Trên bầu trời chỉ còn mình em trôi dạt
Chỉ còn gió hong khô dòng lệ em
Lẽ nào đôi cánh của người chỉ để thoát ly thế giới khốn
cùng.
~~~ “Thoát ly” – Hắc Báo ~~~
Tuy nhiên, rất nhanh tôi đã bị báo ứng. Tôi đã biết một khi
tình nhân dù chỉ nảy sinh ý đồ chiếm giữ, báo ứng sẽ nốt gót mà tới.
Bắt đầu từ tối ngày hôm đó, mỗi đêm tôi đều gặp ác mộng. Từng
cơn ác mộng giống như được người ta cẩn thận viết lên những cánh hoa tươi đẹp.
Cánh hoa rạng rỡ lại vặn vẹo bóp méo cuộc đời tình nhân của tôi thành nhiều
màn: tôi bị Tần Thiệu vung tay ném xuống sàn nhà cẩm thạch; tôi bị Tần Thiệu
bóp cổ, anh ta dữ dằn nguyền rủa tôi chết đi; Tần Thiệu ở trong xe vừa chăm chú
vừa biến thái cởi thắt lưng của tôi; Tần Thiệu đè tôi xuống bắt tẩy hình xăm; Tần
Thiệu dẫn tôi đi xem sói, nhốt tôi và bọn sói vào cùng một phòng; Tần Thiệu đẫm
máu giẫm lên những mảnh thủy tinh, trên tay đầy vết thương.
Những hình ảnh này từng chút một ghi lại sự tàn bạo của Tần
Thiệu đối với tôi. Nó nói cho tôi biết Tần Thiệu chỉ vì đứa trẻ mới nhẫn nhịn,
từ đầu đến cuối anh ta luôn là một kẻ ác độc. Trong tim anh ta không có tình
yêu, trước giờ tôi chỉ là đồ chơi của anh ta, là đối tượng ức hiếp, là cái bình
đựng trẻ con.
Mỗi một lần tỉnh lại trong mồ hôi đầm đìa tôi đều cảm thấy
ghê tởm đến mức buồn nôn. Tôi chạy tới WC nôn hết những thứ vừa ăn ra để bồn cầu
cuốn trôi tất cả, nhưng sự thật là bồn cầu vẫn hỗn loạn hiển hiện ngay trước mắt.
Tôi quỳ gối trên nền gạch, nôn đến mức không biết trời đất gì nữa.Tần Thiệu ở
bên cạnh tay trái cầm cốc nước, tay phải vỗ lưng tôi. Anh ta càng như vậy tôi lại
càng sợ hãi. Đã lâu tôi chưa từng sợ anh ta như thế. Trước đây tôi sợ vì anh ta
là một tên bạo quân xa lạ; hiện giờ sợ lại bởi vì tôi phát hiện tôi thậm chí
còn dám yêu một người như vậy.
Do ngày ngày bị ác mộng hành hạ, tôi dần không muốn ăn gì nữa.
Tần Thiệu liên tục gọi người đưa tới những món ăn đầy đủ màu sắc hương vị, món
tây món ta đủ loại, phần lớn là gửi qua đường hàng không. Nhưng tôi chỉ ăn vài
miếng là lại nôn ra bằng sạch. Tôi không biết đây là phản ứng của phụ nữ có
thai trong truyền thuyết hay do nỗi sợ hãi trong lòng. Nói chung, tôi cơm nước
không đủ, ngủ chập chờn, ngày ngày hoảng hốt. Ngay cả cúng hàng tuần cho bố mẹ
tôi cũng phải cố gắng vực dậy tinh thần mới tiến hành được.
Tần Thiệu luôn lo lắng nhìn tôi. Tôi biết anh ta đang lo cho
sức khỏe của đứa trẻ. Trước đây ngay cả khi tôi cắt cổ tay anh ta cũng không chớp
mắt lấy một cái, không thể nào vì tôi nôn mửa mà tốn công tốn sức đi lo lắng. Vừa
nghĩ vậy, trong lòng tôi có chút bi thương lạnh lạnh, cảm giác bi thương này rất
nhanh đã chuyển hóa thành những cơn buồn nôn, khiến tôi nằm sấp trên bồn cầu,
ngay cả sức để đứng lên cũng không còn.
Tôi nghĩ tới lời thoại kinh điển của Châu Tinh Trì: “Ngươi
nôn mãi thành quen rồi.” Nhưng tôi chưa từng quen. Lần nào nôn xong đều cảm thấy
như sống sót sau tai nạn. Người ta mang thai cân nặng có chiều hướng tăng lên,
chỉ có tôi là giảm xuống. Tôi nghĩ, người ta vì khó sinh mà chết, còn tôi vì
nôn mà chết, chuyện này truyền ra ngoài có thể coi như trò cười vĩ đại nhất thế
giới.
Cuối cùng, một ngày nào đó của tháng tư, tôi bắt đầu khôi phục
khẩu vị, có thể miễn cưỡng uống cháo và ăn thực phẩm nhẹ, bụng cũng hiện ra một
chút, giống như bình thường khi ăn cơm no. Nhưng thường ngày quần áo mặc quá
nhiều nên vẫn chưa nhìn ra là phụ nữ có thai. Tần Thiệu không có cơ hội để
nhìn, tôi cũng không định để anh ta nhìn. Bởi vì tôi từng hứa qua “ngũ tuần”
tôi sẽ cùng anh ta quay về thành phố A. Tôi nghĩ, trở về chỗ kia ác mộng sẽ
càng thêm đày đọa. Mà trong kế hoạch nuôi con của tôi vốn không có Tần Thiệu. Vì
vậy tôi nghĩ không nên để anh ta nhìn thấy bất cứ biến hóa nào của đứa bé, như
vậy sau khi chia tay sẽ không quá đau lòng.
“Ngũ tuần” tới rất nhanh, hoa đào ở quê đã nở rộ, tựa sắc đẹp
thiếu nữ vừa mơn mởn vừa nồng nhiệt thể hiện sự rạng rỡ đầy sức sống. Tôi và Tần
Thiệu chậm rãi tản bộ dưới tán hoa đào. Thỉnh thoảng có một chú ong mật đảo
vòng trên đỉnh đầu, Tần Thiệu khen tôi ngọt hơn hoa, đẹp hơn hoa nên ong mật mới
tìm nhầm đối tượng. Còn tôi cũng thản nhiên thừa nhận, hái một đóa hoa đào dắt
bên tai. Chưa đi được mất bước tôi đã thoáng mệt, ngồi xổm xuống bên dòng nước
suối nghỉ chân. Tần Thiệu lấy điện thoại ra muốn chụp ảnh tôi. Tôi vội vàng giật
lấy nói: “Dùng của tôi đi.” Tần Thiệu ngẩn người, gió nhẹ thổi qua mái tóc anh
ta, anh ta nhận lấy điện thoại của tôi, nói: “Chúng ta chụp chung đi.”
Vì vậy chúng tôi ngồi bên dòng suối, ngốc nghếch giơ lên một
chữ V với màn hình. Phía sau là hoa đào đang nở rộ như lửa, dường như vĩnh viễn
không biết đến héo tàn.
Tần Thiệu nhìn bức ảnh, một lúc sau mới trả điện thoại cho
tôi.
Một đêm trước “ngũ tuần”, Tần Thiệu nói ở thành phố A có một
chuyện cần anh ta tự mình xử lý. Anh ta cần rời Hoàng thành vài ngày, chờ mọi
chuyện xong xuôi sẽ tới đón tôi trở về. Tôi lập tức gật đầu nói được. Bởi vì
tôi gật đầu quá nhanh, Tần Thiệu có chút không vui giống như tôi đang ngóng
trông anh ta đi vậy. Vì vậy tôi ôm chặt lấy anh ta, ghé sát vào tai anh ta nói:
“Chúc anh mọi điều suôn sẻ.”
