Gió thổi bờ cát vàng gợn sóng, tại nơi tận cùng trời đất
chao nghiêng,
Ngàn năm dù có cũng chỉ là những hình ảnh chậm rãi trôi qua.
~~~ “Mirage” – Thái Y Lâm ~~~
Đại khái khoảng bốn, năm tiếng qua đi, tôi tới bệnh viện,
như một bà lão mất trí, hai mắt vô hồn, ngẩn ngơ đi lạc trong bệnh viện. Tần
Thiệu dẫn tôi đi hỏi khu cấp cứu, rất nhanh tôi đã được đưa tới trước cửa phòng
phẫu thuật. Đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng. Tôi nghĩ đây thật là một ca phẫu
thuật lớn, đã qua năm tiếng còn chưa xong. Chưa xong là tốt, chưa xong chứng tỏ
bố tôi còn sống. Ông có đủ quật cường để chống lại, vì tôi.
Thế nhưng chưa đợi tôi nghĩ xong, y tá bên cạnh đã hỏi: “Cô
tên gì?”
Tôi nói: “Lô Hân Nhiên, tôi là người nhà của Lô Quốc Phú.”
Y tá nói: “Vì sao cô tắt điện thoại, vừa rồi chúng tôi liên
tục gọi cho cô.”
Tôi nhìn điện thoại rồi nói: “Xin lỗi, vừa rồi trên máy bay
phải tắt điện thoại, khi khởi động lại có lẽ đã hết pin nên lại tự động tắt
máy. Bố tôi còn phải phẫu thuật bao lâu?”
Y tá liếc nhìn tôi, nói: “Bệnh nhân Lô Quốc Phú không còn ở
trong, ông ấy đã qua đời. Mời cô theo tôi.”
Tôi cảm thấy mình đã ngã vào một cái giếng cạn sâu không thấy
đáy, trong đó tôi bị thương đến mức hoàn toàn thay đổi hình dạng, nhưng tôi vẫn
hô to cứu mạng với cái miệng giếng, không ai tới cứu. Khó khăn lắm mới thấy động
tĩnh lại là người ta tới che miệng giếng lại, che khuất một vòng ánh sáng duy
nhất. Tôi ở trong giếng, gào khóc không ngừng lại không cách nào thoát khỏi đó.
Tôi được y tá đưa tới một căn phòng, trong phòng có hai người
nằm song song, không, là hai cỗ thi thể mới đúng. Tôi biết, dưới một tầng khăn
trắng kia chính là khối đá đã che lại miệng giếng của tôi. Thật ra từ bản chất
mà nói, việc này đã không còn bất kỳ ý nghĩa nào với đường đời đầy chông gai của
tôi nữa, nhưng nó lại có tác động tâm lý vô cùng lớn. Nó nhấn mạnh với tôi rằng,
khi tảng đá kia lấp lên, tỉ lệ tử vong vốn là 100% của tôi nay đã là 10000%. Chạy
đâu cho thoát.
Vì vậy, tôi cố chấp không vén tấm khăn kia lên. Dù phải chết
tôi cũng không thể để số phận cười nhạo mình như thế.
Nhưng y tá bên cạnh đã thấy quen những cảnh như vậy. Đại
khái là rất nhiều người sẽ mất đi dũng khí đối mặt trong giờ phút này. Với tôi
mà nói, đó là một đời tràn ngập tai ương, còn đối với nhân viên bệnh viện, tôi
chỉ là một trong vô số những trường hợp sinh ly tử biệt, âm dương cách trở mà bọn
họ phải đối mặt hàng ngày. Những người có hoàn cảnh càng bi thảm hơn tôi chỗ
nào cũng có, có thể là trẻ con còn nằm trong tã, cũng có khi là đứa trẻ tàn tật,
hoặc là người già tóc trắng, bọn họ đều ở đây tiễn bước những người quan trọng
nhất trong cuộc đời mình.
Vì vậy, y tá vô tình xốc tấm vải trắng lên. Cô ấy thay ông
trời nâng lên khối đá rất lớn không rõ thành phần kia rồi đặt xuống.
Tôi nhìn hai người nằm song song trên giường bệnh, một người
luôn tự hào gọi tôi là Phượng Hoàng, một người lải nhải nhắc tôi dẫn người yêu
về ra mắt. Bọn họ đã cãi nhau cả đời, nay lại yên tĩnh nằm cùng một nơi, giống
như đang ngủ say, giống như chỉ cần ngủ một lát nữa một người sẽ ngáy, một người
sẽ liên tục trở mình, chờ tới trời sáng bọn họ sẽ lục tục rời giường, một người
cầm làn đi chợ, một người mở TV nghe kịch.
Nhưng tôi biết chuyện như vậy vĩnh viễn sẽ không xảy ra. Tất
cả mọi chuyện đã bị chặt ngang không lâu trước đây, tất cả hồi ức đã không còn
có thể tái diễn được nữa.
Hồi ức mãi mãi chỉ có thể là hồi ức.
Tôi biết, đây là báo ứng, đây là báo ứng. Tôi luôn hỏi ông
trời, cực hạn của báo ứng ở nơi đâu. Ông ấy đã chỉ cho tôi thấy, đó, như vậy cô
có chịu được không?
Tần Thiệu ở bên cạnh muốn ôm lấy tôi, tôi bỗng đẩy anh ta
ra. Tôi quay đầu gào lên: “Đều tại anh, đều tại anh! Là anh ngăn tôi về đổi thận.
Nếu tôi trở về, mẹ tôi sẽ không bị tai nạn, bố tôi cũng sẽ không bị chảy máu
não. Nếu tôi trở về, cả nhà tôi vẫn yên ổn nằm trong bệnh viện, đều tỉnh táo mà
sống. Anh có nhiều tiền như vậy vì sao luôn keo kiệt với tôi? Nửa năm nay, tiền
tôi kiếm được từ anh còn chưa bằng phí bảo dưỡng xe một năm của anh. Vì sao phải
đối xử với tôi như vậy? Nếu anh đưa tiền cho tôi sớm một chút, có lẽ tôi đã chữa
trị được cho bố tôi. Nếu không bị suy thận, có lẽ bố tôi chảy máu não vẫn có thể
cứu được. Đều tại anh, đều tại anh, anh nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, anh bụng
dạ khó lường, anh và Ôn Khiếu Thiên đều như nhau, đều là kẻ hại chết cả nhà
chúng tôi! Tôi hối hận muốn chết, tôi không muốn có bất cứ liên quan gì tới anh
nữa!”
Tần Thiệu chỉ nhìn tôi, không tức giận dù chỉ một chút, chỉ
nhìn tôi.
Tôi hét lên: “Giờ anh hài lòng chưa? Xem kịch vui lắm đúng
không? Cả nhà tôi phối hợp với anh chỉ vì diễn trò cười này cho anh xem! Nay cuối
cùng tôi đã hoàn toàn cô độc rồi, không còn nơi nào để dựa vào nữa. Tôi không
còn sợ gì nữa, các người không còn gì có thể uy hiếp tôi được nữa.”
Sau đó tôi cũng không biết bản thân đang nói gì nữa, tôi chỉ
muốn nói, rồi cảm thấy mọi thứ trước mắt quay cuồng, càng ngày càng tối, cuối
cùng ngã phịch một cái.
Khi tỉnh lại, Tần Thiệu còn đang ở bên cạnh. Tôi sờ lên ngực
trái của mình. Trái tim bên trong vẫn kiên cường đập. Tôi nghĩ tới chuyện từ
nay về sau tôi chỉ còn một mình, không còn bất cứ ai để lo lắng nữa, hoàn toàn
cô độc, sau đó ở lại thị trấn nhỏ này tìm một công việc bình thường, rồi lại cô
độc sống nốt quãng đời còn lại. Tới khi lớn tuổi, tôi chủ động vào ở trong viện
dưỡng lão, ngồi trên xe lăn, được một cô gái trẻ đẩy tới gần bồn hoa phơi nắng,
phơi tới khi trái tim này ngừng hoạt động.
Tôi quay đầu nói với Tần Thiệu: “Tần Thiệu, mấy lời trước đó
chỉ là giận quá mới nói thôi. Giữa chúng ta sao có thể nói rõ đúng sai. Anh
cũng trở về đi. Mấy ngày trước ở thành phố A tôi đã nói với anh chọn một ngày
hoàng đạo dọn khỏi nhà anh. Nay suy nghĩ không bằng hành động, chúng ta tan đi.
Sau này anh ở thành phố A sống cuộc sống vui sướng của anh, tôi ở quê cũ sống
cuộc đời bình thản của tôi. Nếu có duyên, chúng ta gặp lại cũng không cần làm
như quen biết.”
Tần Thiệu kéo tay tôi, chậm rãi vuốt ve những đầu ngón tay của
tôi.
Tôi rút tay ra, nói: “Hôm nay cảm ơn anh. Bây giờ tôi phải bận
rộn làm lễ tang cho bố mẹ tôi, có lẽ không có thời gian ra sân bay tiễn anh.”
Tôi nghĩ nói đến đây Tần Thiệu hẳn phải đứng lên bỏ đi rồi,
nhưng lúc này Tần Thiệu vẫn rất kiên nhẫn nghe tôi nói hết, ngồi bên cạnh tôi
không nhúc nhích.
Tôi hỏi: “Anh còn có việc gì à?”
Tần Thiệu thấp giọng nói: “Tôi ở lại giúp cô. Một mình cô
làm lễ tang quá vất vả.”
