Thuần Dưỡng

Chương 11: Chương 11: Đấu tranh - Ồn




Không có tình cảm cũng không thể đổ lỗi cho số phận

Bỗng chợt rất muốn em hận tôi

Tôi chưa bao giờ yêu đến mức lãng quên cuộc sống của mình như vậy

Kết thúc bi thảm nhất của một cuộc tình thì ra cũng chỉ như dùng lòng bàn tay dập tắt đám lửa.

~~~ “Lặp lại sai lầm” – Cổ Cự Cơ ~~~

Đại khái là Tần Thiệu đã tìm một bác sĩ tốt nhất. Cuộc giải phẫu tiến hành vừa chậm vừa tỉ mỉ, không tổn thương đến dây thần kinh và gân, chỉ để lại một vết sẹo do chỉ khâu. Bởi vì tôi dùng ít sức lực nên chỉ dài ba phân, không nhìn thấy được.

Tần Thiệu chưa thay quần áo, đợi đến khi tôi từ phòng phẫu thuật ra, anh ta vẫn mặc chiếc áo sơ mi mỏng manh kia, có điều trong tay thêm một điếu thuốc. Khi thấy tôi được đẩy ra, anh ta lập tức dập tắt điếu thuốc trong tay, theo xe đẩy đi thẳng tới phòng bệnh cao cấp.

Sau khi cẩn thận ôm tôi từ xe đẩy lên giường, anh ta ngồi xuống bên cạnh không nói một lời. Nước trong chai dịch im lặng chảy từng giọt vào trong huyết quản tôi, tôi nhìn bình nước ngẩn người.

Chán muốn chết.

Tần Thiệu hỏi tôi: “Đói chưa?”

Tôi lắc đầu, nói: “Trưa nay ăn hai bát mì thịt bò.”

Tần Thiệu nói: “Một vết chiều nay có thể tiêu hóa một bát rồi chứ?”

Tôi nói: “Anh thì biết cái gì. Anh biết cắt cổ tay một cách có kỹ thuật là thế nào không? Thứ nhất, phải có dụng cụ sắc bén; thứ hai, tắm nước nóng, uống một ít rượu, tăng tốc độ tuần hoàn của máu; thứ ba, cắt xong phải cho tay vào nước ấm, nếu không máu đông sẽ bịt kín vết thương, có điều nếu cắt đứt động mạch thì không cần lo lắng đến điều thứ ba. Độ sâu như tôi đã cắt chỉ đứt tĩnh mạch, máu chảy từ 200cc đến 300cc sẽ tự động ngừng. Động mạch sâu hơn tĩnh mạch một phân, phải dùng hết sức mới cắt tới được, có điều rất dễ tổn thương đến dây thần kinh, sẽ rất đau. Anh biết động mạch, tĩnh mạch ở chỗ nào không? Tôi cho anh xem…”

Tôi vừa định chỉ vị trí Tần Thiệu đã ngắt lời: “Cô học y à? Cô định lấy bằng tiến sĩ chuyên ngành tự sát? Cô cho rằng hiểu rõ chuyện đó nhà nước sẽ trao giải cho cô? Hay là cô thật sự muốn chết?”

Tôi cười nhạt: “Vô văn hóa đúng không? Tỉ lệ tử vong do cắt cổ tay chỉ có 5%, là phương pháp muốn chết vô hiệu quả nhất. Tôi kể cho anh một truyện cười nhé, một thường vụ của một tỉnh nào đó ở Nhật muốn tự sát, cắt cổ tay lại cắt cổ, còn dùng cái dùi đâm vào ngực đều không nguy hiểm đến tính mạng, không chết được, đau đớn nhiều giờ, trong khi đó còn muốn đi toilet, bởi vì bị choáng nên mất khống chế, có lẽ khi tỉnh lại tự mình thấy xấu hổ nên vào toilet tắm rửa một lần, cuối cùng cố lết đến bệ cửa sổ, nhảy từ trên tầng bảy xuống mới chết được. Anh xem, đọc nhiều sách một chút vẫn có lợi hơn, nếu muốn chết tuyệt đối sẽ không gây ra nhiều trò cười như vậy.”

Ánh mắt sắc như dao của Tần Thiệu bay tới, anh ta nói: “Cô cố tình nói những chuyện này cho tôi nghe?”

Tôi cười ha hả: “Tần Thiệu, anh đừng nói, tôi cảm thấy sau khi ở cạnh anh tôi thật sự biến thái hơn không ít. Trước đây khi nghĩ về những điều này, tôi chỉ cảm thấy đó là một ý tưởng mới trong học thuật, nay tôi lại có một sự kích động khó hiểu. Sau này nếu anh tặng A nhỏ, B nhỏ cho tôi, có lẽ tôi có thể huấn luyện bọn nó thành búp bê cũng nên.”

“A nhỏ, B nhỏ?”

“À, là hai con sói kia kìa. Nhìn kỹ cũng đẹp đấy.”

Tần Thiệu lại im lặng.

Khi tôi sắp ngủ thiếp đi mới nghe Tần Thiệu chậm rãi nói: “Đừng tùy tiện muốn chết. Vì những người yêu cô, đừng lấy tính mạng ra chơi đùa.”

Tôi mở mắt nhìn anh ta, anh ta chưa bao giờ dùng ánh mắt sâu kín như vậy để nhìn tôi. Không khí trong phòng bệnh tựa như bịt hút ra, “tâm như chỉ thủy*” lạnh thành băng.

* Thành ngữ “tâm như chỉ thủy” chỉ tâm tình bình tĩnh, không có tạp niệm.

Anh ta nói: “Em gái tôi cũng vì tự sát mà chết. Người chết là hết chuyện, để lại người còn sống chịu dày vò. Vì vậy, hãy sống sót, cho dù chỉ vì tận hiếu.”

Tôi không cách nào đối diện với ánh mắt của anh ta, đành phải mất tự nhiên xoay người sang chỗ khác: “Lúc này sao anh không uy hiếp tôi? Không phải anh am hiểu nhất chuyện này sao?”

Anh ta hỏi: “Cô muốn tôi uy hiếp cô à?”

Tôi nghĩ khi nhìn tôi nhất định Tần Thiệu đã nghĩ tới người em gái tự sát của anh ta, nhân tiện dành luôn tâm trạng bất lực và tiếc nuối cho tôi. Mấy ngày nay, Tần Thiệu thật dễ tính, ở lại luôn trong phòng bệnh cao cấp này.

Tôi vừa mới trông bệnh cho Ôn Khiếu Thiên, biết chăm sóc bệnh nhân vất vả thế nào. Tôi cho rằng anh ta chỉ trải nghiệm một chút, cảm nhận một chút, bù đắp lại tâm trạng tiếc nuối rồi không trở lại nữa, ai ngờ anh ta rất an ổn mà ở lại đây.

Phần lớn thời gian hai chúng tôi không nói gì. Anh ta ngồi bên cạnh bàn dùng máy tính xách tay xử lý một chút công việc, gọi vài cuộc điện thoại. Còn tôi len lén để ý mật mã khi anh ta khởi động máy. Nhưng khoảng cách khá xa, tôi chỉ biết đó là một tổ hợp tám chữ số, mở đầu bằng 19, rất có khả năng là sinh nhật của một người nào đó.

Thỉnh thoảng quản gia có đến đây, thấy băng gạc trên tay tôi mà ánh mắt không chớp lấy một cái, chỉ thoáng cúi người nói một câu: “Lô tiểu thư, bảo trọng thân thể.” Rồi cầm quần áo của Tần Thiệu về giặt.

Mà tôi ít nhiều cũng coi như tự sát, không thể gọi Ngải Tĩnh đến nói chuyện phiếm, vì vậy từng ngày trôi qua cực kỳ buồn bực, nhất là lại ở một mình với Tần Thiệu, thời gian giống như cục bột mì trong quán của lão Hoàng, liên tục bị kéo dài, kéo dài, cho đến khi mảnh như sợi lông, không thể dài hơn được nữa.

Nhìn anh ta, ngay cả đọc sách, xem TV tôi cũng không có hứng thú. Mặc dù anh ta đã mua cho tôi một chiếc máy tính mới toanh, nhưng mấy ngày nay tôi cũng lười mở ra.

Cuối cùng tôi không thể chịu đựng được nữa, vặn vẹo ngón chân hỏi anh ta: “Này, anh chỉ cần tỏ vẻ là được rồi. Ngày nào cũng ngồi chồm hỗm ở đây không thấy mệt à? Tôi nhìn anh nhức mắt lắm rồi.”

Tần Thiệu không để ý đến tôi, tiếp tục làm việc của mình.

Tôi sống không thoải mái, sao có thể để kẻ thù của mình sống thoải mái được? Khiến anh ta khó chịu là trách nhiệm sống còn của tôi. Tôi tra được trong tài khoản điện tử đã có thêm ba vạn tệ, là một kẻ có tiền, tôi lập tức mua một bộ âm ly và micro không dây giá rẻ trên Jingdong.

Hiệu suất làm việc của Jingdong đúng là nhanh, trong một ngày đã chuyển hàng đến. Một tay của tôi bị thương, một tay cắm ống truyền dịch, không thể làm việc nặng, tôi lập tức chỉ huy anh bạn chuyển hàng kia giúp tôi lắp đặt, sau khi kết nối với máy tính, thử âm thanh. Được, đúng là tiền nào của nấy, âm thanh này đủ to.

