“Được.”

Hai người ra cửa. Thư Niệm đột nhiên mở miệng:“ Hôm nào chúng ta đến bệnh viện đi.”

Tạ Như Hạc sửng sốt:“ Làm sao vậy?”

Thư Niệm cúi đầu, nhỏ giọng nói:“ Em không muốn chạy trốn như ngày hôm nay nữa.”

“...”

Tạ Như Hạc như có điều suy nghĩ nhìn cô, cố gắng nhìn xem cô có nói dối hay không, nhưng cũng không ép buộc cô:“ Được, hôm nào chúng ta đi.”

Đúng lúc này, trên lầu có động tĩnh.

Hạ Hữu mở cửa, từ trong phòng đi ra.

Thấy Thư Niệm,ánh mắt của hắn dừng lại, quan tâm hỏi: “Thư Niệm, tôi nghe đồng nghiệp nói cô bị trộm, không sao chứ?”

Thư Niệm ngẩng đầu, bình tĩnh nói:“ Không có chuyện gì, cảm ơn anh quan tâm.”

Tạ Như Hạc cũng theo đó nhìn sang.

Anh không quấy rầy hai người nói chuyện, quay đầu, cầm chìa khóa khóa trái cửa lại.

Thấy hành lí bên cạnh cô, Hạ Hữu hỏi:“ Cô muốn chuyển đi?”

Thư niệm nhỏ giọng thừa nhận: “Ừ.”

“Cũng tốt.” Hạ hữu nói:“ Với trị an ở đây, đúng là không thích hợp cho một cô gái như cô ở.”

Chờ lúc Tạ Như Hạc giữ khóa cửa xong, quay đầu lại đã thấy Hạ Hữu đi xuống rồi, quang minh chính đại cùng Thư Niệm nói chuyện. Anh vô thức mím môi, nắm tay Thư Niệm.

Ba người cùng nhau đi xuống tầng cửa ra vào.

Đều phải đi ra từ cửa chính, cho nên đường đi cũng như nhau.

Hạ Hữu cảm thấy rất có lỗi, nghĩ rằng nếu không phải vì mình đã bắt tên trộm ngay trước mặt cô, để cho lòng phòng bị của cô không còn, thì đã không xảy ra chuyện hôm qua.

Hôm nay hắn nói chuyện nhiều hơn một chút.

Thư Niệm cũng không biết nói sao, chỉ có thể theo lời của hắn thuận miệng trả lời vài câu.

Rất nhanh liền đến chỗ cửa chính, dọc đường đi chỉ có thể nghe tiếng của Thư Niệm và Hạ Hữu nói chuyện.

Tạ Như Hạc không nói chuyện.

Ngược lại như một người ngoài.

Thư Niệm thấy có chút kì quái, đang muốn quay đầu lại nhìn.

Tạ Như Hạc đột nhiên nói một câu:“ Thư Niệm, anh khó chịu.”

Nghe vậy, Thư Niệm ngây người, lập tức nhìn anh:“ Khó chịu ở đâu?”

Hạ Hữu cũng nhìn lại.

Như muốn hấp dẫn ánh mắt quan tâm của cô, mặt Tạ Như Hạc không đổi, giơ tay lên, đưa đến trước mắt cô.

“Bị cắn.”

Thư Niệm kiểm tra tay anh, nửa ngày không tìm được vết cắn, lúng túng nói:“ Bị cái gì cắn?”

Có lẽ thấy trong mắt Thư Niệm phát ra sự lo lắng, giọng của Tạ Nhu Hạc dừng lại. Một lát sau, anh chỉ lên vết chấm đỏ trên tay, vô tâm vô phế phun ra hai chữ:“Muỗi.”

Vee: Huhuuu.. Xin lỗi vì đến giờ mới đăng truyện ㅠㅠ

[19:36 2.3.2019]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.