Biệt ly tam niên thất tái,
Em vẫn đợi nơi đây, đợi một tình yêu không quay trở lại,
Dù chờ đợi mòn mỏi thế nào chăng nữa cũng không đành lòng bỏ
cuộc.
~~~ “I wait, I say” – Dương Thiên Hoa ~~~
Sáng sớm hôm sau, tôi lập tức tới ngân hàng gửi số tiền mười
vạn tệ kia về nhà. Mẹ tôi không hỏi tiền ở đâu ra. Bà vẫn cho rằng tiến sĩ vào
giáo sư là hai khái niệm tương đương, bà lại cho rằng giáo sư sẽ kiếm được rất
nhiều tiền, vì vậy trước đây khi gọi điện thoại cho tôi, bà luôn nhắc tới chuyện
tiền tiết kiệm sắp dùng hết, luôn ám chỉ tôi nhanh gửi tiền về. Hiện giờ bố tôi
sinh bệnh, bà nghĩ tôi gửi về mười vạn là một chuyện hết sức bình thường. Bà
còn nhắc nhở tôi về nhà thăm bố. Tôi sợ nhỡ may Tần Thiệu gọi điện muốn “lâm hạnh”
mà tôi lại không ở thành phố A, tiền đã chôn xuống đất lại phải đào lên. Tôi
đành mượn cớ nói công việc trong trường bận rộn, nhất thời không về được, dặn mẹ
tôi chăm sóc bố cho tốt.
Một tháng trôi qua, tôi thấp thỏm nắm chặt điện thoại, sợ nó
xuất hiện một dãy số khiến tôi nhìn mà giật mình. Thế nhưng, sau lần ăn cháo ở
nhà Tần Thiệu trở về, anh ta không còn liên lạc với tôi nữa. Ngược lại, tôi như
mắc phải hội chứng Stockholm, lo lắng không biết có phải anh ta đã quên có một
người như tôi tồn tại hay không. Đến cuối tháng, tôi đi kiểm tra chiếc thẻ mà Tần
Thiệu đã đưa cho tôi. Ba vạn tệ đúng hẹn được chuyển vào. Tôi thở phào một hơi,
chuyển tiền vào thẻ của mẹ tôi, thuận tiện chắp tay cầu xin ông Trời cứ duy trì
trạng thái như vậy hơn nửa năm nữa.
Từ ngân hàng đi ra, tôi vuốt lên một chuỗi số màu vàng nổi
lên trên chiếc thẻ, nghĩ rằng mình hẳn là một tên tội phạm bị giam trong một
nhà tù mang tên Tần Thiệu. Trong mắt anh ta, tôi không có tên, tên của tôi
chính là dãy số này. Anh ta là quản lý trại giam, sai khiến nhân viên tài vụ mỗi
cuối tháng phát cho những tên tội phạm chúng tôi một khoản trợ cấp định kỳ.
Nghĩ đến mối quan hệ giữa tôi và anh ta chỉ đơn giản như vậy,
tâm trạng tăm tối trước kia của tôi thoáng tiêu tan.
Mấy ngày nay, học kỳ mới lại bắt đầu. Trường học bắt đầu lấy
lại quang cảnh trước kia. Tuy không có tiếng trống vang trời, nhưng có một tấm
biểu ngữ chào đón tân sinh viên rất lớn giăng từ thân cây phía Nam sang phía Bắc,
giống như câu đối xuân đầu năm mới, vui mừng náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều.
Ngải Tĩnh vốn có một công việc bên đoàn trường, hàng năm đều
làm chủ nhiệm lớp, dẫn dắt tân sinh viên. Năm nay con bé và anh chàng Lưu Chí
kia bận yêu đương đến mức quên hết tất cả, một ngày bỗng nói với trường học xem
xét xem có thể chuyển công việc này cho tôi trong nửa năm hay không. Từ khi bắt
đầu học nghiên cứu sinh, tôi đã thèm khát công việc này, chủ nhiệm lớp đại học là
một chức vụ thùng rỗng kêu to, công việc dễ dàng lại có thể kiếm tiền, đương
nhiên, trước khi vui vẻ thì phải nhận được việc đã.
Tôi cũng không biết chủ nhiệm lớp đại học của tôi là ai. Khi
đó, tôi bận hẹn hò với Ôn Khiếu Thiên. Ngay cả chính bạn học cùng lớp mình cũng
không nhớ được mấy cái tên, ngược lại lại vô cùng then thiết với bạn bè của Ôn
Khiếu Thiên. Lúc đó, Ngải Tĩnh còn nói với tôi, tôi đây đã nắm chắc mạch máu của
Ôn Khiếu Thiên, tên nhóc này có ý đồ ong bướm bên ngoài cũng không có chỗ nào để
thực hiện.
Ngày đó tôi thật sự tin vậy, tôi nghĩ đặt Ôn Khiếu Thiên ở
những nơi thích hợp, những nơi tôi có thể nhìn thấy thì anh đi tới đâu tôi đều
có thể biết được rõ ràng. Thế nhưng cho dù tôi có sắp xếp cho anh cẩn thận đến
mức nào, anh cũng có thể đột nhiên biến mất. Tất cả phương thức liên lạc đều bị
cắt đứt, tìm theo địa chỉ trường học lưu lại, người đi nhà trống, ngay cả một
chút dấu vết cũng không còn. Chuyện đó giống như tôi đã mơ một giấc mơ rất dài,
khi tỉnh lại, anh cũng theo giấc mơ đó mà biến mất.