Trong toàn bộ quá trình, Tần Thiệu vẫn duy trì một trạng thái không nghe không thấy. Tôi đặc biệt hài lòng với phản ứng như vậy, nháy mắt nói với anh ta: “Anh yêu, lát nữa em sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ. Anh phải chú ý đó nha ~~~”

Sau đó, tôi mở máy tính lên tải xuống vài bài Karaoke, bắt đầu lớn tiếng hát với cái màn hình.

“Người yêu phụ bạc tôi/ ép tôi bỏ đi/ chân tướng lộ ra khiến tôi rơi nước mắt/ người yêu phụ bạc tôi/ anh cõng món nợ lương tâm/ cho dù trả giá nhiều tình cảm đến đâu/ cũng không thể đổi trở lại.”

Cơ mặt Tần Thiệu giật giật, giống như ăn phải con gián, giẫm phải cứt chó, trên người có rận.

Tôi càng hát càng hăng: “Năm đó anh muốn chia tay/ chia tay thì chia tay/ nay lại muốn dùng chân tình dụ tôi quay lại/ tình yêu không phải thứ anh muốn mua là mua/ khiến tôi lảng tránh/ khiến tôi hiểu ra/ không cần tình yêu của anh.”

Tôi hát vô cùng sướt mướt, trong lòng lại thầm bấm giờ xem Tần Thiệu có thể chịu được bao lâu.

Người chịu không được chính là y tá bệnh viện. Hai y tá hốt hoảng chạy đến, nhìn thấy dáng vẻ đang hoa tay múa chân sung sướng của tôi lại càng hoảng sợ.

Tôi cầm micro gào lên: “Các chị y tá, các chị tới thật đúng lúc. Cái tay này của tôi còn cắm ống truyền, cầm míc có chút đau. Chỗ các chị có giá míc không? Chính là loại mà trên sân khấu, mấy ngôi sao vừa đàn ghita vừa hát ấy?”

Y tá chớp đôi mắt to lắc lắc đầu rồi nhìn Tần Thiệu ở bên cạnh.

Tôi cứng đầu nói: “Vậy giá treo bình thủy cũng được. Có điều là hơi cao, không dễ cố định. Mấy chị giúp tôi tìm đi, thứ này không dễ mua.”

Một y tá đã bỏ ý định nói chuyện với tôi, xoay người khó xử nói với Tần Thiệu: “Anh Tần, chỗ chúng tôi là bệnh viện. Cô Lô làm như vậy sẽ quấy rầy đến những bệnh nhân khác đang nghỉ ngơi.”

Tôi hùng hồn nói với cái micro: “Cô biết tôi là ai không? Tôi là tình nhân của anh ta. Tình nhân của Tần Thiệu. Cô dám nói với tôi như thế?”

Tần Thiệu quay đầu nhìn tôi.

Tôi lập tức liếc mắt nhìn anh ta, tiếp tục cầm micro hát: “Tôi là tiểu bá vương, đâm chết người cũng không sợ. Bởi vì sao? Trời sập xuống cũng có người chống. Bố tôi tên Lý Cương, Lý Cương không người không biết. Lý là Lý trong Lý Thế Dân, Cương là Cương trong kim cương. Bố tôi tên Lý Cương, đâm chết người cũng không sợ. Bởi vì sao? Bởi vì bố tôi là cục trưởng.”

Tôi nhiệt tình hát hết bài, nhìn xem Tần Thiệu có còn muốn làm Lý Cương không coi ai ra gì nữa không. Tôi tưởng tượng mình đang đối mặt với một quả pháo lớn, kíp nổ sắp cháy hết, chỉ còn chờ phóng lên trời nở thành một bông hoa thắng lợi. Pháo hoa sẽ rọi sáng gương mặt vàng vọt khốn khổ của tôi, xua tan đi nỗi ấm ức trong lòng, đánh đuổi những ác linh tái nhợt chập chờn trong bóng đêm.

Tôi cứ xúc động dâng trào như vậy nhìn về phía Tần Thiệu áo quần bảnh bao.

Anh ta nhướng khóe mắt, nói với y tá: “Cô sang phòng bên cạnh nói một tiếng, bảo bọn họ thông cảm một chút. Tôi lập tức gọi người mang kính cách âm tới. Nếu có thể, cô xem họ có thể phối hợp hay không, tôi muốn bao cả tầng này.”

Quả pháo mừng trong lòng tôi giống như bị dội một thác nước đá, xèo một tiếng, bốc lên từng sợi khói trắng.

“Không cần, đột nhiên tôi không muốn hát nữa. Để giường lại cho bệnh nhân đi, hiện giờ đang thiếu giường bệnh.” Tôi khô khốc nói.

Y tá nhìn tôi một cái, lại nhìn Tần Thiệu một cái, dè dặt đi ra.

Tôi lại nằm xuống giường.

Tần Thiệu không có ý kiến gì, tiếp tục quay về với công việc. Nhưng tôi vô cùng khó chịu, tựa như trên sàn đấu, người chủ trì giơ cao cánh tay của Tần Thiệu, tuyên bố Tần Thiệu thắng cuộc, ánh đèn sân khấu chiếu vào một mình anh ta, còn tôi như môt vở hài kịch sứt sẹo bị người ta cười nhạo. Hiện giờ biểu hiện của Tần Thiệu còn thâm sâu hơn bình thường, ngay cả cười nhạo anh ta cũng keo kiệt.

Tôi nhìn về phía bóng lưng của Tần Thiệu mà nghĩ, với điều kiện tiên quyết là không tổn thương chính mình, tôi phải làm thế nào mới khiến anh ta cảm thấy khó chịu? Trước khi lấy được thứ gì đó trong máy tính của anh ta, tôi phải sống chung dưới một mái nhà với kẻ thù, nếu không làm chút việc mang tính phá hoại thì thật có lỗi với tấm bằng đại học A của mình.

Ngay cả khi đã đọc sách hơn hai mươi năm, dưới mệnh đề to lớn là thế giới công nghệ cao này, tôi đành xin sự giúp đỡ từ internet vạn năng. Đáp án mà internet cung cấp coi như tạm được. Nào là cố tình gây sự, nào là già mồm cãi láo, nào là tính toán chi li, nào là lảm nhảm chuyện cũ, vân vân và vê vê, đều có tính thao tác rất khó. Những thứ này đối phó với loại đàn ông bình thường còn được, với loại người như Tần Thiệu, hỏa lực cấp độ này là hoàn toàn chưa đủ.

Vì vậy tôi vắt hết trí não, cuối cùng nảy ra một kế. Tôi mở máy tính lên, để lại số điện thoại của Tần Thiệu trên những trang web dành cho gay và tình một đêm. Để nâng cao tính khả thi, tôi còn cố ý bỏ thêm một đoạn giới thiệu về Tần Thiệu : yêu kiếm tiền, yêu tiêu tiền, yêu áo hiệu Boss năm vạn một chiếc. Yêu hoa cúc, yêu dưa chuột, càng yêu ba người hoặc nhiều hơn nữa. Tôi không phải gay, cũng không phải lưỡng tính, tôi chỉ thể hiện chính tôi. Tôi giống bạn, là một tên cầm thú.

Vừa đăng bài xong, điện thoại của Tần Thiệu lập tức vang lên. Tôi thấy âm thanh này thật thanh thúy êm tai, làm cho người ta lâng lâng.

Tần Thiệu nói một câu “gọi nhầm số” rồi lập tức ngắt máy.

Vừa ngắt máy, điện thoại lại vang lên. Tôi nhìn anh ta cau mày nghe đối phương nói, cảm thấy hạnh phúc vô bờ.

Theo tiếng chuông di động lần lượt vang lên, sắc mặt Tần Thiệu ngày càng tái, tôi cảm thấy cơm ngon khôn tả, còn bấm chuông gọi thêm suất nữa.

Khi xoay người lại nhìn tôi, Tần Thiệu giống như muốn làm thịt tôi luôn. Đại khái là từ bé đến giờ anh ta chưa từng bị quấy rầy và nói xấu như vậy, đỉnh đầu gần như bốc khói. Tôi như nhìn thấy ruy băng bay lượn, cờ đỏ phấp phới, sâm banh đang phun khói trắng không ngừng.

Thậm chí tôi còn dùng hình của Tần Thiệu để làm ảnh đại diện, chém gió với bạn bè trên mạng, trình độ bận rộn phải tương đương với các cửa hàng vàng trên Taobao để trả lời các hộp thoại liên tiếp hiện ra.

Chủ đề của những người bạn này rất rộng, có những từ ngữ chuyên môn mà tôi phải dùng bách khoa trăm độ mới miễn cưỡng hiểu được. Tôi mở rộng tầm mắt, cảm thán thế giới thật muôn hình vạn trạng, đồng thời còn mãnh liệt ghen tị và bất mãn vì gương mặt của Tần Thiệu lại được thế giới đồng tính hoan nghênh như vậy.

Rốt cuộc Tần Thiệu cũng sải bước tới, hỏi tôi: “Có vui không?”

Tôi đang bận gõ phím, ngay cả đầu cũng lười ngẩng lên: “Cũng tạm được.”

