Đêm xuống gặp mặt, ngày lên chia ly, như vậy mới không có
nhược điểm.
~~~ Trương Quốc Vinh, “Trắc diện” ~~~
Khi tỉnh lại, trong phòng không còn một ai. Tường màu vàng
nhạt, bức tranh trừu tượng sặc sỡ, ghế mây bập bênh, tôi đoán được đây là một
trong những khách sạn của thành A. Nhiều năm như vậy, phong cách trang trí của
nó vẫn không thay đổi. Năm đó, khi tôi cùng mẹ tới bắt gian, cũng chính là
phong cách như thế này. Khi đó, tôi lạnh lùng nhìn cô gái hoảng sợ ngồi trên
giường ôm chăn lụa, mái tóc rối tung, dáng vẻ vờ như ngây thơ, không hiểu gì. Mẹ
tôi phát điên lên, giật phăng tấm chăn trên người cô ta, luôn miệng mắng chửi
cô ta là kỹ nữ, còn nóng nảy đánh cô ta vài cái tát thật vang. Bố tôi sợ đến mức
trốn vào trong toilet, nghe tiếng bạt tai cũng không dám ra. Ngày đó hình như
là đầu thu năm 2004 thì phải, vì tiện cho tôi đến trường, cả nhà tôi chuyển tới
thành A đã hơn hai năm, nhoáng một cái, biết bao nhiêu năm đã qua đi, không ngờ
người nằm trên giường lúc này lại là tôi.
Tôi nhích người, cảm thấy không thể động đậy, cố gắng ngồi dậy,
nhìn thấy mấy cái áo mưa đã dùng nằm trên mặt đất, giống như đang cười nhạo
tôi. Tôi nghĩ lại một lúc lâu vẫn không nhớ nổi đêm qua là một gã cưỡng bức tôi
vài lần hay vài gã cưỡng bức tôi một lần. Áo mưa trên mặt đất cũng không cách
nào chứng minh nó có xuất phát từ một cùng một người hay không, chẳng lẽ tôi
còn phải cầm tới chỗ bạn học làm bác sĩ kiểm tra DNA tinh dịch hay sao?
Từ bảy năm trước, tôi bắt đầu tin vào các loại luân hồi báo ứng.
Tôi vốn cho rằng báo ứng đã đến gần hết rồi, không ngờ số phận lại cứ thích
trêu ngươi như thế, luôn cho người ta một cú trí mạng vào lúc bọn họ bắt đầu
lơi là cảnh giác. Đáng tiếc rằng số chuyện có thể đánh gục tôi trên thế giới
này đã không còn nhiều lắm. Tôi giơ ngón giữa lên với ông Trời: “Có bản lĩnh
thì ông chơi ác hơn một chút đi!”
Nếu đã ở khách sạn, tôi phải hưởng thụ hết tất cả dịch vụ mới
được. Tôi đi tới bên bồn tắm, vặn vòi nước đến mức lớn nhất, đổ tất cả các loại
sữa tắm, hương liệu vào rồi chậm rãi ngâm mình vào trong bồn.
May là lần đầu tiên của tôi đã cho Ôn Khiếu Thiên.
Tôi nghĩ có lẽ tôi cũng không hận Ôn Khiếu Thiên. Ít nhất,
sau khi phát sinh loại chuyện này, tôi còn cảm thấy may mắn vì đã tặng anh thứ
quý giá nhất của mình.
Ngày hôm đó, vì sao mọi chuyện lại xảy ra nhỉ? À, đúng rồi,
lúc đó tôi bị sốt nhẹ, trong ký túc xá của Ôn Khiếu Thiên không một bóng người,
đại khái là vì gần tới kỳ thi nên mọi người đều ra ngoài tự học. Tôi nằm trên
giường của anh, không ngừng kêu nóng. Khi đó Ôn Khiếu Thiên đem tất cả các loại
chăn ra trùm lên người tôi, ngay cả một chút không khí cũng không lọt vào được.
Tôi nóng đến mức không chịu được nữa, len lén cởi bớt quần áo trong chăn. Anh
còn ngồi kia chăm chú đọc hướng dẫn sử dụng trên hộp thuốc, đọc xong, anh lấy một
viên thuốc ra rồi mới nâng tôi dậy, ép tôi uống thuốc. Tôi của ngày đó vẫn còn
đặc biệt say mê dáng vẻ nghiêm túc làm việc của anh, cảm thấy anh đọc hướng dẫn
sử dụng thôi cũng toát ra một vẻ đẹp thần thánh. Vì vậy, tôi hà hơi nóng, vươn
tới hôn lên môi anh.
Anh đè cái trán tôi lại, nói với tôi: “Đừng nghịch, uống thuốc
trước đã.”
Tôi liều chết chống cự, ngoan cố nói: “Hôn trước rồi uống.”
Khi đó tôi thật tùy hứng, da mặt thật là dày nha. Tôi còn thầm nghĩ không biết
anh có thể giống nam chính trên tivi, ngậm thuốc trong miệng rồi bón cho tôi
hay không. Tôi càng nghĩ càng làm loạn, vung tay một cái, chiếc chăn rơi xuống.
Tôi lộ ra hơn một nửa ngọn núi nhỏ.
Khi đó, tôi còn phối hợp kêu “A” lên một tiếng, làm như anh
muốn cưỡng bức tôi vậy. Nếu bạn cùng phòng của anh trở về, nhất định cũng sẽ
nghĩ như thế.
Gương mặt anh cũng lập tức đỏ bừng. Thật là một đôi tình
nhân thuần khiết nha, lộ chút da thịt như thế đã mặt đỏ tim đập rồi.
Tôi nhìn vẻ ngượng ngùng của Ôn Khiếu Thiên, cũng không biết
mượn lá gan ở đâu, còn giang hai tay ôm lấy anh, chậm rãi vươn tới hôn anh.
Ôn Khiếu Thiên cũng không từ chối. Anh luôn là người thuộc
trường phái lý trí. Nhưng ngày hôm đó, anh đã không từ chối nụ hôn của một người
bệnh.
