Cuối cùng cũng đã hoàn tất nghi lễ rườm rà, kết thúc bằng một câu thề trung thành toàn tâm toàn ý với Vương phủ nếu không sẽ bị trời tru đất diệt, chỉ là Long Ám không hề lặp lại lời thề theo người chủ trì nói. Ánh mắt cậu tối hẳn lại, việc lập lời thề này không nằm trong dự kiến ban đầu của cậu.
Long Ám dám chắc rằng sau sự kiện ban nãy đã để lại một mầm móng nghi ngờ trong lòng Vương Chiêu Lâm nên hiện tại bắt cậu trước mặt toàn bộ quan khách lập lời thề như vậy, phòng ngừa cậu phản bội ông.
Sắc mặt của Long Tử Nguyệt cũng không khá hơn, đứng dậy lạnh lùng bước lên đài tế lễ kia dõng dạc cất giọng: “Bản công tử ban đầu đồng ý cho đệ đệ của ta được Vương Chiêu Lâm lão nhận làm nghĩa tằng tôn, bản công tử nghĩ mục đích ban đầu của Vương lão gia rằng sẽ vẫn không cải họ của Long Ám từ họ Long thành họ Vương đi? Hà cớ gì lại có thể bắt cậu lập ra lời thề nguyện vì dòng tộc họ Vương mà toàn tâm toàn ý đốc sức trong khi ngay cả cái họ cũng không hề đổi?“.
Ngừng một lúc, giọng nói Long Tử Nguyệt đã cao lên thêm mấy lần: “Vương phủ nuôi đệ đệ của ta được mấy ngày? Có dạy chữ cho hắn hay không? Lễ nghi cùng cách đối nhân xử thế có dạy hắn hay không? Hiện tại bản công tư đổi ý, đệ đệ của bản công tử tự bản công tử thu nhận! Không nhọc công Vương phủ lo lắng nữa!”
Lời vừa dứt đưa tay nắm chặt cổ tay nhỏ bé của Long Ám tỏ vẻ dứt khoát dẫn cậu ra khỏi cái nơi thị phi này, khiến Vương Chiêu Lâm vừa tiếc vừa lo tính mở miệng nói thì Long Tử Nguyệt đã nói thêm: “Quên không nói cho Vương lão gia biết một vài việc, Vương An Duy tôn nữ tế của ngươi hạ độc vào thức ăn của Long Ám, Vương Tú Linh nội tôn nữ ruột của ngươi phái bảy lần, mỗi lần khoảng năm sáu tên sát thủ đến ám sát đệ đệ của bản công tử. Nếu không phải bản công tử ở bên cạnh bảo hộ, hiện tại đệ đệ của bản công tử mộ phần cũng đã xanh cỏ rồi! Còn có Long Ám là con ruột của Vương An Duy cùng thê tử được cưới hỏi đường hoàng ở Phượng thành, cũng là có liên hệ với cả nhà Vương phủ lão một ít đó nhưng như vậy không có nghĩa là bản công tử sẽ chấp nhận đệ đệ vào ở một cái nơi, một ngày ba bữa đều có thể dễ dàng mất đi tính mạng như vậy!”
Nổi giận đùng đùng, toàn thân cao thấp bộc phát bản chất tàn bạo chết chóc, không hề che dấu sát khí nổi lên cuồn cuộn, vệt chu sa hình đóa hoa bỉ ngạn đỏ chói mắt giữa mi tâm tựa như càng lúc càng đỏ lên hơn, con ngươi Long Tử Nguyệt chứa đựng bão táp sắp bùng nổ, như một lưỡi dao sắc lạnh bắn về Vương Chiêu Lâm đang ngồi trên ghế chủ vị khiến thân thể ông cứng ngắc ngỡ ngàng.
Vương Chiêu Lâm không nghĩ tới áp lực Long Tử Nguyệt mang đến lại kinh khủng đến vậy. Dù sao Vương Chiêu Lâm cũng chỉ là thương nhân, tuy thủ đoạn có tàn bạo đi chăng nữa, nhưng đối với một Huyết tộc trên tay vấy đầy máu tươi thì chẳng là gì cả. Chỉ một cái ánh nhìn của Long Tử Nguyệt cũng đủ làm tim Vương Chiêu Lâm đập nhanh liên hồi, cứ như sắp nhảy hẳn ra khỏi lồng ngực vậy.
Vương Chiêu Lâm phát ngốc ngồi đó, ông vừa nghe thấy cái gì? Đôi phu thê nội tôn cùng tôn nữ tế cùng lập mưu ám hại Long Ám sao? Nếu thật sự Long Ám xảy ra chuyện gì tại Vương phủ dựa vào tính tình bảo hộ đệ đệ của Long Tử Nguyệt chắc chắn Vương phủ của ông máu chảy thành sông mất...
Cố gắng bình tĩnh tâm tình lại cất giọng già nua đầy run rẩy nói: “Là lão già này hồ đồ rồi, mong Long công tử lượng thứ. Những chuyện mà công tử nói lão thật sự không biết.” rồi hét lên: “Hai tên nghiệt tôn kia ra đây quỳ xuống xin lỗi Long công tử cho ta!“.