Tần Thiệu còn nói: “Cô vất vả như vậy mà tôi chỉ cần cài phần mềm chặn số lạ là có thể giải quyết. Cô vẫn cảm thấy vui chứ?”

Tôi nói: “Tất cả những chuyện gia tăng sự phiền phức cho cuộc sống của anh tôi đều thấy vui.”

Tần Thiệu đập một cái đóng máy tính lại, trên mặt đầy mây đen.

Anh ta đập rất mạnh, màn hình sập vào hai tay tôi. Tôi cảm thấy tay hơi đau. Phía bên trong tay trái gần như dính chặt vào bàn phím, băng bên ngoài chậm rãi thấm màu đỏ, ống truyền dịch trên tay phải bị màn hình đè mạnh nên trật vị trí, nhưng nước vẫn tiếp tục chảy vào cơ thể nên trên tay lập tức phồng lên một bọc lớn.

Tôi tiếp tục giấu hai tay bên dưới màn hình, trợn mắt nhìn anh ta. Cảm giác đau đớn từ tay truyền đến khiến tôi hít thở không thông, nhưng tôi vẫn nhịn đau nhìn anh ta.

Tôi phải nhìn được dáng vẻ thất bại của anh ta mới thôi. Tôi muốn biết khi thất bại anh ta sẽ có biểu hiện thế nào. Hơn nữa tôi còn phải khắc sâu vào trí nhớ, thường xuyên lấy ra xem lại để làm động lực sống còn.

Đao thương kiếm kích, phủ việt câu xoa, quải tử lưu tinh, tiên giản chuy trảo*, tất cả đều đánh lên người tôi, rèn luyện chính mình, chỉ vì một ngày nào đó có thể dùng những vũ khí này đập lại lên người kẻ thù.

* Đao, thương, kiếm, kích, phủ, việt, câu, xoa, quải tử, lưu tinh, tiên, giản, chuy, trảo: các loại vũ khí cổ.

Tần Thiệu nói:”Cô thích nhìn thấy tôi sống không thoải mái như vậy?”

Tôi nhe răng nói: “Ha, anh nói sai rồi. Tình cảm của tôi đối với anh đặc biệt phức tạp, đặc biệt yêu thích, đặc biệt quan tâm. Ví dụ như nếu anh đi máy bay, tôi sẽ kéo một cái ghế ngồi ngay trước TV, nghe tin tức trong nước, mỗi năm phút lại xem bản tin thời tiết xem có đưa tin thiên tai hay gì đó không.”

Tần Thiệu trừng mắt nhìn tôi, ngay cả môi cũng run run.

Trong thời gian giằng co như vậy, y tá đã đưa bàn ăn vào.

Tần Thiệu vẫn đứng bên cạnh không nhúc nhích, y tá cảm thấy bầu không khí kỳ lạ, cúi đầu đẩy bàn ăn di động tới gần, đặt ở gần giường, đang định đi bỗng kêu “A” lên một tiếng.

Cô ấy bẻ cái màn hính máy tính lên, sau đó ấn nút cấp cứu.

Băng trắng trên tay trái đã nhuốm thành màu đỏ, tay đỏ thũng to như núi.

Tôi vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy vẻ mặt thất bại của Tần Thiệu đã đau đến suýt ngất đi.

Một chuỗi bác sĩ, y tá nối nhau ra ra vào vào. Ngay cả lông mi của tôi cũng dính mồ hôi, nhìn ai cũng giống như nhìn xuyên qua màn nước, mờ mờ ảo ảo. Tần Thiệu đứng thẳng tắp giữa một đám bác sĩ già tóc trắng, thấp lùn, béo ịch như một người gỗ, không biết đang có vẻ mặt gì.

Có một bác sĩ đeo kính nói: “Vết thương rách ra rồi, cắt chỉ khâu lại lần nữa đi. Sao có thể nhịn được như vậy? Người ta nói “tay liền tim” đấy cô gái ạ.”

Tôi nghĩ tôi mới chỉ mài trái tim được đến mức như đá hoa cương mà thôi, đau thì có đau đấy có điều không kêu.

Tay trái cắt chỉ, may lại lần nữa. Tay phải cũng tạm thời thành tàn phế, đành truyền dịch từ cánh tay. Hiện giờ tôi giống như bị phế toàn bộ kinh mạch như trong phim kiếm hiệp, ngay cả cầm điều khiển từ xa để đổi kênh cũng không được.

Tôi nghĩ, chiến dịch trả thù Tần Thiệu quả thật gian nan, mức độ hy sinh thật nặng nề, kết quả đúng là thê thảm, vì vậy khi nhìn Tần Thiệu, trong mắt tôi bắn ra ánh nhìn như những tử sĩ.

Sau khi rời khỏi phòng phẫu thuật lần thứ hai, Tần Thiệu ngồi bên giường, ngón trỏ gõ vào mép giường theo tiết tấu, phát ra những tiếng kim loại keng keng.

Tôi gào lên một tiếng: “Gõ đủ chưa? Phiền muốn chết!”

Tần Thiệu hỏi tôi: “Hai tay đều thành tàn phế rồi, đã chán chưa? Lại náo loạn nữa đi, náo loạn đến lượt hai chân luôn đi. Tôi thấy như vậy cũng tốt. Cô nằm luôn trên giường này cả đời đi.”

Tôi bĩu môi nói: “Một đời sao đủ? Anh nên đặt cho tôi một cái quan tài thủy tinh, kiếp sau, kiếp sau nữa, để con cháu anh tới chiêm ngưỡng. Bên cạnh quan tài đặt một cái bia, trên bia viết: ba mươi xuân xanh, cuối cùng không địch nổi ác ma chèn ép.”

Tần Thiệu nói: “Tôi thấy thứ nên tàn phế nhất là cái miệng cô mới đúng. Trước đây vì sao không cảm thấy cô ầm ĩ như vậy nhỉ?”

Tôi hừ một cái: “Trước đây tôi cũng không cảm thấy như vậy. Không phải tôi nói rồi đấy sao? Anh là loại quý nhân có thể liên tục đào bới tiềm lực của tôi ra. Tôi hồi cấp hai nói còn lắp bắp, cấp ba ngay cả đọc một bài diễn thuyết trước toàn khóa cũng không dám, đại học đi karaoke cũng không dám chạm đến cái micro. Từ nhỏ đến giờ tôi mắc chứng rối loạn biểu đạt, vốn cho rằng Khiếu Thiên đã chữa hết bệnh này. Nay nghĩ lại, người trị tận gốc bệnh này của tôi phải là anh mới đúng. Vừa nhìn thấy anh, tôi sẽ dùng đến tất cả tri thức hơn hai mươi năm đi học, nói không khép miệng được, có câu thành ngữ gọi là gì ấy nhỉ? “Khánh trúc nan thư**” đúng không, chính là cảm giác đó.”

**Chặt hết trúc ghép thành sách cũng không ghi hết tội lỗi.

Tần Thiệu nói: “Vậy bốn tháng trước cô làm thế nào nhịn được? Không phải thích diễn vai cô hầu nhỏ nén giận lắm sao?”

“Đó chẳng phải vì tiềm lực của tôi chưa được khai phá hay sao? Hơn nữa, trước kia không phải anh cũng thích đóng người máy lắm à, mở miệng là chỉ phun được hai, ba chữ? Nay tôi thấy anh nói cũng được một đoạn dài kha khá đấy. Chúng ta là đang khai phá tài năng của lẫn nhau. Tần Thiệu này, sau này hai chúng ta lập thành một nhóm tấu nói***, có khi còn đánh bại được cả Quách Đức Cương và Vu Khiêm cũng nên. A, vẫn không được, anh còn sửa được giọng mũi và ngắt đoạn, nếu ở trên sân khấu nói nhầm kim tử (vàng) thành tinh tử (tinh trùng) thì làm sao bây giờ?”

*** Tấu nói: Một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt

Tần Thiệu lập tức nói: “Ai nói tôi chưa sửa được giọng mũi và ngắt đoạn?”

Tôi nói: “Vậy anh nói thử một câu “Tâm tâm tương ấn” cho tôi nghe thử xem nào?” (tâm đầu ý hợp – phiên âm: xīnxīnxiāngyìn)

Tần Thiệu nghe lời nói lại một lần.

Tôi nói: “Tinh tinh tương ánh (xīngxīngxiāngyìng), đúng không? Tôi thấy cũng được lắm. Nào là sao, nào là trăng, vốn phải giúp đỡ lẫn nhau mới chiếu sáng được. Anh lại sống một cách vô tri thế này, dù sao cũng chẳng ai dám nói anh sai. Aiz, không ngờ anh đã sống ba mươi bảy năm như thế, kỳ quái, kỳ quái nha. Không sao đâu, Tần Thiệu, hiếm khi nào sai sót một lần. Ai chẳng có khuyết điểm, nào có ai hoàn hảo, đúng không? Trong 24 nguyên âm chỉ có 9 âm là giọng mũi, còn chưa tới một nửa đâu, so với không phân biệt được n l, cong lưỡi thẳng lưỡi còn không biết thì vẫn tốt hơn một chút, đúng không. Anh coi như có chất giọng nhái của giọng Cảng Đài**** đặc sắc trên CCTV, đồng bào Đài Loan chúng ta thích nói câu “bạn nhỏ nhìn ong mật vo vo ve ve bay tới bay lui”, đặc biệt êm tai dễ nghe, vừa nghe đã mê.”