Anh bắt đầu đáp lại nụ hôn của tôi. Bởi vì vậy mà chăn trên
người tôi chậm rãi rơi xuống. Bàn tay lạnh lẽo của anh chạm tới tấm lưng trần của
tôi. Tôi run lên như bị điện giật.
Anh mở mắt nhìn tôi.
Tôi che mắt anh lại, tiếp tục hôn anh, trong lòng tôi biết rất
rõ chuyện gì sắp xảy ra, nhưng tôi không hề hối hận, thậm chí tôi còn có chút
chờ mong. Tôi đợi ngày này đã lâu, sao có thể để tuột mất cơ hội này.
Lên giường, bước tiếp theo sẽ là lừa anh làm đám cưới. Kế hoạch
ngắn hạn của tôi chính là như vậy. Tôi không giống với những người phụ nữ của bố
tôi, bọn họ chỉ yêu tiền của bố tôi nên mới vắt hết chất xám, bày đủ âm mưu quỷ
kế để lên giường của cha già nhà tôi. Còn tôi, tôi yêu chàng trai này, tất cả sự
quyến rũ của tôi, tất cả mánh khóe của tôi đều mang danh nghĩa tình yêu.
Thật ra cẩn thận nhớ lại, lần đó làm không quá trôi chảy.
Hai chúng tôi đều là tay mơ, toàn bộ tri thức đối với loại chuyện này trước giờ
chỉ đến từ khóa học sinh lý. Tôi không biết Ôn Khiếu Thiên có xem mấy bộ phim
người lớn hay không, thế nhưng nhìn từ dáng vẻ vụng về của anh ngày hôm đó, có
thể biết rằng dù có anh cũng không xem quá kỹ lưỡng. Anh là một chàng trai
thông minh đến mức nào, tất cả mọi chuyện anh làm đều có tính toán từ trước.
Nhưng ngày hôm đó, anh xấu hổ thử nhiều lần mà vẫn không nắm bắt được kỹ thuật.
Lúc đó, mặt anh đỏ như con tôm nướng ngoài cổng Tây. Tôi kiên nhẫn giơ ba ngón
tay nói: “Round 3 nhé, sự bất quá tam.”
Quả nhiên, sự bất quá tam, khi anh tiến vào cơ thể tôi, tôi
nghĩ, vạn vật thật tĩnh lặng, chúng sinh thật viên mãn. Mặc dù tôi đau đến mức
chảy nước mắt nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thật hạnh phúc. Nụ hôn của anh nhẹ
nhàng hạ xuống khóe mắt tôi, tôi nghĩ nước mắt tôi hẳn là ngọt lắm, nếu không
anh sẽ không hôn sạch nước mắt của tôi như thế.
Chuyện này xảy ra khi nào nhỉ?
Cũng là bảy năm trước thì phải, cách ngày chúng tôi quen biết
1025 ngày và cách ngày chúng tôi xa nhau 75 ngày. Không ngờ rằng giữa tôi và Ôn
Khiếu Thiên cũng chỉ là tình một đêm. Tròn 1100 quen nhau, chỉ xảy ra một đêm
đó.
Chuyện đã xa xôi như vậy còn nhớ rõ ràng, ngay cả một chi tiết
nhỏ nhất cũng chưa từng mờ nhạt, đời người thật sự vô nghĩa.
Tôi nằm trong bồn tắm, mặt nước dập dềnh vỗ vào miệng tôi,
mũi tôi, trán tôi, tôi chậm rãi chìm xuống đáy nước, giống như giấc mơ đêm qua,
trôi nổi trong một đập nước đầy tràn được xây lên bằng máu và nước mắt của tôi
biết bao năm qua.
Chuyện cũ trôi qua vùn vụt, chỉ để lại một màn ngày hôm nay
khiến tôi quay về điểm xuất phát.
Khi mặc quần áo tôi mới phát hiện trong túi quần có một tấm
danh thiếp, phía trên viết hai chữ Tần Thiệu, ngoại trừ cái tên chỉ có một dãy
số điện thoại, không hề có một tin tức nào khác. Danh thiếp của kẻ có tiền đều
như vậy, thần bí mới có vẻ tôn quý. Ông cha già nhà giàu mới nổi của tôi không
hiểu được điều đó, in đầy lên danh thiếp tất cả các danh hiệu, khiến nó nhìn
như một cái tờ tài liệu để mang vào phòng thi. Tôi từng nhắc nhở ông ấy vài lần,
nhưng lần nào ông ấy cũng nói, thật vất vả mới có được nhiều danh hiệu như vậy,
vì sao lại không được khoe ra toàn bộ? Vừa nhìn đã thấy được số mệnh sắp phá sản.
Có một lần, ông bị nghiện danh thiếp, còn in cả danh thiếp cho tôi, bên trên có
tên của tôi, trường học vân vân, danh hiệu chính là con gái tổng giám đốc công
ty điện tử Lô thị. Tôi dùng tấm danh thiếp này làm thẻ kẹp sách, thỉnh thoảng,
khi đi giúp mẹ tiêu diệt tình nhân của bố tôi, tôi sợ những người phụ nữ đó cho
rằng tôi cũng là tình nhân nhỏ của ông ấy, vì vậy tôi thường thích ném danh thiếp
vào người bọn họ, sau này chơi hoài thành nghiện, chỉ cần là tình nhân của bố
tôi, tôi đều ném lại một cái.
“Tần Thiệu, Tần Thiệu.” Tôi không khỏi lẩm nhẩm vài lần, bố
mẹ anh ta đúng là để tâm suy nghĩ, đặt tên cho anh ta xong có thể đổi miệng gọi
anh ta là “cầm thú” (phát âm gần giống với Tần Thiệu), thật sự phù hợp với hành
vi anh ta đã làm. Chỉ là, xem ra đêm qua chỉ do một mình anh ta gây nên, không
đến mức như suy đoán tệ nhất của tôi. Tôi thoáng có chút vừa lòng, giống như
trong cái rủi có cái may.
Bạn xem, chỉ cần hạ giá trị của sự kỳ vọng xuống thấp hết mức
có thể, người ta mới có thể tiếp tục kiên trì được.