Tần Thiệu hất cằm nói: “Đương nhiên, không thấy tôi là ai
sao.”
Tôi nói: “Đúng vậy, anh là Tần Thiệu không gì không làm được.”
Đúng “ngũ tuần”, tôi đốt tất cả quần áo và đồ dùng hàng ngày
của bố mẹ, lại mời phường bát âm và sư thầy tới theo tập tục. Tôi nhớ tới ngày
đó tôi và Tần Thiệu đã chụm đầu xem ảnh, lại nhớ tới bát mì siêu cấp khó ăn
kia, trong lòng bỗng trống rỗng. Nay không còn ai tới nắm lấy tay tôi nữa.
“Ngũ tuần” vừa qua, tôi mang theo vài bộ quần áo, bỏ lại điện
thoại, nghĩ một chút lại bỏ đôi giày trẻ con mà Tần Thiệu đã mua vào trong túi.
Sau đó vội vã chạy tới ga tàu hỏa, mua vé tàu chậm tới thành phố A. Tôi không
thể xuất trình chứng minh thư. Bản lĩnh của Tần Thiệu tôi đã được trải nghiệm,
nhất định anh ta có thể dựa vào một chút dấu vết để tìm được tôi. Tôi bỏ lại điện
thoại cũng vì không rõ bỏ sim ra thì điện thoại có còn chức năng định vị hay
không.
Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Trên đất nước rộng lớn
như vậy cuối cùng tôi lại chọn thành phố A.
Trong toa tàu chậm tràn ngập mùi khói và mùi mồ hôi giống
như một sòng bạc, khiến tôi cảm thấy không được an toàn. Tôi ngậm một viên ô
mai, nghe nhạc dành cho thai nhi, nhìn phong cảnh không ngừng trôi ngược ngoài
cửa sổ. Lúc này, ở xa hàng trăm cây số Tần Thiệu đã hoài nghi hay chưa, anh ta
luôn gọi điện vô cùng đúng giờ, có lẽ hiện tại anh ta đã ở trên máy bay tới
Hoàng thành, không lâu sau một căn nhà vắng vẻ không một bóng người đang chờ.
Nếu anh ta tìm được tôi, có lẽ anh ta sẽ lại nhốt tôi vào ổ
sói, có lẽ ngay cả đứa bé cũng không cố kỵ. Vì vậy tôi nhất định không thể để
anh ta tìm được tôi.
Trải qua hành trình 25 giờ, không khí vẩn đục đến mức gần
như phủ một màn sương mù dày đặc, ngay cả tầm nhìn cũng giảm xuống đến giật
mình. Tôi mang theo một thân mồ hôi và khói bụi xuống xe lửa, sau đó gọi xe đi
thẳng tới nơi tập trung làm giả chứng minh ở thành phố A, dùng tên giả làm một
thẻ chứng minh thư và một tờ giấy đăng ký kết hôn. Người chồng trên tờ đăng ký
kết hôn là người tôi tùy tiện tìm trên mạng, tôi nhìn gương mặt như tội phạm
truy nã kia mà không biết nói gì, chỉ bảo người ta nhanh chóng giao giấy tờ cho
tôi.
Muốn sinh sống tại thành phố A, một người phụ nữ độc thân có
thai cần thẻ chứng minh và giấy đăng ký kết hôn mới có thể nhập cư. Đây là biện
pháp duy nhất mà tôi nghĩ đến.
Hiệu suất của mấy người làm giả giấy tờ rất nhanh, ngày hôm
sau tôi đã nhận được, cho dù vì làm gấp nên tôi bị cắt cổ rõ đau nhưng nhờ có
ba vạn tệ cuối cùng mà Tần Thiệu cho nên tôi có thể tạm đối phó với cuộc sống
sau này được, chỉ cần tiết kiệm một chút. Mà nơi lý tưởng nhất để tiết kiện chính
là ngoại thành thành phố A. Sự chênh lệch dân số giữa nội ngoại thành thật đáng
kinh ngạc. Một vòng lớn xung quanh nó trên bản đồ là núi non trùng điệp suối
nguồn uốn lượn chưa được khai phá, có điểm giống với quê tôi.
Tôi xách hành lý, ngồi xe buýt tới vùng ngoại thành. Tôi
không lập tức tìm chỗ ở mà hỏi thăm xem trong thôn có bà đỡ có kinh nghiệm hoặc
bác sĩ sản khoa hay không. Bởi vì ở nông thôn nên khi lâm bồn rất có thể chưa kịp
tới bệnh viện đứa trẻ đã ra đời. Tuy rằng như vậy tương đối nguy hiểm nhưng đây
là biện pháp tốt nhất để đảm bảo không bị Tần Thiệu phát hiện.
Cuối cùng tôi ở lại một nơi gọi là thôn Ngật Đáp. Tôi ở nhờ
trong nhà một quả phụ. Chị ấy khoảng hơn bốn mươi tuổi, một mình nuôi một người
con đang học xa nhà, hàng năm dựa vào bán đồ thổ sản và tiền làm thêm của con để
đóng học phí. Chị ấy cần một nguồn thu nhập ổn định, sau khi biết tôi muốn ở
dài ngày đã vô cùng hy vọng tôi ở lại. Tôi nói với chị hiện giờ tôi đang mang
thai, vì chồng thường xuyên đánh đập nên tôi lo lắng cho đứa bé mà lén lút chạy
trốn. Sau đó tôi cho chị ấy xem giấy đăng ký kết hôn. Chị nhìn ảnh người đàn
ông vô cùng hung dữ kia rồi lập tức tin tưởng. Người dân vùng thôn quê rất chất
phác, ngay cả chứng minh thư cũng không yêu cầu ra đã để tôi ở lại. Tôi trả cho
chị mỗi tháng 500 đồng tiền nhà và 300 đồng tiền ăn. Tôi chỉ yêu cầu mỗi bữa phải
có trứng gà quê làm đồ ăn. Nhiều hay ít không quan trọng, nhưng nhất định phải
có trứng gà, tôi chỉ biết ở thời cổ đại vật chất văn minh lạc hậu chị em phụ nữ
chúng ta đều dựa vào trứng gà để bổ sung dinh dưỡng, vì vậy tôi tin trứng gà có
thể bù đắp được nỗi tiếc nuối thiếu thốn thực phẩm phong phú này. Chị quả phụ
nghe vậy hai mắt tỏa sáng. Vùng nông thôn chủ yếu ăn đồ ăn do nhà mình trồng,
không tốn kém là bao. Tôi ở lâu tương đương với chuyện mỗi năm chu cấp cho chị
một vạn tệ.
Chị quả phụ kích động kéo tay tôi hỏi: “Em gái, em tên gì?”
Tôi nhìn gương mặt bị mặt trời phơi nắng vô cùng khỏe mạnh của
chị quả phụ, bỗng nhớ tới lọ Estee Lauder, món quà cuối cùng tôi tặng mẹ, trong
lòng chợt bi thương.
Tôi nói: “Em họ Kim, tên Phượng Hoàng.”
Chị quả phụ cười như một đóa hoa thược dược, chị nói: “Tên
này thật hợp với tên ông chồng đã chết nhà chị. Chồng chị tên Thổ Ban Cưu (chim
ngói). Ha ha, ha ha.”
Tôi nghĩ đau đớn có lẽ cũng chỉ là một hồi như vậy. Vốn là
người đàn ông hứa hẹn sẽ cùng nhau qua cả đời, khi người đó vừa qua đời, mỗi lần
nhắc tới tên người đó hẳn phải lấy nước mặt rửa mặt, cảm thấy mỗi ngày đều là tận
thế. Thế nhưng qua năm năm, mười năm, cái tên chỉ còn là một loại ký hiệu đã mờ
nhạt, khi nhắc tới sẽ không bao giờ khóc nữa, sẽ không ngập ngừng, chỉ như bàn
luận về một chuyện gì đó trong trí nhớ, chỉ là sự trần thuật khách quan mà
thôi.
