Vị tiểu thư kia cũng không vội đáp lời nha hoàn mà nhìn về phía cửa thấy Long Tử Nguyệt vẫn chưa đi hẳn, có vẻ đã nghe được hết những gì nha hoàn cận thân nàng nói, khẽ lắc đầu nhìn nha hoàn nhà mình một cái. Nha hoàn đột nhiên sửng sốt nhìn theo tầm nhìn tiểu thư ra cửa thì thấy vị công tử ban nãy vẫn chưa đi liền cao giọng nói: “Ta nói vị công tử kia đi nghe lén nữ nhân nói chuyện không cảm thấy mình hèn hạ à? Ta đã mời ngươi ra khỏi quán mà sao ngươi vẫn chưa chịu đi? Có cần tiểu thư nhà ta gọi người đánh đuổi mới chịu đi phải không?“. Long Tử Nguyệt ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn nha hoàn đang lẻo mép đằng kia, cái ánh mắt vốn thuộc về một Huyết tộc trải qua tắm máu mà có không phải ai cũng có thể chịu đựng đựng được sát khí chứa trong đó huống chi chỉ là cái nha đầu lắm mồm kia.
Nha hoàn thấy ánh mắt nhu hòa của công tử ban nãy bỗng chốc thay đổi mang theo khí lạnh tựa như hàn băng ngàn năm kia làm nàng hoảng sợ cực độ mất hình tượng run chân ngồi phệt xuống đất, vị tiểu thư đang ngồi trên ghế cũng run rẩy không kém, vài tên nô tài đứng bên cạnh thấy ánh mắt nguy hiểm của Long Tử Nguyệt nhìn về chủ tử thì vội rút kiếm hướng về phía nàng làm cái thủ thế thề chết bảo vệ tiểu thư sau lưng chúng, có điều bộ dạng cũng run rẩy ít hơn hai vị nữ tử kia một chút mà thôi.
Long Tử Nguyệt cũng không tính tàn sát hết chỉ là bản thân các giác quan của Huyết tộc đã đủ nhạy cảm, mà chất giọng lanh lảnh cao vút kia cứ vèo vèo bay vào tai nàng thật nhức đầu, bị nha đầu kia làm phiền nhiễu không chịu được chỉ liếc mắt cảnh cáo mà đã bị chỉa kiếm vào người. Bất đắc dĩ thu lại ánh mắt lắc nhẹ đầu mỉm cười nói: “Ta nói vị tiểu thư kia có phải quản giáo nha hoàn của ngươi đến mức không có quy củ như vậy chứ? Tại hạ chỉ là kẻ đi ngang qua, cũng không nhất thiết để cho nha hoàn xua đuổi ta như đuổi tà đi?”
Vừa nghe Long Tử Nguyệt cất lời thì trong mắt vị tiểu thư kia lóe ra ánh sáng háo sắc rõ ràng không chút che giấu, quan sát kỹ lại y phục mà Long Tử Nguyệt đang mặc, liếc thấy thắt lưng có giắt một cái huyết bội. Toàn thân cao thấp đều tỏa ra bị quý khí, diện mạo cực kỳ anh tuấn bức người, giọng nói cũng rất dễ nghe, tuy là đang trách cứ nha hoàn nhà mình không quy củ nhưng nghe vào tai lại như là đang mắng yêu vậy, vội cầm khăn tay lên che miệng cười duyên nũng nịu nói: “Để công tử chê cười rồi, chút nữa về nhà tiểu nữ sẽ nghiêm trị Tiểu Trúc.” còn nháy mắt mấy cái như có như không liếc mắt đưa tình.
Long Tử Nguyệt nghe xong da gà da vịt nổi lên rơi rụng đầy đất, quả là kinh khủng mà...vừa tính chắp tay chuẩn bị cáo từ để tiện việc theo dõi và làm thịt cái ả tên Phương Dung kia thì lại nghe vị tiểu thư kia nói tiếp: “Tiểu nữ họ Sở, tên Phượng Tiên, không biết tiểu nữ có thể cho tiểu nữ biết quý danh của công tử để tiện bề xưng hô không a?“. Trong đầu Long Tử Nguyệt ầm một tiếng, cái này cũng quá là không khả thi đi...nàng nhớ trong cuộn giấy kia có cái tên Sở Phượng Tiên này đó nha! Vô tình vớ được một lúc hai cái tên cần phải thanh lý, Long Tử Nguyệt nội tâm dậy sóng cất giọng đáp lời: “Thì ra là Sở tiểu thư, hạnh ngộ hạnh ngộ, tại hạ họ Long.” dứt lời Long Tử Nguyệt nhìn thẳng vào ánh mắt của Sở Phượng Tiên mang theo vẻ tò mò, thành công khiến cho ả ta tưởng rằng vị công tử ngọc thụ lâm phong trước mặt có hứng thú với ả.
Tủm tỉm nở một nụ cười mà ả cho là cực kỳ quyến rũ đáp lại Long Tử Nguyệt, dáng người đẩy đà đứng dậy từ từ ưỡn ẹo vừa đi vừa liếc mắt đưa tình về phía nàng. Long Tử Nguyệt cảm thấy toàn thân nổi lên một tầng da gà, do thừa hưởng gần như toàn bộ ký ức của chủ nhân thân thể này nên việc giả vờ cũng đạt đến mức xuất thần nhập hóa, nàng chỉ đứng im đưa ánh mắt nhìn về phía hai ngọn đồi cong vuốt thoáng ẩn thoáng hiện sau lớp vải kia. Sở Phượng Tiên thấy Long Tử Nguyệt nhìn chăm chăm vào thân thể mình thì cảm thấy thật có thành tựu, ả không tin phàm là nam nhân không thể nào chống cự lại được mị lực của ả cả.