Kịch tàn, khắp khoảng không chỉ còn ghế trống, đèn sáng, câu
chuyện này, sự thật chẳng khác nào ảo ảnh.
~~~ “Cỗ máy thời gian” – Ngũ Nguyệt Thiên ~~~
Trong mấy ngày nghỉ ngơi ở nhà, ngày ngày tôi cùng bố ra
ngoài phơi nắng, thỉnh thoảng lại bày một bàn cờ dưới tàng cây chơi cùng ông nội
Trịnh Ngôn Kỳ. Ông nội đã già, hàm răng nhai đá lạnh rau ráu trước đây nay chỉ
còn mấy chiếc thưa thớt, nói chuyện có chút thều thào. Nhưng tinh thần nội rất
tốt, chơi cờ cùng tôi suốt một buổi trưa dưới ánh mặt trời, cho tới khi trời
chiều ngả về tây, gió lạnh đến tận xương, nội mới lưu luyến dọn bàn trở về.
Đã nhiều năm không chơi cờ, kỹ năng của tôi lùi bước không
ít, lần nào cũng kết thúc bằng sự thất bại ê chề, ngay cả hòa cũng chưa kiếm được
ván nào. Buổi tối, khi nội sang nhà tôi chơi, vô tình nói đến chuyện chơi cờ, nội
nói không phải kỳ nghệ của tôi lùi bước mà vì trong lòng nóng nảy hơn nhiều,
không có sự nhẫn nại, suy tính cầu thắng lại quá mãnh liệt, chỉ cần suy nghĩ
trước vài bước, trong đầu không có những việc khác, đương nhiên sẽ chơi tốt.
Tôi thổi phồng nội là một ẩn sĩ cao thâm ẩn cư, nhìn mọi việc đều hoàn toàn
thông suốt. Nội vuốt râu cười: “Rất nhiều đạo lý khi trẻ tuổi không hiểu rõ,
khi con già rồi, biết rằng mọi thứ trên thế gian không thể mang theo mới học được
cách buông tay.”
Kỳ nghỉ tết âm lịch trôi qua, tôi cầm tất cả báo cáo xét
nghiệm của bố tôi và đơn xét nghiệm thận của tôi tới một bệnh viện chuyên khoa
thận nổi tiếng nhất của tỉnh, hẹn lịch đổi thận. Vừa qua tết, phòng giải phẫu
đã được hẹn trước từ lâu, phải sắp xếp sang tháng sau. Bác sĩ nói với tôi khi
nào có lịch trống sẽ bảo y tá nhắn tin cho tôi. Trước đó tôi còn phải kiểm tra
lại một lần nữa. Tôi nghĩ thì ra bệnh viện tỉnh đã nhân tính hóa đến trình độ
này, đặt trước bàn phẫu thuật còn được nhắn tin nhắc nhở, vội vã sang bên kia
đăng kí điện thoại liên hệ. Một tháng nữa có lẽ tôi có thể yêu cầu Lục Khinh
Thiên phí phẫu thuật rồi, thời gian vừa khớp.
Ngày một ngày, đảo mắt đã qua mùng năm tháng hai. Tôi không
có chỗ lên mạng nên không biết bên thành phố A đang thế nào. Khi vô tình xem
TV, thấy trong tin tức nói công ty mới của tổng giám đốc tập đoàn Thiệu Dương bị
nghi là hối lộ quan viên, bị cảnh sát triệu tập. Trong TV không thấy Tần Thiệu
xuất hiện, nhân viên tin tức còn vô cùng cẩn thận mà phát lại những tư liệu về
Tần Thiệu. Đại khái là Tần Thiệu thật sự không thích xuất hiện ở những nơi công
cộng. Nhân viên tin tức liên tục chiếu lại tấm ảnh chứng minh thư của Tần Thiệu,
cũng chính là tấm ảnh tôi đã tải xuống từ trên mạng rồi tải lên trang web dành
cho người đồng tính. Chuyên gia khắp nơi bắt đầu ăn mặc bảnh bao tụ tập vào với
nhau, bàn luận từ chuyện hối lộ thời các vương triều phong kiến, sau đó lại nói
đến làm sao để có thể chống lại các kiểu tham ô phạm pháp. Còn có những fan cuồng
của Kinh Thi bắt đầu phân tích từ góc độ nhân tính, tự hỏi vì sao con người
không thể khống chế dục vọng của mình. Nói chung, đầu xuân yên ắng, thanh bình
đã vì Tần Thiệu mà ồn ào hơn nhiều.
Tôi tắt TV, theo bố đi lọc máu.
Bên ngoài khu chạy thận nhân tạo cũng có một chiếc TV. Trong
TV đang phát đi phát lại tin tức rung động toàn quốc kia, tôi nghĩ Lục Khinh
Thiên đúng là có khả năng, có thể nháo nhào chuyện này thành như vậy, Tần Thiệu
cũng không ép xuống được. Không lâu sau, một ký giả mặt mũi thô bỉ như một tên
chuyên săn ảnh đột nhiên xuất hiện ở góc màn hình, dùng giọng nói như bò rống
nói: “Thưa các bạn, thưa khán giả, tôi đang đứng trước cửa tổng bộ tập đoàn Thiệu
Dương. Chúng ta đều biết việc tổng giám đốc tập đoàn Thiệu Dương, ông Tần Thiệu,
tham ô nhận hối lộ, dẫn đến cổ phần của tập đoàn Thiệu Dương đang xuống dốc
nhanh chóng, phó tổng giám đốc tập đoàn Thiệu Dương, bà Lục Khinh Thiên hiện
đang một mình ngăn cơn sóng dữ, tuyên bố sẽ hoàn toàn tiếp nhận chức vị nguyên
tổng giám đốc. Xét thấy giữa hai người tồn tại quan hệ vợ chồng, để đảm bảo sự
tín nhiệm của toàn thể ban giám đốc, ông Tần Thiệu chủ động đưa ra yêu cầu ly
hôn. Căn cứ vào nguồn tin đáng tin cậy, việc này thật sự do ông Tần Thiệu chủ động
đưa ra, việc này rốt cuộc vì muốn di dời tài sản hay muốn vạch rõ quan hệ, đảm
bảo vợ được bình an? Xin đón xem bản tin tiếp theo của chúng tôi.”
Sau đó lại là một đống chuyên gia xuất hiện. Lần này cánh
chuyên gia còn gồm cả chuyên gia tình cảm, có người nói Tần Thiệu và Lục Khinh
Thiên tình cảm thắm thiết, một mình gánh trách nhiệm, không muốn kéo cả lũ chết
chùm; lại có người nói nhà giàu không có tình cảm, chỉ có lợi ích, trong chuyện
này nhất định liên quan đến một hiệp ước bí mật nào đó.
Những tin tức ba hoa chích chòe khiến tôi nhìn mà thoáng chết
lặng. Tôi không biết hiện giờ Tần Thiệu có tâm trạng thế nào. Tôi chưa bao giờ
thấy anh ta đau đầu về chuyện công ty. Tuy tôi và anh ta ở chung đã nửa năm,
nhưng khi làm việc anh ta đều ở trong phòng. Ở trước mặt tôi, phần lớn thời
gian đều là dáng vẻ không liên quan đến công việc. Tôi nghĩ đây là một kiểu
hình thức an toàn để sống chung với tình nhân, cũng là nguyên nhân mà Tần Thiệu
yên tâm giữ tôi lại bên cạnh. Chỉ là, có lẽ anh ta không ngờ tôi và vợ anh ta lại
liên thủ diễn một vở “Song thực ký”, ám độ Trần Thương* hại chết anh ta.
* Ám độ Trần Thương: binh pháp Tôn Tử, Ngầm Vượt Trần
Thương, nghĩa là thực hiện 1 hành động giả trước mặt, khiến cho đối phương
không nghi ngờ, dồn cục vào 1 chỗ.
Hiện giờ có lẽ Tần Thiệu đang rất hối hận. Hẳn là anh ta
không khó phát hiện tôi chính là người tuồn tin tức ra ngoài, nhưng đến giờ anh
ta chưa từng liên hệ với tôi. Tôi đoán là anh ta quá bận, không rảnh để truy cứu
trách nhiệm, dập lửa quan trọng hơn. Nhưng Tần Thiệu là một người thù dai như vậy,
theo lý giải của tôi, anh ta thà rằng để lửa thiêu chết cũng phải báo thù rửa hận.
Tôi nghĩ một cách tự ngược, nếu Tần Thiệu liên lạc với tôi,
chuyện này coi như hoàn toàn kết thúc.
