Thuần Dưỡng

Chương 10: Chương 10: Đánh trả - Hận




Ai nhớ không được để người đó chiều sinh hư,

Không nên ỷ lại vào người đó,

Tình cảm sẽ bị người đó bán đứng, nếu bạn yêu một kẻ phản bội.

~~~ “Tình giới” – Vương Phi ~~~

Tôi ngồi trên máy bay mà nghĩ, nếu Ôn Khiếu Thiên trở về công ty đối mặt đàm phán với Tần Thiệu, tôi và Ôn Khiếu Thiên còn cơ hội thăm dò khả năng của Tần Thiệu. Nếu năng lực của anh ta không khống chế được nhà họ Ôn, tôi tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn trở về bên cạnh Tần Thiệu. Nhưng nếu thực tế ngược lại thì khó nói tiếp được tôi nên làm thế nào bây giờ. Nói chung, trước tiên tôi phải dùng kế hoãn binh với Tần Thiệu, hơn nữa phải khiến Ôn Khiếu Thiên nhanh chóng tìm hiểu rõ rốt cuộc Tần Thiệu muốn giở trò gì.

Hai chúng tôi im lặng suốt dọc đường, cuối cùng, taxi dừng trước cổng trường, tôi thấy Ôn Khiếu Thiên không có ý muốn xuống xe tiễn, đành phải giữ cửa xe nói: “Khiếu Thiên.”

Ôn Khiếu Thiên lập tức ngẩng đầu, ánh mắt rực sáng nhìn tôi.

Tôi nói: “Nhớ kỹ, khi nói chuyện với Tần Thiệu phải làm rõ xem Tần Thiệu muốn làm gì, sẽ làm chuyện gì bất lợi với nhà anh, anh ta có bao nhiêu phần thắng. Trước khi anh tìm hiểu rõ những chuyện này, chúng ta không nên gặp lại. Lần tới gặp mặt, em cần anh cho em câu trả lời.”

Ánh mắt rực sáng của Ôn Khiếu Thiên thoáng chốc tối đi, không đợi anh mở miệng, tôi lập tức đóng cửa xe lại.

Tần Thiệu, anh đã nói tôi giả làm thỏ, vờ thu móng vuốt của mình lại, ánh mắt anh đúng là luôn xuyên thấu mọi thứ, tôi đây cũng muốn xem khi tôi vươn móng vuốt ra sẽ uy lực đến mức nào.

Chưa đợi tôi siết nắm tay nhìn trời lấy tinh thần, điện thoại của tôi đã vang lên. Tôi bắt máy, đầu bên kia là một giọng nói chậm rãi đến mức khiến người ta hận không thể cầm điều khiển từ xa tua nhanh.

“Tôi là Lục Khinh Thiên. Cô có phải là Lô Hân Nhiên không?”

“Là tôi. Cô tìm tôi có chuyện gì?”

“À, tôi là vợ của Tần Thiệu. Tôi nghĩ hẳn là cô biết tôi tìm cô có chuyện gì.”

Tôi chờ cô ta chậm rãi nói xong những lời này, khi tiếng cuối cùng chấm dứt, tôi cảm thấy loại ý chí cách mạng hào hùng vừa rồi hoàn toàn tan biến. Trước mặt vợ chính nhà người ta, tất cả hồ ly tinh đều thấp hơn một cái đầu, cho dù là hồ ly tinh đã hoàn lương.

Toàn bộ sức lực của tôi đều thoát khỏi cơ thể, tôi nói: “Tôi hiểu.”

“Cô Lô, chúng ta gặp nhau một lần đi. Ngay trong quán mì nhỏ trước cổng trường cô, tiết kiệm được cho cô tiền xe đi lại. Nghiên cứu tiến sĩ ấy mà, thu nhập không ổn định, tôi vẫn nên săn sóc một chút.”

Sau lưng tôi lạnh toát, nói: “Vậy cô thấy mấy giờ thì tiện.”

Bên kia dịu dàng nói: “Ngay bây giờ đi.”

Tôi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tối om, nghĩ có nên báo cho Tần Thiệu biết hay không, nhớ tới mấy vụ thảm án vợ cả diệt hồ ly tinh từ cổ chí kim, cùng những vụ hành hung vô nhân đạo đối với kẻ thứ ba, chẳng khác nào tự chui đầu vào thòng lọng. Huống hồ còn ở ngay cổng trường, nếu chuyện này ầm ĩ lên, không chỉ đến mức lên bản tin nóng của diễn đàn đại học A, mà còn có thể thành đầu đề tin tức của thành phố A cũng không chừng.

Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi, lén lút bước vào quán mì như con chuột qua đường. “Quán mì ông Hoàng” trước cổng trường là một quán ăn cũ kỹ mở cửa từ hồi cải cách, đến nay ba mươi năm không đổi, bên trong ánh đèn tối tăm, bộ đồ ăn cổ xưa, cái bàn đầy dầu mỡ, tôi nghĩ mang một viên gạch từ trong đấy ra cũng ám đầy mùi mì.

Trong một quán mì cổ kính như vậy, có một phu nhân trang điểm tinh tế, toàn thân hàng hiệu, nhẫn kim cương sáng đến mức làm lóa mắt người đang ngôi, có thể coi như khiến quán mì cũ kỹ này tỏa sáng. Giống như một đóa mẫu đơn xinh đẹp trên một khoảnh đất đỏ khô cằn nứt nẻ, có lẽ vì phong thái lạnh lùng, cao quý, xa cách của cô ta mà mấy người khách bên cạnh tự động lảng tránh, để lại mấy bàn trống xung quanh, hình thành một không gian nhỏ vừa vặn phù hợp để tôi và cô ta nói chuyện.

Tôi nghĩ, nếu cô ta móc một xấp tiền từ cái túi Hermes của cô ta ném lên mặt tôi, tôi tuyệt đối sẽ không giống những cô gái vừa trong sáng vừa cương quyết đẩy tiền về như trên TV hay diễn. Ai nỡ lòng nào từ chối tiền cơ chứ.

Nhưng vị phu nhân này thấy tôi đi tới chỉ ung dung hỏi: “Muốn ăn gì? Mì trộn?”

Tôi nghĩ vợ cả nhà có tiền thật không dễ chơi, ngay cả hỏi một câu cũng cá tính như thế.

Tôi nói: “Cho một bát mì thịt bò là được.” Tôi dừng một chút lại bổ sung: “Sợi nhỏ.”

Phu nhân gật đầu, vẫy tay, chủ quán trước giờ luôn có vẻ mặt như ai nợ tiền vui vẻ chạy tới hỏi: “Ngài muốn dùng gì?”

Phu nhân nói: “Cho hai bát mì thịt bò sợi nhỏ.” Chủ quán lại vui vẻ khom người chạy đi.