Tôi vội vàng xua tay nói: “Không cần, còn chuyện gì tôi chưa
trải qua, thậm chí còn ở trong ổ sói…” Tôi bỗng ngậm miệng, nghĩ rằng quá khứ
như vậy đối với mọi người đều là gánh nặng, đành phải nhảy qua: “Tôi không sao.
Hơn nữa để anh sắp xếp lễ tang tôi phải giới thiệu anh với mọi người thế nào?
Nói anh là người bao nuôi tôi chắc? Vẫn là đừng làm đỡ thêm phiền.”
Tần Thiệu nhìn tôi nói: “Dùng thân phận bố đứa trẻ được
không?”
Tôi nhìn Tần Thiệu, trong đầu còn đang suy nghĩ xem bố đứa
trẻ là khái niệm gì. Bỗng tôi như nhớ tới chuyện gì đó, sờ sờ bụng mình nói: “Tần
Thiệu, tôi không muốn mang trẻ con ra nói đùa.”
Tần Thiệu dịu dàng nhìn tôi, lại kéo tay tôi nói: “Tôi cũng
không muốn mang trẻ con ra nói đùa.”
Tôi ngồi bật dậy, giãy dụa xuống khỏi giường. Tần Thiệu muốn
tới giúp tôi bị tôi hất ra. Khi ngồi vững rồi mới hỏi anh ta: “Ai nói với anh?
Làm sao có thể?”
Tần Thiệu vô tội nhìn tôi: “Vừa rồi cô ngất xỉu, bác sĩ kiểm
tra xong đã nói vậy. Hai tháng rồi. Cô không cảm giác được chút gì?”
Tôi nuốt nước miếng, nghĩ lại hai tháng qua tôi đã làm gì.
Tôi thích ngủ, trước khi thích ngủ, tôi chấm dứt với Ôn Khiếu Thiên, trước khi
chấm dứt với anh ta, tôi ở quê, trước khi ở quê, tôi nằm vùng ở nhà Tần Thiệu.
Từng ngày của tôi hoặc là quá kích thích hoặc quá hỗn độn, tôi chưa từng để ý kỳ
nghỉ* của tôi đã chậm bao lâu. Kỳ nghỉ của tôi bình thường đã không chuẩn, trước
lại uống thuốc tránh thai nên thời gian càng thêm hỗn loạn. Nhưng hai tháng nay
tôi chưa từng tiến hành hoạt động trên giường, trúng thưởng từ lúc nào được?
*Kỳ nghỉ: kỳ kinh nguyệt, vì chỉ vào thời gian này bạn Nhiên
mới được nghỉ.
Tần Thiệu nhìn tôi im lặng suy nghĩ, căng thẳng nhìn tôi,
vươn tay chỉ vào vết sẹo: “Tôi tính qua rồi, chính là chuyện hôm đó.”
Tôi bừng tỉnh, ngày đó chỉ mải đánh nhau, sau đó đã quên mua
thuốc tránh thai khẩn cấp. Tôi nhớ hôm đó Tần Thiệu đã nói bên tai tôi: “Sinh
con cho tôi đi.” Bỗng rùng mình, anh ta đúng là muốn gió được gió, muốn mưa được
mưa, nhưng vì sao tôi phải sinh con cho anh ta? Ông trời à, ông còn có thể
hoang đường hơn nữa được không? Cuối cùng nghiệt duyên giữa tôi và Tần Thiệu có
thể chấm dứt rồi, vì sao ông còn muốn chen thêm một chân? Chẳng nhẽ vẫn ngại vận
mệnh của tôi chưa đủ thảm hay sao?
Tôi hoàn toàn không hứng thú với tiết mục mẹ quý nhờ con,
tình nhân tranh chỗ vợ cả mà TV hay diễn này. Những trò như nghe ngóng đời sống
riêng tư của người nổi tiếng tôi cũng không muốn tham dự. Tôi chỉ muốn thật yên
lặng sống nốt một đời, tôi đã chuẩn bị để cô đơn cả đời rồi. Đứa trẻ này đã định
trước từ lúc sinh ra sẽ gặp phải ánh mắt khác thường từ người ngoài, bóng ma
con riêng sẽ luôn làm bạn bên mình. Nếu giống như phim truyền hình TVB hay chiếu,
đứa bé này sau khi lớn lên còn có thể tìm bố ruột báo thù; dù được bố nhận
nuôi, nó cũng sẽ nếm mật nằm gai chịu nhục, sau đó phá hoại sản nghiệp của bố
ruột. Tôi thật sự không muốn con tôi phải đối mặt với những chuyện này.
Ít nhất tôi còn được hưởng thụ hai mươi ba năm bình thường tốt
đẹp, tôi không muốn đứa bé bị người ta chỉ trỏ ngay từ khi còn chưa hiểu chuyện.
Huống hồ giữa tôi và Tần Thiệu đâu chỉ là tình nhân thông thường. Ngay cả vợ chồng
Smith cũng không lục đục, tổn thương nhau như chúng tôi.
Tần Thiệu nắm chặt tay tôi, ánh mắt rực sáng nói với tôi:
“Trước đây cô từng nói sẽ không phá hỏng một sinh mạng. Nếu có con, dù ung thư
giai đoạn cuối cô cũng sinh đứa bé.”
Tôi cố gắng nhớ lại xem mình từng thốt ra lời nói cao thượng
như thế từ lúc nào. Tôi hoài nghi nhìn anh ta.
Tần Thiệu tức giận nói: “Ngày đó cô bị tôi nhốt trong phòng,
cô đá tôi sau đó nói như vậy.”
Tôi suy nghĩ một chút, hình như có chuyện đó thật: “Tần Thiệu,
nếu tôi phá thai, anh sẽ thả sói cắn tôi à?”
Tần Thiệu nhìn tôi không nói một lời, đôi mắt mở lớn hơn trước
rất nhiều.
Tôi nói: “Tần Thiệu, anh cũng nói, ngày đó khi anh nhốt tôi
trong ổ sói, anh coi tôi là thức ăn cho sói, còn tôi thì đá anh. Anh nghĩ quan
hệ như chúng ta là quan hệ có thể có con sao?”
Tần Thiệu mím môi, cơ mặt cứng nhắc nhìn tôi.
Tôi lại nói: “Anh hỏi bà vợ cả công bố cùng anh đồng tâm hiệp
lực nhiều năm kia chưa? Cô ta có đồng ý không?”
Cuối cùng Tần Thiệu nói: “Vấn đề của cô ta tôi sẽ giải quyết.
Truyền thông đưa tin vấn đề ly hôn không phải lời đồn, tôi đang xử lý.”
Tôi nói: “Nếu hai người ly hôn tôi thật sự sẽ bị treo tiếng
xấu hồ ly tinh chia rẽ hôn nhân người khác. Xin lỗi, tôi không muốn nhận. Nửa
năm qua vốn có thể coi như một đoạn nhạc đệm của cuộc đời rồi cho qua, tôi
không muốn thêm cho đoạn quá khứ này bất cứ ý nghĩa nào.”
“Chuyện ly hôn không liên quan đến cô. Dù không có cô, tôi vẫn
sẽ ly hôn với cô ta.”
“Không quan trọng, dù sao hai người ly hôn cũng chẳng có ảnh
hưởng gì tới tôi. Anh ly hôn rồi cũng đừng vì đứa trẻ mà tìm tôi. Tôi không muốn
có liên quan gì tới anh nữa.”
Tần Thiệu đột nhiên bắt lấy cánh tay tôi, hỏi: “Vậy cô định
làm gì đứa bé? Bỏ nó? Hay nuôi nấng một mình?”
Tôi dùng sức tránh ra, nói một đáp án chân thật nhất: “Tôi
không biết!”
Tôi không cách nào làm được như Trịnh Ngôn Kỳ, bỏ đứa bé như
cắt một đoạn tóc, nói cắt là cắt, có lẽ cắt tóc còn phải suy nghĩ năm mười
phút, phá thai lại là quyết định không có đường lùi. Tôi thật lòng thích trẻ
con. Trước đây không có cảm giác gì, vài năm qua tuổi đã lớn, tình mẹ ngày một
rõ ràng. Đôi khi đi qua cửa hàng đồ dùng trẻ con sẽ cảm thấy vô cùng hứng thú với
đôi giày, đôi tất nhỏ như lòng bàn tay, thỉnh thoàng nhìn thấy một đứa trẻ xinh
đẹp cũng muốn vươn tay ra ôm một cái.
Tôi yêu trẻ con, nhưng không có nghĩa tôi muốn đẩy đứa bé
này vào bi kịch đã được dựng sẵn.
May nhờ có ông nội giúp đỡ, tôi mới biết được trình tự của
tang lễ. Nội nói tôi phải chuyển di thể bố mẹ về nhà, sau đó mua áo liệm mũ thọ,
sau khi mời người liệm phải để trong phòng khách hai ngày, đồng thời mời sư thầy
khấn siêu độ vong linh. Thân bằng cố hữu cũng phải được thông báo tiện cho họ đến
phúng viếng, phúng viếng xong còn phải mời mâm cơm, cuối cùng mới đưa tới nhà hỏa
táng.
Từ sau khi phá sản, bố tôi đã không còn bạn bè. Thân thích bản
tính lạnh nhạt, nhưng dù sao quan hệ huyết thông vẫn còn đó, vì vậy tôi vẫn
thông báo đến từng người từng người một trên đường về nhà. Có điều khi thông
báo đã là buổi chiều nên bọn họ đều tỏ ý phải hôm sau mới tới.