Khi tin tức xuất hiện ngày thứ hai, chuyện này ngày một
nghiêm trọng, luận văn của giáo sư đã được công bố, phối hợp với truyền thông
trong nước để tuyên truyền, tên tuổi giáo sư Tiền Lý cũng ngày một vang dội, biến
thành một nhân vật như Phương Chu Tử. Trước tiên, mọi người để ý đến bối cảnh,
căn nguyên của giáo sư Tiền Lý, nói ông ấy là một học thuật gia ngay thẳng,
cương trực, công chính, lúc này công bố luận văn tại truyền thông nước ngoài lại
đề cập đến một số căn bệnh trầm kha, những thói quen khó sửa của bất động sản
trong nước, trong đó nhắc tới vụ án kia, tuy dùng tên giả nhưng người sáng suốt
vừa nhìn là có thể liên tưởng đến công ty bất động sản Tân Quý của Tần Thiệu.
Tôi vẫn không nhìn thấy Tần Thiệu trong mục bản tin.
Mấy ngày nay tôi ăn uống không tốt. Trong nhà lạnh giá, lại
không có hệ thống sưởi như ở thành phố A, tứ chi tôi vốn dễ bị lạnh, ở nhà mới
mấy ngày mà chân tôi đã xuất hiện vết nứt da, còn vết nứt trên tay quá nhiều,
sưng như một cái giò heo khiến tôi không thể nắm chặt tay được. Những tin tức
thi nhau oanh tạc TV làm tôi thở không nổi, tôi nghĩ rõ ràng tôi đang báo thù,
nhìn thấy kết cục như vậy phải vui sướng mới đúng, nhưng vì sao trong lòng lại
cảm thấy mình là một tên đao phủ đẩy người ta xuống vực sâu.
Tôi cầm di động lục xem danh bạ, nhìn Tần Thiệu rồi bắt đầu
ngẩn người.
Cuối cùng tôi vẫn không có can đảm gọi cho anh ta. Tôi không
biết nếu gọi rồi tôi nên nói gì. Tôi nên hỏi: “Hi, anh bận rộn có vui không?”
hay nói: “Sao anh lại dại dột như thế, dẫn sói vào nhà cũng không biết?”
Tôi đông lạnh ở nhà vài ngày, cuối cùng phải gọi một cú điện
thoại cho Lục Khinh Thiên. Thứ nhất là đòi tiền, thứ hai là hỏi tình hình đang
thế nào.
Giọng nói của Lục Khinh Thiên trong điện thoại cũng vô cùng
mệt mỏi: “Cô Lô, tình hình có chút phức tạp. Tạm thời tôi không thể cam đoan với
cô chuyện gì. Tư liệu mà cô gửi cho tôi khả năng có chuyện.”
Tôi vội vàng hỏi: “Sao tư liệu lại có chuyện? Tôi sao chép từ
máy tính anh ta rồi gửi nguyên bản cho cô mà.”
“Tôi biết, cô Lô, vì vậy tôi mới nói có thể có chuyện, nhưng
hiện giờ tôi còn chưa xác định. Cô đợi vài ngày nữa. Chờ mọi việc kết thúc tự
tôi sẽ liên hệ với cô.”
Nói xong cô ta liền ngắt máy. Tôi có chút dự cảm bất thường,
Lục Khinh Thiên giống như muốn qua sông đoạn cầu, nhưng với thân phận như cô ta
sẽ không vì hơn mười vạn tệ mà lằng nhằng với tôi, lẽ nào tư liệu kia thật sự
có chuyện?
Tin tức ngày hôm sau lại bắt đầu phát triển theo chiều hướng
mới, ký giả mặt mũi bỉ ổi kia tiếp tục dùng giọng nói như tiếng chuông đồng
thông báo: “Căn cứ vào thông tin mới nhất, phó tổng giám đốc tập đoàn Thiệu
Dương không đồng ý ly hôn với ông Tần Thiệu, tiếp theo bà sẽ mở một cuộc họp
báo nhỏ để tuyên bố tin tức này, trong đó chỉ những nhà truyền thông trọng điểm
được mởi tham gia. Đài truyền hình chúng tôi may mắn được mời tham dự phỏng vấn.
Xin quý vị đón xem.”
Sau đó, quảng cáo xen vào. Mấy ngày nay, vì tin tức liên
quan đến Tần Thiệu mà tần suất phát sóng của những đài truyền hình này đặc biệt
cao, ngành quảng cáo chắc chắn sẽ trở mình.
Tôi nhìn những quảng cáo đủ màu biến đổi ngay trước mắt, bỗng
cảm thấy thế sự thật vô thường. Cả chuyện này có lẽ chỉ có mình tôi cảm thấy là
kịch hết người tan, thật ra câu chuyện mới chỉ đến hồi cao trào. Còn tôi đã sớm
ném cuống vé, bỏ ra ngoài, không ngờ đã hoàn toàn đắc tội đạo diễn và nam diễn
viên chính.
Cuối cùng cuộc họp báo cũng bắt đầu. Nói là phỏng vấn, thật
ra chỉ có mình Lục Khinh Thiên nói. Cô ta hoàn toàn không có vẻ gì mệt mỏi như
trong điện thoại, cả gương mặt tỏa sáng, quý khí bức người. Tôi nghĩ có lẽ cô
ta hoàn toàn không bị vây trong mê cung này như tôi, mọi người xem, cô ta mặc một
bộ Prada, tóc dài cuộn sóng búi thành một kiểu tóc thanh lịch, khi quay cận cảnh,
tôi còn có thể nhìn thấy cô ta kẻ mắt, móng tay đỏ tươi vừa mới sơn.
Cô ta ngồi trên bục, đôi môi đỏ thắm khẽ mở: “Chào tất cả mọi
người. Cảm ơn mọi người đã quan tâm tới tập đoàn Thiệu Dương chúng tôi. Tôi chỉ
muốn nói, tôi tin tưởng vào nhân cách của chồng tôi, anh ấy sẽ không làm chuyện
không có lợi với công ty, cũng không gây ra chuyện gì có hại với xã hội. Tập
đoàn Thiệu Dương do chính tay chồng tôi sáng lập, trong mấy năm qua, những cống
hiến của anh ấy với sự phát triển của công ty là không thể xóa nhòa. Có thể
nói, không có anh ấy sẽ không có Thiệu Dương ngày hôm nay.
Mọi người cũng biết, song song với sự lớn mạnh của công ty,
chồng tôi chưa bao giờ bỏ quên công tác từ thiện, chỉ bằng danh nghĩa cá nhân,
anh ấy đã quyên tặng quỹ từ thiện gần năm nghìn vạn tệ, bởi vì chồng tôi tương
đối giản dị, rất nhiều lần từ thiện đều giấu tên, hoặc dưới danh nghĩa công ty
thì có lẽ tôi không cần nhắc đến nữa. Chồng tôi không thể có khả năng làm chuyện
có hại cho xã hội, bản thân anh ấy đối với chuyện này cũng vô cùng căm ghét.
Tin tức hai chúng tôi ly hôn mà truyền thông đưa tin lại càng giả dối. Tôi và
chồng tôi đồng tâm hiệp lực đã nhiều năm, không có lý nào lại tùy tiện chia tay
như bên ngoài đồn đại.
Trong xã hội có người vì đạt được mục đích hủy hoại hình tượng
công ty chúng tôi mà vu oan cho chồng tôi, tôi muốn hỏi rắp tâm của người này ở
đâu? Lẽ nào xã hội thiếu đi một thương nhân nhiệt tình với công việc và việc
làm từ thiện, người đó sẽ hài lòng hay sao? Tập đoàn Thiệu Dương chúng tôi sẽ
truy cứu trách nhiệm của người này. Hơn nữa, chúng tôi sẽ tích cực liên hệ với
truyền thông nước Mỹ, hôm nay chúng tôi đã gửi tới giáo sư Tiền Lý thư luật sư.
Tập đoàn Thiệu Dương chúng tôi cây ngay không sợ chết đứng, nhất định phải tra
ra manh mối chuyện này, gửi đến mọi người một kết quả xác đáng.”
Truyền thông ồ lên một trận, tình hình thay đổi 180 độ. Cái
gáy của tôi giống như bị người ta dùng búa gõ mạnh một cái, máu tươi chảy ra đầm
đìa. Toàn thân tôi rét run, không cách nào đoán ra vì sao chuyện này lại diễn
biến như vậy. Tôi vội vàng gọi điện cho Lục Khinh Thiên nhưng cô ta vẫn tắt
máy. Tôi không biết những câu nào của lũ chính trị gia này là thật, câu nào là
giả, không biết sự thật có phải như vậy hay không, hay đây chỉ là một vở kịch
chính trị để lừa gạt quần chúng?
Tôi đứng sững tại chỗ, không biết làm thế nào cho phải. Bỗng
nhiên tiếng điện thoại chói tai vang lên, tôi tưởng Lục Khinh Thiên gọi lại cho
tôi, lập tức bắt máy, ai ngờ tiếng giáo sư truyền đến.
Giáo sư nói: “Tôi nhận được thư luật sư. Lô Hân Nhiên, không
phải cô nói tư liệu cô gửi cho tôi là đáng tin hay sao? Tuy án lệ dùng tên giả
nhưng nếu thật sự truy cứu không nhất định có thể chạy thoát.”
