Có khi nào anh bỗng xuất hiện,
Tại quán cà phê nơi góc phố.
Em sẽ vui vẻ,
Vẫy chào anh,
Cùng anh,
Ngồi xuống chuyện trò…
~~~ Trần Dịch Tấn, “Đã lâu không gặp” ~~~
Hai tháng trước.
Một ngày tháng Bảy, trời nắng chói chang, để xác nhận một mục
số liệu của Cục thống kê đất đai và tài nguyên, tôi và Ngải Tĩnh bị giáo sư hướng
dẫn sai đến thôn Thảo Điện, nằm tại khu vực ngoại thành thành phố A. Tên nào đất
vậy, trong thôn Thảo Điện, từng đám cỏ Biển Súc héo rũ, ngả mình lên mặt đất
khô cạn. Tôi và Ngải Tình đã kéo sụp chiếc mũ che nắng chuyên dụng của các bác
gái xuống từ lâu, dùng nó che kín mặt. Hai chúng tôi thè lưỡi thở hổn hển như
chó, muốn tìm một bóng râm để nghỉ chân một lát, nhưng phóng tầm mắt nhìn khắp
nơi, trước không thôn sau không quán, giống như một phiên bản của miền Tây
hoang dã, ngoại trừ một con đường nhựa bị phơi nắng đến mức lấp lánh ánh nước
cùng biển lúa gợn sóng hai bên, ngay cả một cây cột điện cũng không có. Tôi lau
mồ hôi trên cổ, cùng Ngải Tĩnh liên mồm mắng giáo sư không có não, cuối cùng, mắng
đến mức miệng lưỡi khô cong, môi như muốn nứt ra. Nước lọc mang theo người đã uống
cạn nhăn, hai chúng tôi đành phải liếm môi đi bộ về.
Thật ra không phải giáo sư không có não, người không có não
là hai chúng tôi mới đúng. Lúc đó, khi chọn hướng nghiên cứu, nghĩ rằng giáo sư
hướng dẫn có danh tiếng trong ngành, luận văn về vấn đề sử dụng đất đai và tài
nguyên của ông ấy cũng đã được xuất bản ở nước ngoài, theo ông ấy sẽ có việc để
làm, có tiền để tiêu, có thịt để ăn, có rượu để uống, nhất định chuẩn không cần
chỉnh. Vì vậy, hai chúng tôi đã sử dụng bộ não đơn giản như của loài chim, bị
những lời nói có cánh của ông ấy kích thích, bước một bước lên con đường không
có ngày trở về.
Chúng tôi nào có biết rằng mấy năm gần đây, giáo sư càng
ngày càng kích động, mỗi một luận văn phát hành đều chỉ thẳng mũi nhọn về phía
văn phòng bất động sản, vạch trần sợi xích kinh tế giữa chính phủ và bọn họ,
liên tục công kích chính sách công nghiệp hóa đất ruộng, làm như mình là phóng
viên của phòng điều tra tin tức. Kết quả là, văn phòng bất động sản trong nước
coi ông ấy như cái gai trong mắt, không âm thầm nhờ quan hệ đuổi ông ấy ra khỏi
trường đã là may mắn lắm rồi. Dù các học viện nước ngoài có khen ngợi ông ấy đến
thế nào chăng nữa, rõ ràng họ cũng không có quyền lực và thực lực để mời ông ấy
đi khai phá đất đai trong nước, vì vậy, giáo sư trở thành một thành phần trí thức
bị đá ra ngoài rìa, bà ngoại không thương, ông cậu không đau, nửa sống nửa chết
trong trường chúng tôi, mỗi khi nổi cơn điên là lại muốn hành hạ người khác,
sai chúng tôi tới những chỗ như thế này.
Khi sắp cảm nắng đến nơi, cuối cùng, chúng tôi cũng nhìn thấy
một cái rạp giản dị ở ven đường. Vải bạt màu xanh lục ở trong mắt tôi chính là ốc
đảo giữa sa mạc. Tôi kéo Ngải Tình nay đã không còn chút sức lực vào trong, cầm
lên một chai nước trái cây dốc thẳng vào miệng. Cái gì gọi là hạnh phúc? Chính
là đêm đông có áo bông, ngày hè có điều hòa, là có một ngụm nước đổ thẳng vào cổ
họng đang bốc khói. Tôi hào phóng móc năm đồng trong ví ra, đập lên quầy, nói:
“Không cần trả lại.”
Người đàn ông bán hàng với hai cánh tay đen bóng để trần phe
phẩy một cái quạt nhỏ, nói với tôi: “Mười đồng một chai.”
Tôi nhìn chai nước một cái, trên nhãn hiệu viết “Trà xanh
Khang Suất Phó” bằng phông chữ Cottage, oán hận móc ra năm đồng nữa ném cho anh
ta. Hắc điếm vùng thôn quê hoang dã, đúng là muốn cắt cổ người ta.
Ngải Tĩnh đã uống hết một chai nước, thở hổn hển, ngồi phịch
dưới đất không muốn động đậy. Khi đang ngồi ngẩn người như vậy, hai mắt con bé
bỗng nhiên phát sáng, đứng phắt dậy, đi về một góc của chiếc rạp màu xanh lục.
Tôi nhìn lại, hay thật, một nơi hẻo lánh thế này còn có người dùng một cái bảng
đen mốc meo, bên trên vết hai chữ “đoán số” xiêu vẹo, bên cạnh tấm bảng là một
ông thầy tướng số đang nằm ườn ra bàn ngủ ngon lành.
Ngải Tĩnh, đừng nhìn vào cái danh nữ tiến sĩ của con bé, thật
ra con bé đặc biệt hứng thú với chuyện bói toán này. Bất kể là chòm sao, nhóm
máu, bài tarot, chiêm tinh, giải mộng, tất cả đều phải chen một chân. Nghe nói,
khi còn học trung học, con bé phải lẩm bẩm hai tuần mới thuộc được bảng tuần
hoàn nguyên tố hóa học, nhưng tên tiếng Anh của mười hai chòm sao đã in vào đầu
chỉ trong vòng mười phút, nghiên cứu thâm sâu về mười hai cung hoàng đạo chỉ
trong hai ngày, không cần ai chỉ dạy, tự đọc là hiểu, được coi như một nửa bậc
thầy về các chòm sao. Còn về phương diện tướng số này, Ngải Tĩnh thuộc phong
cách “học, học nữa, học mãi”, biển học không bến bờ, không ngừng cố gắng, chỉ cần
nghe nói nơi nào có thầy bói có tiếng là nhất định sẽ tìm đến để bàn luận. Tôi
nói con bé quá mê tín, phong kiến, con bé lại dùng một câu “học vấn vô tận nhất
trên thế giới là thần học” để đập lại tôi.
Thầy tướng số kia bị Ngải Tĩnh lay tỉnh, mơ mơ màng màng lấy
ra một cái bản đồ vận mệnh, nói ra nói vào vận mệnh của Ngải Tĩnh vài vòng rồi
dùng một câu “thiên tử trong vận mệnh của cô nhất định sẽ xuất hiện trong vòng
ba tháng tới” cao vút, hùng hồn để kết thúc đoạn đối thoại, khiến cho Ngải Tĩnh
kích động không thôi, kéo tôi qua, nói với ông thầy tướng số: “Ngài xem cho nó
xem. Sinh ngày 25 tháng 10 năm 1981. Tên là Lô Hân Nhiên, Đại sư ngài tính nhân
duyên cho nó với ạ.”