Cuối cùng, nhà trường thật sự đồng ý giao công việc của Ngải
Tĩnh cho tôi. Khi tôi gia nhập lớp đó, sinh viên trong lớp đều đã làm quen lẫn
nhau, hơn nữa còn đang tích cực chuẩn bị cho đêm liên hoan chào đón người mới.
Tôi vẫn nghĩ rằng những chương trình chào đón tân sinh viên
thế này chính là mời thủ khoa lên sân khấu giới thiệu cho những người không phải
thủ khoa dưới sân khấu, khiến người đứng thì tự hào còn người ngồi thì tự ti.
Vì vậy, trước giờ tôi vẫn có thái độ phản cảm với những chuyện như vậy, ngoại
trừ năm tôi mới vào học.
Mười năm trước, tôi từng ngồi dưới khán đài, nhìn Ôn Khiếu
Thiên mặc áo sơ-mi trắng, quần đen, ngồi trước một chiếc dương cầm, đàn một
khúc nhạc mà người ta chỉ biết nhạc chứ không biết tên. Khi đó, sân khấu rất tối,
ánh đèn duy nhất chiếu vào anh. Những nốt nhạc đẹp đẽ tuôn ra dưới đầu ngón tay
anh, giống như những tia sáng uyển chuyển, như tơ lụa mềm mại, anh như một nhân
vật vừa bước ra từ tiểu thuyết. Trái tim tôi bị đánh mạnh vào, lập tức quyết tâm
phải theo đuổi anh bằng được. Sau này, tôi biết được khúc nhạc đó tên là “kỷ niệm
tình yêu”, kỷ niệm, kỷ niệm, mất đi rồi mới cần đến kỷ niệm. Thì ra ngay từ
giây phút đầu tiên, tình yêu của chúng tôi đã được định trước sẽ không lâu dài,
chỉ có thể trở thành kỷ niệm.
Các bạn sinh viên chuẩn bị một vở nhạc kịch, nghe nói đã qua
vòng sơ tuyển của nhà trường, toàn bộ hai mươi lăm sinh viên của khoa đều tham
gia, nội dung kể lại những mỗi tình đầu không bệnh mà chết thời trung học. Đại
khái là thời trung học, bọn trẻ phải lén lút yêu đương quá mức kìm nén, vừa lên
đại học là khẩn cấp muốn phơi bày tất cả chuyện cũ bi thương lên sân khấu.
Tôi đọc từng câu thoại buồn nôn trong kịch bản, nghĩ rằng tuổi
trẻ thật tốt. Bỗng nhiên, trong khóe mắt tôi hiện lên một bóng người, tôi giật
mình hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lại, thì ra không phải anh. Nhưng nét mặt, dáng
người đều rất giống, chỉ là, Ôn Khiếu Thiên tuấn tú, lãng tử hơn cậu ta một
chút.
Người kia nhìn thấy tôi, nhiệt tình đi tới, nói: “Chị là Lô
Hân Nhiên phải không?”
Cũng giống như năm đó tôi đã nhiệt tình đi tới: “Anh là Ôn
Khiếu Thiên phải không?”
Tôi thoáng cảm thấy thời không đan xen vào nhau. Tôi xuất thần
nhìn cậu ta. Người kia giơ tay vẫy vẫy trước mắt tôi, nói: “Chị là chủ nhiệm lớp
phải không? Em là lớp trưởng, em tên Khúc Thế Thành.”
Tôi tỉnh lại, vội vàng nói: “Thì ra các em đã chọn được lớp
trưởng rồi. Vậy trên cơ bản không còn chuyện gì cho cô nữa.”
Khúc Thế Thành cười giảo hoạt. Tôi lại bị nụ cười đó làm cho
hoảng hốt, nhưng rất nhanh tôi đã ép mình giữ vững lý trí. Gần đây tôi luôn đắm
chìm trong hồi ức để rồi mua dây buộc mình, tôi không muốn như vậy.
Tôi nói: “Em nên gọi là cô Lô.”
Cậu ta liếc mắt nhìn tôi, nói: “Chị hơn em được bao nhiêu tuổi?”
Tôi nói: “Mười tuổi, cậu bé ạ.”
Cậu ta bĩu môi, giống như rất bất mãn vì bị gọi là “cậu bé”,
chỉ là rất nhanh đã vui vẻ nói vơi tôi: “Cô Lô, trong buổi đón tân sinh viên lần
này, cô lên diễn với bọn em đi.”
“Các em có 25 người còn chưa đủ sao?”
Đôi lông mi đen dày của cậu ta chớp lên dưới ánh mặt trời:
“Trong vở nhạc kịch có một cảnh “bỏ trốn đến mặt trăng”, trong đó sẽ có một cảnh
hôn môi nho nhỏ. Cô cũng biết trước mặt mấy thầy giáo cổ hủ trường mình, làm
sao có thể công khai hôn môi được?”