Tôi nói: “Vậy chị tên gì ạ?”
Chị quả phụ kéo tay tôi nói: “Chị là Ngưu Thúy Hoa. Mọi người
gọi chị là chị Ngưu. Ha ha, vốn nên gọi là chị Thổ, gọi tới gọi lui lại biến
thành chị Ngưu.”
Trong lòng có chút cay đắng, tôi nói: “Vậy em cũng gọi chị
là chị Ngưu đi.”
Tôi đã ở lại nhà chị quả phụ như vậy. Ở vùng nông thôn, điều
khiến người ta đau đầu nhất là internet. Tôi không thể ôm ba vạn tệ ăn uống chờ
chết, tôi cần internet để tìm một vài loại công việc như biên dịch, soạn thảo.
Tôi hỏi thăm một lượt, nhà trưởng thôn có con lớn học đại học về nghỉ đông cố ý
yêu cầu nên trong thôn mới có đường dây mạng, có điều cả thôn chỉ có nhà trưởng
thôn là có internet, hơn nữa trong khi con họ đi học bọn họ cũng ngừng dùng mạng.
Tôi cố gắng thuyết phục trưởng thôn rằng thổ sản có thể được tiêu thụ qua
internet, ví dụ như qua blog và các phương thức bán buôn. Trưởng thôn nghe mà
không hiểu gì, hai mắt dại ra nhìn tôi ba hoa chích chòe đến miệng sùi bọt mép.
Cuối cùng tôi đành chi ra 200 đồng cho trưởng thôn, nói mỗi ngày muốn tới nhà
ông ấy lên mạng, máy tính tôi tự mang, đây là tiền mạng và trà nước hàng tháng.
Vợ trưởng thôn lập tức cầm tiền, nói tháng sau sẽ thông đường mạng, còn cố ý dọn
một căn phòng sáng sủa để tôi làm việc.
Tôi ở lại trong thôn nhỏ này. Dưới sự tuyên truyền của chị
Ngưu, tỉ lệ quay đầu mỗi khi ra ngoài rất cao, bởi khi tôi đi trên bờ ruộng, những
người phụ nữ đang làm việc dưới đồng đều ngừng tay, nhìn tôi chằm chằm. Chị
Ngưu vốn là một quả phụ, nghe nói bình thường rất ít khách tới chơi, vì tôi vào
ở mà mỗi ngày có người còn chạy từ thôn đông tới thôn tây hỏi thăm. Còn tôi,
trong sự quan tâm nồng nhiệt như thế suýt chút nữa cũng tin luôn câu chuyện
chính mình bịa ra. Tôi thầm nghĩ Tần Thiệu thật sự có tát tôi một cái, coi như
đã đánh tôi, cơ bản là tôi ăn ngay nói thật thôi.
Bởi vì hoàn cảnh của tôi khiến mọi người thương hại nên đôi
khi trên đường làm ruộng về qua nhà chị Ngưu bọn họ còn tặng chị Ngưu một ít thực
phẩm tươi mới. Để báo đáp, thỉnh thoảng tôi giúp họ dạy bọn trẻ học bài, có một
lần vô tình tôi nói với bọn họ tôi từng làm chủ nhiệm lớp một thời gian, ánh mắt
bọn họ nhìn tôi từ thương hại lập tức biến thành kính nể, dần dần đều gọi tôi
là “cô giáo Kim”. Một tiếng “cô giáo Kim” vừa ra khỏi miệng, chính tôi cũng cảm
thấy trách nhiệm của mình nặng hơn không ít, liền soạn vài bài tập phụ đạo, cứ
cuối tuần lại giúp các em học sinh tiểu học làm bài. May mà tôi chưa nói tôi chủ
nhiệm lớp đại học, nếu không nhất định bọn họ sẽ gửi cả học sinh trung học đến
chỗ tôi. Ở tuổi này mà phải đối mặt với mấy phương trình hóa học, vật lý lượng
tử thì thật sự quá sức.
Vì có nghĩa vụ làm giáo viên dạy thêm, người dân trong thôn
đối với tôi thêm vài phần kính trọng. Những nơi càng nghèo khổ càng tôn sư trọng
đạo. Với những loại phí phiền phức ở trường học ngày nay, có người giảng bài miễn
phí đối với họ hẳn là không thể tưởng tượng. Vì vậy các loại rau dưa, trái cây
không ngừng được đưa tới nhà chị Ngưu, còn tôi vì mang thai mà tình mẫu tử ngày
một rõ ràng, đối với bọn trẻ ngày một yêu thương. Có những bé không ngoan tôi
cũng không tức giận, thỉnh thoảng rảnh rỗi còn đi thăm hỏi các gia đình.
Nói tóm lại, tôi ở thôn Ngật Đáp thoải mái như cá gặp nước.
Ngoại trừ thỉnh thoảng phải đối mặt với những tình huống bất ngờ.
Có mẹ nhiệt tình lén hỏi tôi nếu đã ly hôn với lão chồng kia
thì tôi có ý định tái hôn hay không? Tôi gật đầu. Từ lâu tôi đã nghĩ nên cho
con tôi một người bố, nếu có người mai mối thì tôi có thể đi xem thử xem sao.
Vì vậy bà mẹ nhiệt tình kia truyền chuyện này ra, một đồn mười
mười đồn trăm. Tôi cho rằng dân phong nông thôn chân chất, một phụ nữ có thai,
chưa ly hôn xong hẳn sẽ chẳng ma nào ngó. Nhưng có lẽ danh tiếng của tôi khá tốt
nên thường xuyên có người giới thiệu cho tôi đủ loại người. Tôi nghĩ ở nhà một
quả phụ mà luôn có người ra vào lại không làm mối cho quả phụ, chuyện này thật
sự khiến tôi cảm thấy có lỗi với chị Ngưu. Nhưng chị Ngưu lại là một người rất
phóng khoáng. Chị nói: “Ông chồng chị mất mười bảy năm rồi, em nói xem, mấy năm
đầu nếu muốn gả thì đã gả rồi, nay có người muốn làm mối cho chị chị cũng không
lấy, chị còn chờ hưởng phúc của con chị nữa chứ. Nếu tìm người khác chẳng phải
lợi cho người ta quá à?”
Tôi hỏi: “Chị Ngưu, khi đó chị làm thế nào vượt qua được?”
Chị Ngưu mộc mạc cười nói: “Cái gì mà qua với không qua? Mỗi
ngày tính buôn bán lời bao nhiêu tiền, có đủ để ngày mai tiêu hay không, cứ thế
tự nhiên mà qua ngày thôi.”
Tôi nghĩ cũng đúng, trước nay sầu lo thương cảm là chuyện mà
những người ăn no ấm bụng rảnh rỗi mới làm. Người không có cơm ăn ngay cả bi
thương cũng là một thứ xa xỉ.
Vì vậy cuối cùng tôi cũng đồng ý đi xem mắt. Xem mắt trong
thôn vô cùng đơn giản, ngay cả tấm ảnh cũng không có. Có điều xem mắt bây giờ
ngay cả khi có ảnh cũng không chính xác, với kỹ thuật PhotoShop ngày nay có thể
biến dáng người 160cm thành 190cm, biến 160kg thành 60kg.
Dù tôi không ôm nhiều hy vọng với buổi xem mắt này, thế
nhưng khi tôi bước vào phòng khách nhà bác Hoàng, nhìn thấy anh chàng kính cận
cao 180cm, nặng 60kg kia liền không khỏi nghĩ anh chàng đẹp trai này đúng là ngọc
trai dưới đáy biển, bị vùi trong nơi thâm sơn cùng cốc này đúng là làm người ta
tiếc nuối.