Tôi nhét danh thiếp vào lại túi quần, dự định một ngày nào
đó, khi tôi không kiên trì được nữa sẽ căn cứ vào thông tin trên tấm danh thiếp,
điều tra ra kẻ này, mang một lọ axit nồng độ cao tới hắt hắn. Tưởng tượng đến cảnh
một gã bị hắt vào mắt, ôm đầu quay cuồng, tôi mới chậm rãi lê cơ thể nặng nề ra
khỏi căn phòng này.
Khi đóng cửa, bốn con số “1024” màu vàng trên cánh cửa khiến
tim tôi không ngừng nảy lên. Khi đó, bố tôi và cô gái kia cũng vừa khéo thuê
chính căn phòng này. Tôi nhớ rõ số phòng như vậy bởi vì con số này là sinh nhật
của Ôn Khiếu Thiên, khi đó tôi còn rủa thầm vài câu, nghĩ rằng bố tôi nên tìm một
căn phòng khác, đừng làm bẩn sinh nhật của Khiếu Thiên nhà tôi.
Có thể thấy rằng, rất nhiều chuyện thật sự là thiên đạo có
luân hồi. Dạo quanh một vòng, tôi lại ở trong cùng một khách sạn, cùng một
phòng, làm cùng một chuyện như cô gái đó.
Trở lại trường học, giáo sư gọi tôi mang luận văn tiến sĩ đã
sửa tới cho ông ta xem. Tôi đành phải hiến dâng một tháng tiếp theo cho thư viện.
Thật ra tôi không hề muốn ra khỏi ngôi trường này. Tôi hàng
năm bám trụ nơi đây cũng không phải vì tôi quá yêu học tập. Mỗi ngày trước kia
Ôn Khiếu Thiên phải giở trò lừa gạt mới có thể khiến tôi tới thư viện đọc sách,
đọc được một lúc tôi đã ngủ gật, ngủ say đến mức nước miếng có thể tẩy trắng
quyển sách một lần. Nay không còn anh, tôi vẫn có ý chí tiếp tục học tập như thế,
tóm lại chỉ vì một hy vọng, nghĩ rằng đột nhiên có một ngày Ôn Khiếu Thiên trở
về trường cũ, đi dạo trong trường một vòng, có lẽ chúng tôi sẽ không hẹn mà gặp.
Tôi có thể nhẹ nhàng hỏi anh một câu, khi đó vì sao anh lại biến mất không nói
một lời như vậy, có người còn đồn anh được cục an ninh bí mật quốc gia gọi đi
làm nhiệm vụ, lừng lẫy hi sinh ấy chứ, anh nhìn anh xem, không phải vẫn tốt lắm
hay sao.
Tôi đợi anh bảy năm. Luận văn tiến sĩ cũng đã sắp hoàn
thành, nhưng anh vẫn chưa xuất hiện. Tôi nghĩ tôi sắp không kiên trì nổi nữa.
Tôi chuyên tâm học tập một tháng, bên Ngải Tĩnh lại có một
tin tức rất lớn. Ngày đó, tôi đang ở trong ký túc xá vừa nhai mì sống vừa đọc
sách, con bé bỗng thần thần bí bí ghé vào tai tôi nói: tớ tìm được chân mệnh
thiên tử của mình rồi nhé. Ông thầy bói hôm đó thật là chuẩn.
Trong lòng tôi mắng chuẩn cái rắm, ông ta nói tôi cả đời ăn
sung mặc sướng, tôi cũng thật sự ăn sung mặc sướng tầm tám năm. “Cuộc đời” này
của tôi có phải hơi ngắn không.
Nhưng hiện giờ không phải lúc tranh luận ông thầy bói nói có
chính xác hay không, việc lớn ở đây là cây khô Ngải Tĩnh gặp mưa xuân, vạn tuế
nở hoa, tôi vội vàng hỏi: “Ai? Tớ có quen không?”
Ngải Tĩnh cầm lấy miếng mì sống trong tay tôi, nói: “Anh ấy
đang ở dưới lầu chờ chúng ta đi ăn cơm tối kìa. Không phải cậu luôn mong ngóng
mấy quán ăn mở cửa sao? Hai ngày trước quán cơm Văn Hiên đã mở cửa rồi. Tiện thể
cậu giúp tớ đánh giá xem anh ấy có qua cửa không. Nếu không qua cửa, cậu phải
nói cho tớ biết ngay đấy.”
Tôi mang theo ba phần kinh ngạc, ba phần chua xót, ba phần
chúc phúc, còn có một phần cay đắng theo Ngải Tĩnh xuống lầu.
Ngoài ký túc xá, màn đêm đã buông xuống, bóng cây lay động,
đèn đường mờ ảo. Dưới ánh đèn mờ ảo như vậy có một khối thịt.
Khối thịt kia nhìn thấy Ngải Tĩnh, cười hì hì.
Quán cơm Văn Hiên ở ngay bên cạnh ký túc xá, đi bộ chưa đến
ba phút đã tới nơi. Trong ba phút này, tôi vẫn luôn cố gắng tìm kiếm trong đầu
những từ khen ngợi có thể khiến Ngải Tĩnh vui vẻ mà không quá lộ liễu.
Tôi cứ cúi đầu suy nghĩ như vậy đến khi bước vào một căn
phòng trong quán cơm.
Trong quán bật rất nhiều đèn huỳnh quang, ngọn đèn sáng đến
chói mắt. Tôi rất hối hận, vừa rồi không thừa dịp bóng đêm nói vài lời, giờ tầm
nhìn thoáng đãng như vậy mà nói ra vài câu khen ngợi khiến ngay chính tôi cũng
cảm thấy có chút giả dối.
Đầu của khối thịt kia vừa ít tóc vừa bóng loáng, đôi mắt vừa
nhỏ vừa hẹp, cái mũi hồng hồng, đôi môi giày phồng lên như xúc xích, mấy lỗ mụn
trên mặt làm tôi nhớ tới thửa ruộng mà ông nội dùng quốc xới qua trước vụ mùa
xuân, cổ áo còn có một vết ố màu vàng nhạt.
