Tình yêu là từng đoạn từng đoạn dây rối, khiến cho những người
có tình không thể nói lời tạm biệt.
~~~ Châu Hoa Kiện, Tề Dự “Thiên hạ hữu tình nhân” ~~~
Sau đó, bởi vì lang thang trong trường trong thời tiết lạnh,
còn túc trực trong trại tập trung vi khuẩn như bệnh viện mấy đêm, tôi xuất hiện
dấu hiệu cảm lạnh và nóng sốt mức độ thấp. Tôi sợ mình sẽ truyền bệnh cho Ôn
Khiếu Thiên ốm yếu nên bắt đầu quay về ở trong trường, cũng giảm tần suất đi
thăm bệnh. Nhưng mỗi lần tôi trang bị đầy đủ đến thăm anh, Ôn Khiếu Thiên đều
nhào tới kéo khẩu trang xuống, gặm tôi vài miếng mới tha, còn nghiêm ngặt giám
sát tôi uống một đống thuốc Đông, Tây y, rồi dính lấy tôi cả nửa ngày, khi tôi
chuẩn bị về còn dùng ánh mắt trông chờ như thú con bị vứt bỏ mà nhìn tôi. Tần
suất tuy ít nhưng tính lại cũng phải đến gần một ngày.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, không chỉ có bệnh của tôi không khỏi
được mà truyền cho anh cũng là chuyện sớm muộn, vì vậy tôi nghiêm khắc cảnh cáo
Ôn Khiếu Thiên, cũng xin anh ba ngày nghỉ.
Ôn Khiếu Thiên không vui, nói: “Nghỉ hết ba ngày thì anh cũng
sắp xuất viện đến nơi rồi.”
Tôi nói: “Anh nằm viện đến nghiện rồi à. Khi vừa mới vào đây
không phải anh cực kỳ không thích hay sao?”
Ôn Khiếu Thiên lại sà tới, nói: “Đãi ngộ khi nằm viện thật tốt,
anh sợ sau khi xuất viện, em bận chuyện của em, anh cũng phải đối mặt với chuyện
của anh, sẽ gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều.”
Tôi cười mắng anh: “Anh càng ngày càng không có triển vọng.
Trước đây là ai luôn ra vẻ lạnh lùng, ngày nào cũng mắng em không được đến quấy
rầy?”
Ôn Khiếu Thiên nghiêng đầu nói: “Anh có như vậy sao? Vì sao
anh chỉ nhớ khi đó em luôn ở bên cạnh anh, anh còn cảm thấy rất an tâm nhỉ…”
Tôi mặc kệ tên lưu manh này, cuối cùng dứt khoát chuyển về
trường, cũng quyết định dùng ba ngày này dưỡng bệnh.
Không ngờ bệnh càng dưỡng càng nặng, tới ngày thứ hai, toàn
thân tôi đổ mồ hôi lạnh đến mức run run. Tôi uống vài viên thuốc hạ sốt rồi đắp
chăn dày để ra mồ hôi, vừa ngủ chưa được bao lâu thì nhận được điện thoại của
Trịnh Ngôn Kỳ.
Từ lâu tôi đã hết hy vọng với cô nàng này, cô ta nói gì tôi
cũng không muốn đáp lại, vì vậy khi nhận điện, tôi thờ ơ nói: “Cậu còn có mặt
mũi liên lạc với tôi?”
Bên kia, tiếng khóc của Trịnh Ngôn Kỳ truyền đến: “Tiểu
Nhiên, tớ gặp phải chuyện lớn rồi.”
Tôi thở không ra hơi, châm chọc nói: “Lại bị thằng cha nhà
giàu nào đá à? Tự giải quyết đi. Chính tôi còn không lo được cho bản thân đây.”
Nói đoạn tôi muốn ngắt máy.
Trịnh Ngôn Kỳ khóc nói: “Tớ có thai rồi, Tiểu Nhiên. Tớ có
thai rồi.”
Tôi đang bị ốm, đầu óc mơ hồ, nhưng nghe được những lời này
cũng phải tỉnh táo lại: “Con ai? Cậu định làm gì bây giờ?”
“Bác sĩ nói đứa bé được sáu tuần rồi. Hôm đó tớ uống say,
trong quán bar nhiều người như vậy, tớ làm sao biết là của thằng khốn nào? Vất
vả lắm tớ mới nhận được một vai nữ phụ trong một bộ phim về thời trang, trong
đó còn phải mặc áo tắm hai mảnh. Làm sao tớ có thể để đứa bé này hủy hoại sự
nghiệp diễn viên của tớ?”
“Vậy cậu định bỏ đứa bé? Kỳ Kỳ, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? Đây
là một mạng sống, là con của cậu đấy.”
“Tiểu Nhiên, cậu biết mà, trong giới giải trí, phụ nữ không
dễ gặp vận may, nếu kết hôn, sinh con, đó chính là một con đường chết. Tớ đi được
đến nước này đều dùng mạng để đổi. Nếu hiện giờ sự nghiệp không còn, chi bằng bảo
tớ chết đi cho xong.”
Tôi im lặng, tôi cũng chẳng sợ Trịnh Ngôn Kỳ đi tìm cái chết.
Người suốt ngày treo cái chết ở trên miệng sẽ không thể nào tự sát được. Những
người đã từng âm mưu tự sát hiểu rõ nhất. Tôi chỉ đang nghĩ, dù có sinh đứa bé
ra, Trịnh Ngôn Kỳ cũng không có khả năng hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ.
Đứa bé không có tình thương của cha cũng không có tình yêu của mẹ, sinh ra
chính là chịu tội.
“Vậy cậu muốn tôi làm gì?” Tôi hỏi cô ấy.
“Tiểu Nhiên, chiều nay cậu đi cùng tớ tới bệnh viện tư nhân
một chuyến. Một mình đi tớ sợ.”
Tôi đồng ý. Tôi biết sức khỏe của tôi hiện nay mà đi làm
chân chạy giúp cô ta là không thể, nhưng ít nhất cũng làm được nơi ký thác tinh
thần. Dù sao để cô ta một mình tới bệnh viện phá thai luôn làm cho người ta cảm
thấy không đành lòng.
Tôi đứng trong đại sảnh của một bệnh viện phụ sản tư nhân
thành phố A, đờ người ra trước thiết kế bằng đá hoa cương vừa hiện đại vừa xa
hoa. Ánh mặt trời xuyên qua nóc nhà thủy tinh chiếu xuống, khiến sàn nhà đá hoa
cương bóng đến mức có thể soi gương ánh lên tia sáng lóa mắt. Tôi đúng là quê
mùa, không hề biết thành phố A lại có một bệnh viện giống nha triển lãm mỹ thuật
thế này.
Tôi nói: “Chỗ này là bệnh viện tư nhân, viện phí nhất định rất
đắt. Cậu có tiền không?”
Trịnh Ngôn Kỳ thấp giọng nói bên tai tôi: “Nghe nói mấy ngôi
sao giới giải trí khi gặp chuyện đều tới đây. Sao tớ có thể tới chỗ khác được.
Tiền ấy à, cứ quẹt thẻ trước đi, sau này tìm đám khốn kiếp kia đòi.”
Không ngờ ngay cả phá thai cũng phải so đo với người khác,
tôi nhìn Trịnh Ngôn Kỳ che che lấp lấp bọc mình thành phụ nữ Trung Đông, trong
đầu nghĩ rốt cuộc giới giải trí là một nơi thế nào. Rốt cuộc cô ta muốn người
ta biết cô ta tới đây để phá thai hay là không?
Nhưng tôi không nghĩ được nhiều như vậy, chính tôi đang phát
sốt đến run run, thật sự không chống đỡ được nữa, tôi đứng bên ngoài dòng người
chờ phẫu thuật chờ Trịnh Ngôn Kỳ.
Lúc này Trịnh Ngôn Kỳ mới biết thương hại tôi, bảo tôi yên
tâm ra ngoài ngồi, làm như tôi mới là người đi phá thai vậy.
Khi tôi vừa mới cảm kích một chút, Trịnh Ngôn Kỳ lại ngồi xổm
xuống nói với tôi: “Tiểu Nhiên, cho tớ mượn ít tiền đi. Thẻ tín dụng của tớ vượt
quá hạn ngạch rồi, tính cả tiền mặt hiện có bây giờ còn thiếu mấy trăm nữa.”
Mũi tôi xì khói, ném ví tiền cho cô ta cho xong việc.
Cô ta vui vẻ nhún nhảy đi thanh toán.
Khu vực chờ của người nhà bệnh nhân phẫu thuật là một ban
công theo phong cách châu Âu. Có mấy chậu hoa Lan Điếu treo lơ lửng giữa không
trung, dưới giàn hoa Lan Điếu là mấy chiếc bàn và ghế mây, ánh mặt trời ấm áp
chiếu xuống, lại vì tuyết trắng bên ngoài mà khúc xạ, khung cảnh trắng ngần đến
lóa mắt, làm cho người ta nhớ tới những bộ phim nhựa cũ kỹ của những năm 80,
cũng khiến người ta nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp trước đây.
Tôi co người ngồi trên ghế mây, ánh mặt trời vây quanh tôi,
mồ hôi lạnh của tôi lại từng giọt nhỏ xuống. Tôi nghĩ nếu như có một cái gương,
tôi ở trong gương hẳn đang tái mét như quỷ.
Trong lúc tôi đang nghĩ vậy, cánh cửa một phòng giải phẫu mở
ra, một phu nhân sắc mặt tái xanh bước ra ngoài. Sở dĩ tôi nói cô ấy là phu
nhân bởi vì dù vừa mới từ bàn phẫu thuật xuống, búi tóc của cô ấy không hề rối
loạn, bộ đồ Issa trên người cũng không dính một hạt bụi. Tôi không khỏi bội phục
những người như cô ấy, bọn họ dù sức khỏe hay tinh thần có thương tổn thế nào đều
có thể lạnh lùng, thản nhiên như một con búp bê, giống như nhìn cuộc đời này chỉ
bằng một vẻ mặt.
Mà điều khiến tôi không nghĩ tới chính là, khi vị phu nhân
kia vừa đi được mấy bước, đầu bên kia hành lang xuất hiện một người. Dáng người
cao lớn, đường nét rõ ràng, có điều trong tay anh ta cầm một chiếc túi Hermes
kiểu nữ, hoàn toàn không hợp với phong cách từ trên xuống dưới.
