Tốc độ Huyết tộc vốn nhanh hơn người bình thường nên Vô Phong dần dần bắt đầu sử dụng đến khả năng của Huyết tộc mà nhấp nhô trên người của Long Tử Nguyệt một hồi lâu, từng trận tê dại từ ngọc hành mang đến cho Vô Phong cảm giác như muốn bắn ra hết, lại bị hắn mạnh mẽ rút hẳn ra khỏi tiểu huyệt đầy mê người kia nhằm điều chỉnh lại cảm giác của bản thân. Long Tử Nguyệt đang vui vẻ hưởng thụ đột nhiên hạ thân trống rỗng, khó khăn uốn éo thân mình, tứ chi bị xích vùng vẫy mang theo âm thanh leng keng của sợi xích va chạm vào nhau.
Vô Phong bóp chặt khớp hàm của Long Tử Nguyệt, cạy mở thành công cái miệng nhỏ nhắn đang rên rỉ đầy bất mãn của nàng, nhanh chóng ấn ngọc hành vào miệng nàng. Long Tử Nguyệt bị cự vật đột nhiên chèn vào khiến nàng suýt thì ngạt thở lại nghe giọng nói băng lãnh của Vô Phong: “Dùng môi lưỡi, nếu dám làm ngọc hành của ta bị thương, vài chục tên ăn mày chờ ngươi tới hầu hạ.“. Hơi thở tắt nghẹn nơi cuống họng vì ngọc hành thô to của Vô Phong đâm thẳng sâu vào trong miệng, hô hấp có chút trúc trắc khuôn mặt đỏ bừng vì nghẹn khí cùng xuân dược phát tán.
Vụng về cong khóe môi ngậm lấy ngọc hành của Vô Phong ngây ngô làm theo chỉ dẫn của hắn, ngọc hành mang theo mật dịch nhớp nháp từ tiểu huyệt cứ vậy mà tiếp xúc với môi lưỡi của Long Tử Nguyệt, cánh mũi bị Vô Phong thô lỗ bóp chặt lại khiến nàng chỉ có thể há miệng to hết cỡ để thở, thì lại bị ngọc hành không chút thương tiếc liên tục ra vào đâm sâu vào cuống họng làm Long Tử Nguyệt ho dữ dội, nước mắt giàn giụa trông vô cùng nhếch nhác.
Huyết tộc vốn mất đi vị giác chỉ cảm nhận được mùi máu tươi, nhưng hiện tại trong khoang miệng của Long Tử Nguyệt lại có vị mằn mặn mật dịch của nàng cùng mùi vị ngai ngái mà ngọc hành của Vô Phong tiết ra.
Lúc đầu gặp chút trở ngại nhưng dần dần dường như làm theo bản năng của Long Tử Nguyệt, khuôn miệng nhỏ nhắn ngậm nút chặt lấy ngọc hành Vô Phong không muốn nhả, mà hắn cũng cảm thấy Long Tử Nguyệt tiến bộ đến ngạc nhiên, sự nhiệt tình do xuân dược tác động vào cơ thể của Long Tử Nguyệt làm nàng trở nên điên cuồng đòi lấy.
Vô Phong thích thú nhấn mạnh ngọc hành vào tận cuống họng của Long Tử Nguyệt rồi chôn chặt trong đó, bị nghẹt thở hô hấp đình trệ, gương mặt Long Tử Nguyệt đỏ bừng, khóe mắt chảy lệ điềm đạm đáng yêu chọc cho thú tính trong lòng Vô Phong bộc phát.
Nhấp nhô trong miệng của Long Tử Nguyệt chán rồi Vô Phong chuyển sang tiểu huyệt đang không ngừng tuôn ra mật dịch đâm mạnh vào, cự vật đột ngột xâm nhập vào tiểu huyệt nhỏ nhắn khiến Long Tử Nguyệt kinh hô hét lên một tiếng đầy gợi dục, ánh mắt nhắm lại tận hưởng cảm giác lành lạnh của ngọc hành mang lại.
Sau một hồi lâu ra vào liên tục với tốc độ cực nhanh của Huyết tộc, ngọc hành Vô Phong mang theo dịch mật từ tiểu huyệt phát ra âm thanh đầy ái muội, tiểu huyệt của Long Tử Nguyệt không chịu nổi sự ma sát thô cứng của ngọc hành.
Long Tử Nguyệt đã đạt cao trào đến lần thứ ba mà Vô Phong vẫn như cũ không chút ngừng nghĩ áp nàng dưới thân ra sức đụng Long Tử Nguyệt. Tứ chi bị dây xích ma sát cũng đã rướm máu, tuy nhiên Long Tử Nguyệt lại không cảm nhận được sự đau đớn nhỏ nhoi đó, toàn bộ tế bào thần kinh của nàng đều tập trung tận hưởng khoái cảm từ việc ân ái mang lại.