Phu nhân chậm rãi chớp chớp đôi mắt. Tôi luôn cho rằng động tác chớp mắt đẹp đẽ này là nhờ hậu trường làm chậm, hoặc là diễn viên cố ý diễn làm vậy, hôm nay mới biết có người trời sinh thanh thoát, ngay cả chớp mắt cũng khác người bình thường.

Cô ta nói: “Khẩu vị của chúng ta cũng giống nhau. Trước đây khi còn đi học tôi cũng thích ăn mì thịt bò sợi nhỏ.”

Tôi hiểu ý của cô ta khi nói từ “cũng”, lập tức tỏ thái độ nghiêm trang nói: “Chuyện đó, tổng giám đốc Lục, giữa tôi và tổng giám đốc Tần chỉ đơn thuần là quan hệ mua bán, hơn nữa quan hệ này đã kết thúc cách đây không lâu. Cô nhìn cô đi, bề ngoài xinh đẹp, trang phục bắt mắt, như tiên nữ giáng trần, so với cô, tôi chỉ là mây bay trên trời, tôm tép dưới đáy sông, cây cỏ ven đường. Cô yên tâm, tôi tuyệt đối không có ý định tranh giành cái gì.”

Cô ta chậm rãi nhấp một ngụm trà, thoáng nhíu mày, không biết là bất mãn với cốc trà hay với lời nói của tôi: “Cô Lô, cô khách sáo rồi. Tôi chưa từng lo lắng về chuyện đó. Đối với tôi, đàn ông tìm phụ nữ ở bên ngoài thì biện pháp quyết liệt nhất là ly hôn với người đàn ông đó, hành vi hai người phụ nữ tranh giành một người đàn ông này, tôi không có hứng thú.”

Tôi hận không thể lập tức quỳ xuống, tôn cô ta là thần tượng của tôi.

Tôi nói một cách tôn thờ: “Cô nói đúng lắm, nếu Tần Thiệu có ý đồ gì khác, cô nhất định phải ly hôn với anh ta, đừng chần chờ.”

Phu nhân nói: “Tiếc rằng hiện giờ tôi không ly hôn được. Nếu không đã không tìm tới cô.”

Tôi nghiêng ngả trong lòng: “Tổng giám đốc Lục, cô đánh giá tôi quá cao rồi. Khả năng của tôi cô cũng đã biết, viết luận văn còn được, muốn tôi vì dân trừ hại hay gì đó, tôi còn kém xa.”

Phu nhân nhàn nhạt nở nụ cười, đôi mắt hai mí chớp một cái, nói: “Yên tâm, Lục Khinh Thiên tôi đời này đã nhìn lầm Tần Thiệu, sao có thể nhìn lầm người khác. Cô Lô, cô có thể đối phó được với Tần Thiệu, trên thế giới này không ai thích hợp hơn cô.”

Tôi nghĩ gần đây khả năng tiềm ẩn của tôi liên tiếp được Tần Thiệu và phu nhân này khẳng định, cái đuôi sắp vểnh lên trời rồi.

Phu nhân tiếp tục nói: “Chỉ cần cô nghe tôi kể câu chuyện này, tôi tin cô sẽ hoàn toàn phối hợp với tôi để hành động.”

Tôi nghĩ, cô cũng chẳng phải con gái Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh*, lấy đâu ra chuyện cũ để kể cho tôi nghe, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn chờ cô ta lên tiếng.

* Con gái Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh: là Hạ Tử Vy trong phim Hoàn Châu Cách Cách.

Phu nhân chậm rãi uống trà, nói tiếp với tôi: “Nếu tôi nhớ không sai, bảy năm trước, bố cô là tổng giám đốc công ty điện tử họ Lô có tiếng phải không?”

Tôi gật đầu.

“Lẽ nào cô không muốn biết vì sao Tần Thiệu nhiều phụ nữ như vậy lại cố tình chọn cô sao?”

“Hai chuyện này có liên quan tới nhau à?”

“Đương nhiên có liên quan. Trong mắt cô, Tần Thiệu là người thế nào? Nói một cách khách quan.”

Hai bát mì nóng hổi đặt trên bàn, hai chúng tôi không ai động đũa. Hơi nóng bốc lên mù mịt, sắp khiến tôi không nhìn rõ gương mặt đối phương.

Tôi suy nghĩ một chút, nói: “Tần Thiệu là kiểu người tàn nhẫn, hung ác, độc địa, thô bạo, không từ thủ đoạn, nhưng nhạy cảm, tinh tế, làm việc quyết đoán.”

Phu nhân cười cười, nói: “Tôi không nhìn lầm, cô Lô không hổ là cành vàng lá ngọc nhà họ Lô, nhìn nhận vấn đề rất đúng trọng tâm. Không sai, Tần Thiệu là một người không từ thủ đoạn, có thù tất báo. Năm đó, bố cô từng đắc tội anh ta trên thương trường, vì trả thù, anh ta không tiếc hợp tác với công ty Lục Dương chúng tôi, tổ chức lại toàn bộ tập đoàn, hơn nữa, để giành sự tín nhiệm của nhà chúng tôi, anh ta còn kết hôn với tôi, thế lực lớn mạnh, cuối cùng anh ta khẩn cấp sắp xếp thân tín vào công ty nhà cô nhằm thu thập một lượng lớn tư liệu, trong thời điểm tình hình tài chính của quý công ty xuất hiện lỗ hổng nghiêm trọng nhất, anh ta đột nhiên báo với cục thuế chuyện quý công ty trốn thuế, tất cả công việc bị gián đoạn, bị thanh tra, ngân hàng cũng đình chỉ khoản vay của quý công ty. Lần thanh tra kéo dài liên tục mấy tháng. Cô cũng biết, một khi nguồn tài chính đã ngừng, tất cả công xưởng phải ngừng sản xuất, công trình nghiên cứu cũng phải bỏ dở, những ngành kinh doanh giống như sản phẩm điện tử này một khi dừng sản xuất, những sản phẩm kiểu mới lập tức chiếm lĩnh thị trường, huống hồ ngay cả tài chính cho nghiên cứu nhà cô cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn công ty phá sản.”

Tôi nghe phu nhân nói hết từng câu từng câu, mỗi câu đều phải dùng sức lực rất lớn để nghe. Tôi sợ bỏ qua bất cứ một chi tiết nào khiến tôi lọt vào bẫy của người ta mà chẳng hay. Nhưng từng câu tôi nghe đều vô cùng chân thực. Tuy lúc đó tôi không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi phá sản tôi cũng có chút lý giải mọi chuyện đã chuyển biến xấu thế nào, chỉ cần cẩn thận nhớ lại tình cảnh năm đó, tôi vẫn có thể đối chiếu được.

Tôi nói: “Lúc đó quả thật bố tôi đã chọc phải không ít người, nhưng cũng không đến mức khiến Tần Thiệu hy sinh hôn nhân của mình để liều mạng với nhà chúng tôi chứ. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nếu như chỉ là va chạm trên thương trường, vì sao anh ta lại muốn giải quyết trong thời gian ngắn như vậy?”