Cậu ta mới nhập học chưa bao lâu đã dám phán xét giáo viên
trường này cổ hủ, còn có chút ý tứ không coi tôi là cán bộ nhà trường, nhưng những
lời cậu ta nói là thật, tôi không thể quá mức phủ nhận, đành phải hỏi: “Các em
định hôn thật à? Giả hôn là được mà?”
Cậu ta nói: “Giả hôn hay không là chuyện của diễn viên bọn
em. Điều quan trọng là khiến các thầy cô tin rằng bọn em hôn giả, còn khán giả
lại cho rằng bọn em hôn thật mới đủ hào hứng.”
Trong nháy mắt, tôi cảm thấy đối thoại với bọn trẻ thật mất
sức, dâng lên một chút cảm giác già nua, bất lực. Tôi nói: “Vậy các em cần cô
làm gì?”
Đôi mắt cậu ta cong lên, nói: “Cô giáo, cô chỉ cần làm một
cái cây là được.”
Bởi vì đôi mắt cậu ta vừa cong lên đã hoàn toàn trùng lặp với
đôi mắt Ôn Khiếu Thiên trong trí nhớ của tôi, dĩ nhiên tôi cũng cứ thế đồng ý.
Khi đứng trên sân khấu, tôi hối hận đã không còn kịp nữa. Tôi nhớ năm hai mươi
tuổi, tôi từng xem một bộ phin Hàn Quốc không ai không biết, lời thoại trong đó
là “Anh, kiếp sau em muốn làm một cái cây”. Tôi nghĩ, chỉ cần cô ấy nhìn thấy
hình dáng khi làm cây của tôi lúc này, tuyệt đối sẽ không có lời nói ngu ngốc
như vậy nữa.
Tôi sống tới tuổi này, hơn hai mươi năm học tập trong trường,
chưa một lần lên sân khấu. Tôi chỉ cần ngửa cổ nhìn lên những màn diễn hoặc là
đặc sắc vô cùng hoặc khô khan nhàm chán là đủ rồi, không ngờ rằng về già lại
không giữ được mình, đã một đống tuổi còn lên sân khấu làm diễn viên khách mời.
Tôi nhìn biển khán giả mênh mông dưới khán đài đang nhiệt liệt
vỗ tay với lời giới thiệu vở nhạc kịch. Thật ra vở nhạc kịch này chính là xâu
chuỗi tất cả những ca khúc được yêu thích lại với nhau, xen vào đó vài tình tiết
trung học, tôi vốn tưởng rằng sẽ chẳng có mấy người hứng thú, không ngờ những
đàn em 9x lại dùng tiếng vỗ tay để biểu hiện rằng đây là một vở diễn vui tai
vui mắt.
Thật ra tôi không phải làm gì cả. Tôi chỉ cần ôm một cái
thùng giấy màu xanh lục cao đến mặt là được. Nhưng tôi vẫn có chút căng thẳng,
giờ tôi mới biết những nhân vật trên sân khấu không phải để trưng cho đẹp,
không chỉ cần có tài nghệ mà còn phải bình tĩnh, nói vậy Ôn Khiếu Thiên thật sự
là một thiên tài, khi đó ngón tay anh tung bay như bướm lượn, nếu là tôi có lẽ
mười ngón sẽ dính cả vào với nhau.
Tiếng nhạc của “bỏ trốn đến mặt trăng” vang lên, theo kịch bản,
Khúc Thế Thành và một cô bé tên Diệp Cầm Cầm sẽ hôn môi phía sau tôi. Còn tôi
phải giơ thùng giấy màu xanh lên lắc lư, tần suất lay động gần giống như tần suất
lắc lư trái phải của dàn hợp ca trong nhà thờ. Chuyển động đẹp mắt là phải có một
đám người cùng nhau thực hiện, giờ thì ngược lại, cả sân khấu chỉ có một mình
tôi nhón đầu ngón chân lắc lư vô cùng thần kinh, còn phải đảm bảo độ cao của
cành cây trên bảo thùng giấy màu xanh che được tầm nhìn của hàng ghế chủ tịch,
lại phải đảm bảo bọn trẻ phía xa xa có thể nhìn thấy màn hôn môi phía sau mà
điên cuồng huýt sáo.
Tôi cảm thấy tôi ngốc nghếch vô cùng. Một người sắp ba mươi
tuổi còn làm bậy trên sân khấu với giới 9x, cộng thêm một bộ áo liền quần màu
xanh bóng loáng, làm chuyện mất mặt như vậy, nếu giữa lúc trời quang có một tia
sét đánh xuống, nhất định sẽ đánh thẳng lên đầu tôi.
Cuối cùng, thật sự có một tia sét đánh xuống. Khi màn che được
kéo vào, lúc sắp khép lại, tôi nhìn thấy một bóng người quen thuộc trên đài chủ
tịch. Tần Thiệu ngồi giữa đài, nhìn tôi chằm chằm như nhìn quái vật.
Toàn thân tôi phát run, tôi không biết Tần Thiệu còn có liên
quan tới trường học của chúng tôi. Nếu anh ta tiết lộ ra tình hình của tôi với
bất cứ người nào ngồi hai bên, tôi đều sẽ chết rất khó coi.