Ngải Tĩnh nói: “Đây là Lưu Chí.” Rồi lại giới thiệu với Lưu
Chí: “Đây là bạn thân của em, Lô Hân Nhiên.”
Lúc này, Lưu Chí ở đối diện đối diện vươn ra mấy ngón tay vừa
ngắn vừa béo. Tôi vội vàng nắm lấy, lòng bàn tay lập tức dính một lớp mồ hôi
trơn tuột trên tay đối phương.
Tôi vẫn nắm thật chặt, dùng sức mà nắm.
Sau khi ngồi xuống, Lưu Chí gãi gãi đầu, cười ngốc nghếch:
“Hì hì, bề ngoài của tôi quá khó coi, không biết có thể qua cửa hay không.”
Tôi đáp lại bằng một nụ cười mỉm chân thành: “Nào có? Đôi mắt
anh giống như Chu Kiệt Luân vậy. Hơn nữa vành tai rộng, nhìn rất có phúc. Xem
ra, sau này Ngải Tĩnh của tôi theo anh cũng sẽ có phúc như thế cho xem. Sau này
phát tài thì đừng quên bạn bè nhé, tớ chỉ cần hưởng sái một chút thôi.”
Lưu Chí cười toe toét. Gương mặt tròn như bánh, đôi mắt hoàn
toàn biến mất.
Ngải Tĩnh bổ sung: “Anh ấy là tiến sĩ vật lý của đại học H.”
Khác nghề như cách núi, kiến thức vật lý của tôi chỉ dừng ở
thí nghiệm thả hai quả cầu rơi xuống trong trạng thái chân không hồi trung học.
Nhưng những tiến sĩ thuộc nhóm khoa học tự nhiên này có đầu ra tốt hơn những tiến
sĩ khoa học xã hội như chúng tôi rất nhiều.
Tôi liền nói: “Quả nhiên là người có phúc học chuyên ngành
có phúc.”
Buổi tối tắt đèn, trong buổi “nằm đàm” giữa tôi và Ngải
Tĩnh, tôi không nhịn được mà hỏi: “Tớ thấy cậu bề ngoài không đến nỗi, sao
không tìm một người dễ nhìn một chút?”
Ngải Tĩnh trở mình một cái ở phía đối diện, nói: “Kết hôn
thôi, tìm người dễ nhìn cũng có tác dụng gì. Hơn nữa, tớ đã hơn ba mươi rồi, đã
qua cái tuổi được quyền kén chọn rồi. Người ta nhìn có vẻ đáng để dựa vào là được.
Cậu vẫn còn chờ người đó à?”
Ngải Tĩnh coi như hiểu rõ tôi, không tùy tiện nhắc đến tên
người kia trước mặt tôi. Tôi lắc đầu, nói: “Chờ cái gì. Cuộc sống vẫn cứ ngày
ngày trôi qua, chăn đơn gối chiếc mà thôi, cũng không phải vì đặc biệt chờ anh ấy.”
Ngải Tĩnh thở dài, nói: “Cậu đấy. Đã nói với cậu rồi, đừng
nhớ đến người đó nữa. Nếu cậu dựa theo tiêu chuẩn đó để tìm chồng, cả đời cũng
không tìm được. Cậu phải hạ thấp tiêu chuẩn xuống một tí, trừ phần trăm, cho dù
là thử một lần.”
Tôi bỗng nhớ tới một câu nói của Ôn Khiếu Thiên, anh nói: “Một
ngày nào đó nếu em bỏ trốn cùng người khác, em nhất định sẽ hối hận. Trên đời
này làm gì còn ai chiều em như anh. Đến lúc đó em sẽ len lén trở về tìm anh.”
Khi đó tôi nghĩ, tên nhóc này tự sướng hết thuốc chữa.
Thế nhưng nhiều năm qua đi, sự thực chứng minh anh thật sự
không nói bừa. Tuy phần lớn thời gian anh đối xử với tôi không tình ý sâu đậm
như vậy, nhưng anh vẫn khiến tiêu chuẩn của tôi leo thang, tôi nghĩ tôi không
có cách nào có thể bỏ trốn cùng người khác. Tôi cũng không biết thì ra anh là một
người mưu mẹo như thế.
Ngày hôm sau, tôi nộp đề cương luận văn cho giáo sư một lần
nữa, sau đó, chuyện mà tôi giơ ngón giữa thách thức ông Trời tạo ra đả kích lớn
hơn, cuối cùng ông Trời cũng đáp lại tôi.
Mẹ tôi khóc lóc gọi điện cho tôi, bảo tôi mau trở về. Bà nói
bố tôi kiểm tra ra bị nhiễm độc niệu, có khả năng dẫn đến suy thận.
Bàn tay cầm điện thoại của tôi run run, nhưng vẫn dặn mẹ tôi
bình tĩnh một chút, cũng không phải bệnh nan y, có gì mà khóc. Sau đó, tôi cắn
răng, quét thẻ tín dụng mua vé máy bay cùng ngày trở về quê cũ, thành phố H.
Khi còn có tiền, mẹ tôi đặc biệt hung dữ, giống như bà vợ ác
độc thường thấy trên TVB, hở ra một cái là tát người. Nhưng cứ khi nào có việc
là lại hoảng đến mức hoang mang lo sợ, muốn tìm cái chết. Những người thích xem
kênh TVB đại khái là sẽ rất thích kết cục thế này, người đàn bà độc ác cuối
cùng cũng không xu dính túi, vẻ ngoài hào nhoáng không còn, chỉ còn lại mái tóc
hoa râm. Nhưng tôi không cách nào vui vẻ, đây là mẹ tôi. Điều đầu tiên không thể
chọn lựa trong cuộc đời con người chính là cha mẹ.
Từ khi chuyển về quê, bố mẹ tôi vẫn ở lại trên vài mẫu đất của
nhà cũ, sống một cuộc sống đơn giản. Tôi nghĩ như vậy rất tốt, bạn xem, rất nhiều
kẻ có tiền sau khi về hưu cũng tìm một biệt thự nhỏ vùng nông thôn, nuôi hoa
nuôi cỏ, bố mẹ tôi cũng đã đến tuổi về hưu, tuy tiền đều không còn, nhưng vẫn về
cùng một đích với những kẻ có tiền, nghĩ thoáng ra, như vây cũng rất tốt.
