Nhân tình ở
Hoa không nở
Mùa xuân qua, phải đợi chờ.
~~~ “Ánh trăng nói” – Vương Uyển Chi ~~~
Một ngày sau, Tần Thiệu lại phái người tới đón tôi đi. Tôi
nghĩ rất có thể anh ta muốn thanh toán nợ nần với tôi, trong lòng thấp thỏm bất
an, ngay cả giọng nói cũng run run.
Chiếc xe không dừng lại trước biệt thự mà tiếp tục dọc theo
đường núi, vòng lên trên, sau khi rẽ trái rẽ phải vài lần thì dừng lại. Tần Thiệu
đang đứng ở kia chờ tôi.
Anh ta mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, dáng vẻ chờ
tôi giống như mệnh quan cao cấp của triều đình đội mũ gắn lông công ba mắt chờ
trọng phạm bị mang lên nha môn trong “Thẩm tử quan”.
Nói đúng ra, nơi anh ta dẫn tôi vào quả thật cũng rất giống
mấy nơi như nha môn, lao ngục. Xung quanh là hàng rào cao cao, ngoài cửa là
xích sắt quấn quanh, còn treo một ổ khóa rất nặng.
Bảo vệ cửa nhìn thấy anh ta tới, lập tức mở khóa, để chúng
tôi đi vào. Tôi nghĩ Tần Thiệu sẽ không nhốt tôi ở đây đấy chứ? Tuy tôi luôn
nói tôi là tù nhân nhưng cũng không thể hiểu theo mặt chữ nha.
Tôi len lén liếc mắt nhìn anh ta: “Hạn chế tự do cá nhân của
người khác là phạm pháp.”
Anh ta dừng lại, xoay người nhìn tôi. Thật ra chiều cao của
tôi đã là một mét bảy, vậy mà vẫn phải ngửa cổ lên mới có thể nhìn rõ gương mặt
anh ta.
Anh ta hừ một tiếng: “Giờ mới biết sợ, muộn rồi.”
Tôi nghe vậy càng hoảng, một đoạn phim giết người diệt khẩu
lướt qua trong đầu, tôi sợ sệt nói: “Anh làm ăn lớn như vậy, đừng vì một người
như tôi mà làm chuyện thiếu suy nghĩ. Lưới trời thưa nhưng khó lọt, thiên lý
sáng tỏ, pháp luật khó thoát, người đang làm trời đang nhìn, không tin ngẩng đầu
nhìn lên xem trời xanh tha cho ai…”
Tôi lại bắt đầu không khống chế được mà phun ra những từ ngữ
kỳ quái.
Anh ta lại nhìn tôi như nhìn quái vật, gần giống như buổi
liên hoan chào đón tân sinh viên lần trước.
Anh ta bỗng vươn tay ra, tôi vội vàng lùi về sau. Tay anh ta
cứng nhắc giữa không trung. Tôi nhìn độ cao kia, có vẻ không phải định bóp cổ
tôi mà là muốn nắm lấy đầu tôi.
Nhưng gần chỗ chúng tôi đang đi cũng không có vật gì hình trụ
để có thể đập đầu vào.
Anh ta lạnh lùng thu tay lại, liếc mắt nhìn tôi, im lặng dẫn
tôi vào trong lớp hàng rào thứ hai. Hàng rào vừa được bảo vệ mở khóa, bên trong
lập tức nhào ra hai con vật đen sì, quấn quýt quanh anh ta.
Tôi lại càng hoảng sợ, trốn phía sau anh ta theo bản năng.
Anh ta ở phía trước làm một động tác, hai con vật kia ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tôi thò đầu ra nhìn. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn thấy
đã tôi đã suýt chết ngất. Hai con vật kia thì ra là sói. May mà tôi đã từng là
một kẻ có tiền, từng nghe nói có mấy tên tư bản nhàn đến sắp chết vì buồn thường
nuôi sói để thỏa mãn khát vọng chinh phục của bản thân, vì vậy tôi mới cố ý tìm
mấy bức ảnh sói trên mạng, nếu không nhìn mấy con sói mắt xanh này còn tưởng là
một giống chó cao cấp nào ấy chứ.
Tần Thiệu lấy từ chỗ bảo vệ một miếng thịt sống, ném về phía
xa. Hai con sói đứng dậy vù chạy. Chưa đến vài phút đã ăn xong, rồi lại ngoan
ngoãn chạy về, ghé vào hai bên chân Tần Thiệu.
Chân tôi có chút nhũn ra. Nhưng Tần Thiệu không nói gì, chỉ
lẳng lặng cho sói ăn, huấn luyện những tư thế cơ bản.
Tôi cảm thấy mỗi một phút đều như đứng trên đống lửa, như ngồi
đống than trên miếng băng mỏng. Cứ thế, một tiếng sau, cuối cùng Tần Thiệu cũng
đứng lên. Tôi vội vàng theo sát phía sau.
Tài xế đang chờ bên ngoài, chúng tôi im lặng ngồi vào xe. Tới
trước biệt thự, xe dừng lại. Trước khi xuống xe, Tần Thiệu nói với tôi: “Sau
này mỗi tối thứ Bảy tới đây qua đêm. Hôm nay cô về trường trước đi.”
Tôi bị dọa đến mức choáng váng, anh ta nói gì cũng gật đầu.
Xe chạy được hơn nửa tiếng sau tôi mới chậm rãi ý thức được
sự an toàn một lần nữa. Tôi hiểu được ý của Tần Thiệu. Anh ta lười mở miệng với
tôi, chỉ cần đưa tôi ra ngoài một lần đã khiến tôi hiểu được sự phản kháng ngày
hôm qua ngu xuẩn đến mức nào. Anh ta dùng hành động thực tế để chứng minh cho
tôi thấy, ngay cả loài sói tàn bạo cũng bị anh ta thu phục, chỉ một con người
bé nhỏ, lại là một người bị anh ta nắm nhược điểm trong tay, có thể làm gì anh
ta, muốn đối nghịch với anh ta, đúng là kẻ ngốc nằm mơ. Tôi vẫn cho rằng cuộc sống
không còn gì luyến tiếc, cho rằng dù có bị chặt đầu cũng chỉ là thêm một vết
thương to bằng miệng bát, sống không luyến tiếc chết cũng chẳng sợ, biểu hiện
như liệt sĩ chống Nhật. Nhưng vừa nhìn thấy mấy con sói, tôi đã hoảng sợ như vậy.