Đương nhiên nếu như so với mấy anh chàng đẹp trai trong
thành phố, ví dụ như, tôi chỉ nói ví dụ như Tần Thiệu thì anh chàng kính cận
này còn kém một chút. Nhưng quý ở chỗ người ta chất phác tươi mát, vừa nhìn anh
ta đã làm người liên tưởng đến vị của kẹo cao su Doublemin.
Sau khi giới thiệu đơn giản, tôi biết được anh chàng mắt
kính tên là Trịnh Khai Kỳ, năm nay 31 tuổi, cũng từng là sinh viên đại học có
tiếng.
Tôi có chút nghi hoặc hỏi: “Sinh viên trong thôn không phải
đều chạy về thành phố lớn hết sao? Vì sao anh ở lại nơi này?”
Anh chàng mắt kính cúi đầu nói: “Sau khi tốt nghiệp đại học
quả thật tôi đã làm kế toán và tài vụ ở một công ty nhỏ trong thành phố A, khi
đó người bạn gái hồi đại học cũng đi làm trong thành phố. Hai năm trước khi định
kết hôn cô ấy mới nói thật với tôi, không kết hôn được vì cô ấy đã mang thai
con của ông chủ. Người đàn ông kia đã có vợ, nhưng cô ấy vẫn muốn sinh đứa bé.
Vì vậy tôi trở về quê.”
Tôi nghe mà vô cùng ngạc nhiên, tôi nghĩ nếu không phải anh
ta thành thật kể ra, tôi còn hoài nghi không biết có phải anh ta cố ý chạy tới
nơi hang cùng ngõ hẻm này châm chọc tôi hay không.
Trên bàn xem mắt có bày một đĩa hạt dưa. Tôi cầm lấy một
viên, nhẹ nhàng cắn một cái, nhân hạt dưa liền lộ ra. Tôi bóc vỏ hạt dưa, nói với
anh ra: “Nếu có thể lấy tôi đang mang thai con người khác, vì sao anh không lấy
cô ấy?”
Anh ta nói: “Tôi nhìn cô ấy sẽ cảm thấy khó chịu, luôn nhớ tới
khoảng thời gian trước đây. Khi đó hai chúng tôi vì có thể mua được nhà ở thành
phố A mà mỗi ngày chen chúc trên xe buýt, cũng không dám ăn ngon, hai cái bánh
bao một đĩa rau cũng được coi như bữa tối. Tôi cũng thương cô ấy, nhưng nghĩ chịu
khổ vài năm tương lai sẽ khá hơn. Không ngờ tiết kiệm được một nửa, hai người
có thể cùng tiêu lại nửa đường chạy theo người khác.”
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi rồi lại cúi đầu nói: “Vì thấy cô
mà tôi nghĩ tới cô ấy. Một mình nuôi một đứa trẻ hẳn rất vất vả.”
Đây quả thật là logic của một con người, vừa muốn quên người
đó lại muốn nhớ tới người đó. Nếu là nửa năm trước tôi sẽ không hiểu, có lẽ
nghe tới đó sẽ túm lấy tay anh ta dùng sức lắc: “Rốt cuộc anh có ý gì!” Nhưng
hiện tại, tôi có thể hiểu được anh ta. Đó là một loại mâu thuẫn rất hợp lý. Chiếm
được thì khó chịu, không chiếm được cũng khó chịu, đành phải tìm một người
tương tự, như vậy có thể lưu lại tình yêu với người kia, có thể quên nỗi hận với
người kia, mới có thể tiếp tục sống qua ngày.
Thấy tôi im lặng không nói gì, anh chàng mắt kính vội vàng
nói: “Có phải cô chê tôi nói không dễ nghe không? Tính cách tôi là như vậy, trước
đây cô ấy cũng luôn nói tôi không biết cách nói làm phụ nữ hài lòng.”
Tôi nói: “Không sao. Bố đứa bé cũng chưa từng dỗ tôi vui.”
Có lẽ anh ta nghĩ tới ông chồng bạo lực gia đình của tôi nên
cũng im lặng.
Bác Hoàng luôn làm bộ bận rộn nhìn chúng tôi từ xa, thấy
chúng tôi đều cúi đầu nghĩ có lẽ không nên chuyện, đành phải đi tới hòa giải.
Tôi lấy giấy bút trong túi xách ra, viết số QQ đưa cho anh
ta nói: “Ngày mai là mùng một tháng năm, nhà trưởng thôn hẳn đã có thể dùng
internet. Tôi chưa nghĩ kỹ, tôi thấy trước tiên chúng ta cứ làm bạn thử xem, nếu
có duyên lại nói tiếp.”
Bác Hoàng tuy không biết QQ là cái gì, nhưng nghe lời tôi
nói vậy sắc mặt lập tức tốt hơn nhiều, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, thanh niên ấy
mà, tâm sự nhiều mới có thể nảy sinh tình cảm. Ha ha, ha ha.”
Trở về nhà chị Ngưu, tôi nằm trên giường nghĩ, cuối cùng cô
gái kia thế nào, cô ấy có sinh đứa bé hay không? Hay cũng giống tôi, chuẩn bị gả
cho một người xa lạ?
Tần Thiệu, hiện giờ anh thế nào? Đã bỏ cuộc tìm tôi chưa?
Anh tiếp tục tìm tôi còn phải tiếp tục lén lút trốn ở đây. Nếu
anh bỏ cuộc rồi, có lẽ… có lẽ cũng chỉ như vậy thôi.
Ngày hôm sau, tôi dậy thật sớm tới nhà trưởng thôn lên mạng.
Thật ra tôi không có bất cứ mục tiêu gì, không biết những công việc giấy tờ này
phải tìm thế nào, nhất là người không tiện đưa chứng minh thư ra như tôi, ngay
cả đăng ký số chứng minh cũng không dám, chỉ sợ sẽ bị kiểm tra ra vấn đề.
Tôi nghĩ những tin tức này có lẽ sẽ tập trung trên một vài
diễn đàn. Tôi mở trang web, không ngờ phát hiện một số đề tài nóng liên quan tới
Tần Thiệu.
Tôi mở tin tức ra xem, có người nhiệt tình tập hợp những
chuyện gần đây về Tần Thiệu thành một ký sự lớn. Tôi nhìn lướt qua, ngoại trừ
phong ba hối lộ trước kia còn có sóng gió ly hôn với Lục Khinh Thiên, giông tố
chia rẽ tập đoàn Thiệu Dương, kim ốc tàng kiều đủ loại.
Tôi nhìn mà ngây người. Thì ra trong hai mươi mấy ngày tôi
trốn đi bên ngoài đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tôi nhìn những tin tức mà người
tên “người biết chuyện về Tần Thiệu” tuôn ra, vụ ly hôn của anh ta và Lục Khinh
Thiên bắt đầu ồn ào từ ngày anh ta trở về từ Hoàng thành. Nghe nói vì ly hôn, Tần
Thiệu bằng lòng nhượng lại rất nhiều cổ phần công ty. Hiệp định vốn đã được định
ra từ lâu bỗng Lục Khinh Thiên đổi ý, sống chết không đồng ý. Tần Thiệu lại đề
xuất ly thân. Lục Khinh Thiên lợi dụng lúc Tần Thiệu tìm cách ly hôn, trong vấn
đề ly thân đưa ra rất nhiều điều kiện hà khắc. Cuối cùng Tần Thiệu từ chức chủ
tịch kiêm tổng giám đốc, chỉ giữ lại được chưa tới 20% cổ phần tập đoàn Thiệu
Dương, đổi lấy một chữ ký trên đơn ly hôn của Lục Khinh Thiên.