Tôi đã cho rằng tôi không còn gì để mắt, nhưng tôi quên rằng,
tôi còn ngôi trường mà tôi đã chờ đợi ở đây mười năm.
Vì sao Tần Thiệu lại ngồi ở đây? Còn ngồi trên đài chủ tịch?
Tôi ngẩn người, hoàn toàn tôi không biết gì.
Xuống khỏi sân khấu, tôi không kịp chào bọn trẻ, vội vàng bỏ
chạy về ký túc xá. Một tháng nay anh ta không xuất hiện, tôi cho rằng anh ta đã
rời khỏi tôi, không ngờ khi trở về, anh ta lại lấy phong thái quý tộc ra dọa
tôi.
Đầu tôi đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, trên người còn bốc lên
mùi nhựa của bộ quần áo bó. Tôi bị cái mùi khó ngửi ấy hun đến mức đầu đập
thình thịch đau đớn. Tôi cảm thấy từng vai diễn trong vở kịch cuộc đời này đều
quá mạnh mẽ. Bọn họ không gì không làm được, lên trời xuống đất, tôi không khống
chế được vai diễn như vậy, dù chỉ là một vai diễn nho nhỏ trong đã có thể đập
tôi dẹp lép như gián.
Tôi run cầm cập, toát mồ hôi lạnh, trong lúc hoảng sợ đã quyết
định tới phòng tắm để tỉnh tảo lại, giải quyết những suy nghĩ hỗn loạn trong
lòng.
Phòng tắm nằm cùng một tầng với phòng ký túc xá của tôi, tôi
ôm khăn tắm và quần áo bước vào. Trong lòng giống như có dự cảm nào đó, cũng cầm
cả di động theo.
Nước chảy ra từ voi sen hơi lạnh, dòng nước ào ào khiến tôi
giật mình, cũng khiến tôi tỉnh táo lại. Tôi đoán Tần Thiệu sẽ không nói ra quan
hệ của tôi và anh ta với người khác. Tình nhân của Tần Thiệu hẳn là còn rất nhiều,
anh ta không hơi đâu làm chuyện như vậy. Tần Thiệu xuất hiện ở trường, rất có
thể vì anh ta đã quyên tiền cho trường tôi, là mỏ vàng của trường chúng tôi. Thật
ra cơ cấu của rất nhiều tổ chức đều giống như làm tình nhân, khi dùng tiền đều
hỏi đến người giàu có, trường học cũng khắc một chiếc cúp vàng tiến sĩ danh sự
tặng lại để hồi báo, thỏa mãn cảm giác được làm phần tử trí thức cấp cao của bọn
họ. Có lẽ từ trước Tần Thiệu đã có liên hệ với trường chúng tôi, chỉ là trước
đây tôi không biết anh ta, vì vậy không chú ý tới. Anh ta tới trường cũng như tới
gặp tình nhân thôi, vì vậy không liên quan đến tôi, dù có nhìn thấy tôi cũng chỉ
là gặp thoáng qua mà thôi.
Khi thành lập xong những trụ cột tâm lý này, cảm thấy thân
thể lại có một chút sức lực, tôi đổ sữa tắm, bắt đầu chậm rãi tắm rửa.
Nhưng cho dù những trụ cột tâm lý của tôi có vững vàng đến
đâu cũng không địch lại được một cuộc điện thoại của Tần Thiệu.
Khi nhìn vào màn hình, toàn bộ bức tường tâm lý của tôi đều
sụp đổ. Tôi vội vàng nhận điện. Dòng nước dội thẳng xuống mặt đất, phát ra những
tiếng động ầm ĩ.
Tôi còn chưa mở miệng, tiếng nói của Tần Thiệu đã truyền đến.
Anh ta nói: “Cô đến cửa Đông. Tôi ở trong xe chờ cô.”
Ngay cả tâm trạng để tắm sữa tắm cũng không có, tôi cầm khăn
bông lau khô thân thể, thay quần bò áo sơ-mi đi về cửa phía Đông.
Lần trước anh ta cũng phái người tới cửa Đông đón tôi. Lần
này anh ta tự mình tới, tôi dự cảm rẳng mọi việc không ổn.
Dự cảm của tôi trở thành sự thật. Tần Thiệu biến thành một kẻ
điên, anh ta không để ý đến lời cầu xin đau khổ của tôi, ở trong xe, ngay trước
cổng trường, tỉ mỉ nghiên cứu nút thắt lưng của tôi. Khúc Thế Thành đứng ngay
bên ngoài nhìn tôi chằm chằm, còn tôi chỉ có thể hoảng sợ nhìn ánh mắt điên cuồng
của Tần Thiệu, nó giống như muốn cắn xé tôi.
Khi nghe anh ta nói “sự bất quá tam”, giới hạn cuối cùng
trong lòng tôi bị chọc phá, dịch dạ dày cuồn cuộn trào lên miệng. Tôi tê tái hô
lên: “Khiếu Thiên, cứu em!”
Sau đó, dịch dạ dày cuối cùng cũng nghe lời tôi, trong khoảnh
khắc đó, chúng bắt đầu lùi về. Nhưng miệng tôi vẫn không ngừng lại. Tôi liên tục
lặp lại những lời này: “Khiếu Thiên cứu em, Khiếu Thiên cứu em, Khiếu Thiên cứu
em…”
Tôi không biết Tần Thiệu đưa tôi về nhà anh ta thế nào.