Nhất định Tần Thiệu còn chẳng thèm phí hơi mà chế nhạo tôi. Anh ta chỉ muốn
dùng một màn kịch như vậy để nói cho tôi biết, tôi là một kẻ yếu đuối, bất lực
đến mức nào, hoàn toàn không xứng làm đối thủ của anh ta.
Tôi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cảm nhận sâu sắc được tôi đã
gặp phải một đối thủ như thế nào. Tần Thiệu là một tên cầm thú còn cầm thú hơn
cả cầm thú. Anh ta có tính hoang dã của động vật, hoàn toàn nắm giữ tình huống,
sử dụng phương pháp tàn nhẫn nhất nhưng cũng hiệu quả nhất, không chút nao
núng.
Thứ Bảy lập tức biến thành ngày báo tử mỗi tuần của tôi.
Tôi không dám đi, lại không dám không đi, tôi nhìn căn biệt
thự của anh ta, nó không còn giống trại giam như tôi hình dung trước đây, mà giống
pháp trường tàn khốc hơn. Lý trí nói, cho dù tôi có thật sự làm sai, anh ta
cũng sẽ không thật sự đóng cửa thả sói ra dọa tôi, nhưng tôi vô cùng sợ phương
pháp làm việc của anh ta, đe dọa và uy hiếp trắng trợn, thâm độc đến mức không
giống một tinh anh ngành thương nghiệp mà giống thủ lĩnh băng nhóm xã hội đen của
Nhật hơn. Nếu làm trái với mong muốn của anh ta, tôi không biết anh ta sẽ dùng
biện pháp gì để trừng phạt tôi. Tôi không tưởng tượng được thủ đoạn của anh ta.
Anh ta ở bên ngoài phạm vi người thường như chúng ta có thể lý giải.
Tôi bước vào phòng ngủ, Tần Thiệu đeo mắt kính gọng vàng ngồi
trên giường đọc sách. Kẻ bại hoại có văn hóa chính là để hình dung loại người
thế này. Người như vậy ai ngờ rằng lại có một trái tim méo mó đến vậy?
Thấy tôi vào, Tần Thiệu nói với tôi: “Đi tắm đi.”
Tôi nghe lời đi vào phòng tắm. Trong phòng tắm không có gì
thay đổi, chỉ khác mỗi nhãn hiệu sữa tắm. Trước đây đều là những loại hóa phẩm
đầy tiếng Anh và tiếng Pháp, nay đổi thành loại tôi thường dùng, ngay cả hương
thảo mộc cũng giống. Khi nhà tôi ở nông thôn thường dùng xà bông của loại sản
phẩm trong nước này, lúc có tiền đổi thành sữa tắm, hiện giờ tất cả đồ hóa mỹ
phẩm trong nước là hợp túi tiền nhất, tôi vẫn tiếp tục thói quen đó, không ngờ
Tần Thiệu cũng dùng loại nhãn hiệu này.
Tôi không dám nghĩ anh ta đổi sữa tắm vì tôi. Nhãn hiệu sữa
tắm rất nhiều, hương thơm lại càng rắc rối hơn. Nếu anh ta có thể dựa vào khứu
giác để xác định, tôi càng cảm thấy sợ. Tôi thà tin rằng đây chỉ là trùng hợp
thôi.
Tôi trở về phòng ngủ, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh ta.
Tôi nghĩ nếu tôi lại nôn ra giữa đường nữa thì phải làm sao bây giờ? Một tên cầm
thú có bệnh cuồng sạch nghiêm trọng, làm thế nào có thể chịu được chuyện lặp đi
lặp lại nhiều lần như vậy?
Cầm thú khép quyển sách lại, tháo kính xuống, tắt đèn.
Toàn thân tôi căng cứng, mắt nhắm chặt, trái tim nảy lên như
sắp bắn ra.
Một tay Tần Thiệu đặt lên eo tôi, hơi thở phà vào bên tai
tôi.
Tôi chờ động tác tiếp theo của anh ta, thế nhưng nó lề mề
không đến.
Tôi quay đầu sang nhìn, Tần Thiệu đã chuyển sang trạng thái
vô hại, ôm tôi ngủ. Tôi không thể tin nổi, nhưng anh ta thật sự bình thản nằm
bên cạnh tôi.
Tôi nhìn trần nhà, nghĩ rằng một vở kịch nữa lại bắt đầu.
Tần Thiệu bỗng nói: “Thả lỏng.”
Tôi hít thở sâu, nói thật, tình huống như vậy khiến tôi
không cách nào thả lỏng. Giống như một con hổ bỗng biến thành con mèo nhỏ liếm
lông tơ, ai mà chịu được.
Mặc kệ thế nào, dù sao cũng tốt hơn trạng thái trước kia, ít
nhất cũng không phát sinh chuyện khiến tôi buồn nôn. Nếu đã vậy, tôi cũng ngủ
đi, dù sao cũng không thể không ngủ được.
Mấy tuần tiếp theo, lần nào Tần Thiệu cũng phái người dùng
xe riêng tới trường đón tôi, sau đó, tôi tắm rửa, trở thành gối ôm cho anh ta,
tôi vừa cảm giác tỉnh ngủ, anh ta đã rời giường. Sau đó, tôi và anh ta cùng
nhau ăn sáng. Ăn xong, anh ta lại bảo lái xe đuổi tôi về trường. Tôi nghĩ nếu Tần
Thiệu không bị tâm thần phân liệt thì chính tôi là kẻ bị tâm thần phân liệt.
Trong chuyện này, nhất định phải có một người có vấn đề. Nếu không, trước sau
sao có thể tương phản lớn như vậy?
Mà nếu Tần Thiệu thật sự bị thần kinh, tôi hy vọng anh ta
vĩnh viễn ở trong trạng thái đó, đừng tỉnh lại. Tôi không quan tâm vì sao anh
ta dùng số tiền lớn như vậy chỉ để mỗi tuần gọi tôi tới làm gối ôm. Tôi chỉ cần
anh ta tiếp tục như vậy bốn tháng nữa là được. Khi đó, tôi đã có đủ chi phí phẫu
thuật, cũng có thể làm phẫu thuật ghép thận, vĩnh viễn vẫy tay chào tạm biệt những
ngày lo lắng hãi hùng.