Trên mạng còn đăng tấm ảnh của Lục Khinh Thiên. Trong ảnh,
cô ta vẫn mang dáng vẻ đoan trang như bình thường, dường như không hề bị ảnh hưởng
bởi vụ ly hôn. Tôi nghĩ có lẽ lúc này cô ta thật sự thỏa mãn rồi, bởi vì mục
đích giao dịch giữa Lục Khinh Thiên và tôi chính là cướp đoạt thực quyền của Tần
Thiệu. Nay cổ phần của Tần Thiệu tuột khỏi tay chỉ còn chưa tới một phần ba, với
anh ta mà nói là một đả kích có tính hủy diệt.
Sau đó trên mạng còn có người đào xới mối quan hệ giữa Tần
Thiệu và Lục Khinh Thiên. Người này công bố, từ khi kết hôn tới nay cuộc hôn nhân
của Tần Thiệu và Lục Khinh Thiên chỉ trên hình thức, hai người ngay cả lễ mừng
năm mới cũng không ở cùng nhau. Tám năm trước, bố Tần Thiệu điều hành tập đoàn
Hằng Viễn bề ngoài có vẻ ngăn nắp thật ra đã nợ nần chồng chất, từ lâu đã là một
cái xác không. Để cứu vãn công ty, Tần Thiệu sớm kết thúc việc học, nhận nhiệm
vụ ngay lúc lâm nguy, tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc. Nguyên tổng giám đốc,
cũng chính là bố Tần Thiệu đã ngã bệnh. Lục Khinh Thiên là bạn đại học của Tần
Thiệu, khi biết chuyện này đã tìm tới ông ấy khi còn nằm trên giường bệnh, lấy
hôn nhân cứu vãn công ty làm mồi nhử khiến ông đồng ý. Bố Tần Thiệu đã giật ống
dưỡng khí xuống uy hiếp anh ta, cuối cùng Tần Thiệu nói với Lục Khinh Thiên, nếu
kết hôn, không nên cứu công ty cũ mà sát nhập sáng lập công ty mới. Anh ta yêu
cầu nhận chức tổng giám đốc, được nhận trên 50% cổ phần. Đương nhiên Lục Khinh
Thiên không phải kẻ ngu ngốc, chuyện thế này cô ta sẽ không đồng ý, cuối cùng kết
quả thỏa hiệp là anh ta nhậm chức tổng giám đốc, chiếm 20% cổ phần công ty. Có
điều Lục Khinh Thiên không ngờ rằng Tần Thiệu lợi dụng thời gian sát nhập thu
mua lòng người, ngầm mua một ít cổ phần công ty, làm chút chuyện mờ ám, dần dần
Lục Khinh Thiên mất đi địa vị lúc đầu ở công ty. Người khống chế cổ phần cũng
biến thành Tần Thiệu.
Tin tức nóng hổi của người này kết thúc ở đó. Tôi như nhìn
thấy hoàn cảnh cô độc, vất vả của Tần Thiệu tám năm trước, cuối cùng là cuộc
hôn nhân ép buộc bất đắc dĩ và tang thương. Tám năm trước là năm 2004, hẳn cũng
là năm em gái anh ta tự sát, Tần Thiệu đối mặt với cảnh mất em gái, bố lấy cái
chết ép buộc, anh ta làm thế nào vượt qua được?
Một người lập tức đăng bài kim ốc tàng kiều. Tôi vừa nhìn đã
biết đang nói mình. Trước đây tôi luôn đọc chuyện của người khác trên mạng, nay
cuối cùng cũng được đọc chuyện của mình.
Người kia tự xưng là người nhà của nữ giúp việc nhà Tần Thiệu,
nay nữ giúp việc kia đã nghỉ việc cho nên cuối cùng cô ấy không cần cố kỵ nữa
mà chia sẻ với mọi người bí mật này. Cô ấy nói: “Tôi nhịn đến sắp tè ra quần rồi.
Thật ra Tần Thiệu từ lâu đã bao nuôi một cô sinh viên. Nghe nói bề ngoài chỉ đẹp
hơn bình thường một chút, tuyệt đối không thể coi là khuynh quốc khuynh thành,
đứng cùng Tần Thiệu còn lâu mới bằng Lục Khinh Thiên và anh ta. Nhưng Tần Thiệu
lại yêu chiều cô sinh viên kia không để đâu cho hết. Đồ ăn toàn bộ đều theo khẩu
vị vủa cô ấy. Có món nào cô ta gắp nhiều hơn vài lần lập tức sai dì tôi đi mua.
Cô sinh viên này còn kén ăn, đặc biệt thích ăn môi cá nhám hầm bí đỏ, cái món nấu
đặc biệt mất công ấy. Sau này mới biết cô ấy tưởng môi cá nhám là gân bò.
Sau đó còn xuất hiện chuyện kinh khủng hơn cơ các đồng chí ạ.
Có một ngày cô nàng cực phẩm này nhiệt huyết dâng trào, đột nhiên mua một đống
sơn, tô mấy căn phòng theo phong cách đơn giản trong căn biệt thự kia thành cầu
vồng bảy màu. Cô ta nghĩ cô ta là công chúa Bạch Tuyết chắc, cho bảy chú lùn mỗi
người một phòng rực rỡ sắc màu hay sao! Mấu chốt là cô ta còn luân phiên ngủ
trong mấy phòng đó! Dì tôi dọn phòng mà phải chịu đựng kiểu trang trí như mù màu
ấy đến khổ.
Mọi người nghĩ như thế đã là cực hạn rồi? Không, cô nàng cực
phẩm nào có thể để người thường chúng ta lý giải? Cô nàng này bỗng mua một đống
cá thả vào ao phong thủy, còn ngồi bên cạnh câu cá! Đúng thế, câu cá đấy! Còn bẻ
cần câu nhảy vào ao bắt cá ăn! Đi theo là một con chó què chân xấu xí, mẹ ơi,
khắp nơi là nước bẩn lại bắt dì tôi quét dọn. Nhưng Tần Thiệu người ta chỉ nhìn
rồi yên lặng kéo tay cô ta lên lầu, ngay cả một câu mắng cũng không dám nói! Mọi
người có tin được không?
Khiến người ta phát điên là cô ta còn xới tung thảm cỏ lên,
thảm cỏ đắt tiền vậy mà cô ta thích xới là xới, dựng một cái nhà kính trồng cải
thìa! Còn kéo Tần Thiệu trồng cùng! Tần Thiệu đấy, tổng giám đốc tập đoàn Thiệu
Dương đấy, một anh tài thương trường như vậy lại chiều cô ta như chiều Đắc Kỷ,
có ngày cô nàng cực phẩm người ta bị ốm, Tần Thiệu còn kéo quản gia đi giúp cô
ta tưới nước!!!
Mọi người nói xem có phải cô nàng cực phẩm này cho Tần Thiệu
uống thuốc mê không? Bây giờ cô nàng cực phẩm này còn chơi trò mất tích, gần
đây Tần Thiệu ly hôn, mất tiền, chắc là cô nàng cực phẩm thấy cây rụng tiền
không còn mấy trái nữa liền bỏ chạy. Ai ui, nghe nói Tần Thiệu cho tất cả giúp
việc nghỉ hết, một mình trốn trong nhà chữa thương kia kìa. Nếu là tôi, dù phải
quật ba tấc đất cũng phải tìm ra cô ả này.
Đương nhiên làm thịt thì người khác làm đi, nếu tôi làm thịt
cô ta nhỡ may Tần Thiệu mất hứng chắt đứt đường lui của dì tôi thì tôi sợ lắm.
Có điều tư liệu về cô nàng này rất ít, cho tới giờ chưa nói với dì tôi được mấy
câu. Tần Thiệu cũng không bao giờ gọi tên cô ta. Chỉ biết họ Lô, mọi người có
quen nữ sinh viên nào họ Lô không?”