Thần trí tôi từ lúc đó đã không còn tỉnh táo cho lắm. Nhưng
tôi lại tưởng rằng nó tỉnh táo. Khi thì lẩm bẩm “Khiếu Thiên, em đau quá…”, khi
lại thì thầm “Bố, chúng ta cùng nhau tìm cái chết đi…” Tuy nhiên, cái tên tôi
đã gọi nhiều nhất hẳn là Khiếu Thiên. Tôi gọi để bù đắp lại tất cả những gì phải
chịu đựng lại trong bảy năm qua. Mỗi một lần gọi là một lần cảm thấy trái tim bị
xé toang. Tôi gọi đến mức cổ họng đau nhức, trong lòng có trăm nghìn lỗ thủng,
thế nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục gọi.
Tên của anh làm đau tôi, thế nhưng cũng cho tôi sự trấn
tĩnh. Chỉ khi nào giơ lên con dao nhỏ tự tổn thương chính mình, tôi mới có thể
dễ chịu.
Tôi cũng bất chấp tương lai sẽ thế nào. Ngay cả anh sống hay
chết tôi còn không biết, vì sao tôi phải kéo dài hơi tàn như thế này. Tốt nhất
ngày mai hãy là tận thế, mọi người đều bị hủy diệt cùng địa cầu này đi.
Sau đó, tôi cảm thấy hình như tôi nhìn thấy Ôn Khiếu Thiên ở
ngay bên giường. Anh bất đắc dĩ nhìn tôi, giống như chuẩn bị đầu hàng trước sự
mè nheo của tôi. Tôi vuốt lên lông mày anh, vuốt lên sống mũi anh, vuốt lên bờ
môi anh. Nhưng rất nhanh anh đã cố gắng hất tay tôi ra. Tôi không thèm để ý,
tôi vốn đã dựa vào cách thức như vậy để cưa đổ anh, tôi sao có thể bỏ cuộc? Tôi
tiếp tục ôm lấy gương mặt anh, quỳ trên giường, dâng đôi môi mình cho anh. Anh
vẫn còn trốn tránh. Còn tôi dùng môi cố gắng tìm kiếm anh. Khi thì dịu dàng,
khi thì mạnh mẽ, khi lại nhẹ nhàng, khi lại nặng nề, tôi dâng tất cả mọi thứ
thuộc về tôi cho anh. Bạn xem, anh đã chậm rãi đáp lại tôi. Anh còn mãnh liệt
ôm tôi như thế. Tôi thỏa mãn nở nụ cười. Tôi biết anh thích nhất tôi cười. Tuy
bình thường anh hay dạy dỗ tôi, nhưng anh cũng từng nói một số lời dỗ ngon dỗ
ngọt. Anh nói khi tôi cười rộ lên là lúc làm người ta say đắm nhất. Bởi vì chỉ
khi cười rộ lên, chiếc má lúm đồng tiền ở một bên mới có thể nở rộ như hoa Hải
Đường. Anh nói người có má lúm là người được Thượng Đế ưu ái, bởi vì má lúm đồng
tiền là nơi Thượng Đế từng đặt nụ hôn.
Vì vậy tôi lớn tiếng nở nụ cười. Suốt bảy năm qua, đây là lần
đầu tiên tôi cười vui vẻ như thế. Má lúm của tôi đã rời xa tôi bảy năm. Bông
hoa Hải Đường của tôi đã héo tàn bảy năm. Tôi ôm anh trong lòng, tôi gối đầu
lên vai anh, ghé vào tai anh uất ức nói: “Khiếu Thiên, em nhớ anh. Vì sao anh
không dẫn em đi cùng?”
Sau đó, tôi cảm thấy bàn tay phía sau lưng thoáng cứng lại.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy an tâm không gì sánh được, cứ thế ngủ trên vai anh.
Khi tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi chính là một tia
ánh sáng dọc theo khung cửa sổ. Rèm cửa dày không che kín, ánh mặt trời bên
ngoài theo khe hở chiếu vào gian phòng, sinh ra hiện tượng giống như cực quang.
Nó khiến tôi nhớ lại khi còn học đại học, tôi thường lôi kéo Ôn Khiếu Thiên
đang bận đến mức chân không chạm đất đọc truyện tranh Conan, mỗi lần trước khi
sự thật được công bố đều xuất hiện một vài cánh hoa, một cánh cửa gỗ che ánh
sáng ở bên ngoài, ánh sáng cũng lọt qua khe hở, tượng trưng cho sự thật bị che
giấu ở ngay bên ngoài. Hiện giờ, cuộc đời tôi cũng giống một quyển truyện trinh
thám. Ôn Khiếu Thiên sống chết chưa rõ, bố tôi mệnh ở sớm tối, còn tôi như rơi
xuống chín tầng địa ngục.