Phu nhân liếc mắt nhìn tôi, nói: “Cô Lô nhìn mọi việc quả nhiên tỉnh táo. Lúc đó bố cô không chỉ kinh doanh sản phẩm điện tử, ông ta còn có ý định nhúng tay vào giới bất động sản. Lúc đó ông ta đã xin phép chính phủ mua một mảnh đất, trùng hợp mảnh đất đó lại bao gồm cả tổ trạch nhà Tần Thiệu. Tần Thiệu đứng ra thương lượng với ông ta vài lần, muốn dùng cái giá trên trời để mua lại miếng đất đó. Nhưng không biết vì sao bố cô cố chấp không bán miếng đất kia. Vì vậy Tần Thiệu mới đánh một trận lớn như vậy. Tần Thiệu rất trọng chữ hiếu, anh ta nhất quyết không cho phép tổ trạch bỉ hủy trong tay bố cô.”

“Nếu cuối cùng anh ta đã có được thứ anh ta muốn, vì sao bây giờ còn muốn có liên quan với tôi?”

“Không ngờ cô Lô nghe được những chuyện này còn có thể bình tĩnh, lý trí như thế. Thật sự không ngờ.”

“Tổng giám đốc Lục đánh giá tôi quá cao rồi. Không phải tôi bình tĩnh, lý trí, chỉ là còn cần chút thời gian để tiêu hóa và xác nhận mà thôi.”

“Tôi hiểu. Cuộc hôn nhân của tôi và Tần Thiệu vốn là một cuộc hôn nhân chính trị. Tôi thừa nhận, khi đó tôi cũng vì thích vẻ ngoài của anh ta nên mới lấy anh ta. Nhưng sau khi kết hôn, anh ta thi hành chiến tranh lạnh với tôi, chưa bao giờ nói chuyện với tôi, cũng chưa bao giờ ngủ cùng giường với tôi. Bởi vậy tôi đành áp dụng chiến lược tương tự, tranh đấu với anh ta trong hội đồng quản trị, theo dõi mọi hành động của anh ta. Anh ta lợi dụng tôi xong lại muốn ly hôn với tôi. Sao tôi có thể làm anh ta thỏa mãn? Vì bố cô, lần đầu tiên có một thứ anh ta không khống chế được, chính là hôn nhân. Bố cô hủy hoại hạnh phúc cả đời anh ta, đương nhiên anh ta ghi hận bố cô. Vì vậy, khi cô xuất hiện, anh ta vừa vặn có thể trả thù cô, cả đời anh ta không hạnh phúc, sao có thể để cô hạnh phúc? Nếu tôi điều tra không sai, hiện giờ để hủy hoại đời cô, anh ta lại bắt đầu can thiệp vào chuyện làm ăn của nhà họ Ôn. Diễn lại trò cũ mà thôi. Hiện giờ thực lực của Tần Thiệu là độc đại, từ lâu đã không phải là đối thủ mà nhà họ Ôn có thể địch nổi. Chẳng bao lâu sau, nhà họ Ôn không còn là chỗ dựa vững chắc cho cô, kết cục của họ chính là công ty điện tử nhà họ Lô thứ hai.”

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta nói: “Tổng giám đốc Lục, có điểm tôi không rõ, nếu từ lâu cô đã biết Tần Thiệu là loại người như vậy vì sao phải chờ đến bây giờ mới ra tay, mục tiêu cuối cùng của cô rốt cuộc là muốn ly hôn với anh ta hay sống hạnh phúc với anh ta? Cô dựa vào cái gì mà nghĩ tôi là người thích hợp nhất? Hơn nữa tôi không thể không nói chút lời không hay, theo tôi được biết, không lâu trước đây Tần Thiệu còn cùng cô đi phá thai, cô nói anh ta chiến tranh lạnh với cô có phải hơi quá lời chút không?”

“Thì ra tin tức của cô Lô thật nhanh nhạy. Tôi không nhìn lầm cô, như vậy càng tốt. Nếu nói trắng ra, tôi cũng sẽ nói rõ ràng một chút. Thứ nhất, tôi có yêu Tần Thiệu, nhưng một tuần trước anh ta đã bóp chết tất cả tình cảm đó. Đứa bé kia vì tôi thả một vài thứ trong rượu của anh ta tại buổi tiệc của công ty mới có. Sau khi biết, anh ta không một chút nghĩ ngợi lập tức bảo tôi phá thai, thậm chí còn dùng cổ phần công ty để uy hiếp tôi. Cô nói xem tôi muốn sống cùng anh ta hay báo thù anh ta, đoạt lại những gì vốn là của nhà họ Lục chúng tôi? Thứ hai, ngoại trừ cô, Tần Thiệu chưa từng bao nuôi tình nhân. Anh ta lòng dạ thâm sâu, nhiều thủ đoạn, những người bên cạnh lại trung thành đến chết, tôi không có cơ hội ra tay. Thứ ba, cô cũng giống tôi, vừa yêu vừa hận anh ta.”

Tôi nhìn vị phu nhân vẻ mặt ngày càng dữ dằn trước mặt, nói: “Tổng giám đốc Lục, cô hiểu lầm. Quan hệ giữa tôi và anh tuy rất phức tạp nhưng không hề phức tạp về tình cảm. Tôi chỉ muốn rời khỏi anh ta.”

“Những việc Tần Thiệu muốn làm nào có lý sẽ bỏ dở giữa đường? Anh ta muốn giữ cô lại thì sẽ không để cô rời đi một cách dễ dàng. Cô nghĩ tới nhà họ Ôn đi. Cô không giết người ta, người ta vẫn sẽ vì cô mà chết. Cô hiểu rõ rồi chứ.”

Tôi nhìn cô ta, cô ta thản nhiên nhìn lại tôi.

Tôi nói: “Tổng giám đốc Lục, vậy xin hỏi, nếu tôi hợp tác với cô tôi sẽ phải làm gì?”

“Rất đơn giản. Cô chỉ cần tìm cơ hội tiếp cận máy tính của Tần Thiệu, sao chép tất cả tư liệu bên trong cho tôi là được. Một năm trước Tần Thiệu dùng vốn riêng thành lập một công ty bất động sản. Không công ty bất động sản nào không có chỗ hở, tôi chịu trách nhiệm tìm chỗ hở, chỉ cần khiến chỗ hở đó lộ ra, khi cần dùng tiền, tất nhiên anh ta sẽ tham ô tài chính của Thiệu Dương, chúng tôi sẽ buộc tội anh ta trước hội đồng quản trị, buộc anh ta bán cổ phần với giá thấp.”

“Tổng giám đốc Lục, cho tôi nói một câu không dễ nghe. Loại người như Tần Thiệu không dễ bị hạ, không phải chỉ đơn giản là cô tìm ra chỗ sơ hở là xong.”