Bài đăng như vậy lập tức hấp dẫn người ta vây xem rồi chém
giết. Có người bình luận “Hâm mộ và ghen tị”, có người mắng “Tiểu tam không biết
xấu hổ”, có người đùa “chủ nhà YY đấy à”, có người nói “mỗi người đàn ông thành
công đều có một điểm cổ quái”, đủ loại quan điểm loại nào cũng có, chỉ không có
ai nói đỡ cho tôi.
Đương nhiên không có ai nói đỡ cho tôi. Nếu là tôi trước đây
nhìn thấy bài đăng thế này, ngay cả “hâm mộ” tôi cũng không có, chỉ có “ghen tị”,
nếu có người đàn ông nào bị tôi giẫm dưới chân, mặc tôi ầm ĩ, mặc tôi tùy hứng,
mỗi khi quay đầu lại vẫn thấy người đó đứng phía sau yêu chiều nhìn tôi cười,
tôi chết cũng nhắm mắt.
Tôi đọc lại bài này một lần nữa, cảm giác như nghe một bài
hát cùng ca từ nhưng khác giai điệu, phong cách hoàn toàn tách biệt, trước đây
là tình ca thống khổ, nay biến thành ca khúc thị trường tràn ngập trên mạng.
Tôi suy nghĩ về ca từ nhưng không cách nào sinh ra một chút đồng cảm với giai
điệu mới. Cô ấy cố gắng xây dựng hình tượng Tần Thiệu theo phong cách tình
thánh. Tiếc rằng cô ấy biết đâu là tình thánh quay đầu đã từng roi quật vào cô
nàng cực phẩm kia, uy hiếp, đe dọa, bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nếu cô ấy cũng
như cô nàng cực phẩm kia, bệnh của bố bị nắm giữ trong tay anh ta, tình yêu từng
tin tưởng bị bóp chặt trong tay anh ta, cô ta cũng giống cô nàng cực phẩm này
chứ?
Tôi đóng trang web, ngẩn người nhìn màn hình. Trong đầu tôi là
câu chữ vừa nhìn thấy “một mình trốn trong nhà chữa thương kia kìa. Nếu là tôi,
dù phải quật ba tấc đất cũng phải tìm ra cô ả này”.
Tôi nghĩ có lẽ Tần Thiệu đã bỏ cuộc tìm tôi rồi. Lần đầu
tiên anh ta nghe lời tôi như thế. Tôi để lại một tờ giấy trên bàn cơm ở quê,
trên đó chỉ ghi một câu: “Tôi sẽ nuôi nấng đứa bé. Đừng tìm tôi.”
Tôi ở lại thôn Ngật Đáp thêm hai tháng nữa, bụng đã hiện ra,
thường có thể cảm nhận được đứa bé trở mình vươn vai bên trong. Tôi nghĩ đứa bé
này nhất định giống tôi, bởi vì cho tới giờ tôi chưa từng thấy bố nó làm bất cứ
động tác giãn gân cốt nào. Anh ta luôn thẳng lưng, rất giống thương nhân thời
dân quốc đứng cạnh chiếc ô tô cổ điển, trên cổ vắt chiếc khăn dài.
Cuối cùng tôi cũng tìm được một công việc viết luận văn
thông qua một diễn đàn, thời nay một số sinh viên đại học ngoại trú rất có tiền,
cái gì cũng thích chỉ không thích học, để đối phó với thầy cô và nhà trường đã
ra bảng giá rất cao với luận văn tốt nghiệp. Tôi vốn đã làm giảng viên một thời
gian, đối với công việc thế này từng vô cùng khinh bỉ. Nhưng đối với một người
phụ nữ đọc sách hơn hai mươi năm, ngoại trừ cầm bút không còn biết làm gì, lại
muốn mai danh ẩn tích còn có thai mà nói, đây dường như là hy vọng duy nhất,
tôi đè nén cảm giác tội lỗi đạo đức, nhận lấy việc này.
Để giảm thiểu tia phóng xạ, tôi viết lên giấy trước rồi mới
mở máy tính đánh chữ. Tuy chưa đến mức mặc quần áo chống phóng xạ nhưng trong
lòng vẫn có chút kiêng kỵ. Thỉnh thoảng online tôi lại trò chuyện với Trịnh
Khai Kỳ một lúc. Tôi đoán hiện giờ anh ta đã coi tôi là bạn tri kỷ, mỗi lần
chưa nói được vài câu chủ đề câu chuyện đã hướng đến bạn gái cũ của anh ta.
Tôi cũng không nhắc nhở chỉ mặc anh ta nói. Tôi nghĩ, nếu một
người trong lòng có hoài niệm vừa đau vừa hận nói ra mọi việc, có lẽ ngày nào
đó khi nhắc tới tên người cũ trái tim họ đột nhiên sẽ rộng mở khai sáng, rẽ mây
nhìn thấy ánh mặt trời, hiểu được rằng người kia chỉ là một mục tiêu lầm lạc,
thật ra người kia chỉ giống một người qua đường, ở trọ trong tim họ một đêm, trời
sáng lại thu dọn hành lý tiếp tục bôn ba tới mục tiêu kế tiếp. Còn tôi, tôi
khuyết thiếu một con đường như vậy, trái tim luôn bình tĩnh, giống một miếng bọt
biển thấm hết mưa dầm, ẩm ướt lạnh lẽo; miệng tôi luôn đóng băng, giống như ngậm
một miếng mù tạc rất lớn, hai mắt rưng rưng, cái mũi nóng bỏng.
Một ngày, cuối cùng luận văn cũng hoàn thành, tôi định vào
thị trấn mua áo bầu rộng hơn một chút. Khi nói chuyện này với Trịnh Khai Kỳ,
anh ta nói muốn đi cùng tôi. Tôi nghĩ dù sao anh ta cũng làm việc trong thị trấn,
công việc cũng không quá bận rộn, liền để anh ta bớt thời gian nghỉ trưa cùng
nhau ăn một bữa cơm.
Thật ra thị trấn rất nhỏ, chỉ cần nửa giờ đã dạo hết khu
buôn bán một vòng. Tôi mua vài bộ quần áo, lại mua cho bọn trẻ vài món đồ văn phòng
phẩm rồi ngồi trong một nhà hàng tương đối khí thế trong thị trấn chờ Trịnh
Khai Kỳ nghỉ trưa tới đây. Nói là khí thế vì nó là nhà hàng hai tầng duy nhất
trong khu này. Còn chưa tới giờ cơm trưa, hơn hai mươi chiếc bàn trong nhà hàng
chỉ có một mình tôi.
Tôi vừa định gọi phục vụ rót cho tôi cốc nước bỗng có người
gọi tôi một tiếng: “Lô Hân Nhiên…”
Tổi ngẩng đầu nhìn theo tiếng gọi đến từ một người phụ nữ ước
chừng sắp sinh, bởi vì sắp tới sản kỳ nên gương mặt phù thũng, bề ngoài có chút
quen mắt nhưng tôi không nhớ ra ngay được, sau khi tìm tòi trong trí nhớ một hồi
không có kết quả, tôi đành phải dùng ánh mắt có lỗi nhìn cô ấy.
Cô ấy cũng không ngại, sờ mặt mình nói: “Tớ là Thi Tiểu
Xuyên đây, có phải gần đây béo quá không? Không còn cách nào khác, trước khi
mang thai tớ đã béo hơn hồi học đại học hai mươi cân, giờ càng không cần nói.”
Giờ tôi mới nhớ ra cô ấy là lớp trưởng lớp đại học của mình.
Khi đó tôi say mê Ôn Khiếu Thiên, hoàn toàn trọng sắc khinh bạn, gần như không
tham gia hoạt động trong lớp, bạn đại học cũng không có mấy người. Nếu cô ấy
không phải lớp trưởng có lẽ ngay cả cảm giác “quen mắt” cũng không có.