Tần Thiệu chưa từng rời đi, tôi không biết anh ta theo sát
tôi như thế có phải vì sợ tôi tới bệnh viện phá thai hay không. Thật ra anh ta
không cần lo lắng như vậy, hiện giờ nhiệm vụ hàng đầu của tôi là an táng bố mẹ,
tôi muốn phá thai cũng không sức đâu mà làm. Khi tôi nói với Tần Thiệu ý này, Tần
Thiệu cũng không thèm để vào tai, anh ta nói: “Dù không có đứa bé, tôi cũng
không muốn để cô một mình ở đây.”
Từ khi có thai, Tần Thiệu nói chuyện có chút không giống
bình thường, tôi luôn cảm thấy nay anh ta đối xử với tôi như với một chiếc bình
thủy tinh dễ vỡ.
Tôi nghĩ, đúng vậy, là bình thủy tinh. Nay tôi là cái bình đựng
huyết mạch Tần gia anh ta. Anh ta quý trọng tôi chỉ vì quả trứng đã thụ tinh
trong bụng tôi mà thôi.
Buổi tối hôm nay, căn nhà cũ vẫn chìm trong ngọn đèn mờ mờ.
Ông nội đã bị tôi đuổi về, tôi sợ nội tuổi lớn, nhìn cảnh người đầu bạc tiễn người
đầu xanh thế này càng thêm khó chịu. Nội vừa đi chưa lâu, hàng xóm đều tới an ủi.
Tôi quanh năm xa nhà, vốn chỉ quen biết sơ qua với hàng xóm láng giềng, vì vậy
khi bọn họ nói với tôi những lời này tôi luôn tự giấu mình sau một bức tường
dày. Tôi biết nếu phá bức tường kia đi, những lời họ nói sẽ như một liều thuốc
tê, khiến tôi thất thanh gào khóc, tôi cũng sẽ không còn khó chịu nữa. Tiếc rằng
bức tường kia càng đắp càng cao, bọn họ càng an ủi tôi càng khách khí đáp lễ.
Có lẽ người đi an ủi người khác cũng có tâm lý mong chờ, khi
bọn họ nói cố nén bi thương cũng là lúc tiềm thức họ mong chờ người được an ủi kia sẽ gào khóc, lau nước mắt,
như vậy mới thể hiện được lòng giúp đỡ của họ. Người an ủi cảm thấy thành công,
người được an ủi thấy yên ổn. Chỉ có tôi không như vậy, bọn họ chưa từng gặp
hoàn cảnh như vậy. Bọn họ nói với tôi: “Ai cũng có ngày này, sớm hay muộn mà
thôi.” Tôi nói: “Cháu biết”, bọn họ còn nói: “Bệnh của bố cháu kéo dài cũng là
chịu tội, nay coi như giải thoát sớm một chút, sớm ngày đầu thai.” Tôi nói:
“Cháu hiểu”, bọn họ còn nói: “Nhà cháu chỉ còn mình cháu, sau này cháu phải tự
chăm sóc bản thân cho tốt.” Tôi lại nói: “Cháu sẽ nhớ.” Tôi máy móc đáp từng
câu một, rồi hiểu ra trước giờ mình làm thùng rác đã quen, đến mức quên mất chia
sẻ nỗi khổ của bản thân thế nào. Đạo lý tôi đều hiểu, nhưng tôi phải nói với
người khác “Tuy vậy cháu vẫn rất đau lòng” thế nào? Sau đó nhắc tới từng chuyện
về bố mẹ ra làm sao?
Dốc bầu tâm sự như vậy, tôi không biết cách. Tôi chỉ biết
truyền đi sự tức giận, khi tức giận tôi đặc biệt nói nhiều, còn khi đau lòng
tôi lại không biết nói sao.
Ánh đèn trong phòng khách vẫn mờ mịt như trước. Tiếng sư thầy
gõ mõ, chiêng trống leng keng. Có người hô hào, có người múa may, miền cực lạc
tôi không hiểu, có lẽ âm thanh ầm ĩ này có thể tạo thành một cây cầu, đưa bố mẹ
tôi bước qua quãng đường nhấp nhô. Vì tiếng kèn, tiếng nhị, tiếng chiêng, tiếng
trống hòa tấu rất lớn nên trong thôn nhỏ yên tĩnh này, chuyện bố mẹ tôi qua đời
rất nhanh đã được mọi người biết đến. Có vài đứa trẻ hiếu kỳ lấp ló sau cửa
nhìn vào, còn có mấy người lớn đứng từ xa bàn luận. Tôi nhìn bọn họ, nghĩ thầm
có lẽ vở diễn hoang đường này ban đầu không vì siêu độ vong linh mà để hồn
phách rời khỏi thân thể tạm biệt một đời, đặc biệt mời người sống tới cho náo
nhiệt một chút, giống như từ nhỏ đến lớn chúng ta tham gia lễ tốt nghiệp hết lần
này đến lần khác vậy.
Tần Thiệu ngồi bên cạnh tôi. Mọi người nhìn cảnh náo nhiệt
cũng không quên phát hiện ra anh ta, bởi vì tôi không giới thiệu nên đại khái bọn
họ coi anh ta là chồng tôi. Dù sao ở nơi này, nếu đến tuổi tôi còn chưa kết hôn
nhất định được quy về quái thai.
Tần Thiệu từ lâu đã quen với sự quan tâm của người lạ, vì vậy
anh ta chỉ yên lặng ngồi bên tôi không lên tiếng. Dù trong mớ diễn tấu không có
bất cứ âm luật nào thế này anh ta vẫn nhẫn nhịn. Tôi len lén nói với anh ta:
“Anh coi như đang xem kịch Nô Nhật Bản đi.”
Bởi vì tạp âm quá lớn, Tần Thiệu ghé vào tai tôi hỏi: “Kịch
Nô? Đó là cái gì?”
Động tác thân thiết của Tần Thiệu rất nhanh đã hấp dẫn sự
chú ý của mọi người. Ở nơi nông thôn dân phong còn tương đối bảo thủ này, dù là
vợ chồng cũng không biểu hiện như vậy. Trường hợp nam nữ tương đối công khai chỉ
giới hạn trong ngày kết hôn, vì vậy ngày đó mọi người sẽ nghĩ tất cả biện pháp
khó xử cô dâu chú rể.
Tôi khoát tay với Tần Thiệu, không muốn trao đổi với anh ta
nữa. Tần Thiệu cũng cảm nhận được ánh mắt của mọi người, ngoan ngoãn ngồi về
chiếc ghế trúc cũ.
Khi diễn tấu tạm dừng mười phút, Tần Thiệu hỏi tôi có đói
không, tôi lắc đầu.
Tần Thiệu lo lắng nhìn tôi, nói: “Cô không ăn gì sao được? Cả
ngày cô chỉ dựa vào một lọ dinh dưỡng ở bệnh viện để chống đỡ được, không chịu
nổi đâu.”
Anh ta lại lộ ra ánh mắt nâng niu bình thủy tinh.
Tôi thở dài nói: “Anh đói à?”
Tần Thiệu lắc đầu, lại gật đầu.
Nay tôi cảm thấy hai chúng tôi có chút giống vợ chồng nhiều
năm. Hơn nữa Tần Thiệu biểu hiện rất bình tĩnh, vô hại, khiến tôi hoài nghi trước
kia anh ta chỉ đang giả vờ.
Tôi nói: “Tôi không biết nấu cơm, hiện giờ tôi cũng không có
khả năng nấu cơm cho anh. Vậy đi, anh ra ngoài, đi theo hướng Bắc khoảng hai
trăm mét, rẽ phải có một con đường đặc biệt nhỏ, đi vào đó vài bước, rẽ phải
vào một ngõ nhỏ, ở đó có một quán tạp hóa rất khó nhận ra. Khi mua nhớ chú ý hạn
sử dụng, cẩn thận mua phải đồ uống nhái.”
Có lẽ cả đời Tần Thiệu chưa từng bị người ta sai thành chân
chạy, cũng có lẽ anh ta chưa từng biết tới một tiệm tạp hóa tại vị trí phức tạp
như vậy mua đồ là khái niệm thế nào, khi đứng lên còn có chút chần chờ. Nhưng rất
nhanh anh ta đã bước ra ngoài.
Tần Thiệu rất có khí thế, anh ta vừa bước đi, ngoài cửa đã
giãn ra một con đường. Tần Thiệu cúi đầu, đi về bên trái vài bước, ngừng lại,
nhận ra mình đi sai hướng, lại cúi đầu tiếp tục đi về hướng ngược lại.
Đến khi màn diễn tấu thứ hai kết thúc, Tần Thiệu vẫn chưa trở
về. Tôi nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, không khỏi có chút lo lắng. Tôi không
lo lắng có người giật tiền cướp sắc, dân phong chỗ chúng tôi chưa đến mức xuống
cấp như thế, tôi chỉ lo Tần Thiệu không cẩn thận bước hụt xuống rãnh. Tôi không
muốn con tôi từ con riêng biến thành mồ côi cha. Rốt cuộc Tần Thiệu đã trở về.
Anh ta xách một chiếc túi đen lớn, khi anh ta bước vào đám người tôi bỗng có
chút buồn cười. Dáng vẻ anh ta chật vật hiếm có, giống như trải qua một cuộc
hành trình mạo hiểm.
Khi nhìn thấy tôi, anh ta có chút an tâm, sau đó mở túi lấy
ra một đống đồ ăn lung tung không phải chính hãng. Tôi nghĩ đại khái anh ta nhặt
ra tất cả hàng hóa trong cửa tiệm như ở Bắc Triều Tiên kia. Tất cả đồ ăn được
bày trước mặt để tôi chọn.