Cổ họng tôi đau nhức, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, tôi nói:
“Giáo sư, thầy để em điều tra lại đã, thầy đừng vội, em đảm bảo thầy sẽ không gặp
chuyện gì.”
Nói xong, tôi lập tức ngắt máy, chạy về hướng WC, nôn ra mật
xanh mật vàng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Tần Thiệu thật sự có
bản lĩnh che trời, chèn ép chuyện này xuống? Mà nếu đã chèn ép xuống, vì sao
không biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ mà còn khởi tố giáo sư của tôi?
Tôi thật sự không nghĩ ra, đành phải chán chường ngồi bên cạnh
bồn cầu, ngẩn người với bức tường.
Mặc kệ thế nào, tôi nhất định phải về thành phố A một chuyến.
Tôi thu dọn hành lý qua loa, nói với bố mẹ trong trường có việc gấp rồi vội
vàng quay về thành phố A.
Tôi không dám tới biệt thự của Tần Thiệu, nay còn chưa rõ
tình hình, tôi đành tới căn phòng nhỏ trong ký túc xá trước. Tôi tiếp tục gọi
điện cho Lục Khinh Thiên nhưng điện thoại của cô ta liên tục tắt máy.
Tôi phải tới trụ sở chính của tập đoàn Thiệu Dương chặn đường
cô ta. Tôi phải hỏi cho rõ, vì sao chuyện này lại thành lỗi của tôi? Rõ ràng là
cô sai khiến tôi, nay lại phủi mông sạch sẽ, cô tính chơi tôi chắc? Cô nhìn kẻ
làm tình nhân tôi đây không vừa mắt thì thuê người giết tôi là được, cần gì phải
hao tâm tốn sức như thế?
Tôi quấn một cái khăn quàng cổ, cả gương mặt vùi trong khăn,
gọi điện cho Lưu Chí.
Đúng lúc Lưu Chí đang đi công tác, hiện giờ không ở công ty,
mấy tiếng nữa mới trở về. Tôi nói không sao, tôi sẽ chờ. Tôi chỉ muốn nhờ anh
ta để vào tòa nhà tập đoàn Thiệu Dương. Khoản này cần có thẻ nhân viên mới vào
được, có lẽ hiện nay đang là thời lỳ căng thẳng, bảo vệ rất nghiêm ngặt, nhất định
phải quẹt thẻ, thỉnh thoảng còn đi tuần. Giờ tôi có biến thành ruồi cũng không
bay vào được.
Trong khi đợi Lưu Chí, tôi như một nhân viên cục điều tra,
ngồi xổm sau bồn hoa trước cửa tập đoàn Thiệu Dương, nhìn chằm chằm vào cửa ra
vào. Bốn giờ chiều, người ra vào không nhiều, mặt trời dần chìm xuống, gió thổi
khiến tôi run run, tôi quấn chặt chiếc khăn quàng cổ, hà hơi vào bàn tay xưng
vù như móng heo.
Tôi nghĩ, vì sao mình lại lưu lạc đến nước này? Đây có phải
là gieo gió gặt bão không? Nhưng tôi đâu có làm sai, tôi chỉ vạch trần chứng cứ
phạm tội của Tần Thiệu mà thôi. Loại bỏ một số vướng mắc cá nhân, tôi có thể
coi như sứ giả chính nghĩ, nằm vùng vạch trần tội ác của Tần Thiệu ấy chứ. Thế
nhưng có vẻ tôi đã khuấy cho mọi thứ be bét ra rồi.
Khi tôi lạnh đến mức sắp co rúm thành một quả cầu, bỗng cảm
thấy có người vỗ vai mình. Tôi quay đầu lại, thấy Tần Thiệu đứng phía sau. Anh
ta không có biểu hiện gì, đối với dáng vẻ khổ sở của tôi lúc này cũng tuyệt đối
không lộ vẻ đắc ý.
Tôi có chút sợ, nhưng chuyện tới tận đây, những người biết
rõ đầu đuôi câu chuyện đã ở chỗ này, tôi vất vả chờ Lục Khinh Thiên cũng chưa
chắc có được một đáp án chân thực. Ít nhất tôi còn hiểu người này hơn một chút.
So với chờ chết chi bằng liều một phen.
Tần Thiệu cởi găng tay da ra, nói với tôi: “Cô có việc hỏi
tôi đúng không? Đúng lúc tôi có việc cần nói với cô. Đi theo tôi.”
Anh ta mặc kệ tôi có đồng ý hay không, chỉ chăm chú đi về
phía trước. Trong lòng tôi có chút hoang mang, bỗng nhiên phát hiện Tần Thiệu
hiểu tôi nhiều hơn tôi hiểu anh ta nhiều lắm. Anh ta không cần tôi nói đã biết
tôi sẽ ngoan ngoãn theo sau. Anh ta hiểu tôi như lòng bàn tay, còn tôi càng
ngày càng cảm thấy anh ta xa lạ.
Chiến dịch này đã định trước tôi là một kẻ thua cuộc bị động.
Tôi không ngờ Tần Thiệu lại đưa tôi về biệt thự. Tôi từng
cho rằng mình sẽ không bao giờ bước vào nơi này nữa, không ngờ chưa tới nửa
tháng tôi đã trở về đây. Trước đây, khi bước vào nơi này tôi còn biết được mục
tiêu, phương hướng và số phận của mình, nhưng lần này tôi như một con ruồi
không đầu bay tới bay lui trong chiếc hộp thủy tinh trong suốt mà Tần Thiệu chụp
lên, cái hộp chỉ cần khẽ nhếch lên tôi sẽ phấn đấu quên mình mà chui ra, cho rằng
tự do ở ngay trước mắt, không ngờ bên ngoài cái hộp đó còn là một cái khác lớn
hơn, tôi bay thật xa mà anh ta chưa thèm để vào mắt, anh ta có thể dễ dàng bắt
tôi lại, chỉ việc tiện tay túm lấy đôi cánh của tôi tôi lập tức mất đi khả năng
bay lượn, lại bị bắt về chiếc hộp thủy tinh trong suốt.
Tôi được Tần Thiệu dẫn đến phòng khách nhỏ trên tầng hai. Nửa
năm trước, tôi đã ở đây, thương lượng một vụ mua bán thay đổi cuộc đời tôi với
Tần Thiệu. Sự nhục nhã ngày đó vẫn rõ ràng ngay trước mắt, không ngờ mới nửa
năm, chúng tôi lại ngồi đây, nghiêm túc bàn chuyện.
Vẻ mặt Tần Thiệu giống ngày đó như đúc, dường như thờ ơ với
mọi chuyện, chỉ nói: “Cô còn nhớ lời tôi nói với cô ở sân bay không?”
Tôi nhớ, anh ta nói chúng ta hãy quên đi quá khứ, sau đó bắt
đầu một lần nữa.
Tôi gật đầu.
Sắc mặt Tần Thiệu dường như ôn hòa hơn một chút, nói: “Vậy
cô lặp lại một lần cho tôi nghe.”
Tôi quay đầu, không nói một lời. Chiếc đồng hồ treo tường gõ
đing đong năm lần rồi lại yên lặng.
Tần Thiệu đột nhiên cầm cái chén bên cạnh lên ném về phía
tôi. Tôi nghiêng đầu, cái chén chỉ đập tới một bên đầu tôi, máu nhỏ xuống.
Tôi bỗng nhớ lại, ngày đó, cũng nơi đó tôi đã bị thương. Lúc
đó anh ta hất tôi xuống đất, đầu tôi đập lên sàn gạch, anh ta còn gọi người
băng bó cho tôi.
Nhưng hôm nay tôi không may mắn được như khi đó, rõ ràng Tần
Thiệu không có ý định dừng tay. Anh ta nhìn máu tôi từng giọt nhỏ xuống, gầm
lên: “Con mẹ cô lặp lại lần nữa cho tôi!”
Tôi cũng không còn là tôi của nửa năm trước, nửa năm trước
tôi sẽ sợ hãi lùi về sau rồi thỏa hiệp, nay tôi đã bị rèn đúc đủ để coi thường
tất cả mọi người, vì vậy tôi lau máu trên trán nói: “Nhớ thì sao? Đã quên thì
thế nào? Đều như nhau cả thôi, chúng ta vĩnh viễn không có thể bắt đầu một lần
nữa. Cả hai chúng ta đều biết rõ.”
Tần Thiệu nhìn tôi chằm chằm giống như nghiên cứu một loại
sinh vật lạ: “Tôi không ngờ trên đời này còn có người bạc tình bạc nghĩa như
cô. Cô coi tôi là nam sinh mười mấy tuổi hay sao? Cô nghĩ rằng tôi thích nói với
phụ nữ những lời lãng mạn tại sân bay? Tôi nghiêm túc nói những lời đó như vậy,
trong lòng cô đã nghĩ sao? Cô muốn chơi tôi, có phải còn non một chút hay
không?”