Đảo mắt đã tới cuối tháng Mười, trong một đêm, lá cây trong
trường nhuốm vàng. Gió thu thổi qua, rụng xuống vô số. Trên mặt đất tràn ngập
lá rụng, bước lên đó tạo ra những tiếp xoạt xoạt. Gió thu khi lớn khi nhỏ, lớn
có thể thổi tung lá rụng lên mái nhà, nhỏ lại không đủ để khẽ chạm một phiến
lá. Khí trời cũng khi ấm khi lạnh, học sinh của tôi đã có mấy người bị cảm lạnh.
Nhưng dù sao vẫn là tuổi trẻ, dùng chút nước ấm, pha nước uống thuốc, ngày hôm
sau lại không có chuyện gì, lại có thể năng nổ chạy nhảy.
Lớp tôi chủ nhiệm sôi nổi một cách khác thường, dưới sự lãnh
đạo của Khúc Thế Thành, động một cái lại mời tôi tham gia đại hội toàn khoa.
Cũng không có gì khác ngoài thi đấu giữa câu lạc bộ bóng rổ hoặc điền kinh gì
đó, cuộc sống sinh viên nói phong phú thì phong phú, nói đơn giản thì cũng chỉ
có vài môn như vậy lật đi lật lại.
Tôi không biết ngày đó Khúc Thế Thành có phát hiện chuyện xảy
ra trong chiếc Bentley hay không. Nếu nhìn theo tình hình hiện tại, khả năng
không nhìn thấy có vẻ lớn hơn. Nhưng tôi cũng không thể yên tâm hoàn toàn. Bởi
vì tôi không thể quên được dáng vẻ cau mày đứng ngoài xe của cậu ta. Cậu ta và
Ôn Khiếu Thiên thật sự rất giống nhau, Đôi khi, nhìn các sinh viên ngồi thảo luận
trong lớp, tôi thường nhìn cậu ta đến thất thần, từng cái nhíu mày, từng nụ cười
đều khiến tôi liên tưởng đến Ôn Khiếu Thiên. Nhưng Ôn Khiếu Thiên từng nói với
tôi anh là con trai duy nhất, ngay cả anh họ, em họ cũng không có, vì vậy Khúc
Thế Thành tuyệt đối không thể có quan hệ thân thích với Ôn Khiếu Thiên.
Tôi chỉ nghĩ đây là một bài toán khó mà ông Trời ban xuống để
thử thách tôi. Ông ta để một người giống người bạn yêu ở bên cạnh bạn, trắc
nghiệm xem rốt cuộc bạn yêu thể xác hay linh hồn người ta, giống như những sự
tích thần tiên truyền miệng. Người yêu linh hồn thường có thể liếc mắt một cái
là nhận ra, không có chút lưu luyến với người giả mạo kia. Tôi nghĩ có lẽ tôi vừa
yêu linh hồn, vừa yêu thể xác của Ôn Khiếu Thiên. Tôi nhìn Khúc Thế Thành, luôn
có một ham muốn vươn tay sờ vào gương mặt và mái tóc ngắn của cậu ta. Có những
khi bọn họ phải gọi tôi vài lần mới có thể đánh thức linh hồn đã treo ngược
cành cây của tôi.
Tôi nghĩ tới câu nói kia của Trịnh Ngôn Kỳ: “Hiện giờ đang
thịnh hành tình yêu chị em, trâu già gặm cỏ non gì đó là cám dỗ nhất.”
Tôi nghĩ tôi nên chém cô ta thành nghìn mảnh.
Tôi vẫn định kỳ báo danh chỗ Tần Thiệu mỗi tuần một lần. Có
một ngày, sau khi ăn sáng xong, Tần Thiệu đưa tôi đi mua quần áo. Đã lâu tôi
không tới trung tâm thương mại cao cấp, nhưng vẫn có thể phân biệt được đẳng cấp
của từng cửa hàng. Lúc đó, tôi vừa bước vào cửa đã biết giá của nhãn hiệu này
không rẻ, vì vậy tôi lén nói với nhân viên bán hàng chỉ cần mang đến cho tôi
món đồ đắt nhất là được. Từ lúc phá sản, tôi biết được rằng quần áo hàng hiệu
cũng là một loại tài sản cố định, trong tình thế bần cùng có thể chuyển đổi
thành tiền mặt. Đại khái là Tần Thiệu cũng hiểu được tính toán của tôi, rất
nhanh đã nói với nhân viên bán hàng, mang tới thứ rẻ tiền nhất. Nhân viên ở đây
đều đã trải qua một khóa huấn luyện chuyên nghiệp, thường không biểu hiện ra bất
cứ cảm xúc chủ quan nào, nhưng sau khi cô ấy nghe Tần Thiệu nói vậy, vẻ mặt
thoáng biến đổi một chút, có lẽ khách hàng tới đây đều là những cô nàng kiêu ngạo,
thử hết bộ này đến bộ khác, còn đàn ông chỉ việc ngắm nhìn và quẹt thẻ là được,
chưa bao giờ xuất hiện trường hợp yêu cầu mặt hàng rẻ tiền nhất để làm phụ nữ
khó xử. Nhưng tôi lại nghĩ cô bé này va chạm với đời quá ít, thật ra trong rất
nhiều cửa hàng bình ổn giá, “rẻ tiền nhất” có thể coi là một câu cửa miệng.
Tôi vẫn rất hài lòng, cho dù là món đồ rẻ tiền nhất ở đây
cũng phải đáng giá năm con số, chờ hết hạn nửa năm, nếu tôi còn chưa cắt mác, bộ
quần áo này vẫn có thể bán được khối tiền. Nhưng khi Tần Thiệu nhận lấy túi quần
áo, anh ta lập tức xé mác đi, còn dùng ánh mắt châm chọc nhìn tôi rồi ném cái
túi lại cho tôi. Chỉ một hành động này của anh ta mà giá trị bộ quần áo này xuống
dốc không phanh, tôi vô cùng tức giận mà không dám nói, đành phải xách theo túi
đi theo anh ta mua quần áo như bảo mẫu.
Có điều, ít nhất tôi đã dám nói chuyện với anh ta một lần nữa.
Tôi hỏi anh ta tối thứ Bảy tuần này có thể chuyển thành tối thứ Sáu được không.
Tôi còn chưa nói lý do, anh ta đã trực tiếp từ chối. Tôi hỏi anh ta vì sao, anh
ta nói bởi vì sáng thứ Bảy hàng tuần anh ta đều ăn sáng, đánh golf với bạn bè.