Sau khi cầm lên một cái bánh xốp, tôi hỏi anh ta: “Sao lại
lâu như vậy? Lạc đường à?”
Tần Thiệu nhẹ nhàng nói: “Ừ, quá tối.”
Tôi nói: “Vòng trở về thế nào? Không thẳng hướng Bắc về tới
thành phố A luôn à?”
Tần Thiệu nói: “Có kim chỉ nam là cô đấy thôi.”
Bánh xốp mắc kẹt trong họng, tôi ra sức ho khan. Tần Thiệu vội
vàng mở một chai nước đưa tới bên miệng tôi. Tôi uống mấy ngụm mới thoáng bình
tĩnh lại.
Tần Thiệu nói: “Đã biết cô không nghe được những lời thế này
mà. Nói thật là chỗ cô có một con chó luôn không nhanh không chậm theo sau tôi.
Tôi đi theo tiếng nhạc ở đây, càng đi càng gần, cuối cùng đột nhiên đi tới cửa
nhà cô. Hài lòng chưa?”
Tôi liên tưởng tới dáng vẻ thảm hại vừa rồi của Tần Thiệu,
quả thật vô cùng hài lòng.
Chờ sư thầy, phường bát âm đã đi, đám người ở cửa cũng tan
theo. Trong căn phòng vắng vẻ chỉ còn tôi và Tần Thiệu, cùng di thể bố mẹ tôi.
Tôi hỏi Tần Thiệu: “Anh đói không?”
Tần Thiệu nói: “Không.”
Tôi cười cười chỉ lên lầu: “Nếu buồn ngủ thì lên lầu ngủ đi.
Trên đó có phòng tôi. Tôi phải ở đây gác đêm.”
Tần Thiệu lại dùng ánh mắt nhìn bình thủy tinh để nhìn tôi:
“Như vậy sao được, sức khỏe hiện giờ của cô sao có thể thức đêm?”
Tôi nói: “Tôi trước phải là con gái của bố mẹ sau mới là mẹ
của đứa bé.”
Tần Thiệu hiểu được ý của tôi, nói: “Tôi ở đây trò chuyện với
cô một chút.”
Tôi nhìn anh ta nói: “Vô duyên vô cớ có gì mà nói?”
“Ví dụ như đặt tên gì cho con?”
“Đi đi, đi đi, lượn ra kia đi.”
Tần Thiệu lại ngồi thừ sang một bên, vẻ mặt có chút uất ức.
Tôi nhìn bóng lưng anh ta, nghĩ người thích sạch sẽ như anh ta mà vì tôi hôm
nay chưa được tắm, còn bị chó đuổi, thật đúng với câu hổ lạc đồng bằng bị chó
khinh.
Tôi bỗng nghĩ tới một chuyện, nói với anh ta: “Anh chờ một
chút, tôi lên lầu lấy vài thứ.” Sau đó tôi lên lầu, lục lọi trong phòng bố mẹ
tôi lấy ra một quyển sách dày cũ kỹ rồi lại chạy xuống lầu.
Hai chúng tôi lại ngồi chụm đầu dưới bóng đèn đen xì, lật từng
trang giấy mỏng. Trong đó có tấm ảnh cưới đen trắng của bố mẹ tôi. Ảnh bố tôi
thời đi lính, ảnh mẹ tôi làm ruộng, nhưng phần lớn là ảnh của tôi. Ảnh của tôi
từ nhỏ đến lớn được bố mẹ tôi bảo tồn rất cẩn thận. Tấm ảnh đen trắng khi một
trăm ngày của tôi được phóng lớn, chiếm trọn một trang. Tôi chỉ vào tấm ảnh
nói: “Tấm này chụp lúc tôi tròn trăm ngày.”
Tần Thiệu vuốt ve gương mặt trẻ con trong tấm ảnh, trong mắt
lộ ra vẻ không thể tin: “Liệu con của chúng ta sau này có giống thế này không?”
Tôi nghe vậy gập quyển album lại, nói: “Anh còn nói tôi sẽ
không cho anh xem nữa.”
Tần Thiệu vội vàng nói: “Được, được, được, tôi không nhắc tới
nữa là được.”
Tôi nghe anh ta đảm bảo xong mới mở quyển sách ra lần nữa,
chậm rãi lật từng trang. Tôi chỉ vào tấm ảnh tôi đang ngồi trên ngựa gỗ nói: “Tấm
này chụp hồi ba tuổi, anh biết không, con ngựa gỗ này là bố tôi tự tay làm đấy.
Ông nhặt mấy miếng gỗ cạnh giường làm cho tôi một con ngựa gỗ có thể lắc lư, thế
nào? Bố tôi lợi hại không?”
Tần Thiệu gật đầu, nói: “Ừ, cười thật ngọt ngào. Thì ra khi
đó đã có má lúm rồi.”
Tôi lại chỉ vào một tấm ảnh khác: “Tấm này tôi và mẹ chụp ở
bờ ruộng. Khi đó tôi năm tuổi. Có điều mẹ tôi nói khi đó tôi rất hay khóc nhè,
trên mặt còn nguyên hai vệt nước mặt. Thật xấu đúng không? Còn đeo một cái găng
tay, cái còn lại có lẽ tôi làm mất rồi. Ha ha.”
Tần Thiệu nói: “Cũng tạm, không xấu như bây giờ.”
Tôi lườm anh ta nói: “Đúng rồi, anh xem tấm này đi, chụp lúc
tôi được kết nạp vào đội thiếu niên tiền phong. Cái áo len tôi đang mặc là do mẹ
tôi tháo áo của mẹ ra để đan cho tôi. Tạo hình cánh dơi, cả trường có tôi mốt
nhất. Khi đó tôi rất phấn khích, nghĩ đến chuyện mình là người nối nghiệp chủ
nghĩa cộng sản là hưng phấn không để đâu cho hết. Mỗi ngày đi học về là phải gấp
khăn quàng đỏ cẩn thận trước tiên, nếu bẩn lập tức bắt mẹ giặt sạch phơi khô.”
“Tấm này chụp khi tôi được giải nhất thư pháp toàn tỉnh.
Hình như là lớp sáu. Tôi đang mặc vải bông Mã Hải, ngày đó đặc biệt lưu hành loại
vải này. Khi về tôi muốn bố tôi thưởng một chiếc đàn điện tử. Anh biết không,
khi đó đàn điện tử đối với nhà tôi xa xỉ như Lamborghini với anh, không, với những
nhà bình thường khác. Ngày nào tôi cũng ôm đàn bấm lung tung, hận không thể
mang tới trường biểu diễn cho mọi người lác mắt. Sau rồi để khoe khoang, tôi
còn mời bạn về nhà chơi. Tiếc rằng sau này cái đàn này cũng không biết bị tôi
ném đi đâu.”
Cứ như thế, từng tấm từng tấm ảnh một, tôi trong ảnh ngày một
lớn, ngày một giống tôi lúc này; còn bố mẹ tôi chậm rãi biến chuyển từ thời
thanh niên bồng bột năng nổ tới trung niên vững vàng, cuối cùng thành đôi người
già mặt đầy phong sương. Tóc mai không biết đã bạc từ lức nào, lưng không biết
đã cong từ lúc nào, nếp nhăn không biết đã khắc sâu từ lúc nào. Cứ như vậy, cho
tới sáng ngày hôm qua, thời gian hoàn toàn ngừng lại trên người bọn họ. Từ nay
về sau, trong ảnh chỉ còn một mình tôi, vĩnh viễn chỉ còn một mình tôi.
Nước mặt tôi rơi xuống. Từng giọt nhỏ vào trên quyển album.
Từ sau khi rời bệnh viện, không biết vì sao tôi không thể khóc được, giống như
đường ống bị tắc. Nhưng nay đường ống này cuối cùng cũng thông. Tất cả đau đớn
trong lòng tôi bắt đầu tan chảy, liên tiếp tràn mi. Tôi ôm Tần Thiệu lớn tiếng
khóc.
Tôi vừa khóc vừa nói: “Tôi không muốn bọn họ rời khỏi tôi.
Tôi không muốn còn một mình. Tôi không muốn thành trẻ mồ côi. Tôi muốn bố mẹ
tôi còn sống khỏe mạnh, nhìn tôi kết hôn sinh con, bọn họ làm ông bà ngoại, dẫn
cháu ra ngoài đi dạo. Tôi còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành cùng họ. Tôi còn
chưa kịp làm gì cả, sao họ có thể bỏ đi đơn giản như vậy? Sao bọn họ có thể nhẫn
tâm bỏ mặc tôi?”
Tần Thiệu nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, không nói một lời. Anh ta
là một người biết lắng nghe biết thấu hiểu, hiện giờ tôi chỉ cần một bờ vai như
vậy, không cần bất cứ lời nào khác. Tôi không muốn những lời như “cố nén bi
thương”, “chăm sóc bản thân”, “tất cả rồi sẽ qua”, tôi chỉ muốn một nơi để tôi
khóc, để tôi kể, vậy là đủ rồi.
Chờ khóc mệt, tôi lại co mình trên ghế trúc bình tĩnh suy ngẫm.
Tần Thiệu lấy một tấm chăn bông từ trên lầu xuống từ lúc nào tôi cũng không biết.
