Hạ Bạch Thiền phất tay cho người tiễn Nam Cung Dạ Tước trở về, sau đó di giá tới Phượng Vân cung - nơi ở của thái hậu Vưu Dạ Hoa. Thỉnh an mẫu hậu xong, Hạ Bạch Thiền ra lệnh cho toàn bộ hạ nhân lui ra ngoài, rồi hắn kể lại với Vưu Dạ Hoa mọi việc vừa nãy.
Vưu Dạ Hoa yên lặng lắng nghe Hạ Bạch Thiền nói, trong nội tâm càng lúc càng chán ghét Hạ Tử Lân. Vưu Dạ Hoa suy nghĩ một lúc liền cất lời: “Hoàng thượng, việc người tự quyết định chung thân đại sự của Hiền vương quả thật hồ đồ rồi. Sự việc chưa tra rõ ràng, có thật sự là Hiền vương có dính dấp đến hoàng muội Long Tử Nguyệt của bệ hạ Linh Tê quốc - Tuyết Vô Phong hay không còn chưa rõ. Nếu như vì mối hôn nhân hòa thân giữa Nguyệt Lan quốc và Tây Hạ quốc dẫn đến loạn lạc thì mất nhiều hơn được rồi.“.
Hạ Bạch Thiền lúc ấy vì tức giận khi bị đôi huynh muội Linh Tê quốc khinh thường, hắn liền muốn ép Hiền vương Hạ Tử Lân phải cưới công chúa Nam Cung Vụ Sương. Hiện tại, nghe mẫu hậu Vưu Dạ Hoa nhắc đến việc này mới chợt nghĩ, khi đó Hạ Bạch Thiền đã làm ra chuyện ngu xuẩn cỡ nào.
Hạ Bạch Thiền vội hỏi ý kiến Vưu Dạ Hoa: “Mẫu hậu, là do trẫm trong nóng nảy rồi. Không biết mẫu hậu có biện pháp nào có thể giúp trẫm hay không?“. Vưu Dạ Hoa tính toán trong lòng rồi nói: “Hoàng thượng, cứ giao việc này cho bản cung.“.
Yên tâm phần nào với lời hứa hẹn của Vưu Dạ Hoa, Hạ Bạch Thiền không làm phiền bà lâu liền di giá về ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Vưu Dạ Hoa sau khi cho mama thân tín thay nàng tiễn hoàng thượng rời đi, khẽ vỗ tay gọi ám vệ vẫn luôn theo bên người của nàng hiện thân. Nhỏ giọng phân phó ám vệ việc cần làm xong, Vưu Dạ Hoa nhấp nhẹ ngụm trà, trong lòng âm thầm trù tính, lừa Long Tử Nguyệt ra khỏi đế đô Nguyệt Lan quốc, rồi thủ tiêu luôn nàng.
Long Tử Nguyệt bổ sung tinh lực đầy đủ ngồi trên nóc nhà ngắm bầu trời đầy sao, mặt trăng đêm nay hơi khuyết. Từng ngọn gió thổi qua tán lá phát ra âm thanh xào xạc, còn có tiếng côn trùng kêu về đêm, tạo nên khung cảnh có phần tĩnh mịch, có chút bình yên khiến nàng nhớ về thời gian còn ở hiện đại.
Ở đây không có điện thoại, không có internet, không có game, mỗi lúc buồn bực chỉ biết ngồi nghe ca kỹ, đi dạo quanh chợ về đêm để giải khuây hoặc là như hiện tại ngắm sao trời, hít thở bầu không khí trong lành đến không thể trong lành hơn, Long Tử Nguyệt nhàm chán ngáp một cái.
Bầu không khí dần xuất hiện hơi thở mang theo sát khí, với khả năng vô cùng nhạy cảm Long Tử Nguyệt phát hiện ra sự khác thường, hành động bản năng của một Huyết tộc là nghe ngóng mọi thứ có thể gây hại tới bản thân để diệt trừ nó ngay lập tức.