**** Giọng Cảng Đài: (Hồng Kông, Đài Loan) một loại giọng thường được những người dẫn chương trình sử dụng, sau này giới trẻ đại lục cũng học theo, nói giống những ngôi sao Hồng Kông.

Tần Thiệu bĩu môi không nói. Anh ta muốn phản bác, nhưng có lẽ bận tâm đến vấn đề chưa sửa được giọng mũi mà tôi chê bai nên không dám mở miệng. Vẻ mặt ngạc nhiên này của anh ta tạm thời bị tôi hiểu thành cảm giác thất bại.

Đúng là xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt!

Hai tay tôi không thể che miệng cười trộm nên thẳng thắn nằm lăn trên giường lớn tiếng cười, cười đến rung động tâm can, quỷ kiến sầu.

Bỗng chốc tôi cảm thấy thế giới ngập trong một màu hồng phấn, không khí mang đầy i-on âm, mấy diễn viên nam trong phim truyền hình CCTV cũng đẹp trai chết người. Tôi cứ thế ôm lòng cảm ơn cuộc sống mà dần dần đi vào mộng đẹp.

Trong khi nửa tình nửa mơ, tôi nghe có người vẫn còn nghiền ngẫm từng chữ “tâm tâm tương ấn”, “tâm tâm tương ấn”, “tâm tâm tương ấn”, tôi thỏa mãn nở nụ cười, trở mình tiếp tục đi gặp Chu Công.

Ngày hôm sau, khi tôi vừa mở mắt, ghèn mắt còn chưa lau, Tần Thiệu đã quay sang nói với tôi: “Tâm tâm tương ấn”.

Tiếng phổ thông chuẩn mực. Tôi phải bội phục lòng tự trọng của đàn ông. Người ta nói ngọng n l phải nhiều năm mới sửa được, Tần Thiệu chỉ dùng một đêm đã chữa được căn bệnh hơn ba mươi năm của mình, đúng là không phải người bình thường.

Tôi nói: “Tinh tinh tương ánh mới đúng. Anh nói sai rồi.”

Anh ta ngờ vực nhìn tôi.

Tôi thẳng thắn nhìn anh ta. Anh ta lại bắt đầu dao động.

Thật ra lỗi giọng mũi của Tần Thiệu vốn không quá rõ ràng, chỉ đôi khi lẫn lộn âm in và ing một chút mà thôi, không nghe kĩ và đã ở chung cùng anh ta trong một thời gian dài thì tuyệt đối không phát hiện ra vấn đề này. Nhưng bị tôi nói quá lên thành như thế, nhất thời Tần Thiệu không còn lòng tin vào bản thân, tôi còn khiêu chiến anh ta không biết mệt: “Sinh thân thân mẫu thân, cẩn thỉnh nâm tựu tẩm, thỉnh nâm tâm trữ tĩnh, thân tâm ngận yếu khẩn, tân tinh bạn minh nguyệt, ngân quang rừng thanh thanh. Tẫn thị thanh tĩnh kính, cảnh linh bất yếu kinh.”

(Nói chung là đoạn này có rất nhiều từ có phiên âm cuối là in, Sâu để nguyên Hán Việt thôi nhé, giống như câu “lúa nếp là lúa nếp làng…” để đùa những người nói ngọng n l ở Việt Nam đấy mà)

Tần Thiệu tức giận nghe hết đoạn vè khiến người ta níu lưỡi này rồi ném cho tôi một ánh mắt bất khuất.

Tay tôi bị thương, không thể vỗ tay, tôi vô cùng tiếc nuối vì việc này.

Thế nhưng thế sự thay đổi luân hồi, rất nhanh đã đổi đến lượt tôi.

Hai tay tôi đều đã bị thương, vấn đề đầu tiên phải đối mặt mang tính chất sinh lý, chính là buồn đi tiểu. Nếu bị tai nạn giao thông cấp độ nặng phải cắm ống thông tiểu thì không nói làm gì, nay ngoại trừ hai tay, những bộ phận khác của tôi đều vô cùng khỏe mạnh. Tôi có thể tự do ra vào phòng vệ sinh, có điều không cách nào tụt quần được.

Tôi dùng chân bấm chuông, y tá có mặt ngay tức thì.

Tôi len lén liếc nhìn Tần Thiệu, dùng vẻ mắt thấy chết không sờn nói với y tá: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

Tần Thiệu ở bên cạnh xem kịch thật là vui. Tôi hận không thể ném thẳng bình dịch vào mặt anh ta.

Vốn đang truyền nước nên phải đi vệ sinh rất nhiều lần, hơn nữa trình tự vào WC của con gái cũng rất phiền phức. Tuy tôi đã được Tần Thiệu rèn luyện cho một bộ da mặt rất dày nhưng cũng ngượng ngùng khi phải trợn trừng mắt nhìn người ta tụt quần mình, tôi xấu hổ đến mức sắc mặt như màu gan heo, còn Tần Thiệu lại càng vui vẻ ra mặt.

Anh ta tặng tôi hai chữ: “Đáng đời!”

Thật muốn bậy luôn lên mặt anh ta.

Tôi thà khát chết cũng không muốn người ta theo tôi vào WC nữa. Nhưng sao Tần Thiệu có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời như vậy, anh ta dùng máy tính bật đủ loại tiếng nước chảy, còn tận dụng dàn âm thanh chất lượng kém mà tôi mua trên Jingdong, cả căn phòng khi thì tràn ngập tiếng suối chảy róc rách, khi lại rào rào tiếng thác đổ, khi còn tách tách tiếng nước nhỏ xuống tảng đá.

Tôi càng thêm buồn bực, khi tôi hát y tá lập tức cuống cuồng chạy tới. Nay Tần Thiệu giở trò như vậy vì sao bọn họ không ném cái máy tính ấy đi.

Tôi nói: “Tần Thiệu, anh bao nhiêu tuổi rồi? Có vui không? Chớp mắt ba cái là bốn mươi rồi đấy. Tôi thấy mức độ ngây thơ của anh mới dừng ở mức bốn tuổi thôi.”

Tần Thiệu nói: “Tôi thích thế. Cô cũng không tự nhìn xem cô đã viết thứ vớ vẩn gì về tôi trên mạng.”

A, quên mất, Tần Thiệu còn là một kẻ lòng dạ hẹp hòi đặc biệt thù dai nữa. Chính vì như vậy, Trịnh Ngôn Kỳ mới chỉ bày một mê hồn trận, chính anh ta mắt mờ trúng chiêu lại đòi trả thù đến mức người ta không vào được giới giải trí; còn bố tôi mua phải cổ trạch nhà anh ta, anh ta mới muốn chúng tôi tan cửa nát nhà, bây giờ còn kéo tôi chơi cùng anh ta nữa chứ. Tôi lên mạng viết có tí tẹo về anh ta, anh ta đã ác độc hành hạ tôi đến chết mới bỏ qua.

Tôi nói: “Nhưng tôi nghĩ đoạn giới thiệu trên mạng là tả thực đấy thôi, thể hiện hoàn toàn cấp độ của anh đấy nha. Người bình thường sao xứng.”

Tần Thiệu vắt chéo chân nói với tôi: “Nói một cách công bàng, cô còn khá hơn mấy tiến sĩ ở công ty của tôi nhiều. Ít nhất cô còn có con mắt đánh giá, mở rộng thị trường, nắm bắt nhu cầu khách hàng…”

Tôi nói: “Mấu chốt nhất là tôi biết đánh giá đặc tính của sản phẩm, có thể phản ánh trung thực nhu cầu sản phẩm, đúng không?”

Tần Thiệu trừng mắt với tôi, đang muốn nói gì nữa thì cơm sáng được đưa đến.

Tần Thiệu nhận lấy đồ ăn, liếc mắt một cái, y tá lập tức ra ngoài.

Tôi nhìn bàn ăn chằm chằm, nói với Tần Thiệu: “Sao anh lại bảo y tá ra ngoài? Cô ấy đi rồi tôi ăn thế nào được? Không phải anh muốn bắt tôi tuyệt thực đấy chứ? Tần Thiệu, anh cũng ác độc đấy nhỉ, chuyện ngược đãi bệnh nhân như vậy cũng làm được. Vì sao sách kỷ lục Guinness không có mục so sánh hành vi mất nhân tính nhất nhỉ, nếu không anh đăng kí nhất định bọn họ sẽ ghi tên anh. Đối với những người khác đều là ngoài tầm tay với, chỉ có anh là độc cô cầu bại.”

Tần Thiệu đẩy bàn ăn ra, sau khi đặt đồ ăn xuống mới nói với tôi: “Lảm nhảm không dứt miệng. Đánh răng chưa?”

Tôi nghĩ đến mình vừa mới đi vệ sinh xong đã nghe thấy một đống tiếng nước phát ra từ máy vi tính, bây giờ làm sao dám chạm vào nước đánh răng, nhìn vòi nước thôi đã thấy nhộn nhạo.