Nhìn gần mới thấy trên đầu cái đầu trọc lóc của ông thầy tướng
số này còn mờ mờ những vết lốm đốm trắng của bệnh chốc đầu, trên ria mép hoa
râm còn dính cặn trà, gân xanh nổi lên rõ ràng dưới lớp da tay nứt nẻ như da
chân gà, kẽ móng tay còn đen đen bẩn bẩn, hai con mắt đục ngàu, nhìn giống như
sắp mù. Tôi nhìn ông ta, cảm thấy trên trán ông ta viết mấy chữ to tướng: “lửa
đảo”, “mắc lừa tự chịu”, ra vẻ khinh thường nhìn xem ông ta có thể đoán số của
tôi thế nào.
Đại sư kia loay hoay với cái sơ đồ vận mệnh một lúc, hai mắt
trợn ngược, bấm đốt ngón tay: “Nóng tính, đột nhiên có tiền, cần kiệm, vô mưu,
thiếu dũng, thị phi đa đoan, cha mẹ đắc lực, được chồng giúp đỡ, nhân duyên sớm
tới.”
Tôi bỏ mũ xuống phe phẩy quạt: “Vậy xin hỏi sớm là năm nào?”
Đại sư nói: “Năm 23 tuổi, cô đã gieo hạt, cũng đã nảy mầm.”
Năm tôi hai mười ba tuổi, là một năm đất trời đảo lộn. Tôi đột
nhiên thất tình, bố tôi phá sản, mẹ tôi đòi tự sát, tôi cố chấp học nghiên cứu.
Tôi không hiểu, trong một đống hồ sơ phong phú như thế, cái lại “hạt” kia đã được
gieo xuống ở góc nào, không biết loại đất của tôi có thể khiến nó lớn lên khỏe
mạnh hay không. Có lẽ cái “mầm” kia đã héo úa từ lâu rồi, muốn sinh ra Na Tra
cũng chỉ cần có ba năm, nay đã bảy năm, ngay cả cái bóng cũng không thấy.
Tôi nói: “Đại sư, ông đừng có mang chữ nghĩa ra dọa tôi, tôi
thiếu văn hóa, ông nói một lời xác định đi. Con tôi còn đang ở nhà chờ bú, chồng
tôi đang lái xe tới đón tôi rồi đấy.”
Đôi mắt vẫn trợn ngược của đại sư kia cuối cùng cũng di chuyển
về vị trí bình thường, ông ta nói: “Cô cả đời ăn ngon mặc đẹp, tuổi đôi mươi
tìm được lang quân như ý, ba mươi sinh quý tử, mặc dù không nhạy bén trí tuệ,
không đại tài mỹ đức, nhưng thu hút thần tài tứ phương.”
Tôi nghiến răng nhìn vị bán tiên này, nghĩ rằng quả nhiên
ông ta bị mù, tôi đang mặc một cái áo phông đồ cổ có giá hai mươi đồng, da bị
phơi nắng trong cái lồng hấp này đến mức đen như than đá, vậy mà ông ta dám nói
tôi ăn ngon mặc đẹp, tôi không khỏi quạt càng mạnh, nói: “Đại sư, nhà tôi làm
ruộng, cũng không phải loại ruộng tốt mà người ta tranh nhau nhận thầu, chỉ là
loại đất ruộng cằn cỗi bình thường thôi. Gần ba tháng nữa tôi đã ba mươi rồi,
ông hỏi giúp tôi cậu quý tử kia của tôi trên đường tới đầu thai có vội lắm
không, đi máy bay hay tàu cao tốc? Nói tôi không trí tuệ, không tài năng phải
không? Đại sư, tôi đang học tiến sĩ đấy.”
Mí mắt đại sự giật giật, gân xanh trên trán cũng run run nổi
lên, vuốt râu nói khô khốc: “Vì vậy mới nói, cô gái, tri thức thay đổi số phận.”
Tôi vỗ bàn, chỉ vào mũi ông ta mà nói: “Nếu không nể mặt ông
là người tàn tật, bà đây lập tức gọi điện báo cảnh sát. Tri thức thay đổi số phận
cái con bà nhà nó.”
Sau khi trở về ký túc xá của trường, Ngải Tĩnh oán trách tôi
có phải mấy ngày nay ăn nhầm thuốc nổ hay không, mở miệng là chợ búa như thế,
không có một chút dáng vẻ của phần tử trí thức. Tôi quay sang soi gương, giữa
lông mày lại mọc thêm một cái mụn đặc biệt to, song song với chóp mũi, không lệch
một li, như gái Ấn Độ.
Cầm hộp cơm, Ngải Tĩnh hỏi tôi: “Buổi tối ăn gì?”
Tôi sờ sờ cái mụn vừa mới nổi lên, nói: “Tới cổng Tây ăn đồ
cay đi. Tớ nhớ thịt xiên của căn tin lắm rồi, căn tin trường mình thật sự không
biết thông cảm với những sinh viên già như chúng ta, vừa nghỉ hè đã đóng cửa.
Các em sinh viên bé nhỏ, mau quay về trường đi.”
Cuối cùng, kế hoạch ăn đồ cay buổi tối cũng không thực hiện
được. Vừa mới đặt chân tới cổng Tây, tôi nhận được điện thoại của Trịnh Ngôn Kỳ.
“A lô, bạn yêu, đang ở đâu vậy?” Cho dù đã nghe câu “bạn
yêu” này bao nhiêu lần, tôi cũng không cách nào thích ứng được.
Tôi nhìn sang những người đang đi lại trên đường, nói: “Còn ở
đâu được nữa. Làm ổ trong trường thôi.”
“Mau tới đây cho bạn xem nào, dạo này gầy hay béo?”
Tôi nói: “Cậu đang ở đâu?”
“Ở Starbucks cao ốc Tân Quang. Mau tới đây, bạn đưa đi chơi.”
Ngắt máy, tôi hỏi Ngải Tĩnh tuyến xe buýt từ trường chúng
tôi tới cao ốc Tân Quang đi đường nào?
Ngải Tĩnh là dân bản xứ, trong đầu có hẳn một cái bản đồ
giao thông công cộng của thành phố A. Mỗi lần hỏi con bé, tôi đều cảm giác như
nhìn thấy một cái màn hình công nghệ cao trong suốt, lơ lửng giữ không trung
như trong mấy bộ phim điện ảnh, đang chíu chíu cấp tốc tính toán ra kết quả.
Quả nhiên, ba giây sau, Ngải Tĩnh trả lời: “Ầy, có hơi xa.
Dù cậu đi tuyến nào cũng phải chuyển bến một lần. Trường chúng ta đúng là vùng
hẻo lánh, muốn đi đâu cũng phải đổi tuyến.”
Tôi nghĩ, hay là tìm một cái cớ để không đi. Ý định vừa mới
hình thành trong đầu, Trịnh Ngôn Kỳ đã như con giun trong bụng tôi, lập tức gửi
tin nhắn, bảo tôi gọi xe taxi tới, tiền xe cô ta trả.