Đương nhiên tiền đề của việc này là hai người đều khỏe mạnh
mới có thể sống thanh thản, ổn định như những kẻ có tiền. Một khi xuất hiện bệnh
hiểm nghèo như thế, cuộc sống đó sẽ tan thành từng mảnh nhỏ. Kẻ có tiền có thể
lập tức dùng phi cơ, trực thăng đưa bác sĩ tới biệt thự, còn bố mẹ tôi phải
mang theo bệnh tật, ngồi xe buýt mấy vòng mới đến được bệnh viện.
Bác sĩ trong bệnh viện nói với tôi bằng vẻ mặt lạnh như tiền:
“Đã là giai đoạn cuối rồi. Phải thay thận, hoặc chạy thận nhân tạo.”
Trong phòng tràn ngập mùi khử trùng đặc trưng của bệnh viện.
Đèn huỳnh quanh chiếu vào bờ tường trắng đến mức như có thể phản quang. Đêm
tháng Chín mà đã khiến tôi cảm thấy khí lạnh dồn nén. Tay tôi siết thật chặt,
móng tay đâm mạnh vào thịt. Tôi hỏi: “Cái nào mới tốt? Bác sĩ?”
“Nếu thay thận, tốt nhất là dùng của anh chị em trong nhà,
như vậy tỷ lệ phù hợp sẽ tương đối cao, nếu không có thận phù hợp, tìm kiếm sẽ
tương đối phiền phức. Sau khi phẫu thuật thay thận có thể xuất hiện phản ứng
bài xích. Tuổi ông ấy đã cao, sức khỏe cũng không tốt, hiện nay thay thận không
quá an toàn. Chạy thận nhân tạo là một phương pháp tương đối an toàn, hai người
có thể chờ thân thể ông ấy tốt lên rồi thay thận. Chuyện này đều phải đi một bước
tính một bước.”
Nói đến hiến thận, anh chị em của bố tôi sẽ không đời nào
tình nguyện. Khi nhà tôi có tiền, mấy người cô dì chú bác của tôi thật sự thân
thiết, người này “Tiểu Nhiên”, người kia “Tiểu Nhiên”, ngày ngày kéo tôi đến
nhà bọn họ ăn cơm, khi nhà tôi phá sản, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không
thấy ai gọi đến. Tôi thật khó khăn mới gọi được cho bọn họ mượn chút tiền, lời
còn chưa nói hết, điện thoại đã ngắt. Còn có mấy người sợ chúng tôi tới tìm bọn
họ nên đã chuyển nhà. Thứ gọi là lòng người dễ thay đổi, tôi đã trải nghiệm sâu
sắc hơn bất cứ ai.
Tôi nói: “Dùng thận của tôi được không?”
Bác sĩ nghiêm mặt nói: “Tôi sẽ làm kiểm tra cho cô. Cùng một
trực hệ, tỉ lệ phù hợp khoảng 70%. Nhưng tôi không đề nghị cô làm vậy. Cô còn
trẻ, thiếu một quả thận sẽ ảnh hưởng rất lớn tới cuộc sống của cô.”
Tôi nào có sống? Tôi chỉ đang tồn tại. Chỉ cần sống sót là
được rồi. Sống là một từ thật xa xỉ, tôi tạm thời chưa dùng tới được. Tôi nói:
“Bác sĩ, bố tôi không có bảo hiểm y tế. Tất cả phí tổn đều phải tự chi trả. Phí
phẫu thuật ghép thận có cao không?”
Bác sĩ cau mày trả lời tôi: “Bất kể là ghép thận hay lọc
máu, nếu không có bảo hiểm, chi phí đều rất cao. Ghép thận cần tới hai mươi vạn
tệ, sau đó còn cần chăm sóc cả đời, còn chạy thận nhân tạo, phải nhìn bệnh trạng
để quyết định. Nhưng ít nhất cô cũng phải chuẩn bị một số tiền tương đương như
thế. Bệnh này là bệnh nhà giàu, hai mươi vạn có thể chống đỡ được hết năm nay,
sau đó hàng năm đều phải cần một khoản tiền lớn. Nếu phẫu thuật, phải nộp tiền
trước cho bệnh viện. Còn lọc máu, nộp viện phí sau mỗi lần lọc.”
Hai mươi vạn, trong mắt bố tôi khi còn giàu có, số tiền đó
chỉ bằng hai trăm đồng của hiện tại. Nhưng hiện giờ, tóc ông đã trắng xóa, gầy
trơ xương, mặt hõm sâu, nằm trên giường bệnh, từ lâu đã không còn hình tượng
thương nhân thành đạt kiêu căng ngạo mạn xưa kia. Hai mươi vạn, chúng tôi phải
lên trời mới kiếm được.
Tôi ngồi bên cạnh bố tôi, nói: “Bố, trước kia bố than phiền
rằng mình không có vẻ ngoài phú quý, giờ cuối cùng cũng được mắc bệnh nhà giàu
rồi, cũng coi như thỏa mãn tâm nguyện của bố.” Thật ra, bố tôi đối xử với tôi
không tệ. Tôi là một con chim phượng hoàng bay ra từ khe suối, đối với ông, việc
tôi đỗ đại học A còn làm rạng rỡ tổ tông hơn việc làm ăn phất lên. Mỗi lần ông
đưa một sấp tiền bảo tôi đi mua đồ dùng, sách vở, tôi đều nghĩ ông thô tục.
Ngày nay người ta tặng nhau thẻ ngân hàng, đâu còn cầm một sấp tiền mặt trong
người. Hơn nữa, tôi lại không thích tiêu tiền, ông có cho tối nhiều thế nào tôi
cũng không muốn nhận. Tôi càng như vậy bố tôi lại càng cho tôi là một con phượng
hoàng. Đôi khi ông không gọi “Tiểu Nhiên” mà nói thẳng: “Phượng hoàng vàng của
bố, chờ con tốt nghiệp rồi, con sẽ tới giúp bố. Bầu trời của bố rất rộng, chỉ
chờ thiên tài như con tới bay lượn.”