Tôi quay đầu, nhìn thấy Tần Thiệu đang ngủ bên cạnh. Trong
ánh sáng mờ mờ, gương mặt vốn góc cạnh rõ ràng của anh ta mờ nhạt đi, nhu hòa
hơn nhiều, lông mi thật dài yên tĩnh bám trên mi mắt, nhìn giống như một con hổ
đang ngủ say, con hổ con trên trang bìa tấm lịch để bàn năm mới. Chuyện tối hôm
qua, một số chuyện tôi còn nhớ được, một số chuyện cũng không xác định có phải ảo
giác hay không. Tôi thoáng cúi đầu, nhìn thấy quần áo mình vẫn bình thường như
lúc đầu, chỉ cởi giày và tất.
Có lẽ Tần Thiệu ngủ không quá say, tôi hơi có chút động
tĩnh, anh ta đã tỉnh dậy. Tôi lo sợ liếc mắt nhìn anh ta, anh ta không nói với
tôi một lời, lập tức đứng dậy ra khỏi cửa.
Tôi ngồi dậy, ngồi tại mép giường thật lâu mới đứng lên, nhẹ
nhàng kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời trút xuống, tôi có thể cảm nhận được nó
ào ạt dạt vào như sóng biển, vội vàng dùng khí thế thiên quân nghìn tướng xông
vào mũi, bao trùm lấy tôi.
Tôi ngồi về giường, co chân lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ chốc lát sau, nữ giúp việc nhà Tần Thiệu đã đi lên, nhìn
thấy tôi ngồi bên giường vội vàng hoảng hốt nói: “Lô tiểu thư, ngài mau đứng dậy
đi.”
Tôi ngạc nhiên, không hiểu nhìn cô ấy.
Cô ấy giải thích: “Thiếu gia không thích người khác mặc quần
áo ngồi trên giường.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe có người gọi “thiếu gia” trong
đời thật, tôi cứ tưởng rằng xưng hô này đã dần biến mất từ thời dân quốc. Tôi lại
nghĩ, Tần Thiệu quả nhiên là cầm thú, thích lõa thể đến mức độ như vậy.
Nữ giúp việc còn nói thêm: “Thiếu gia có tính thích sạch sẽ
nghiêm trọng. Lô tiểu thư, bình thường ngài chú ý một chút.”
Tôi nghĩ đề nghị này đã chậm rồi, có lẽ không còn hữu dụng nữa.
Tôi đây đã nôn hai lần trên giường và trên người thiếu gia có bệnh cuồng sạch
nghiêm trọng, tôi còn sống quả thật là kỳ tích thứ chín của thế giới.
Một lần thì lạ, hai lần thì quen, lần này, rất nhanh tôi đã
tìm thấy cầu thang. Đi xuống lầu, tôi nhìn thấy Tần Thiệu đang đọc báo, uống
trà bên cạnh bàn, giống y như những người giàu có trên TVB. Còn ông bố nhà giàu
mới nổi của tôi lại không như vậy, mỗi buổi sáng, ông thích ăn bánh quẩy, có
khi thay đổi khẩu vị lại thành bánh chiên trái cây, ngay cả giả bộ cũng không
giả bộ được.
Tôi chậm rãi ngồi xuống phía đối diện Tần Thiệu. Không phải
tôi muốn ăn sáng cùng anh ta, mà là đã nhớ lại được phần lớn cảnh tượng khóc
lóc trong xe ngày hôm qua. Anh ta không có lý nào lại cho việc này yên lặng
sang trang. Chết sớm đầu thai sớm, nếu có tin dữ gì thì chấm dứt ngay trên bàn
ăn sáng đi.
Câu đầu tiên Tần Thiệu nói với tôi là: “Xóa hình xăm đi.”
Tôi nói: “Hình xăm nào?”
Tần Thiệu dùng thìa cà phê chỉ vào mắt cá chân của tôi.
Trên mắt cá chân của tôi có xăm hai chữ X in hoa, giữa hai
chữ đó là hình hai con bọ cạp vàng nhạt ôm chặt lấy nhau. Sau ngày đó, tôi đau
khổ, trong lòng giống như cất giấu một quả lựu đạn đã giật kíp nổ. Tôi đặc biệt
cần một cơn đau khác trên thân thể để dời sự chú ý, lúc đó tôi không có tiền,
chỉ tới một cửa hàng xăm nhìn có vẻ không được chính quy cho lắm. Mặt tiền của
cửa hàng nhỏ hẹp, khói thuốc lượn lờ, bóng đèn lơ lửng trong không gian thấp
bé, cực kỳ giống nơi tụ họp của dân xã hội đen trong những bộ phim hành động Hồng
Kông. Tôi hỏi người ta xăm ở đâu là đau nhất. Anh ta nói những nơi chạm tới
xương đều đau. Tôi suy nghĩ một chút rồi giơ mắt cá chân ra cho anh ta. Tay
chân tôi thường xuyên lạnh ngắt, điều này phù hợp với tâm trạng khi đi xăm của
tôi, hơn nữa cũng đủ đau đớn, đủ để phóng thích Nitroglycerin đang ngập đầy
trong lòng tôi.