Tôi bỗng nhiên muốn cười, rồi thật sự cười rộ lên, tôi cười
đến mức hết hơi: “Tần Thiệu, ý của anh là tôi không chơi được anh, vậy anh quan
tâm để bụng thế làm gì? Tôi chỉ là một tình nhân mà thôi, có gì đáng để anh để
bụng như vậy? Lẽ nào anh nghĩ tôi ngu ngốc như vậy? Không hề hoài nghi tất cả mọi
chuyện đẫ xảy ra?”
Tần Thiệu không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn tôi.
Tôi nhìn anh ta nói: “Anh cũng coi tôi là bé gái mười mấy tuổi
phải không? Nếu tôi là bé gái mười mấy tuổi, tôi còn tưởng anh yêu tôi rồi ấy
chứ. Nhưng đâu có tình yêu nào đau khổ như vậy, yêu đến mức tổn thương lẫn nhau
cũng không đủ. Tần Thiệu, tôi có đầu óc, không phải một quân cờ mặc anh sắp xếp!
Tôi sẽ nghĩ vì sao anh cố tình chọn tôi, vì sao hận tôi không chết đi. Bi kịch
của gia đình tôi đều do anh tạo thành, vậy còn chưa đủ, anh còn muốn tôi chôn
cùng, dùng hạnh phúc cả đời tôi, dùng thân phận tình nhân dơ bẩn để chôn cùng
loại ác ma như anh! Anh là kẻ thù của cả gia đình tôi, anh cảm thấy như vậy thú
vị lắm đúng không? Xích kẻ thù ngay trước mắt như một con chó, khi vui thì đùa
nó, khi không vui có thể đá văng ra, khi tức giận còn có thể làm thịt nhắm rượu?!
Tôi nói cho anh biết, mỗi ngày tôi ở nơi này đều là giày vò.
Khi biết tất cả sự thật, tôi hận không thể xé anh thành tám mảnh. Anh có biết để
lấy được thứ ở trong máy tính của anh tôi đã tốn bao nhiêu công sức không? Anh
có biết khi lấy được chúng tôi phấn khích đến mức nào không? Chỉ cần nghĩ đến
chuyện anh sẽ ở trong tù suốt quãng đời còn lại, tôi đi ngủ cũng có thể cười tỉnh
lại.”
Tôi nhìn ảnh phản chiếu của mình trên mặt kính của chiếc đồng
hồ treo tường. Máu từ trên trán đã chảy đầy một bên mặt, tròng mắt lồi ra giống
như một kẻ điên biến thái. Không sai, ở cạnh Tần Thiệu, tôi cũng sẽ biến thành
một kẻ điên.
Tần Thiệu đột nhiên cười to, nói: “Đây là những gì Lục Khinh
Thiên đã nói với cô phải không.”
Tôi hung hăng trừng mắt với anh ta: “Anh theo dõi tôi? Anh
đã biết tôi sẽ lấy tư liệu trong máy tính của anh đúng không?”
Tần Thiệu nói: “Tôi không theo dõi cô, tôi chỉ theo dõi Lục
Khinh Thiên. Cô ta muốn xử lý tôi không phải ngày một ngày hai, tôi biết cô ta
đi tìm cô, cũng biết cô ta có tính toán gì đó, vì vậy đã chuyển tất cả tư liệu
quan trọng đi, để lại một ít tư liệu giả. Tôi không nói vì muốn nhìn xem rốt cuộc
cô có bao nhiêu lá gan để làm việc này. Suýt chút nữa tôi đã tin cô. Không ngờ
cô cũng kết bè với cô ta. Nay tự cô thu dọn tàn cục đi, vì ân oán cá nhân mà cô
đã đắc tội với giáo sư của cô. Cô tự nhìn xem cô đáng thương tới mức nào!”
Tôi nhìn anh ta, gằn từng câu từng chữ: “Anh thật buồn nôn,
anh là người khiến tôi cảm thấy buồn nôn nhất. Tôi nhìn thấy anh là muốn nôn,
thật sự nôn, buồn nôn về mặt sinh lý.” Nói xong, tôi ngồi xuống một bên bắt đầu
nôn. Tôi không biết vì sao gần đây tôi luôn buồn nôn, có lẽ do áp lực quá lớn,
cũng có lẽ bản thân Tần Thiệu là một thứ khó tiêu hóa, chỉ cần tôi muốn nôn là
có thể nôn ra.
Tần Thiệu nhìn tôi ngồi xổm ở đó, đột nhiên nói: “Cô nhìn
tôi là thấy buồn nôn? Tôi thật sự buồn nôn như vậy? Cô nghĩ chỉ có người như Ôn
Khiếu Thiên mới là người tốt, nhìn cậu ta ăn cơm ngon lắm phải không? Vậy cô đi
hỏi cậu ta xem bảy năm trước, người báo cáo công ty nhà cô với cục thuế, người
xúi giục cổ đông là ai? Là tôi sao? Cô cho rằng là tôi hay sao? Nếu cô không phải
bé gái mười mấy tuổi vậy cô đã từng điều tra hay chưa?”
Một tảng đá lớn trong lòng tôi bắt đầu chìm xuống, cảm giác
như sắp chạm xuống sàn nhưng không có chỗ nào để hạ xuống. Tôi nói: “Anh có ý
gì? Anh đừng ngậm máu phun người! Khiếu Thiên là ai tôi rõ nhất, anh đừng dùng
suy nghĩ dơ bẩn của anh để phỏng đoán người khác.”
“Phỏng đoán? Người luôn phỏng đoán là cô, không phải tôi. Lẽ
nào cô chưa từng tìm hiểu bệnh án của Ôn Khiếu Thiên? Cậu ta đi Mỹ ba tháng mới
phát hiện bị bệnh. Vì sao trong ba tháng kia cậu ta chưa từng liên lạc với cô?”
“Anh ấy bị nhốt, anh ấy tuyệt thực!” Tôi điên cuồng gào lên.
“Tuyệt thực ba tháng? Có bố mẹ nào nhẫn tâm nhìn con mình
tuyệt thực ba tháng? Lẽ nào một cơ hội tiếp xúc với điện thoại cậu ta cũng
không có? Cậu ta không liên lạc với cô vì cậu ta biết đầu sỏ khiến nhà cô phá sản
là bọn họ! Cậu ta không dám liên lạc với cô! Ngay cả khi về nước cậu ta cũng
không dám liên lạc với cô! Người cô luôn giữ trong lòng kia mới là kẻ thù thực
sự của cô, cô còn ngu ngốc ngóng trông cậu ta trở về, còn muốn vì chuyện làm ăn
nhà cậu ta mới tới gần tôi. Công ty nhà bọn họ vốn là giẫm xác công ty nhà cô
mà đi lên. Cô không tới nhìn xem, công ty nhà Ôn Khiếu Thiên làm gì, sản phẩm
điện tử! Cùng một sản phẩm với nhà cô! Cô trốn tránh trong câu chuyện giả dối
mà cô bịa đặt ra, trước giờ chưa từng nghi ngờ bọn họ.”
Cuối cùng trời cũng tối sầm xuống, phòng khách không bật
đèn, chìm trong một màu đen kịt. Tôi cảm thấy một sự mệt mỏi chưa từng có, giống
như một người già bị bệnh nan y, cuộn mình trong một thùng hàng kín mít, chờ đợi
bị chuyển lên xe đưa tới nơi tập kết bụi bặm rác thải, chìm dần vào trong đám
chất thải tanh hôi, bị đẩy mạnh vào trong lò thiêu. Ngay cả thi thể cũng thối,
ngay cả tro cốt cũng thối.
Tôi biết Tần Thiệu sẽ không hèn hạ đến mức nói dối tôi,
nhưng tôi đã đánh mất tất cả những lời nói kiên cường, chỉ biết ngồi trong một
xó hô lên: “Anh nói dối, anh nói dối. Anh là kẻ dối trá.”
Tần Thiệu không hề thương tiếc tôi, vô cùng tận tình với việc
đẩy tôi về phía đống rác thải bụi bặm: “Cô nói cô có đầu óc, vì sao cô không
thèm nghĩ tới chuyện hai tháng trước khi nhà cô phá sản, bố của Ôn Khiếu Thiên
lại đưa cậu ta ra nước ngoài? Bởi vì từ ngày đó, bọn họ bắt đầu ra tay với nhà
cô. Nhà cô vốn xử lý quan hệ xã giao không tốt, có rất nhiều kẻ thù, chỉ thiếu
một người khởi đầu mà thôi. Cô biết vì sao tôi biết rõ chuyện này như vậy
không? Bởi vì bọn họ từng tìm tôi, muốn tôi hỗ trợ, tôi không có hứng thú với
chuyện làm ăn nhà hai người, càng không có hứng thú với chuyện bỏ đá xuống giếng
mới không tham gia. Chính cô cẩn thận nghĩ lại đi, lẽ nào cô chưa từng phát hiện
ra một chút tín hiệu hay sao? Yêu đến mức mù quáng như vậy, còn hận không thể
đem tất cả cho cậu ta, uất ức bàn điều kiện với tôi?”