Đã ba tháng nay tôi không gặp người quen, nay gặp được đương
nhiên mừng rỡ: “Sao cậu lại ở đây, lớp trưởng?”
Thi Tiểu Xuyên thấy tôi nhớ ra cô ấy cũng cười rạng rỡ như
trăm hoa đua nở, cô ấy xoa bụng nói: “Tớ làm việc ở một đơn vị gần đây, thời
gian nghỉ sinh tương đối dài, vừa nghĩ tới việc sinh con vất vả này tớ liền nghỉ
sớm một chút. Nhà hàng này là của nhà chồng tớ, tớ giúp trông hàng, thu tiền.
Sao cậu lại ở đây?”
Tôi có chút nghẹn lời, mập mờ qua chuyện: “Tớ cũng gần giống
cậu, cũng nghỉ phép ấy mà.”
Dường như Thi Tiểu Xuyên thật sự vui vẻ, đại khái là người
có thai gặp một người có thai khác sẽ muốn trò chuyện vài câu, huống hồ còn là
bạn học cũ. Cô ấy nhiệt tình mời tôi tới nhà cô ấy ngồi chơi. Tôi nói tôi còn
đang chờ bạn, không tiện lắm. Thi Tiểu Xuyên vung tay lên nói: “Nhà tớ có ở đâu
đâu, ngay trên lầu thôi. Sau khu nhà ăn trên lầu còn có hai gian phòng. Nếu có
người tới tìm cậu tớ sẽ bảo phục vụ thông báo một tiếng là được.”
Thịnh tình không thể từ chối, tôi đành đi lên. Hai người
chúng tôi ngồi trong phòng cô ấy trò chuyện về một số đề tài đau khổ khi làm mẹ.
Bỗng Thi Tiểu Xuyên hỏi tôi: “Đúng rồi, Lô Hân Nhiên, cậu có biết Tần Thiệu gần
đây đang nổi như cồn không?”
Tôi thầm giật mình, đã mấy tháng không ai nhắc tên anh ta
trước mặt tôi, bây giờ nghe thấy tôi có chút không quen.
Tôi mất tự nhiên nói: “Biết chứ, trên mạng rất nhiều tin tức
của anh ta.”
Thi Tiểu Xuyên lấy một quyển album từ trong tủ tường ra, vừa
lật vừa nói: “Vậy cậu biết không, Tần Thiệu có một cô em gái tên Tần Lộ, từng
là bạn học với chúng ta một thời gian đấy! Cậu có ấn tượng gì không?”
Cô ấy dùng ngón tay hơi sưng phồng chỉ tấm ánh tập thể cho
tôi xem. Trên sân bóng cỏ xanh mượt, một đám nữ sinh mặc bộ trang phục cổ động
viên mát mẻ, mái tóc ẩm ướt, đồng loạt giơ hai ngón tay cười rạng rỡ trước ống
kính giống như những bông hoa hướng dương nồng nàn nở rộ.
Trong đó có một bông hoa hướng dương gương mặt xinh xắn,
lông mày cong cong, váy ngắn khẽ bay trong gió, độ cong trên môi vừa vặn lộ ra
một chiếc răng khểnh.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra ngày đó trong khu nghĩa trang
Hoàng Cảng tôi từng cảm thấy em gái Tần Thiệu có chút hợp mắt, thì ra từng cùng
trường nửa năm.
Tôi lắc đầu, nói với Thi Tiểu Xuyên: “Tớ không ấn tượng lắm,
cậu nói một chút về cô ấy đi.”
Thi Tiểu Xuyên nói: “Cô ấy là học sinh trao đổi năm thứ tư với
chúng ta, tính cách rất tốt, đối với ai cũng khiêm nhường giống như không biết
tức giận là gì, giờ tới mới biết nhà cô ấy lại giàu như thế, đúng là một cô gái
tốt hiếm có. Đúng rồi, cô ấy còn hỏi thăm cậu vài lần đấy.”
Tôi vội vàng hỏi: “Hỏi thăm tớ? Vì sao?”
Thi Tiểu Xuyên lắc đầu nói: “Cô ấy không chỉ hỏi thăm cậu
còn hỏi thăm bạn trai cậu nữa. Tớ đoán cô ấy có ý với bạn trai cậu, có điều thấy
cô ấy không truy hỏi đến cùng, hình như cũng không giống lắm.”
Tôi nhớ Tần Thiệu từng nói Tần Lộ vì tự sát mà qua đời. Nhà
Tần Thiệu và nhà Ôn Khiếu Thiên vốn là hàng xóm, hai người là thanh mai trúc mã
tình cảm rất tốt, rất có thể Tần Lộ đã yêu Ôn Khiếu Thiên lúc nào không hay, bởi
vậy Tần Thiệu cũng rất yêu quý Ôn Khiếu Thiên, nên Ôn Khiếu Thiên mới giới thiệu
với Shelly rằng có một anh trai hàng xóm rất thương anh ta, còn trong thời gian
ba năm quen nhau, anh ta chưa một lần nhắc tới Tần Thiệu với tôi, là bởi vì nhắc
tới Tần Thiệu sẽ phải nhắc tới Tần Lộ. Sau đó, có lẽ Ôn Khiếu Thiên ngả bài với
Tần Lộ, Tần Lộ không chịu nổi chuyện này mà tự sát. Tần Thiệu giận chó đánh mèo
vào tôi, vì vậy anh ta mới chọn tôi làm tình nhân của anh ta, ngay từ đầu đã
chán ghét tôi, căm hận tôi. Lại sau đó, Tần Thiệu dùng chuyện của tôi khiêu
khích Ôn Khiếu Thiên, không chỉ nhằm vào tôi mà còn vì em gái dưới suối vàng.
Mặc kệ thế nào, trong mắt Tần Thiệu, tôi và Ôn Khiếu Thiên đều
là hung thủ giết chết em gái anh ta.
Đáp án dường như được vạch trần trong chớp mắt. Trong lòng
tôi có chút khó chịu, dù sao cũng có một sinh mệnh trẻ tuổi vì tôi mà sớm héo
tàn, lại nặng thêm tội lỗi đời này của tôi.
Thi Tiểu Xuyên thở dài nói: “Thật đáng tiếc, năm học trao đổi
còn chưa kết thúc cô ấy đã tự sát. Nghe nói vì bị một lão già làm nhục, thật
đáng thương, nghe nói lão già kia đủ tuổi làm cha cô ấy! Đúng là cầm thú! Loại
người như vậy nên xuống địa ngục hết đi!”
Tôi có chút không tin nổi: “Cái gì? Làm nhục?” Những suy luận
vô cùng logic của tôi vừa rồi đều bị phản bác, lẽ nào thật sự không liên quan đến
tôi?
Thi Tiểu Xuyên gật đầu: “Đúng vậy, cuối tháng chín, cô ấy bị
người ta chuốc thuốc đưa tới khách sạn thành phố, khi tỉnh lại đã nhảy lầu tự
sát, nghe nói khi tự sát trong tay còn cầm một tấm danh thiếp. Có điều tin tức
bị phong tỏa rất nhanh. Tớ biết chuyện này cũng vì khi đó bố tớ làm quản lí của
khách sạn đó.”
Cuối tháng chín, khách sạn thành phố, danh thiếp, trong tim
tôi xuất hiện một tảng đá lớn đã từng chìm sâu, nước mưa xối xả đang dần cuốn
đi lớp bùn đất, lộ ra tảng đá ký ức trong tôi. Nơi đó là một mảnh hỗn loạn.