Tôi không hiểu sáng thứ Bảy anh ta ăn sáng với bạn đánh golf thì liên quan gì tới
chuyện tôi ngủ cùng anh ta tối hôm đó. Anh ta cũng chẳng có lý do nào để nhất định
phải ăn sáng cùng tôi. Thế nhưng tôi không dám hỏi nhiều, chỉ coi như tính cách
quái dị của anh ta phát tác. Chỉ cần anh ta không chạm vào người tôi, tôi đã biết
ơn lắm rồi, thời gian hay bất cứ thứ gì khác đều có thể điều chỉnh được.
Tôi chỉ nghĩ tối thứ Bảy là sinh nhật Ôn Khiếu Thiên, nằm
bên cạnh Tần Thiệu khiến tôi có chút khó chịu. Nhưng hiện giờ tôi đã có thể khắc
phục được vấn đề này. Tôi nghĩ anh ta cũng đã thuần hóa tôi rồi.
Những ngày an ổn luôn trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt một
cái, quyển lịch đã lật tới ngày 23 tháng 10. Tiết Sương Giáng đã đến, hơi nước
kết thành sương, sương muối tàn sát cây cỏ. Khí trời lạnh đi rất nhanh. Ba mươi
tuổi đã có chút sợ lạnh, tôi mặc một chiếc áo gió rất dày đi tới đi lui giữa ký
túc xá và thư viện, bỗng Diệp Cầm Cầm chạy tới kéo tay tôi. Cô bé thở hổn hển
khoa tay múa chân nói với tôi: “Cô giáo, không xong rồi, Khúc Thế Thành đang
đánh nhau với người ta trên sân tennis. Đánh nhau lớn lắm, Khúc Thế Thành chảy
rất nhiều máu.”
Tôi vội vàng chạy tới sân tennis. Chỗ đó vốn là nơi tôi vẫn
lẩn tránh, nhưng hôm nay không còn lựa chọn nào khác.
Tôi vừa bước vào sân đã thấy Khúc Thế Thành như đang diễn
“trường đại học nhiệt huyết”, máu trên đầu nhỏ từng giọt vào chiếc áo khoác nhạt
màu của cậu ta. Tên nhóc này còn cầm một cái vợt tennis, tức giận trừng mắt
nhìn đối phương, cùng bên kia đấu mắt.
Tôi cứ tưởng rằng những chuyện đánh nhau như thế này đã mất
tích trong bậc đại học. Nhất là nơi có phong cách tràn đầy tri thức như đại học
A, mọi người đều theo chủ nghĩa hòa bình, thích dùng tài hùng biện, không thích
động tay động chân, không ngờ thời kỳ phản nghịch của Khúc Thế Thành còn chưa
qua, tranh cãi với người ta đến mức dùng vũ lực.
Dù sao tôi cũng lớn hơn bọn trẻ mười tuổi, hơn nữa ít nhất
tôi còn là chủ nhiệm lớp, tôi bày tư thế, lớn tiếng nói: “Các em đều không muốn
tốt nghiệp nữa đúng không, không sợ bôi vào hồ sơ vài vệt đen đúng không?” Tôi
vừa dọa như vậy, bọn trẻ lập tức tan tác giải tán.
Tôi và Diệp Cầm Cầm dìu hai bên cậu ta tới phòng y tế của
trường, sau rồi nghĩ lại, nhỡ may phòng y tế báo lên trên, đến lúc đó, chuyện từ
cái miệng quạ đen của tôi phun ra sẽ trở thành sự thật, vậy lại càng to chuyện,
tôi lại vội vàng chạy tới cổng trường bắt xe.
Tới bệnh viện, Khúc Thế Thành đã ngất đi. Khi còn là nghiên
cứu sinh, tôi từng làm thêm tại một phòng khám nhỏ một thời gian, nhìn thấy
tình hình như vậy vẫn có thể bình tĩnh tìm một giường trống, treo biển cấp cứu
rồi đi tìm bác sĩ.
Bác sĩ bảo chúng tôi đưa Khúc Thế Thành tới phòng CT làm kiểm
tra, nói rằng chỉ là chấn động não rất nhỏ, có lẽ bị vật cứng đập vào. Nơi rách
da đầu cũng vừa khéo ở chỗ mạch máu phân bố dày đặc, máu chảy nhìn có vẻ nhiều
nhưng thật ra chưa đến mức phải khâu. Có điều, do chấn động não nên tốt nhất vẫn
nên ở lại bệnh viện một ngày để quan sát.
Tôi thở phào một hơi, sau đó mới có thời gian hỏi Diệp Cầm Cầm:
“Vì sao bọn họ lại đánh nhau?”
Diệp Cầm Cầm ấp úng nói không nổi một câu hoàn chỉnh.
Tôi nói: “Em cứ thành thật nói đi, cô thấy có vẻ em biết rõ
đầu đuôi sự việc.”
Sinh viên mới từ cấp ba lên, sự ngây thơ còn chưa mất đi
hoàn toàn, rất dễ bị đe dọa. Cô bé cúi đầu nói: “Mấy người kia nói cô giáo qua
lại với đại gia ở ngoài, mấy lần bọn họ thấy có xe xịn tới đón cô đi. Khúc Thế
Thành nghe được, cậu ấy ra tay đánh trước. Bọn họ thấy dùng tới vũ lực, ỷ vào
nhiều người nên đánh trả.”
Tôi nghe vậy, nghĩ rằng nếu đây là lời đồn đại tôi còn có thể
căm giận quát một tiếng “đồn đại quá đáng”, nhưng lời này cũng chẳng khác hiện
thực là bao, ngay cả tư cách phản bác tôi cũng không có.
Tôi nói với Diệp Cầm Cầm: “Em về trước đi. Chuyện này không
nên nói với những bạn học khác. Khúc Thế Thành là lớp trưởng, nếu việc này truyền
ra ngoài sẽ không có lợi cho công tác của cậu ấy sau này. Tối nay cô ở đây
trông bệnh.”
Diệp Cầm Cầm gật đầu, liếc nhìn cái đầu bị băng bó như xác ướp
của Khúc Thế Thành một cái rồi mới lưu luyến ra về.
Tôi ngồi bên giường, trong đầu khẳng định rằng ngày đó Khúc
Thế Thành đã nhìn thấy. Chỉ là, cậu ta chọn cách im lặng, coi tôi là một giáo viên
mà thôi. Thế nhưng tôi có đức hạnh gì mà dám nhận một tiếng cô giáo này. Ngay cả
một con người tôi cũng không giống nữa là.