Phòng khách sau nửa đêm lạnh đến đáng sợ. Tần Thiệu quấn chặt chăn bông quanh
người tôi, lại kéo băng ghế tới để tôi gác chân lên. Tôi cứ thế nằm dài trên
chiếc ghế kết hợp này.
Một lát sau Tần Thiệu lại chạy lên lầu, thật lâu không thấy
động tĩnh gì, tôi cho rằng anh ta đã đi ngủ bù, liền một mình run run trong bọc
chăn.
Tần Thiệu đi xuống, trong tay bưng một cái khay đặt trước mặt
tôi. Anh ta chỉ một bát gì đó vàng vàng nói: “Tôi nấu ít mì, dù thế nào cũng phải
làm dùng chút đồ nóng làm ấm người. Nếu không tay cô lại nứt da.”
Tôi cầm đũa trộn đều một chút, phát hiện mì trong bát sắp
vón thành cục, nhưng không nói gì, chỉ hỏi anh ta: “Vậy còn anh? Anh cũng ăn
chút gì đi chứ.”
Tần Thiệu chỉ một cái bát bên cạnh nói: “Tôi ăn cái này.”
Tôi nói: “Đó là cái gì?”
Tần Thiệu nói: “Đây là bản thử nghiệm, của cô là bản cải tiến.
Mì nhà cô bị tôi nấu hết rồi. Tôi cũng không lấy đâu ra bản cao cấp hơn được nữa.”
Tôi gật đầu, ăn một miếng mì bản cải tiến, gần như không có
bất cứ vị mặn và béo nào, có lẽ chưa có gia vị, tôi cũng coi như bản thân là
người bệnh tiểu đường, ăn từng miếng một.
Tần Thiệu thấy tôi ăn cũng ăn vài miếng mì bản thử nghiệm của
mình. Đối với tác phẩm của mình anh ta cũng đã đoán trước nên không lộ ra vẻ
kinh ngạc, chỉ chậm rãi ăn hết.
Tôi nói: “Có phải còn ngon hơn mỳ Ý trong nhà hàng cao cấp
không?”
Tần Thiệu cười cười, thành thật nói: “Nếu mỳ Ý nghe cô nói vậy
sẽ lấy nước mắt rửa mặt.”
Tôi nói: “Anh không thừa cơ khoe khoang một chút thật không
giống phong cách của anh. Có điều nếu mỳ Ý lấy nước mắt rửa mặt sẽ thành mì nước
rồi.”
Nói xong, ngay cả tôi cũng rùng mình vì câu chuyện cười thiếu
muối này.
Tối nay, tôi đã nghĩ cẩn thận một việc. Tôi muốn sinh đứa bé
này. Chờ đứa bé trưởng thành, tôi cũng có thể thêm vào từng trang của quyển
album dày; khi tôi chết, còn có đứa bé lật từng tấm ảnh mà tưởng nhớ tôi. Mặt
khác, tôi biết được chuyện mình mang thai trong khoảng thời gian bố mẹ qua đời
có lẽ cũng là điềm báo bố mẹ muốn tôi có thể truyền thừa sinh mệnh này.
Tôi biết bà mẹ độc thân trong nước không thể nào dễ dàng như
TV hay diễn. Không có đăng ký kết hôn sẽ không thể làm giấy khai sinh, không có
giấy khai sinh đứa trẻ sẽ không có hộ khẩu, sẽ liên quan đến một loạt vấn đề
trường lớp. Vì vậy, mặc kệ thế nào tôi cũng sẽ vì đứa bé mà tạo một gia đình,
tìm một người đàn ông lớn tuổi trung thực chưa kết hôn, hoặc một người chất
phác không vợ không con hay đã ly dị, tôi muốn đứa bé lớn lên như bao đứa trẻ
khác, yên bình, mạnh khỏe. Mà cuộc sống như vậy hẳn không bao gồm Tần Thiệu.
Ngày hôm sau, thân thích lục tục trình diện. Có người khóc rống
lên với di thể, cũng có người vẻ mặt bình tĩnh đứng một bên. Cháu trai, cháu
gái của tôi cũng tới, xa lạ nhìn chằm chằm hai người nằm trên giường. Tôi chia
đồ ăn mua từ tiệm tạp hóa cho bọn chúng. Trẻ con vừa nhìn thấy ăn đã quên ngay
mọi chuyện, tự đi chơi.
Vóc người Tần Thiệu cao lớn, khí thế anh tài hiển hiện, 360
độ không có góc nào là góc chết, toàn thân từ trên xuống dưới tỏa ra ánh sáng
“ta là kẻ có tiền, từ nhỏ đến lớn ta chưa bao giờ buồn phiền chuyện tiền nong”.
Nhóm thân thích lén quan sát Tần Thiệu một lúc rồi đi tới bắt tay với Tần Thiệu
làm quen. Lúc này Tần Thiệu mới thể hiện vẻ gia giáo tốt, lễ phép lại không khiến
người ta cảm thấy quá thân thiết, trả lời từng vấn đề một. Tôi đã quen gây sự,
mồm mép ác độc mỗi khi tranh đấu với anh ta, nay nhìn cách anh ta giao tiếp với
mọi người như vậy thật sự không quen.
Chú tôi là người đầu tiên tắt máy khi nghe tin bố tôi phá sản.
Tôi còn nhớ mình từng chắn trước cửa nhà ông ấy, muốn đòi lại pho tượng phật bằng
vàng mà bố tôi tiện tay tặng. Khi đó là tháng mười hai, gió lùa qua hàng hiên
khiến tôi run rẩy như một cụ già chín mươi tuổi. Tôi ở đó đợi hai ngày, bọn họ
cũng không dám ra ngoài, cuối cùng, ngày thứ ba, bọn họ xách hành lý vội vàng
chạy về phía chiếc Satana 2000 – quà tặng sinh nhật năm mươi tuổi mà bố tôi mua
cho ông ấy.
Khi nhìn thấy Tần Thiệu, ông ấy đặc biệt thân thiết nắm tay
Tần Thiệu hỏi: “Lần đầu gặp mặt, tôi là chú của Tiểu Nhiên. Cậu thanh niên tên
gì?” Nghiễm nhiên khoác vẻ bề trên. Tôi nghĩ chưa từng có ai gọi anh ta là “cậu
thanh niên”, anh ta hẳn sẽ khó chịu.
Tần Thiệu lộ ra nụ cười công việc, là loại nụ cười giật cơ mặt
mà thành, nhưng trong ánh mắt không có bất cứ ý cười nào. Anh ta cũng bắt tay
chú tôi nói: “Chào chú. Cháu là Tần Thiệu, Tần trong Tần quốc, Thiệu trong thiệu
hưng.”
Ông chú lập tức hỏi: “À, Tần Thiệu, tên rất hay. Cậu làm việc
ở đâu?”
Tôi len lén kéo góc áo Tần Thiệu, dùng ánh mắt ám chỉ anh
ta. Chúng tôi ở bên nhau lâu như vậy dù sao cũng có ăn ý.
Tần Thiệu nói: “Làm việc trong một công ty.”
“À, kiểu công việc gì?” Ông chú đã có chút thất vọng.
“Nhân viên văn phòng. Đọc tài liệu, nghe điện thoại.” Tần
Thiệu nói bóng nói gió. Tôi có chút buồn cười, cảm thấy thật ra Tần Thiệu không
nói dối, tôi thấy anh ta làm tổng giám đốc đơn giản cũng chỉ có đọc tài liệu,
nghe điện thoại mà thôi.
Ông chú hoàn toàn thất vọng, nói: “Nhân viên văn phòng còn mặc
quần áo cao cấp như thế.”
Ông ấy đang nói chiếc áo khoác Armani trên người Tần Thiệu.
Chú tôi tuy đã nhiều tuổi nhưng tinh mắt hơn bố tôi nhiều, quen thuộc các loại
hàng hiệu, bởi vậy khi nhà tôi còn có tiền đã lấy đi không ít quần áo của bố
tôi.
Tần Thiệu chỉ chỉ quần áo trên người: “À, đây là hàng nhái
thôi. Chợ nào cũng có.”
Tôi vội vàng bổ sung: “Chợ trời ngã năm thành phố A.”
Tần Thiệu nói: “Đúng vậy, chính là chợ ngã năm.”
Ông chú im lặng bỏ đi. Ông ấy luôn được thân thích ca ngợi
có ánh mắt chuẩn nhất, độc nhất, ông ấy vừa đi các thân thích khác cũng tự giải
tán, không để ý đến Tần Thiệu nữa. Tôi nghĩ, bọn họ chưa từng tốn chút thời
gian hỏi xem quan hệ giữa tôi và Tần Thiệu là gì, ngay cả dự định bao giờ kết
hôn cũng chưa hỏi, đúng là ra vẻ một chút cũng không thèm.
Tôi nghĩ bố mẹ tôi thật đáng thương. Bố tôi có bốn anh em, mẹ
tôi có ba chị em, khi nhà tôi mới giàu có bọn họ còn có qua lại, khi tiền tài
xuống dốc tình thần lập tức bốc hơi. Ngay cả cái chết có thể dễ dàng được thông
cảm nhất cũng không khiến bọn họ biểu hiện ra một chút quan tâm với tôi.
Thậm chí tôi còn biết ơn đứa bé trong bụng, khiến tôi có cảm
giác mình không cô độc.
Tần Thiệu đứng bên cạnh, nhẹ nhàng nắm tay tôi. Tôi nhìn về
phía anh ta, anh ta không quay đầu nhìn tôi. Tôi cảm nhận được độ ấm truyền tới
từ lòng bàn tay, dường như khiến tôi thêm sức mạnh.
