Âm thanh ma mỵ đầy thân quen, toàn thân Long Tử Nguyệt căng cứng như gặp phải đại địch. Tận sâu trong đáy lòng Long Tử Nguyệt có một nỗi sợ không tên từ ám ảnh của Vô Tình tạo ra, nàng không muốn dây phải cái vị “ca ca” nói không lại mà giết hắn cũng không xong này một chút nào hết.
Tiếng gọi thành công thu hút toàn bộ sự chú ý cả đám người, khiến cả bọn quên mất rằng bọn họ cần phải chào hỏi vị bệ hạ này. Hóa ra đây chính là ca ca của tên tóc đỏ kia. Hạ Bạch Thiền trong lòng lo lắng, ban nãy chưa rõ sự tình đã đắc tội với người ta, hiện tại bệ hạ “ca ca” bỗng dưng ở ẩn ở đã lâu cũng bất ngờ xuất hiện, hắn nên ăn nói làm sao mới ổn thỏa đây?
Nắm chặt nắm đấm giấu trong ống tay áo, Long Tử Nguyệt xoay người lại nói: “Bản công tử từ khi nào nhảy ra một cái ca ca vậy? Ngươi đừng có thấy bản công tử đây khuynh quốc khuynh thành rồi nhận thân nhân bừa bãi!“. Vô Phong không nói chỉ đứng đó mỉm cười nhìn nàng.
Câu nói phủ nhận này cũng làm mọi người kinh ngạc không ngớt. Đúng nha, bọn họ chưa từng nghe nói bệ hạ có một hoàng đệ nào, chỉ có tin đồn bệ hạ có một vị hoàng muội. Mà vị hoàng muội như thế nào phải nói đến ngay cả cái bóng cũng chưa có ai từng thấy qua, chứ đừng nói là dung mạo hay tính tình.
Riêng Hạ Tử Lân thì đã đoán được, hắn biết Long Tử Nguyệt thực chất là nữ nhi, mà Tuyết Vô Phong này lúc ban nãy chỉ nói danh xưng ca ca, cũng không có vạch trần chuyện Long Tử Nguyệt đang mang thân phận nữ phẫn nam trang ra ngoài. Trong hoàng tộc, có thể gọi ca ca cực kỳ hiếm thấy, tình cảm thân nhân trong đó luôn luôn là ta sống ngươi chết. Hầu như đều khách sáo gọi nhau hoàng huynh hoàng muội, lời nói ẩn đao kiếm, danh xưng ca ca lại càng không có mấy ai dùng.
Long Tử Nguyệt bị người soi mói nhìn chằm chằm lại không như không thèm để ý liếc nhìn Hạ Tử Lân, vươn tay ra tính ôm lấy cánh tay của hắn thì Vô Phong nhanh chóng chen vào, đẩy Hạ Tử Lân tránh sang một bên. Long Tử Nguyệt tuy là Huyết tộc, nhưng lúc này do nàng bất cẩn không chú ý, nên thay vì ôm cánh của Hạ Tử Lân, lại thành ra ôm nhầm cánh tay của Vô Phong bất chợt chen vào.
Vô Phong đưa tay vuốt mái tóc đỏ rực của Long Tử Nguyệt khóe miệng nở nụ cười nhẹ giọng nói: “Lâu ngày không gặp lại, không ngờ muội muội lại nóng lòng muốn nhào tới ôm ca ca đến vậy sao?“. Một câu “muội muội” như sét đánh ngang tai cả đoàn người.