“Chuyện đó cô yên tâm. Trong tập đoàn Lục Dương lúc trước còn mấy người trung thành với bố tôi, khi bố tôi qua đời bọn họ đều nghe theo tôi. Hiện tại Tần Thiệu không thể hạ được tôi cũng vì nguyên nhân này, nếu không anh ta đã xóa tên tôi từ lâu rồi. Vì vậy tuy tôi bị vây ở thế hạ phong nhưng vẫn còn khả năng để đọ sức, chỉ cần cô Lô chọn đúng đội ngũ, đứng đúng hàng lối là được. Tôi biết Tần Thiệu vẫn dùng chuyện bố cô để ép buộc cô, cô yên tâm, khi mọi chuyện thành công, tôi sẽ đưa bố cô tới bệnh viện tốt nhất ở nước ngoài để trị liệu. Thế nào, cô Lô? Suy nghĩ cho kỹ đi. Sau buổi nói chuyện hôm nay, tôi cảm thấy sự hợp tác của chúng ta sẽ mang lại phần thắng rất lớn.”

Tôi lạnh mặt nói: “Tổng giám đốc Lục, cô đừng vội ôm hy vọng quá lớn với tôi. Tôi không thể khẳng định tôi có thể tìm được thứ cô muốn trong thư phòng của anh ta. Dù có lấy được gì đó ra tôi cũng không biết nó có ích với cô hay không, nói chung nếu tôi lấy được, tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện hợp tác với cô. Đến lúc đó lại liên lạc với cô sau.”

Phu nhân cũng gật đầu nói: “Tôi coi như cô đã đồng ý chuyện này. Cô Lô, chúc chúng ta hợp tác thuận lợi.”

Nói xong, phu nhân lập tức đứng dậy rời đi.

Tôi nhìn hai bát mì còn nguyên, rút một đôi đũa, chậm rãi ăn từng miếng một.

Hôm nay thời tiết đặc biệt lanh, mì thịt bò để một lúc đã thành một đám bột nhão. Tôi gắp mấy miếng, bắt đầu ngồi đó suy nghĩ.

Lục Khinh Thiên nhất thời cho tôi một lượng tin tức quá lớn, giống như muốn nhét mấy GB vào bộ não chỉ có dung lượng mấy MB của tôi, tôi chỉ nghe thấy bộ não tôi phát ra những tiếp xì xì, két két do hoạt động quá năng suất.

Theo lời Lục Khinh Thiên nói, bảy năm trước, tổ trạch nhà Tần Thiệu vô tình bị bố tôi mua mất, bố tôi cố tình không bán, hai người kết thù; để lấy lại tổ trạch, đốn ngã bố tôi, Tần Thiệu kết hôn với Lục Khinh Thiên, mất đi hạnh phúc cả đời, rồi lại lần nữa ghi hận vào tôi.

Toàn bộ tình tiết giống như một bộ phim ngắn đáng ghê tởm, có tên “một tòa cổ trạch dẫn đến huyết án”, làm cho người ta hoài nghi tính thực tế của vấn đề này. Tôi nghĩ dù thế nào Tần Thiệu cũng không đến mức vì một tòa cổ trạch mà hy sinh hôn nhân của mình. Nhất định Lục Khinh Thiên đã quên hoặc còn che giấu điều gì đó.

Nhưng Tần Thiệu quả thật không có tư duy của loài người, anh ta thuộc về Ma giới. Dùng logic của người thường để phỏng đoán tâm tư của Ma giới, toàn bộ tiền đề đều sai. Ngay cả giam tôi vào chuồng sói Tần Thiệu còn làm được, trong lòng nhất định không còn chỗ nào có ánh sáng. Những kẻ tâm thần trong phim đều vì một việc cỏn con như hạt đậu mà bày ra những âm mưu giết người vừa biến thái vừa tàn khốc. Khi đó, khi nhìn tôi dính chặt vào tường di chuyển từng bước, nói không chừng Tần Thiệu đang cười sung sướng ấy chứ.

Lại lùi thêm một vạn bước nữa, giả thuyết là Tần Thiệu vẫn còn là người có một chút lý trí, mà bề ngoài của tôi và bạn gái cũ của anh ta không có quan hệ gì đáng nói, vậy vì sao anh ta lại dùng ánh mắt chán ghét để nhìn tôi, vì sao lại bóp cổ tôi nói anh ta ngóng trông tôi chết đã rất nhiều năm, vì sao anh ta hỏi tôi “nếu bố cô là một kẻ ác cô còn hiếu thuận như thế nữa không?” Chuyện này hình như rất tương xứng với những gì Lục Khinh Thiên nói.

Điểm lợi hại nhất của Lục Khinh Thiên là cô ta không nói dối toàn bộ. Người nghe cảm thấy là giả, cũng cảm thấy là thật. Kỹ thuật cao nhất của nói dối chính là trong mười câu nói thật thêm vào hai câu nói dối. Đáng tiếc tôi không biết câu nào của cô ta là thật, câu nào là giả. Tôi chỉ có thể xác nhận một điều, Lục Khinh Thiên nói Tần Thiệu ép cô ta phá thai khẳng định là giả. Vì chuyện này, Tần Thiệu đã trút giận lên đầu tôi, suýt nữa còn chỉnh chết tôi ấy chứ.

Sau khi ăn hết bát mì thịt bò đầu tiên, tôi gọi điện cho bố. Nghe giọng nói thì tinh thần của cha già tôi không tệ, giọng lớn đến mức có thể chọc thủng màng nhĩ. Tôi ân cần hỏi thâm sức khỏe ông, biết rằng ông nghỉ ngơi tốt mới tạm thời gác cảm xúc vui mừng sang một bên để vào chủ đề chính, hỏi ông ấy có biết người nào tên Tần Thiệu hay không.

Phía bố tôi đột nhiên im lặng.

Lòng tôi trùng xuống, bố tôi luôn thích ăn to nói lớn, rất ít chuyện có thể khiến ông lập tức yên lặng.

“Bố, có phải bố từng mua cổ trạch nhà anh ta không? Có phải anh ta chính là người đã phá hủy nhà chúng ta không?”

Bố tôi úp úp mở mở nói: “Phượng Hoàng à, chuyện gì đã qua thì hãy để nó qua đi, Tần Thiệu này không đơn giản, con ở thành phố A hãy tập trung đến trường, đừng để ý đến chuyện quá khứ nữa.”

“Bố, con chỉ hỏi vậy thôi. Con biết chuyện thì có thể làm được gì, người ta nở mày nở mặt như lãnh đạo quốc gia, ngay cả mặt mũi con cũng không nhìn thấy, biết chuyện cũng không làm được gì.”

Bố tôi lập tức lớn tiếng quát: “Nếu không làm được gì thì hỏi làm chi. Yên tâm đi học đi.”

Nói đoạn, từ điện thoại truyền ra tiếng tút tút. Giấu đầu hở đuôi, tôi càng nghĩ càng cảm thấy lời Lục Khinh Thiên nói là thật.

Tôi suy nghĩ một chút, lại gọi điện cho mẹ. Sau khi xác nhận mẹ và bố không ở cùng nhau, tôi hỏi: “Mẹ, mẹ từng nghe nói đến Tần Thiệu chưa?”