Bữa cơm tang lễ thật sự hỏng bét. Có lẽ do Tần Thiệu phụ
trách, anh ta đặt rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đắt tiền mà tang sự bình thường
hiếm thấy, tuy bị đầu bếp địa phương xử lý không ra gì nhưng vẫn bị mọi người
phát hiện. Những người đến viếng không một ai bỏ về, bàn ngồi không đủ đành đứng
bên cạnh ăn. Khắp sân rộn ràng nhốn nháo, ầm ĩ náo động. Tôi nghĩ nếu bố tôi thấy
nhất định sẽ hài lòng, ông thích dùng tiền để khiến mọi người vui vẻ, vì vậy
tôi cũng không trách Tần Thiệu tiêu tiền hoang phí.
Chỉ là, tôi phát hiện thật ra Tần Thiệu cũng là một kẻ phố
phường biết luồn lách. Anh ta không đưa nguyên liệu tốt nhất cho đầu bếp mà
nhét hết vào tủ lạnh trên tầng hai. Sau khi chúng tôi ăn hết hai bát mì vô vị
kia, anh ta đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, thừa dịp chuẩn bị cho bữa cơm tang
lễ liền nhét đầy tủ lạnh trên lầu.
Lại qua một ngày, tôi đứng trong nhà hỏa táng, nhìn bố mẹ lần
cuối. Hai mắt khô khóc, giống như mứt quả bị phơi khô. Tôi không khóc được,
đành phải cắn chặt môi, cho đến khi nhân viên nhà hỏa táng hoàn thành công việc,
giao cho tôi hai bình tro.
Bình tro có chút nặng. Tôi mỗi tay ôm một bình, thật ra tay
đã tê cứng, nhưng việc này chỉ có thể là tôi làm. Tôi không có chồng, không có
anh em, tôi là người con duy nhất của bố mẹ, vì vậy tôi cố sức ôm hai bình tro.
Thời tiết không có mưa bụi bay bay hợp với hoàn cảnh như TV hay chiếu. Mà mặt
trời rực rỡ, cây cối ven đường trải một tầng màu xanh đậm, là một ngày thích hợp
để đạp thanh hát dân ca. Tôi mặc một bộ trang phục màu đen, từng bước ra khỏi
nhà hỏa táng. Tần Thiệu đang ở ngoài chờ tôi.
Tôi bỏ hai bình tro vào trong mộ. Thân thích cũng ở bên cạnh.
Tôi bỗng nhớ tới ngày tôi cùng Tần Thiệu đi thăm em gái anh ta, liền hỏi: “Tần
Thiệu, khi em gái anh mất, anh làm thế nào vượt qua?”
Tần Thiệu nhìn về phía núi non xa xa, im lặng không nói. Núi
rừng bên kia vẫn một màu xanh um như trong ký ức của tôi, qua nhiều năm như vậy
chỉ càng thêm rậm rạp, không bị chặt phá, tựa như thời gian hoàn toàn dừng lại ở
nơi tôi cười khanh khách được bố bế đi chơi đùa.
Tôi nói: “Cô ấy đã mất bao nhiêu năm? Khi nhớ tới vẫn còn
khó chịu lắm sao?”
Tần Thiệu liếc nhìn tôi, ánh mắt anh ta rất phức tạp, giống
như một hồ nước, nhìn như yên ả lại thâm sâu khó lường. Anh ta nói: “Bảy năm rồi.
Mỗi lần nhớ tới con bé đều sẽ nghĩ, nếu như con bé còn sống hiện giờ tôi sẽ thế
nào, có đi tới bước đường ngày hôm nay hay không? Nhưng trên đời nào có nhiều nếu
như như vậy. Xảy ra là đã xảy ra, thứ nên nhận tôi cũng đã thừa nhận.”
Tôi nghĩ, cái chết của em gái hẳn là vết thương không muốn bị
chạm vào của Tần Thiệu. Mỗi người đều sẽ có những nỗi đau riêng không muốn phải
đối mặt. Khi hơn mười tuổi tôi không thể đối mặt với chuyện bố rời quê hương,
khi hơn hai mươi tuổi tôi không thể đối mặt với chuyện bạn trai bỏ đi không từ
biệt, nay tôi ba mươi tuổi, đứng trên trạm dừng thứ ba của cuộc đời, lại không
thể đối mặt với chuyện bố mẹ đã buông tay trần thế. Mà đoàn tàu năm tháng sẽ
không vì sự bi thương nói không nên lời của tôi mà nhân từ, nó ầm ầm chuyển động
bánh xe nặng nề, phun cuộn khói trắng, vô tình tiến về phía trước. Bất luận
chúng tôi có phú quý, quyền cao thế nào, hay cứng cỏi, mạnh mẽ thế nào, chúng
tôi đều bị trói trên chuyến tàu đó. Không ngoại trừ ai.
Tôi học Tần Thiệu nhẹ nhàng cầm tay anh ta. Nhưng lòng bàn
tay tôi không có độ ấm, chỉ có một mảnh lạnh lẽo, không biết có thể cho anh ta
sức mạnh hay không.
Sau khi tất cả các nghi thức tang lễ kết thúc, tôi về nhà ngủ
một giấc. Một giấc này đại khái phải đến hai mươi mấy tiếng. Trong khoảng thời
gian dài như vậy, tôi chưa từng mơ lấy một giấc, tôi không mơ thấy bố mẹ từ biệt,
cũng không mơ thấy bố mẹ dặn dò, tôi có chút thất vọng. Tôi cho rằng bọn họ sẽ
dùng một sức mạnh thần bí nào đó nói những lời chưa kịp nói.
Khi tỉnh lại, Tần Thiệu đang rửa một chùm nho cho tôi. Mùa
này, mỗi một quả nho là một tờ nhân dân tệ lóng lánh, tôi cũng không biết anh
ta từ lúc nào và dùng bao nhiêu tiền để mua đồ ăn. Tôi còn lười đánh răng, tiện
tay vặt mấy quả ăn trước.
Tần Thiệu nhẹ nhàng nói: “Chúng ta về thành phố A đi. Sức khỏe
hiện giờ của cô không thích hợp ở lại đây. Ở đây quá lạnh, hơn nữa không có
cách bảo quản thực phẩm.”
Tuy hiếm khi Tần Thiệu ăn nói khép nép như vậy nhưng tôi biết
nguyên nhân của hành động này là vì đứa bé trong bụng tôi. Tôi không thích người
khác nói quê tôi không tốt, tôi nói thì được nhưng người khác thì không. Vì vậy
tôi tức giận nói: “Có chỗ nào không tốt? Tôi sinh ra lớn lên ở đây. Thức ăn
không tốt tôi còn có thể cao một mét bảy, có thể đỗ vào đại học A hay sao?”
Tần Thiệu nói: “Tôi không có ý này. Tôi chỉ muốn nói dù sao
thành phố A cũng lớn hơn, muốn mua gì cũng được. Nhỡ may cần tới bệnh viện cũng
nhiều người quen, kiểm tra cũng tiện.”
Tôi hừ một tiếng: “Này, tổng giám đốc Tần, thế lực của ngài
còn chưa thâm nhập tới thị trấn nhỏ của chúng tôi sao? À, đúng rồi, lần trước ở
Hoàng thành chúng tôi ngài suýt chút nữa còn bị y tá bỏ quên, để lại bóng ma
tâm lý, tôi hiểu mà. Có điều con tôi rất kiên cường, không cần những kiểm tra
phức tạp này.”
Tần Thiệu không tức giận, ánh mắt ngời sáng hỏi tôi: “Cô quyết
định sinh đứa bé rồi?”
Tôi phun ra một miếng vỏ nho, chậm rãi nuốt quả nho trong miệng
xuống. Ánh mắt Tần Thiệu vẫn sáng như đuốc.
Tôi đành phải nói: “Có sinh cũng là chuyện của tôi. Đứa bé
là của tôi, liên quan gì tới anh.”
Tần Thiệu vẫn vui vẻ, vươn tới xoa đầu, nhéo má tôi nói:
“Tôi đã biết cô sẽ không nhẫn tâm bỏ đứa bé mà.”
Tôi gạt tay anh ta ra, nói: “Nói thật cho anh biết, muốn về
thành phố A không phải không được, nhưng chờ qua “ngũ tuần” của bố mẹ tôi rồi lại
nói. Hơn nữa trong khoảng thời gian này tôi phải ở trong nhà, không thể đi đâu.
Không thể vì bố mẹ tôi vừa mất mà cả nhà bỏ không. Người xưa nói qua “ngũ tuần”
hồn mới rời nhà. Tôi ở đây với bố mẹ tôi. Anh về thành phố A trước đi, đừng để
viên kim cương vùi trong đống cát, kim cương không thích ứng được, đống cát
chúng tôi nhìn cũng khó chịu.”
Tần Thiệu hài lòng nói: “Vậy sau này bàn tiếp.”
“Sau này bàn tiếp” của Tần Thiệu là chỉ anh ta sẽ không nhắc
tới chuyện trở về nữa. Anh ta ở lại nhà tôi. Anh ta ở căn phòng trước kia của
tôi, tôi ở trong phòng bố mẹ. Anh ta cứ thế nhét dáng người cao lớn của mình
vào căn nhà thấp bé của tôi, ngày ngày nghiên cứu thực đơn, xem những chương
trình dành cho phụ nữ có thai trên TV, hoàn toàn không còn dáng vẻ quân vương
lúc đầu.