Tần Thiệu từ trong phòng rửa mặt đi ra, tay trái cầm một cốc nước, tay phải cầm một cái bàn chải đã bôi sẵn kem đánh răng, nói: “Lát nữa sẽ mua cho cô nước súc miệng, dùng bàn chải đánh qua trước đã.”

Tôi hết hồn nhìn anh ta, cơ thể mất tự chủ ngửa về sau: “Bàn chải đánh răng cũng coi như vũ khí có tính sát thương đấy nha.”

Tần Thiệu liếc nhìn tôi một cách nhàm chán: “Coi cái tướng của cô kia. Há miệng.”

Tôi dùng dũng khí của Lưu Hồ Lan mà nhìn anh ta.

Tần Thiệu nói: “Nếu tôi thật sự muồn hành hạ cô, tôi sẽ trực tiếp rút kim tiêm bên tay phải của cô chọc vào vết thương bên tay trái. Cần gì phải phiền phức thế này?”

Những lời này thật có sức gợi hình gợi cảm, tôi không khỏi nổi da gà.

“Há miệng.”

Tôi lập tức chào tạm biệt Lưu Hồ Lan, ngoan ngoãn há miệng ra.

Tần Thiệu nhét bàn chải vào miệng tôi, chậm rãi giúp tôi đánh răng.

Tôi vẫn không thể tin được chuyện này, ánh mắt nhìn thẳng vào anh ta, ý đồ tìm ra trên mặt anh ta một nét âm mưu quỷ kế nham hiểm, đáng tiếc Tần Thiệu vẫn duy trì bản mặt đẹp trai tuấn tú như N diễn viên trên kênh truyền hình CCTV. Và chủ nhân của gương mặt này đang cẩn thận giúp tôi đánh răng.

Tôi hít sâu một hơi, nhắm mắt vào rồi mở ra, gương mặt Tần Thiệu vẫn ở ngay trước mắt tôi, chỉ cách tôi có mười phân.

Khi còn học đại học tôi từng đọc không ít tiểu thuyết tình cảm, trong nhiều đoạn văn buồn nồn như vậy, hình ảnh khiến tôi rung động nhất là nam chính ngồi trước bồn rửa mặt, nữ chính giúp anh ta bôi bọt cạo râu, sau đó tỉ mỉ cạo râu cho nam chính, từng đường dao vạch đi từng đường bọt trắng, chậm rãi lộ ra toàn bộ gương mặt đẹp trai. Còn vẻ mặt nam chính tất nhiên là vừa thâm tình vừa dịu dàng, nữ chính thì vừa ngọt ngào vừa chăm chú. Chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh như vậy tôi đều sẽ cảm thấy đặc biệt đồng cảm, hạnh phúc đến mức không cách nào tự kìm chế.

Đáng tiếc trước đây khi tôi cầm dao cạo râu định ra tay với gương mặt Ôn Khiếu Thiên đã bị Ôn Khiếu Thiên dùng lý do “cấm hủy dung” để tịch thu đạo cụ. Giấc mộng của tôi đã tan vỡ từ lúc đó.

Dù đã ba mươi tuổi nhưng tôi vẫn ôm mong chờ với hình ảnh như vậy. Thế nhưng nếu đổi nam chính thành Tần Thiệu, tôi thật sự không chịu nổi. Nay, anh ta ngồi trước mặt tôi, đánh răng cho tôi mà không có ý đồ gì. Tôi thà bị anh ta đánh cho răng rơi đầy đất còn hơn nhìn một chuyện ly kỳ thế này xảy ra.

Tôi phun bọt kem đánh răng, nói: “Tần Thiệu, anh có âm mưu gì thì nói thẳng ra. Tôi không chịu nổi. Thứ anh cho tôi dùng không phải kem đánh răng đúng không? Có phải thuốc nhuộm hay không?”

Tần Thiệu nói: “Tôi ấu trĩ như thế à?”

Tôi nói: “Không phải anh vừa bật tiếng nước cho tôi nghe đấy sao? Anh còn dám nói anh không ấu trĩ?”

Tần Thiệu nói: “Tôi bật tiếng đấy vì sợ cô xấu hổ không dám đi vệ sinh, nhỡ may viêm bàng quang lại phải nằm viện. Có lòng tốt còn bị coi là lòng lang dạ thú.”

Làm chuyện xấu còn gắn mác tốt đẹp, chuyện này tôi quen rồi, trước đây khi ở chung với Tần Thiệu tôi cũng thường xuyên dùng chiêu này. Vì vậy khi anh ta nói “có lòng tốt còn bị coi là lòng lang dạ thú”, tôi tự động lọc bỏ câu này.

Tôi nhìn Tần Thiệu chằm chằm, cuối cùng không còn gì để soi mói nữa, đành phải ngậm đầy miệng bọt nói: “Tần Thiệu, thì ra bên thái dương của anh có một nốt ruồi.”

Tần Thiệu nói: “Giờ cô mới biết à, tốt xấu gì cô cũng đã nằm bên cạnh tôi bốn tháng, nốt ruồi rõ ràng như thế mà giờ mới nhìn thấy.”

Tôi nói: “Chẳng phải anh cũng không nhận ra tôi bị thương đấy sao?”

Tần Thiệu đột nhiên rút bàn chải đánh răng ra, nhìn tôi lớn tiếng nói: “Hai chuyện này giống nhau à? Nốt ruồi của tôi mọc trên mặt, sẹo của cô nằm trên cánh tay.”

Tôi cũng phun bọt hô lên: “Ý anh là tôi đen quá nên sẹo màu nâu cũng không lộ ra chứ gì. Hay anh chê vết sẹo còn chưa đủ to đủ dài?”

Tần Thiệu đột nhiên cầm lấy cốc nước đổ vào miệng tôi, tôi bị sặc đến mức nuốt phải một ngụm.

Tôi đã nói mà, anh ta có lòng tốt gì đâu.

Đánh răng xong, Tần Thiệu cầm một chiếc khăn ướt đi ra, hỏi tôi: “Trình tự rửa mặt của cô thế nào?”

Tôi nói: “Trước đây dùng sữa rửa mặt, hiện giờ chấp nhận dùng khăn mặt lau qua cũng được.”

Anh ta lại hỏi tôi: “Không dùng kem dưỡng mắt, dưỡng da, tinh dầu gì đó?”

Tôi nói: “Những thứ đó anh giữ lại cho mình dùng đi. Tôi thấy anh nên dùng nhiều một chút, nghe nói gần đây người ta đang chuộng đàn ông trang điểm lắm đấy.”

“A, khóe mắt cô có nếp nhăn từ bao giờ vậy?”

“Đâu? Đâu?” Tôi cuống cuồng đứng lên soi gương.

Tần Thiệu nhếch khóe môi, đắc ý nhìn tôi.

Anh được lắm.

Lau mặt xong, Tần Thiệu cầm thìa thử một ngụm cháo rồi nói: “Mùi vị không tệ, cô nếm thử xem.” Nói xong tự động đưa thìa cháo ra đút cho tôi.

Tôi bĩu môi nói: “Anh Tần, phiền anh đổi một cái thìa khác đi.”

Tần Thiệu giơ cái thìa nói: “Cô còn ghét bỏ? Hai chúng ta chuyện gì cũng làm rồi giờ còn phải phân chia cái thìa?”

Tôi thầm chửi bới anh ta một câu rồi mới nói: “Không phải anh mắc bệnh cuồng sạch à? Tôi sợ sau khi dùng xong anh phải chạy đi nôn.”

Tần Thiệu gật đầu, nói: “Tôi hiểu rồi.” Nói xong, anh ta nhét cả thìa cháo vào miệng mình.

Tôi vừa định nói người này vì sao lại hẹp hòi như vậy, dù có sạch sẽ quá mức cũng không thể cắt nguồn lương thực của tôi thì cái miệng Tần Thiệu đã đưa đến gần. Khi tôi còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy trong miệng ngoại trừ cháo trắng mặn mặn còn có cả đầu lưỡi của Tần Thiệu.

Đương nhiên phản ứng đầu tiên của tôi không phải quăng ra một cái tát, bởi vì hiện tại tôi không có khả năng để thực hiện hành vi này. Chuyện đầu tiên tôi muốn làm là cắn đầu lưỡi của anh ta không buông. Đáng tiếc Tần Thiệu lùi lại vô cùng đúng lúc, trưng ra vẻ mặt vô tội rồi ngồi xuống.

Nếu là mười năm trước, có lẽ tôi còn có thể đỏ mặt ôm hai má nóng bừng vì hành động như vậy, sau đó cúi đầu mắng một câu “đáng ghét”, trong lòng dậy sóng. Nhưng tôi là tình nhân Lô Hân Nhiên, anh ta là cầm thú Tần Thiệu, giống như anh ta nói, chuyện gì hai chúng tôi cũng làm rồi, còn để ý cái này làm gì? Vì vậy, tôi chỉ tiếc là chưa cắn được vào lưỡi anh ta, những suy nghĩ khác hoàn toàn không có.

Tần Thiệu hỏi tôi: “Cảm giác vừa đánh răng xong uống cháo có phải hay lắm không?”

Tôi nói: “Hay chỗ nào, đánh răng xong ăn kem mới là sướng nhất.”

“Mùa đông còn ăn kem cái gì?”

