Cuộc sống hòa thượng:
Sau khi con gái chào đời, thế giới của tôi giống như chỉ còn
lại mình con bé. Tôi đặt cho con bé biệt danh Sisi, hy vọng khi lớn lên con bé
cũng xinh đẹp như nữ hoàng Elizabeth.
Tần Thiệu rất yêu Sisi, ban đầu chuyện gì cũng tự tay làm,
nhưng lần nào anh cũng khiến mọi thứ loạn cả lên, càng giúp càng loạn. Rất
nhanh anh lại thuê người trông trẻ, thay phiên chăm sóc con bé.
Nuôi con là chuyện vừa khổ vừa hạnh phúc, tôi cảm thấy Tần
Thiệu chuyện bé xé ra to liền sa thải hết trông trẻ, tự mình ôm Sisi cho bú,
đưa đi tiêm phòng, ru con bé ngủ. Qua mấy tháng cánh tay cũng phải cường tráng
hơn không ít.
Cảm xúc mừng như điên khi Sisi ra đời của Tần Thiệu rất
nhanh đã hạ nhiệt độ. Mỗi lần tôi ôm Sisi đi ngủ anh bắt đầu cố tình gây chuyện,
ví dụ như tôi quá chiều Sisi sẽ khiến con bé lớn lên không ngoan, lại ví dụ như
con gái là tình nhân kiếp trước của papa, thật ra thỉnh thoảng mama nên biểu hiện
tâm lý nhất định với tình địch mới là bình thường.
Tần Thiệu trong ấn tượng của tôi đặc biệt thích trẻ con,
nhưng sự oán thán thần kinh của anh mấy tháng nay khiến tôi thấy phiền, cuối
cùng tôi dứt khoát ôm Sisi về phòng trẻ con ngủ.
Nửa đêm, Sisi rất quấy, Tần Thiệu nhân cơ hội vào phòng trẻ
con ôm Sisi về phòng ngủ của chúng tôi. Tần Thiệu lót gối đầu bên cạnh để Sisi
dựa vào gối khóc. Còn anh khoanh chân ngồi bên cạnh khẩn khoản nói: “Sisi à,
con còn như vậy papa sẽ giận. Mấy tháng nay papa sắp biến thành hòa thượng rồi,
con không thể hiểu chuyện một chút, phối hợp với papa một chút sao? Chẳng lẽ
con không muốn có em trai, em gái?”
Đôi mắt Sisi đen như mã não dưới đáy nước, sáng lấp lánh
nhìn Tần Thiệu chằm chằm, sau đó con bé ngừng khóc.
Hai cha con giao tiếp cũng không tệ.
Từ sau đó, Sisi rất ít khóc đêm.
Tôi có một dự cảm chẳng lành, luôn cảm thấy dù tôi đối tốt với
Sisi con bé cũng sẽ là một kẻ phản bội, lớn lên nhất định chỉ nghe lời bố.
***
Cuộc sống ni cô:
Gần đây Ngải Tĩnh và Lưu Chí lại có kế hoạch tạo người, nhìn
thấy trẻ con bé bé một chút trên đường là lại nảy ý đồ bắt cóc. Để đề phòng phạm
tội, Ngải Tĩnh đặc biệt tới nhà tôi dỗ ngon dỗ ngọt một phen, mượn Sisi đi.
Sisi đang hơn một tuổi, là lúc đáng yêu nhất. Tôi có chút lo lắng nhưng Sisi rất
tự có chủ ý, ôm Ngải Tĩnh không buông tay, nhất định muốn đi cùng.
Con nhóc xấu xa, mới tí tuổi đã không cần mẹ nữa, chui ra từ
lòng lang dạ sói phải không?
Tần Thiệu không thích giao thiệp làm ăn nhưng vài ngày gần
đây rất bận, đôi khi hơn hai giờ đêm cũng chưa thấy tăm hơi đâu, tuy lần nào
cũng gửi tin nhắn bảo tôi ngủ trước đừng đợi anh nhưng tôi vẫn không quen, chợp
mắt chờ anh về.