Tôi không ngừng lắc đầu, muốn hất văng tất cả những chuyện
nghe được ra ngoài, nhưng nó như một miếng thuốc cao bôi trên da chó, dính chặt
lấy tôi. Dường như tiếng đồng hồ quả lắc treo tường ngày một lớn, tựa như tiếng
sấm bao phủ toàn bộ căn phòng, âm thanh càng ngày càng cao, càng ngày càng
nhanh, như tiếng thúc giục ráo riết, ép tôi tới góc tường. Đầu tôi đau như muốn
nứt ra, nắm những mảnh chén tàn lên đập về phía cái đồng hồ. Miếng thủy tinh vỡ
tan rơi xuống đất, nhưng âm thanh kia vẫn còn dai dẳng.
Tôi đứng lên, liều mạng ôm lấy cái đồng hồ, giống như nó ngừng
lại thì mọi chuyện cũng sẽ kết thúc. Thủy tinh lởm chởm đâm vào da, nhưng tôi
không cảm thấy đau, chỉ ngây ngốc nhìn những miếng thủy tinh này cắm sâu vào da
thịt, đẹp đến mức kỳ cục.
Gương mặt Tần Thiệu lung lay trước mắt tôi, tôi không biết
vì sao anh ta còn ở đây. Cuối cùng anh ta cũng thỏa mãn rồi, cuối cùng cũng
thành công khiến tôi bị thương rồi. Anh ta biến tôi thành câu chuyện cười lớn
nhất thế gian, ngay từ đầu anh ta đã biết toàn bộ chân tướng, vì vậy anh ta mới
giữ tôi lại bên cạnh, nhìn tôi một khóc hai nháo ba thắt cổ như nhìn một trò cười,
nhìn tôi vì tình yêu thần thánh trong lòng mà giãy dụa, nhìn tôi vì thù hận
trong lòng mà ngớ ngẩn. Tôi sai rồi, tôi cho rằng anh ta là diễn viên nam
chính, thật ra anh ta còn kiêm luôn cả biên kịch và đạo diễn nữa. Nay câu chuyện
đã công bố đáp án, nữ diễn viên cuối cùng đã phát điên rồi.
Tôi bỗng đứng lên, nắm lấy áo Tần Thiệu như kẻ điên, nói:
“Đưa tôi đi gặp Ôn Khiếu Thiên, đưa tôi đi gặp Ôn Khiếu Thiên!”
Tần Thiệu bất động, chỉ nhìn tôi.
Tôi nói: “Chỉ cần gặp anh ấy một lần, tôi sẽ hoàn toàn không
còn hy vọng gì nữa. Tôi không bao giờ hận anh nữa. Tôi không hận bất cứ kẻ nào
nữa. Tôi hận không nổi. Các người là những kẻ thao túng vĩ đại, tôi hận không nổi.”
Tần Thiệu nói: “Kiểm tra vết thương trước rồi đi tìm cậu
ta.”
Tôi nhìn anh ta: “Vết thương? Vết thương ở đâu?” Tôi vỗ ngực
nói: “Ở đây sao? Ở đây có hai lỗ thủng thật lớn, hai người mỗi người cho tôi một
dao, anh muốn kiểm tra không? Tôi móc ra cho anh xem.”
Tôi bắt đầu liều mạng cởi quần áo, tay vạch qua miếng thủy
tinh cũng không hề hay biết. Vết rách da thấm ra dòng máu đỏ thẫm, tôi chỉ cảm
thấy thật sung sướng. Những cục máu đọng trên người cuối cùng cũng được thải
ra, tôi chỉ cảm thấy vui sướng.
Tần Thiệu đột nhiên cầm lấy tay tôi, nói: “Được, tôi hứa với
cô, nhưng gặp rồi phải kiểm tra vết thương.”
Sau đó, anh ta bế tôi đặt vào trong xe. Tôi ngồi trên ghế
phó lái, hai tay ôm đầu gối, ngơ ngác nhìn về phía trước. Tôi nhớ lại khi Ôn
Khiếu Thiên đứng đắn chất vấn tôi bên bờ biển: “Sao em lại trở nên thực dụng thế
này? Anh biết việc nhà em phá sản mang đến biến cố rất lớn cho cuộc sống của
em, nhưng nếu dục vọng của bản thân em không lớn, sao em có thể méo mó thành thế
này?” Tôi lại nghĩ tới trong hôn lễ của Ngải Tĩnh, Ôn Khiếu Thiên tái nhợt nói
với tôi: “Nhiên Nhiên, em hận kẻ khiến nhà em phá sản muốn chết, đúng không?”
Những câu nói này luân phiên oanh tạc tôi, khiến tôi không biết
phải làm thế nào.
Đây là lần đầu tiên tôi bước vào công ty của Ôn Khiếu Thiên.
Trên tường đá hoa cương trước cao ốc của công ty treo những chữ vàng “Công ty
trách nhiệm hữu hạn điện tử Ôn Viễn” rất lớn. Tôi cố tình không cho Tần Thiệu
đi theo mà lẻ loi một mình, rét run cầm cập bước vào tòa cao ốc.
Bảo vệ tòa nhà nhìn thấy dáng vẻ của tôi lập tức ngăn lại.
Tôi đẩy anh ta ra, nói với cô gái có cái cằm như mũi dùi trước bàn tiếp tân:
“Tôi tìm Ôn Khiếu Thiên.”
Cô ta liếc mắt nhìn bảo vệ một cái, nói: “Xin hỏi cô có hẹn
trước không?”
Tôi nói: “Cô chỉ cần nói có Lô Hân Nhiên tìm anh ta là được.”
Cô ta lải nhải như tin nhắn của hộp thư thoại, không hề có
gì mới mẻ: “Xin lỗi, nhật trình của tổng giám đốc Ôn chúng tôi đã kín. Nếu cô
muốn gặp anh ấy cần hẹn trước.”
Tôi vỗ bàn quát: “Con mẹ nó, gọi anh ta ra đây! Từ lúc nào
tôi muốn gặp anh ta còn cần hẹn trước! Bây giờ anh ta quỳ trước mặt tôi, liếm
giày cho tôi còn không xứng!”
Cô gái kia và bảo vệ đều giật mình, kéo tay tôi ra ngoài.
Tôi gào lên với phòng khách trống trải: “Ôn Khiếu Thiên, mẹ nhà anh, lăn ra đây
cho tôi! Con mẹ nhà anh, lăn ra đây!”
Khi sắp bị kéo đến cửa tòa nhà, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy
Ôn Khiếu Thiên. Anh ta vội vàng chạy tới, quát lên với bảo vệ: “Bỏ cô ấy ra.”
Sau đó, anh ta túm lấy vai tôi, liếc mắt nhìn tôi nói:
“Nhiên Nhiên, em có chuyện gì vậy? Có phải Tần Thiệu đánh em không? Khốn kiếp!
Một ngày nào đó anh sẽ cho anh ta biết mặt. Nhiên Nhiên, một ngày nào đó anh sẽ
bắt anh ta phải khóc xin em tha thứ.”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta. Anh ta mặc một chiếc áo sơ-mi trắng
đến thuần khiết, đeo cà-vạt đen nhánh, dù có lăn lộn trên thương trường anh ta
vẫn sạch sẽ, giản dị như nhiều năm trước.
Tôi nói: “Ôn Khiếu Thiên, hãy nói thật với tôi, bảy năm trước,
người khiến gia đình tôi phá sản có phải nhà anh hay không? Có đúng không?”
Ôn Khiếu Thiên bỗng giật mình, nét mặt giống như đứng hình,
hoặc giống một con cá đang chết khiếp bị nhét vào ngăn đá.
Tôi biết, trong đại sảnh trống trải này, có một viên pha lê
mang tên chân tâm đang từ trên cao rơi xuống với tốc độ chóng mặt, tôi luôn cho
rằng nó là kim cương, không thể tan vỡ, nhưng vào một khắc chạm xuống đất, nó
thật sự vỡ thành trăm mảnh, khi chỉ còn một đống mảnh vụn tôi mới biết thì ra
nó không cứng rắn như vẻ bề ngoài. Nó chỉ ngụy trang rất tốt, nhưng dù ngụy
trang tốt thế nào nó cũng không thể thay đổi cấu tạo của bản thân. Pha lê vĩnh
viễn là pha lê, vĩnh viễn không thể biến thành kim cương.
Tôi khàn khàn gào lên: “Anh trả lời tôi, có đúng hay không?
Rốt cuộc có phải như vậy hay không?”