Chữ số La Mã XX biểu thị cho con số hai mươi, tôi đã bắt đầu
tình yêu của tôi vào độ tuổi đẹp nhất. X là “Hân” của “Lô Hân Nhiên”, cũng là
“Khiếu” của “Ôn Khiếu Thiên”, chúng tôi đều thuộc chòm sao bọ cạp, màu sắc may
mắn của chúng tôi là vàng nhạt. Vì vậy tôi mới xăm hình vẽ như vậy. Tiếc rằng
đã lâu, màu sắc bắt đầu phai đi, con bọ cạp biến thành những chấm nhỏ. Giống
như rất nhiều cuộc tình tưởng rằng sông cạn đá mòn thế nhưng cũng sẽ xoay vần.
Nếu không phải nhìn gần thật kỹ, hầu như không nhìn thấy
hình xăm này. Nhưng Tần Thiệu vẫn phát hiện. Tôi nghi ngờ anh ta phát hiện ra
khi tháo tất cho tôi, thế nhưng Tần Thiệu cuồng sạch, không có lý nào lại làm
chuyện như vậy.Việc này thật kỳ quái.
Tôi mở to hai mắt nói: “Hình xăm này là tên hồi bé của tôi.
Tên thân mật của tôi là Hân Hân.”
Tần Thiệu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi, giống như nhìn
thẳng vào tim tôi. Tôi không biết thị giác của anh ta nhạy bén đến mức độ nào,
chỉ có thể liều mạng thử một lần.
Gương mặt tôi rất nhỏ, đôi mắt lại quá lớn, cửa sổ tâm hồn
quá lớn luôn dễ dàng để lọt thông tin.
Tần Thiệu híp mắt nói: “Xóa đi.”
Cuối cùng tôi cũng không lừa được anh ta. Anh ta đã biết tên
của Ôn Khiếu Thiên. Tất cả đàn ông đều không thích vợ ngoại tình, cho dù là
tình nhân.
Tôi còn chưa bỏ cuộc mà hỏi: “Không xóa có được không, nó đã
nhạt đến mức gần như không còn nhìn thấy nữa rồi. Hơn nữa xóa đi sẽ rất đau.”
Vẻ mặt Tần Thiệu không thay đổi: “Khi xăm không sợ đau, giờ
xóa còn sợ?”
Tôi hiểu tôi không có bất kỳ lý do gì để từ chối việc này.
Nhưng tôi đã mất đi mọi thứ của Ôn Khiếu Thiên. Một ngày anh đột nhiên biến mất,
ngay cả máy tính, sách vở, quần áo trong ký túc xá đều không còn, mà tôi đã
thiêu hủy toàn bộ quà tặng và ảnh chụp của anh, tôi thật sự muốn giữ lại một
chút gì đó đáng để kỷ niệm.
Tính ngang bướng của tôi nổi lên, nói: “Tôi không xóa. Mặc kệ
anh.”
Tôi sợ anh ta sẽ dùng tiền chèn ép tôi, tôi vốn chỉ là nhân
viên tạm thời, khai trừ là phương pháp hiệu quả nhất khi ông chủ muốn đối phó với
nhân viên không nghe lời.
Tần Thiệu nói: “Nếu cô không xóa, ngay bây giờ tôi sẽ gọi
người tới xóa.”
Tôi trừng mắt nhìn anh ta. Tôi không còn cách nào khác, đành
phải dùng ánh mắt tàn bạo lườm anh ta. Tôi tin rằng anh ta nói được làm được,
nhưng không ngờ anh ta lại thực hiện nhanh như vậy. Anh ta chỉ liếc mắt nhìn quản
gia đứng bên cạnh một cái, quản gia lập tức lui xuống.
Tôi vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn anh ta, trừng đến mức mắt
tôi mỏi nhừ. Tôi không biết làm vậy thì chứng minh được điều gì, nhưng nếu tôi
không làm gì thì có vẻ không có khí thế, là một con dê béo chờ người tới làm thịt.
Chưa tới hai mươi phút, một người mặc áo blouse đẩy một bàn
dụng cụ đi vào. Tôi hoài nghi bọn họ có phi cơ, trực thăng, hoặc là quản gia
này tốt nghiệp từ một trường quản gia chuyên nghiệp của anh, cùng trình độ với
quản gia của Batman, cũng có thể trong núi này còn che giấu một nơi đầy những
người có tay nghề thiện nghệ như Lương Sơn Bạc, vậy mới có thể trong một khoảng
thời gian ngắn gọi được một người và một bàn dụng cụ thế này, còn có thể phái bọn
họ tới một căn biệt thự giữa sườn núi.
Khi áo blouse tới gần tôi, tôi đạp anh ta một cái. Cuối cùng
Tần Thiệu cũng tức giận, anh ta dùng hành động nói cho tôi biết, lời anh ta nói
là quyết định tối cao. Anh ta dùng một tay giữ lấy tôi, khiến tôi dùng sức thế
nào cũng không thể giãy ra được. Tiếng máy laser tổn thương làn da truyền đến
như đang cười nhạo sự bất lực của tôi. Nhưng tôi đã không khóc ra được.
Tôi chỉ nghĩ, nếu tất cả ký ức đều có thể xóa đi như thế thì
thật là tốt.