Tôi nhìn anh ta như vậy mà cảm thấy có chút bứt rứt. Để một
sếp tổng của tập đoàn trọng điểm quốc gia tới làm cơm, nấu canh cho tôi, tôi có
chút không chịu nổi. Nhưng Tần Thiệu làm rất thỏa mãn, nhất là khi khả năng nấu
ăn của anh ta tăng tốc theo từng ngày, gần như anh ta còn ham mê nấu những món
ăn Trung Quốc và phương Tây. Tôi nghĩ có lẽ vì tôi mà trên đời này sẽ mất đi một
thương nhân ưu tú, thêm một đầu bếp cao cấp kiệt xuất cũng nên.
Nhà chúng tôi không có hệ thống sưởi, căn phòng âm u, vừa chạng
vạng trong nhà đã lạnh như trong hầm băng. Có một ngày, Tần Thiệu vào thị trấn
mua về rất nhiều máy sưởi điện, mỗi phòng một cái. Ý đồ của anh ta rất tốt đẹp,
nhưng vừa chạy được hai cái thì cầu chì cháy. Gần chỗ chúng tôi không có nhân
tài kỹ thuật điện, hơn nữa đang là buổi tối, trong thị trấn không có nhân viên
sửa chữa 24/24, bởi vậy tối hôm đó chúng tôi đành thắp nến ăn cơm.
Vốn là một chuyện rất lãng mạn, nhưng khi tôi và Tần Thiệu ở
chung, trên cơ bản không cách nào coi là lãng mạn được. Chúng tôi chưa nói được
vài câu đã bắt đầu tranh cãi, tôi nổi ý xấu trước kể chuyện ma cho anh ta nghe,
Tần Thiệu không tỏ vẻ gì, tôi lại kể một câu chuyện càng dài dòng đáng sợ hơn.
Tôi vốn yếu bóng vía, ngay cả phim kinh dị cũng không dám xem, nhưng vì lòng hiếu
thắng mà cố gắng kìm nén sự sợ hãi, chỉ nói mấy câu đã khiến bầu không khí ngày
một căng thẳng.
Tôi nói: “Có một người trong đầu luôn nghĩ những chuyện ma
quái, vì vậy một hôm, sau khi trở về nhà, anh ta nhìn vào nhà qua lỗ khóa. Thế
nhưng thật kỳ quái, anh ta không thấy bất cứ động tĩnh gì, chỉ thấy một màu đỏ
tươi như máu. Anh biết vì sao không?”
Tần Thiệu phối hợp hỏi: “Vì sao?”
Tôi nói: “Bởi vì anh ta đang đối mặt với một con quỷ. Con quỷ
trong nhà cũng đang dùng con mắt đỏ au nhìn anh ta qua lỗ khóa.”
Nói xong, hai chúng tôi cùng im lặng. Không ai nhận mình
thua, vì vậy chúng tôi làm bộ im lặng ăn cơm. Thật ra tôi đã bị chính mình làm
cho hết hồn rồi. Ngày đó khi nghe câu chuyện này vài buổi tối tôi không dám ngủ,
phải rất lâu sau mới quên được. Hôm nay vì lòng hiếu thắng tôi mới đào ký ức
này lên, nhưng sau khi kể xong hai tay tôi càng lạnh cóng, lưng thấm mồ hôi lạnh,
ngay cả tay gắp thức ăn cũng run run.
Bỗng bên ngoài vang lên một tiếng mèo hoang cắt ngang bầu
không khí nặng nề. Đồng thời, tôi cũng hét lên.
Trong tình hình căng thẳng này, nhánh cỏ cũng là ma quỷ.
Tần Thiệu kéo tay tôi nói: “Xem cô đi, đang yên đang lành kể
chuyện ma làm chi? Không biết chịu thua là gì.”
Tôi ôm Tần Thiệu hô lên: “Mẹ ơi, tôi sắp sợ đến sảy thai
luôn rồi.”
Tần Thiệu vỗ lưng tôi nói: “Được rồi, đừng sợ, đừng sợ, là lừa
người ta thôi, làm gì có nhiều ma quỷ như vậy.”
Tôi hổn hến dựa vào vai Tần Thiệu, chờ tâm trạng dần ổn định
mới chậm rãi nói: “Ơ, Tần Thiệu, cô gái không có chân đứng bên cạnh anh là ai vậy?”
Cơ thể Tần Thiệu đột nhiên cứng đờ, cuối cùng tôi cũng cảm
thấy hòa được một ván, ngồi về ghế của mình cười ha hả.
Ngày hôm sau, Tần Thiệu đưa tôi tới bệnh viện Hoàng thành kiểm
tra. Thế lực của anh ta không phải chuyện đùa, trong thị trấn nhỏ thế này cũng
được anh ta chuẩn bị sẵn sàng, chọn ngày mà chuyên gia sản khoa làm việc, hẹn trước
với chuyên gia rồi mới tới.
Cũng may đã sắp xếp trước, nếu không tôi cũng không biết
mình phải đăng ký ở sản khoa hay phụ khoa nữa. Bác sĩ hỏi tôi: “Ăn cơm chưa?”
Tôi lắc đầu. Bác sĩ lại kiên nhẫn hỏi tôi: “Muốn đi tiểu chưa?” Tôi lại lắc đầu.
Sau đó bà ấy nói: “Uống nước trước đi. Nếu không không làm siêu âm B được.”
Tần Thiệu đành phải vui vẻ đi mua cho tôi một cốc sô cô la
nóng. Trước đây người ta thường hay nói tôi thẳng ruột, uống nước giống như
không cần qua hệ tuần hoàn trực tiếp chảy thẳng xuống bàng quang, nhưng bây giờ
không biết hỏng hóc ở chỗ nào, uống bao nhiêu nước vẫn khỏe re, không hề thương
nhớ cái nhà vệ sinh.
Tần Thiệu đã ra ngoài mua sô cô la nóng cho tôi tới lượt thứ
ba. Tôi nghĩ còn uống nữa tôi sẽ biến thành làn da sô cô la mất. Cho đến tận
trưa tôi mới bắt đầu nhộn nhạo, nhưng khi nhìn thấy trước cửa phòng siêu âm B
ghi nghỉ trưa từ 11:30 đến 1:30, tôi gần như không nhịn được nữa.
Biểu hiện của Tần Thiệu bình tĩnh kinh người, anh ta cầm điện
thoại không ngừng gọi điện. Tôi dí sát vào bên cạnh điện thoai anh ta nghe lén,
đối phương đang nói: “Hoàng thành? Chỗ nào vậy? Bắc Kinh à?” Tần Thiệu ngắt lời
anh ta, nói: “Hôm qua tôi đã liên hệ qua Lí Xương để gặp chuyên gia sản khoa ở
đây, câu bảo Lí Xương giúp tôi liên hệ với phòng siêu âm B ở đây, phải nhanh, hạn
cho cậu mười phút.”
Tôi dùng chân trái vắt qua chân phải, sắc mặt khó nhịn mà
nói: “Không thể trực tiếp liên hệ với chuyên gia sản khoa kia à?”
Tần Thiệu lạnh lạnh nói: “Gọi chuyên gia tìm người của phòng
siêu âm hỗ trợ không nhanh bằng tôi tìm người khác xử lý.”
Quả nhiên chưa đến mười phút, có người đứng trước cửa phòng
siêu âm B hỏi: “Ai là Tần Thiệu? Muốn khám thai?”
Tôi giật bắn lên từ trên ghế, giơ tay nói: “Tôi, tôi, tôi.”
Người kia liếc nhìn tôi nói: “Không phải là nam sao?”
Tôi nghĩ thầm người này có vấn đề gì không vậy, có người đàn
ông nào tới phòng siêu âm B khám thai hay sao. Tần Thiệu phong độ ngời ngời đi
tới, bắt tay với người kia, nói: “Tôi là Tần Thiệu, chúng tôi cùng tới khám
thai.”
Trong phòng siêu âm B, tôi nằm trên giường, đầu máy lạnh lạnh
dính dính lăn qua lăn lại trên bụng, tôi run run, suýt chút nữa tè ra quần.
Trên màn hình xuất hiện một màu đen xì. Tôi giãy dụa muốn nhìn, dù sao trong TV
chiếu đến đây luôn xây dựng một bầu không khí hạnh phúc dâng trào, cảm giác thần
thánh tăng cao. Tôi đang chờ bác sĩ chỉ cho tôi thai nhi trên màn hình thì bác
sĩ nói một câu: “Sao lại nhịn nhiều nước tiểu thế này, chỉ thấy toàn bàng
quang.”
Nghe đến đó, mặt Tần Thiệu tái đi rồi. Có lẽ từ khi sinh ra
đến nay anh ta chưa từng mất mặt nhiều lần như thế.
May mà bác sĩ bổ sung một câu: “Thấy không? Là chấm nhỏ như
quả nho kia kìa. Khoảng 2.5 phân rồi.”
Tôi ngửa đầu tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng bác sĩ chỉ vào
một điểm đen nói với tôi: “Cô xem, nhìn thấy vành tai rồi này, đây là miệng,
đây là mũi. Môi trên hoàn toàn thành hình rồi. Những bộ phận khác cũng bắt đầu
phát triển, nhưng chưa biết được giới tính. Có điều lúc đó hai người muốn biết
bệnh viện cũng không thể nói.”
Tần Thiệu xuất thần sờ sờ màn hình, vuốt ve hạt đậu kia,
trong ánh mắt tràn đầy vẻ hiền hòa của người làm cha.