Mọi người đang vây xem từ xa xa, bọn họ biểu thị sự quan tâm
cao độ đối với việc lãnh đạo của mình khắc khẩu với một người phụ nữ điên giữa
sảnh đường. Trong lòng tôi nghĩ: “Các người xem đi, xem đi. Cuộc sống của tôi
đúng là thất bại như thế, tôi là một vật phẩm đầy tỳ vết bị tạo hóa ghét bỏ. Thế
nhưng người biến tôi thành vật phẩm tỳ vết như thế chính là kẻ đứng ngay trước
mặt này. Hắn dối trá, hắn ra vẻ đạo mạo, hắn lừa gạt tấm chân tình của tôi suốt
mười năm. Nay sự việc bại lộ, hắn không còn lời nào để nói nữa rồi.”
Ôn Khiếu Thiên kéo tay tôi nói: “Nhiên Nhiên, chúng ta ra chỗ
khác nói chuyện đi.”
Tôi hất tay anh ta ra, nói: “Vì sao phải ra chỗ khác? Anh sợ
mất mặt? Anh còn biết mất mặt?”
Ôn Khiếu Thiên đột nhiên xoay người, ra lệnh với những người
phía sau: “Tất cả lên lầu, không có lệnh của tôi không ai được xuống.”
Những diễn viên quần chúng vây xem lập tức xoay người lên lầu.
Tôi vỗ tay nói: “Ôn Khiếu Thiên, được lắm, thì ra thế này mới
là anh. Anh luôn dịu dàng, nhỏ nhẹ trước mặt tôi, làm tôi không biết thì ra anh
cũng khí thế như vậy, xử lý mọi việc đúng là mạnh mẽ. Tới đây, mau phổ cập cho
tôi một chút, ngày đó khi giẫm nát gia đình tôi dưới lòng bàn chân, anh đã có
những thủ đoạn độc ác thế nào. Không phải từ mười năm trước anh đã có ý tiếp cận
tôi đấy chứ? A, nhầm nhầm, là tôi không biết xấu hổ mà bám lấy anh, anh chỉ
tương kế tựu kế thôi, đúng không? Anh đã phải gắng gượng đến mức nào không biết,
vì lấy được tin tức của gia đình tôi mà nhẫn nhịn chịu đựng tôi cố tình gây
chuyện. Khi ngồi lên máy bay sang Mỹ có phải cảm thấy từng lỗ chân lông giãn ra
không? Ba tháng kia đặc biệt sung sướng như chim sổ lồng phải không? Thả lỏng
như sau khi kết thúc mùa thi đại học mờ mịt, đúng không? Nay anh trở về lại tới
tìm tôi, thế nào? Thông cảm à? Hay thấy tôi đáng thương? Thấy tôi sống vô tri
vô giác như vậy khiến anh cảm thấy đặc biệt thành công, thỏa mãn phải không?”
Lông mi Ôn Khiếu Thiên rất dài, anh ta chớp chớp mắt nhìn
tôi nói: “Nhiên Nhiên, em đừng như vậy, em đừng nói như vậy.”
Tôi cười nói: “Vậy anh muốn tôi nói thế nào? Không phải anh
từng hỏi tôi, phá sản hay không đối với tôi quan trọng như vậy sao? Đến mức khiến
tôi méo mó vặn vẹo. Nay tôi trả lời anh, khi nhà tôi phá sản, ngoại trừ chấp nhận
tôi vốn không còn cách nghĩ nào khác. Tôi nghĩ nếu bố tôi xảy ra chuyện, những
gì nên nhận chúng tôi sẽ đều nhận. Nhưng anh biết không? Nhà tôi vì nhà anh bỏ
đá xuống giếng nên mới suy sụp, hoàn toàn cắt đứt nguồn tài chính. Người ta nói
tiền là thứ chết rồi không thể mang theo, có phải anh thấy tôi cứ lằng nhằng
mãi ở chuyện này là thực dụng lắm đúng không? Nhưng anh biết không? Vì chữa bệnh
cho bố tôi, tôi mới tìm đến Tần Thiệu. Ở chỗ Tần Thiệu, vì lấy được phí chữa bệnh
cho bố, những khi nén giận đến mức không cách nào nhẫn nhịn nữa, tôi đều nghĩ tới
anh. Thậm chí vì anh, vì muốn anh không đi vào vết xe đổ của tôi, tôi còn ngu
ngốc đẩy anh lên vị trí của anh lúc này, còn tôi chọn trở về bên cạnh Tần Thiệu,
điều kiện trao đổi chính là bảo vệ cho anh! Còn anh đã làm gì? Anh trơ mắt nhìn
tôi rơi vào vũng bùn, anh có tư cách gì nói yêu tôi! Con mẹ nó, anh dùng phương
pháp này để yêu tôi!!!”
Ôn Khiếu Thiên kéo tay tôi chậm rãi quỳ xuống, anh ta ngẩng
đầu nhìn tôi nói: “Nhiên Nhiên, khi đó anh không biết bố anh làm chuyện như vậy,
khi anh biết thì nhà em đã thành như vậy. Anh có nói gì cũng không còn kịp nữa.
Em bảo anh phải mở miệng thế nào? Ông trời đã khiến anh gặp báo ứng, anh bị ung
thư thực quản, vì vậy những gì anh nên nhận anh đã nhận cả rồi. Nhưng anh không
biết, em vì chuyện gia đình mà gặp phải nhiều biến cố như vậy. Anh không biết…”
“Vì vậy anh có thể tiếp tục lừa gạt tôi, tiếp cận tôi? Ngày
đó anh đã nói với tôi nguyên nhân anh biến mất bảy năm thế nào? Anh dùng chiêu
bài không nỡ khiến tôi đau lòng làm ngụy trang, dùng ung thư thực quản làm kim
bài miễn chết để chiếm được sự thông cảm, thương hại của tôi? Những ngày ở Hải
Nam, mỗi ngày tôi sống quấn quýt thế nào, tôi ao ước thời gian dừng lại tại khoảnh
khắc đó đến mức nào? Tôi dùng nhiều tình cảm như vậy, mười năm tràn đầy hai
lòng bàn tay. Thứ anh cho tôi là gì? Là thạch tín! Anh hủy hoại toàn bộ tình
yêu của tôi, anh hủy hoại toàn bộ tuổi thanh xuân của tôi. Ôn Khiếu Thiên, sau
này hai chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, đến chết cũng đừng gặp lại nhau nữa.”
Ôn Khiếu Thiên nắm chặt tay tôi, bỗng hét lên: “Việc anh làm
kinh khủng như vậy sao? Nhà anh có lỗi với em, anh biết, nhưng người lấy đi
toàn bộ trái tim anh là em. Anh chán ghét cảnh ngươi lừa ta gạt nên mới lựa chọn
rời khỏi thương trường. Vì em, mỗi ngày anh đã ở đây tiếp xúc với những thứ mà
anh chán ghét, chính vì muốn em rời khỏi Tần Thiệu.”
“Rời khỏi Tần Thiệu? Rõ ràng anh biết tôi trở về bên cạnh Tần
Thiệu vì báo thù, vì để tập đoàn anh không bị Tần Thiệu chèn ép, anh nói xem
anh có ý đồ gì? Anh để tôi đi tìm Tần Thiệu báo thù, để anh ta làm kẻ chết
thay, tất cả là vì lợi ích thương trường ngươi lừa ta gạt mà anh nói!”
“Anh không nghĩ như vậy, ngay từ đầu anh đã muốn em đi cùng
anh.”
“Vậy ngay từ đầu anh nên nói cho rõ ràng! Anh nên nói với
tôi rằng tôi đã tìm nhầm người, Tần Thiệu không phải kẻ thù của tôi, là anh mới
đúng!”
“Khi mới về nước, anh nghĩ em đã yêu anh ta, hoặc yêu tiền của
anh ta. Anh rất sợ hãi, anh không biết xa nhau bảy năm, nếu tình cảm của em đã
thay đổi anh nên làm thế nào bây giờ. Khi chúng ta lại về bên nhau, anh lại
không mở miệng được, anh sợ nói với em rồi em sẽ giống như bây giờ. Nhưng sau
đó em lại muốn về bên anh ta, không cho anh hỏi nguyên nhân, chỉ bảo anh tới công
ty chờ tin tức. Anh sắp phát điên rồi! Nhiên Nhiên, khi em trở về bên anh ta,
em có biết anh đã sợ thế nào không? Bất tri bất giác em đã yêu Tần Thiệu, ngay
cả chính em cũng không biết. Chúng ta xa nhau bảy năm, rất nhiều chuyện đã thay
đổi. Em bảo anh phải đối mặt với sự thay đổi của em thế nào? Anh phải cho em tự
do, không cần ở cùng con trai kẻ thù này nữa hay không cố kỵ bất cứ chuyện gì
mà cột em vào bên mình? Cho đến khi anh biết em vì trả thù mà ở bên anh ta. Anh
lại sợ em biết chân tướng, cũng ích kỷ hy vọng vì thế mà em không yêu anh ta được,
mà quay về bên anh.”