Tôi vừa đọc xong tin nhắn, lập tức giơ tay ra ngoài đường.
Trịnh Ngôn Kỳ và tôi là đồng hương, tuy không học cùng một
trường đại học, nhưng khi đó, chỉ có tôi và cô ta tới thành phố A. Ngày đó, hai
chúng tôi nắm tay nhau cùng đặt chân tới thành phố A, ngay cả quần áo cũng
không phân chia, tôi còn tặng một nửa số quần áo mà ông bố nhà giàu mới nổi của
tôi mua cho tôi, cũng ngây ngô nghĩ rằng đây là tình đồng hương mà người xưa
thường nhắc tới. Lúc đó, cô ta còn quê mùa chết được, giờ một bước lên đời, cuối
cùng cũng trà trộn được vào giới thời trang, ngày ngày tô tô vẽ vẽ, ngẩng đầu một
góc 45 độ, giơ điện thoại, chu môi trợn mắt tự sướng. Có một ngày, trong một cuộc
thi tuyển người mẫu trên ti vi, tôi còn nhìn thấy cô ta mặc một chiếc váy màu hồng,
vẽ mắt đen sì như mắt gấu mèo, đi làm khách mời của người ta, cùng Cát Mễ giơ bảng
chấm điểm. Nay tôi ở trong trường làm một thư sinh nghèo, cô ta lại đã bước vào
giới giải trí lấp lánh. Đời người thật sự luân chuyển nhanh lắm. Ba mươi năm Hà
Đông, ba mươi năm Hà Tây, quãng thời gian bảy năm quá đủ để thay đổi hoàn toàn
diễn biến của một vở kịch.
Thật ra Trịnh Ngôn Kỳ đã gần như cắt đứt liên lạc với tất cả
bạn cũ, chỉ còn mình tôi là vẫn duy trì liên hệ như có như không. Nguyên nhân,
đại khái tôi cũng hiểu được chút ít. Thứ nhất, tôi là một người nghe ưu tú. Tôi
im lặng những lúc nên im lặng, lên tiếng những lúc nên lên tiếng, cô ta thường
nhân lúc say rượu tìm đến tôi, coi tôi là cái thùng rác mà xả hết một lần, bla
bla nói không ngừng, cảm ơn tôi, sau đó lại vui vẻ tiếp tục ăn chơi nhảy múa.
Tôi thường có ảo giác, tôi là người bị cưỡng hiếp, còn tên cưỡng hiếp sau khi
phạm tội xong còn nhàn nhã ngồi bên cạnh hút thuốc. Thứ hai là tôi kín miệng,
không thích bàn chuyện thị phi, điểm này rất quan trọng. Tuy rằng đôi khi tôi
thật sự không nhịn được, muốn lên diễn đàn Thiên Nhai viết một cái “Bát quái về
cô nàng hám tiền bên cạnh tôi mấy năm nay, bà đây muốn lật bàn”. Nhưng cũng chỉ
là nghĩ vậy, phần lớn thời gian, tôi vẫn giữ cái tính khoái bị nô dịch, để cô
ta cưỡng hiếp lỗ tai tôi hết lần này đến lần khác.
Bởi vì ý thức được rằng mình phải đi làm thùng rác, vì vậy
những đãi ngộ như phương tiện đi lại này tôi tiếp nhận vô cùng thoải mái. Đang
là thời gian cơm tối, đường phố thành A rất đông đúc. Trên ba làn đường, đèn ở
đuôi xe cứ chớp chớp tắt tắt. Tôi nhìn con số trong bảng tính giá không ngừng
nhảy lên, mặc dù không cần tự bỏ tiền túi nhưng trái tim yếu đuối vẫn nhói đau,
đành phải lấy tiền ra trả rồi xuống xe trước.
Quãng đường tôi đã đi bộ hôm nay phải đủ cho cả năm. Nếu khi
còn bé tôi chưa từng làm ruộng, chưa từng đi đường núi, hiện giờ hai cái đùi của
tôi chắc chắn sẽ không bước vào nổi Starbucks. Tôi đặt hóa đơn tiền xe xuống
trước mặt Trịnh Ngôn Kỳ. Hôm nay, Trịnh Ngôn Kỳ mặc một cái váy ngắn Channel, lộ
ra đôi chân dài trắng nõn như ngó sen. Khi nhìn thấy tôi, còn chưa kịp liếc tới
cái hóa đơn taxi đã cau mày nói: “Bạn yêu, tớ sắp buồn đến chết rồi.”
Mỗi lần Trịnh Ngôn Kỳ phun nước miếng vào mặt tôi đều dùng
những lời này để dạo đầu. Ngay cả trật tự của những câu tiếp theo cũng không hề
thay đổi.
Tôi theo thường lệ đáp lời: “Sao vậy?”
Sau đó, nhất định tôi sẽ được nghe một đoạn độc thoại rất
dài. Xen trong đó là “sao anh ta có thể đối xử với tớ như vậy”, “XXX đúng là một
con điếm”, “cô ta nhất định đã rơi vào bẫy của bọn chúng rồi”, “XX gần đây lên
như diều gặp gió, cậu biết người phía sau là ai không?”.
Hôm nay Trịnh Ngôn Kỳ không uống rượu, vì vậy lời nói coi
như có trật tự. Về cơ bản là một thằng nhóc, bố nó có tiền, chơi bời với cô ta
chán rồi đi tìm niềm vui mới, Trịnh Ngôn Kỳ có chút không cam lòng vì nhanh như
vậy đã bị đá, hơn nữa cô ta nghĩ cô ta thật sự có cảm tình với hắn, vì vậy muốn
gặp hắn một lần, cứu vãn đoạn tình cảm này.
Thật ra khi nghe thấy cô ta nói cô ta thật sự có tình cảm,
tôi suýt nữa đã phì cười ra tiếng. Theo tôi thấy, Trịnh Ngôn Kỳ đúng là giàu
tình cảm. Lần nào cũng thề sống thề chết là có tình cảm thật, chưa được mấy
ngày đã tình được người đàn ông khác mà cô ta cũng có tình cảm thật. Có thể so
sánh tình cảm của cô nàng với hệ thống cung cấp nước, ào ào chảy, đầy chậu này
lại lấy một cái chậu khác ra hứng.
Mỗi lần Trịnh Ngôn Kỳ kết thúc một cuộc tình đều tới tìm
tôi. Mỗi tháng một lần, đều đặn hơn cả nghỉ lễ.
Tôi nói: “Vậy cậu định làm gì?”
Trịnh Ngôn Kỳ đảo mắt nhìn tôi nói: “Nghe nói tối nay bọn họ
tụ tập ở Star. Tớ muốn tới góp vui.”
Tôi nói trước sau như một: “Ừ. Cậu đi đi.”
Trịnh Ngôn Kỳ chớp chớp mắt, đôi lông mi giả dày bịch, cong
vút, tôi rất sợ bọn chúng sẽ rơi xuống cốc cà phê. Cô nàng nói: “Cậu đi cùng tớ
đi.”
Tôi nói: “Tớ đi làm gì? Tớ là sinh viên, không thích hợp để
tới chỗ các cậu.”
Tôi vô cùng muốn nói rằng: “Không thích hợp để tới nơi thác
loạn đó của các người.”