Mấy ngày không gặp, tôi thật sự không ngờ Tần Thiệu đã xuống
cấp đến nước đi xách túi cho phụ nữ. Thế nhưng khi nghĩ lại, người phụ nữ này
không giống với loại tình nhân như tôi. Trên người cô ta tỏa ra loại hơi thở của
gia cảnh ưu việt từ nhỏ, giơ tay nhấc chân đều làm cho người ta nhìn rõ khí chất
quý tộc tích lũy nhiều năm mà thành. Nếu tôi không đoán sai, phu nhân này nhất
định là vợ của Tần Thiệu. Nhưng Tần Thiệu không phải rất thích trẻ con sao? Vì
sao lại cùng vợ tới phá thai? Tuy gương mặt phu nhân kia được chăm sóc rất cẩn
thận nhưng vẫn nhìn ra đã khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu rồi, tôi mới chỉ thấy
người ta ở độ tuổi này đi xin phương pháp cầu tử khắp nơi chứ chưa thấy đi phá
thai bao giờ. Nếu lúc này còn phá thai, tương lai muốn có con sợ rằng phải dựa
vào những phương pháp hỗ trợ khác.
Chẳng lẽ phu nhân này không muốn sinh con, hoặc là sức khỏe
cô ấy không cho phép có con?
Trong lúc bệnh tật đầy mình, tôi vẫn có tinh thần suy nghĩ mấy
vấn đề này, chứng tỏ tôi là một người có tinh thần bát quái và ham mê khá phá rất
lớn. Thậm chí tôi còn quên luôn phải né tránh Tần Thiệu, mà cứ nhìn chằm chằm
vào hai người bọn họ đang chậm rãi rời đi.
Tần Thiệu là ai, anh ta nhạy bén cảm nhận được sự hiếu kỳ của
tôi, xoay người lại, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau.
Tôi hoảng hốt, vội vàng xoay người sang chỗ khác che mặt,
làm bộ như không thấy gì. Tình nhân và vợ cả, kiêng kỵ lớn nhất là chạm mặt, đạo
lý cơ bản này tôi vẫn hiểu. Hơn nữa, trong lúc vô ý tôi còn biết được việc nhà
của Tần Thiệu, đây là chuyện Tần Thiệu không thể chịu được.
Thật lâu sau, tôi xoay người lại, trên hành lang đã không
còn bóng người, lúc này mới thầm thở ra một hơi.
Chờ Trịnh Ngôn Kỳ làm giải phẫu xong, tiễn cô ta về nhà, khi
tôi trở về trường đã là lúc trời tối muộn. Tôi cảm thấy toàn thân không còn sức
lực, nhìn cái gì cũng mờ mờ ảo ảo, nghe âm thanh gì cũng vang vang bay bổng, thật
sự không rõ ràng. Tôi nghĩ tôi đã bị bệnh nặng một lần rồi.
Dưới tàng cây Hương Chương bên ngoài ký túc xá, tôi lấy điện
thoại ra định gọi điện báo bình an cho Ôn Khiếu Thiên thì điện thoại đã bị người
ta giật mất đập xuống đất, lập tức vỡ tan tành.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tần Thiệu giống như muốn làm thịt
tôi, trợn trừng mắt nhìn tôi.
Tôi nhìn quanh, tuyết đang rơi nên người đi đường rất ít, đại
khái không ai để ý đến một chiếc xe danh tiếng năm trăm vạn đang dừng trước tòa
nhà rách nát này.
Tôi lập tức dựa lưng vào cây Hương Chương, nói: “Anh điên rồi,
tới trường tìm tôi? Anh ở đây cũng là nhân vật có danh tiếng, nhỡ may có ai chụp
ảnh rồi đăng lên mạng, tiếng tăm cả đời của anh sẽ bị hủy.”
Tôi thật sự không hiểu vì sao trong lúc nguy cấp còn có thể
thông thạo phương pháp giao tiếp với anh ta như vậy, vừa mở miệng đã đáng khinh
đến mức ngay cả tôi cũng muốn tát cho mình mấy cái. Hiện giờ tôi và Tần Thiệu
không còn quan hệ gì nữa, dựa vào cái gì mà tôi phải sợ anh ta?
Tần Thiệu không cho tôi thanh minh, túm áo tôi kéo về phía
xe anh ta. Tôi giãy dụa suốt dọc đường, nhưng tôi làm gì còn sức. Ngay cả hô cứu
mạng cũng chỉ có mình tôi nghe thấy.
Tần Thiệu thuận lợi lái xe một mạch ra khỏi trường. Bảo vệ cổng
trường nhìn thấy là xe anh ta, lập tức mở cổng, ngay cả kiểm tra bình thường
cũng miễn. Tôi hiểu tính tình của Tần Thiệu, lúc này mở miệng nói là thích bị
đánh không thể nghi ngờ, nên cũng câm miệng không nói gì. Đầu nóng sốt đến mức
sắp nhũn ra như cháo, nào còn tâm trí cân não với anh ta.
Không phải muốn tôi câm miệng về chuyện vợ anh ta phá thai
thôi sao? Có cần hùng hùng hổ hổ, kéo tôi ra ngoài thế hay không. Cái miệng của
tôi rất kín, ngay cả lượn diễn đàn cũng là thợ lặn vạn năm, anh ta có gì phải
lo lắng.
Tần Thiệu là một con báo, tôi đã biết từ lâu. Nhưng có lẽ đã
đấu tranh giai cấp với con báo này hai tháng qua, cũng là hai tháng chung sống
hòa bình, vì vậy dù anh ta tỏ vẻ đáng sợ, tôi cũng chẳng sợ là bao. Thậm chí
tôi còn cảm thấy buồn ngủ trong chiếc xe ấm áp. Khi tỉnh lại vì cổ họng khô khốc,
còn tự giác bò tới ghế sau tìm chai nước Evian.
Cứ ôm chai nước như thế ngủ một lúc, có lẽ do tác dụng của
thuốc, cảm giác giấc ngủ này đặc biệt dài, tôi cũng không biết mình xuống xe thế
nào.
Khi tỉnh lại, tôi mới biết được sự đáng sợ của Tần Thiệu.
Tôi vẫn còn đánh giá thấp anh ta.
Tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng kín, có giường, có
bàn, có tủ lạnh, có TV, còn có một phòng vệ sinh rộng rãi. Mới đầu còn tưởng
khách sạn nhà ai.
Nhưng tuyệt đối bạn sẽ không có loại ảo giác này. Bởi vì ngoại
trừ những thứ này, trong phòng còn có hai con sói. Vòng cổ khiến chúng chỉ cách
giường vẻn vẹn ba mươi phân. Vì vậy khi vừa mở mắt, tôi và bốn con mắt xanh lam
đối diện nhau hồi lâu, khi phản ứng lại, suýt chút nữa tôi lăn từ trên giường
xuống.
Nhưng tôi lập tức bắt được mép giường, vì nếu lăn xuống, khi
đứng lên sẽ không còn là tôi nguyên vẹn nữa.
Tôi mắng thầm Tần Thiệu là biến thái đã rất nhiều lần, nhưng
không ngờ khi anh ta nổi tính biến thái lên còn cao hơn biến thái bình thường mấy
bậc.
Miệng tôi khô khốc, tứ chi lạnh lẽo, cơn sốt khiến tôi không
cất được thành lời, ngay cả kêu cứu cũng không xong. Thế này là thế nào? Đang
quay “Saw” hay “Cuộc sống hoang dã” đây?
Tần Thiệu là một tên điên, hoàn toàn điên, đây gọi là giam
giữ trái pháp luật, sau khi rời khỏi đây nhất định tôi phải tố cáo anh ta, đấy
là nếu tôi có thể sống sót mà ra ngoài.
Cửa phòng ở phía sau bọn sói, nếu tôi muốn tông cửa chạy ra,
trừ khi tôi có thể đánh ngất cả hai con. Tôi không phải Võ Tòng, cũng không có
bản lĩnh này.
Tôi đang suy nghĩ, nếu là người khác, khi nhìn thấy cảnh tượng
thế này, phải chăng đầu tiên nên ngất đi
một lúc trước, sau đó gào khóc, cuối cùng tinh thần quá tải mà chết hay không.
Thế nhưng kỳ quái là ngoại trừ hoảng sợ, tôi vẫn còn đủ lý trí để muốn tới tủ lạnh
lấy nước uống.
Có lẽ vì tôi đã từng lên kế hoạch tự sát một lần, cách cái
chết không xa; cũng có lẽ kể từ lần đầu tiên nhìn thấy bọn sói, sự sợ hãi của tôi
đã bớt đi nhiều. Nói chung, tôi giống như một cô gái trong chương trình sống
sót nơi hoang dã, chỉ không ngừng tìm cách kéo dài sinh mệnh của mình.
Ôn Khiếu Thiên đã nói với tôi trong cơn mưa tuyết: “Anh
không muốn đợi nữa. Vừa nghĩ đến chuyện phải đợi em ở nơi không có em, anh lại
sợ.” Sao tôi có thể làm anh sợ? Tôi phải sống sót!
Tôi tính toán qua phạm vi dây xích của bọn sói, nhón chân chậm
rãi bước xuống giường, lại dính chặt người lên tường xê dịch ra chỗ khác. Bên
kia, tôi có khoảng hai mét vuông hoạt động tự do. Tôi có thể mở tủ lạnh, nhưng
không thể nắm tay cầm, bời vì nếu mở tủ lạnh ra quá rộng sẽ vừa vặn chạm tới cự
ly con sói có thể vồ tới.
Tôi móc ra từ bên trong một chai nước và một túi bánh trứng,
trốn trong góc phòng bổ sung năng lượng. Hai con sói bất an đi tới đi lui trong
phòng, bất mãn nhìn tôi ăn mảnh.
Để giảm mức độ sợ hãi của tôi xuống thấp nhất, tôi còn đặt
tên cho bọn chúng, một con là A nhỏ, một con là B nhỏ. TV rất gần bọn chúng nên
tôi không dám đi bật, vì vậy khi buồn chán, tôi lại nói chuyện với bọn nó. Ví dụ
như: “A nhỏ, nằm xuống. B nhỏ, đứng dậy.”
Tôi không biết trước kia Tần Thiệu thuần hóa bọn chúng thế
nào, nhưng nhớ mang máng rằng chúng hiểu được các loại mệnh lệnh như nằm xuống,
ngồi xuống. Đáng tiếc là tôi dùng giọng nói khàn khàn nói một lúc lâu cũng
không thấy bọn nó có bất cứ động tĩnh gì, chỉ híp mắt đánh giá tôi.
Tôi nghĩ ở đây hẳn phải có máy theo dõi hay gì đó, Tần Thiệu
là một tên điên, nhất định anh ta muốn tôi cũng bị ép hóa điên theo, thấy tôi
lúc này ăn bánh uống nước, không biết anh ta có nghiến răng nghiến lợi hay
không. Tôi dùng loại tinh thần chiến thắng này để cầm cự, ngồi chồm hỗm trong
góc phòng, đờ người nhìn hai con sói, nhìn mãi nhìn mãi, cuối cùng ngủ quên.