Tôi nhìn Khúc Thế Thành mặc bộ quần áo tennis yên lặng nằm
trên giường. Nhìn một lúc sau lại nghĩ tới những ngày đầu tiên khi tôi theo đuổi
Ôn Khiếu Thiên.
Khi đó, tôi bị dáng vẻ chơi piano của Ôn Khiếu Thiên trên
sân khấu làm cho mê mệt, ngày ngày nghĩ cách tạo cơ hội tiếp cận anh. Tôi từng
nói, tôi không có ham muốn gì quá mãnh liệt, chỉ có Ôn Khiếu Thiên là một ngoại
lệ. Tôi giống như bị cuồng theo dõi, ngày nào cũng len lén theo sát Ôn Khiếu
Thiên, nhìn xem bình thường anh làm gì, tất cả đều ghi lại. Tôi thấy thời khóa
biểu của anh và tôi gần như trùng nhau, hoàn toàn không có cơ hội tới lớp anh học
ké một buổi. Mà khi đó tôi vẫn là sinh viên năm nhất, ý đồ trốn học cũng không
được thuận buồm xuôi gió. Sau này tôi phát hiện ra một quy luật, thứ Tư và thứ
Sáu hàng tuần anh đều cùng một nữ sinh tới sân chơi tennis. Nữ sinh kia tên Ngải
Tĩnh, là đội trưởng câu lạc bộ tennis, mới năm thứ nhất đã có thể làm đội trưởng,
có thể thấy rằng trình độ rất cao.
Tôi không biết cô gái tên Ngải Tĩnh này và Ôn Khiếu Thiên có
quan hệ gì, là tập luyện thuần túy hay dùng danh nghĩa tập luyện để ý đồ bất
chính như tôi. Toàn đại học A chỉ có vẻn vẹn một sân tennis. Cuối tuần gần như
đã bị đặt trước, vì vậy Ôn Khiếu Thiên chỉ có thể chọn hai ngày thứ Tư và thứ
Sáu mà anh không phải đi học. Lúc đó tôi muốn học theo bộ phim “nụ hôn định mệnh”,
nấp ở gần sân tennis, chờ anh đi ra rồi va vào anh, phát ra tia lửa tình. Dù
sao khi đó anh và anh chàng đẹp trai Kashiwabara Takashi cũng có nét giống
nhau. Nhưng lần nào anh cũng coi tôi như không khi, sải từng bước dài lướt qua
tôi.
Tôi nghĩ, “nụ hôn định mệnh” lỗi thời rồi, tôi phải học “vườn
sao bằng”. Năm ấy, bộ phim truyền hình này đang nổi đình nổi đám, tôi đã xem đến
n lần, tình tiết có thể gọi là thuộc nằm lòng. Đương nhiên, tôi không thể học
Sam Thái, tôi phải học Đạo Minh Tự, người cuối cùng ôm được người đẹp vào lòng.
Vì vậy, chiêu đầu tiên tôi học Đạo Minh Tự chính là bao trọn
sân tennis. Đạo Minh Tự vì muốn ở cùng với Sam Thái mà còn bao cả một chiếc du
thuyền ấy chứ. So với du thuyền, bao một cái sân tennis thật sự không có gì
đáng nói. Mà khi đó, bố tôi thường nói, vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết sẽ
không được coi là vấn đề. Đương nhiên, nếu xét ở thời điểm hiện tại, đánh chết
tôi cũng không tin những lời này. Ngược lại tôi còn khẳng định rằng tất cả vấn
đề đều từ tiền mà ra.
Thật ra loại hành động như bao trọn sân tennis này, nhà trường
vốn không cho phép. Tất cả mọi người đều phải trả phí đúng giờ. Lúc đó, phí mỗi
tiếng là hai mươi tệ đã rất nhiều người không chi trả nổi. Nhưng tôi thấm nhuần
lời dạy của bố tôi, cầm từ trong nhà tới một hộp thuốc lá đắt tiền và một chai
rượu ngoại tặng cho bác quản lý sân bóng, còn kèm thêm năm nghìn tệ phí bao trọn
sân bóng hai ngày.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, tôi mặc một bộ đồ tennis màu
vàng nhạt, ra vẻ thờ ơ đứng giữa sân như Đạo Minh Tự, cầm một chiếc vợt mà
chính tôi cũng không biết phải cầm thế nào mới đúng cách, chờ Ôn Khiếu Thiên đến.
Ôn Khiếu Thiên cũng mặc một bộ đồ vàng nhạt, tôi nhìn anh đi
vào sân bóng, thấy rằng ngay cả quần áo cũng là đồ đôi, nghĩ thế nào cũng thấy
may mắn. Kết quả là người ta vừa bước vào, nghe tôi nói sân bóng này đã được
tôi bao trọn, lập tức quay đầu bỏ đi không nói một lời, ngay cả câu hỏi vì sao
cũng không có. Tốt xấu gì Sam Thái cũng đã lên đến thuyền rồi. Nội dung vở kịch
phát triển hoàn toàn không giống với mong đợi.
Tôi đành phải đuổi theo ngăn Ôn Khiếu Thiên lại. Tôi nói anh
là Ôn Khiếu Thiên phải không? Đánh một ván đi, em mời.
Anh do dự một chút rồi nói được.
Tôi thầm hô to một tiếng yes, vội vàng cầm vợt chạy ra phía
đối diện.
Ôn Khiếu Thiên ném quả bóng lên không trung, phong độ nhảy
lên, dùng sức đập, quả bóng bay vù về phía tôi.
Tôi trợn tròn mắt nhìn quả bóng bay về phía tôi càng ngày
càng gần, càng ngày càng gần, cuối cùng “bụp” một tiếng đập thẳng vào mũi tôi.
Tôi cảm thấy một dòng chất lỏng ấm áp chảy từ trong mũi ra, tôi đưa tay lên sờ,
suýt chút nữa tự dọa mình chết đứng.
Thật là một tình tiết cũ rích trong tiểu thuyết tình cảm.
Tôi ngẩn người chưa được bao lâu, vừa lau máu mũi vừa hô trong lòng một tiếng
yes!
Ôn Khiếu Thiên vội vàng chạy tới, luống cuống hỏi tôi: “Bạn
học, bạn không sao chứ?”
Tôi bịt mũi, máu chảy qua kẽ tay tôi nhỏ từng giọt xuống quần
áo, tôi nghèn nghẹt nói: “Em là Lô Hân Nhiên. Sinh viên năm nhất khoa xã hội học,
ở phòng 301 khu ký túc xá số 20. Anh phải chịu trách nhiệm với em.”