“Anh đừng chụp cái mũ thay lòng đổi dạ lên đầu tôi. Nỗi hận
của tôi với Tần Thiệu không phải thứ mà anh có thể hiểu được.”
“Nhiên Nhiên, em lừa anh nói Chí Tôn Bảo yêu Bạch Tinh Tinh,
nhưng kết thức câu chuyện lại là Tôn Chí Bảo yêu Tử Hà. Có một câu thoại mà em
nên đọc cho anh: “Có đôi khi ngươi phát hiện ngươi yêu một người mà ngươi căm
ghét, tình yêu đó mới là điểm chết người”.”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Vì vậy toàn bộ chuyện này chỉ vì
tôi thay lòng đổi dạ, còn anh vô tội, đúng không? Được thôi, Ôn Khiếu Thiên,
anh cứ ôm suy nghĩ như vậy mà sống nốt quãng đời còn lại đi.”
Tôi xoay người muốn đi, Ôn Khiếu Thiên ôm lấy tôi từ phía
sau, nói: “Nhiên Nhiên, chúng ta không quay lại được nữa, đúng không?”
Tôi hất tay anh ta ra, nói: “Ôn Khiếu Thiên, trên mặt cỏ
trong đại học A, anh đã nói với tôi, chúng ta phải quên hết tất cả những chuyện
không vui trước đây, tương lai vĩnh viễn không bao giờ rời xa nhau, khi đó tôi
nghiêm túc. Bởi vì khi đó cái “không vui” kia không bao gồm ân oán giữa nhà anh
và nhà tôi, không bao gồm ngươi lừa ta gạt, không bao gồm trái tim phức tạp và
không đủ dũng cảm của anh. Chỉ cần anh nói cho tôi sớm nửa năm tôi, có lẽ tôi sẽ
chọn tha thứ cho anh. Tôi nghĩ khi đó chỉ cần anh đưa bố tôi đến bệnh viện tốt
nhất, có lẽ tôi còn cảm kích anh không biết chừng. Nhưng anh đã bỏ lỡ thời hạn
cuối cùng. Xin lỗi, tất cả mọi chuyện không thể cứu vãn nữa rồi.”
Tôi sải bước lao ra khỏi tòa nhà. Bên ngoài đèn đường rực
sáng chói mắt, gió buốt đến tận xương. Tôi thấy đèn xe Tần Thiệu chợt lóe lên rồi
vụt tắt, tựa như đang bắt chuyện với tôi. Tôi rụt cổ chui vào xe, Tần Thiệu
không hỏi một lời, lập tức nổ máy rời đi.
Tôi biết Ôn Khiếu Thiên đang đứng phía sau nhìn tôi. Đổ toàn
bộ trách nhiệm lên đầu đối phương thường có thể giảm đi hơn nửa đau khổ, vậy
thì cứ để anh ta huyễn tưởng rằng tôi đã yêu Tần Thiệu đi.
Tần Thiệu gọi bác sĩ riêng tới, vết thương trên người tôi đều
là những vết cắt nhỏ, khử trùng đơn giản một chút là được. Tôi không muốn uống
thuốc, cũng không muốn bác sĩ quấy rầy. Tôi cảm thấy tôi vừa trải qua một trận
chiến long trời lở đất, ngay cả tâm trạng để phân tích vì sao hiện giờ tôi còn ở
nhà Tần Thiệu cũng không có.
Những ngày tiếp theo, tôi ngoại trừ ngủ cũng chỉ có ngủ. Đại
khái là tôi bị mắc chứng thèm ngủ rồi, mỗi ngày mở mắt ra đã đến trưa, vừa ăn
trưa xong tôi lại bắt đầu mệt mỏi rã rời, gần như ngay cả khi đang ăn cũng là nửa
tỉnh nửa mê. Tôi cũng lười tắm, có khi tóc chổng ngược lên ba ngày không gội, Tần
Thiệu liền ném tôi vào bồn tắm. Dù vậy, tôi cũng ngủ luôn trong bồn tắm, bình
thường không cẩn thận còn ngủ đến hôn mê. Có một lần nằm quá thẳng, toàn bộ cơ
thể chìm hết vào trong nước, tôi cũng không muốn tỉnh lại, nghĩ cứ thế ngủ
thôi, cuối cùng là Tần Thiệu phát hiện, xách tôi lên. Để tránh xảy ra huyết án,
mỗi lần tắm rửa Tần Thiệu sẽ ở bên canh chừng. Nếu đã vậy, tôi hoàn toàn thả lỏng,
làm phiền Tần Thiệu lần nào cũng phải mò lên vài lần.
Cuộc sống không có cảm giác tồn tại như vậy diễn ra trong
khoảng nửa tháng, bệnh trạng dần dần chuyển biến tốt hơn. Thời gian tỉnh táo mỗi
ngày của tôi cũng ngày một dài hơn.
Bởi vì lười suy nghĩ, tôi hỏi Tần Thiệu: “Vì sao tôi còn ở
đây? Vì sao anh chưa đánh đuổi tôi đi?”
Tần Thiệu nói: “Bởi vì tự cô chưa đi.”
Tôi gật đầu, nghĩ cũng có lý, nói: “Một thời gian nữa tôi sẽ
đi.”
Tần Thiệu lườm tôi một cái: “Vậy nhớ mang cả con chó kia đi.
Tôi chỉ cần nhìn hai người đã thấy phiền.”
Tôi nói: “Được, chờ tôi chọn một ngày hoàng đạo đã. Đúng rồi,
tôi làm khoảng nửa năm rồi, bớt thời gian tổng kết tiền lương cho tôi đi.”
Tần Thiệu liếc nhìn tôi, nói: “Có phải khi nhìn tôi, trong đầu
cô chỉ có nhân dân tệ không vậy?”
Tôi và một miệng cơm, nói: “Ừ, có khi nhìn thành đồng Euro,
có khi lại thành yên nhật. Cụ thể khi nào lấy được tiền thưởng rồi nói.”
Có một ngày, mặt trời lên cao đến mức phải ngửa thẳng cổ mới
nhìn thấy, giống như muốn hòa tan toàn bộ địa cầu. Khắp mặt cỏ là ánh hào quang
dào dạt, tôi ngồi trên mặt cỏ phơi nắng.
Tần Thiệu bỗng cầm điện thoại của tôi, nổi giận đùng đùng hỏi:
“Đây là cái gì?”
Tôi cầm lấy nhìn qua, thì ra là tin nhắn từ bệnh viện gửi tới,
nói đã có bàn phẫu thuật trống, nhắc tôi và bố tôi đi kiểm tra xác nhận một lần
nữa rồi có thể làm phẫu thuật thay thận.
Tôi nói: “Mù chữ à? Trên đấy chẳng phải viết rồi hay sao?”
Tần Thiệu vỗ vào gáy tôi một cái: “Đang nói nghiêm túc với
cô đấy. Vì sao muốn thay thận? Thay thận của ai?”
Tôi nói: “Thay của tôi chứ ai, tôi cũng muốn thay bằng của
anh nhưng sợ không hợp.”
Tần Thiệu nói: “Không được đi.”
Tôi mặc kệ anh ta, nằm xuống phơi nắng.
Tần Thiệu kéo tôi dậy, nhắc lại lần nữa: “Không được đi, có
nghe không?”
Tôi nói: “Anh quản trời quản đất giờ còn quản người ta đánh
rắm nữa à. Ngăn tôi tận hiếu sẽ có báo ứng.”
Tần Thiệu nói: “Tôi sẽ không cho cô tiền thưởng.”
Đây là lần đầu tiên Tần Thiệu dùng tiền uy hiếp tôi, trước
đây những thứ anh ta dùng để uy hiếp tôi tương đối đa dạng, có lẽ giờ không còn
gì để uy hiếp nữa nên đành phải lấy ra vũ khí cuối cùng.
Tôi chẳng thèm quan tâm đến anh ta, nói: “Tôi quyên một quả
thận, bán một quả là được. Nếu không có thận không sống được thì tôi bán một
bên giác mạc hay gì đó, sau này tới chợ đêm tìm sau.”
Tần Thiệu ngồi xuống nhìn tôi. Đầu anh ta vừa vặn che khuất
ánh mặt trời, bóng của anh ta hất lên mặt tôi. Anh ta nhìn vào mắt tôi, nói:
“Không được đi. Nếu cô không đi, tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp giáo sư của cô đối
phó với tòa án học thuật.”
“Này, cái này là dụ dỗ đấy. Tần Thiệu, nói thật, hai chúng
ta không ai nợ ai nữa. Anh ấy mà, cũng đã làm không biết bao nhiêu chuyện điên
cuồng với tôi, còn tôi suýt chút nữa khiến anh phá sản, vì vậy sau này hai
chúng ta hết nợ. Nếu mấy người tố cáo giáo sư của tôi, tôi sẽ tung giao dịch giữa
tôi và Lục Khinh Thiên ra ngoài dư luận, chắc rằng ác chiến giữa vợ chồng hai
người cũng có ảnh hưởng xấu tới công ty. Dù sao tôi cũng bất chấp tất cả rồi,
không còn gì để mất nữa. Đến lúc đó anh sẽ bị người ta chê cười. Rất không tốt
đúng không. Vì vậy, theo ước định, anh cho tôi tiền rồi giải tán đi. Lằng nhằng
mãi cũng không có gì thú vị.”