“Ai cơ? Mẹ không biết.”

Tôi thoáng thở ra trong lòng, lại hỏi: “Vậy mẹ từng nghe đến tập đoàn Hằng Viễn chưa, chính là tiền thân của tập đoàn Thiệu Dương ấy?”

“Hằng Viễn? Sao có thể không biết, không phải chính bọn họ là chủ lực khiến nhà chúng ta suy sụp sao? Sau khi xảy ra chuyện, bố con cũng không nói gì với mẹ, chỉ nói được làm vua thua làm giặc, nhưng mẹ không mù cũng chẳng điếc, từ lâu mẹ đã biết chính là Hằng Viễn giở trò ngáng chân. Lúc đó người quen ở cục thuế nói rằng chúng ta đã chọc vào người không nên chọc, vì đối phó với chúng ta, người ta còn đặc biệt liên kết với công ty khác.”

Trái tim tôi lại chậm rãi chìm xuống: “Mẹ, vậy mẹ có biết vì sao anh ta kết thù với nhà chúng ta không?”

“Còn vì sao nữa, chẳng phải vì một miếng đất vất đi thôi sao? Năm đó bố con không nghe mẹ khuyên can, đang yên đang lành không chuyên tâm vào công ty điện tử, còn muốn cùng người ta đâm đầu vào đất đai, cuối cùng chọc vào chuyện làm ăn nhà người khác.”

Theo mấy câu mà mẹ tôi nói, thứ trào lên trong lòng tôi không phải tức giận, không phải căm hận, chỉ có ngẩn ngơ chết lặng. Tôi luôn cảm thấy mình đủ tỉnh táo, đối với lời nói của Lục Khinh Thiên cũng châm chước nhiều lần, cân nhắc từng dấu chấm phẩy giống như một học sinh cổ hủ đi thi, nếu phải nói tôi còn một phần lòng tin cơ bản đối với Tần Thiệu, chi bằng nói đó là một chút ngây thơ còn sót lại trong suy nghĩ của tôi đối với cuộc sống này.

Thế nhưng, mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng tồi tệ như vậy, nó nhấc lên tấm màn che cuối cùng của một thế giới xấu xí, phơi bày những điều dơ bẩn nhất trước mắt tôi.

Vì một tòa cổ trạch mà nhất định phải thay đổi cuộc sống của gia đình tôi như vậy? Chuyện tới nước này còn muốn tiếp tục kéo tôi xuống nước, cùng anh ta ở trong chốn địa ngục khiến người ta không hít thở nổi do chính anh ta dựng lên? Thì ra tất cả bi kịch của tôi đều từ anh ta mà ra, tôi còn coi anh ta là cái mỏ vàng, không hề biết anh ta mới là boss lớn đứng phía sau toàn bộ âm mưu. Chuyện này thật giống một bộ phim truyền hình lý luận vừa tức cười vừa đáng sợ, kẻ thù lớn nhất ở ngay bên cạnh nhưng không hề hay biết, sợ hãi chấp nhận sự sắp xếp của hắn ta, bị hắn hành hạ, đáng thương đến đáng buồn.

Tôi gọi cho Tần Thiệu. Đầu bên kia bắt máy, truyền đến giọng nói trước sau như một của Tần Thiệu: “Cách thời hạn cuối cùng bốn tiếng, vội vàng như vậy à?”

Tôi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể theo tín hiệu điện thoại bóp cổ anh ta: “Hai giờ chiều, gặp nhau đi.”

Tần Thiệu không hề ngạc nhiên, giống như đã đoán trước được kết quả như vậy: “Lùi lại một giờ đi. Tôi đang bàn chuyện với Khiếu Thiên.”

Tôi đã nói muốn bóp cổ anh ta à, tôi phải moi lục phủ ngũ tạng của anh ta ra cho chó ăn mới đúng: “Đưa điện thoại cho anh ấy.”

Tần Thiệu cười nói: “Được thôi, nhưng đừng nói quá rõ ràng, điện thoại của tôi có thể ghi âm, nếu có đoạn nào không dễ nghe thì không tốt đâu.”

Ôn Khiếu Thiên nhận lấy điện thoại, giọng nói anh giống như vọng tới từ đáy biển sâu thẳm: “Nhiên Nhiên, xảy ra chuyện gì vậy? Thời hạn cuối cùng gì? Tối hôm đó anh sai rồi, anh giận quá mới nói vậy thôi, Nhiên Nhiên, hãy tha lỗi cho anh.”

Tôi lẳng lặng nghe, nghe từng câu nói khép nép của anh, trong lòng giống như có một mảnh đầm lầy, lầy lội và ẩm ướt. Tôi chìm ở trong đó, càng lún càng sâu, không biết lúc nào mới có thể dừng lại, cũng không dám ra sức giãy dụa, đành phải cẩn thận giữ vững cân bằng, sau đó mặc cho số phận.

Tôi nói: “Khiếu Thiên, anh nghe kỹ này. Những lời em nói tối hôm đó đều là thật, anh suy nghĩ lại cẩn thận một chút. Có rất nhiều chuyện mà chính em cũng không thể làm chủ, nay đã không còn ở mức em có thể tùy tiện buông tay, trốn đến nơi không ai tìm thấy là có thể xong việc được nữa. Cảm ơn anh đã cùng em tới Hải Nam trong bảy ngày qua, mỗi ngày đều hạnh phúc và lâu dài như một năm. Nếu vậy, chúng ta đã bù đắp được bảy năm đã mất kia. Những ngày tiếp theo, một mình anh hãy vững bước, đừng tìm em nữa. Hãy nhớ, “lưỡng tình nhược thị trường cửu thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ*”.”

* Trích “Thước kiều tiên” - Tần Quán. Nghĩa: nếu tình này còn mãi lâu dài, cần chi phải sớm sớm chiều chiều bên nhau.

Tôi ngắt máy, trước đó còn nghe thấy Ôn Khiếu Thiên hô lên: “Nhiên Nhiên, anh yêu em, Nhiên Nhiên…”

Tôi đi ra khỏi quán mì. Hôm nay là một ngày nhiều mây, sắc trời mờ mịt, mờ mịt đến mức không nhìn ra thời gian. Gió lạnh luồn qua từng con phố, giống như muốn róc thịt người ta ra mới thôi. Cây ngô đồng trơ trụi giống như một cụ già hom hem, cây cột điện không chút sức sống cắm thẳng vào lòng đất. Tôi bước vào một cửa hàng tiện dụng, mua một bao thuốc và một cái bật lửa, ngồi xổm xuống rút ra một điếu.

Trước đây, khi còn học phổ thông, tôi từng ra vẻ phản nghịch một lần, ngày đó cảm thấy dáng vẻ phun khói từ đôi môi đỏ mọng tươi đẹp của Lê Tư trong Cổ Hoặc Tử rất cool, cũng lén hút thuốc sau lưng bố mẹ một thời gian, nhưng dù bày tư thế nào cũng cảm thấy không giống người ta, chỉ giống một đứa trẻ con mút kẹo, cuối cùng chuyện hút thuốc này cũng không đi đến đâu. Không ngờ lúc này tôi lại cảm thấy rất vui vẻ vì mình có thể làm được chuyện này.