Ngược lại tôi thấy bình thường, có lẽ đã nhìn quen cảnh tượng
như thế này trên TV, đã dự đoán được sẽ thế này nên không có sự kích động nhất
định, chỉ cảm thấy thần kỳ: một sinh mệnh đang hình thành trong cơ thể tôi, hơn
nữa bảy tháng sau sẽ hăng hái chào đời.
Nhưng điều kiện khách quan tôi phải đối mặt không cho phép
tôi lún mình trong cảm giác thần kỳ này quá lâu. Bác sĩ vừa lau sạch bụng xong,
tôi lập tức chạy ra khỏi phòng siêu âm B, thẳng tiến về phía WC.
Sau khi vui sướng bước ra khỏi WC, tôi thấy Tần Thiệu đang cầm
báo cáo siêu âm B mà sững sờ, có chút khó có thể tin. Tôi đi tới vỗ vỗ anh ta,
anh ta chỉ vào điểm nhỏ trên bức ảnh, nói với tôi: “Tôi nghĩ con nhất định là một
cô bé, hơn nữa còn rất giống cô.”
Tôi nói: “Tôi nhìn giống thế này à?”
Tần Thiệu nói: “Ừ, thật sự giống nhau như đúc.”
Ra khỏi bệnh viện, mặt trời ấm áp phủ lên người, trên khoảng
sân của khu dân cư bên cạnh phơi những tấm chăn đủ loại màu sắc, mặt tiền tầng
một là một loạt cửa hàng. Bên cạnh cửa hàng bán quan tài, bình đựng tro cốt là
trung tâm chăm sóc sắc đẹp, bên cạnh trung tâm chăm sóc sắc đẹp của cừa hàng
rèn, bên cạnh cửa hàng rèn là tiệm vàng. Bố cục như vậy không cách nào gặp được
ở thành phố A, không hiểu người sống trước khi mua quan tài có nên đến sát vách
chăm sóc da hay không, hoặc là vào lò rèn mua một cái ống đồng rồi sang tiệm
vàng bên cạnh đánh thành một cái vòng cổ. Nhưng ở Hoàng thành, vì chỉ là một thị
trấn nhỏ nên tất cả cửa hàng kinh doanh tập trung hết trên con phố này, người
dân sẽ không cảm thấy nó hỗn loạn, ngược lại còn thấy tiện lợi, muốn mua gì chỉ
cần đến đây là được.
Đi tới đi lui, Tần Thiệu bỗng kéo tôi vào một cửa hàng bán đồ
trẻ con. Cửa hàng này ước chừng chỉ rộng mười mét vuông, chỉ bán những mặt hàng
cơ bản cho trẻ em, hơn nữa hình dáng lỗi thời, giống như bị loại xuống từ những
thành phố lớn. Thẩm mỹ của Tần Thiệu xuống dốc không phanh. Anh ta hưng phấn cầm
một đôi giày bé bằng lòng bàn tay, vẫy vẫy trước mặt tôi, sau đó so với giày của
mình. Tôi nói: “Ừ, tỉ lệ giữa đà điểu và ong mật.” Tần Thiệu cũng không chê tôi
mắng anh ta là đà điểu, tiếp tục cầm lên một cái bình sữa ngắm nghía.
Anh ta không ngại, tôi lại ngại anh ta mất mặt, cố hết sức
kéo anh ta ra ngoài. Trong lúc vội vội vàng vàng anh ta còn kịp rút ra vài tờ
100 tệ, thuận tay cầm đôi giày kia đi. Tôi nhìn thấy, lập tức giật tiền lại, đặt
một tờ vào tay bà chủ.
Tần Thiệu mang theo đôi giày trẻ con kia tiếp tục dạo phố.
Khi đi ngang qua một tiệm bán hoa, Tần Thiệu dừng chân, đi vào mua một bó cúc
Ba Tư đưa cho tôi. Anh ta giơ hoa nói với tôi: “Lần trước đã hứa sẽ mua hoa cho
cô. Nhìn xem!”
Tôi nhìn bó cúc Ba Tư đang nở rộ, liếc mắt khinh bỉ nói:
“Anh thích hoa cúc ghê nhỉ. Sao không tặng tôi một bó cúc trắng luôn đi. Tiện
đây nói một câu, đàn ông thích hoa cúc không phải thói quen tốt.”
Tần Thiệu nói: “Tôi cảm thấy nó rất giống cô. Tặng cô là hợp
nhất.”
Tôi lục lọi trong đầu ý nghĩa của hoa cúc Ba Tư, nhưng loại
người kiến thức có hạn như tôi chỉ dừng ở nghiên cứu những loại hoa mà ai cũng
biết như hoa hồng, hoa ly, với loại hoa ít người lưu ý như cúc Ba Tư tôi thật sự
không biết gì.
Tôi cầm trong tay bó cúc Ba Tư đang nở rộ vừa quyến rũ vừa
thanh thoát, ngồi trong xe của Tần Thiệu, mở cửa sổ ra một khoảng nhỏ. Ánh mặt
trời xuyên qua khe hở chiếu vào, trải lên bó cúc Ba Tư một màu vàng ươm. Đi
cùng ánh dương là từng làn gió mát, tựa như mùa xuân phá kén thoát ra khỏi cuối
đông lạnh lẽo, khắc nghiệt.
Tần Thiệu bật một đoạn nhạc không lời, đại khái là dùng cho
phụ nữ có thai dưỡng thai, khiến người ta buồn ngủ. Tần Thiệu kẹp tấm ảnh siêu
âm lửng lơ giữa không trung, ở đó vốn có một con khỉ đồ chơi tôi giành được khi
chơi trò “mở bình có thưởng”, bởi vì tôi cầm tinh con khỉ, dù đường may rất thô
ráp, đôi mắt dán lé xệch một bên nhưng tôi vẫn móc nó vào một cái giác hút,
dính lên cái xe tôi thường đi. Hiện giờ hai tay của con khỉ vừa vặn có thể kẹp
lấy tấm ảnh, gió từ cửa sổ thổi tới khiến tấm ảnh lúc lắc, dưới ánh mặt trời
soi lên người Tần Thiệu một cái bóng bất định.
“Yên bình và ấm áp”, “thanh thản và yên ổn” mà Tần Thiệu từng
nói có lẽ chính là giờ phút này. Nhìn gương mặt anh ta, tôi nhớ tới những ngày
tôi ở bên Ôn Khiếu Thiên, phần lớn thời gian tôi rất cẩn thận, rất sợ một ngày
nào đó Ôn Khiếu Thiên sẽ rời xa tôi. Bởi vì anh ta là mối tình đầu của tôi, có
thể coi như yêu ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi luôn luôn lưu ý, bất an tới từng
giây. Bởi vì quan tâm nên mỗi lần nhìn thấy nụ cười của anh ta tôi đều cảm thấy
chuếnh choáng, mỗi lần anh ta nhíu mày tôi cũng cảm thấy đau lòng. Tình yêu
kiên định như vậy, mặc kệ đối phương có tiếp nhận hay không tôi đều như một sợi
dây cót không thể căng hơn được nữa, kéo căng trái tim mình. Xa cách bảy năm,
khi Ôn Khiếu Thiên lại xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa, tôi không còn như vậy
nữa, không còn chỉ có anh ta trong mắt, tôi phải đối mặt với hiện thực tàn khốc.
Tôi không còn là con chim hoàng yến của năm đó mà là một con chim sẻ, dù mùa
đông giá rét cũng phải bay ra khỏi tổ tìm cái ăn.
Vì vậy, tình yêu đã từng được tỉ mỉ gìn giữ như món đồ sứ
trơn bóng cũng phải đối mặt với miếng vải thô ráp và đá vỡ nổi lên cuồn cuộn,
chỉ trong chốc lát đã đầy vết trầy xước, nứt vỡ. Tình yêu không chịu nổi.
Sự lừa dối của Ôn Khiếu Thiên chỉ là một cú đả kích cuối
cùng, chọc lên món đồ sứ đó một lỗ thủng lớn, khiến tôi sớm kết thúc đoạn tình
mười năm này mà thôi.
Nhưng đối với Tần Thiệu, từ lâu tôi đã không thể nói rõ.
Chúng tôi nằm trong cái lưới mà chúng tôi cùng nhau bện thành, tôi vốn có thể
thoát khỏi đó nhưng vì đứa trẻ trong bụng mà lại trở về đây. Từ lâu Tần Thiệu
đã không còn là Tần Thiệu trước kia, tôi cũng không còn là tôi lúc trước. Tôi
không còn kiêng kỵ anh ta, đã quen dùng phương thức không tốt mà đối xử với anh
ta, sự không tốt đó khiến tâm trí tôi bình an. Chúng tôi đều là những chiến sĩ
vĩ đại, dù có con cũng không buông vũ khí, chỉ có điều đại pháo mang tính hủy
diệt biến thành gạch đá trong cuộc sống hàng ngày. Hình thức ở chung cũng biến
đổi từ chiến tranh hạt nhân sang hội nghị hòa bình.
Tôi nghĩ đối với tôi anh ta không có tình cảm giống như vậy.
Chí ít anh ta cũng nóng lòng chờ mong đứa trẻ của tôi và anh ta. Có lẽ, tôi chỉ
nói có lẽ, nếu không có một tầng quan hệ tình nhân này, tôi sẽ yêu Tần Thiệu,
hoặc có lẽ tôi đã yêu Tần Thiệu.
Có lẽ tới cuối cùng chúng tôi sẽ yêu nhau. Xé bỏ quá khử, bắt
đầu lại một lần nữa.