Khi tỉnh lại, tôi tức khắc nhìn thấy Tần Thiệu ngồi trên mặt
đất, hai chân trần giống tôi. A nhỏ, B nhỏ phía sau đã không thấy đâu.
Tôi nhìn Tần Thiệu, hai mắt anh ta đầy tơ máu, nói: “Tần Thiệu,
anh đi khám bác sĩ tâm lý đi. Tôi xin anh đấy. Anh có nhiều tiền như vậy cũng
nên tiêu cho mình một chút, coi như suy nghĩ cho bản thân. Anh nên đi khám xem
anh chỉ tâm thần phân liệt thôi hay còn có bệnh gì khác được không?”
Trên mặt Tần Thiệu còn có mấy sợi râu mới mọc, khác biệt một
trời một vực với dáng dấp lãnh đạo tài trí hơn người lúc bình thường.
Tôi lại nói tiếp: “Tần Thiệu, tôi không có lỗi với anh.
Trong bốn tháng trước, anh bảo tôi làm gì tôi đã làm cái đó. Tiền anh đã cho,
việc tôi đã làm. Anh cho tôi từ chức đi, được không?”
Tần Thiệu vẫn không nói một lời.
Tôi đành nắm lấy cơ hội làm công tác tâm lý cho anh ta: “Tần
Thiệu, tôi biết chuyện vợ anh phá thai khiến anh rất đau lòng. Nhưng đó không
phải lỗi của tôi, anh không thể trút giận lên tôi được. Anh muốn tôi không nói
ra, nhất định tôi sẽ không nói. Tôi tin bằng năng lực của anh, dù tôi có nói
ra, anh cũng có bản lĩnh bưng kín chuyện này. Còn nếu tôi chết ở đây, việc này
sẽ không còn bình thường nữa, tính chất sẽ nghiêm trọng hơn nhiều. Tuy tôi bị
sói cắn chết, nhưng anh là kẻ chủ mưu, kẻ có ý đồ giết người cũng có thể bị
phán tử hình, anh có biết không?”
Cuối cùng Tần Thiệu cũng lên tiếng: “Không phải hiện giờ cô
đang sống rất tốt sao? Loại người như cô thật ra nên chết từ rất lâu rồi, là
tôi đã sai, để cô sống bình yên nhiều năm như vậy. Tôi thấy ngay cả sói cô còn
không sợ, cô nói xem cô còn sợ cái gì?”
Lại nữa rồi, lại nói tới cô bạn gái rất giống tôi của anh ta
rồi. Ngay cả sức để dựng ngón giữa lên với ông Trời tôi cũng không có. Anh ta
thích hành hạ thế nào thì mặc anh ta đi.
Tôi nuốt nước miếng cho đỡ khô họng, nói với Tần Thiệu: “Tôi
sợ cái gì? Còn phải hỏi sao? Tôi sợ anh. Tôi vô cùng sợ. Anh là một con quỷ,
tôi nghĩ anh còn đáng sợ hơn mấy con sói kia. Ít nhất tính cách của sói không
hay thay đổi. Tần Thiệu, anh cũng phải tha thứ cho vợ anh, anh muốn có con,
nhưng đứa trẻ vừa chào đời nhìn thấy anh thế này cũng sẽ bị dọa chết thôi.”
Tần Thiệu đột nhiên bóp cổ tôi, gân xanh trên trán nổi lên,
anh ta phun hơi nóng nói bên tai tôi: “Vì sao cô không cần đứa trẻ? Ngay cả
thương lượng cô cũng không chịu thương lượng với tôi một lần, cô dựa vào cái gì
mà không cần đứa trẻ?”
Tôi vô cùng khó chịu, lời Tần Thiệu nói khiến tôi cực kỳ khó
hiểu: “Đứa trẻ nào? Người không cần đứa trẻ là vợ anh, anh nhìn cho rõ, là vợ
anh, không phải tôi. Tôi là Lô Hân Nhiên.”
Tần Thiệu lại dùng nhiều sức hơn: “Tôi còn chưa điên, không
cần nói tôi cũng biết cô là ai. Hôm đó vì sao cô đi phá thai? Tôi đã tới bệnh
viện kiểm tra, trên đó đăng ký tên cô, là số chứng minh thư của cô. Cô còn muốn
lừa tôi tới khi nào?”
Tôi đã thiếu dưỡng khí đến mức không phát được ra tiếng,
đành phải lắc đầu. Tôi nghĩ, rốt cuộc tôi không còn muốn tự sát nữa, nhưng nếu
phải lưu lạc đến bước thành oan hồn của một cuộc mưu sát thì đúng là “trời có
lúc nắng lúc mưa, người có lúc họa lúc phúc”. “Kẻ ác sống lâu, người ngay chóng
chết”. “Lương thiện bần cùng mệnh càng ngắn, tạo ác phú quý thọ càng lâu”.
Thì ra cái thói xấu mỗi khi tôi căng thẳng đến chết cũng
không sửa nổi.
Ngay khi tôi đá ra một cước, Tần Thiệu buông lỏng tay. Tôi
ôm cổ thở dốc, run run đứng dậy, hung hăng đá vào bụng Tần Thiệu một cái.
Dù sao cái trò tìm được đường sống trong chỗ chết trước mặt
Tần Thiệu tôi làm đã quen rồi, ngay cả trạng thái gần chết bà đây đã trải nghiệm
với Tần Thiệu vô số lần rồi, thật sự không nhịn được nữa mới thô bạo ra tay.
Có lẽ Tần Thiệu không ngờ tôi sẽ đánh trả, còn chưa phản ứng
lại, ôm bụng cuộn tròn trên mặt đất.
Tôi thấy anh ta chưa đứng dậy, liền bồi thêm cho mấy đá, vừa
đá vừa nói: “Tên khốn kiếp, vợ mình phá thai còn úp sọt lên đầu tôi. Tưởng ai
cũng có mạng cho mấy người chà đạp chắc? Nếu tôi có thai, cho dù ung thư giai
đoạn cuối tôi cũng phải sinh đứa bé ra bằng được! Mẹ nó, muốn điều tra thì điều
tra rõ ràng một chút. Cầm ảnh bà đây đi hỏi bác sĩ ở đấy xem, hỏi xem mắt thằng
chó nào nhìn thấy tôi nằm trên bàn phẫu thuật!”
Tôi còn chưa hết giận, xách áo Tần Thiệu nói: “Anh nhìn cho
rõ, tôi không hề giống một cô bạn gái nào đấy của anh, đừng có thần kinh bám lấy
tôi không tha. Con mẹ nó, kiếp nào của tôi nợ nhà anh? Chuyện tôi đã trải qua
chắc hẳn phải nhiều hơn anh, đừng tự ảo tưởng bản thân khổ đại cừu thâm, làm
như khắp thiên hạ đều là kẻ thù. Con mẹ nhà anh nếu muốn thực sự trải nghiệm cảm
giác là kẻ thù của cả thế giới, anh chết trăm ngàn lần cũng chưa đủ. Tên khốn
kiếp ăn no rửng mỡ!”
Đá xong, tôi cảm thấy thật sảng khoái, cơ thể nhẹ như bay, cảm
giác thân thể sắp đi ngược lại với quy luật tự nhiên, không còn trọng lượng, sải
bước đi đến cửa, vừa mới đặt tay lên nắm cửa, trước mắt đột nhiên trắng xóa, ngất
đi.
Có lẽ tôi ngất chưa được mấy phút, bởi vì tôi phát hiện bên
mép Tần Thiệu vẫn còn tia máu đỏ tươi, còn tôi nằm trên chiếc giường duy nhất
trong phòng.
Tôi nghĩ, tôi thật sự là người xui xẻo nhất trên thế giới,
ngay cả thời cơ tốt để chạy trốn cũng không nắm chắc.
Vì vậy, tôi đợi Tần Thiệu chặt tôi thành từng mảnh. Chẳng
trách người ta nói đường vào nhà quyền thế sâu tựa biển, người ta đúng là không
lừa tôi, tôi mới chỉ làm tình nhân của Tần Thiệu thôi đã thường xuyên cảm thấy
sóng thần không khiến Tần Thiệu tinh thần tan rã, chỉ có tôi là sắp vỡ tan.
Tôi cũng mặc kệ sống chết: “Này, tên khốn còn biết chảy máu
à. Tôi nghĩ bên trong anh toàn là đá chứ. Thế nào? Không phải trước kia đánh
nhau lợi hại lắm sao? Còn có đai đen Taekwondo nữa cơ mà. Một cô gái yếu ớt như
tôi, vừa mới hạ sốt chưa lâu, cổ họng sắp khô thành câm đến nơi, mới đá vài cái
đã hỏng chỗ nào rồi à.”
Tần Thiệu lau vết máu trên khóe miệng nói: “Cô thật sự không
phá thai?”
Tôi liếc mắt một cái: “Thần kinh. Anh nghĩ thuốc tránh thai
tôi uống là Ô kê bạch phượng hoàn chắc?”
Tần Thiệu ở bên cạnh lập tức nhếch môi cười.
Tôi bị nụ cười của anh ta dọa sợ. Anh ta vốn ít cười, nay lại
cười nham hiểm như vậy, đặc biệt giống đại gian thần mặt người dạ thú: “Anh cười
cái gì?”
Anh ta ngồi bên giường nói: “Tôi thấy cô cũng răng sắc mỏ nhọn
lắm, bị bệnh còn ra tay tàn nhẫn được như vậy, trước đây giả bộ làm con thỏ nhỏ
khổ lắm phải không?”
Tôi nói: “Vẫn dễ hơn sói đội da dê.”
Tần Thiệu cười gian nói: “Tôi còn chưa biết tôi khoác da dê
đấy, tôi còn cho rằng mình rõ ràng là con sói hoang dã cơ chứ.” Nói đoạn anh ta
lập tức đè lên người tôi.
Tôi vội vàng đẩy mạnh ra, nhưng Tần Thiệu bất động như núi,
dùng một tay dễ dàng bắt lấy hai tay tôi đặt lên đầu giường. Tôi nói bằng cổ họng
khô khốc: “Tần Thiệu, anh đừng có đùa cợt quá đáng. Anh không chỉ giam giữ phi
pháp còn chiếm đoạt con gái nhà lành, phạm pháp đền tội, anh nên nghĩ cho rõ.”
Tay kia của Tần Thiệu đã cởi quần áo tôi theo thói quen. Tôi
biết tên khốn này cởi quần áo tôi còn nhanh hơn cả chính tôi cởi, tôi còn từng
hoài nghi không biết anh ta có bị bệnh thích giả nữ trang hay không, len lén
đóng cửa phòng giả làm phụ nữ.
Ánh mắt tôi liếc về phía Tần Thiệu, tiếp tục uy hiếp: “Tần
Thiệu, tinh dịch có thể chứng minh có cưỡng đoạt hay không, anh là người làm ăn
lớn như vậy, buôn bán lớn như vậy, đừng để cơ quan công an săm soi tinh dịch của
anh dưới kính hiển vi, vậy là mất mặt lắm, biết không hả?”
