Cái này không thể trách Long Tử Nguyệt được, bản thân nàng còn đang chưa rõ thì làm sao giải thích cho ai hiểu được chứ. Hai kẻ kia cũng không phải người ngu, nơi đây chỉ có cỏ cùng cây lại có một mùi thơm ngào ngạt khiến cả hai cảnh giác, tưởng mùi thơm đó là độc vội vàng bế khí.
Long Tử Nguyệt nhìn hai kẻ nọ đưa tay điểm vài cái trước ngực cảm thấy buồn cười, vô tình phát ra một tiếng “Hì hì” nhẹ vội nín lại nhưng không kịp rồi vì nàng thấy một thanh kiếm phóng thẳng tắp tới ngay mặt của nàng.
Đưa hai ngón tay kẹp chặt lấy lưỡi kiếm, lắc lắc cái đầu miệng chép chép nói: “Đừng hung dữ như vậy chứ? Dù sao bản công tử cũng còn phải nhờ vào cái gương mặt này để còn đi làm tiểu bạch kiểm, các hạ hạ kiếm lưu tình a....”,
Tên bị thương nhẹ thấy kẻ trước mắt chỉ dùng hai ngón tay mà đã giữ chặt lấy lưỡi kiếm của y, rút cũng không ra được, trên trán bắt đầu rỉ ra mồ hôi đang ra sức rút kiếm lại thì Long Tử Nguyệt chợt buông tay.
May là thân thủ y đủ tốt nên không ngã ngửa ra đằng sau, ném ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chặp Long Tử Nguyệt, nàng cũng không muốn dài dòng chỉ nói: “Ta vô ý đi ngang đây, cũng không ý rình mò ám sát hai người. Hiện tại ta có việc phải đi trước, cáo từ!”
Vừa xoay người chuẩn bị đi liền nghe người phía sau cất giọng lạnh lẽo: “Hôm nay ngươi đã đến đây vậy để mạng lại rồi nói tiếp!”, Long Tử Nguyệt bắt đầu cảm thấy bực bội gào lên: “Bản công tử có việc thật mà, còn phải đi tới nhà Mạc phu nhân làm ấm giường nữa, nếu bản công tử đến trễ sẽ được phu thân lấy roi hầu hạ đó. Tha cho ta đi mà!“.
Long Tử Nguyệt bịa đại một cái tên nào đó xong nhấc bước tính đi thì lại nghe âm thanh xé gió từ phía sau đâm tới. Lách người né tránh mũi kiếm vô tình làm mái tóc che trước trán bay nhẹ lên lộ ra đóa hoa.
“Khốn kiếp” Long Tử Nguyệt rủa thầm trong bụng, cái dấu ấn này nàng không biết làm sao để che nó đi, mang mặt nạ thì quá lộ liễu, không mang thì hễ cứ lộ ra là bị người người dòm ngó mà nàng lại không biết dịch dung, dặm son phấn cũng không thấm vào da mặt nơi có đóa hoa này...
Dường như hai đại nam nhân kia cùng nhìn thấy đóa bỉ ngạn kia giữa mi tâm nam tử trước mắt, cũng có chút sững sờ Long Tử Nguyệt tranh thủ lúc này túm cái xác khô bỏ chạy như bay nhoáng cái liền mất dạng.
Khi hai người kia hồi hồn lại thì cũng không còn thấy bóng dáng Long Tử Nguyệt đâu cả, tầm mắt hai người giao nhau lóe lên tia sáng khó hiểu nhưng cũng không có sức mà đuổi theo, đành thôi vậy.
Long Tử Nguyệt túm cái xác chạy một đoạn cũng tìm được nơi thích hợp để hỏa táng, tuyệt không thể để lộ mấy cái thi thể này cho bất kỳ ai phát hiện được, chứng kiến ngọn lửa từ từ lụi tàn mang theo cổ thi thể đã hóa thành tro, Long Tử Nguyệt mới xoay người chạy trở về khách điếm Hưng Gia mà nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sáng sớm vài ngày sau, mặt trời còn chưa ló dạng hẳn Long Ám đã nghe thấy âm thanh uyên náo ngoài phòng, dỏng tai lên hóng chuyện thì nghe thấy vài đạo âm thanh bén nhọn đang tranh cãi với nhau: “Thật nực cười, Vương An Duy ngươi là cái thá gì, dám làm con trai lão nương ta gián tiếp bị trọng thương, hiện tại còn lén ta nuôi dưỡng đứa tiện nhân nào ở bên trong này? Ngươi coi ta là người chết à? Ngang nhiên tùy tiện đem tiện nhân a miêu a cẩu nào đó về phủ mà nuôi? Lá gan ngươi thật lớn a...”, lại nghe có tiếng của Vương An Duy như đang cố hết sức giải thích gì đó, nhưng ả đàn ba chanh chua nọ lại không nghe lọt câu nào vừa không ngừng la hét vừa hùng hùng hổ hổ xông vào trong viện.