Tôi run run kéo tấm ảnh lại gần, nhìn lông mi, đôi mắt của Tần
Lộ, nhìn chiếc răng khểnh của cô ấy, trong đầu rốt cuộc hiện ra cảnh tượng kia:
trên giường là một cô gái tóc tai bù xù, hoảng hốt ngẩn ngơ. Tôi lạnh lùng nhìn
mẹ tôi giật phăng tấm chăn trên người cô ấy, tiếng chửi “con điếm” và tiếng bạt
tai vang lên, xuất hiện cùng với tiếng cô gái khóc lớn là chiếc răng khểnh. Khi
bỏ đi, tôi ném lại tấm danh thiếp “con gái tổng giám đốc công ty điện tử Lô thị
Lô Hân Nhiên” dành cho tình nhân của bố tôi như thường lệ, sau đó bỏ lại một
ánh mắt khinh bỉ, hất cằm xoay người bước đi.
Tuy trí nhớ về bạn học của tôi có trăm ngàn chỗ hở nhưng
không đến mức ngay cả chút ấn tượng cũng không có. Khi đó đã là năm thứ tư,
tính kỷ luật hạ đến mức đóng băng, tôi chìm đắm trong khoảng thời gian gặp lại
Ôn Khiếu Thiên sau kỳ nghỉ hè, như tiểu biệt thắng tân hôn, ngày ngày chạy tới
chỗ anh ta, căn bản không xuất hiện nhiều trên lớp. Có lẽ vì Ôn Khiếu Thiên mà
Tần Lộ đã sớm biết tôi, có lẽ đã lưu ý tôi khi còn ở trong trường, nhưng tôi thật
sự chưa từng gặp cô ấy, trong khách sạn thành phố là lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy.
Tôi cho rằng cô ấy chỉ là một trong số đám tình nhân nhiều vô kể của bố tôi,
không ngờ câu chuyện còn sâu xa như vậy.
Nếu vậy, cuộc đời quanh co của tôi không phải bắt nguồn từ
Ôn Khiếu Thiên, cũng không phải từ Lục Khinh Thiên, càng không phải từ Tần Thiệu,
mà từ cả nhà tôi. Bố tôi chuốc thuốc Tần Lộ, mẹ tôi dùng bạo lực và ngôn từ vũ
nhục Tần Lộ, còn tôi, là bạn học và tình địch của cô ấy là một giọt nước làm
tràn ly.
Là cả nhà chúng tôi, là cả nhà chúng tôi chung tay đẩy Tần Lộ
lên khách sạn hơn ba mươi mét, khiến cô ấy mất đi toàn bộ nhiệt huyết về cuộc đời
trong một đêm, tuyệt vọng đau thương mà nhảy xuống. Tần Thiệu hận tôi, hận cả
nhà tôi đến khắc cốt ghi tâm.
Tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc trước đây cuối cùng cũng
tan. Tất cả những hành động biến thái của Tần Thiệu đối với tôi đều có lý do,
những lời nói kỳ quái của anh ta cũng có lý do. Ví dụ như anh ta nói Giáng Sinh
của chúng ta vĩnh viễn sẽ không vui, ví dụ như đêm giao thừa anh ta nói không
muốn gặp bố mẹ tôi, ví dụ như anh ta nói ước gì tôi chết đi, người như tôi
không nên có kiếp sau.
Tôi có chút sợ hãi bất an, giống như tôi luôn đi trong đêm tối
yên lặng chờ đợi anh bình minh đến, nhưng ánh nắng rạng đông mãi mãi không xuất
hiện, tôi thấp thỏm ngồi ôm cây đợi thỏ, ngồi xuống chờ mặt trời lên. Thế
nhưng, có người nói bên tai tôi: sao cô không sờ lên mặt cô đi, cô bị người ta
bịt mắt rồi, mặt trời đã lên lên xuống xuống rất nhiều lần, ánh mắt trời cũng
thường chiếu lên người cô, vì sao cô vẫn cố chấp như thế, cô thật sự ở trong
bóng tối sao?
Đúng, chân tướng vẫn gần trong gang tấc, chỉ có tôi tự che
hai mắt mình, cố gắng dựa theo trí tưởng tượng biến mình thành kẻ bị hại an
toàn nhất. Biểu hiện của Tần Thiệu đối với tôi không bình thường, tôi chưa bao
giờ tận mặt hỏi anh ta, chỉ mặc mình suy đoán. Tôi dùng suy nghĩ ác độc cỡ nào
suy đoán anh ta, chỉ có như vậy tôi mới có thể tự cân bằng. Tôi vẫn dựa vào tâm
lý tội phạm này thuyết phục chính mình Tần Thiệu là một đại ác ma, tôi là một
con cừu non không thể trốn tránh.
Hôm nay, tôi từ người bị hại biến thành hung thủ, đủ loại
báo ứng nhiều năm qua quấn quanh gia đình tôi, cuối cùng ông trời cũng chỉ cho
tôi thấy: Lô Hân Nhiên, tội lỗi của cô đâu chỉ nặng một tầng, mười tám tầng địa
ngục từ lâu đã có chỗ cho cô rồi, chỉ chờ ngày cô tới nhận mà thôi.
Tôi nhìn thấy Thi Tiểu Xuyên vẫn cố gắng nói chuyện với tôi,
nhưng lỗ tai tôi đã gặp vấn đề, không còn nghe thấy gì nữa; một lúc sau, tôi lại
thấy Trịnh Khai Kỳ xuất hiện trước mặt tôi, anh ta cũng lo lắng nhìn tôi, thế
nhưng tôi không cất nổi một câu. Tôi như một người tham gia trò chơi “một… hai…
ba… người gỗ”, không biết phải giải thoát thế nào, đành phải mở to mắt nhìn bọn
họ châu đầu ghé tai thương lượng phải làm thế nào.
Cuối cùng Trịnh Khai Kỳ kéo tay tôi, nhét vào trong xe. Bên
ngoài nắng gắt như lửa, trong xe cũng là hơi nóng hầm hập. Ánh mặt trời chói
chang chiếu qua cửa sổ xe, từng tia nắng quất lên người tôi, đau rát làn da
tôi. Toàn thân tôi đổ mồ hôi, trong lòng lại cảm thấy lạnh như ngày đông giá
rét. Tôi khốn khổ ôm bụng dựa vào cửa sổ cuộn người lại, sau đó ảm đạm nhìn ra
ngoài.
Tôi bỗng nhớ tới lần trước khi tôi và Tần Thiệu còn ở bên
nhau, ánh mặt trời dịu dàng như thiếu nữ đa tình xuyên qua khe hở nhỏ, từng tấc
chiếu vào người tôi, khi đó trong tay con khỉ nhỏ có bức ảnh chụp đứa bé, trên
người Tần Thiệu là những chiếc bóng loang lổ, tôi ngồi bên cạnh anh ấy, trái
tim bình yên đến mức tựa như nằm trên mây trắng.
Tôi quay đầu nói với Trịnh Khai Kỳ: “Xin anh đưa tôi tới
phía sau công viên thành phố A, ở đó có một con đường lên núi, sẽ thấy một cánh
rừng phong. Xin anh hãy đưa tôi tới đó.”
Anh ta ngạc nhiên nhìn tôi đã chịu mở miệng, nhưng vẫn bình
tĩnh lái xe theo địa chỉ tôi nói. Tôi nhìn những tấm biển báo giao thông quen
thuộc, nói với anh ta từng câu từng chữ như tốn rất nhiều sức lực: “Tên tôi là
Lô Hân Nhiên, tôi bỏ nhà đi không phải vì bạo lực gia đình mà vì lý do giống
như của bạn gái anh. Nếu anh chán ghét tôi có thể bỏ tôi xuống ở bất cứ chỗ
nào.”
Trịnh Khai Kỳ đột nhiên dừng xe, tôi cho rằng anh ta sẽ bảo
tôi xuống xe, nhưng anh ta chỉ liếc nhìn tôi nói: “Người như các cô rồi sẽ gặp
báo ứng.” Sau đó tiếp tục lái về phía trước.
Tôi nói: “Đúng vậy, chúng tôi rồi sẽ gặp báo ứng.”