Vị cay của khói khi hít vào kích thích giác quan của tôi, lồng ngực trống rỗng tựa như được lấp đầy. Khói thở ra từ lỗ mũi quanh quẩn trong không khí khiến người ta không còn cô đơn. Tôi nhìn chằm chằm vào điều thuốc dần tàn trên tay, nghĩ xem tôi nên đi về đâu.

Tôi nghĩ, tôi đã sống ba mươi năm, đi học hai mươi ba năm cũng không tiến bộ nhanh bằng nửa năm vừa qua. Tần Thiệu là một thầy giáo giỏi, anh ta khiến tôi hiểu được hạ lưu, đê tiện là không có điểm tận cùng, sợ hãi là một hành vi vô dụng, con đường duy nhất chính là đương đầu với khó khăn để tiến lên. Anh ta muốn chơi tôi, tôi còn muốn chơi anh ta tàn nhẫn hơn; anh ta nắm lấy nhược điểm của tôi, tôi cũng muốn chọc vào tử huyệt của anh ta.

Tư liệu trong máy tính Tần Thiệu, tôi phải nghĩ biện pháp lấy tới tay. Hơn nữa, tôi phải tiến hành cùng lúc với Lục Khinh Thiên. Cô ta báo thù của cô ta, tôi báo thù của tôi. Nếu sơ hở liên quan đến bất động sản, tôi có thể liên lạc với giáo sư hướng dẫn ở Mỹ, ông ấy đang cần số liệu chính cho vụ án lệ, lúc đó tôi sẽ dâng lên bằng hai tay. Tần Thiệu có thể khống chế dư luận trong nước, tôi không tin anh ta còn có thể xóa bỏ được cả luận văn nước ngoài. Tôi muốn xem, Tần Thiệu anh có bản lĩnh che trời hay không!

Suy nghĩ cẩn thận những điều này, tôi đứng lên, giẫm nát đầu thuốc lá. Chưa đi được mấy bước, Tần Thiệu lại gọi điện tới.

“Đang ở đâu? Không phải nói hai giờ sao?”

“Chẳng phải chính anh nói lùi lại một giờ à? Hai giờ rưỡi, anh ở Starbucks cao ốc Tân Quang chờ tôi.” Nói xong, tôi ngắt máy, vẫy tay chặn một chiếc taxi.

Trước đây, ở trước mặt Tần Thiệu tôi luôn cúi đầu chịu thua, mỗi một bước đi là một bước hoảng sợ, đó là vì tôi còn coi anh ta là mỏ vàng của mình. Nay anh ta vẫn là mỏ vàng của tôi, nhưng không còn là duy nhất nữa, cùng lắm thì tôi đòi Lục Khinh Thiên phí tài trợ đồng minh là được. Anh ta cho rằng một chiếc đĩa CD có thể khiến tôi sợ hãi, hiện giờ tôi cược anh ta không dám. Lạc thú của anh ta ở chỗ thích hành hạ tôi, ở chỗ nhìn tôi giống một con tốt mặc anh ta tùy ý sắp xếp. Nếu tôi không chơi cùng, anh ta sẽ cảm thấy không còn thú vị nữa. Nói vậy, có thể dự đoán rằng mối uy hiếp của Tần Thiệu lúc này thì ra chính là tôi.

Vì vậy mặc tôi quấy phá thế nào anh ta cũng nhịn được. Còn nếu anh ta đã mất hứng khó xử tôi, tôi sẽ trực tiếp cầm dao đâm anh ta. Dù sao lần trước đá cũng đá rồi, đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi, chẳng còn gì để giả vờ khách sáo nữa. Tôi bây giờ cũng không làm nổi Việt Vương Câu Tiễn nếm mật nằm gai.

Taxi dừng lại trước cao ốc Tân Quang, đồng hồ tính tiền dừng ở 90 đồng. Tôi cầm di động lên gọi cho Tần Thiệu: “Tới đâu rồi?”

Tần Thiệu nói: “Tôi đang ngồi ở đây, cô ở đâu?”

“Ra cửa rẽ phải cho bà chị đây, ở đó có một chiếc taxi, tới trả tiền đi.” Chẳng phải đang làm tình nhân đấy sao, ngay cả chút sinh hoạt phí cũng không có thì sao được coi là tình nhân?

Tần Thiệu ở bên kia cười khẩy: “Lá gan lớn quá nhỉ, còn dám sai tôi tới nơi trả tiền cho cô.”

“Ha, ngài không muốn à, phải nói sớm chứ, vậy hôm khác chúng ta bàn lại nha. Bản mẫu gì đó mà ngài nói ấy, nhớ in thành nhiều bản một chút, coi như giúp tôi miễn phí đi, cảm ơn nha.”

Tôi vừa buông điện thoại xuống đã thấy Tần Thiệu đứng bên cạnh xe.

Tôi vươn tay, ý bảo anh ta lấy ví ra. Sau khi Tần Thiệu đưa ra, tôi giật lấy, tùy tiện móc ra một tờ đưa cho lái xe: “Chú à, thật xin lỗi, khiến chú đợi lâu. Chú xem trời lạnh như vậy, chú cầm tiền đi tắm một cái, về nhà sớm một chút đi nha.”

Lái xe cầm tiền khó hiểu nhìn tôi rồi lại nhìn Tần Thiệu.

Tôi nói: “Chú à, đừng nhìn nữa, anh ta là sếp lớn của tập đoàn Thiệu Dương, tiền nhiều đến mức tiêu không hết. Chú rủ lòng thương xót, giúp anh ta tiêu bớt đi, nếu không để tiền mốc meo thật lãng phí.”

Lái xe cầm lấy tiền, nhấn ga, bỏ chạy nhanh như chớp.

Trời chiều nhiều mây, khách trong quán cà phê Starbucks ở cao ốc Tân Quang rất thưa thớt. Trước đây tôi tới nơi này chỉ để nghe Trịnh Ngôn Kỳ khóc lóc kể khổ, đây là lần đầu tiên tôi chủ động tới đây, tâm tình sảng khoái hơn nhiều.

Tần Thiệu bỗng cười nói: “Được lắm, đi Hải Nam một chuyến, trở về khí thế hơn không ít nhỉ.”

Tôi vắt chéo chân nhìn anh ta, nói: “Mấy thứ như khí thế này ấy mà, cũng giống như thứ gì đó bên dưới bọn đàn ông thôi. Bình thường xẹp lép, chỉ cần anh túm lấy nó, cho nó một chút kích thích, lập tức nó sẽ trở nên vừa to vừa dài. Trước đây tôi sống như bị liệt dương, nay vừa nhìn thấy anh đã giống như uống Viagra*. Anh xem, tác dụng của anh thật là nhiều, tôi thấy anh nên dùng ảnh của anh để đăng ký thương hiệu quảng cáo trên vỏ hộp Viagra đi.”