Tần Thiệu đã sớm cởi sạch tôi chỉ bằng một tay. Bốn tháng
nay không phải ngồi chơi không, Tần Thiệu đã vô cùng quen thuộc với trình tự
làm việc.
Tôi nhắm hai mắt lại nói: “Tần Thiệu, nếu lúc này anh ngừng
lại, tôi sẽ tha thứ cho anh. Tôi sẽ không đi báo công an. Nhưng cơ hội chỉ có một
lần, nếu anh bỏ lỡ, sẽ không có thuốc chữa hối hận đâu!”
Tôi còn chưa nói hết câu, tên cầm thú này đã dứt khoát, mạnh
mẽ tiến vào.
Tôi nghĩ vừa rồi tôi đánh chưa đủ mạnh tay, nên đá gãy thứ
đó của anh ta mới đúng. Loại người thế này có vợ phá thai là đáng lắm.
Trong miệng Tần Thiệu vẫn còn mùi máu tươi nhưng anh ta hoàn
toàn không quan tâm. Tôi liều mạng chống cự, tiếc rằng anh ta là một kẻ làm ăn
với chỉ số thông minh cao, giao dịch với tôi bốn tháng đã biết làm thế nào để
khiến tôi đầu hàng, mở khớp hàm tôi mà không cần chút gắng sức.
Khi đang cắn tai tôi, anh ta bỗng nhiên nói: “Quà Giáng Sinh
tôi nhận được rồi.”
Tôi nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra mình đã làm một chuyện thiếu
đầu óc như thế. Khi đó thật sự đầu bị cửa kẹp hoặc bị lừa đá rồi mới làm chuyện
ngu xuẩn như vậy.
Tôi làm vẻ hung dữ nói: “Này, vậy anh nên cất cho kỹ phiên bản
số lượng có hạn này, đời này tôi chỉ làm một chuyện ngu ngốc duy nhất đó thôi,
sau này có thể lấy ra cho con anh xem, để bọn chúng biết bố bọn chúng từng bao
nuôi một người như thế nào.”
Tần Thiệu không nghe tôi nói hết lời mà bắt đầu chuyển động
nhanh hơn, mỗi một lần ngày càng sâu nhằm khiêu khích tôi: “Hiện giờ bảo quản
phiên bản số lượng có hạn này cũng dễ thôi. Độ sắc nét cao, có thể chế tạo ra
thì cũng có thể sản xuất hàng loạt, phát cho trường cô mỗi người một bản cũng
không khó gì.”
Bộ não tôi phản ứng tương đối chậm: “Ý anh là gì?”
Tần Thiệu nói: “Cô không phải nữ tiến sĩ sao? Có chút việc
như vậy cũng không lý giải được?”
Sau lưng tôi đột nhiên lạnh toát, nói: “Không phải anh còn
quay đoạn phim cấp ba nào đấy chứ? Tần Thiệu, anh suy nghĩ cho kỹ, loại phim
này mà truyền ra ngoài, thể diện của anh bị ảnh hưởng lớn hơn tôi nhiều. Anh đường
đường là chủ tịch tập đoàn kiêm tổng giám đốc Thiệu Dương, tôi nghĩ anh cũng biết
hậu quả rồi đấy.”
Đặt đoạn phim làm tình lên bàn đàm phán, bản lĩnh này chỉ
tên cực phẩm Tần Thiệu này mới có. Hiện giờ tôi cũng biến thành cực phẩm, còn
có thể tiếp tục đàm phán với anh ta.
Tần Thiệu gia tăng tốc độ, từng giọt mồ hôi nhỏ từ trên người
anh ta xuống. Một lát sau, khi bình tĩnh lại, anh ta mới nói: “Cô sợ à? Tôi đã
nói nó có thể được tạo ra thì cũng có thể được sản xuất hàng loạt, nếu tâm trạng
tôi không tốt, biết đâu được tôi sẽ in ra một cái tặng cho người nhớ cô mãi
không quên cũng không biết chừng.”
Từ khi anh ta nhắc tới “độ sắc nét cao”, tôi đã có dự cảm
không tốt. Chuyện xấu xa gì Tần Thiệu cũng làm được, ngay cả cậu em trai anh ta
yêu thương từ nhỏ cũng không buông tha. Trước đây tôi so anh ta với quân vương,
không ngờ anh ta thật sự là một tên hôn quân vô nhân tính, huynh đệ gì đấy đều
là chuyện nhỏ.
Tôi nghiến răng nói: “Tần Thiệu, đừng có ép tôi, nếu anh chọn
chế tạo thì tôi sẽ chọn xuất bản hàng loạt. Anh khiến tôi không sống nổi, tôi
cũng sẽ khiến anh sống không thoải mái.”
Tần Thiệu ở bên cạnh cười tà ác, vừa cười vừa nói: “Trước giờ
tôi đã biết cô là kiểu người không dễ chọc. Trước đây cô thu toàn bộ móng vuốt
lại làm bộ ngoan ngoãn, nay cuối cùng cũng xòe ra. Chúng ta thử một lần, để xem
ai sợ chuyện này hơn. Để xem cô sợ mất Ôn Khiếu Thiên hơn hay tôi sợ mất danh
tiếng hơn. Chúng ta cược một ván đi. Tôi cho cô thời gian bảy ngày. Bảy ngày
sau tôi sẽ đưa cái đĩa cho cậu ta. Nếu cô sợ, trong vòng bảy ngày hãy trở về
bên tôi, tôi coi nhưng chưa từng xảy ra chuyện gì, tôi vẫn sẽ cho cô tiền như
trước; nếu cô không tới, tôi cũng gửi cho cô một cái, tiện cho cô sao in, đỡ phải
hỏi mượn Ôn Khiếu Thiên, thế nào?”
Nói Tần Thiệu là ma quỷ thật sự đã hạ thấp giá trị của anh
ta, anh ta là ma vương không ai sánh nổi. Tôi không cách nào tưởng tượng rằng
tôi đã sống dưới cùng một mái nhà lâu như vậy với loại người như anh ta, thậm
chí khi ở bên Ôn Khiếu Thiên, thỉnh thoảng tôi còn nhớ tới cuộc sống trước kia.
Dù khi đó tôi đã mắng chửi mình là đồ cuồng ngược đãi, nhưng tôi cho rằng con
người đều có tình cảm, ngay cả nuôi con chó cũng sẽ lo lắng cho nó, huống chi
là bạn cùng giường suốt bốn tháng trời?
Tôi nhìn vào mắt anh ta, nói: “Tần Thiệu, vì sao anh lại muốn
có được tôi như vậy? Những cô gái trẻ trung, trong sáng hơn tôi ở đâu cũng có,
vì sao cứ nhất định phải là tôi? Nếu gương mặt tôi khiến anh nghĩ tới một người
khác, anh cứ việc tìm cho tôi một con dao, tôi lập tức rạch mặt cho anh xem.
Anh muốn tôi biến thành xấu xí thế nào tôi sẽ xấu xí như thế.”
Tần Thiệu hung dữ nhìn tôi chằm chằm, tôi có thể nhìn thấy vẻ
mặt giận dữ đến vặn vẹo của mình phản chiếu từ đôi mắt anh ta.
Anh ta không nói, chỉ một mực tăng thêm sức mạnh, cuối cùng
anh ta khựng lại, hoàn thành toàn bộ quá trình đàm phán.
Khi đứng lên, anh ta vừa mặt quần áo vừa nói: “Không phải cô
muốn báo cảnh sát sao? Nhớ mang theo chứng cứ. Tôi chờ cảnh sát tới tìm tôi. Cô
nói đúng, tôi là một tên khốn, vì vậy đừng dùng tư duy của cô đến lập luận cách
nghĩ của một tên khốn. Cô có thể rạch mặt cho tôi xem, tôi nhất định khiến cô
trả giá gấp trăm lần. Đây là điểm mạnh của kẻ có tiền.”
Anh ta nhìn đồng hồ nói: “Hiện tại là năm giờ ba mươi phút
chiều ba mốt tháng mười hai. Năm giờ ba mươi phút ngày mùng bảy tháng một sang
năm chúng ta sẽ gặp mặt. Năm mới vui vẻ!”
Tôi quay về trường thế nào, tôi cũng không rõ. Tôi luôn tự hỏi
mục đích, động cơ của Tần Thiệu khi làm vậy. Tôi nghĩ nếu có thể biết được điểm
ấy, tôi sẽ nắm chắc phần thắng trong tay. Anh ta biết điểm yếu của tôi ở đâu,
nhưng tôi không rõ điểm chí mạng của anh ta ở chỗ nào. Hiểu biết của tôi về Tần
Thiệu quá ít, mà hiểu biết của anh ta về tôi lại nhiều lắm. Anh ta biết địch biết
ta, trăm trận trăm thắng. Còn tôi giống như một con ruồi không đầu, nếu tiếp tục
dây dưa với một tên điên, người thua tất nhiên là tôi.
Tần Thiệu nói đúng, “đây là điểm mạnh của kẻ có tiền”, giống
như câu phát ngôn “Bố tao là Lý Cương”, nghe mà khiến người ta đặc biệt muốn cầm
chày cán bột đập cho hắn vài cái, nhưng đánh xong vẫn phải chấp nhận số phận,
ngoan ngoãn cúi đầu. Con mẹ nó, tiền thật sự là thứ không thể thiếu, là thứ
càng nhiều càng tốt, trước kia tôi thanh tâm quả dục, một lòng đọc sách thánh
hiền đúng là không nên, tôi nên sớm gia nhập vào công ty của bố tôi, rèn dũa mình
thành một người phụ nữ mạnh mẽ, có sự nghiệp, sau đó giẫm nát Tần Thiệu dưới
gót giày, ban thưởng cho anh ta một con dao, bắt anh ta ở trước mặt tôi tự rạch
mặt, muốn xấu bao nhiêu phải xấu bấy nhiêu, khiến anh ta dù có đi phẫu thuật thẩm
mỹ cũng không sửa thành giống Jang Dong Gun được như vậy.
Nghĩ là chuyện nghĩ, mọi việc không thể quay trở lại trước
kia được nữa.
Khi đi tới dưới hàng cây Hương Chương trước cửa ký túc xá,
tôi nhìn thấy Ôn Khiếu Thiên đang đứng thẳng tắp, đưa lưng về phía tôi. Tôi
không xác định lắm, gọi một tiếng: “Khiếu Thiên.”
Ôn Khiếu Thiên xoay người lại, sau khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt
lo lắng dịu xuống, chạy tới ôm lấy tôi rồi nói: “Em đi đâu vậy? Đêm qua cũng
không gọi điện cho anh, anh gọi cho em lại thấy không liên lạc được. Anh tìm em
đã nửa ngày rồi.”