Tần Thiệu nghe tôi nói hết, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô
chờ tôi tìm xem có thận khác hợp với bố cô không đã, cũng không chậm hơn vài
ngày. Cô còn ít tuổi, thiếu một quả thận sẽ ảnh hưởng rất lớn tới cuộc sống.”
Tôi bật dậy từ trên mặt cỏ, nhìn Tần Thiệu nói: “Tần Thiệu,
sao bỗng nhiên lại có lòng tốt quá vậy? Tôi sắp không nhận ra anh rồi.” Nhìn
anh ta một lúc, tôi tiếp tục nói: “Anh gặp nhiều người như vậy, có phải chưa thấy
ai thảm hơn tôi nên mới thương hại không?”
Tần Thiệu quay mặt đi, nói: “Đúng vậy, tôi thương hại cô. Nếu
em gái tôi còn sống, tôi tuyệt đối sẽ không để con bé vì tôi mà bỏ đi một quả
thận trên người mình. Bố cô cũng vậy, cô không nên tùy tiện dùng phương pháp của
cô để cứu ông ấy.”
Tôi nhìn gương mặt anh ta, đã lâu không cẩn thận nhìn, dường
như lần cuối cùng tôi nhìn kỹ anh ta là ở bệnh viện quê tôi. Tôi nói: “Cảm ơn sự
thương hại của anh. Thật đấy. Nhưng tôi sợ bệnh của bố tôi không thể tiếp tục
kéo dài được nữa, xảy ra vấn đề sẽ không tốt. Những chuyện như tìm thận này hy
vọng vốn mong manh, tôi không chờ được.”
Tần Thiệu kích động nói: “Vậy cũng phải chờ thử xem sao. Vì
sao chưa cố gắng đã vội bỏ cuộc?”
Tôi bị lây nhiễm cảm xúc chân thành tha thiết của anh ta,
đành nói: “Vậy được rồi, tôi chờ mười ngày. Nếu qua mười ngày còn chưa có tin tức
thì coi như ý trời đi.”
Tần Thiệu do dự một lát rồi gật đầu.
Tôi nghĩ, nếu tôi biết mười ngày sau sẽ xảy ra chuyện như vậy,
tôi vĩnh viễn sẽ không đồng ý yêu cầu của Tần Thiệu.
Đó là một buổi sáng đầy mây đen. Cũng là ngày cuối cùng của
thời hạn mười ngày mà tôi giao ước với Tần Thiệu. Mây đen ép xuống rất thấp, gần
như muốn chạm xuống mặt đất. Tiếng sấm ầm ầm rung chuyển, tia sét như những vệt
roi màu bạc quật xuống trái đất. Tôi vừa đi thăm đám cà chua mà tôi mới trồng
trên mảnh ruộng, đi ra đã thấy Tần Thiệu đang đứng ở cửa nhìn tôi. Tôi thấy vẻ
mặt của anh ta nặng nề đến mức sắp sánh được với bầu trời đầy mây đen kia, nghĩ
thầm không phải anh ta thật sự phá sản rồi đấy chứ, năm đó khi bố tôi phá sản
cũng như thế này.
Tôi đi tới, nhìn Tần Thiệu còn đang sững sờ, nói: “Tần Thiệu,
sao vậy?”
Tần Thiệu vươn tay, trong tay là điện thoại của tôi.
Tôi không vui nói: “Sao anh lại xem điện thoại của tôi?”
Tần Thiệu nói: “Bên kia còn đang chờ.”
Tôi nhận máy, bên kia là một giọng nói xa lạ: “A lô, là người
nhà của Lô Quốc Phú và Vương Cần phải không? Chúng tôi là bệnh viện Hoàng
thành. Xin cô nhanh một chút. Mẹ cô gặp tai nạn xe cộ nghiêm trọng, đưa đến bệnh
viện cấp cứu nhưng vô hiệu, vừa bất hạnh qua đời. Bệnh viện thông báo cho bố
cô. Bố cô nghe tin tai biến chảy máu não, hiện đang cấp cứu, bệnh nhân còn có dấu
hiệu suy thận, tình huống không mấy khả quan.”
Tôi nghe âm thanh còn đang lải nhải trong điện thoại, suy
nghĩ lại lửng lơ trong không gian. Tôi nói: “Các anh xác định chứ? Xác định rõ
ràng rồi chứ?”
Âm thanh xa lạ kia nói: “Chúng tôi xác định, trên người bọn
họ còn có giấy tờ xác nhận. Người nhà nhanh đến thực hiện các thủ tục cần thiết.”
Nói xong, anh ta lập tức ngắt máy.
Tôi nghe những tiếng tút tút phát ra từ điện thoại, đứng chết
lặng tại chỗ. Đột nhiên phía sau vang lên một tiếng sấm khiến tôi tỉnh lại. Tôi
kéo cả tần Thiệu đi theo, nói: “Tần Thiệu, đưa tôi ra sân bay.”
Tần Thiệu lập tức gọi xe, tôi ngồi trong xe, nhìn những hạt
mưa lớn đập vào cửa kính. Cần gạt nước không ngừng quét sạch tấm kính, tôi nhìn
cần gạt nước mà sững sờ.
Tôi nghĩ, thế giới của tôi rốt cuộc có thể bi thảm tới mức độ
nào ông trời mới vừa lòng. Tôi vừa mới từ quê trở về. Hương vị sủi cảo mẹ làm
còn chưa dứt trong miệng, tiếng bố trò chuyện việc nhà còn quanh quẩn bên tai,
cớ gì đột nhiên lại trở nên xa xôi như vậy?
Tần Thiệu ở bên cạnh nhìn tôi nói: “Muốn khóc thì khóc ra
đi.”
Tôi trừng mắt nhìn Tần Thiệu: “Vì sao tôi phải khóc? Không
phải bố tôi còn đang cấp cứu hay sao? Đã không còn mẹ thì tôi còn bố. Tôi không
phải trẻ mồ côi, dựa vào cái gì mà bảo tôi khóc!”
Nói thì nói vậy, nhưng tôi cảm thấy trên mặt vừa ướt vừa lạnh.
Tới sân bay, tất cả chuyến bay đều bị trì hoãn. Tôi tuyệt vọng
nhìn trời, quỳ rạp xuống trước cửa kính lộng lẫy lóng lánh ánh nước. Trước giờ
tôi chưa cầu ông trời điều gì, nay tôi cầu, chỉ cầu hãy tha cho người nhà tôi,
tha cho tôi. Đừng tàn khốc như vậy, đừng khiến tôi không còn nhà để về. Tôi sai
rồi, tôi biết tôi sai rồi, tôi không nên làm tình nhân của người ta, phá hoại hạnh
phúc gia đình người ta. Cả đời này tôi chỉ làm sai một chuyện đó, muốn trách phạt
thì hãy phạt tôi đi. Tôi thề, chỉ cần tôi có thể gặp bố tôi lần cuối, tôi sẽ
không bao giờ làm tình nhân người ta nữa. Tha cho bố tôi đi, hãy tha cho bố tôi
đi.
Tôi khóc đến gần như kiệt sức. Tần Thiệu ở bên cạnh ôm tôi.
Tôi thấy ánh đèn chói mắt trong sân bay biến cái bóng của hai chúng tôi trở nên
dài dằng dặc. Dạ dày tôi lại cuộn lên, tôi đứng lên xông vào WC, những thứ vừa
ăn chảy ra cuồn cuộn. Nôn xong, vừa ra cửa nhìn thấy Tần Thiệu lại cảm thấy buồn
nôn.
Tôi nghĩ liệu đây có phải một tín hiệu mà ông trời gửi cho
tôi hay không, để tôi biết đây chính là kết quả của việc làm tình nhân. Cửa nát
nhà tan, ngay cả nhìn thấy người ngày đêm chung gối cũng phải nôn đến trời đất
quay cuồng.
Cuối cùng tiếng sấm cũng ngừng, mưa đã nhỏ hơn một chút. Chuyến
bay rốt cuộc lại bắt đầu khởi hành. Tần Thiệu mua hai vé sớm nhất về quê tôi.
Anh ta cầm vé nói với tôi: “Tôi đưa cô đi. Xe của tôi còn ở đó, vừa vặn có thể
đưa cô tới bệnh viện. Thời gian không thể chậm trễ được nữa.”
Thật ra tôi cũng không nghe rõ anh ta đang nói gì. Tôi nghĩ
hiện giờ tôi chỉ là một cái xác không hồn, không còn bất cứ phương hướng để làm
gì nữa.