“Anh là người già hay thổ dân vậy? Theo anh nói thì cứ mùa đông là Haagen-Dazs phải đóng cửa, chuyển tới Nam bán cầu buôn bán tập thể hay sao? Yêu cô ấy hãy mời cô ấy ăn Haagen-Dazs, biết bao nhiêu chàng trai phải xếp hàng để mua Haagen-Dazs trong lễ tình nhân đấy. Lễ tình nhân, ngày 14 tháng 2, gió Bắc vù vù thổi, bông tuyết rơi lả tả, lạnh thấu xương, nhưng các cô gái vẫn thích nhìn các chàng trai rụt cổ mạo hiểm xếp hàng chờ trong tuyết rơi gió lạnh. Anh không hiểu được đâu.”

“Vì sao?”

“Còn vì sao cái gì, niềm vui của phụ nữ chính là nhìn đàn ông chịu khổ vì họ. Thành công của phụ nữ cũng chính là xem có bao nhiêu đàn ông chịu khổ vì họ.”

“Vậy còn cô?”

“Tôi? Bản thân tôi đã khổ lắm rồi, niềm vui của tôi đã không thể chỉ dựa vào một việc nhỏ nhoi này để thỏa mãn nữa.”

“Vậy phải là chuyện thế nào?” Tần Thiệu ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi suy nghĩ một chút, nhìn trần nhà nói: “Ví dụ như trong đêm đông anh rơi vào hố băng, giữa trưa mùa hè anh đi bộ trên sa mạc Sahara, ra ngoài gặp quỷ về nhà gặp ma. Ừ, kiểu kiểu như thế.”

Tần Thiệu nhíu mày, cắm cái thìa vào bát nói với tôi: “Tự cô ăn đi.”

Tôi nói: “Từ nhỏ chị Trương Hải Địch đã dạy chúng tôi phải thân tàn mà chí không tàn, quán quân cuộc thi Got Talent không có tay còn có thể dùng chân chơi đàn dương cầm, tự ăn thì tự ăn.”

Tôi giơ chân lên, run run kẹp lấy cái chuôi thìa, vừa dùng sức một chút, cái bát đã bị tôi đánh nghiêng, cháo nóng chảy vào mu bàn chân, đỏ lên một mảng.

Tôi đau đến mức mắng Tần Thiệu là miệng quạ đen, lẽ nào tôi thật sự phải tứ chi tàn phế mới được?

Tần Thiệu vội vàng đẩy bàn ăn ra, bấm chuông, lấy một chiếc khăn mặt ra từ phòng tắm, giúp tôi lau chân: “Cô có thể ngồi yên một ngày không? Hả? Không gây chuyện sẽ chết sao?”

Tôi giương cổ nói: “Đương nhiên sẽ chết. Tôi gây chuyện chỗ nào, đây là nguyện vọng chân chính của tôi. Tôi còn chưa nói khó nghe hơn nữa đâu. Trước khi chưa sắp xếp xong cho kiếp sau của anh, tôi chết không nhắm mắt.”

Y tá vào phòng, có lẽ cô ấy đã chịu đủ tần suất gây chuyện của tôi rồi, khi tới đây đều gọi theo bác sĩ.

Ông bác sĩ già vẻ mặt hiền hòa nhìn chân tôi nói: “Cô gái, không có tay vẫn còn tự ngược được à, trẻ tuổi mà ý chí muốn chết đã mạnh mẽ vậy sao? Có sức để chết như vậy vì sao không dùng để sống cho tốt?”

Cứ như thế, tôi và Tần Thiệu đấu trí đấu dũng trong bệnh viện vài ngày, tay phải của tôi đã hồi phục đại khái, cơ bản là có thể cầm thứ gì đó ném về phía Tần Thiệu. Nhưng có thể là có thể, tôi vẫn chưa có cơ hội để hành động hóa cái có thể đấy, chưa hoàn thành được chí lớn đã phải vừa căm tức vừa tiếc nuối mà xuất viện.

Khi xe Bentley chạy băng băng trên đường cái, tôi cảm thấy trán mình khắc một chữ “tù” to đùng, trên người quấn đầy gồng cùm xiềng xích, như một tội phạm quần áo rách rưới bị đày đến nơi không một cọng cỏ, đang lê bước chân về phía tòa tháp cổ. Ở nơi đó, tôi chịu đủ cực hình roi vọt, gió táp mưa sa, ăn không đủ no, cuối cùng ngày ngày lo sợ mà già đi.

Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự phong cách châu Âu quen thuộc. Tôi đưa lưng về phía thảm cỏ xanh mượt, ký ức nhục nhã trước đây ào tới như sóng biển. Tôi nhớ sự bi thảm của mình khi vì ba vạn tệ mà tôi đã phải dùng tư thế hèn hạ hơn bao giờ hết, cố gắng lấy lòng anh ta. Vừa nghĩ tới bản thân mình như vậy, tôi lại hận không thể dìm cái đầu của Tần Thiệu vào trong hồ nước lớn trong phòng khách nhà anh ta, khiến anh ta cả đời không thể ra ngoài gây họa được nữa.

Giữa lúc tôi đang cảm thán như vậy, Nhiên Nhiên khập khiễng từ trong nhà chạy ra, bật người lên vồ lấy tôi, vẫy đuôi gâu gâu sủa to.

Nuôi Nhiên Nhiên là sản phẩm phụ của những năm tháng cực khổ vừa qua, là chuyện duy nhất đáng để tôi vui vẻ và không hối hận. Tôi dùng tay phải cố gắng ôm lấy Nhiên Nhiên đã béo lên không ít, hôn lên mặt nó, nói: “Nhiên Nhiên, mama không ở đây hơn mười ngày, con không buồn bã bỏ ăn mà gầy đi mất mấy cân mà còn béo lên không ít đấy nhỉ. Gần mực thì đen, gần cái người vô lương tâm kia lâu ngay cả con cũng học được cách vô tâm rồi.”

Tần Thiệu nghe đến đây lập tức lườm tôi. Tôi lười nhìn anh ta, sải bước đi vào trong.

Tôi nhớ rõ mục đích duy nhất của mình khi dọn về đây. Tôi thường xuyên giả bộ đi dạo đến gần phòng làm việc để tìm hiểu, nhưng từ khi về tới nhà, gần như Tần Thiệu không ra ngoài nữa, tôi không khỏi nghi ngờ rốt cuộc Tần Thiệu có đúng là chủ tịch kiêm tổng giám độc tập đoàn Thiệu Dương tiếng tăm lừng lẫy hay không. Lẽ nào bây giờ công việc ở công ty cũng có thể số hóa hết rồi? Không cần tự mình tham gia họp ban giám độc gì đó, hoặc là phát biểu động viên công nhân viên tại đại hội cuối năm, hoặc trao giải cuối năm gì đó hay sao, ông chủ ngày ngày đóng cửa ở nhà làm trạch nam, tập đoàn này vẫn tiếp tục phát triển được à?

Tôi chờ đợi mà cảm thấy chán muốn chết, cơ hội xa vời đến mức như trúng giải độc đắc, đành phải lăn qua lăn lại trong nhà Tần Thiệu tìm chuyện để làm, ép anh ta ra ngoài để tìm chút yên tĩnh.

Thứ tôi xuống tay đầu tiên chính là cái hồ nước mà Tần Thiệu yêu nhất. Tôi nói với cô gái giúp việc rằng muốn ăn vài loại cá, bảo cô ấy đi mua vài giống cá về đấy, mỗi giống mua mấy con, nhưng nhất định phải còn sống. Sau khi cô ấy mua về, tôi thả tất cả vào trong hồ nước. Theo đường cong uyển chuyển của những con cá vui vẻ nhảy vào nước, cái miệng của cô gái giúp việc chậm rãi biến thành hình chữ O. Tôi nháy mắt nói với cô ấy rằng cái này gọi là phóng sinh, để tích đức. Sau đó, tôi tìm thấy trong nhà kho của Tần Thiệu một chiếc cần cây, kéo ghế ngồi trước hồ nước câu cá. Nhiên Nhiên ngồi bên cạnh tôi, đôi mắt tròn tròn nhìn tôi chằm chằm. Tôi thấy nó cũng rất nhàm chán, vì vậy lấy ra nguyên liệu bỏng ngô mua trên mạng, dùng lò vi sóng quay một lúc, hương thơm ngào ngạt lập tức tỏa ra. Hai chúng tôi vừa câu cá vừa chơi trò tung bỏng. Tôi ném một viên bỏng vào không trung, sau đó cả tôi và Nhiên Nhiên cùng ngửa cổ lên đón. Tuy Nhiên Nhiên không thích ăn nhưng vô cùng thích thú với hoạt động giải trí này. Nước trong hồ bị tôi vẩy ra nước khắp nơi, bị Nhiên Nhiên giẫm lên nên trong nhà đầy vết chân chó. Nữ giúp việc cầm cây lau nhà đứng bên cạnh bị tôi đuổi đi, nói là trời có sập xuống thì tôi đỡ, rồi tôi và Nhiên Nhiên đùa càng hăng say.