Tôi cảm nhận được hơi thở ấm áp, ôm đáp lại anh: “Em tới thư
viện thành phố, có một số tư liệu cần tìm. Điện thoại nửa đường bị trộm mất,
chưa kịp nói với anh.”
Ôn Khiếu Thiên ngẩng đầu lên từ vai tôi, nhìn tôi nói: “Vậy
cũng phải dùng điện thoại bàn nói với anh một tiếng chứ. Em có biết anh đã lo lắng
muốn chết không. Suýt chút nữa đã gọi tới đồn công an báo tìm người mất tích rồi.”
Tôi nói: “Sau này còn như vậy, anh nhất định phải báo công
an sớm một chút, đừng do dự.”
Ôn Khiếu Thiên sờ sờ đầu tôi nói: “Còn ba hoa với anh à.”
Tôi dựa vào ngực anh, hít sâu một hơi nói: “Em nói nghiêm
túc đấy. Anh nhất định phải giữ em cho chặt. Bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng
để em rời đi. Nhỡ may vừa nói tạm biệt biết đâu sẽ thành vĩnh biệt rồi.”
Ôn Khiếu Thiên nâng mặt tôi lên, nói: “Vì sao lại nói gở như
vậy? Sắc mặt cũng không tốt, không phải nói về dưỡng bệnh sao? Nhìn em càng dưỡng
càng có vẻ có bệnh rồi, còn anh ở bệnh viện sắp béo phì tới nơi. Nhiên Nhiên, nếu
ngày mai em không có việc gì, chúng ta đi du lịch đi. Muốn đi trong nước hay ra
nước ngoài?”
Tôi nhắm mắt lại khăng khăng tựa vào lòng anh, nghe tiếng
tim đập đều đều, mạnh mẽ của Ôn Khiếu Thiên, nói: “Em muốn lên sao Hỏa, có được
không? Nơi đó không có ai khác, chỉ có hai chúng ta.”
Ôn Khiếu Thiên nở nụ cười, tôi đoán hiện giờ đôi mắt anh
đang cong cong. Anh nói: “Nhiên Nhiên, mỗi một yêu cầu em nói ra đều thật khó
thực hiện. Em nói cái gì dễ một chút đi. Ví dụ như chúng ta đi Sanya, hay Địa
Trung Hải chẳng hạn.”
Tôi nói: “Em muốn tới một nơi có thể nhìn ra biển, thời tiết
ấm áp, nhưng chỉ có hai chúng ta, sáng sớm mỗi ngày chúng ta có thể khu chợ ầm
ĩ, xa lạ, điều kiện vệ sinh kém, sau đó mặc cả với một bà thím ăn mặc lòe loẹt,
đanh đá chua ngoa để mua một đống hải sản, rồi chúng ta sẽ đi chơi, nhóm lửa nướng
sò bên bờ biển, ngắm mặt trời lặn. Ở đó cả đời, chết cũng không trở về.”
Ôn Khiếu Thiên nói: “Ừ, chuyện này không khó. Chúng ta đi
luôn đi.”
Tôi ngẩng đầu lên hỏi: “Đi đâu cơ?”
Ôn Khiếu Thiên nói: “Tới sân bay chứ đâu. Nơi em nói, trong
đầu anh có sẵn một chỗ rồi.”
Tôi nghĩ thầm, quả nhiên là người có tiền, tôi mới chỉ tùy
tiện nói một chút đã có thể xuất phát ngay lập tức.
Nhưng tôi còn suy xét cái gì, hiện nay chỉ cần để tôi nhanh
chóng rời khỏi thành phố này là được. Nhưng đi là việc của đi, có một số ràng
buộc không cách nào cởi xuống được. Đi được nửa đường, tôi bảo Khiếu Thiên tới
cửa hàng điện thoại một chuyến, mua điện thoại, làm lại sim, cũng tiện liên lạc
với bố mẹ tôi.
Ngồi trên máy bay đi Hải Nam, tôi nhồm nhoàm nhai thức ăn
cao cấp của khoa hạng nhất, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài tối đen như mực,
nhưng tôi đoán ở đó hẳn là có những đám mây trắng bồng bềnh, mềm mịn như lông
ngỗng. Tôi uống một ngụm rượu vang, quay đầu nói với Ôn Khiếu Thiên: “Chúng ta
không thật sự tới những nơi như Sanya đấy chứ? Người trên trái đất đạp mòn cả mấy
chỗ đấy rồi.”
Ôn Khiếu Thiên cẩn thận cắt bít tết cho tôi: “Mùa hè năm thi
đại học anh từng tới một thành phố nhỏ ở Hải Nam, nơi đó có ánh trăng rất sáng,
còn có chợ bán thức ăn vừa bẩn vừa hỗn loạn phù hợp với yêu cầu của em, còn có
chút chuyện bất ngờ khác. Nhà anh có một căn nhà nhỏ ở đấy, vì vậy ở cả đời
cũng không thành vấn đề.”
Sự thực chứng minh, nơi Ôn Khiếu Thiên nói hoàn toàn phù hợp
với yêu cầu của tôi. Khi đó tôi chỉ mở miệng nói bừa, không ngờ thật sự có một
nơi như vậy. Căn nhà nhỏ mà Ôn Khiếu Thiên nói là căn nhà duy nhất trong tầm mắt
tôi có thể nhìn thấy, tường trắng ngói đỏ, cửa kính cỡ lớn, bởi vì đã lâu không
có người ở nên khi mở cửa còn có mùi ẩm mốc ùa vào mặt.
Tôi bịt mũi hỏi Ôn Khiếu Thiên: “Anh nói xem chúng ta nên ngủ
một giấc trước rồi dậy quét dọn hay quét dọn trước rồi mới ngủ.”
Ôn Khiếu Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh nghĩ em nên
đi ngủ trước, còn anh ở đây quét dọn qua một lượt.”
Tôi hài lòng gật đầu, dù sao cũng không có hành lý gì, tôi
vui vẻ mở vài cánh cửa, tìm một phòng ngủ có phòng tắm rồi bước vào.
Đêm tháng mười hai, Hải Nam vẫn rất ấm áp, tôi mặc một chiếc
áo len cao cổ, nhìn có vẻ mập. Nhưng tôi biết sau khi cởi ra mình sẽ không thể
xuất hiện trước mặt người khác. Phong cách của Tần Thiệu một khi nổi máu cầm
thú tôi đã được lĩnh giáo. Một khi cởi quần áo ra, trên người đầy dấu vết sau
khi ân ái.
Tôi biết Tần Thiệu cố ý. Anh ta biết điểm yếu của tôi, để
ngăn tôi cắm sừng, anh ta dùng phương pháp bỉ ổi như vậy để giữ lại cơ thể tôi
cho một mình anh ta. Khi những dấu vết này gần tan hết cũng vừa vặn là hạn cuối
của vụ đánh cược.
Bảy ngày, giống như một quả bom hẹn giờ, mỗi giây mỗi khắc
chữ số đỏ tươi lại lóe lên nhắc nhở tôi còn bao nhiêu thời gian. Tôi không phải
chuyên gia tháo gỡ bom, dây xanh dây đỏ không biết phải cắt dây nào. Cảm giác mỗi
một giây đều đang dao động, mỗi một giây đều đang thất thường. Có người đang nhảy
múa trên tử huyệt của tôi mà tôi không có bất cứ biện pháp gì. Tôi đành làm một
con đà điểu, đi một bước tính một bước, nếu quả bom sẽ làm tôi nổ banh xác, khiến
tôi hoàn toàn thay đổi, ít nhất tôi còn được vui vẻ bảy ngày.
Tôi chạy đi tắm rửa, mặc quần áo ngủ dài tay an toàn, rồi
trùm cái chăn ẩm ướt lên người. Nửa giống đang ngủ, nửa giống chưa ngủ.
Tôi nghe tiếng Ôn Khiếu Thiên vào phòng rồi lại đi ra. Tôi
ngủ thiếp đi, không biết bao lâu sau, nhìn ngoài cửa sổ vẫn còn tối đen như mực,
lại nghe tiếng Ôn Khiếu Thiên đẩy cửa bước vào. Tôi giả bộ ngủ say, cảm nhận được
chăn trên người được đổi thành một chiếc ấm áp, khô ráo hơn, có hơi thở khô mát
chỉ thành phố A mới có, khiến cho người ta cảm thấy an tâm, tôi lại ôm chăn đi
vào giấc ngủ.
Lần thứ hai thứ dậy, ngoài cửa sổ đã là bầu trời trong vắt.
Xa xa là một màu biển xanh, gần đó có vài con Hải Âu bay lượn, những ngọn sóng
trắng nhấp nhô không ngừng, đẹp như không còn ở chốn trần gian.
Tôi mở cửa căn phòng bên cạnh, thấy trên giá treo là chiếc
áo khoác của Ôn Khiếu Thiên, nghĩ rằng đây hẳn là phòng của anh. Chăn gối đã được
gấp gọn gàng. Tôi sờ sờ chăn, hơi ẩm ướt. Đang suy nghĩ hơn nửa đêm Ôn Khiếu
Thiên tìm đâu ra một chiếc chăn khô đã thấy trên bàn có một chiếc máy sấy, nghĩ
tới chuyện hôm qua Ôn Khiếu Thiên bận dọn dẹp xong còn giơ máy sấy sấy khô chăn
cho tôi, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp.
Khi xuống lầu, tôi ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt. Ôn
Khiếu Thiên mặc một bộ thể thao Puma màu vàng nhạt, đang quấy cháo trong nồi.
Tôi nhìn đến màu vàng nhạt trên người anh, nhớ lại bộ đồ đôi
trên sân tennis mười năm trước, không nhịn được mà bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy
Ôn Khiếu Thiên từ phía sau.
Ôn Khiếu Thiên quay đầu lại, cúi xuống nhìn tôi: “Mặt trời
lên cao rồi, cuối cùng em cũng dậy. Anh còn sợ em sẽ ngủ tới lúc mặt trời xuống
núi ấy chứ. Nhanh đi rửa tay rồi ăn cháo đi.”
Tôi nhìn cháo trong nồi, than thở: “Oa, Khiếu Thiên, có chuyện
gì anh không biết làm không? Anh còn nấu được cả cháo gạch cua. Anh ra ngoài
mua từ bao giờ vậy?”
Ôn Khiếu Thiên dịu dàng nói: “Khi một con heo con đang ngủ
ngon lành. Tới đây, tranh thủ lúc còn nóng ăn một ít đi, ngồi đây.”
Anh ấn tôi ngồi xuống bên cạnh bàn ăn. Trên bàn còn có mấy
món rau tôi không biết tên, xanh mướt, rắc vừng và nước tương, tôi bốc một miếng
cho vào miệng, tươi mát ngon miệng, dư vị vô tận.