Trịnh Ngôn Kỳ chuyển vị trí, ngồi xuống bên cạnh tôi: “Bạn
yêu, đi cùng tớ đi mà. Tớ xin cậu đấy. Tớ phải tìm hắn tính sổ. Nhưng tớ không
đủ sức, cậu cho tớ thêm cam đảm đi.”
Tôi lắc đầu, nói: “Tớ không biết đánh nhau, nếu thật sự có
đánh nhau, tớ chỉ có thể giúp cậu tính điểm.”
Trịnh Ngôn Kỳ đẩy cánh tay tôi, nói: “Đồ ngốc này, ai bảo cậu
đi đánh nhau. Tớ chỉ muốn cậu dùng di động chụp giúp tớ một bức hai bọn tớ đứng
cạnh nhau thôi.”
À, tôi hiểu rồi, đây gọi là chiêu tự quảng cáo online. Chụp
một tấm, phơi bày ra trước dư luận, lượt xem tăng vọt, mở một cuộc họp báo đính
chính, có thể trở thành trọng tâm chú ý, nổi bật dăm bữa nửa tháng là không
thành vấn đề.
Tôi kiên quyết lắc đầu. Tôi thích xem tin bát quái, nhưng
không có nghĩa tôi thích tạo ra bát quái.
Trịnh Ngôn Kỳ dùng đòn sát thủ: “Papa tớ nhờ cậu chăm sóc tớ,
có chút chuyện như vậy cậu cũng không giúp, lẽ nào mở to mắt nhìn tớ đi chết
hay sao?”
Tôi nghĩ cô còn dám nói về bố cô hay sao, năm năm chưa về
thăm nhà lấy một lần, mặt mũi người trong nhà thế nào cũng sắp quên đến nơi, chỉ
có những lúc thế này mới có thể nghe cô nhắc tới bố cô một lần.
Tôi nói: “Đây là vấn đề nguyên tắc. Tớ không lẫn lộn vào giới
của các cậu. Tớ không rõ quan hệ phức tạp giữa các cậu, lúc đấy lại càng thêm
phiền.”
Trịnh Ngôn Kỳ lay tôi như con lật đật, nói: “Xin cậu đấy, bạn
yêu. Chỉ lần này thôi, không có lần sau nữa đâu.”
Tôi dùng ánh mắt cương quyết nói cho cô ta, không có cửa
đâu.
Trịnh Ngôn Kỳ bỗng dừng lại, nói với tôi: “Bạn yêu, nghe nói
tối nay người kia cũng tới.”
Tôi giương mắt nhìn gương mặt chát phấn trắng bóc và cái mũi
nhọn như dùi khoan của Trịnh Ngôn Kỳ, thờ ơ nói: “Ai cơ?”
“Ôn Khiếu Thiên.”
Tôi nghe thấy cái miệng mình nói: “Thối hoắc, sao có thể?
Không phải anh ta chết rồi sao?” Nhưng suy nghĩ của tôi lại dần dần trống rỗng,
hoặc giống như có người hất từng thùng sơn đỏ trong đầu tôi, đầm đìa máu chảy.
Ôn Khiếu Thiên là một mật mã bằng tiếng trong tôi, chỉ cần có người nhắc đến
cái tên này, trí não của tôi lại tự động phản ứng, tôi không cách nào không chế
được. Sau đó là đôi mắt cong cong của anh, sống mũi thẳng thẳng của anh, giống
như trong “pháp chứng tiên phong”, từng bộ phận trên gương mặt chậm rãi hợp
thành gương mặt bị tình nghi.
Thật ra lời của ông thầy tướng số kia không phải nói láo
hoàn toàn, khi đôi mươi tôi thật sự đã yêu một lần. Nếu theo như kế hoạch ban đầu,
tốt nghiệp xong lập tức kết hôn, con của chúng tôi có lẽ đã học tiểu học rồi.
Tôi nào có càng ngày càng đi xa trên con đường của gái ế chồng này? Mấy người
trên Thiên Nhai nói rất đúng, người không thể yêu lần thứ hai, trong tim thường
có hình bóng của một người khác. Trong trái tim tôi có muôn ngàn cụm cỏ Biển Sức
như ở thôn Thảo Điện, tất cả đều là Ôn Khiếu Thiên, lan ra khắp núi đồi. Sức sống
của chúng vô cùng mãnh liệt, dù có là sương giá hay nắng cháy cũng không cách
nào giết được bọn chúng.
Trịnh Ngôn Kỳ nói: “Sao cậu có thể ăn nói thất đức như thế?
Một người đang sống sờ sờ, chết thế nào được mà chết?”
Tôi cũng tự nhủ: “Đúng vậy, một người đang sống sờ sờ, sao lại
chết được đây.”
Trịnh Ngôn Kỳ nói nơi tụ tập của hội STAR rất gần với cao ốc
Tân Quang, hai chúng tôi có thể đi bộ tới. Trịnh Ngôn Kỳ còn cố gắng giữ một
khoảng cách với tôi, đại khái là sợ người ta chụp được ảnh chúng tôi ở cạnh
nhau. Dù sao, hôm nay tôi mặc một chiếc áo phông hạ giá màu xám, vết mồ hôi từ
buổi sáng vẫn còn in bên trên, so với chiếc váy ngắn Channel đỏ rực của Trịnh
Ngôn Kỳ, thật sự ngay cả tư cách làm nền cũng không có.
Tôi thức thời đi theo phía sau cô ta. Tới một đoạn đường vắng
người, Trịnh Ngôn Kỳ lại kéo tay tôi, tiếp tục thao thao bất tuyệt kể cho tôi
những chuyện bẩn lỗ tai không thể không nói giữa cô ta và thằng nhóc ăn bám bố
mẹ kia.
Ai cũng cảm thấy chuyện của mình thật cảm động trời đất, lời
thề mình từng thốt ra là khí thế ngất trời, là vô cùng đáng quý, nhưng trong mắt
người khác, nói trắng ra đó chỉ là một trò cười, có thể người ta còn tặng kèm
thêm một câu “ngu thì chết” cũng không chừng.
Mà tôi cũng không còn tâm trí đâu để đáp lại bất cứ lời nói
nào của Trịnh Ngôn Kỳ như từ trước tới giờ. Trái tim tôi đang không ngừng run rẩy.
Trịnh Ngôn Kỳ nói anh sẽ xuất hiện ở đó, nếu vậy, rất có thể anh cũng đang đi
trên một con đường như chúng tôi, hoặc là đang dừng lại ở cùng một chiếc đèn đỏ,
cũng có thể đang băng qua cùng một ngã tư đường, bảy năm không gặp, không biết
có còn như trước đây hay không, trong dòng người tấp nập, liếc mắt một cái là
có thể nhận ra anh.
Khi đó, tôi đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp của mình, cảm
thấy hoa tàn là đẹp, trời đầy mây là lãng mạn, tôi còn cầm quyển sách buồn nôn,
thâm tình nói với anh: giữa hai người yêu nhau có một từ trường đặc biệt, chỉ cần
trong trái tim hai người có nhau, cho dù chen chúc trong một tuyến tàu điện ngậm
giữa giờ cao điểm, cũng có thể cảm nhận được đối phương đang ở toa nào.