Tôi nghĩ, những năm tháng thơ ngây, tươi đẹp như vậy vĩnh viễn
sẽ không trở về. Tôi thích anh một cách ngốc nghếch, từng bước bám riết, từng
bước tiếp cận, dùng hết tất cả mánh khóe, dùng phương pháp của Đạo Minh Tự để
theo đuổi được Takashi.
“Hồng liễu anh đào, lục liễu ba tiêu”, biết đâu “lưu quang
dung dịch bả nhân phao”*.
Tôi ghé vào bên giường bệnh, ngay cả hít thở cũng cảm thấy
đau thấu tâm can, rồi cứ như vậy bước vào mộng đẹp.
* Trích từ bài thơ “Thuyền quá sông Ngô” – Tưởng Tiệp.
Dịch thơ Nguyễn Chí Viễn:
Một mảnh xuân sầu đợi rượu chiêu
Dòng nước chèo thuyền
Cờ rượu lầu treo
Thu Nương độ với Tần Nương kiều
Gió lại hiu hiu
Mưa lại leo teo
Tới lúc nao về tẩy khách bào
Sinh chữ ngân điều
Hương chữ tâm thiêu
Lưu quang khéo dễ đẩy người theo
Hồng đậm anh đào
Lục đậm ba tiêu
Đây là bài thơ xuất phát từ thương xuân mà cảm hoài, bày tỏ
nỗi nhớ quê nhà của kẻ tha phương.
Có lẽ hồi ức làm người ta quá mức mệt mỏi, khi tôi tỉnh lại
đã là hơn năm giờ sáng ngày hôm sau, Khúc Thế Thành đang ngồi nghiêm chỉnh trên
giường bệnh, đôi mắt cong cong nhìn tôi.
Thấy tôi tỉnh dậy, mặt cậu ta bỗng đỏ lên, lập tức quay sang
chỗ khác. Tôi nghĩ đại khái là thằng bé này đã nhìn thấy chuyện xảy ra trong xe
Bentley ngày hôm đó, cũng thật khó cho cậu ta còn phải đánh nhau vì tôi.
Tôi nói: “Tỉnh rồi? Có cần thông báo cho người nhà không?”
Cậu ta lắc đầu nói: “Người nhà em đều ở Mỹ rồi. Em còn một
ông cậu ở thành phố A, chỉ là, quên đi, em và ông ấy không có tiếng nói chung,
thông báo cho ông ấy chỉ khiến cả hai khó xử.”
Tôi nghĩ, quả là như vậy, vừa nghe đến danh xưng ông cậu đã
khiến người ta cảm thấy xa cách, chẳng khác gì một bài phát biểu.
Tôi nói: “Có đói không? Từ tối hôm qua tới giờ chưa có gì
vào bụng, phải dựa vào nước đường cầm hơi đấy.”
Cậu ta xoa bụng, gật đầu nói: “Em nhớ món cháo rau thịt xông
khói mẹ em tự tay làm, tươi ngon, đặc quánh lại không ngấy, nghĩ đến thôi đã chảy
nước miếng rồi.”
Tôi nói: “Cái này có gì khó, trên đường chỗ nào chẳng bán.”
Cậu ta bĩu môi: “Món đó trên đường không mua được. Em ăn nhiều
hàng lắm rồi, chưa từng thấy chỗ nào chính tông như mẹ em làm. Cô giáo, cô biết
làm không?”
Đương nhiên là…. không biết làm. Không phải tôi ghét dính
mùi dầu khói, chủ yếu vì ngoại trừ là một cao thủ gieo mạ, mẹ tôi còn là một
cao thủ nấu ăn, khi còn ở nông thôn, mẹ tôi chiếm giữ phòng bếp không cho người
khác bước vào. Sau này có tiền, thuê người nấu ăn, tôi lại càng không cần bước
vào phòng bếp. Hiện giờ có muốn nấu cũng không có chỗ mà nấu.
Tôi lại đột nhiên nhớ tới hôm nay là thứ Bảy, Tần Thiệu nói
sáng thứ Bảy anh ta đều đi ăn sáng, chơi golf với bạn bè. Hay là nói, nếu tôi
đi ngay lập tức là có thể mượn phòng bếp nhà anh ta một lát.
Có lẽ tôi cảm động vì Khúc Thế Thành đã đánh nhau vì tôi, muốn
biểu đạt chút thành ý, cũng có thể tôi không chịu nổi khi cậu ta dùng vẻ mặt
như vậy nói với tôi rằng cậu ta muốn ăn thứ gì đó. Tôi buột miệng đồng ý mạo hiểm
quay về chỗ Tần Thiệu làm chút đồ ăn sáng.
Tôi nói với Khúc Thế Thành: “Nếu em thật sự muốn ăn cháo cô
nấu thì chờ một lát, cô sẽ nấu cho em.”
Hai mắt Khúc Thế Thành tỏa sáng, nói với tôi: “Thật sao? Cảm
ơn cô giáo.”
Tôi nhìn đôi mắt lấp lánh của cậu ta, lại thoáng cảm thấy hốt
hoảng, nghĩ rằng lần mạo hiểm này cũng đáng.
Tôi lấy ví ra xem, trả tiền thuốc men xong, trong ví tôi còn
hơn hai trăm đồng, tuy đây là tất cả số tiền trên người, nhưng nghĩ đến cái bụng
đói sôi ùng ục của Khúc Thế Thành, tôi dứt khoát quyết định gọi taxi.
Khi tôi đứng trước camera ngoài cổng chính chào hỏi quản
gia, ông ấy có vẻ vô cùng ngạc nhiên vì mới sáng sớm tôi đã tự mình tìm tới,
nhưng vẫn mở cửa cho tôi.
Câu đầu tiên tôi hỏi quản gia là Tần Thiệu có ở nhà không.
Quản gia cung kính nói với tôi: “Lô tiểu thư, Tần tiên sinh
đã ra ngoài. Cô có việc tìm tiên sinh sao? Tôi có thể chuyển lời giúp cô.”
Tôi vội vàng nói không cần, không cần. Quản gia luôn luôn
cung kính với tôi, dù đã nhìn thấy dáng vẻ chật vật của tôi khi bị Tần Thiệu đè
ra xóa hình xăm, ông ấy vẫn trước sau như một, duy trì thái độ hiền hòa, cẩn thận.