Đáng tiếc, con phượng hoàng vàng là tôi không nhổ ra lông
vàng, kết quả còn vì tiền mà chạy ngược chạy xuôi.
Trước khi đi làm xét nghiệm, tôi hỏi qua mẹ tôi xem trong
nhà còn tồn bao nhiêu tiền. Mấy năm nay mẹ tôi già đi thật nhanh. Tuy lúc đầu
nhà tôi chỉ là nhà nông, mẹ tôi từng là cao thủ cấy mạ trong thôn. Nhưng khi
nhà tôi có tiền, mẹ tôi bôi tất cả các loại mỹ phẩm đắt tiền lên mặt, ngày ngày
giống như chuyển đến ở luôn trong thẩm mỹ viện, làn da còn căng mịn sáng bóng
hơn cả tôi. Nay tất cả trở về với cát bụi, nhà chúng tôi bị đánh trở về nguyên
hình, mẹ tôi cũng thể hiện ra vẻ bể dâu xứng đôi với độ tuổi này của bà. Chỉ
là, điểm xuất phát cao hơn bình thường, từ gương mặt của một phu nhân được chăm
sóc cẩn thận biến thành một người phụ nữ có chồng luống tuổi đầy tàn nhan, vì vậy
có vẻ già nhanh đến thần tốc, khiến tôi nhìn mà vô cùng không đành lòng.
Mẹ tôi lau nước mắt nói với tôi: “Trong nhà còn một vạn nữa,
là tiền chuẩn bị mua quan tài. Lão già chết tiệt ấy, đến nước này rồi còn dày
vò nhau. Kiếp trước mẹ mắc tội gì mà kiếp này lại kiếm phải một kẻ đốt tiền như
thế.”
Nói đoạn, mẹ tôi lập tức khóc thảm thiết, giống như trong
phòng bệnh chúng tôi vừa có người chết vậy.
Tôi vỗ vỗ lưng mẹ tôi trấn an, nghĩ lại khi bố tôi có tiền,
mẹ tôi còn vừa sơn móng tay vừa nói với tôi, kiếp trước không biết tích được đức
gì mà kiếp này lại kiếm được một người phát tài như bố tôi. Đời người thật sự
giống như leo núi, nó nâng chúng ta lên đến chỗ cao nhất, dõi mắt nhìn ra trời
đất mênh mông, cảm thấy mọi thứ đều là của chúng ta, có thể gào lên “I am the
king of the world” như Jack, sau đó “rầm” một tiếng, chưa đợi chúng ta tỉnh táo
lại, chúng ta đã bị ném tới vực sâu.
Tôi thì ngược lại, thật ra cũng không có gì oán giận. Phúc
đã hưởng, tội đã chịu, lấy bàn tính ra tính, coi như chúng tôi còn có lời. Nếu
ngay trong lúc phát tài, chúng tôi cứ ở trong khe suối kia không ra ngoài thì
đâu có tình tiết ngày tận thế như lúc này.
Trước đây tôi là một con bé ngốc làm việc theo cảm tính, nay
tôi đã lột xác, bên trong tôi là một người rất kiên định, càng là lúc hỗn loạn
tôi càng cần bình tĩnh.
Tiền, tiền, tiền, việc khẩn cấp lúc này là chuẩn bị tiền.
Bác sĩ nói rất đúng, cho dù tìm được thận phù hợp, cơ thể của bố tôi cũng không
thể tiến hành phẫu thuật. Thừa dịp tôi còn chưa cần hiến thận, tôi phải chuẩn bị
đầy đủ tiền phẫu thuật của cả hai bố con và phí chạy thận nhân tạo.
Tôi nhớ trong thẻ của tôi còn hai vạn tệ. Ngày đó trong nhà
xảy ra chuyện, tôi vì trốn tránh mà một lòng học nghiên cứu sinh. Vì không có
tiền nên tôi đã bán tất cả túi xách và quần áo hàng hiệu, bằng khoản thu nhập
này tôi đã cầm cự được hai năm. Tôi lại bắt đầu đi làm thêm, vừa học vừa làm,
giảm ăn giảm uống, cũng tiết kiệm được một chút tiền.
Tôi nhét cái thẻ vào trong tay mẹ tôi, nói cho bà biết mật
mã, bảo bà ở trong bệnh viện có việc gì cần dùng tiền gấp thì dùng. Tôi làm xét
nghiệm xong lập tức mua vé tàu trở về thành A.
Thành phố A vẫn khô nóng như trước. Khoảng sân rộng của trạm
tàu hỏa bị mặt trời chói chang nướng đến mức sắp nóng chảy. Tôi đứng giữa khoảng
sân, cảm thấy từng đợt choáng váng, những dãy nhà cao tầng hai bên giống như
đang nối nhau sụp đổ, mặt đất cũng lún xuống. Tôi ngồi xổm tại chỗ, thở hổn hển.
Ở những nơi như thế này, con người luôn có một ảo giác bơ vơ
lạc lõng, không nơi nương tựa. Thật ra cũng không phải ảo giác, đây chính là thế
giới chân thật trong mắt tôi.
Đầu tiên, tôi gọi điện cho Trịnh Ngôn Kỳ. Cô ta là người có
tiền duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến. Đây là lần đầu tiên tôi chủ động gọi điện
cho cô ta trong mấy năm qua. Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Trịnh Ngôn Kỳ run
run, quanh co một lúc lâu mới nói: “Tiểu Nhiên, tớ thật sự không cố ý. Hôm đó cậu
uống say, người kia nói sẽ đưa cậu về. Dù sao tớ cũng không thể đưa người hâm mộ
về đúng không.”
Suýt nữa tôi đã quên chuyện này, vội vàng sửa luận văn, vội
vàng chuẩn bị tiền, quên mất rằng trước đó không lâu tôi còn trải qua một chuyện
dở khóc dở cười như thế. Tôi coi như bị chó cắn một cái thôi, lẽ nào lại thật sự
cầm danh thiếp đi tạt axit người ta? Dù có tạt cũng không thể khiến thời gian
quay trở lại, lịch sử đảo lưu.