Hiện giờ nghĩ lại những câu nói này, không thể nghi ngờ đó
là đã ngu còn thích chơi chữ. Trong tuyến tàu điện ngầm giữa giờ cao điểm, người
người đều bị đè dẹp lép như giấy, thẳng lưng hít thở đã khó, muốn ngẩng đầu tìm
người chính là nằm mơ giữa ban ngày. Không cần nói đến chuyện ở toa xe khác
nhau, cho dù ở trong cùng một toa, cách nhau một mét đã là ở những không gian
khác. Loại siêu năng lực này loại phàm phu tục tử như chúng ta làm sao có được?
Thế nhưng, lúc đó anh đã im lặng nghe tôi nói đến những tiếng
cuối cùng, còn hiếm khi nào phối hợp, nhéo má tôi nói: “Chẳng trách em đi đến
đâu, anh chỉ cần nhắm mắt lại nghĩ một chút, mở mắt ra là có thể nhìn thấy em.”
Khi đó tôi mới bao nhiêu tuổi nhỉ, cái tuổi mà nghe những lời
này, cảm thấy ông Trời nhất định đã sắp xếp cho chúng tôi ở bên nhau, nhìn nhau
đầy tình ý, nhìn chán rồi lại quay ra gặm môi nhau.
Cũng chẳng phải có cánh cửa thần kỳ của Doreamon, sao có thể
nhắm mắt lại, mở ra là có thể nhìn thấy tôi? Lại là một lời nói dối nữa.
Trịnh Ngôn Kỳ lắc lắc cánh tay của tôi, nói: “Bạn yêu, có
nghe thấy gì không đấy? Sau khi tớ đưa cậu vào, chúng ta lập tức tách ra, coi
như không quen biết nhau. Cậu cầm lấy cái điện thoại này, lén chụp giúp tớ hai
tấm ảnh. Nhớ phải thừa dịp hai bọn tớ ở cùng trong khung ảnh mới chụp nha.”
Nói xong, cô ta nhét cái điện thoại Iphone màu trắng vào
trong túi quần tôi. Tôi lấy ra mày mò một chút, phát hiện chỉ số tương đối cao,
ảnh chụp cũng vô cùng sắc nét, nghĩ rằng nếu có cơ hội, tôi nhất định phải dùng
nó để chụp Ôn Khiếu Thiên. Ngày đó, khi phát hiện anh biến mắt, tôi trẻ tuổi
nông nổi, nghĩ nếu anh không cần tôi nữa, tôi cũng chẳng thèm anh, cắt vụn tất
cả ảnh chụp, ngay cả tấm ảnh Hàn Quốc tôi thích nhất trong ví tiền cũng bị cắt
nát. Vì vậy, mỗi khi nhớ anh, tôi đành phải dựa vào trí tưởng tượng, thật lao lực.
“Một chút kỷ niệm cũng không để lại”, nghe có vẻ rất hào hiệp, thật ra chỉ là
làm khổ chính mình. Người ta mất chồng còn có thể ôm di ảnh khóc một hồi, tôi
thì ngược lại, mấy năm đầu kia chỉ biết ôm hai tay không mà khóc, một chút dáng
vẻ đau khổ, đáng thương cũng không có.
Trụ sở của Star Club thật ra không phô trương như tôi đã tưởng
tượng mà tọa lạc sâu sau một hàng cây hoa hòe. Đó là một tòa nhà hai tầng nhỏ màu
trắng, bề ngài nhìn giống như căn tin của trường đại học chúng tôi. Chỉ là, trước
cửa căn tin chúng tôi không có một chiếc xe đạp không chuông thì cũng có một
chiếc xe không rọ, còn ở đây là đủ loại ô tô thể thao, từ Porche, Lamborghini đến
Maserati.
Rượu thơm không sợ ngõ nhỏ. Khác hẳn với ông bố nhà giàu mới
nổi của tôi khi đó, mỗi lần đưa tôi ra ngoài khoe khoang đều đến những nơi
trang hoàng như hoàng cung, xanh xanh đỏ đỏ, đèn đuốc sáng chưng, khiến người
ta nhìn mà lóa mắt.
Lễ tân không ngăn cản tôi. Dù so với Trịnh Ngôn Kỳ, nhìn tôi
như một tên ăn mày vừa chui từ mỏ than ra. Có thể thấy rằng lễ tân ở đây được
huấn luyện tốt hơn nhiều so với những nơi khác. Trước kia, bố tôi còn thật
thích thú chuyện lễ tân ngăn cản những người khách không đủ đẳng cấp. Ông ấy
cho rằng như vậy mới chứng tỏ được trí tuệ không giống người bình thường của
ông ấy.
Có điều, đã qua nhiều năm như vậy, cũng có thể không chỉ
club này, mà tất cả những nơi cao cấp khác, lễ tân đều được huấn luyện kỹ càng
như vậy cũng không chừng. Hoặc là gần đây nhà giàu mới nổi nhiều lắm. Bọn họ
nhìn tôi thế này có lẽ đoán rằng phía sau là một đại gia khoáng sản, gặp nhiều,
lễ tân cũng thành quen. Nói chung, tôi cứ thế yên bình vào được bên trong.
Trịnh Ngôn Kỳ đưa tôi tới một phòng giải trí ở tầng hai, chỉ
một thằng nhóc mặc quần màu phấn hồng ở phía xa, cũng chính là mục tiêu của tôi
ngày hôm nay. Tôi nhìn bên đó một chút, nghĩ rằng Trịnh Ngôn Kỳ này vẽ mắt như
gấu trúc thì không nói làm gì, con mắt thẩm mỹ vì sao cũng lấy gấu trúc để làm
chuẩn thế kia? Thằng nhóc kia ăn mặc như cầu vồng, còn nhuộm vài sợi tóc vàng
vàng, nhìn như một người từ thập niên 90 vượt thời gian tới đây.
Tôi nói: “Trẻ nhỏ thế này cậu cũng không tha?”
Trịnh Ngôn Kỳ trừng mắt, giận dữ nói: “Hiện giờ đang thịnh
hành tình chị em, trâu già gặm cỏ non, như vậy là cám dỗ nhất.”
Cô ta bảo tôi đến cái bàn cạnh cậu em quần hồng kia lấy chút
đồ uống. Một lát nữa cô ta sẽ đến, nếu không sẽ dễ lộ ra sơ hở.
Cuối cùng tôi cũng hiểu được một chút về sự sắp xếp của Trịnh
Ngôn Kỳ.
Tôi đi đến đâu là trở thành tiêu điểm ở đó. Lúc này Trịnh
Ngôn Kỳ nói nhiều với tôi như vậy, không làm người ta chú ý mới là lạ. Không phải
tôi tự đề cao bản thân, chủ yếu là vì bộ quần áo tôi đang mặc tạo nên một sự đối
nghịch rất lớn với cách trang trí ở đây. Tôi thấy đám đại gia kia đều mặc những
nhãn hiệu từ Italia, Pháp, số lượng có hạn, ngay cả LV cũng không có ai dám mặc.
Còn bộ quần áo của tôi ngay cả nhãn hiệu cũng không có, áo thun là hàng xuất khẩu
lỗi bán tống bán tháo, thật sự là rất – không – phù hợp.