* Viagra là tên hiệu của thuốc Sildenafil dùng để giúp chứng liệt dương ở nam giới, do công ty Pfizer Inc. sản xuất

Nói đoạn, tôi móc gói thuốc ra, ngậm một điếu trong miệng, nghiêng đầu châm thuốc. Khói vào miệng lại chậm rãi tuôn ra từ mũi, sung sướng vô cùng.

Tần Thiệu đã không còn cười nữa, lạnh lùng nhìn tôi: “Từ lúc nào đã học thói hư? Không đứng đắn.”

Tôi ngậm điếu thuốc, ha ha cười lớn: “Ha ha, thói hư? Hút thuốc lá, nói vài câu bậy bạ đã thành gái hư? Tiêu chuẩn của anh hình như quá đơn giản nhỉ. Vậy thế nào mới là gái ngoan? Vờ vô tội, vờ ngây thơ, vờ tốt bụng? Tôi cũng biết làm đấy, chẳng phải chỉ là hai tay chống cằm, mở to mắt, chớp chớp ngưỡng mộ nhìn anh thôi hay sao? Anh ra lệnh đi, tôi nhất định sẽ làm theo. Trước đây tôi theo anh để làm tình nhân, sau này sẽ theo anh làm kỹ nữ. Quý khách có yêu cầu gì ạ?”

Tần Thiệu giật lấy điếu thuốc trong tay tôi, dập tắt, nói: “Nơi này là khu cấm hút thuốc.”

Tôi nói: “Được, vậy nói vào chủ đề chính đi. Không phải anh muốn tôi quay lại sao? Tôi có mấy điều kiện, anh nghe trước rồi suy nghĩ xem có đồng ý hay không. Thứ nhất, không được phá hỏng chuyện làm ăn nhà Ôn Khiếu Thiên. Thứ hai, thu hồi lệnh phong tỏa của Trịnh Ngôn Kỳ. Thứ ba, lập tức gửi ba vạn tiền lương tháng mười hai vào tài khoản của tôi, tôi ghét người ta nợ tiền tôi. Thế nào, không khó với anh phải không?”

Tần Thiệu nhìn tôi, trong ánh mắt có một thoáng bất đắc dĩ, nhưng lập tức biến mất, nhanh đến mức khiến tôi nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác của mình. Anh ta nói: “Cô dựa vào cái gì mà bàn điều kiện với tôi? Ngay cả chuyện của Trịnh Ngôn Kỳ tôi cũng không đồng ý.”

Tôi nói: “Vì sao? Trịnh Ngôn Kỳ đâu có trêu chọc gì anh?”

Tần Thiệu nổi giận đùng đùng nhìn tôi: “Cô ta dám giở trò ngay trước mặt tôi, nếu cô ta không dùng tên cô, hiện giờ cô có trở thành thế này không? Kẻ dám đùa giỡn với tôi, sao tôi có thể bỏ qua đơn giản như vậy?”

Tần Thiệu quả thật là một người có thù tất báo, chuyện vì một tòa cổ trạch mà khiến nhà tôi phá sản năm đó nay xem ra có lẽ là đương nhiên. Chẳng phải Trịnh Ngôn Kỳ cũng vì một tấm chứng minh thư mà sự nghiệp đóng băng đấy thôi?

Tôi nói: “Anh quá đề cao người khác rồi. Nếu nói thứ gì biến tôi thành thế này, tính ra chiến tích rõ ràng nhất phải thuộc về anh mới đúng. Ai có thể làm mọi chuyện một cách tuyệt tình như anh? Cũng may khả năng thừa nhận của tôi hơn người, nếu không đã kéo ba thước bạch lăng phơi thây trước mặt anh rồi. Anh nói xem có phải tôi đã hiểu anh quá rồi không? Trước đây chẳng phải anh đã nói loại người như tôi sao có thể chết dễ dàng như vậy, phải để anh hành hạ cả đời mới được. Vừa nghĩ đến những yêu cầu của anh, ngay cả chết tôi cũng không dám, phải làm ma chi bằng sống sót. Anh thích hành hạ thế nào thì tùy. Lần tới để xem ngoại trừ sói còn thứ gì mới mẻ hơn không? Chó ngao, rắn hổ mang, cá sấu, mỗi ngày một loại, tôi cũng coi như mở rộng tầm mắt, tôi cũng tò mò tiềm lực của tôi có thể thâm sâu tới mức độ nào.”

Tần Thiệu im lặng không nói một lời, một lát sau mới khó khăn phát ra một âm tiết.

Âm thanh xuyên qua hơi nóng bốc lên nghe thật mờ ảo, khiến tôi hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, hỏi lại: “Anh nói gì?”

Tần Thiệu nhìn vào mắt tôi nói: “Xin lỗi.”

Từ khi tôi biết mối thù giữa Tần Thiệu và nhà tôi, trái tim luôn bị tôi cố sức nhốt trong một túi khí trong suốt. Mặc kệ Tần Thiệu nói gì, tôi đều chuẩn bị cho mình một tư thế thản nhiên, yên tâm, kiên định thực hiện kế hoạch của mình. Nhưng hai chữ này giống như một lưỡi dao nhọn chọc thủng túi khí khiến tôi tĩnh tâm kia, Tần Thiệu từ lỗ thủng đang xì xì khí kia chui vào, khiến tôi mất đi lý trí, không còn tỉnh táo nữa.

Tôi cầm chiếc cốc sứ trên bàn lên ném về phía cửa sổ thủy tinh. Miếng thủy tinh lập tức nát thành trăm mảnh rơi xuống đất, chiếc cốc sứ lăn trên bậc thang bên ngoài mấy lần rồi cũng vỡ tan tành, nằm im lìm tại chỗ.

Tôi quay đầu về phía những miếng thủy tinh, nói: “Xin lỗi.”

Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh dùng vẻ mặt sợ hãi nhìn chúng tôi, thậm chí có người còn đề nghị báo công an.

Tôi hung dữ nhìn về phía Tần Thiệu: “Anh thấy không? Tôi đã nói xin lỗi rồi, anh nói xem vì sao chúng nó không chủ động ngoan ngoan tập hợp, gắn lại như cũ sau đó vui vẻ nói với tôi không sao? Tần Thiệu, lời xin lỗi của anh cũng cùng một ý như thế. Anh muốn tôi cảm động rơi nước mắt khấu tạ long ân, cảm ơn anh khoan hồng độ lượng, thật hiếm hoi khi hạ mình xin lỗi loại dân đen như tôi phải không? Tôi không thèm. Anh ôm lời xin lỗi của anh mà sống đi, tôi nhận không nổi.”

Tần Thiệu ngơ ngác nhìn tôi, trong mắt có cảm thông, bất lực và trìu mến. Tôi không chịu nổi loại ánh mắt này, nhất là xuất phát từ anh ta. Anh ta khiến tôi không cách nào phân rõ rốt cuộc tên khốn này thật sự bị tâm thần phân liệt hay chỉ dùng vẻ mặt đó để ngụy trang và ức hiếp tôi.