Tôi cảm thấy ông ấy thật sự giống Sebastian hầu hạ chủ nhân như trong “Hắc quản
gia”, đến từ thế kỷ 19, có thể bỏ mũ khom người, khoa trương nói: “Yes, my
lord.”
Tôi nói với quản gia, tôi muốn mượn phòng bếp nhà chủ nhân của
ông ta một lúc. Để tăng độ tin cậy của lời nói này và thuyết phục ông ta rằng
chuyện này có lợi cho sức khỏe tương lai của Tần Thiệu, tôi nói: “Tôi vốn có ý
định làm chút đồ ăn sáng cho Tần tiên sinh, tuy anh ấy không ở đây, nhưng nếu
đã tới, tôi cũng không muốn lãng phí tiền xe, vẫn nên làm một chút cho anh ấy.
Nhờ ông giao lại cho anh ấy sau vậy.”
Quản gia coi như bị tôi thuyết phục. Tôi vội vàng đi vào
phòng bếp. Tuy tôi từng là người giàu có, nhưng rất ít khi bước vào phòng bếp của
biệt thự nhà tôi, vì vậy, đối với mấy thứ đồ cao cấp như bếp gas, lò nướng, lò
vi sóng này rất không quen tay. Thứ mà tôi quen thuộc nhất trong phòng bếp
chính là tủ lạnh, bởi vì thỉnh thoảng nửa đêm đói bụng, đành phải tự mình mò tới
tủ lạnh tìm mấy thứ về phòng ăn.
Nhưng cũng may phòng bếp nhà Tần Thiệu đủ rộng, bàn chế biến
cũng thoải mái, gia vị đầy đủ, tươi mới. Những thứ này đều là bước khởi đầu thuận
lợi của người mới vào nghề. Tôi lấy điện thoại ra tìm cách nấu, thực hiện theo
từng bước một. Cách nấu đơn giản đến mức ngay cả người lần đầu nấu cơm như tôi
đọc cũng hiểu.
1. Vo gạo, sau đó bỏ vào nồi.
2. Đổ nước vào, đun to lửa.
3. Tiếp tục đun nhỏ lửa 20 phút.
4. Thêm rau xanh, thịt xông khói, và một chút muối ăn.
Đơn giản đến mức gần giống như chuyện cười “cho con voi vào
tủ lạnh cần mấy bước” của Triệu Bản Sơn.
Tôi mặc tạp dề, nghĩ rằng chuyện này thật dễ dàng, trong
lòng không khỏi có chút đắc ý. Một khi đắc ý sẽ dễ lơ là, một khi lờ là sẽ dễ bị
sét đánh.
Phía sau tôi bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc: “Sao cô
lại tới đây?”
Tôi kinh ngạc xoay người, cằm suýt chút nữa rơi vào trong nồi
hầm cùng cháo.
Tôi nói: “Vì sao anh đã trở về?” Không phải anh còn ăn sáng,
đánh bóng sao? Tôi căng thẳng đến mức định nói: “Không phải anh còn định ngồi
xe lửa ra khỏi thành, ăn uống ca hát sao?” May mà tôi chưa nói những lời này
ra, thừa lúc vẫn còn ý thức, tôi phải sửa ngay cái bệnh hễ căng thẳng là lại
nói bậy này.
Anh ta còn chưa thay quần áo đánh golf, trên tóc còn vương
sương sớm, những sợi tóc mềm mượt như nhung rủ mình xuống trán, cực kỳ giống
Jang Dong Gun khi đi chèo thuyền cùng Chae Rim trong “All About Eve”. Lần thứ
hai tôi nghĩ rằng gương mặt này nhất định là phẫu thuật thẩm mỹ mà thành.
Anh ta nói: “Tôi nghe nói cô tới làm đồ ăn sáng cho tôi?”
Tôi thấy tâm trạng anh ta không tệ, nếu là bình thường, anh
ta sẽ nói: “Tôi hỏi trước.” Ngụ ý là tôi phải trả lời trước.
Tôi nghĩ ông quản gia này làm việc thật hiệu quả, ngay cả
đánh cái rắm cũng phải lập tức báo cáo với anh ta. Vì sao không thông báo chậm
một chút, chỉ khoảng nửa tiếng nữa là tôi xong việc rồi.
Tôi đành gật đầu, chỉ chỉ nồi cháo nói: “Chỉ là có lẽ không
được dễ ăn cho lắm, tốt nhất anh đừng ăn. Nhỡ may đau dạ dày thì…”
“Cô hạ độc à?” Anh ta nhướng mày hỏi tôi.
Tôi vội vàng lắc đầu như trống bỏi, có cho một trăm lá gan
tôi không không dám làm vậy.
Anh ta hất cằm nói: “Vậy chẳng phải được rồi sao.”
Nói xong, anh ta dựa vào cạnh bàn bếp, nhìn tôi nấu cháo.
Hiện giờ tôi lại oán giận công thức nấu ăn đơn giản như vậy.
Ví dụ như ở bước thứ ba, đun nhỏ lửa 20 phút, tôi không còn chuyện gì để làm. Vốn
khi chỉ có một mình, tôi có thể để tâm hồn du hành ngoài không gian, nhưng bên
cạnh có một cái máy làm lạnh tự nhiên, tôi nào dám du hành không gian, tôi phải
cảnh giác cao độ, đề phòng anh ta có ý định kỳ quái lại gây ra chuyện gì đó.
Vì vậy, trong thói đời này, việc khó làm nhất chính là ở bên
cạnh một kẻ điên vừa có ham muốn khống chế lại vừa có thực lực để khống chế.
Tôi dùng thìa nguấy cháo trong nồi, đếm mỗi một giây dài như
một năm chậm rãi trôi qua, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trộm Tần Thiệu. Bên
ngoài, mặt trời đã lên, sương sớm tan đi, nửa long lanh, nửa u buồn. Tần Thiệu
giống như một người mẫu quảng cáo dụng cụ bếp, tùy tiện dựa vào đâu là nồi niêu
bát đũa ở đó như phát sáng theo.
