Ánh mắt Long Tử Nguyệt nhìn tên thị vệ tấm tắc trong lòng quả thật là võ công không tệ, dưới tình trạng bị công kích bất ngờ mà vẫn có thể né được “ám khí to đùng” kia của Long Ám ném ra, tuy có chút chật vật nhưng cũng còn hơn bị phế mất một cánh tay.
Nam tử tử y mặt mày hơi tối lại, một phần vì lo lắng cho thị vệ một phần vì bị Long Ám ám toán đằng xa. Sức ném của một hài tử chưa tới 10 tuổi, lại ở một khoảng cách xa như vậy mà có thể khiến một cao thủ như thị vệ của hắn phải bỏ vũ khí để cứu thân, vậy ca ca này của tên tiểu tử thân thủ cao đến bao nhiêu?
Long Tử Nguyệt giật mạnh tay ra khỏi miệng tử y nam tử mang theo máu tươi từ ngón tay, rút nhẹ khăn tay trong vạt áo trước ngực ra quấn vài vòng coi như là băng bó, nheo nheo mí mắt cất giọng nói tràn đầy nhu tình nhưng lại không hề che giấu sự ẩn nhẫn tức giận đồng thời còn mang theo tia cợt nhã: “Bảo bối thật hung dữ, thị vệ của bảo bối cũng y hệt như chủ tử vậy. Nhưng mà...bản công tử thích! Như vậy mới có tính khiêu chiến chứ!” nói xong liền cất giọng cuồng tiếu làm điên đảo chúng sinh đang bị một màn lúc nãy dọa cho sững sờ.
Long Ám thấy Long Tử Nguyệt cười đến điên cuồng như vậy, cậu cảm thấy thật lo lắng, tỷ ấy rất ít khi cười như vậy tuy nhiên trừ lúc tỷ tỷ “giở chứng” nhưng hiện tại quả thật không phải là “giở chứng” rồi. Long Tử Nguyệt cười đủ thì ngưng bặt, âm thanh bỗng trở nên lạnh lẽo: “Mọi người cứ tiếp tục, không cần chú ý đến bản công tử.“.
Quan khách có phần ngờ nghệch, ngươi tạo động tĩnh lớn như vậy, không biết còn tưởng rằng nhà ngươi cố tình đến phá hoại nghi lễ ấy chứ. Chỉ dám nghĩ trong lòng, không ai có can đảm nói ra, cái không khí lạnh lẽo tỏa từ người Long Tử Nguyệt còn ẩn ẩn kèm theo một ít máu tanh, không rõ phải do vết thương từ ngón tay của nàng hay không...
Vương Chiêu Lâm nãy giờ vẫn im lặng quan sát hành vi của Long Tử Nguyệt đằng kia, tuy biết nàng toàn thân cao thấp đầy vẻ yêu nghiệt, hành vi vô cùng phóng túng không hề để hai chữ hình tượng viết như thế nào, tùy tâm sở dục mà làm, lại không khiến người khác chán ghét, ngược lại lại có chút thần bí cùng mị hoặc.
Vương Chiêu Lâm phất tay ý bảo ngời chủ trì tiếp tục bài văn tế, ánh mắt liếc sang Long Ám vẫn quy củ quỳ trước bài vị họ Vương cứ như kẻ vừa ném chung rượu kia không phải là cậu vậy, nội tâm Vương Chiêu Lâm có chút đề phòng, một cái tiểu hài tử hẳn sức lực lại có thể khiến một thị vệ kia suýt nữa bị phế, ông còn có thể giữ Long Ám bên người để bồi dưỡng được hay không?
Vương An Duy, Vương Tú Linh cùng Vương Hoài An thấy lão Vương Chiêu Lâm đăm chiêu nhìn về phía Long Ám trong lòng có chút hả hê, càng hy vọng lão già đó nghi ngờ Long Ám càng sâu, như vậy thì cơ hội cạnh tranh của ba người cũng sẽ giảm xuống đáng kể rồi.
Riêng Vương An Duy thì càng mong Long Ám để lộ nhiều sơ hở hơn nữa để Vương Chiêu Lâm phế đi cái danh phận tiểu thiếu gia của cậu nữa kìa. Long Tử Nguyệt vẻ mặt cũng không có nhiều thay đổi, ngồi thẳng lưng nhìn cái thân ảnh nho nhỏ đang quỳ đến quỳ đi đằng kia, ánh mắt chợt có vài phần ôn nhu hơn mà ngay cả bản thân nàng cũng không phát hiện.