Thế nhưng, đây là cơ hội để gặp được anh. Người ta nói một
ngày vợ chồng trăm ngày tình nghĩa, tôi và anh yêu nhau ba năm, tính ra cũng
hơn mười vạn ngày tình nghĩa. Sao có thể nói quên là quên.
Xung quanh bàn của cậu em quần hồng kia là một lô sô pha
hình tròn bằng da thật, từ góc của tôi nhìn lại có thể nhìn thấy bảy, tám cái đầu,
còn có thể nhìn rõ bốn, năm gương mặt. Có một người đàn ông trọc đầu mỗi tay ôm
một cô gái mặc váy trễ ngực, hai tảng thịt trước ngực thật vô cùng sinh động.
Hai cô gái đều dính chặt lấy anh chàng trọc đầu như dính lấy thẻ ngân hàng. Nói
đến chuyện này, dạo gần đây loại chuyện đôi bên cùng có lợi này trước tiên cứ
phải đưa nhau ra ngoài nói chuyện, con người bây giờ càng ngày càng tình thú, nếu
là ông cha già hư hỏng của tôi trước kia, có lẽ đã khẩn cấp đặt phòng rồi, nào
có nhã hứng ở đây nói chuyện trời ơi đất hỡi?
Trịnh Ngôn Kỳ giống như diễn viên hàng đầu trong nước, giẫm
giày cao gót, từng bước một đi tới, khi đi qua lô ghế hình tròn kia bỗng nhiên
quay đầu lại, khẽ hô lên với cậu em quần hồng: “A, Kavin, thật khéo nha, đến
đây còn gặp cậu.”
Tôi nghĩ giải Oscar cho nữ diễn viên xuất sắc nhất năm nay
nhất định phải trao cho cô ta. Biểu hiện do dự cất tiếng gọi này thật tự nhiên,
giống như tình cờ gặp mặt vậy, gương mặt không hồng lấy một chút.
Tôi giơ điện thoại lên, bắt đầu điều chỉnh tiêu cự.
Cậu em quần hồng có lẽ không nhận ra Trịnh Ngôn Kỳ, một lúc
lâu sau mới nói: “A, không phải chị Trịnh đấy sao? Hôm nay sao lại có thời gian
tới đây thế này?”
Tôi nói thầm trong lòng: đương nhiên là tới để lợi dụng tiềm
năng của cậu rồi.
Trịnh Ngôn Kỳ tiện thể đặt tay lên cánh tay của cậu em quần
hồng, nói: “Thật đáng ghét, Kavin, mới có mấy ngày mà đã quên chị rồi. Còn chị
thì thật nhớ cậu đấy nha.”
Tôi nhịn cơn buồn nôn bốc lên từ dạ dày, đè xuống một lớp da
gà nổi lên trên cánh tay, ấn phím chụp.
Tôi đã phạm phải một sai lầm chết người. Tôi không ngờ đến rằng
đèn ở đây rất tối. Một loạt đèn nhỏ xếp song song trên tường, cố ý tạo ra ánh
sáng đèn dầu kiểu thế kỷ 19.
Cái điện thoại Iphone tự thừa nhận trạng thái đó và bật đèn
flash nhoang nhoáng. Tôi ấn một cái, điện thoại phát ra một một chùm tia sáng
trắng chói mắt, sáng đến mức mắt tôi nổ đom đóm, khiến cho nhóm người bên kia
quay đầu nhìn tôi chằm chằm. Tôi còn giơ chiếc điện thoại, ngẩn người nhìn Trịnh
Ngôn Kỳ.
Trong mắt Trịnh Ngôn Kỳ hiện lên một tia hoảng sợ, phát tín
hiệu cầu cứu về phía tôi.
Phải nói đọc sách không phải vô dụng, tôi tìm được đường sống
ngay trong chỗ chết, cái khó ló cái khôn, sáng kiến lóe lên, cầm điện thoại đi
tới trước nắm lấy tay Trịnh Ngôn Kỳ, nói: “Cô Trịnh, chào cô. Tôi là fan của
cô. Vai diễn của cô trong “Siêu điệp viên thời đại mới” đã để lại cho tôi ấn tượng
rất sâu. Cô có thể chụp cùng tôi một bức ảnh được không?”
Trịnh Ngôn Kỳ vội vàng gật đầu nói được.
Có thể không được hay sao? Ngay lúc chương trình cháy khét lẹt
thế này còn cái rắm gì để nói, có nói cũng chẳng trôi chảy bằng tài xế taxi
buôn chuyện trong thành A ấy chứ.
Hai chúng tôi lập tức quay vào nhau tự chụp như điên.
Một người đàn ông ngồi trong góc khuất đột nhiên nói: “Tự chụp
thật rắc rối. Để tôi chụp cho các cô.”
Tôi liếc mắt nhìn anh ta, gương mặt đường nét rõ ràng, sống
mũi cao thẳng, anh ta vừa mới sang Hàn Quốc phẫu thuật hay sao vậy? Có lẽ là mô
phỏng theo hình mẫu Jang Dong Gun cũng nên. Bạn nói xem, người đã hơn ba mươi
tuổi rồi còn chỉnh sửa mặt mũi làm gì, đúng là rỗi hơi.
Tôi cười cười với anh ta, nói: “Không cần. Iphone chỉ có điểm
này là tốt, khi tự chụp còn có thể soi gương, tôi không thể chụp cả cái mụn
trên trán vào.”
Kẻ có tiền đều rất tinh ý, tuyệt đối không thể để điện thoại
rơi vào tay bọn họ. Nếu không, bại lộ chỉ là chuyện sớm muộn.
Tôi và Trịnh Ngôn Kỳ lại quay ra cười với cái Iphone, hớn hở
hô “Một... Hai… Ba” rồi chụp một bức ảnh chung. Giờ cẩn thận nhớ lại, ngoại trừ
lúc vừa mới lên đại học, chúng tôi tự chụp một bức với tấm biển tên trường, đây
là lần đầu tiên trong mười năm qua chúng tôi chụp ảnh chung. Thời gian trôi qua
thật nhanh, chuyện cũ đã như mây khói.
Tôi sờ sờ màn hình điện thoại, nói với Trịnh Ngôn Kỳ: “Cảm
ơn nhé. Sau này nhất định phải cho ra những tác phẩm thật tốt đấy. Cố lên ~”
Khi nói những lời trái với lương tâm này, tôi nghĩ thật ra
tôi cũng có cơ hội tranh giải Oscar cho nữ diễn viên xuất sắc nhất với Trịnh
Ngôn Kỳ.
Không ngờ anh chàng Jang Dong Gun kia lại khoanh tay nói: “Nếu
Trịnh Ngôn Kỳ và A Xương đã quen biết thì ngồi cùng luôn đi. Cả vị fan hâm mộ
này nữa. Dù sao mọi người cũng đang nhàm chán.”
Tôi biết kẻ có tiền khi nhàm chán sẽ làm ra vài chuyện “tổn
nhân bất lợi kỷ” (gây hại cho người khác mà không có lợi gì cho mình), ví dụ
như thích chõ mũi vào chuyện người khác như lúc này.
Tôi âm thầm băm vằm tên Jang Dong Gun này vài lần trong suy
nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ hoảng hốt mà nói: “Như vậy thật xấu hổ nha. Cuộc
sống của các ngôi sao, dân chúng tầm thường như chúng tôi sao có thể mặt dày
tham dự.”
