Vương An Duy thật không dám đánh cược cũng không biết nên làm thế nào cho đúng, nuốt ngụm nước miếng cẩn thận dò hỏi: “Vậy bây giờ ngươi muốn như thế nào?”, Long Ám khóe mắt ném qua sự khinh miệt Vương An Duy suy yếu trên giường bâng quơ cất giọng: “Chỉ cần phụ thân đại nhân thừa nhận ta làm con của thê tử trước đó đã thành hôn ở Phượng thành, công bố thân phận trưởng tử của nhi tử ta ra ngoài thì biết đâu hài nhi vui vẻ mà tha mạng cho người một mạng cũng nên? Lại nói tiếp vấn đề khác, cái tên Vương nhị thiếu chắc hẳn là lớn hơn ta rất nhiều tuổi đi? Phụ thân có thể đội nón xanh to như vậy mà đi ở rể thật là uất ức cho người, con tư sinh, một cái dã chủng không rõ thân phận của nhị nương hiện tại lại là con của phụ thân.”
Ánh mắt Vương An Duy đầy kinh ngạc trừng trừng nhìn Long Ám, vì sao vấn đề này cũng có thể tra ra được? Là do cái nam tử hắc y tra giúp chăng? Hay là cái tiểu tử này tự mình tra ra, nếu thật sự là tự bản thân nó tra được vậy....chui dao do nhi tử chưa bao giờ gặp mặt này đang nắm mà mũi dao lại hướng về phía phụ thân là Vương An Duy hắn rồi.
Sắc mặt Vương An Duy tối tăm thêm mấy phần, công bố thân phận chắc chắn sẽ bị tước mất quyền gia chủ sắp đoạt được từ tay của thê tử hiện tại, nhưng không công bố thì cái mạng cũng không còn thì hưởng thụ vinh hoa phú quý gì nữa?
Long Ám cũng không gấp gáp hối thúc, chỉ nhàn nhã đưa tầm mắt quan sát sương phòng trên dưới vài lần, trong bụng “Chậc chậc, thật biết tận hưởng bỏ bê thê nhi cùng nương già yếu mà chạy đi ở rể, nghĩ cũng thật hay!”,
Vương An Duy thấy nhi tử trầm mặc mà liếc nhìn xung quanh tìm tòi, cũng chợt nhận ra chất liệu vải mà nó bận trên người. Một bộ y phục như vậy giá trị gần như mắc nhất tầm hai ba ngàn lượng bạc một bộ, ở Phượng thành có thể cung cấp tuy không có tốt nhất nhưng giá tiền với một đứa dã hài tử khá giả cũng chưa hẳn đã được mặc.
Còn có khối ngọc bội giắt bên thắt lưng Long Ám, chất ngọc màu sắc đồng nhất thi thoảng còn tỏa ra ánh xanh, là ngọc thượng đẳng, trâm ngọc trên đầu cũng là cùng một bộ với khối ngọc bội kia, đánh giá cao thấp Long Ám xong Vương An Duy chắc rằng tên tiểu tử này không hề đói khát hay thiếu thốn tiền bạc.
Hiện tại lại muốn Vương An Duy công khai thân phận trưởng tử, vậy không phải là muốn bóc trần cái nón xanh hắn đã đội trong gia đình bên đây, thê tử chưa chồng đã có con thật lớn, sau đó tìm phu quân về ở rể mục đích che giấu cái đứa nhỏ không rõ lai lịch này.
Nhìn Long Ám cũng không hề thiếu thốn vậy thì đích muốn trở thành trưởng tử danh chính ngôn thuận đây là định làm gì? Muốn thừa kế thêm tài sản mà nó nên có hay chỉ vì muốn được sống trong ánh sáng của trưởng tử mà không phải là một cái dã hài tử không danh chính ngôn thuận?
Vương An Duy cần thêm thời gian suy nghĩ kế sách đối phó nên đành phải trì hoãn được thời gian dài bao nhiêu hay bấy nhiêu: “Phụ thân vẫn chưa biết tên con, con có tên không hay để phụ thân đặt cho con một cái tên nhé. Sau sẽ tìm ngày lành tháng tốt công bố thân phận của con cho mọi người biết có được hay không?“.
Long Ám nghiêng cái đầu nhỏ dường như đang cân nhắc độ tin cậy của Vương An Duy, cậu nhàn nhạt lên tiếng: “Tên thì miễn đặt đi, phụ thân đại nhân gọi hài nhi là Long Ám là được. Còn có sự kiên nhẫn của hài nhi không có nhiều lắm, đừng để hài nhi chờ lâu quá tránh cho trong phủ sau này bị gà bay chó sủa thì nên thành thật mà tiến hành việc nên làm đi.”
Nuột ngụm nước miếng cao giọng gọi nha hoàn bên ngoài vào, Vương An Duy phân phó gian phòng ở phía nam phủ đệ cho Long Ám ở tạ, tuy có chút hẻo lánh nhưng vừa hay hợp ý của cậu. Lúc nha hoàn tiến vào thấy Long Ám vẫn hoàn hảo vô khuyết ngồi ở đó hấp háy ánh mắt ngập nước chực trào ra thì có chút khó tin cùng nghi hoặc.
Sau khi nha đầu nghe lão gia căn dặn sương phòng cho Long Ám thì lại càng tỏ ra ngạc nhiên lén lút nhìn về phía cái thân ảnh đỏ chót kia. Long Ám hài lòng thi lễ một cái ôm cái túi vải hành lý của Long Tử Nguyệt đưa ban nãy mà cậu vẫn mang theo từ đầu đến cuối sải bước chân đi theo nha hoàn dẫn đường kia.