Nội tâm lộp bộp một tiếng, Nam Cung Vụ Sương cố gắng tìm lại giọng nói dưới áp lực vô hình của Vô Phong tạo ra đáp lời: “Vụ Sương ngu muội không hiểu ý tứ của Linh Tê bệ hạ cho lắm?“. Vô Phong hơi lớn tiếng hỏi lại: “Chẳng lẽ công chúa cho rằng quả nhân là kẻ ngu sao? Muội muội của quả nhân phải chăng có thể dễ dàng để cho người khác khi dễ?“.
Nam Cung Dạ Tước lẫn Nam Cung Vụ Sương không ngờ thân Vô Phong thân là quân chủ của một quốc lại đi chấp nhặt một nữ nhi, một công chúa như nàng, trong lòng Nam Cung Vụ Sương không phục. Nam Cung Dạ Tước đành đánh liều cất giọng, hy vọng phá vỡ cục diện bế tắc: “Linh Tê bệ hạ hà tất chấp nhặt Vụ Sương, nàng chỉ là một tiểu nha đầu còn chưa có suy nghĩ thấu đáo. Có lẽ đã vô tình mạo phạm muội muội của bệ hạ, mong bệ hạ giơ cao đánh khẽ tha cho Vụ Sương lần này.“.
Nói xong Nam Cung Dạ Tước chuyển tầm mắt sang Nam Cung Vụ Sương hơi lớn tiếng quát: “Vụ Sương, còn không mau chóng xin lỗi Long cô nương?“. Nam Cung Vụ Sương ấm ức nhưng cũng hiểu thái tử ca ca đang giúp nàng, đầu gối hơi khụy xuống xoay người đối diện với Long Tử Nguyệt nhỏ nhẹ nói: “Là Vụ Sương hồ đồ mạo phạm cô nương, mong cô nương bỏ qua cho.”
Long Tử Nguyệt hất cánh tay của Vô Phong đang nắm lấy bàn tay của nàng ra nhàn nhạt đáp: “Không có gì.” liếc nhìn Vô Phong đang thị uy, mang theo giọng điệu khinh bỉ nói: “Cút xa ra cho ta trước khi ta nổi cơn lên đánh cho ngươi một trận thừa sống thiếu chết như lúc trước.“. Vô Phong không trả lời nàng hắn còn nở nụ cười vui vẻ, trong nháy mắt khác xa bản mặt lãnh khốc dọa người vừa rồi.
Đám người nghe câu nói dĩ hạ phạm thượng của Long Tử Nguyệt mà thay nàng đổ mồ hôi, từ ngày Vô Phong đăng cơ chỉ cần một mối nguy hại nhỏ đều bị Vô Phong lập tức bóp chết, người dám vô lễ càng không có chứ đừng nói có người muốn đánh hắn. Vậy mà Vô Phong hoàn toàn bỏ ngoài tai lời đe dọa của Long Tử Nguyệt, giữ khoảng cách vài bước chân đi theo nàng, dường như tập mãi cũng thành thói quen rồi.
Hạ Bạch Thiền dẫn bệ hạ Tuyết Vô Phong - Linh Tê quốc cùng Thái tử Nam Cung Dạ Tước đến Vân Lưu điện. Hạ Bạch Thiền vốn định nhường long ỷ của hắn cho Vô Phong nhưng Vô Phong chỉ đáp một câu: “Quả nhân đã ngồi chán rồi, hiện tại quả nhân chỉ muốn ngồi cạnh bồi muội muội của quả nhân thôi.”
Câu nói nhường long ỷ của Hạ Bạch Thiền làm Long Tử Nguyệt đánh giá sâu sắc tên Hạ Bạch Thiền thật ngu xuẩn, nhu nhược, không có tâm cơ, long ỷ đâu phải vật bình thường muốn nhường là nhường? Cho dù có là hoàng đế của Linh Tê quốc cường đại cũng không thể dễ dàng chắp tay dâng lên như vậy được.
Vậy để có thể an vị trên ngai vàng chắc chắn phải có hậu thuẫn, dựa vào tài trí bình thường cùng cách ứng xử vụng về không thể nào so sánh được với Hạ Tử Lân. Nếu phải ngồi lên ngai vàng Long Tử Nguyệt thấy để Hạ Tử Lân đăng cơ còn hợp lý hơn, nhưng mà hắn chỉ là Hiền vương, ắt hẳn phải có nội tình gì đó. Bất quá Long Tử Nguyệt không muốn can thiệp vào hoàng tộc, đằng sau vẻ hào nhoáng bên ngoài ắt hẳn bên trong đó chỉ có sự tắm tối và mưu mô.