Đương nhiên, Trịnh Ngôn Kỳ nói cũng rất buồn cười. Nhìn dáng
vẻ đà điểu hiện giờ của cô ta, đại khái cũng hiểu tối hôm đó xảy ra chuyện gì với
tôi, hiện giờ đã hiểu, khi đó chẳng lẽ còn không hiểu? Rốt cuộc là cố ý hay vô
ý, tôi cũng lười truy cứu. Ván đã đóng thuyền, nhiều lời vô ích, không bằng làm
chút chuyện để thay đổi tương lai. Tôi nói: “Cậu ở đâu, tớ tới.”
Cô ta rất sợ tôi mang dao đến chọc cô ta một cái, nói năng lộn
xộn, có cái rắm cũng không phóng cho thoải mái.
Tôi nói: “Tớ không tính toán chuyện này với cậu. Tớ có việc
nhờ cậu giúp. Cậu đang ở đâu?”
Cô ta lại ở cà phê Starbucks cao ốc Tân Quang, giống như
quán Starbucks đó là cô ta mở vậy.
Tôi lại mướt mồ hôi, chen chúc trong xe buýt. Cái quạt điện
trên xe tích đầy bụi, yếu ớt phe phẩy, mỗi khi gầm xe nảy lên, nó cũng run run
lên theo, phát ra những tiếng cọt kẹt, giống như một người không cẩn thận còn
có thể ngã xuống xe. Tôi nhìn cái quạt điện, cảm thấy bản thân lúc này thật giống
nó, người đầy bụi bặm, không thể chịu nổi một kích, chỉ cần thêm một cọng cỏ chạm
vào, tôi sẽ tan vỡ.
Trịnh Ngôn Kỳ mặc một chiếc váy Dior, di gày cao gót Ralph
Lauren. Hai bên còn đặt mấy cái túi hiệu Chloe.
Tôi tính toán nhanh trong đầu, bán ba thứ này đi là có thể bằng
với tất cả tiền tiết kiệm của gia đình tôi hiện tại, thậm chí còn có dư.
Vì vậy, tôi còn chưa ngồi ấm chỗ đã đi thẳng vào vấn đề, hỏi
cô ta: “Trong tài khoản của cậu có bao nhiêu tiền?”
Trịnh Ngôn Kỳ mất tự nhiên nhìn tôi, nói: “Đột nhiên hỏi cái
này làm gì? Không nhiều lắm.”
Tôi nói: “Có 20 vạn không?”
Cô ta mở to mắt, đôi mắt đẹp chợt lóe lên theo lời tôi nói:
“Nào có nhiều như vậy. Tớ chỉ có 5000 thôi.”
Tổ sư, cô đừng nói mấy thứ trên người cô là hàng nhái mua
trên Taobao. Tốt xấu gì tôi cũng từng là kẻ có tiền, hàng thật hàng nhái tôi vẫn
nhìn ra được. Toàn thân cô ta toàn hàng hiệu là không thể giả được, làm gì có
chuyện tài khoản chỉ có 5000.
Tôi nói: “Đừng nói đùa. Món hàng hiệu rẻ tiền nhất trên người
cậu cũng không có cái giá ấy đâu.”
Trịnh Ngôn Kỳ oan ức nói: “Bạn yêu, đối với bọn tớ, những thứ
trên người đều là đầu tư, giống như một thương nhân bỏ tiền mua nguyên liệu vậy.
Tớ phải mặc cái này mới vào được giới giải trí kia. Hơn nữa, phần lớn đều là
các honey mua cho tớ. Tự tớ thì kiếm được mấy đồng, trong tay lại không có
chương trình nào, mấy vai diễn khách mời thì không có thu nhập.”
Tôi nhìn gương mặt trang điểm tinh tế của cô ta, nói: “Kỳ Kỳ,
cậu nói thật với tớ đi, rốt cuộc cậu có bao nhiêu tiền.”
Đã lâu tôi không còn gọi cô ta là Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ là tên gọi
khi còn bé của cô ta. Vài năm nay tôi không cách nào gọi cái tên này nữa. Cô ta
nghe vậy cũng có chút không quen, nói: “Tớ thật sự không nói dối cậu. Nếu không
hai chúng ta tới ngân hàng, tớ kiểm tra cho cậu xem. Tớ còn nợ một đống tiền
tín dụng kìa.”
Tôi cảm thấy cọng cỏ kia đang chậm rãi rơi từ trên trời xuống,
vẽ ra những đường cong thật mềm mại trong không trung.
Tôi nói: “Bố tớ bị suy thận, cậu xem có thể vay giúp tớ ít tiền
không?”
Trịnh Ngôn Kỳ không nói gì. Bố tôi khi đó đối xử với cô ta
không tệ. Tuy hai chúng tôi không học cùng một trường nhưng xuất phát từ cùng một
nơi, tới cùng một thành phố học tập. Bố tôi nói đây là duyên phận. Vì vậy, mỗi
khi ông mua quà cho tôi đều mua hai bộ, một bộ cho Trịnh Ngôn Kỳ, một bộ cho
tôi. Có đôi khi tôi không mặc hết còn mang một túi quần áo mới tới cho cô ta.
Hiện giờ tôi chỉ hy vọng cô ta đưa tiền quần áo năm đó cho
tôi.
Trịnh Ngôn Kỳ rút một chiếc thẻ ra từ trong ví, đặt vào tay
tôi: “5000 này cho cậu được không? Đây là tất cả số tiền hiện tại của tớ.”
Tôi nắm chặt tấm thẻ, bàn tay run lên. Tôi phải có khí thế,
tôi muốn ném cái thẻ đó vào mặt cô ta. Nhưng tôi không làm, 5000 cũng là tiền,
chân ruồi cũng là thịt, hiện giờ tôi thật sự cần tiền.
Tôi run run đứng lên, nói với cô ta: “Vậy cảm ơn.”
Tôi chậm rãi ra khỏi Starbucks, cốc cà phê trên bàn tôi
không uống một ngụm. Bên ngoài, ánh chiều tàn đỏ như máu, bầu trời cao vời vợi,
không có lấy một ngọn gió. Tôi lại cảm thấy bản thân lung lay sắp đổ.