Tần Thiệu thích sạch sẽ, khi nằm xuống trên người chỉ còn
mùi sữa tắm, ngay cả mùi rượu cũng không có. Trước giờ anh ngủ không sâu, có lẽ
mấy ngày nay vì mệt nên vừa đặt lưng xuống là ngủ, ngay cả tôi đứng dậy đi
toilet anh cũng không cảm nhận được.
Không có Tần Thiệu cùng Sisi, tôi cảm thấy có chút cô đơn.
Vòng giao tiếp vô cùng hạn hẹp lộ rõ. TV gần như bị những tiết mục chìm trong
màu hồng phấn chiếm đóng, chán đến chết, tôi ở nhà làm hơn mười cuộn kimbap,
thay một chiếc quần lụa mỏng tới công ty tìm anh.
Tới công ty, thư ký Đới Mỹ Đồng quy củ nói với tôi tổng giám
đốc Tần đi Mỹ công tác, vài ngày chưa về.
Đi Mỹ công tác còn có thể về nhà mỗi tối? Tổng giám đốc Tần
nhà cô cưỡi tên lửa đi công tác đấy à?
Tôi lấy mấy cuộn kimbap ra đưa cho thư ký, lại bảo cô ấy gọi
điện cho Tần Thiệu. Cô thư ký có chút khó xử, nói hiện giờ bên Mỹ đang là sau nửa
đêm rồi.
Tôi vắt chéo chân ung dung nói: “Sợ gì, có chuyện gì tôi chịu
trách nhiệm cho cô.”
Thật ra tôi cũng sợ. Năng lực ứng biến của thư ký được tích
lũy trong những trận chiến thực tế thế này. Có lẽ Lục Khinh Thiên cũng từng bị
khách sáo tiếp đãi vô số lần giống tôi hiện giờ, ngoại trừ sự tự tin về tình
yêu, tôi có gì khác Lục Khinh Thiên?
Thư ký đứng thẳng tắp, không chịu hành động. Tôi dùng máy
bàn trực tiếp gọi cho Tần Thiệu.
Phía Tần Thiệu truyền đến giọng nói mệt mỏi. Thư ký do dự một
lát rồi nói: “Tổng giám đốc Tần, phu nhân của anh tới công ty tìm anh.”
Tần Thiệu thở dài nói: “Cô bảo cô ấy về trước đi. Bên này
tôi còn có việc.”
Trước khi ngắt máy tôi nghe nghe bên kia hét “A” lên một tiếng
chói tai.
Là tiếng phụ nữ.
Tôi nghĩ, tình cảm dù có nồng nhiệt thế nào cũng có ngày tắt.
Chỉ không ngờ ngày đó tới sớm như vậy.
Tôi lại bắt đầu chỉ còn một mình. Nghĩ lại, sai rồi, tôi còn
có Sisi.
Vì vậy tôi vội vàng lái xe đến nhà Ngải Tĩnh. Thấy Sisi mặc
váy hoa khoa chân múa tay bập bẹ nói, nước mắt tôi rơi ào ào.
Từ khi kết hôn tới này, lần đầu tiên tôi qua đêm ở ngoài.
Tôi chờ Tần Thiệu gọi đến nhưng điện thoại cũng giống như cuộc đời cô độc của
tôi, luôn lặng lẽ.
Tảng đá trong lòng rơi xuống từng tấc. Sáng sớm hôm sau, tôi
gọi điện về nhà. Chú Minh nói tối qua Tần Thiệu không về, nói là có chuyện quan
trọng phải đi công tác một chuyến.
Tôi biết chú Minh đang nói dối, nhưng tôi biết chú chỉ vì tốt
cho tôi. Tôi bình tĩnh cảm ơn chú.
Khi lái xe vào ga-ra, tôi thấy cúc Ba Tư ngoài vườn nở rộ,
vàng chói mắt, gần như muốn đâm vào mắt tôi.