Nhưng dưới loại ánh mắt này, cảm xúc của tôi dâng trào đến mức muốn đi tham gia cuộc thi hùng biện toàn quốc. Tôi nhặt lên một mảnh thủy tinh, cắt qua cổ tay trái, dòng máu đỏ tươi lập tức dâng lên, từng giọt nhỏ xuống sàn nhà trắng tinh. Tôi điên cuồng giơ tay trái lên nhìn anh ta: “Tần Thiệu, có phải anh chờ tôi làm thế này đã rất lâu rồi không? Ngày đó anh nhốt tôi vào chuồng sói, tôi không tỏ vẻ ngày ngày bất an có phải khiến anh khó chịu lắm không? Tôi nói cho anh biết, tôi chẳng sợ gì cả, đến chết còn không sợ. Trước đây tôi từng xin anh được chết, đừng tưởng rằng nay Ôn Khiếu Thiên đã trở về thì anh có thể lợi dụng anh ấy để ép tôi làm bất cứ chuyện gì, tôi nói cho anh biết, không có cửa đâu.”

Tần Thiệu đã đè tay tôi lại, dùng sức kéo tôi ra ngoài. Anh ta nhìn cánh tay đầy máu của tôi, sắc mặt trắng bệch, có lẽ cũng sợ gây ra tai nạn chết người.

Tôi đứng tại chỗ, ngang ngược nhìn anh ta: “Anh không nỡ để tôi chết? Sao có thể để tôi chết đơn giản thế được? Anh hỏi tôi dựa vào cái gì mà bàn điều kiện, đây là câu trả lời của tôi.”

Vẻ mặt Tần Thiệu bỗng nhiên cứng đờ, tát tôi một cái thật mạnh, mạnh đến mức khiến tôi choáng váng: “Cô điên rồi sao? Vì Ôn Khiếu Thiên, cô muốn một khóc hai nháo ba thắt cổ với tôi hay sao?”

Tôi bị anh ta đánh một cái ngược lại bình tĩnh hơn nhiều. Tôi nói: “Không chỉ vì Ôn Khiếu Thiên, còn vì Trịnh Ngôn Kỳ và ba vạn tiền lương tháng mười hai của tôi.”

Tôi không nghe thấy Tần Thiệu trả lời. Anh ta nắm chặt lấy vết thương của tôi, máu chậm rãi nhỏ vào chiếc áo sơ mi trắng cao cấp của anh ta, từng giọt tan ra, giống như những bông hoa đỗ quyên nở rộ khắp núi đồi mùa xuân.

Anh ta không cầm chiếc áo da khoác trên ghế đã vội vàng bước ra ngoài. Phía sau, nhân viên cửa hàng đuổi tới, anh ta cũng không để ý, chỉ đi nhanh về phía trước. Nhân viên chạy tới, chỉ vào cửa kính phía sau, đại khái đang nói chuyện bồi thường. Tần Thiệu vừa đi vừa nói: “Trong áo khoác có ví tiền, cũng có danh thiếp của tôi. Các cậu tự giải quyết trước, tôi sẽ bảo người liên lạc với các cậu sau.”

Tần Thiệu ôm tôi đặt vào ghế phó lái, không nói một lời lập tức khởi động máy xe Bentley, hôm nay nó được nhận sứ mệnh hăng hái như xe cảnh sát, trong phố xá sầm uất chằng chịt vượt qua vô số đèn xanh đèn đỏ. Trong khi đang phóng nhanh như chớp, anh ta thường xuyên liếc nhìn tay tôi, tôi nhếch môi nhìn anh ta.

Tôi xác định được một việc. Tần Thiệu sợ tôi chết. Con mồi chết sớm, trò chơi cũng phải kết thúc sớm. Tốt lắm, điều này chứng tỏ bản thân tôi còn giá trị lợi dụng, đây là cơ sở đầu tiên cho cuộc đấu tranh của tôi.

Tôi tựa vào chiếc ghế bọc da êm ái, nhìn cảnh vật bên ngoài đang ào ào lùi lại phía sau: “Anh lái chậm một chút đi. Vết này tôi cắt nông, nếu anh chịu bỏ tiền, ngay cả sẹo cũng không còn.”

Tần Thiệu vốn đã tức giận đến mức không muốn nói chuyện với tôi, trong lúc quay đầu ở một ngã rẽ quát lớn: “Cô câm miệng cho tôi, cô là bác sĩ ngoại khoa chắc? Tùy tiện cắt lên người mình còn có thể tự khám bệnh?”

Tôi cười khẽ, nói: “Tần Thiệu, chẳng phải anh nói tôi là gái hư đấy sao? Bảy năm trước, nhà tôi phá sản, Khiếu Thiên biến mất, mẹ tôi tự sát vào viện, anh có biết tôi làm thế nào để vượt qua không? Tôi đã như thế từng dao từng dao cắt lên người mình, có nông, có sâu, trên người tôi thật ra vẫn còn sẹo, anh chưa bao giờ phát hiện phải không?”

Tôi giơ tay phải lên cho anh ta xem: “Anh xem, vết sẹo màu nâu ngắn ngắn kia chính là lần tôi không cẩn thận cắt sâu một chút. Tôi có kinh nghiệm rồi, biết nặng nhẹ, cũng không cắt vào tĩnh mạch, không có gì đáng ngại. Anh đừng lái quá nhanh. Nếu như chưa kịp cứu tay của tôi mà hai chúng ta đã gặp tai nạn giao thông cùng nhau xuống địa ngục, riêng tôi thì không có ý kiến gì, chỉ sợ anh tiếc mạng mình thôi.”

Tần Thiệu đột nhiên dừng phắt lại, tôi suýt chút nữa đập đầu vào kính. Anh ta xoay người lại, xốc tay áo bên phải của tôi lên, nhìn thấy vết sẹo phía bên trong cánh tay, bàn tay cầm tay tôi bỗng run run.

Tần Thiệu nói: “Cô thật sự là người điên, còn điên hơn cả tôi.”

Tôi nói: “Khi đó tôi bơ vơ không nơi nương tựa, chỉ muốn tìm một vài việc để phân tán sự chú ý. Qua nhiều năm như vậy, chính tôi cũng đã quên vết sẹo này, nay nhìn lại mới biết thì ra tôi căm hận kẻ đã hủy hoại thời thanh xuân tốt đẹp nhất của tôi tới mức nào. Nếu kẻ đó không hủy hoại gia đình tôi, tất cả những ngày tháng đau khổ của tôi cũng không bắt đầu. Tần Thiệu, nếu là tôi, anh có bỏ qua cho người kia không? Liệu anh có hận không thể băm hắn thành trăm mảnh, đun thành canh nuốt vào bụng không?”

Tần Thiệu lại lái xe, không để ý đến lời tôi nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.