“Tiểu Nhiên.” Trịnh Ngôn Kỳ ở phía sau gọi tôi lại.
Cô ta mím đôi môi anh đào nhỏ nhắn, do dự một chút rồi nói:
“Hay là cậu liên hệ với tổng giám đốc Tần hôm đó xem sao. Tớ thấy anh ta có vẻ
rất hứng thú với cậu… Anh ta ra tay luôn rất hào phóng.”
Trong giờ phút đó, tôi hiểu ra thật rõ ràng, ba mươi năm
tình bạn, trải qua biết bao gió táp mưa sa, cuối cùng đã bị chèn ép đến mức kiệt
quệ, mài mòn đến mức chỉ còn cát bụi. Trong tấm ảnh chụp trước cổng trường đại
học kia, có hai người hồn nhiên ôm lấy nhau, họ đã vĩnh viễn không thể trở lại
được nữa.
Tôi đi lung tung trong trường như một còn ruồi mất đầu. Lúc
này tôi mới biết lần phá sản khi đó thật sự không phải chuyện đáng sợ nhất. Tất
cả bất động sản của chúng tôi bị niêm phong, may là họ chưa niêm phong tới
trong trường tôi. Tôi có một căn nhà trong trường, treo đầy quần áo rực rỡ muôn
màu. Méo mó có còn hơn không. Khi đó trên người tôi có một chiếc đồng hồ đeo
tay hiệu Vacheron Constantin, đó là quà tặng lên tinh thần thi nghiên cứu sinh
mà bố đã tặng cho tôi, bởi vì nóng lòng muốn bán, một chiếc đồng hồ mua vào hơn
một trăm vạn, bán ra chỉ có mười lăm vạn. Nhưng số tiền này cũng đủ để trả tiền
viện phí cho mẹ tôi sau khi bà uống thuốc ngủ, số tiền còn lại có thể giúp bố mẹ
tôi mua chút gia sản sống tạm.
Thì ra khi đó vẫn chưa phải cùng đường, giờ mới là “sơn cùng
thủy tận”. Ông Trời nhất định đang trêu đùa tôi. Ngày đó, trong tay tôi còn hơn
hai mươi vạn tệ tiền bán quần áo, tôi đã khóc như trời sắp sụp xuống đến nơi.
Không biết tiết kiệm nước mắt một chút, nếu không thì tốt rồi, bằng lưu lượng
đó cũng đủ để khóc đổ Trường Thành rồi cũng nên.
Tôi đi trên con đường nhựa, nhìn một đám sinh viên trẻ tuổi
tràn đầy sức sống quần nhau với quả bóng rổ. Trời đã tối nhưng bọn chúng còn
rơi mồ hôi, liên tiếp hướng tới cái rổ không biết mệt mỏi. Tuổi trẻ thật là tốt.
Tuổi trẻ của tôi đều qua đi trong ngôi trường này. Tôi bỗng
nhiên cảm thấy hận Ôn Khiếu Thiên. Nếu không có anh, tôi sẽ không chờ lâu như vậy
trong trường này, có lẽ tôi đã dựa vào bằng tốt nghiệp đại học A để tìm được một
công việc không tệ trong xã hội, phấn đấu sáu, bảy năm, hiện giờ có lẽ đã tranh
được một chức quản lý lương hơn mười vạn một năm cũng không chừng, tôi hoàn
toàn không cần vay tiền, cũng không cần chật vật và bất lực như thế.
Người con trai không biết còn sống hay đã chết kia. Nếu anh ở
bên cạnh tôi lúc này… Nhất định anh sẽ không nỡ nhìn tôi sống khó khăn đến thế.
Buổi tối, khi tôi quay về ký túc xá, Ngải Tĩnh đang lật sổ
tiết kiệm dưới ngọn đèn bàn. Cô ấy nói có bạn trai rồi nên phải tính đến tiền kết
hôn, đến khi cần dùng mới hận thiếu tiền, ngay cả tiền để chụp ảnh cưới cũng
không đủ.
Đến khi cần dùng mới hận thiếu tiền, thật là một chân lý.
Tôi suy tính không biết có nên đăng một bài quyên tiền
online hay không. Nhưng tôi biết, chỉ cần tôi đăng tên bố tôi lên mạng, rất có
khả năng sẽ không quyên được tiền, mà quyên được mấy kẻ thù, oan gia cũng không
chừng. Khi đó, bố tôi không coi ai ra gì, đắc tội không ít thương nhân. Nếu bọn
họ thấy bố tôi như vậy, ý đồ chạy tới tặng thêm mấy đao cũng có, làm gì có chuyện
quyên tiền?
Tôi nằm trên giường, không còn chút hy vọng.
Mấy ngày sau, tôi nhận được một tin tốt và một tin xấu. Tin
tốt là bệnh viện cho tôi biết, thận của tôi và của bố tôi vô cùng phù hợp. Còn
tin xấu do mẹ tôi mang đến. Tôi luôn nghĩ ngôn ngữ mẹ đẻ của tôi uyên bác thâm
thúy, những từ như “không còn chút hy vọng” là không thể dùng tùy tiện. Bởi vì
chúng ta sẽ vĩnh viễn không biết tình huống thế nào càng làm người ta mất hết
hy vọng.
Mẹ tôi nói, các loại viện phí, phí kiểm tra cho giai đoạn
trước đều rất đắt. Lần đầu tiên bố tôi chạy thận nhân tạo bị biến chứng đau thắt
ngực, vừa xử lý xong, tiền đã cạn kiệt.
Tôi biết cái ngày dùng hết tiền nhất định sẽ đến. Nhưng tôi
không ngờ nó sẽ tới nhanh như vậy. Tôi cảm giác tôi đang đứng trên một đỉnh núi
rất cao, tiến thêm một bước về phía trước là vách đá, lùi về phía sau một bước
là vực sâu, dưới chân núi là một đám yêu ma quỷ quái đang hoa tay múa chân vui
sướng, ngoại trừ mọc một đôi cánh, tôi không cách nào thoát khỏi nơi đó.