Tôi một tay ôm Sisi đã ngủ say, một tay nhổ cỏ cho khóm cúc
Ba Tư. Ngồi bên khóm cúc dưới ánh mặt trời một lúc, đột nhiên nhớ tới ý nghĩa
loài hoa cúc Ba Tư Tần Thiệu từng nói, hình như ý là dễ nuôi trồng. Tôi có chút
buồn cười, nhiều năm lăn lộn như vậy hai người đều vết thương đầy mình, sao tôi
cảm thấy chỉ có mình tôi dễ nuôi nhỉ?
Buổi tối hơn sáu giờ, Tần Thiệu mệt mỏi từ ngoài trở về. Người
thích sạch sẽ như vậy mà liên tục vài ngày chưa thay áo khoác, hai ngày qua
trên người vẫn là chiếc áo gió màu cà phê.
Tôi bảo chú Thúc chuẩn bị ít đồ ăn, Tần Thiệu khoát tay nói
không đói, mang cho anh một bát canh là được.
Tôi vào phòng bếp, lén cho ít cơm vào trong canh đưa cho Tần
Thiệu. Tần Thiệu quấy vài cái cuối cùng vẫn ăn hết.
Tôi cười nói cúc Ba Tư đang nở rất đẹp, muốn cắt vài cành
đưa cho Ngải Tĩnh. Tần Thiệu không đồng ý, nói để nó nở đi, nhìn vui mắt. Nếu
Ngải Tĩnh thích thì tới quầy hoa mua vài cành cho bọn họ là được.
Tôi nói anh nhỏ nhen.
Tần Thiệu nói có một số việc anh nhỏ nhen hơn bất cứ ai.
Tôi nheo mắt nói em cũng vậy.
Tần Thiệu vuốt tóc tôi nói, bà xã nhỏ nhen, lấy cho ông xã
nhỏ nhen một bát canh nữa đi.
Tôi biết Tần Thiệu đã biết chuyện tôi tới công ty. Anh không
nhắc tới thì tôi cũng không.
Tôi dễ nuôi nên có đạo lý của dễ nuôi.
Trước khi đi ngủ, Sisi đột nhiên khóc lớn, tôi dỗ thế nào
cũng không nín. Tần Thiệu nhận lấy con bé, một lúc sau đã im lặng.
Tần Thiệu nói tính cách Sisi giống tôi.
Tôi hỏi: Dễ nuôi à?
Tần Thiệu nói, ừ, còn gian xảo, thích gây chuyện, hơn nữa chỉ
thích quấn lấy anh.
Tôi nghẹn lời, nói, cũng không chắc, con gái luôn thay đổi.
Tần Thiệu dùng sức nhéo mũi tôi nói, lại nói lung tung rồi.
Sau đó anh hôn lên mặt tôi, ôm tôi ngủ.
Giờ tôi mới phát hiện mình đang sống cuộc sống của ni cô.
***
Cuộc sống ni cô duy trì đến hai tuần sau rồi Tần Thiệu nói dẫn
tôi ra ngoài đi dạo.
Phong cảnh dọc đường dần dần chuyển từ thành thị tới ngoại
ô, mở cửa sổ, làn gió thanh mát đập vào mặt. Tôi tham lam hít vài hơi, Tần Thiệu
đã đóng lại.
Tần Thiệu nói gần đây nhiều người bị cảm, tôi thích giày vò
người khác như thế cẩn thận vẫn tốt hơn.
Tôi không để ý tới anh, mở CD nghe một lúc rồi ngủ.
Vừa mở mắt đã phát hiện xe đang dừng trước một viện phục hồi
sát dòng nước. Trên người đắp áo vét của Tần Thiệu. Quay đầu nhìn lại, Tần Thiệu
cũng ghé vào tay lái ngủ.
Nhìn từ bên cạnh, khóe mắt Tần Thiệu có chút nếp nhăn. Da
anh đẹp lắm, dù nhìn gần cũng rất giống người mẫu được PhotoShop. Lông mày đậm
hơi nhướng lên, nhìn qua có vẻ không dễ tiếp cận.