Ôn Khiếu Thiên vỗ lên tay tôi, nói: “Dùng đũa, có đũa thì
không dùng, còn thích bốc tay như trẻ con vậy à?”
Tôi liếc anh một cái: “Vâng, thưa bố Ôn.”
Tôi lại nếm một miếng cháo gạch cua, hương vị mê người, tôi
vội vàng uống mấy ngụm, giơ ngón tay cái lên với Ôn Khiếu Thiên: “Khiếu Thiên,
anh đúng là thiên tài, sau này chúng ta sẽ mở một tiệm cháo ở đây, tên gọi là
tiệm cháo kiểu bố Ôn.”
Ôn Khiếu Thiên nhìn tôi ăn, yêu chiều nói: “Một mình anh nấu
cháo khổ muốn chết, em biết làm gì?”
Tôi buột miệng nói: “Em biết làm cháo rau với thịt hun
khói.”
Nói dứt lời, tôi muốn cắn đứt luôn đầu lưỡi mình xuống.
Trong thời khắc đẹp như mơ thế này tôi còn nghĩ tới bữa sáng từng làm cho tên cầm
thú kia, thật ngán ngẩm.
Ôn Khiếu Thiên kinh ngạc nói: “Em thật sự biết nấu cháo? Trước
kia không phải em chưa từng xuống bếp sao?”
Tôi pha trò: “Ai nha, sống đến ba mươi tuổi rồi, sao có thể
cái gì cũng không biết như trước được.”
Thì ra khi ăn cháo gạch cua xong thì đã là buổi trưa rồi.
Bên ngoài, ánh mắt trời có chút chói mắt. Hai chúng tôi đi chân trần đứng trên
bờ cát, chưa được mười lăm phút đã không chịu nổi ánh mắt trời gay gắt này, vội
vàng chạy vào phòng.
Tôi tìm thấy hai chiếc xe đạp trong ga-ra, liền đề nghị đạp
xem tới thành phố gần đấy mua một vài thứ như mũ che nắng. Đi quá vội vàng,
ngay cả những đồ dùng cơ bản để đi nghỉ cũng không mang theo. Ôn Khiếu Thiên
nhìn chiếc xe đạp có chút xấu hổ, trăm phương nghìn kế thuyết phục tôi rằng đi
xe đạp rất mất mặt, còn chẳng bằng đi xe ba bánh.
Tôi nhìn anh, mắt lóe sáng, hỏi: “Không phải anh không biết
đi xe đạp đấy chứ?”
Ánh mắt Ôn Khiếu Thiên càng thêm lảng tránh, anh nhìn trời
nói: “Không biết đi xe đạp cũng không phải chuyện mất mặt. Nay là thời đại của
xe bốn bánh, ai còn đi xe đạp nữa?”
Tôi nhìn dáng vẻ ngượng ngùng hiếm có của Ôn Khiếu Thiên,
tâm trạng vô cùng tốt, hất cằm nói: “Ha, vừa mới khen anh là thiên tài không gì
không làm được, thì ra còn thiếu một kỹ năng cơ bản nhất của người hiện đại. Em
luôn kỳ quái vì sao hồi đại học anh luôn đi bộ, tưởng anh thích khoe chân dài,
thì ra là không biết đạp xe.”
Ôn Khiếu Thiên đỏ mặt nhìn tôi: “Cười xong chưa? Anh còn
chưa cười em không biết bơi, không biết lái xe, không biết nấu cơm đâu.”
Tôi phủi bụi trên chiếc xe đạp, nói với Ôn Khiếu Thiên: “Khiếu
Thiên, làm sao bây giờ? Bảy năm qua em đã học bơi, đã lấy được bằng lái xe, còn
luyện được kỹ thuật nấu ăn khéo lắm. Có điều em còn chưa biết đánh đàn, chưa học
Teakwondo, chưa đạt được học vị tiến sĩ của đại học Chicago thôi. Ha ha.”
Ôn Khiếu Thiên đột nhiên đau lòng nhìn tôi: “Thì ra khi anh
không ở đây em đã học được nhiều thứ như vậy.”
Tôi bị anh nhìn bằng ánh mắt đau đớn như vậy, trong lòng
cũng cảm thấy cô đơn. Chỉ là, tôi không muốn lãng phí thời gian vào việc than
thở buồn chán, lập tức đẩy cái xe tới trước mặt Ôn Khiếu Thiên: “Chân anh dài
như vậy học đạp xe dễ như bỡn, có gì khó. Tới đây, chị gái đây dạy em.”
Xét thấy chân anh rất dài, tôi không cần thiết phải ngồi
phía sau, trực tiếp đứng phía trước chỉ đạo: “Mắt nhìn phía trước. Nếu phía trước
quá khó nhìn thì nhìn về phía em. Hai chân rời khỏi mặt đất, giữ cân bằng…”,
“Anh phải cố gắng giữ chân trên bàn đạp, đừng có lúc nào cũng nghĩ tới chuyện
chống xuống đất, anh nghĩ chân anh là phanh chắc…”, “Khiếu Thiên, tưởng tượng
có chó đuổi phía sau anh đi…”
Ôn Khiếu Thiên không làm mất mặt cặp chân dài của anh, cũng
không làm mất mặt chỉ số thông minh của hai tiến sĩ chúng tôi, không lâu sau đã
có thể đạp được kha khá. Từ khi có thể tự mình đạp xe một đoạn đường dài, Ôn
Khiếu Thiên bắt đầu nhướng mày đắc ý.
Tôi thấy thị trấn nhỏ này hẳn là không có xe cộ gì, bởi vì
chỉ thấy có hai chúng tôi cưỡi xe đạp phóng băng băng trên đường nhựa.
Ở Hải Nam, bất kể chỗ lớn chỗ nhỏ nào dọc đường đều trồng những
cây dừa, cây cau rất cao lớn. Hai chúng tôi đạp xe dưới trời nắng gay gắt như
hai đứa ngốc. Khi lên dốc thì gò lưng đạp cật lực, khi xuống dốc lại phóng như
bay. Tôi thổi sáo một tiếng, biểu diễn cho anh kỹ thuật đạp xe bỏ cả hai tay,
Ôn Khiếu Thiên ở bên cạnh sợ đến tái mặt, vừa đạp xe vừa hô: “Nhiên Nhiên, đừng
đùa như thế, nguy hiểm lắm.”
Gió biển phất qua mặt tôi, tóc dài tung bay trong gió. Tôi tự
do đạp xe trên con đường trống trải, trượt xuống theo sườn dốc, lại quay đầu hô
lên với Ôn Khiếu Thiên: “Khiếu Thiên, anh bỏ tay ra thử đi. Đời người luôn có
những chuyện mạo hiểm như vậy, còn có người đem cả cuộc đời ra để đánh cược cơ
mà. Có chút chuyện này đã là gì?”
Ôn Khiếu Thiên quát lên phía sau tôi: “Nhiên Nhiên, nhớ dùng
phanh. Đánh cược, mạo hiểm cái gì. Anh chỉ cần em bình an là được.”
Tôi cảm thấy đôi mắt nhói đau, tôi biết anh không nỡ thấy
tôi bị thương, nhưng anh càng như vậy tôi càng khó bước qua. Tôi không cách nào
tưởng tượng đến cảnh anh thấy tôi bị nhục nhã, liệu có khi nào anh cũng sẽ phát
điên như Tần Thiệu, liệu có khi nào anh chạy tới giết chết Tần Thiệu hay không,
liệu có khi nào anh sẽ không bao giờ như lúc này nữa, không có gì lo lắng, đáy
lòng rộng mở nói với tôi: “Chỉ cần em bình an là được.”
Trước đây tôi cảm thấy anh trưởng thành là bởi vì tôi quá trẻ
con, hiện tại lại cảm thấy mình mới giống một người lớn, có trách nhiệm bảo vệ
anh không bị tổn thương.
Thế nhưng nếu tôi không nghe lời Tần Thiệu, anh sẽ nhìn thấy
dáng vẻ tôi chịu nhục, anh sẽ tổn thương; còn nếu tôi nghe lời Tần Thiệu, trở về
bên cạnh anh ta, anh vẫn sẽ tổn thương.
Anh và tôi, ở bên nhau, kết cục đã định trước chỉ có tổn
thương.
Bánh xe càng lăn càng nhanh, cuối cùng mất kiểm soát, nhắm về
phía rừng cây ven đường. Tôi bị văng ra rất xa, lăn vài vòng, cánh tay lập tức
bị vạch ra vài vết máu.
Ôn Khiếu Thiên chạy tới nhanh như chớp, thấy tôi như vậy đau
lòng nói: “Đã nói với em đừng đùa em không nghe, giờ thấy chưa, đau chết luôn
đi.”
Tôi nhìn mấy vết máu đầm đìa, thờ ơ nói: “Con người ấy mà,
phải kiên cường một chút, mấy vết thương ngoài da đã là gì. Có một số cuộc mạo
hiểm phải trả giá đắt hơn nhiều.”
Ôn Khiếu Thiên nâng tôi dậy, nói: “Lại nói lung tung gì đấy,
em duỗi chân ra cho anh xem, có bị thương ở chân không?”
Tôi duỗi duỗi chân theo lời anh, hỏi: “Khiếu Thiên, em hỏi
anh nhé, nếu cho anh chọn, anh sẽ chọn khiến em tổn thương vì vậy nên anh khổ sở
hay để em rời đi sau đó anh khổ sở?”
Ôn Khiếu Thiên nói: “Em ngã đập đầu vào đâu à? Đến đến đi đi
cái gì. Anh không chọn, vì sao anh nhất định phải khổ sở? Anh không muốn em tổn
thương, cũng không muốn em rời khỏi anh. Cả hai việc này đều ở ngoài phạm vi
suy nghĩ của anh.”
Tôi cố chấp hỏi: “Nếu nhất định phải chọn thì sao, em cũng
không nói đó là sự thật, chỉ coi như giả thiết thôi. Anh nhất định phải chọn một
cái.”
Ôn Khiếu Thiên tức giận nhìn tôi, có lẽ không cách nào hiểu
được vì sao cánh tay đang chảy đầy máu mà tôi vẫn hỏi loại vấn đề ngu ngốc này
được, anh bực bội nói: “Nếu phải chọn, anh để em rời khỏi anh là được. Anh
không cách nào nhìn em bị thương. Em xem tính tình hiện giờ của em đi, nếu em
ngồi yên ở trong nhà, không cùng anh ra ngoài đạp xe, cũng sẽ không bị thương.”