Bởi vì câu nói này, tôi đã phạm phải một sai lầm cực lớn.
Cũng có thể tôi trà trộn với đám sinh viên mới lớn lâu quá, cụm từ “dân chúng tầm
thường” trở thành câu cửa miệng, vì vậy mới dẫn tới một sai lầm lớn như vậy. Những
người bước vào đây ai chẳng là minh tinh, nếu thật sự thích một minh tinh cũng
không nên tự hạ thấp thân phận mình mà nói như vậy. Tiếc rằng lúc đó tôi nói
sai còn không biết, hết sức ra vẻ mình là một người hâm mộ có lý trí, có tự chủ, không có ý định quấy
nhiễu cuộc sống của Trịnh Ngôn Kỳ.
Cậu em quần hồng đại khái không nhịn được nữa, nói: “Nếu anh
Tần bảo cô ngồi thì cô cứ ngồi đi. Không biết ai đang nói hay sao.”
Tôi đoán thực lực của tên Jang Dong Gun này là mạnh nhất
trong số những người ngồi đây, anh ta vừa mở miệng là bọn họ lập tức yên lặng,
ngay cả một câu nói đùa để đuổi tôi đi cũng không có.
Tôi đã mơ mơ màng màng ngồi xuống như thế.
Nếu nói một cách công bằng, có đôi khi Trịnh Ngôn Kỳ cũng
nhanh trí, có đôi khi lại vờ ngớ ngẩn quá lố. Có lẽ là lo lắng tình hình sẽ tiến
triển đến một mức không khống chế được, cô ta đã làm một chuyện giấu đầu lòi
đuôi để chứng minh tôi và cô ta chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.
Cô ta cầm một ly rượu lên hỏi tôi: “Nếu cô đã yêu mến tôi
như thế, vậy, tên cô là gì?”
Tôi thầm ân cần hỏi thăm ông nội cô ta trong lòng, đương nhiên,
tôi cũng thật sự quen biết ông nội cô ta, nhà bọn họ là hàng xóm của nhà tôi, từ
khi còn nhỏ tôi đã thích chơi cờ vua cùng ông ấy. Khi đó ông ấy nhấp một ngụm
rượu, phe phẩy cây quạt rách, ngồi dưới tàng cây rợp bóng trong sân, vừa đuổi
muỗi cho tôi vừa cho phép tôi đi lại hết bước này tới bước khác.
Tôi ra vẻ mừng rỡ đáp lời: “Tôi là Lô Hân Nhiên.”
Tôi chỉ có thể ăn ngay nói thật. Đã có một lời nói dối rồi,
nếu lại nói dối thêm lần nữa sẽ khiến sự việc càng phức tạp, cái đuôi thò ra sẽ
càng ngày càng dài. Hơn nữa tôi cũng sợ cái óc ngắn của Trịnh Ngôn Kỳ không nhớ
được thêm một cái tên giả.
Trịnh Ngôn Kỳ muốn giả vờ đến cùng, lại hăng hái hỏi tôi: “Vậy
hiện giờ cô đang làm gì? Nhìn cô có vẻ cũng không còn ít tuổi, đã kết hôn
chưa?”
Tôi thật sự muốn đập cái Iphone lên trán cô ta. Cô đóng phim
là muốn đóng nguyên bộ, có phải bị bệnh nghề nghiệp rồi không? Hơn nữa, cô cũng
giống tôi, đều đã ba mươi tuổi, tưởng mình hay lắm ấy mà nói móc người khác?
Tôi vẫn phải mỉm cười nói: “Hiện giờ tôi vẫn còn đang nghiên
cứu tiến sĩ. Đang bận rộn bài vở, chưa nghĩ đến chuyện nhân sinh đại sự. Ha ha,
ha ha.”
Thật ra, mấy tiếng ha ha phía sau, tôi muốn đổi thành mấy
ánh mắt hình viên đạn.
Trịnh Ngôn Kỳ vung tay lên, bộ móng tay đỏ chót nhoáng lên
trước mắt tôi, cô ta nói: “À, thì ra là một sinh viên tài năng. Đây là lần đầu
tiên tôi gặp một người có văn bằng cao như thế. Thật sự là lần đầu tiên đấy.”
Nếu không nể mặt ông nội cô ta, tôi thật sự muốn bỏ đi không
quay đầu lại, để xem cô ta thu dọn cái mớ be bét này thế nào.
Anh chàng trọc đầu nói với hai con hồ ly tinh bên cạnh: “Các
em xem, người ta đã học đến tiến sĩ rồi kia kìa. Còn các em, đại học còn không
tốt nghiệp nổi, sau này lấy chồng phải lấy người giống như chị gái đây, đọc
sách nhiều một chút.”
Hai con hồ ly nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh. Trong
lòng tôi nghĩ, có gì hay ho, trẻ ranh vắt mũi chưa sạch đã ra ngoài bán thịt,
còn chơi trò “song phi” (ý là 2 nàng 1 chàng, nhất thời chưa nghĩ ra được từ tiếng
Việt nào tương đương), nếu bố mẹ các cô biết các cô ở đây là loại đức hạnh này,
không tự vào rừng tìm một nhánh cây mới là lạ.
Có lẽ bàn đạp của tên trọc đầu kia cũng rất lợi hại, hoặc có
lẽ mỗi người ở đây đều có bàn đạp khiến Trịnh Ngôn Kỳ không thể chọc vào, ngay
cả hồ ly tinh cũng không thể trêu vào, bởi vì Trịnh Ngôn Kỳ lập tức nói: “Đâu
có, người ta nói hiện giờ loài người chia làm ba loại: đàn ông, phụ nữ và nữ tiến
sĩ. Phụ nữ ấy mà, không tài mới là đức. Giống các em ấy mới là rất tốt, nên thừa
lúc còn trẻ đi theo tổng giám đốc Vương học chút bản lĩnh, sau này cũng có thể
chia sẻ với tổng giám đốc Vương.”
Đúng vậy, nên học nhiều một chút bản lĩnh trên giường, nhìn
dáng vẻ tên trọc đầu kia, nhất định đừng khiến cho hắn lao lực quá mà chết,
riêng chuyện này đã được tính là đại ân rồi.
Tôi khinh bỉ liếc Trịnh Ngôn Kỳ một cái, dự định quên cái
chuyện kẻ xướng người họa với cái loại khinh người này đi. Cô ta mắng tôi, tôi
còn phải phối hợp để cô ta mắng, tôi lại chẳng nợ gì cô ta, không cần hạ thấp
mình đến trình độ này.
Anh trai Jang Dong Gun đột nhiên nói: “Cô Trịnh nói fan của
chính mình hơi quá rồi. Thích học tập dù sao cũng tốt hơn không thích.”
Tôi thấy lời này có lý, liền nhìn anh ta cảm ơn.
Ánh mắt tôi còn chưa đến đích, anh ta đã nói: “Chỉ là, học
nhiều quá, cũng dễ học đến mức ngớ ngẩn. Công ty tôi cũng có mấy người cầm bằng
tiến sĩ, chỉ để ngắm chứ không để dùng, nhìn đến bọn họ là thấy bực bội, đều bị
tôi gửi về tiếp tục đi học rồi.”
