Long Ám dùng tốc độ nhanh nhất ăn mặc chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trên giường tay cầm cái bài vị mà đêm qua cậu trộm lại từ sương phòng của Vương An Duy giả vờ ngẩn người, tràn đầy bi thương nồng đậm dường như đang chìm vào thế giới của bản thân, không hề bị âm thanh càng lúc lớn, càng lúc càng khó nghe cùng chói tai ngoài kia.
Cánh cửa bị một cước đạp thô bạo của Vương Tú Linh bật tung vào trong phòng phát ra một tiếng “Ầm” thật to, sóng mắt Vương Tú Linh đảo quanh một vòng thì chỉ thấy một cái tiểu hài tử đang ngồi thừ người ra, tròng mắt còn mang theo hơi nước muốn chực trào bị tiếng động lớn kia làm giật mình xoay mặt nhìn về nơi phát ra âm thanh đó.
Khẽ chớp làn mi làm cho nước mắt đong đầy liền chảy xuống, Long Ám luống cuống đưa tay lên lau giọt nước mắt kia ánh mắt hoảng sợ ngó ra phía cửa, đang có một phụ nhân đang chống nạnh ánh mắt như muốn phun lửa đến nơi lom lom xăm soi Long Ám.
Hai tay Long Ám ra vẻ theo bản năng ôm chặt cái bài vị nho nhỏ vào lòng, vừa làm bộ vô tình lại cố ý đẩy tầm mắt Vương Tú Linh nhìn về phía vật nhỏ cậu đang ôm. Vương Tú Linh sải bước lao đến bên giường ra sức giằng lấy cái bài vị thì bị Long Ám nhanh như cắt xoay người lùi sâu vào phía trong giường, ánh mắt đề phòng nhìn Vương Tú Linh.
Lúc Vương An Duy khập khiễng đi vào sau thì thấy cảnh tượng Vương Tú Linh đang giằng co muốn cướp cái gì đó từ trong lòng Long Ám, sắc mặt Vương An Duy lập tức trắng bệch.
Thê tử này của hắn tay chân thô lỗ nhưng tuyệt không phải là người có võ công, nếu như vô tình bị Long Ám đả thương vậy cuộc sống sau này của hắn sẽ cực kỳ bi thảm. Vội vàng lên giọng khuyên nhủ: “Linh nhi, nàng đừng lại đi so đo cùng cái tiểu hài tử chứ? Giật đồ của nó làm gì? Chỉ là một tấm gỗ, có gì hay ho mà nàng tranh giành làm gì?“.
Long Ám nghe vậy bèn cất giọng uất ức nói: “Phụ thân đại nhân không thể nói như vậy được, đây là bài vị mẫu thân của người đó, là nương người đã cực khổ mang thai sinh ra phụ thân, nuôi dạy phụ thân ăn học thành tài. Hiện tại chỉ còn lưu lại được một tấm bài vị này, phụ thân đại nhân lại coi đó là tấm gỗ bình thường. Hài nhi thật không thể hiểu được người rồi...”
Câu nói của Long Ám như một quả bom dội thẳng vào trí óc của Vương Tú Linh thành công khiến ả ta sững người lại “Phụ thân đại nhân”, “hài nhi”, lại còn có “bài vị mẫu thân của phụ thân đại nhân”, nhanh chóng nắm bắt một loạt các danh xưng trọng điểm.
Tròng mắt Vương Tú Linh chuyển sang nhìn Vương An Duy cũng đang há hốc kinh ngạc ở sau lưng ả, vẻ mặt kinh dị nhìn chằm Long Ám đang mang vẻ mặt vô tội ngồi trên giường.
Vương An Duy không nghĩ tới Vương Tú Linh lại phát hiện ra nhanh như vậy, còn đang tính lừa gạt ả một hồi, không ngờ tới Vương Tú Linh lại trực tiếp xông vào gặp mặt Long Ám bị cậu vạch trần sự thật trước mặt như vậy.
Long Ám ôm bài vị vẻ mặt có chút uất ức, ánh mắt tò mò nhìn Vương Tú Linh rồi lại liếc qua nhìn Vương An Duy, không để Vương Tú Linh có cơ hội mở miệng đã giành nói tiếp, khẽ cất giọng gọi: “Phụ thân đại nhân, vị thẩm thẩm này là ai vậy? Vì sao lúc hài nhi đến tìm phụ thân thì phụ thân nói là thê tử hiện tại của người đã mất, đang tìm ngày lành tháng tốt công bố thân phận trưởng tử của hài nhi ra ngoài, để có thể quang minh chính đại nắm giữ tài lực gì đó của Vương phủ. Tài lực thì hài nhi không cần, chỉ cần phụ thân thôi.” nói xong ánh mắt còn tràn đầy mong chờ nhìn Vương An Duy.
Lại thành công khiêu khích tâm tình Vương Tú Linh trở nên điên cuồng hơn “Thẩm thẩm” sao? Tên Vương An Duy này dám ra ngoài lén nuôi dưỡng tình nhân, còn sinh ra một cái hài tử lớn từng này tuổi? Ánh mắt như dao sắc lẹm nhìn về phía Vương An Duy há miệng quát lớn: “Vương An Duy ngươi hay lắm, hôm nay lại dám đem cái nghiệt chủng này về đây hòng chiếm đoạt quyền nắm giữ Vương phủ, ngươi còn dám nói ta là người chết trước mặt cái nghiệt chủng này?”
Ngừng một lúc thở hổn hển, Vương Tú Linh lớn giọng nói tiếp: “Chiếm đoạt sao? Còn dạy nó gọi là ta “thẩm thẩm”, ngươi chán sống rồi có phải không? Ta hiện tại đi tìm gia gia, viết cho ngơi một tờ hưu phu, lập tức cút xéo ra khỏi phủ cho ta!!”, hét xong liền xoay người định rời khỏi chợt nhớ ra còn cái dã chủng đang ngồi trên giường gào lên tiếp: “Người tới đem hai cái kẻ khốn kiếp này lập tức tống xuất khỏi Vương phủ cho ta!!”