Tôi nghe mà có chút đau lòng, anh chọn bất cứ đáp án nào
cũng khiến tôi đau lòng. Tôi đứng vững, ôm chặt lấy Ôn Khiếu Thiên rồi lớn tiếng
khóc. Ở trong căn phòng kín như bưng của Tần Thiệu, tôi không khóc, ra ngoài
cũng không khóc, như có một hơi bị nghẹn trong họng đến bây giờ, cuối cùng cũng
bị đâm thủng. Tôi càng khóc càng không ngừng được, đúng kiểu khóc như đại hồng
thủy. Trước đây, khi anh không ở bên tôi, tôi luôn cho rằng nếu anh ở đây, chỉ
cần anh ở đây, mọi việc nhất định sẽ không như thế này, anh nhất định sẽ không
cho phép mọi việc biến thành như vậy; nhưng nay anh đã ở bên tôi, tôi lại chỉ
có thể nghĩ nếu như anh không ở đây, chỉ cần anh không ở đây, tôi sẽ giải quyết
xong mọi việc, tất cả sẽ chấm dứt.
Điều khiến người ta đau thấu tận tim chính là trong bóng tối
mờ mịt đợi được một tia hy vọng, cuối cùng tia hy vọng đó lại bị bất đắc dĩ và
tuyệt vọng dập tắt.
Ôn Khiếu Thiên nhẹ nhàng vỗ lên lưng tôi, nói: “Đau như vậy
à? Anh dẫn em đi khám bác sĩ nhé, được không? Không phải vừa bảo em đừng đùa
như vậy hay sao. Lớn như vậy rồi còn nghịch ngợm như trẻ con.”
Tôi càng khóc càng lớn tiếng, Ôn Khiếu Thiên càng nói càng dịu
dàng, tôi cũng càng khó chịu. Tôi nghĩ tôi sắp khóc đến trôi cả lục phủ ngũ tạng
ra, ho khan đến mức cổ họng vốn sưng viêm của tôi càng thêm đau. Thế như dù có
đau đến mức nào cũng đâu có thể so được với đau lòng?
Tôi vừa khóc vừa nói: “Khiếu Thiên, ở đây vắng vẻ thế này,
anh làm thế nào đưa em đi khám bác sĩ, anh vừa mới học đi xe đạp nên không thể
lai em. Anh không có cách nào, chỉ có thể nhìn em chảy máu, đúng không? Anh
không có cách nào, em cũng không có cách nào.”
Ôn Khiếu Thiên vuốt ve gương mặt tôi, nói: “Gì vậy? Nói em
vài câu em đã nổi nóng rồi. Anh cõng em đi. Phía trước là chợ rồi, ở đó hẳn là
có trạm xá.”
Nói xong, Ôn Khiếu Thiên lập tức cõng tôi lên. Dáng người một
mét bảy của tôi nằm trên người anh. Anh mới xuất viện, thân thể gầy yếu đi từng
bước về phía trước, chưa được vài bước mồ hôi đã đầm đìa. Tôi mặc kệ tất cả,
nhìn anh gian nan bước từng bước, giống như mỗi bước đi đại biểu cho thời gian
chúng tôi ở bên nhau còn bao lâu. Anh không nói nghỉ, tôi cũng không nói, cứ thế
im lặng cõng tôi rất lâu. Cuối cùng, tôi không nhìn nổi nữa, giãy dụa muốn xuống,
nói với Ôn Khiếu Thiên: “Được rồi, em không đau nữa, em chỉ bị ngã xước tay
thôi, chân còn đi được.”
Ôn Khiếu Thiên đổ mồ hôi như mưa, gương mặt trắng bóc đã hồng
hồng, bước đi có chút không ổn. Hai chúng tôi miễn cưỡng đi tới gần chợ, thấy
có hai chiếc xe điện ba bánh trống không chạy qua, vội vàng gọi lại, đi tới trạm
xá gần nhất.
Cuối cùng, vết thương của tôi là chuyện nhỏ, Ôn Khiếu Thiên
lại bị cảm nắng. Tôi nhìn Ôn Khiếu Thiên mệt mỏi nằm trên giường bệnh, nghĩ đến
tính cách thối hoắc của mình, thật sự đã hại anh rất thảm.
Vì phải chăm sóc Ôn Khiếu Thiên đang bị bệnh, tôi mua một số
nhu yếu phẩm hàng ngày và đồ ăn đồ uống ở chợ, sau khi mua đủ thuốc, tôi và Ôn
Khiếu Thiên ngồi xe ba bánh về chỗ ở.
Cứ thể ở lại bờ biển bốn, năm ngày.
Buổi tối ngày thứ sáu, hai người bệnh đã gần khỏi chúng tôi
chặt hai quả dừa, ôm ra bờ biển, ngồi trên bờ cát ngắm mặt trăng vừa tròn vừa
sáng lững lờ trên mặt biển phẳng lặng. Tôi nghĩ, đây có lẽ là kỹ xảo quay phim
khoa học viễn tưởng chăng. Nào có mặt trăng nào lại gần như thế?
Ở đây còn chưa được khai phá, vì vậy không có đèn đường,
cũng không có đèn nê-ông, toàn bộ đều dựa vào ánh trăng chiếu sáng. Ngoài khơi
là một màu tối tăm tĩnh lặng, bờ cát sáng ngần và thanh mát. Tôi không khỏi
ngân nga ca khúc “ánh trăng” cũ rích: cho đến khi những vì sao nhắm mắt, cho đến
khi đêm tối ru tình yêu ngủ, cho đến khi trời thu nói phải rời xa, cho đến khi
đột nhiên giật mình tỉnh giấc. Mưa như trút nước, gió đảo ngọn cây, trên biển
thuyền lắc, trên lầu rèm đưa. Em biết cuối cùng chúng sẽ về đâu, em đang hát
bài ca ai oán hay thì thầm lời cầu nguyện. Có bao người sẽ mở cánh cửa sổ, có
bao người sẽ ngẩn ngơ nhìn ngắm, ánh trăng màu bạc kia, ánh trăng xa xôi kia.
Bài hát này vốn rất khó nghe, tôi hát lại càng không lọt vào
tai nổi, nhưng Ôn Khiếu Thiên vẫn nghe rất say sưa.
Anh uống một ngụm nước dừa rồi nói: “Lời bài hát này thật đẹp.”
Tôi nói: “Nó được viết cho những thi nhân đã mất hoặc những
năm tháng thơ ca theo đuổi sự lãng mạn và sáng tạo. Nay thi nhân đã qua đời,
thơ ca cũng đã chết, không còn rung động và vẫy gọi, cũng không còn dịu dàng và
trông đợi, chỉ còn lại kiêu căng và nóng nảy. Nào tiền, nào nhà, nào xe, đều đã
khiến chúng ta mê đắm. Vì vậy thi nhân đã chết là người hạnh phúc, những người
còn ở lại nơi thế tục hồng trần này mới đau khổ.”
Ôn Khiếu Thiên nhìn tôi, đôi mắt đen láy sáng lên dưới ánh
trăng.
Chỉ còn một ngày là tới ngày Tần Thiệu quy định, tôi nghĩ, nếu
bị ép đến mất kiên nhẫn, tôi trực tiếp nhảy xuống biển cho xong.
Di động của Ôn Khiếu Thiên độ nhiên vang lên, trong tiếng
sóng biệt nhịp nhàng, đột ngột như phá tan không gian.
Tôi nghe giọng nói của Ôn Khiếu Thiên bay xa rồi lại rõ
ràng: “Vì sao?”, “Con trở lại có tác dụng gì? Chuyện làm ăn trước giờ con chưa
từng có hứng thú.”, “Vì sao anh ta chỉ tên muốn gặp con?”, “Là chuyện làm ăn của
gia đình nên con mới cảm thấy kỳ quái vì sao anh ta muốn trực tiếp tìm con, nếu
vụ giao dịch này thật sự quan trọng như vậy, anh ta nên tìm bố mới đúng.”
Tôi nghe mà cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Tôi nhìn Ôn Khiếu Thiên đi tới, hỏi: “Sao vậy, Khiếu Thiên?
Trong nhà có chuyện gì à? Hay là anh cứ giải quyết chuyện của anh trước đi.”
Ôn Khiếu Thiên miễn cưỡng cười cười, nhìn mặt trăng nói:
“Không có gì, chỉ là cãi nhau vài câu với bố anh về việc nhà thôi.”
Tôi gật đầu, cùng anh nhìn về phía mặt trăng. Mặt trăng thấp
đến mức giống như muốn chìm xuống biển.
Một lát sau, điện thoại của tôi lại vang lên. Tôi nhìn màn
hình đang chớp sáng, là tên của Trịnh Ngôn Kỳ, thầm thở dài một hơi.
Bên kia điện thoại, Trịnh Ngôn Kỳ khóc nấc lên: “Tiểu Nhiên,
lần này chỉ có cậu mới cứu được tớ, tớ xin cậu, tớ xin cậu đấy.”
Tôi thật sự chịu đủ lời dạo đầu của Trịnh Ngôn Kỳ mỗi lần gọi
điện cho tôi rồi: “Lại có chuyện gì? Bị thằng nào đá hay muốn phá thai của thằng
nào?”
Trịnh Ngôn Kỳ khóc sướt mướt nói: “Lần trước là tớ không
đúng, tớ không nên dùng chứng minh thư của cậu để đăng ký. Nhưng tớ sợ nhỡ may
bệnh viện kia để lộ chuyện này, giới giải trí sẽ không còn chỗ cho tớ nữa. Tớ
không ngờ tổng giám đốc Tần lại biết được chuyện này, anh ta đã thông báo đến
các giám đốc rồi, bên sản xuất phim cũng đột nhiên báo muốn đổi diễn viên. Tiểu
Nhiên, tớ sai rồi, tớ sai rồi, cậu giúp tớ giải thích với tổng giám đốc Tần đi.
Tớ không cố ý, cậu biết tớ không cố ý mà, tớ không phải muốn hại cậu.”
Tôi nghe cô ta nói mà chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Tần Thiệu đã phát tín hiệu cho tôi. Anh ta đang nói với tôi,
đến giờ rồi. Anh ta không chỉ trả thù Trịnh Ngôn Kỳ, mà còn can thiệp vào chuyện
làm ăn của nhà Ôn Khiếu Thiên. Anh ta sẽ không cho tôi làm đà điều, cho dù tôi
có là một con đà điều vùi đầu vào đất, anh ta cũng sẽ đào đường hầm bắt tôi đối
mặt với anh ta.
Anh ta tuyệt đối là một con quỷ. Anh ta là Satan, là
Lucifer, là Voldemort.
Tôi nói vào điện thoại: “Kỳ Kỳ, giới giải trí không hợp với
cậu, cậu nên rời khỏi đó đi.”
Nói xong, tôi lập tức ngắt máy.
Tôi và Ôn Khiếu Thiên cùng im lặng ngắm trăng. Có hai con Hải
Âu bay đêm phát ra tiếng kêu như cụ già nhà ai nửa đêm ho khan, quanh quẩn trong
không gian vắng lặng, mang đến cảm giác tàn lụi và khô cạn.