Tôi cảm thấy tôi đang bị khinh thường, một sự khinh thường
không thể nói hết bằng lời. Tôi còn đặc biệt tới đây để cho người ta nhục nhã.
Tôi thở dài nhìn ra bên ngoài lô sô pha, đột nhiên nhìn thấy
một bóng lưng quen thuộc đứng ở cửa, cực kỳ giống một người đã ở bên tôi bảy
năm trước. Tôi hoài nghi không biết đôi mắt tôi có đang lừa gạt tôi hay không.
Tôi nhắm chặt mắt lại, thở sâu một hơi rồi mở mắt ra, bên cửa, ngoại trừ một chậu
cây cảnh, không có bất cứ thứ gì khác, giống như thứ tôi vừa thấy chỉ là một ảo
ảnh.
Tôi không cam lòng, dụi mắt. Kính sát tròng tôi đeo hôm nay
có hơi khô, nhất định là mắt kính có vấn đề. Tôi xoa nhẹ một lúc lâu, lại nhìn
về phía cửa, bên kia vẫn chỉ có một chậu cây cảnh đứng cô đơn, bên cạnh là lối
đi trống trơn và làn gió mỏng manh, cô đơn giống như tôi nhiều năm qua.
Khóe mắt tôi tự nhiên ngấn nước. Mấy năm qua, tôi luôn nghi
ngờ chính mình không yêu anh. Bởi vì mỗi khi nhớ đến anh, tôi không hề cảm thấy
muốn khóc, giống như một mảnh sa mạc giữa đất liền, cho dù có nhiều nước thế
nào cũng sẽ bị bốc hơi hoàn toàn chỉ trong một ngày. Tôi chỉ cảm thấy trái tim
tôi nhớ anh ấy, ví dụ như trong một bộ phim kiếm hiệp, diễn viên trong phim hô
lên “Khiếu Thiên”, tôi cũng cảm thấy trái tim nhói lên, nhưng không gì hơn
ngoài chuyện đó. Sẽ không như lúc ban đầu, đập vỡ một cái bát, nhỏ vài giọt nước
mắt. Thật ra, khi đó tôi nào có nhiều thời gian khóc vì anh như vậy. Sự kiện
tranh nhau tự tử trong nhà tôi loạn đến mức khiến tôi đầu bù tóc rồi, thậm chí
mẹ tôi đã dứt khoát uống thuốc ngủ, nhiều lắm tôi cũng chỉ có thể khóc một lúc
khi cả hai người đều đã ngủ. Khóc vài lần, cuối cùng cũng chẳng cảm thấy gì nữa.
Thế nhưng, ngày hôm nay, khi nhìn thấy một cái bóng như thật
như ảo, tôi lại có chút kích động muốn khóc. Cũng không biết là vì bị Trịnh
Ngôn Kỳ và Jang Dong Gun làm cho uất ức, hay vì nhớ lại cuộc sống đầy hối tiếc
trước kia nữa.
Tôi cảm thấy trong người tôi có một con đập rất lớn, ngăn lại
tất cả nước mắt trong mấy năm nay. Vốn nghĩ rằng con đập này vừa lớn vừa chắc,
nhưng Ôn Khiếu Thiên lại dẫn tới địa chấn và sóng thần, khiến con đập vững chãi
của tôi nghiêng ngả, chỉ cần không chú ý một chút sẽ gây ra đại hồng thủy. Vì vậy,
tôi phải gia cố con đập của tôi ngày một chắc chắn hơn.
Tôi liếc mắt nhìn Trịnh Ngôn Kỳ, vẫy vẫy di động với cô ta,
nhắc nhở cô ta đồ của cô ta vẫn còn ở trong tay tôi, sau đó tôi ngoắc nhân viên
phục vụ, gọi một chai Black Label. Thật ra tôi không thích uống rượu, khi có tiền
tôi cũng không thích đi quán bar. Nhưng tôi còn nhớ được một loại rượu mạnh tên
Black Label, khi đó tôi từng mua một chai, dự định cố ý uống say sau đó làm thịt
anh ấy ngay tại chỗ. Nhưng anh rất nhanh đã nhận ra quỷ kế của tôi, nói tôi còn
nhỏ, đợi vài năm nữa. Rõ ràng là cùng một tuổi, sinh nhật còn tổ chức chung một
ngày, nói cứ như thể anh ấy lớn hơn tôi nhiều lắm vậy. Nhưng cuối cùng không phải
vẫn không kiên trì được, bị tôi dụ dỗ đấy sao?
Bây giờ nghĩ lại, không biết là ai dụ dỗ ai nữa. Dù sao xét
từ góc độ kết quả, hẳn là tôi bị anh dụ dỗ mới đúng. Dù sao người biến mất
không một tiếng động, ngay cả lời chia tay cũng lười nói là anh, không phải
tôi.
Trịnh Ngôn Kỳ nhìn tôi, cuối cùng cũng có chút lương tâm,
nói: “Vì sao bỗng nhiên cô lại uống rượu?”
Tôi cầm cốc rượu nói: “Hôm nay tôi gặp được thần tượng nên rất
vui, muốn thần tượng mời tôi cốc rượu, không thành vấn đề chứ?”
Ngửa cổ uống cạn một ly, rượu cay nồng chảy qua cổ họng tôi,
giống như đốt lửa.
Nước nóng dù sao cũng dễ uống hơn nước đắng, tôi lại rót một
ly. Cậu em quần hồng bắt đầu hưng phấn nói: “Không nhìn ra fan này của chị thật
ra có tửu lượng tốt như vậy.”
Tôi nghĩ thầm, tôi chưa uống đến cốc thứ hai cậu đã dám khen
tôi tửu lượng tốt. Tôi uống một chai, không biết cậu sẽ khen tôi thế nào?
Nghĩ tới đây, tôi dứt khoát cầm lấy chai rượu tu ùng ực.
Cậu em quần hồng vỗ tay nói: “Oa, được lắm!”
Tôi vừa uống vừa nghĩ, đọc sách vẫn có ích hơn. Bạn xem cậu
em này đi, khen người ta cũng chỉ biết khen như thế, không cảm thấy một câu:
“Hoa Mộc Lan nữ trung hào kiệt, Hộ tam nương Nhật Nguyệt song đao! Vị cô nương
này thật bản lĩnh, tiểu sinh bội phục” mới có thể phù hợp với tôi lúc này hay
sao?
Nghĩ xong, tôi lập tức nằm úp sấp xuống bất động. Khi nhắm mắt
lại, tôi cảm thấy rất rõ ràng rằng cái đập lớn trong lòng tôi đã ầm ầm sụp đổ,
nước trong đập ào ào chảy ra, giống như trong một bộ phim về thảm họa thiên
nhiên, cuốn phăng tôi theo dòng nước. Tôi khó khăn chuyển động cơ thể trong
dòng nước dữ, cơ thể nhẹ đến mức giống như không có trọng lượng, tôi nghĩ, thì
ra vỡ đập là cảm giác thoải mái như thế, sớm biết thế này tôi đã để nó vỡ sớm một
chút. Tôi tiếp tục nhắm mắt trôi trong nước, coi như bản thân đã tới thiên đường.