Xóa hình xăm xong, tôi bị đuổi về trường học. Tôi ở trong ký
túc xá gặp ác mộng giữa ban ngày. Tôi mơ thấy Tần Thiệu hóa thành một con hổ cắn
xé cái cổ tôi, máu tươi tuôn trào. Còn Ôn Khiếu Thiên thì đứng bên cạnh nhưng
không làm gì, chỉ lạnh lùng vô tình nhìn từng miếng thịt của tôi bị cắn xuống,
tôi còn vươn một tay ra, cố gắng với tới chỗ anh.
Tôi bị Ngải Tĩnh lay tỉnh. Con bé lo lắng cầm một cốc nước lạnh
nhìn tôi: “Hân Nhiên, cậu làm sao vậy?”
Tôi lau mồ hôi, lắc đầu, nhận lấy cốc nước uống một hơi cạn
sạch.
Ngải Tĩnh nói: “Lần trước tớ nói cậu ăn nhầm thuốc nổ, cứ mở
miệng là mắng chửi người, ngay cả thầy tướng số cũng mắng, nhưng gần đây cậu
cũng quá kỳ quái. Sắc mặt không tốt lắm, nói năng cũng không có sức lực. Có phải
xảy ra chuyện gì không?”
Tôi nhớ lại một tháng trước, quả thật tôi còn có chút thần sắc,
ít nhất còn có sức lượn diễn đàn, học những tiếng lóng mới lưu hành trên mạng.
Mới có một tháng, tôi đã thành tù nhân của Tần Thiệu.
Tôi nói: “Bố tớ bị bệnh. Tớ có chút lo lắng.”
Ngải Tĩnh lo lắng hỏi thăm: “Chú không sao chứ?”
Tôi miễn cưỡng cười cười, nói: “Không có việc gì, lớn tuổi rồi,
luôn bị vài bệnh vặt vãnh quấy rầy. Đúng rồi, cậu và Lưu Chí thế nào rồi?”
Ngải Tĩnh vừa nghe nhắc đến Lưu Chí lập tức liếc mắt nhìn
tôi nói: “Đừng nhắc đến nữa, tên đó một chút lãng mạn cũng không có, cứ hở ra
là lại thao thao bất tuyệt với tớ về mạch điện cái gì đó, cậu nói xem tớ có gì
bàn luận với anh ấy về vấn đề này?”
Tôi nói: “Mãi rồi thành quen thôi, ban đầu đều như vậy cả.
Nhẫn nhịn một chút rồi sẽ qua cả thôi.”
Tôi đã dùng những lời này nhắc nhở bản thân bảy năm. Hiện giờ
tôi cảm thấy tác dụng của những lời này đối với tôi đã là rất nhỏ, có lẽ đã
dùng quá nhiều, khiến cho cơ thể tự sản sinh chất đề kháng.
Sau khi rời khỏi giường, tôi gõ hai chữ “Tần Thiệu” vào
trang tư liệu của trường, trên đó lập tức hiện ra, Tần Thiệu, sinh ngày 19
tháng 6 năm 1975, từng học khoa quản trị kinh doanh thuộc đại học A, dùng thành
tích xuất sắc trúng tuyển đại học Harvard, năm 2004 nhận được học vị tiến sĩ bộ
môn quản trị kinh doanh của đại học Wharton trực thuộc đại học Pennsylvania và
học vị tiến sĩ bộ môn tài chính của đại học Cambrigde trở về nước, một năm sau
sát nhập tập đoàn Hằng Viễn của gia đình và tập đoàn khoa học kỹ thuật Lục
Dương, sáng lập ngành công nghiệp quy mô lớn mang tên “tập đoàn Thiệu Dương”.
Năm 2005, Tần Thiệu không quên trường cũ, giúp đại học A xây mới tòa nhà khoa
quản trị kinh doanh, trong vài năm tiếp theo, “tập đoàn Thiệu Dương” của Tần
Thiệu nhận vào hơn một trăm sinh viên tốt nghiệp từ khoa quản trị kinh doanh của
trường, quyên góp giúp đỡ hàng nghìn sinh viên nghèo khó, có vô cùng nhiều cống
hiến không thể xóa nhòa đối với sự phát triển của đại học A.
Tôi rất ít khi quan tâm tới những nhân vật danh dự, có uy
tín đối với nhà trường, khác nghề như cách núi, sinh viên khoa quản trị kinh
doanh mỗi ngày hẳn là học tập dưới ánh sáng soi đường của Tần Thiệu, lấy mục
tiêu có một chỗ đứng trong tập đoàn Thiệu Dương là đích đến để cố gắng. Tôi vẫn
biết Tần Thiệu không phải kẻ có tiền bình thường, lại không ngờ anh ta chính là
người sáng lập tập đoàn Thiệu Dương. Tập đoàn Hằng Viễn và tập đoàn khoa học kỹ
thuật Lục Dương vốn là hai công ty vô cùng nổi danh trong thành phố A, tôi
không biết Tần Thiệu đã dùng biện pháp gì mới có thể khiến hai công ty mạnh như
vậy liên hợp, sáng lập ra một công ty mới càng lớn mạnh hơn, nhưng tôi tin anh
ta có bản lĩnh như vậy.
Tôi nghĩ nếu Tần Thiệu muốn kết thúc cuộc đời tôi trong trường
này thật sự dễ như trở bàn tay, giống như giẫm chết một con kiến, chỉ cần vung
tay một cái là xong việc.