Cuối cùng, tôi nói với Ôn Khiếu Thiên: “Khiếu Thiên, ngày
mai chúng ta về thành phố A đi.”
Ôn Khiếu Thiên quay đầu nhìn tôi: “Nhiên Nhiên, không phải
em muốn chúng ta sẽ ở đây cả đời sao?”
Tôi gật đầu, nói: “Đúng, đương nhiên sẽ có cả đời, vì vậy
không vội nhất thời. Anh về nhà giải quyết chuyện của anh trước đi.”
Ôn Khiếu Thiên xoay sang nhìn tôi: “Nhiên Nhiên, đối với anh
những điều đó không quan trọng…”
Tôi ngắt lời anh: “Nhưng quan trọng với em. Hơn nữa, trong
tương lai, anh cũng sẽ hiểu, những thứ đó cũng rất quan trọng với anh. Nếu anh
từng trải qua tình trạng gia đình sa sút, cửa nát nhà tan, anh sẽ biết, thì ra
những thứ này cũng rất quan trọng với anh. Chúng ta không thể ích kỷ như vậy.”
Ôn Khiếu Thiên không nói gì, chỉ nhìn tôi không dời mắt.
Tôi tiếp tục nói: “Khiếu Thiên, vừa rồi bố anh tìm anh để
nói Tần Thiệu muốn tìm anh bàn chuyện làm ăn phải không? Trước đây anh từng nói
Tần Thiệu không dễ đối phó. Hiện giờ em cũng khuyên anh một câu như vậy. Em
không biết chuyện làm ăn nhà anh lớn đến mức nào, anh ta có điều khiển được hay
không, nhưng em không muốn vì em mà nhà anh và nhà anh ta đấu với nhau. Giữa em
và Tần Thiệu, mọi chuyện tương đối phức tạp, bất kể chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ
trở về bên anh, chỉ cần khi đó anh còn muốn vậy.”
Ôn Khiếu Thiên đột nhiên quát lên: “Giữa hai người có chuyện
gì mà phức tạp? Nhiên Nhiên, trước kia em không muốn nói, anh cũng không ép.
Nhưng chuyện tới nước này, em còn bảo anh làm như chưa có chuyện gì xảy ra, nói
giống như em lại muốn rời xa anh, lại bỏ lại một mình anh. Chúng ta xa nhau lâu
như vậy, vì sao còn phải tiếp tục xa nhau? Em có từng nghĩ tới không? Nhân
duyên mỏng manh, âm dương cách trở, anh sợ, em biết không? Nhiên Nhiên, anh sợ!”
Tôi bật dậy từ trên bãi cát, cũng gào lên: “Nếu anh sợ, vì
sao không trở về sớm một chút? Vì sao đã trở về còn không sớm chút tới tìm em?
Cho dù anh chỉ tới tìm em sớm hơn hai tháng thôi, mọi chuyện sẽ biến thành thế
này hay sao? Anh nói đúng, nhân duyên mỏng manh, âm dương cách trở, chúng ta quả
thật đã lỡ một bước nên mới có kết cục thế này. Anh nghĩ rằng em thích tình cảnh
hiện nay hay sao? Anh trốn ở Chicago bảy năm, đâu biết em đã sống những ngày thế
nào? Từ nhỏ anh đã lớn lên trong êm ấm, sao có thể hiểu em đã từng lo lắng sợ
hãi bao nhiêu? Anh là đóa hoa mảnh mai, nếu hít phải một chút khí bụi bên ngoài
đã héo úa từ lâu rồi.”
Ôn Khiếu Thiên ngẩn người nhìn tôi, toàn thân giống như hòa
tan vào bờ cát, anh nói: “Trước đây em luôn nói anh là ngọn núi cao để em ngưỡng
mộ, anh không biết, bảy năm qua đi, anh đã thành một đóa hoa mảnh mai.”
Tôi nói: “Bảy năm, đủ để con người sống lại từ cõi Niết Bàn.
Nếu bảy năm qua em vẫn là một cô gái vừa ngốc vừa ngây thơ, làm sao em có thể sống
được đến ngày hôm nay, có lẽ đã uống canh Mạnh Bà đầu thai từ lâu rồi. Vì vậy,
Khiếu Thiên, nghìn vạn lần anh đừng giẫm vào vết xe đổ của em, phải bảo vệ gia
đình anh, đừng nghĩ rằng rời xa việc kinh doanh của gia đình là thanh cao. Anh
không có hứng thú cũng được, không màng danh lợi cũng được, “thân tại giang hồ,
thân bất do kỷ”, anh không giết người, người khác sẽ giết anh. Nếu thời gian
quay trở lại, tuyệt đối em sẽ không đọc tiểu thuyết, dạo phố khi còn học đại học,
mỗi ngày em sẽ xem bản tin tài chính, tiếp nhận công việc của bố em sớm một
chút.”
Ôn Khiếu Thiên nhìn tôi như nhìn người xa lạ: “Em hối hận rồi?
Em hối hận về những việc bảy năm trước đã làm cùng anh? Không phải khi đó em
không quan tâm đến bất cứ chuyện gì sao? Em nói tiền đủ tiêu là được, cơm ăn đủ
no là được, phòng rộng đủ ở là được, vì sao em lại trở nên thực dụng như thế?
Đúng, anh biết nhà em phá sản mang đến cho cuộc sống của em rất nhiều biến cố,
nhưng nếu dục vọng của bản thân em không lớn, sao em có thể méo mó thành như vậy?”
Toàn thân tôi run run, nhìn anh nói: “Thì ra trong mắt anh
em là như thế, sao anh không nói thẳng vào mặt em luôn đi? Anh nói thẳng rằng
em ham hư vinh đi, thích cặp với đại gia đi. Không phải hiện giờ anh đang nghĩ
em như vậy sao? Ngày đó, trong nhà hàng anh nói không biết em chỉ bởi vì câu
“không còn quan hệ gì” mà em nói với Tần Thiệu thôi sao? Anh đặt tay lên ngực
mà nghĩ lại đi, khi đó có phải anh đã nghĩ em dơ bẩn đến mức không muốn nhận rằng
quen biết em hay không? Ha, đúng vậy, em cũng biết là em rất dơ bẩn. Nếu đã miễn
cưỡng như thế, anh phải nói sớm chứ, em cũng không cần đau khổ như thế, mỗi
ngày lo lắng chờ đợi giống như đi trên dây thừng giữa không trung.”
Dưới ánh trăng, Ôn Khiếu Thiên nghiêng người đối mặt với biển
rộng, nói: “Thì ra ở cùng anh ở đây khiến em đau khổ như vậy, anh luốn muốn mỗi
ngày đều có thể trôi qua như thế này, anh nghĩ đây là khoảng thời gian hạnh
phúc nhất trong bảy năm qua của anh. Không ngờ chỉ mình anh nghĩ vậy. Được,
ngày mai chúng ta sẽ trở về. Em muốn làm thế nào thì làm như vậy, anh cũng
không ngăn cản em. Nay em đầy bụng đạo lý, anh nói không lại, cũng lười nói.”
Anh xoay người đi về phía căn nhà, một mình tôi lẻ loi ngồi
trên bãi biển. Sóng biển vẫn vuốt ve bờ biển, ngàn năm không đổi, còn Hải Âu lại
đã bay mất từ lúc nào không biết. Tôi nhìn mặt trăng phóng đại, cảm thấy tất cả
cảnh đẹp đều đã bị phá hủy.
Đây là lần đầu tiên tôi và Ôn Khiếu Thiên cãi nhau. Gió biển
thổi tới, thổi tắt lửa giận trên người tôi, trong hương biển mằn mặn, tôi chậm
rãi tỉnh táo lại. Nhớ tới nội dung cuộc cãi nhau vừa rồi, một nửa là giận quá
mà nói, một nửa là sự thật. Tôi và Ôn Khiếu Thiên đã bảy năm không bên nhau,
hai chúng tôi đều thay đổi rất nhiều. Tôi trưởng thành quá nhanh, so ra, tuy
anh đã trải qua sống chết nhưng đối với thói đời đáng sợ, lòng người hiểm ác vẫn
gần như dậm chân tại chỗ, vì vậy khi nhìn anh, tôi giống như nhìn thấy bản thân
ngây thơ, trong sáng của bảy năm trước. Tôi mâu thuẫn, vừa muốn bảo vệ anh như
vậy, rồi lại không cách nào dung túng để anh như vậy. Nhưng việc đã đến nước
này, Tần Thiệu đã chen vào, tôi không thể để mặc anh giống tôi năm đó, đối mặt
với tất cả một cách tiêu cực, nếu không dù sau này chúng tôi ở bên nhau, anh
cũng sẽ hối hận. Anh phải học cách đối mặt với đối thủ tàn nhẫn, còn tôi phải bảo
vệ anh không bị hãm hại bởi đối thủ tàn nhẫn như vậy.
Ngày hôm sau, tôi dậy rất sớm, nấu cho Ôn Khiếu Thiên một nồi
cháo rau với thịt hun khói. Trong mắt Ôn Khiếu Thiên đầy tia máu, hiển nhiên là
tối qua giận đến mức không ngủ được. Tôi nghĩ lại, ngày đó khi ở trong ổ sói,
tôi còn trốn vào trong góc ngủ một giấc, thật không biết nên cảm thán dây thần
kinh của tôi thô hay nên cảm động vì tình cảm sâu nặng của Ôn Khiếu Thiên.
Ôn Khiếu Thiên im lặng ăn từng ngụm cháo, có lẽ cũng giống
tôi, đang hồi tưởng ngày đầu tiên chúng tôi tới đây, anh nấu cháo gạch cua cho
tôi, còn tôi ở bên hết lời khen ngợi tay nghề của anh, không ngờ ngày cuối cùng
lại là tôi nấu cháo rau thịt hun khói cho anh, giữa hai chúng tôi lại biến
thành tình cảnh này.
Uống tới một ngụm cuối cùng, Ôn Khiếu Thiên len lén liếc
nhìn tôi. Tôi nghĩ đại khái anh đang chờ tôi mở miệng xin lỗi, chịu thua. Nhưng
có lẽ bốn tháng nay, chuyện tôi đã trả qua một chuyện lại rắc rối hơn một chuyện,
chuyện sau lại biến thái hơn chuyện trước, khiến tôi có chút thờ ơ với việc đôi
lứa cãi vã này. Tôi nghĩ hiện giờ nếu tôi xin lỗi, nhất định anh sẽ phủ nhận
chuyện tối qua, hoặc là không trở về thành phố A nữa. Dựa theo tư duy bảy năm
trước của mình, suy đoán ra kết quả như vậy, chi bằng tôi không nói xin lỗi còn
hơn.