Cúi người lén hôn lên lông mày anh. Những thứ như uy nghiêm
luôn dễ kích động lòng khiêu chiến.
Tần Thiệu nhíu mày, vươn tay ôm tôi vào lòng, phát ra âm
thanh uể oải miễn cưỡng: Bà xã…
Tôi quỳ gối ở ghế bên cũng miễn cưỡng hỏi: Sao vậy?
Tần Thiệu tiếp tục gọi: Bà xã…
Tôi cười xoa mặt anh: Già đầu rồi còn làm nũng.
Tần Thiệu mở mắt, đầu tựa lên tay lái nhìn tôi.
Bị ánh mắt nồng nàn như thế nhìn tôi có chút sợ hãi, nói:
làm sao? Đi xa như vậy chỉ để gọi một tiếng bà xã thôi à.
Tần Thiệu cười cười, nhào tới hôn lên mặt tôi.
Tôi phụng phịu hỏi: Có phải đã làm chuyện gì có lỗi với em
không?
Tay Tần Thiệu đã luồn vào trong áo tôi, anh làm việc này đặc
biệt thành thạo. Tôi vỗ lên móng vuốt của anh, căng thẳng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Móng vuốt bị hất ra rất nhanh đã cởi bra của tôi.
Tần Thiệu hôn lên mặt tôi. Trượt thẳng một đường từ mặt tới
cổ rồi tới ngực.
Tôi thầm nhắc nhở Tần Thiệu trên người tôi không có áo mưa.
Tần Thiệu ghé vào ngưc tôi cười xấu xa nói: Hôm nay là thời
kỳ an toàn của em. Bà dì em vừa mới tạm biệt.
Tôi chợt hiểu ra.
Lúc đầu tôi còn có chút chống cự, nhưng nửa tháng nay cũng
quá cấm dục, bị nhẹ nhàng chạm một chút thân thể đã thoáng tê dại, huống hồ Tần
Thiệu còn hiểu mật mã khắp nơi trên cơ thể tôi. Chống cự biến thành đón ý nói
hùa là chuyện đương nhiên.
Ở phương diện này, tôi và Tần Thiệu rất ăn ý. Thỉnh thoảng
chúng tôi còn có thể thần giao cách cảm. Hoàn cảnh tuy kỳ quái nhưng tôi và Tần
Thiệu lại vô cùng hưởng thụ.
Ví dụ như Tần Thiệu nói, em biết không, thời cổ đại, đàn ông
vùng Balkan trước đêm tân hôn sẽ đục ba cái lỗ trên cầu gỗ, đề phòng đêm động
phòng không lên được.
Tôi kinh ngạc nói, vậy cầu vùng Balkan thành tổ ong vò vẽ hết
à?
Tần Thiệu tưởng tượng một chút rồi nói, hình như vậy.
Tôi nói, sao em nhớ đàn ông vùng Balkan thời cổ đại sẽ làm
tình tập thể để cầu năm sau được mùa nhỉ?
Tần Thiệu nhíu mày nói, con gái con đứa, bình thường đọc loại
sách gì vậy…
Tôi nói, vậy hiện giờ con gái con đứa đang làm gì ấy nhỉ…
Tần Thiệu ôm tôi cười nói, Nhiên, em đúng là dở hơi.
Chật vật chui từ trong xe ra, Tần Thiệu mới nói hành trình
“thật sự” ngày hôm nay. Anh cường điệu hai chữ “thật sự”, ngụ ý chuyện vừa rồi
chỉ là ngoài ý muốn do tôi dụ dỗ anh.
Tôi mặc kệ anh, anh luốn thích thừa dịp kiếm lời như thế.
Tần Thiệu kéo tay tôi vào viện phục hồi. Vào trong tôi mới
biết đây là một viện dưỡng lão cao cấp, trong đó đều là một số người già thần
trí không rõ lắm.
Một bác sĩ có vẻ là chủ nhiệm nhìn thấy Tần Thiệu nhiệt tình
tiến lại nói, tổng giám đốc Tần, anh lại tới à. Hai ngày nay bà Phương khôi phục
không ít.