Tôi đoán tuy Tần Thiệu đã ba mươi sáu tuổi nhưng anh ta nhất
định là con cháu nhà giàu có hoặc quyền quý, nếu anh ta dựng nghiệp từ hai bàn
tay trắng thì không thể nào luyện được khí chất như vậy. Trong tư liệu trường
viết bố anh ta là chủ tập đoàn Hằng Viễn chính là chứng cứ. Mọi người nhìn ông
bố nhà giàu mới nổi của tôi thì biết. Giờ nghĩ lại mới thấy những người giàu có
tôi quen biết không được mấy người, tôi cũng không biết gia cảnh của Ôn Khiếu
Thiên thế nào, khi đó tôi chỉ nghĩ cần nhiều tiền như vậy làm gì, gì chứ tiền
thì nhà tôi có đủ rồi, nếu bố mẹ tôi ép kết hôn theo kiểu môn đăng hộ đối, tôi
sẽ dẫn Ôn Khiếu Thiên bỏ trốn. Sau này, khi anh đột nhiên biến mất, tôi đi tìm
tới nhà anh, đó là một căn biệt thự với kiến trúc khí phái cũng tầm tầm như biệt
thự nhà tôi khi chưa phá sản, lúc đó tôi mới biết thì ra Ôn Khiếu Thiên cũng là
người có tiền, chỉ là, anh không huênh hoang như tôi, một mình ở một phòng
trong trường, bao cả sân tennis, hứng lên còn bao cả rạp chiếu phim. Tôi hoàn
toàn thể hiện khả năng ném tiền qua cửa sổ của mình với anh. Khi đó, tôi thật sự
cho rằng gia đình anh chỉ là một gia đình bình thường, nếu không phải anh biến
mất trước khi nhà tôi phá sản, có khi tôi còn cho rằng anh nhìn vào gia cảnh
nhà tôi nên mới hẹn hò với tôi, vừa thấy nhà tôi sa sút lập tức vỗ mông bỏ chạy
lấy người.
Thỉnh thoảng Tần Thiệu lại bước tới xem sự thay đổi của nồi
cháo. Tôi vừa xuất thần, anh ta đã nói: “Nguấy tiếp đi.” Mỗi lần anh ta tới gần,
toàn thân tôi lại căng cứng, sợ anh ta làm chuyện gì thiếu đạo đức.
Mãi rồi tôi có chút mất kiên nhẫn, nói: “Tần tiên sinh,
phòng bếp vừa lộn xộn vừa bẩn, chi bằng anh chờ ở ngoài đi. Nấu xong, tôi sẽ
bưng ra ngoài cho anh.”
Tần Thiệu đáp lại một câu: “Làm việc của cô đi, không cần lo
cho tôi.” Rồi lại tiếp tục đứng đó.
Tôi nghĩ thầm, tôi tin được lời này của anh mới là lạ. Không
cần lo cho anh, cái mạng này của tôi còn giữ được chắc? Không biết cô giúp việc
kia đã làm ở đây bao lâu, còn dám nói anh ta thích sạch sẽ. Có trời mới tin.
Nếu thời gian là một con dao chọc tiết heo, tôi nghĩ hai
mươi phút này đủ để mài lưỡi dao sáng loáng rồi chọc về phía Tần Thiệu.
Lần cuối cùng xem đồng hồ đeo tay, khi kim giây chỉ tới số
mười hai lần cuối cùng, tôi như một tuyển thủ việt dã chạy tới đích, thật sự muốn
vung tay hô to.
Tôi thả rau, thịt xông khói và muối ăn vào, múc ra một bát,
nhẹ nhàng đặt lên bàn ăn bên ngoài, trong lòng liên tục cầu khấn, bát cháo xử nữ
này nhất định phải ngon mới được, nếu chọc giận anh ta, hôm nay tôi đừng hòng
ra khỏi căn nhà này.
Hôm nay tâm trạng anh ta có vẻ thật sự không tệ, còn hất cằm
nói với tôi: “Cô cũng ăn cùng đi, đứng ngẩn người nhìn tôi ăn làm gì?”
Tôi nghĩ thầm, cũng đúng, nhỡ may anh ta cảm thấy không thể
nuốt trôi ngay từ miếng đầu tiên, có khả năng sẽ hất bát cháo lên mặt tôi, tỉ lệ
bị hủy hoại nhan sắc là không cần phải tính nữa rồi, tôi vẫn nên trốn xa một
chút thì tốt hơn. Tôi lập tức mượn cơ hội bỏ vào phòng bếp, chậm chạp múc một
bát, lại bần thần ở trong đó một lúc lâu mới đi ra.
Tần Thiệu nói: “Cô trốn trong đó ăn vụng đấy à? Lề mề cả buổi.”
Tôi nhìn bát cháo vẫn chưa bị chạm vào của anh ta, nghĩ, đây
là ý gì? Muốn tôi ăn trước, sợ tôi hạ độc hay sao? Chuyện này chẳng khác gì
thái giám thử độc cho hoàng đế cổ đại ấy nhỉ!
Tôi múc một thìa cháo, thổi cho bớt nóng, bỏ vào miệng, nếm
thử một chút, cảm thấy hương vị cũng không tệ, không khỏi lại ăn thêm một thìa
nữa. Thì ra tôi có thiên phú trong lĩnh vực này, ít nhất gen nấu ăn tốt đẹp của
mẹ tôi cũng được truyền cho tôi, tôi có chút mở cờ trong bụng, đã lâu chưa có cảm
giác thành công như thế này, đây đúng là một thu hoạch bất ngờ.
Tần Thiệu cũng chậm rãi ăn, mỗi một cử động đều mang theo vẻ
thưởng thức nhã nhặn. Kẻ có tiền chính là như vậy, cũng chẳng phải rượu Mao
Đài, mỗi một ngụm còn lưu lại dư vị.
Tôi cảm thấy nếu Tần Thiệu cứ chậm chạp như vậy, khi anh ta
ăn xong, Khúc Thế Thành đã chết đói rồi. Thừa dịp tâm trạng anh ta còn tốt, tôi
thương lượng: “Tần tiên sinh, chỗ cháo này tôi nấu hơi nhiều. Tôi mang đi một
chút được chứ?”
Tần Thiệu còn chẳng thèm nhấc mắt: “Chỗ còn thừa để vào tủ lạnh,
tối đói bụng làm bữa khuya.”
Tôi ngã ngửa, không thể ngờ rằng kẻ có tiền còn có thể keo
kiệt như vậy, ngay cả một chút cháo cũng phải chia thành hai bữa. Lúc này tôi mới
tin tưởng câu mà mọi người thường nói: “càng giàu càng keo”. Tôi nhìn nồi cháo
trong phòng bếp, cảm thấy chuyện này đúng là hời cho con sói này. Khúc Thế Thành
đáng thương, tôi đành tới căn tin bệnh viện mua chút đồ ăn cho cậu vậy, cậu cố
mà chịu đi.