Phòng khách lớn nhoáng một cái biến thành đầm lầy. Trong nhà Tần Thiệu vốn mở lò sưởi rất lớn, mùa đông cũng chỉ cần mặc một cái sơ-mi ngắn tay là được. Tôi và Nhiên Nhiên vui quên trời quên đất, viên bỏng bị ném lên không trung rơi vào trong hồ nước, hai chúng tôi không hẹn mà cùng nhảy vào trong. Đôi khi đang nhảy lên, lớp rêu dày trong hồ nước khiến tôi đứng không vững, lập tức ngã sấp xuống, toàn thân ướt đẫm, tôi học theo Nhiên Nhiên vẫy đầu vẫy mông, coi như hong khô rồi lại tiếp tục đùa. Không ngờ ngay cả cần câu của Tần Thiệu cũng bị tôi đè gãy, tôi tiện tay ném một cái, nó vắt vẻo trên hòn giả sơn.

Không lâu sau, khắp phòng khách là vũng nước và bỏng ngô, toàn cảnh hỗn loạn như chợ bán buôn hải sản buổi sáng.

Rốt cuộc Tần Thiệu cũng bị hai chúng tôi dụ xuống lầu, nhìn thấy cảnh tượng như vậy ngay cả lông mày cũng không nhăn một cái, bước xuống cầu thang khoanh tay nhìn chúng tôi.

Tôi khiêu khích nhìn anh ta một cái, cầm lấy cây cần trúc đã gãy thành hai nửa. Trong đó có một đầu rất nhọn, tôi chỉ chỉ Nhiên Nhiên nói: “Nhiên Nhiên, tránh ra, ma ma đâm cá cho con ăn.”

Nhiên Nhiên ngoan ngoãn đứng bên cạnh hồ nước, nhìn tôi đâm cây trúc xuống nước từng nhát một. Nữ giúp việc mua rất nhiều cá, thả đầy một hồ, mật độ đông đúc như dân Tokyo. Tôi vừa đâm vài cái đã có một con cá chép trúng chiêu. Máu tanh lập tức lan ra trong nước, tôi nhấc cây trúc lên, đuôi cá còn đang vẫy vẫy giãy dụa, vung lên người tôi đầy mùi cá tanh.

Cuối cùng Tần Thiệu cũng đi tới, dùng một tay xách tôi ra khỏi hồ nước. Tôi trượt đôi chân trần trên nền đất, Tần Thiệu cũng không thương tiếc lập tức kéo tôi lên, túm tôi lên lầu, Nhiên Nhiên ở bên dưới rưng rưng nhìn tôi sủa gâu gâu.

Ở trên cầu thang tôi không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, phát hiện từ trên cao nhìn xuống, phòng khách thật sự giống như vừa bị đánh cướp, làm cho người ta không nỡ nhìn. Nhất thời tôi sinh ra cảm giác thỏa mãn, nghĩ rằng ngay cả tôi còn không nhịn được, chẳng trách Tần Thiệu yêu sạch sẽ như thế cũng phải bộc phát.

Tôi không ngừng hô to quyết thắng trong lòng, nhằm biểu dương tinh thần kháng chiến trường kỳ của bản thân, trong khi lực lượng đôi bên chênh lệch rất lớn vẫn có thể sử dụng những trận du kích nhỏ, quy mô khởi nghĩa tuy nhỏ nhưng có giá trị đột phá tinh thần rất quý giá.

Tôi cho rằng Tần Thiệu sẽ ném tôi vào phòng tắm, theo cách nói của cô gái giúp việc, anh ta không thể chấp nhận có người bẩn thỉu vào phòng ngủ của anh ta. Hiện giờ toàn thân tôi ngoại trừ có thể vắt ra nước còn có mùi máu tanh nồng, Tần Thiệu có thể mang tôi lên lầu đã là một kỳ tích hiếm có rồi. Nhưng càng kỳ tích hơn là Tần Thiệu lại ném tôi lên giường.

Đại khái tôi đã hiểu ra anh ta muốn làm gì, thế nhưng tôi không thể tưởng tượng được, bởi vì hiện giờ nhất định tôi vô cùng giống bác gái giết cá ngoài chợ, anh ta muốn làm chuyện đó vào lúc này có phải đói quá ăn quàng hay không.

Tôi nhìn chằm chằm vào Tần Thiệu, nói: “Không phải chứ, Tần Thiệu. Khẩu vị của anh chưa xuống cấp đến mức độ này đấy chứ, mùi vị trên người tôi lúc này ngay cả Nhiên Nhiên cũng không nhịn được mà buồn nôn. Nhã hứng của anh từ đâu mà ra vậy?”

Tần Thiệu đè tôi lên giường, hừ một tiếng rồi nói: “Đừng gọi nó bằng cái tên này, tôi không thích.”

Tôi nói: “Nhiên Nhiên à? Anh có khiếu thẩm mỹ hay không vậy? Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, cái tên đẹp thế còn gì.”

Tần Thiệu bĩu môi nói: “Khó nghe chết được.”

Tôi nói: “Không phải anh định thảo luận với tôi chuyện đặt tên cho chó lần nữa đấy chứ? Thưa vị đại nhân này, ngài muốn thế nào?”

“Dáng vẻ của cô lúc này là muốn quyến rũ tôi hay sao?” Tần Thiệu chỉ vào quần áo tôi.

Tôi cúi đầu nhìn, áo sơ-mi trắng ướt nhẹp, nội y màu đen bên trong như ẩn như hiện. Tôi nói một cách bất an: “Quyến rũ anh? Nhà các anh coi mùi cá là nước hoa Channel đấy à?”

Tần Thiệu đã ra tay từ lâu, cấp tốc mở cúc áo của tôi, tôi thấy tình hình không cách nào xoay chuyển, lập tức nói: “Tần Thiệu, anh còn tiếp tục tôi lập tức cắn lưỡi tự sát. Anh có tin không?”

Tần Thiệu hừ lạnh một tiếng: “Thế nào? Ngoại trừ nghiên cứu cắt cổ tay cũng cảm thấy hứng thú với cắn lưỡi nữa à?”

Nói dứt lời, anh ta nắm lấy gương mặt tôi, tôi không chuyển động được, đầu lưỡi anh ta đã tiến quân thần tốc. Tôi liều mạng lắc đầu, hất tay anh ta ra, những tôi càng hất anh ta càng dùng sức.

Cuối cùng tôi bất động Tần Thiệu mới chậm rãi buông tay. Thừa dịp anh ta thả lỏng cảnh giác, tôi cắn thật mạnh vào lưỡi anh ta một cái. Tần Thiệu bị đau lập tức lùi lại, giữa lông mày nhíu thành một chữ xuyên, nổi giận đùng đùng nhìn tôi,

Tôi cắn môi nhìn anh ta không chịu khuất phục. Hiện giờ tôi đang rất hối hận, vì sao khi làm chuyện này với anh ta tôi không nôn ra đi, nếu không tôi sẽ nôn vào miệng anh ta một cách vô cùng hoành tráng, coi miệng anh ta là cái ống nhổ mới được!

Tôi nói: “Động lực để cắn lưỡi tự sát tạm thời chưa có, nhưng ý chí, sức lực để cắn lưỡi anh thì nhiều lắm.”

Tần Thiệu nói: “Tôi sẽ xem ý chí, sức lực của cô mạnh hay của tôi mạnh.”

Vì vậy, làm tình biến thành ẩu đả. Tôi vươn tay, anh ta giữ cánh tay tôi; tôi chen chân, anh ta đè chân tôi lại; tôi ngẩng đầu, bàn tay anh ta đặt lên trán tôi, ngay cả cơ hội để ngẩng đầu tôi cũng không có.

Đấu mãi, cuối cùng tôi kiệt sức, hết hơi, thật sự không từ chối được nữa, tôi đành dùng giáo dục bằng miệng: “Tần Thiệu, tôi ngừng uống thuốc tránh thai rất lâu rồi, bác sĩ nói uống thuốc thời gian dài không tốt cho cơ thể, hiện giờ ở đây cũng không có thuốc tránh thai khẩn cấp, hay là anh dừng ở đây đi. Chờ tôi tiếp tục uống thuốc hoặc có thuốc khẩn cấp lại tiếp tục cũng chưa muộn, được không?”

Tần Thiệu đột nhiên do dự. Tôi vốn ôm hy vọng chữa lợn lành thành lợn què, không ngờ anh ta lại thật sự do dự. Tôi liên tục cầu khấn trong lòng, cầu Phật tổ hiển linh, diệt Tần Thiệu thay dân trừ hại đi.

Chưa đợi tôi cầu ra nội dung phong phú hơn, Tần Thiệu thản nhiên nói một câu: “Tôi vốn không muốn để cô dùng loại thuốc linh tinh đó.”

Tôi cảm kích trong lòng, không khỏi dịu dàng bổ sung vài câu mớm lời: “Đúng vậy, đàn ông phong độ đâu chỉ đơn giản là kéo ghế cho phụ nữ? Phong độ chân chính phải là để cô ấy không phải chạm vào viên thuốc kia.”

Tần Thiệu cười cười, ánh mắt không giấu được vẻ trêu chọc, anh ta bỗng nhiên cúi đầu, ghé vào xương quai xanh của tôi, nhẹ nhàng cười ra tiếng.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, hỏi: “Anh cười cái gì?”