Tôi đang nghi hoặc thì Tần Thiệu kéo tay tôi vào một phòng bệnh,
trên giường có một bà cụ tóc bạc da nhăn đang ngồi, vừa thấy Tần Thiệu lập tức
vỗ tay nói: con trai tới, con trai tới.
Tần Thiệu chỉ vào bà cụ nói, gọi mẹ nuôi đi.
Tuy rất ngạc nhiên nhưng tôi vẫn nghe lời gọi: con chào mẹ
nuôi.
Bà cụ càng thêm vui vẻ, cầm cái gương bên cạnh nhét vào tay
tôi nói, tặng cho con, tặng cho con.
Bác sĩ ở bên cạnh nói với Tần Thiệu biểu hiện mấy ngày nay của
bà cụ, dường như bệnh tình đã được kiểm soát.
Tần Thiệu hài lòng gật đầu, sau đó phối hợp với bà cụ chơi
trò chơi. Tôi cũng ở bên cạnh vui vẻ chơi cùng. Tần Thiệu vui mừng xoa đầu tôi.
Bà cụ cũng học theo vươn tới xoa đầu tôi, chọc Tần Thiệu cười lớn.
Nhoáng một cái đã qua buổi trưa.
Trời chiều ngả về tây.
Tôi cùng Tần Thiệu tựa trên mui xe nhìn ánh nắng chiều phủ đầy
ngọn núi phía trước. Bầy chim sẻ bay qua, chiêm chiếp kêu.
Tần Thiệu không nói gì, tôi cũng không định phá vỡ sự im lặng.
Đến khi toàn bộ mặt trời khuất sau dãy núi, Tần Thiệu phủ áo
khoác lên người tôi sau đó chậm rãi mở miệng: mẹ nuôi ở trong đó là tình nhân của
bố anh. Trong lúc bấp bênh, bố anh và mẹ nuôi từng có một đoạn tình, mẹ nuôi
mang thai con của bố anh, luôn chờ bố anh quay về cưới bà. Bố anh không thực hiện
lời hứa, bởi vì mẹ anh và anh đang ba tuổi đã ở quê chờ ông. Sau đó chuyện của
mẹ nuôi bị mẹ anh biết. Mẹ anh trước giờ chưa từng chịu uất ức như vậy, tìm người
làm không ít chuyện. Con trai của mẹ nuôi chết trong một sự cố khi chữa bệnh,
tinh thần mẹ nuôi có chút không bình thường. Trong sự cố chữa bệnh đó cũng có
nguyên nhân vì mẹ anh.
Tần Thiệu ngừng lại.
Qua rất lâu anh mới tiếp tục kể: mẹ anh chính là bác sĩ chủ
trì cuộc phẫu thuật này. Anh vẫn không biết chuyện này, đến khi mẹ anh sắp lìa
đời mới nói ra bí mật này.
Tôi vươn tay cầm lấy tay Tần Thiệu: anh đang thay mẹ anh chuộc
tội phải không? Nên gần đây mới bận chuyện này?
Tần Thiệu nói: ừ, trước đây trong mắt có rất nhiều thù hận,
chưa kịp giúp trưởng bối chuộc tội. Hai năm qua cảm thấy ông trời đối với anh
không tệ, ngày càng hối lỗi. Một thời gian trước có người tìm anh nói bệnh của
bà nặng thêm. Anh đón bà tới đây, nhận làm mẹ nuôi, cuối cùng cũng bù đắp được
nỗi đau mất con của bà.
Tần Thiệu quay đầu lại, giúp tôi vén sợi tóc trên trán, chăm
chú nói: trước đây chỉ biết hận, giờ càng biết yêu. Bà xã…
Tôi đáp lời, ừ.
Tần Thiệu lại gọi một tiếng, bà xã.
Tôi tiếp tục đáp lời, ừ.
Tần Thiệu nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, dịu dàng lại gọi một tiếng,
bà xã.