Môi Tần Thiệu chạm vào xương quai xanh của tôi, anh ta nói: “Không phải cô là tiến sĩ sao? Ngay cả cắt cỏ tay cũng nghiên cứu chuyên sâu như vậy, vì sao không nghiên cứu hoạt động trên giường một chút? Cô hỏi đàn ông trên thế giới xem có ai ở trên giường còn biết phong độ là cái gì hay không? Chẳng lẽ còn phải nói “tiểu thư, mời cô trước” hay sao? Hay là nói “xin lỗi, xin cho phép tôi dừng lại trong cơ thể tiểu thư một lát”?”

Tôi bất chợt không thể phản bác, đành phải nói: “Vậy ít nhất cũng phải là đôi bên tình nguyện, giống anh lúc này chính là dã thú động dục.”

Đầu Tần Thiệu chậm rãi dời xuống, liếm ngực tôi, nói: “Cảm ơn đã khen tặng, nhất định tôi sẽ không bôi nhọ sứ mệnh.”

Tôi hoảng hốt nói: “Ngừng, ngừng, Tần Thiệu, không có thuốc tránh thai!”

Tần Thiệu ngẩng đầu nhìn tôi, nhìn tôi rất lâu.

Tôi nghĩ bình thường Tần Thiệu có ý đồ quỷ quái gì đó mới có vẻ mặt này, nhưng đang ở trên giường mà có ma mưu chước quỷ cũng giống như anh ta dự định biến mọi chuyện thành hoang dâm vô độ, không thể cứu vãn. Tôi lập tức nói: “Tần Thiệu, anh đã hứa với tôi, những chuyện yêu cầu cao, thú vị thấp không thể làm. Nếu anh dám làm, tôi lập tức khiến anh nói lời vĩnh biệt với tiểu Tần Thiệu của anh. Anh nhìn mấy người như Ngụy Trung Hiền, Lý Liên Anh đi, nghĩ kỹ đi rồi hãy làm.”

Tần Thiệu đột nhiên nở nụ cười.

Tôi nói: “Gần đây vì sao anh cười nhiều như vậy, còn lần nào cũng cười xấu xa như thế? Trước đây không phải anh thích nhất là xị mặt ra hay sao, có phải bị ma nhập rồi không? Hôm nào tôi sẽ tìm một đạo sĩ cho anh, nếu con ma này nhập sâu quá rồi thì để nó mang anh đi luôn đi.”

Tần Thiệu gặm cái miệng tôi, nói bên tai tôi: “Sinh con cho tôi đi.”

Nghe thấy những lời này, trong đầu tôi ầm ầm như sấm đánh, giống như bị tiêm vào một liều Morphine lớn, xuất hiện ảo giác trong nháy mắt. Hoặc nhiễm virus “gấu trúc thắp hương”, bị vây trong trạng thái khởi động lại máy liên tục, hiển thị duy nhất là màn hình màu xanh, hoặc giống như tôi đang đứng trên băng truyền tốc độ cao thì đột nhiên băng truyền dừng phắt lại, bắt đầu trôi ngược lại khiến tôi bắn ra xa vạn dặm vì quán tính.

Vì quá mức khiếp sợ, cái miệng tôi vẫn duy trì trạng thái há hốc. Não bộ trống rỗng đến mức Tần Thiệu xong việc với tôi từ lúc nào cũng không kịp phản ứng.

Tôi nghĩ nhất định là Tần Thiệu đang thực hiện một âm mưu rất lớn mới có thể phát ra một câu như sét đánh ngang tai, hoàn toàn không hợp logic như thế.

“Sinh con cho tôi đi”, một câu giống như phát ra từ trong chuông đồng, trải qua xử lý của chuông, bị ngân thành những vòng sóng âm, không ngừng vang vang xoay chuyển bên tai tôi.

Tần Thiệu bế tôi vào phòng tắm thế nào, tắm rửa giúp tôi thế nào, tôi đều không nhớ. Tôi đang dùng lý trí còn sót lại nghiêm ngặt sàng lọc các loại lý do, âm mưu, khi Tần Thiệu đang mặc áo ngủ vào cho tôi, trong đầu tôi cuối cùng cũng có một khoảng trời quang, tôi tập trung hết sức lực vào lòng bàn tay, siết thành nắm đấm đánh thật mạnh vào bụng Tần Thiệu.

Tần Thiệu trở tay không kịp, cuộn mình lại, giống một con tôm hùm trong nhà hàng cao cấp của Úc.

Tôi nói: “Anh biến thái đã đủ chưa, hành hạ tôi chưa đủ còn tính cả con tôi. Người ta nói cha nợ con trả, anh muốn chứng minh anh ở cảnh giới cao hơn người khác, cả đời cháu cũng phải nhúng chàm đúng không. Anh có còn nhân tính hay không? Tần Thiệu, anh điên rồi! Tôi nói cho anh biết, sau này nếu anh còn dám chạm vào tôi, tôi sẽ làm cho anh xem, tôi đảm bảo cả đời này anh sẽ không dùng áo mưa được nữa, không ai có thể sinh con cho anh được nữa!”

Toàn thân tôi run run, hổ dữ không ăn thịt con, anh ta lại có thể không tiếc biện pháp khiến tôi mang thai, khiến việc anh ta đã làm với nhà chúng tôi truyền lại đời đời.

Tôi dậm chân bịch bịch xuống lầu, vào phòng bếp rút ra một con dao, lại bịch bịch lên lầu, đá Tần Thiệu khóe mắt ứ máu, vẫn ngồi chồm hỗm dưới đất, gào lên: “Tên cặn bã này, vợ anh phá thai là đáng lắm, loại người như anh, có con cũng là một tai họa. Anh không xứng có con. Phụ nữ có thể sinh con cho anh chết hết từ lâu rồi. Tôi thà vô sinh cũng không thèm sinh con của anh.”

Tần Thiệu chậm rãi đứng dậy, hờ hững nhìn tôi.

Anh ta chậm rãi tới gần tôi, đi về phía con dao nhọn.

Tôi đành lùi về sau một bước: “Anh đừng tưởng tôi không dám. Cùng lắm thì chúng ta chết cùng nhau. Cái mạng của anh đáng giá hơn của tôi nhiều, nếu chết cùng anh tôi cũng có lời.”

Tần Thiệu đột nhiên vươn tay, cầm lấy lưỡi dao sắc bén. Máu ào ào chảy ra từ kẽ ngón tay anh ta.

Tôi cố gắng rút dao ra, Tần Thiệu lại cầm càng chặt, cuối cùng kéo một cái giật con dao ra khỏi tay tôi, ném trên mặt đất, phát ra một tiếng lanh lảnh.

Anh ta vẫn đi từng bước về phía tôi, tôi hoảng hốt lùi về sau. Hiện giờ Tần Thiệu đang là một con dã thú khát máu, nhất là nhìn thấy cảnh đổ máu ánh mắt còn phát ra tia sáng khác thường. Nếu nhìn thấy con mồi, anh ta sẽ vồ tới bất cứ lúc nào, sau đó dùng tay không xé xách tôi, móc nội tạng của tôi ra, nhét vào trong miệng mình.

Tôi bị dồn đến góc tường.

Tần Thiệu vung nắm tay lên đổ ập về phía tôi. Tôi cảm nhận được một cơn gió xẹt qua bên tai, nghe rắc một tiếng. Bức tranh phía sau tôi lấy một điểm làm tâm, lớp kính nứt ra theo quy tắc, tựa như những gợn sóng lăn tăn tràn ra khi ném một cục đá vào mặt hồ tĩnh lặng. Bức tranh lung lay, lảo đảo vài lần, cuối cùng loảng xoảng rơi xuống, thủy tinh rào rào rơi xuống đất vỡ tan.

Tần Thiệu vẫn còn ép về phía tôi. Anh ta đi chân không, dưới bàn chân trần là mảnh thủy tinh bắn ra tung tóe. Không lâu sau, chân anh ta cũng bắt đầu chảy máu. Toàn bộ tình cảnh giống như hiện trường án mạng.

Anh ta dùng bàn tay phải đầy máu kia siết cằm tôi, quát: “Rút lại lời cô vừa nói.”

Tôi bị khí thế của anh ta làm cho hoảng sợ, hỏi: “Câu nào?”

Tay anh ta dùng sức lớn hơn, trong mắt đầy tơ máu giống như một con trâu nổi điên.

Tôi nói: “Chết cùng à?”

Tôi bị anh ta nắm lấy cằm, toàn thân như bị anh ta nhấc lên, chân sắp không chạm sàn.

Tôi nói: “Sinh con à? Được, tôi rút lời. Anh cứ coi chính mình là lợn giống, gây giống khắp nơi, chúc anh đơm hoa kết trái, mọc lên như nấm, con cháu đầy nhà.”

Tần Thiệu vẫn giữ chặt lấy tôi, máu từ bàn tay ngoằn ngoèo trườn theo cánh tay, nhỏ xuống đất.

Tôi nghĩ nếu tôi đã thỏa hiệp một lần mà anh ta vẫn không điều hòa lại được thì tôi đây đành mặc theo ý anh ta. Tôi nhắm mắt lại, chờ anh ta xử lý.

Rất lâu sau, tôi cảm thấy cằm dần dần được thả xuống, chân chậm rãi chạm vào sàn nhà. Mở mắt, Tần Thiệu đang chậm rãi đi ra ngoài. Trên sàn nhà phía sau anh ta lưu lại một vệt máu dài, nhìn mà giật mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.